Chương 127: Cao thủ hộ vệ tình địch ②
Long Nữ Dạ Bạch
12/05/2021
Vì vậy Đào Nhiên móc ra thanh đao của mình, hơn nữa nhanh như chớp lóe đâm vào trên người Diệp Ngạo Thiên. Diệp Ngạo Thiên co rúc con ngươi một trận, hét lớn: "Chờ đã!"
Đào Nhiên dừng lại tay cầm đao, mũi đao kém chút nữa sẽ đụng phải da Diệp Ngạo Thiên.
Diệp Ngạo Thiên cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi đang làm gì?"
Đào Nhiên: "Không phải cô bảo tôi động cô một chút thử xem sao?"
"..." Lớn bằng này rồi chưa từng thấy qua người nào đầu óc không tốt như vậy, Diệp Ngạo Thiên bày tỏ lòng rất mệt mỏi, nàng nói: "Ta đó là bảo ngươi thử một chút sao? Chẳng lẽ người Thần Chi Đế Quốc đều nghe không hiểu tiếng người sao? Ngươi biết ta là ai không?"
Đào Nhiên: "Cô là người nắm quyền tập đoàn Diệp thị của Cộng Hòa Đế Quốc..."
Diệp Ngạo Thiên mặt lộ vẻ ngạo nghễ, "Nếu ngươi đã biết..."
"Là nữ nhân tuyên bố muốn từ cách xa ngàn dặm đoạt đi trinh tiết của Phùng tiên sinh." Đào Nhiên ngữ khí không chút phập phồng nói.
Diệp Ngạo Thiên: "..." Tại sao lại có lời đồn đãi như vậy? Ta chỉ là thả ra tin tức mình muốn theo đuổi Phùng Lộ Dịch thôi mà, tại sao sẽ truyền thành như vậy?
Diệp Ngạo Thiên nghiêng đầu nhìn bí thư nhà mình nói: "Rốt cuộc tại sao lại có lời đồn đãi như vậy?"
Bí thư đẩy mắt kính gọng đen của mình một cái nói: "Là vầy lão bản, bởi vì ngài từng nói chỉ cần là ngài muốn đều có thể dựa vào tài sản cùng quyền lực của mình lấy được, hơn nữa từng nói cho dù Phùng Lộ Dịch tiên sinh không thích ngài, ngài cũng có thể dựa vào thủ đoạn chinh phục hắn, vì vậy ngoại giới liền có lời đồn đãi như vậy."
"..." Diệp Ngạo Thiên im lặng câm nín, bỗng nhiên nảy sinh khủng hoảng với những lời đồn đãi của ngoại giới về bản thân, bởi vì lời nàng từng nói dễ dàng để cho người sinh ra hiểu lầm không chỉ có chừng này.
Bên kia những người áo đen đã giải quyết các hộ vệ của Phùng Lộ Dịch, đã đem Phùng Lộ Dịch một phen xách lên, cũng đối Đào Nhiên hét: "Buông lão bản ra, nếu không ta lập tức giết chết Phùng Lộ Dịch!"
Đào Nhiên còn chưa lên tiếng, Diệp Ngạo Thiên đã cả giận nói: "Ai cho phép ngươi xách Phùng tiên sinh? Phùng tiên sinh kiều nhược yếu ớt như vậy, ngộ nhỡ bị dọa sợ làm sao bây giờ?"
Mọi người: "..."
Đương lúc Phùng Lộ Dịch lần nữa đứng trở về trên đất, hắn đích xác sợ đến hai chân đều đứng không vững. Hắn chỉ Diệp Ngạo Thiên nói: "Diệp tiểu thư, cô đây là đang khơi mào chiến tranh biết không? Thần linh sẽ không tha thứ cô đối xử với con dân ngài như vậy."
Diệp Ngạo Thiên nhìn Phùng Lộ Dịch, giống như đang nhìn một con mồi nhất định phải được, nàng nói: "Sớm muộn sẽ có một ngày, anh cam tâm tình nguyện đi tới bên cạnh tôi."
Đào Nhiên bị câu thoại ngáo đá này kinh động, hắn cảm thấy phong cách của thế giới này thật rất kỳ lạ, bản thân cũng không biết có thể kiên trì tiếp hay không. Phùng Lộ Dịch chỉ rất kiên định nói: "Đời này đều không có khả năng, bởi vì tôi đã có người mình thích."
Lời vừa nói ra, liền nhấc lên cơn sóng thần ở Thần Chi Đế Quốc.
