Chương 180: Đệ đệ muốn leo giường ㉑
Long Nữ Dạ Bạch
12/05/2021
Đám người kia cũng không ít, đuổi giết một Tần Khắc là dư sức có thừa, chỉ là ai có thể ngờ lại đột nhiên từ trong bụi rậm nhảy ra một đám đại hán?
Tần Khắc quả thực chính là tuyệt xử phùng sinh hỉ tòng thiên hàng*, bản thân hắn đã bị thương sắp ngã, lúc này còn không để cho Quỳ Thanh Thanh đỡ hắn, đẩy ra nói: "Tôi không sao! Mau lên a! Mau lên a!"
(*) tuyệt xử phùng sinh = tìm được đường sống từ trong chỗ chết; hỉ tòng thiên hàng = niềm vui từ trên trời rơi xuống
Quỳ Thanh Thanh kể từ khi cùng Đào Nhiên xuân phong nhất độ, lúc này gặp lại Tần Khắc cảm thấy thiếu đi chút gì, đối với việc Tần Khắc nhảy lên nhảy xuống như kia nàng không dễ dàng tha thứ như vậy nữa. Nàng vỗ một tát vào trên lưng Tần Khắc, Tần Khắc bị phách lảo đảo, "Đừng nói nhảm, lão nương hiện tại mới là lão đại."
Được rồi, nàng mới là lão đại...
Lão Trương bọn họ đột nhiên xuất hiện giết đối phương trở tay không kịp, nhưng bởi vì phản kháng quá kịch liệt, chỉ để lại một người trọng thương còn sống. Tất cả mọi người vây lại, Quỳ Thanh Thanh nói: "Hắn bị thương thành như vậy, còn không chờ trở về để Tiền Linh Linh trị liệu thì đã cúp rồi."
Tần Khắc siết chặt quả đấm, hắn ngồi chồm hổm xuống, siết cổ áo nam nhân nói: "Chân Lăng đâu? Các ngươi đem Chân Lăng bắt đi nơi nào?"
Người nọ chầm chậm tỉnh lại, trong mắt tất cả đều là mờ mịt. Tần Khắc nói: "Các ngươi làm gì Chân Lăng rồi?"
Đối phương chớp mắt một cái, bỗng nhiên thổ một búng máu nói: "Ngươi tuyệt vọng đi, ngươi vĩnh viễn cũng không có khả năng tìm được cô ta."
Tần Khắc: "Ngươi..."
Hắn còn nghĩ nói thêm gì, ví dụ như uy hiếp ví dụ như dụ hoặc, nhưng mà đối phương đã chết. Quỳ Thanh Thanh đứng ở bên cạnh Tần Khắc nói: "Chân Lăng làm sao vậy?"
"Bị bọn họ bắt đi." Tần Khắc vẫn cho rằng Chân Lăng bị những người này bắt đi, lúc này hắn toàn thân chật vật, Quỳ Thanh Thanh nói: "Chúng ta đã tìm được đất mới, so với trấn nhỏ trước đó an toàn hơn, cùng mọi người trở về đi thôi."
Tần Khắc nhìn các huynh đệ ngày xưa, lại giương mắt nhìn về phương xa, lúc sau hắn nói: "Giúp ta một chuyện đi."
Quỳ Thanh Thanh cau mày nhìn Tần Khắc, sau đó tránh thoát Tần Khắc nắm tay nàng, nói: "Ngươi muốn chúng ta đi cứu Chân Lăng?"
"Phải." Tần Khắc nói: "Một mình ta không được, các ngươi giúp ta đi."
Quỳ Thanh Thanh không phải không muốn giúp hắn, nhưng nàng hiện tại không thể bởi vì một người mà đem các huynh đệ đưa vào tình cảnh nguy hiểm, Quỳ Thanh Thanh nói: "Ngươi biết Chân Lăng ở nơi nào không?"
"Nàng ở..." Tần Khắc căn bản cũng không biết, hắn tìm rất nhiều nơi, căn bản không có chút tin tức nào của Chân Lăng. Hắn thậm chí đều cho rằng Chân Lăng đã chết, chỉ là hắn nói với bản thân, bọn họ bắt đi Chân Lăng cũng không phải đơn giản là vì giết nàng, cho nên mới luôn luôn kiên trì đến bây giờ.
Tần Khắc suy nghĩ một chút nói: "Ta không biết, bất quá nhất định là bị những người kia bắt đi."
Quỳ Thanh Thanh nhìn nhìn Lão Trương bọn họ, lại nhìn Tần Khắc một chút, nói: "Như vậy đi, trước không nên bứt dây động rừng, mọi người âm thầm đi tìm hiểu thăm dò. Chờ xác định vị trí Chân Lăng, thương lượng lại phương án giải cứu."
Đây cũng là biện pháp tốt nhất hiện tại, Tần Khắc ăn một ít lương khô Quỳ Thanh Thanh mang đến. Quỳ Thanh Thanh đem tình huống trong thôn cùng hắn nói một lần, Tần Khắc gật đầu nói: "Cô làm rất tốt, cô xem, trước kia cô chỉ là không muốn làm thôi mà, hiện tại không phải cũng có thể làm một hảo lão đại sao?"
"Kỳ thực là Triều Ca giúp ta rất nhiều việc lớn a." Vừa nhắc tới Đào Nhiên mắt Quỳ Thanh Thanh đều tỏa sáng, nàng nói: "Thôn là hắn tìm, nguy hiểm chung quanh là hắn dọn dẹp, ngay cả thức ăn cũng là hắn phụ trách làm. Lúc mới nhận thức hắn còn cảm thấy hắn là một tiểu thí hài chỉ biết làm nũng, không nghĩ tới hiện tại còn rất đáng tin."
Tần Khắc nhìn vẻ mặt Quỳ Thanh Thanh, nói: "Xem ra cô rất thích hắn."
Quỳ Thanh Thanh nhớ lại chuyện tối hôm đó, mặt mo hơi đỏ lên nói: "Cái đó... Chờ tình huống thôn ổn định lại, ngươi nhất định phải tới uống rượu mừng của ta a."
"Hả?" Nghe được cái này Tần Khắc là thật giật mình, "Cùng ai?"
Quỳ Thanh Thanh mặt tối sầm, "Triều Ca a."
Tần Khắc bật thốt lên: "Hắn không phải biểu đệ cô sao?"
"Cũng không phải là ruột!" Quỳ Thanh Thanh kích động nói.
Tần Khắc: "Nhưng mà cô lớn hơn hắn a."
Quỳ Thanh Thanh trong nháy mắt mặt đen như đáy nồi, "Ừ hửm? Vậy thì thế nào?"
"Ách... Không sao cả." Tần Khắc tằng hắng một cái nói: "Nữ đại tam bão kim chuyên*, quả thực vô cùng tốt."
(*) Nữ đại tam bão kim chuyên: nữ lớn hơn ba tuổi ôm gạch vàng, ý nói phụ nữ lớn tuổi hơn biết cách yêu thương chăm sóc chồng hơn
"Hừ!" Quỳ Thanh Thanh nghiêng đầu qua mặt khó chịu nói: "Là lớn hơn bốn tuổi!"
"..."
Đào Nhiên vốn là rất tức giận, nhưng mà liên tiếp mấy ngày Quỳ Thanh Thanh không trở lại hắn cũng có chút lo lắng. Hôm nay hắn tựa vào trên người Lông Mượt, ở trên núi hái quả dại ăn. Lông Mượt bỗng nhiên nghiêng đầu toét miệng, Đào Nhiên nhìn sang, liền thấy Tiền Linh Linh đang đỡ cây leo lên.
Đào Nhiên đi tới kéo Tiền Linh Linh một phen, Tiền Linh Linh thở hổn hển nói: "Vẫn luôn cảm thấy dị năng bản thân rất hữu dụng, nhưng mà mỗi khi cần đến thể lực, em liền bắt đầu hâm mộ các anh."
Đào Nhiên cười cười nói: "Đây cũng bởi vì cô không rèn luyện, không quan hệ gì đến dị năng."
Tiền Linh Linh không nhịn cười được, người ta rèn luyện là vì giữ sức khỏe, nàng có dị năng trị liệu bệnh gì cũng có thể chữa, muốn không khỏe cũng khó, dĩ nhiên cũng sẽ không tốn nhiều thời gian đi rèn luyện làm gì. Tiền Linh Linh ngồi xuống bên người Đào Nhiên, cũng dựa vào Lông Mượt.