Ngày đó sau khi Diệp Ngạo Thiên đi không lâu, cao ốc Kỳ Tích liền bị các ký giả bao vây. Tất cả ký giả đều mang một mục đích mà tới, đó chính là làm rõ thân phận người yêu của Phùng tiên sinh.
Phùng Lộ Dịch trẻ tuổi như vậy đã trở thành một trong những người có quyền thế nhất Thần Chi Đế Quốc, hơn nữa hắn còn rất anh tuấn tiêu sái. Hình tượng như vậy quả thực ngầu không chịu nổi, vì vậy mấy năm qua sau khi thành danh, hắn nhanh chóng đánh bại các lộ tiểu thịt tươi lão thịt muối của giới giải trí, trở thành nam nhân mà đại bộ phận phụ nữ của Thần Chi Đế Quốc muốn gả nhất.
Hôm nay nam nhân này lại ở dưới con mắt của mọi người nói bản thân có người yêu, làm sao có thể không khiến người điên cuồng?
Thời điểm không ít ký giả chạy tới cao ốc Kỳ Tích, trên mặt đều mang nước mắt, trong đó có nữ cũng có nam.
Phùng Lộ Dịch bị buộc đợi ở nhà, bởi vì hắn căn bản không thể đi ra ngoài, vừa ra liền sẽ bị chìm ngập trong các ký giả bâu vào như châu chấu.
Hắn ở nhà, Đào Nhiên với tư cách cận vệ của hắn cũng chỉ có thể theo hắn cùng nhau nằm nhà.
Phùng Lộ Dịch cầm điện thoại di động chơi game, vừa chơi vừa nói: "Đều do Diệp Ngạo Thiên kia, người Cộng Hòa Đế Quốc quả nhiên đều là ma quỷ, nàng mới tới Thần Chi Đế Quốc liền gây cho ta phiền toái lớn như vậy, ta thề nhất định phải bắt nàng trả giá thật lớn. Nếu như ta không làm được, ta liền không phải Phùng Lộ Dịch."
Đối với việc này Đào Nhiên không làm đánh giá, kỳ thực hắn cũng có chút kỳ quái. Chẳng lẽ nhân vật chính trong loại tiểu thuyết này đều không cần làm việc sao? Từ sau khi hắn đi theo nam chính, nam chính hình như không làm chính sự gì. Người nắm quyền tập đoàn Kỳ Tích dễ làm như vậy sao? Đào Nhiên nghĩ đến ở trong mấy thế giới trước đó mình khổ cực làm việc, liền cảm giác không thăng bằng.
Phùng Lộ Dịch bỗng nhiên dừng lại tay ấn phím, hắn đem điện thoại di động đưa cho Đào Nhiên nói: "Sát thủ tiên sinh, thỉnh anh thay tôi chơi một chút, tôi muốn đi giải quyết vấn đề sinh lý."
Đào Nhiên nhìn giao diện trò chơi trong điện thoại di động, cái trò này ở thế giới nào đó trước kia hắn cũng từng chơi qua, chỉ có điều chơi rất dở. Vì vậy hắn nói: "Ta chơi không giỏi."
"Không quan hệ, anh chỉ cần bảo đảm tôi không chết là được, tôi rất nhanh sẽ trở lại." Nói xong Phùng Lộ Dịch liền đi ra ngoài.
Đào Nhiên khó xử nhìn chòng chọc màn ảnh một hồi, sau đó điều khiển Chung Quỳ di động. Mắt thấy các đồng đội đánh đồng đánh ruộng, giết đỏ con mắt, hắn nhìn thấy tháp của đối phương trên một con đường đã bị đẩy mất. Vì vậy Đào Nhiên liền chuẩn bị đi đánh thủy tinh, sau khi hắn dọn dẹp sạch sẽ lính quèn phe địch, liền bắt đầu dùng kỹ năng bình thường đẩy thủy tinh.
Mắt thấy bản thân không còn bao nhiêu máu, Đào Nhiên dự định về thành bổ máu. Lúc này Khương Tử Nha phe địch trở lại rồi, hướng về Chung Quỳ Đào Nhiên phát một chiêu thức, trực tiếp đem Chung Quỳ bắn vào trong nước suối. Trong khoảnh khắc trước khi Chung Quỳ bị đánh chết đó, bốn thành viên phe địch máu me tàn phế không hẹn mà cùng nhấn nút trở về thành.
Vì vậy trong nháy mắt đó liền bi kịch...