Trước mắt bọn họ là thôn trang dưới ánh chiều ta, lúc này cây cối đã khô héo, trong thôn một mảnh thu vàng. Lại phối hợp với nắng chiều hồng hồng, xinh đẹp giống như một bức tranh sơn dầu vậy. Tiền Linh Linh nói: "Thật tốt."
Đào Nhiên quay đầu, "Cái gì thật tốt?"
"Em nói là cuộc sống hiện tại thật tốt." Tiền Linh Linh nói: "Tuy rằng người dị năng không được tôn kính như hai mươi năm trước, nhưng chúng ta bây giờ có thể trôi qua những ngày nhàn nhã tự tại như vậy, cũng là rất tốt rồi không phải sao?"
Đào Nhiên nhớ lại kịch tình, không lâu sau Chân Lăng sẽ nghiên cứu ra vắc-xin ngăn ngừa người bình thường xuất hiện dị năng, nhân loại sẽ không tuyệt diệt nữa, người dị năng và người bình thường sẽ lại hòa hảo. Hắn nói: "Vậy nếu có một ngày người dị năng cùng người bình thường về lại được với nhau, mọi người sắp lần nữa trở về thành phố, cô định làm thế nào?"
Tiền Linh Linh ngây ngẩn nhìn Đào Nhiên, nàng hỏi: "Điều này có thể sao?"
"Tại sao không thể?"
"Nhưng mà em đã không còn thân nhân." Tiền Linh Linh nói: "Người em nhận thức đều ở trong thôn."
"Người trong thôn chính là thân nhân của cô." Đào Nhiên cười nói: "Bất kể trong tình huống nào cô cũng sẽ không cô đơn." Cái khác không nói, chỉ riêng dị năng của Tiền Linh Linh thôi, nhất định sẽ bị người ta điên cuồng tranh đoạt.
Tiền Linh Linh thật giống như hạ quyết tâm gì, nói: "Anh thì sao? Đáp án lần trước của anh?"
Đào Nhiên nhìn vào mắt Tiền Linh Linh nói: "Xin lỗi."
"... Tại sao?" Tiền Linh Linh hai mắt ươn ướt, "Em có chỗ nào không tốt sao?"
"Không phải cô chỗ nào không tốt, chẳng qua là tôi đã sớm có người mình thích."
"Là ai?"
"Là Quỳ Thanh Thanh."
Quỳ Thanh Thanh lại hắt xì một cái, Lão Trương nói: "Nhất định là tiểu tử kia nhắc rồi, chúng ta lúc nào mới có thể trở về a?"
Quỳ Thanh Thanh nhíu mày nói: "Tần Khắc hắn không tìm được Chân Lăng thì không đi a, tôi có thể làm sao?"
Lúc này Tần Khắc đi tới nói: "Tiếp tục bị động như vậy không được, chúng ta phải suy nghĩ chút biện pháp."
"Biện pháp gì?"
"Tìm một người đem một phần người dị năng nơi này dẫn ra, chờ bọn họ phòng vệ lỏng, chúng ta liền lặng lẽ lẻn vào."
Đây cũng là một cái biện pháp, Quỳ Thanh Thanh nói: "Nhưng mà để cho ai dẫn ra bọn họ? Ngộ nhỡ hắn bị bắt?"
Lão Trương đã sớm muốn hành động, hắn nói: "Để cho Tiểu Lưu đi đi, Tiểu Lưu là người dị năng tốc độ, cái khác không nói chạy trốn đó là nhất lưu."
Tiểu Lưu cũng đồng ý, Quỳ Thanh Thanh nói: "Đây là một lần cuối cùng, bất kể có thành công hay không mọi người đều phải quay về, chúng ta không thể ở lại bên ngoài thêm nữa."
Tần Khắc siết quả đấm một cái, gật đầu nói: "Được."
Thủ lãnh của thế lực song tinh canh phòng sâm nghiêm là một cặp anh em sinh đôi, mà dị năng của bọn họ vừa vặn một băng một hỏa, theo thời gian thế lực phát triển, sức mạnh của bọn họ cũng càng ngày càng lớn.