Đại chiêu của Chung Quỳ trước khi chết đem bốn anh hùng phe địch trong suối giết sạch sẽ, Đào Nhiên tức thì bối rối, còn có loại thao tác này?
Lúc này Phùng Lộ Dịch trở lại, hắn vừa lấy điện thoại di động vừa nói: "Thế nào? Không chết chứ?"
Đào Nhiên: "Chết rồi..."
"Chòi má, mới không bao lâu đã giết bốn tên?" Ánh mắt Phùng Lộ Dịch nhìn về phía Đào Nhiên bỗng dưng mang một loại sùng bái, "Không ngờ sát thủ tiên sinh không chỉ giết người lợi hại ở thế giới thực, ngay cả giết người trong trò chơi cũng lợi hại như vậy."
May mà Đào Nhiên đeo mặt nạ che lại biểu tình, nếu không người Phùng Lộ Dịch nhìn thấy bây giờ chính là một sát thủ tiên sinh không ngừng co quắp khóe miệng.
Bởi vì đối phương thoắt cái chết bốn tên, cho nên phe Phùng Lộ Dịch rất nhanh liền thắng.
Hắn để điện thoại di động xuống có chút ưu sầu nói: "Tôi đã mấy ngày không gặp Lộ Lộ rồi."
Xem qua tiểu thuyết Đào Nhiên đương nhiên biết, Lộ Lộ này chính là nữ hài mà Phùng Lộ Dịch thích.
Phùng Lộ Dịch mang trên mặt nụ cười ôn nhu nói: "Lộ Lộ nàng đúng là một cô gái khả ái, thật muốn ngay lập tức gặp được nàng."
Đào Nhiên không thể không tạt nước lạnh hắn nói: "Diệp Ngạo Thiên vẫn còn ở Thần Chi Đế Quốc."
"Ờ, đây đúng là một sự thực làm người phiền não." Phùng Lộ Dịch cảm thấy so với đám ký giả kia, Diệp Ngạo Thiên rõ ràng khó đối phó hơn nhiều. Hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, mắt sáng lên nói: "Sát thủ tiên sinh, nhờ anh, xin anh đi trông chừng Diệp Ngạo Thiên, đừng để cho nàng làm hỏng cuộc hẹn tối nay của ta và Lộ Lộ."
Đêm đen thưa thớt sao trời, Đào Nhiên xuất hiện bên trong khách sạn sang trọng nhất của Thần Chi Đế Quốc.
Hắn tên sát thủ này không chỉ làm công việc hộ vệ, hiện tại ngay cả công việc trinh thám côn đồ cũng kiêm luôn, may mà cũng chỉ có một mình hắn, bằng không nhất định sẽ có một nhóm lớn người thất nghiệp.
Diệp Ngạo Thiên nhận được một cú điện thoại, "Hả, hắn lặng lẽ đi ra ngoài?"
"Dè dặt cẩn thận như vậy muốn đi gặp người nào? Chẳng lẽ chính là bạn gái trong tin đồn kia?"
"Được, mặc áo khoác màu cà phê đeo kính đen đúng không? Ta lập tức phái người đi theo, dẫu sao kẻ ngu buổi tối còn mang kính đen cũng không nhiều..."
Chỉ chốc lát sau, đám người áo đen dưới tay Diệp Ngạo Thiên liền lên đường. Bọn họ ở trong đêm tối mặc y phục màu đen, hành động linh hoạt mà nhanh chóng, tựa như meo meo linh động. Bọn họ ánh mắt kiên nghị, không hoàn thành mệnh lệnh của lão bản tuyệt không bỏ qua.
Sau đó bọn họ liền bị Đào Nhiên chặn trước cửa khách sạn...
Bởi vì lần trước ấn tượng Đào Nhiên lưu lại cho bọn họ thực sự quá khắc sâu, lần này bọn họ vừa nhìn thấy Đào Nhiên liền lập tức như lâm đại địch. Đào Nhiên mặc trang phục đặc trưng kia của hắn, cầm trong tay một thanh đoản đao hình dáng kỳ lạ, an tĩnh đứng trên con đường bọn họ muốn đi qua.
"... Sát thủ Ôn Nhu?"
Đào Nhiên gật đầu một cái.
Bọn họ trong nháy mắt lui về sau một bước, chỉ vì cái tên này quả thực chính là đại biểu ác mộng.
Đào Nhiên an tĩnh đứng dưới bầu trời sao, lộ ra cô đơn tịch mịch. Thủ lãnh dẫn đầu người áo đen lấy can đảm nói: "Chúng ta không có ý định làm địch với ngươi, cũng tuyệt đối sẽ không thương hại Phùng tiên sinh, chúng ta chỉ là đi xem tình huống một chút."