Quỳ Thanh Thanh mang mọi người làm ra động tĩnh rất lớn bên trong thế lực song tinh, sau đó Tiểu Lưu dẫn ra ngoài không ít người dị năng. Thừa dịp số lượng người dị năng giảm bớt, mọi người chui vào, Lão Trương ở trên đường nhìn nói: "Phần lớn đều là loại thể lực, sẽ không phát hiện chúng ta."
Trong đám người Quỳ Thanh Thanh có một người dị năng não lực, có thể phát ra một loại sóng điện não mang tính quấy nhiễu, không ít người dị năng khi bị đám người Quỳ Thanh Thanh đi ngang qua bên cạnh lại giống như không nhìn thấy bọn họ vậy.
Mọi người cứ như vậy đi đến chỗ ở của thủ lãnh song tinh, người dị năng kia sắc mặt tái nhợt thu dị năng nói: "Tôi chỉ có thể kiên trì đến đây thôi."
"Không sao." Quỳ Thanh Thanh vỗ vỗ bả vai hắn nói, "Anh đã làm rất tốt."
Mọi người vào một gian biệt thự rất lớn, phía sau một thanh niên hệ mộc nói: "Cách một mét ở bên dưới không thể đi sâu vào, phía dưới hình như có phòng ngầm dưới đất."
Quỳ Thanh Thanh nói: "Chân Lăng liệu có đang ở bên trong hay không?"
Bọn họ dè dặt cẩn thận bước đi, sau khi vào biệt thự hồi lâu không tìm được cửa vào phòng ngầm dưới đất. Quỳ Thanh Thanh có chút nóng nảy nói: "Nếu là trước kia ta đã phóng hỏa đốt rồi, đến lúc đó tầng ngầm cái gì hết thảy đều đốt ra hết."
Mọi người thoắt cái đổ mồ hôi, bên tay phải Lão Trương vừa vặn có một cánh cửa, hắn đưa tay kéo một cái nói: "Nơi này có một cửa là làm gì?"
Kéo một cái, chỉ thấy một trận khói mù lượn lờ. Một nam nhân cái gì cũng không mặc từ bên trong nước đứng ra, kêu to: "Các ngươi là ai?!"
Mọi người: "..."
Nam nhân kia không nói hai lời liền hất tay một cái, mọi người không phản ứng kịp đều bị đông lại, sau đó hắn hô to: "Người đâu! Địch tấn công!"
Mấy giây đồng hồ sau tất cả mọi người giải đông lạnh, Quỳ Thanh Thanh bỏ vào một mồi lửa, "Con mẹ ngươi dám đông lạnh ta!"
Mọi người đồng loạt rùng mình một cái, mắt thấy càng ngày càng nhiều người tụ tập tới nơi này, Quỳ Thanh Thanh nói: "Rút lui đi!"
Tần Khắc: "Không thể rút lui, bất kể như thế nào cũng phải tìm được phòng ngầm dưới đất trước!"
Lão Trương cũng kêu: "Rút lui đi! Nếu không đều phải chết hết!"
Bọn họ không nói hai lời bắt đầu phá vòng vây, Quỳ Thanh Thanh nói: "Tách ra chạy, tập hợp ở nhà máy bỏ hoang bên trái!"
Đào Nhiên ở trong thôn cuối cùng chờ không nổi nữa, hắn giao phó sự tình xong, đi tìm Quỳ Thanh Thanh bọn họ. Bay đến chỗ cách trấn nhỏ không xa vừa vặn nhìn thấy một đám người dị năng đang đánh nhau, xích lại gần còn thấy có người quen. Đào Nhiên động ý nghĩ, nhóm dị năng đuổi giết Tần Khắc liền bay đến trên tầng mây, sau đó bắt đầu rơi tự do.
Đào Nhiên nhảy xuống nói: "Các ngươi tại sao lại ở chỗ này? Quỳ Thanh Thanh đâu?"
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Tần Khắc quả thực chính là tuyệt xử phùng sinh hỉ tòng thiên hàng*, bản thân hắn đã bị thương sắp ngã, lúc này còn không để cho Quỳ Thanh Thanh đỡ hắn, đẩy ra nói: "Tôi không sao! Mau lên a! Mau lên a!"