Mắt thấy sát thủ làm người ta nghe tiếng kinh hồn kia thu hồi thanh đao làm người ta nghe tiếng táng đảm của hắn, nhóm người áo đen đều thở phào nhẹ nhõm. Ngay một giây sau Đào Nhiên liền động, sau một phút nơi này cũng chỉ còn lại Đào Nhiên đang đứng. Đào Nhiên vừa đem bọn họ kéo đến dưới bóng đen của cây bên cạnh, vừa nói với Tiểu Mỹ: "Làm sát thủ thật là quá ngầu, ở thế giới tiếp theo ta có thể giữ thân thủ như vậy không?"
Tiểu Mỹ nói: "Bố trí nhân vật mỗi một thế giới là không thể tùy ý sửa đổi, nếu như ngươi thích, sau khi trở lại thế giới hiện thực, có thể dùng tích phân của mình đổi một kỹ năng của ngươi trong thế giới nhiệm vụ."
Đào Nhiên vui vẻ nói: "Như vậy cũng được? Có thể mang về thế giới hiện thực sao?"
Tiểu Mỹ: "Có thể ký chủ."
"Sẽ không trừ tiền ta chứ?"
Tiểu Mỹ: "... Không biết."
Đem đám người áo đen đánh ngất xỉu này giấu kỹ xong, Đào Nhiên liền lặng lẽ lẻn vào khách sạn. Trong phòng camera giám sát, người phụ trách trông chừng đang phục hồi tinh thần lại sau tập cuối của một bộ phim rung động tâm can, sau đó hắn liền phát hiện có mấy màn hình camera đều là đen.
"Chuyện gì xảy ra? Bị hư sao?" Hắn thử mở lại, phát hiện bộ phận điều khiển không hư, trong màn hình cũng không có đồ vật gì khác thường.
Diệp Ngạo Thiên ở trong căn phòng sang trọng an tĩnh uống một ly rượu chát, trước đây không lâu cũng không ít quan viên thương nhân cùng với các minh tinh của Thần Chi Đế Quốc gọi điện thoại cho nàng, đều nói muốn gặp nàng một lần, nhưng nàng không có ý định gặp người nào. Tối nay nếu như muốn gặp, nàng cũng chỉ muốn gặp một nam nhân.
Đợi nửa ngày không chờ được tin tức của thủ hạ, không phải đã nói liên tục báo cáo tình huống sao?
Nàng cầm di động lên bắt đầu gọi điện thoại, điện thoại rất nhanh liền tiếp thông, Diệp Ngạo Thiên nói: "Thế nào rồi? Hắn đi gặp người nào?"
Đầu điện thoại bên kia nói: "Cô đoán xem."
Lại dám nói chuyện với mình như vậy, Diệp Ngạo Thiên đang chuẩn bị nổi giận, sau đó liền nhớ ra chủ nhân thanh âm này là ai. Cái kẻ dám ở trước mặt mọi người cầm đao hướng về mình, sao hắn lại nhận điện thoại?
Diệp Ngạo Thiên kinh khủng nhìn xung quanh, trong phòng trừ bản thân ra ai cũng không có. Nàng yên tâm hơn một chút, nói: "Ngươi làm cái gì? Tại sao lại nhận được điện thoại của ta?"
Đào Nhiên: "Tôi là đến trông chừng cô, để cho cô tối nay không cách nào quấy rầy Phùng tiên sinh hẹn hò."
"Hắn thật sự đi hẹn hò?!" Diệp Ngạo Thiên hai mắt xuất hiện khói mù, "Nữ nhân kia là ai?"
Đào Nhiên không lên tiếng, Diệp Ngạo Thiên mặc áo choàng tắm đẩy cửa đi ra ngoài, trên hành lang một mảnh an tĩnh, nửa cái bóng người cũng không có. Nàng trở về lại trong phòng, "Ngươi ở đâu? Ngươi làm gì người của ta rồi."
"À." Thanh âm từ phía sau lưng vang lên, "Ta chỉ là để cho bọn họ tương thân tương ái ôm nhau ngủ chung một giấc mà thôi."
"A!" Diệp Ngạo Thiên sợ hết hồn, xoay người nhìn lại, người toàn thân bao bọc nghiêm kín chặt chẽ kia đứng ở ngay sau lưng nàng.