(*) tuyệt xử phùng sinh = tìm được đường sống từ trong chỗ chết; hỉ tòng thiên hàng = niềm vui từ trên trời rơi xuống
Quỳ Thanh Thanh kể từ khi cùng Đào Nhiên xuân phong nhất độ, lúc này gặp lại Tần Khắc cảm thấy thiếu đi chút gì, đối với việc Tần Khắc nhảy lên nhảy xuống như kia nàng không dễ dàng tha thứ như vậy nữa. Nàng vỗ một tát vào trên lưng Tần Khắc, Tần Khắc bị phách lảo đảo, "Đừng nói nhảm, lão nương hiện tại mới là lão đại."
Được rồi, nàng mới là lão đại...
Lão Trương bọn họ đột nhiên xuất hiện giết đối phương trở tay không kịp, nhưng bởi vì phản kháng quá kịch liệt, chỉ để lại một người trọng thương còn sống. Tất cả mọi người vây lại, Quỳ Thanh Thanh nói: "Hắn bị thương thành như vậy, còn không chờ trở về để Tiền Linh Linh trị liệu thì đã cúp rồi."
Tần Khắc siết chặt quả đấm, hắn ngồi chồm hổm xuống, siết cổ áo nam nhân nói: "Chân Lăng đâu? Các ngươi đem Chân Lăng bắt đi nơi nào?"
Người nọ chầm chậm tỉnh lại, trong mắt tất cả đều là mờ mịt. Tần Khắc nói: "Các ngươi làm gì Chân Lăng rồi?"
Đối phương chớp mắt một cái, bỗng nhiên thổ một búng máu nói: "Ngươi tuyệt vọng đi, ngươi vĩnh viễn cũng không có khả năng tìm được cô ta."
Tần Khắc: "Ngươi..."
Hắn còn nghĩ nói thêm gì, ví dụ như uy hiếp ví dụ như dụ hoặc, nhưng mà đối phương đã chết. Quỳ Thanh Thanh đứng ở bên cạnh Tần Khắc nói: "Chân Lăng làm sao vậy?"
"Bị bọn họ bắt đi." Tần Khắc vẫn cho rằng Chân Lăng bị những người này bắt đi, lúc này hắn toàn thân chật vật, Quỳ Thanh Thanh nói: "Chúng ta đã tìm được đất mới, so với trấn nhỏ trước đó an toàn hơn, cùng mọi người trở về đi thôi."
Tần Khắc nhìn các huynh đệ ngày xưa, lại giương mắt nhìn về phương xa, lúc sau hắn nói: "Giúp ta một chuyện đi."
Quỳ Thanh Thanh cau mày nhìn Tần Khắc, sau đó tránh thoát Tần Khắc nắm tay nàng, nói: "Ngươi muốn chúng ta đi cứu Chân Lăng?"
"Phải." Tần Khắc nói: "Một mình ta không được, các ngươi giúp ta đi."
Quỳ Thanh Thanh không phải không muốn giúp hắn, nhưng nàng hiện tại không thể bởi vì một người mà đem các huynh đệ đưa vào tình cảnh nguy hiểm, Quỳ Thanh Thanh nói: "Ngươi biết Chân Lăng ở nơi nào không?"
"Nàng ở..." Tần Khắc căn bản cũng không biết, hắn tìm rất nhiều nơi, căn bản không có chút tin tức nào của Chân Lăng. Hắn thậm chí đều cho rằng Chân Lăng đã chết, chỉ là hắn nói với bản thân, bọn họ bắt đi Chân Lăng cũng không phải đơn giản là vì giết nàng, cho nên mới luôn luôn kiên trì đến bây giờ.
Tần Khắc suy nghĩ một chút nói: "Ta không biết, bất quá nhất định là bị những người kia bắt đi."
Quỳ Thanh Thanh nhìn nhìn Lão Trương bọn họ, lại nhìn Tần Khắc một chút, nói: "Như vậy đi, trước không nên bứt dây động rừng, mọi người âm thầm đi tìm hiểu thăm dò. Chờ xác định vị trí Chân Lăng, thương lượng lại phương án giải cứu."
Đây cũng là biện pháp tốt nhất hiện tại, Tần Khắc ăn một ít lương khô Quỳ Thanh Thanh mang đến. Quỳ Thanh Thanh đem tình huống trong thôn cùng hắn nói một lần, Tần Khắc gật đầu nói: "Cô làm rất tốt, cô xem, trước kia cô chỉ là không muốn làm thôi mà, hiện tại không phải cũng có thể làm một hảo lão đại sao?"