"Ngủ ngon." Thanh âm của Đào Nhiên từ bên trong mặt nạ truyền tới, "Có tôi ở đây, cô cứ an tĩnh yên lặng ngủ một giấc ngon đi."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
P.s: Thế giới lần này coi mòi là xuyên vào teenfic rồi ????
Đào Nhiên dừng lại tay cầm đao, mũi đao kém chút nữa sẽ đụng phải da Diệp Ngạo Thiên.
Diệp Ngạo Thiên cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi đang làm gì?"
Đào Nhiên: "Không phải cô bảo tôi động cô một chút thử xem sao?"
"..." Lớn bằng này rồi chưa từng thấy qua người nào đầu óc không tốt như vậy, Diệp Ngạo Thiên bày tỏ lòng rất mệt mỏi, nàng nói: "Ta đó là bảo ngươi thử một chút sao? Chẳng lẽ người Thần Chi Đế Quốc đều nghe không hiểu tiếng người sao? Ngươi biết ta là ai không?"
Đào Nhiên: "Cô là người nắm quyền tập đoàn Diệp thị của Cộng Hòa Đế Quốc..."
Diệp Ngạo Thiên mặt lộ vẻ ngạo nghễ, "Nếu ngươi đã biết..."
"Là nữ nhân tuyên bố muốn từ cách xa ngàn dặm đoạt đi trinh tiết của Phùng tiên sinh." Đào Nhiên ngữ khí không chút phập phồng nói.
Diệp Ngạo Thiên: "..." Tại sao lại có lời đồn đãi như vậy? Ta chỉ là thả ra tin tức mình muốn theo đuổi Phùng Lộ Dịch thôi mà, tại sao sẽ truyền thành như vậy?
Diệp Ngạo Thiên nghiêng đầu nhìn bí thư nhà mình nói: "Rốt cuộc tại sao lại có lời đồn đãi như vậy?"
Bí thư đẩy mắt kính gọng đen của mình một cái nói: "Là vầy lão bản, bởi vì ngài từng nói chỉ cần là ngài muốn đều có thể dựa vào tài sản cùng quyền lực của mình lấy được, hơn nữa từng nói cho dù Phùng Lộ Dịch tiên sinh không thích ngài, ngài cũng có thể dựa vào thủ đoạn chinh phục hắn, vì vậy ngoại giới liền có lời đồn đãi như vậy."
"..." Diệp Ngạo Thiên im lặng câm nín, bỗng nhiên nảy sinh khủng hoảng với những lời đồn đãi của ngoại giới về bản thân, bởi vì lời nàng từng nói dễ dàng để cho người sinh ra hiểu lầm không chỉ có chừng này.
Bên kia những người áo đen đã giải quyết các hộ vệ của Phùng Lộ Dịch, đã đem Phùng Lộ Dịch một phen xách lên, cũng đối Đào Nhiên hét: "Buông lão bản ra, nếu không ta lập tức giết chết Phùng Lộ Dịch!"
Đào Nhiên còn chưa lên tiếng, Diệp Ngạo Thiên đã cả giận nói: "Ai cho phép ngươi xách Phùng tiên sinh? Phùng tiên sinh kiều nhược yếu ớt như vậy, ngộ nhỡ bị dọa sợ làm sao bây giờ?"
Mọi người: "..."
Đương lúc Phùng Lộ Dịch lần nữa đứng trở về trên đất, hắn đích xác sợ đến hai chân đều đứng không vững. Hắn chỉ Diệp Ngạo Thiên nói: "Diệp tiểu thư, cô đây là đang khơi mào chiến tranh biết không? Thần linh sẽ không tha thứ cô đối xử với con dân ngài như vậy."
Diệp Ngạo Thiên nhìn Phùng Lộ Dịch, giống như đang nhìn một con mồi nhất định phải được, nàng nói: "Sớm muộn sẽ có một ngày, anh cam tâm tình nguyện đi tới bên cạnh tôi."
Đào Nhiên bị câu thoại ngáo đá này kinh động, hắn cảm thấy phong cách của thế giới này thật rất kỳ lạ, bản thân cũng không biết có thể kiên trì tiếp hay không. Phùng Lộ Dịch chỉ rất kiên định nói: "Đời này đều không có khả năng, bởi vì tôi đã có người mình thích."
Lời vừa nói ra, liền nhấc lên cơn sóng thần ở Thần Chi Đế Quốc.
Ngày đó sau khi Diệp Ngạo Thiên đi không lâu, cao ốc Kỳ Tích liền bị các ký giả bao vây. Tất cả ký giả đều mang một mục đích mà tới, đó chính là làm rõ thân phận người yêu của Phùng tiên sinh.
Phùng Lộ Dịch trẻ tuổi như vậy đã trở thành một trong những người có quyền thế nhất Thần Chi Đế Quốc, hơn nữa hắn còn rất anh tuấn tiêu sái. Hình tượng như vậy quả thực ngầu không chịu nổi, vì vậy mấy năm qua sau khi thành danh, hắn nhanh chóng đánh bại các lộ tiểu thịt tươi lão thịt muối của giới giải trí, trở thành nam nhân mà đại bộ phận phụ nữ của Thần Chi Đế Quốc muốn gả nhất.
Hôm nay nam nhân này lại ở dưới con mắt của mọi người nói bản thân có người yêu, làm sao có thể không khiến người điên cuồng?
Thời điểm không ít ký giả chạy tới cao ốc Kỳ Tích, trên mặt đều mang nước mắt, trong đó có nữ cũng có nam.
Phùng Lộ Dịch bị buộc đợi ở nhà, bởi vì hắn căn bản không thể đi ra ngoài, vừa ra liền sẽ bị chìm ngập trong các ký giả bâu vào như châu chấu.
Hắn ở nhà, Đào Nhiên với tư cách cận vệ của hắn cũng chỉ có thể theo hắn cùng nhau nằm nhà.
Phùng Lộ Dịch cầm điện thoại di động chơi game, vừa chơi vừa nói: "Đều do Diệp Ngạo Thiên kia, người Cộng Hòa Đế Quốc quả nhiên đều là ma quỷ, nàng mới tới Thần Chi Đế Quốc liền gây cho ta phiền toái lớn như vậy, ta thề nhất định phải bắt nàng trả giá thật lớn. Nếu như ta không làm được, ta liền không phải Phùng Lộ Dịch."
Đối với việc này Đào Nhiên không làm đánh giá, kỳ thực hắn cũng có chút kỳ quái. Chẳng lẽ nhân vật chính trong loại tiểu thuyết này đều không cần làm việc sao? Từ sau khi hắn đi theo nam chính, nam chính hình như không làm chính sự gì. Người nắm quyền tập đoàn Kỳ Tích dễ làm như vậy sao? Đào Nhiên nghĩ đến ở trong mấy thế giới trước đó mình khổ cực làm việc, liền cảm giác không thăng bằng.
Phùng Lộ Dịch bỗng nhiên dừng lại tay ấn phím, hắn đem điện thoại di động đưa cho Đào Nhiên nói: "Sát thủ tiên sinh, thỉnh anh thay tôi chơi một chút, tôi muốn đi giải quyết vấn đề sinh lý."
Đào Nhiên nhìn giao diện trò chơi trong điện thoại di động, cái trò này ở thế giới nào đó trước kia hắn cũng từng chơi qua, chỉ có điều chơi rất dở. Vì vậy hắn nói: "Ta chơi không giỏi."
"Không quan hệ, anh chỉ cần bảo đảm tôi không chết là được, tôi rất nhanh sẽ trở lại." Nói xong Phùng Lộ Dịch liền đi ra ngoài.
Đào Nhiên khó xử nhìn chòng chọc màn ảnh một hồi, sau đó điều khiển Chung Quỳ di động. Mắt thấy các đồng đội đánh đồng đánh ruộng, giết đỏ con mắt, hắn nhìn thấy tháp của đối phương trên một con đường đã bị đẩy mất. Vì vậy Đào Nhiên liền chuẩn bị đi đánh thủy tinh, sau khi hắn dọn dẹp sạch sẽ lính quèn phe địch, liền bắt đầu dùng kỹ năng bình thường đẩy thủy tinh.
Mắt thấy bản thân không còn bao nhiêu máu, Đào Nhiên dự định về thành bổ máu. Lúc này Khương Tử Nha phe địch trở lại rồi, hướng về Chung Quỳ Đào Nhiên phát một chiêu thức, trực tiếp đem Chung Quỳ bắn vào trong nước suối. Trong khoảnh khắc trước khi Chung Quỳ bị đánh chết đó, bốn thành viên phe địch máu me tàn phế không hẹn mà cùng nhấn nút trở về thành.
Vì vậy trong nháy mắt đó liền bi kịch...
Đại chiêu của Chung Quỳ trước khi chết đem bốn anh hùng phe địch trong suối giết sạch sẽ, Đào Nhiên tức thì bối rối, còn có loại thao tác này?
Lúc này Phùng Lộ Dịch trở lại, hắn vừa lấy điện thoại di động vừa nói: "Thế nào? Không chết chứ?"
Đào Nhiên: "Chết rồi..."
"Chòi má, mới không bao lâu đã giết bốn tên?" Ánh mắt Phùng Lộ Dịch nhìn về phía Đào Nhiên bỗng dưng mang một loại sùng bái, "Không ngờ sát thủ tiên sinh không chỉ giết người lợi hại ở thế giới thực, ngay cả giết người trong trò chơi cũng lợi hại như vậy."
May mà Đào Nhiên đeo mặt nạ che lại biểu tình, nếu không người Phùng Lộ Dịch nhìn thấy bây giờ chính là một sát thủ tiên sinh không ngừng co quắp khóe miệng.
Bởi vì đối phương thoắt cái chết bốn tên, cho nên phe Phùng Lộ Dịch rất nhanh liền thắng.
Hắn để điện thoại di động xuống có chút ưu sầu nói: "Tôi đã mấy ngày không gặp Lộ Lộ rồi."
Xem qua tiểu thuyết Đào Nhiên đương nhiên biết, Lộ Lộ này chính là nữ hài mà Phùng Lộ Dịch thích.
Phùng Lộ Dịch mang trên mặt nụ cười ôn nhu nói: "Lộ Lộ nàng đúng là một cô gái khả ái, thật muốn ngay lập tức gặp được nàng."
Đào Nhiên không thể không tạt nước lạnh hắn nói: "Diệp Ngạo Thiên vẫn còn ở Thần Chi Đế Quốc."
"Ờ, đây đúng là một sự thực làm người phiền não." Phùng Lộ Dịch cảm thấy so với đám ký giả kia, Diệp Ngạo Thiên rõ ràng khó đối phó hơn nhiều. Hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, mắt sáng lên nói: "Sát thủ tiên sinh, nhờ anh, xin anh đi trông chừng Diệp Ngạo Thiên, đừng để cho nàng làm hỏng cuộc hẹn tối nay của ta và Lộ Lộ."
Đêm đen thưa thớt sao trời, Đào Nhiên xuất hiện bên trong khách sạn sang trọng nhất của Thần Chi Đế Quốc.
Hắn tên sát thủ này không chỉ làm công việc hộ vệ, hiện tại ngay cả công việc trinh thám côn đồ cũng kiêm luôn, may mà cũng chỉ có một mình hắn, bằng không nhất định sẽ có một nhóm lớn người thất nghiệp.
Diệp Ngạo Thiên nhận được một cú điện thoại, "Hả, hắn lặng lẽ đi ra ngoài?"
"Dè dặt cẩn thận như vậy muốn đi gặp người nào? Chẳng lẽ chính là bạn gái trong tin đồn kia?"
"Được, mặc áo khoác màu cà phê đeo kính đen đúng không? Ta lập tức phái người đi theo, dẫu sao kẻ ngu buổi tối còn mang kính đen cũng không nhiều..."
Chỉ chốc lát sau, đám người áo đen dưới tay Diệp Ngạo Thiên liền lên đường. Bọn họ ở trong đêm tối mặc y phục màu đen, hành động linh hoạt mà nhanh chóng, tựa như meo meo linh động. Bọn họ ánh mắt kiên nghị, không hoàn thành mệnh lệnh của lão bản tuyệt không bỏ qua.
Sau đó bọn họ liền bị Đào Nhiên chặn trước cửa khách sạn...
Bởi vì lần trước ấn tượng Đào Nhiên lưu lại cho bọn họ thực sự quá khắc sâu, lần này bọn họ vừa nhìn thấy Đào Nhiên liền lập tức như lâm đại địch. Đào Nhiên mặc trang phục đặc trưng kia của hắn, cầm trong tay một thanh đoản đao hình dáng kỳ lạ, an tĩnh đứng trên con đường bọn họ muốn đi qua.
"... Sát thủ Ôn Nhu?"
Đào Nhiên gật đầu một cái.
Bọn họ trong nháy mắt lui về sau một bước, chỉ vì cái tên này quả thực chính là đại biểu ác mộng.
Đào Nhiên an tĩnh đứng dưới bầu trời sao, lộ ra cô đơn tịch mịch. Thủ lãnh dẫn đầu người áo đen lấy can đảm nói: "Chúng ta không có ý định làm địch với ngươi, cũng tuyệt đối sẽ không thương hại Phùng tiên sinh, chúng ta chỉ là đi xem tình huống một chút."
Mắt thấy sát thủ làm người ta nghe tiếng kinh hồn kia thu hồi thanh đao làm người ta nghe tiếng táng đảm của hắn, nhóm người áo đen đều thở phào nhẹ nhõm. Ngay một giây sau Đào Nhiên liền động, sau một phút nơi này cũng chỉ còn lại Đào Nhiên đang đứng. Đào Nhiên vừa đem bọn họ kéo đến dưới bóng đen của cây bên cạnh, vừa nói với Tiểu Mỹ: "Làm sát thủ thật là quá ngầu, ở thế giới tiếp theo ta có thể giữ thân thủ như vậy không?"
Tiểu Mỹ nói: "Bố trí nhân vật mỗi một thế giới là không thể tùy ý sửa đổi, nếu như ngươi thích, sau khi trở lại thế giới hiện thực, có thể dùng tích phân của mình đổi một kỹ năng của ngươi trong thế giới nhiệm vụ."
Đào Nhiên vui vẻ nói: "Như vậy cũng được? Có thể mang về thế giới hiện thực sao?"
Tiểu Mỹ: "Có thể ký chủ."
"Sẽ không trừ tiền ta chứ?"
Tiểu Mỹ: "... Không biết."
Đem đám người áo đen đánh ngất xỉu này giấu kỹ xong, Đào Nhiên liền lặng lẽ lẻn vào khách sạn. Trong phòng camera giám sát, người phụ trách trông chừng đang phục hồi tinh thần lại sau tập cuối của một bộ phim rung động tâm can, sau đó hắn liền phát hiện có mấy màn hình camera đều là đen.
"Chuyện gì xảy ra? Bị hư sao?" Hắn thử mở lại, phát hiện bộ phận điều khiển không hư, trong màn hình cũng không có đồ vật gì khác thường.
Diệp Ngạo Thiên ở trong căn phòng sang trọng an tĩnh uống một ly rượu chát, trước đây không lâu cũng không ít quan viên thương nhân cùng với các minh tinh của Thần Chi Đế Quốc gọi điện thoại cho nàng, đều nói muốn gặp nàng một lần, nhưng nàng không có ý định gặp người nào. Tối nay nếu như muốn gặp, nàng cũng chỉ muốn gặp một nam nhân.
Đợi nửa ngày không chờ được tin tức của thủ hạ, không phải đã nói liên tục báo cáo tình huống sao?
Nàng cầm di động lên bắt đầu gọi điện thoại, điện thoại rất nhanh liền tiếp thông, Diệp Ngạo Thiên nói: "Thế nào rồi? Hắn đi gặp người nào?"
Đầu điện thoại bên kia nói: "Cô đoán xem."
Lại dám nói chuyện với mình như vậy, Diệp Ngạo Thiên đang chuẩn bị nổi giận, sau đó liền nhớ ra chủ nhân thanh âm này là ai. Cái kẻ dám ở trước mặt mọi người cầm đao hướng về mình, sao hắn lại nhận điện thoại?
Diệp Ngạo Thiên kinh khủng nhìn xung quanh, trong phòng trừ bản thân ra ai cũng không có. Nàng yên tâm hơn một chút, nói: "Ngươi làm cái gì? Tại sao lại nhận được điện thoại của ta?"
Đào Nhiên: "Tôi là đến trông chừng cô, để cho cô tối nay không cách nào quấy rầy Phùng tiên sinh hẹn hò."
"Hắn thật sự đi hẹn hò?!" Diệp Ngạo Thiên hai mắt xuất hiện khói mù, "Nữ nhân kia là ai?"
Đào Nhiên không lên tiếng, Diệp Ngạo Thiên mặc áo choàng tắm đẩy cửa đi ra ngoài, trên hành lang một mảnh an tĩnh, nửa cái bóng người cũng không có. Nàng trở về lại trong phòng, "Ngươi ở đâu? Ngươi làm gì người của ta rồi."
"À." Thanh âm từ phía sau lưng vang lên, "Ta chỉ là để cho bọn họ tương thân tương ái ôm nhau ngủ chung một giấc mà thôi."
"A!" Diệp Ngạo Thiên sợ hết hồn, xoay người nhìn lại, người toàn thân bao bọc nghiêm kín chặt chẽ kia đứng ở ngay sau lưng nàng.
"Ngủ ngon." Thanh âm của Đào Nhiên từ bên trong mặt nạ truyền tới, "Có tôi ở đây, cô cứ an tĩnh yên lặng ngủ một giấc ngon đi."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
P.s: Thế giới lần này coi mòi là xuyên vào teenfic rồi ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.