"Kỳ thực là Triều Ca giúp ta rất nhiều việc lớn a." Vừa nhắc tới Đào Nhiên mắt Quỳ Thanh Thanh đều tỏa sáng, nàng nói: "Thôn là hắn tìm, nguy hiểm chung quanh là hắn dọn dẹp, ngay cả thức ăn cũng là hắn phụ trách làm. Lúc mới nhận thức hắn còn cảm thấy hắn là một tiểu thí hài chỉ biết làm nũng, không nghĩ tới hiện tại còn rất đáng tin."
Tần Khắc nhìn vẻ mặt Quỳ Thanh Thanh, nói: "Xem ra cô rất thích hắn."
Quỳ Thanh Thanh nhớ lại chuyện tối hôm đó, mặt mo hơi đỏ lên nói: "Cái đó... Chờ tình huống thôn ổn định lại, ngươi nhất định phải tới uống rượu mừng của ta a."
"Hả?" Nghe được cái này Tần Khắc là thật giật mình, "Cùng ai?"
Quỳ Thanh Thanh mặt tối sầm, "Triều Ca a."
Tần Khắc bật thốt lên: "Hắn không phải biểu đệ cô sao?"
"Cũng không phải là ruột!" Quỳ Thanh Thanh kích động nói.
Tần Khắc: "Nhưng mà cô lớn hơn hắn a."
Quỳ Thanh Thanh trong nháy mắt mặt đen như đáy nồi, "Ừ hửm? Vậy thì thế nào?"
"Ách... Không sao cả." Tần Khắc tằng hắng một cái nói: "Nữ đại tam bão kim chuyên*, quả thực vô cùng tốt."
(*) Nữ đại tam bão kim chuyên: nữ lớn hơn ba tuổi ôm gạch vàng, ý nói phụ nữ lớn tuổi hơn biết cách yêu thương chăm sóc chồng hơn
"Hừ!" Quỳ Thanh Thanh nghiêng đầu qua mặt khó chịu nói: "Là lớn hơn bốn tuổi!"
"..."
Đào Nhiên vốn là rất tức giận, nhưng mà liên tiếp mấy ngày Quỳ Thanh Thanh không trở lại hắn cũng có chút lo lắng. Hôm nay hắn tựa vào trên người Lông Mượt, ở trên núi hái quả dại ăn. Lông Mượt bỗng nhiên nghiêng đầu toét miệng, Đào Nhiên nhìn sang, liền thấy Tiền Linh Linh đang đỡ cây leo lên.
Đào Nhiên đi tới kéo Tiền Linh Linh một phen, Tiền Linh Linh thở hổn hển nói: "Vẫn luôn cảm thấy dị năng bản thân rất hữu dụng, nhưng mà mỗi khi cần đến thể lực, em liền bắt đầu hâm mộ các anh."
Đào Nhiên cười cười nói: "Đây cũng bởi vì cô không rèn luyện, không quan hệ gì đến dị năng."
Tiền Linh Linh không nhịn cười được, người ta rèn luyện là vì giữ sức khỏe, nàng có dị năng trị liệu bệnh gì cũng có thể chữa, muốn không khỏe cũng khó, dĩ nhiên cũng sẽ không tốn nhiều thời gian đi rèn luyện làm gì. Tiền Linh Linh ngồi xuống bên người Đào Nhiên, cũng dựa vào Lông Mượt.
Trước mắt bọn họ là thôn trang dưới ánh chiều ta, lúc này cây cối đã khô héo, trong thôn một mảnh thu vàng. Lại phối hợp với nắng chiều hồng hồng, xinh đẹp giống như một bức tranh sơn dầu vậy. Tiền Linh Linh nói: "Thật tốt."
Đào Nhiên quay đầu, "Cái gì thật tốt?"
"Em nói là cuộc sống hiện tại thật tốt." Tiền Linh Linh nói: "Tuy rằng người dị năng không được tôn kính như hai mươi năm trước, nhưng chúng ta bây giờ có thể trôi qua những ngày nhàn nhã tự tại như vậy, cũng là rất tốt rồi không phải sao?"
Đào Nhiên nhớ lại kịch tình, không lâu sau Chân Lăng sẽ nghiên cứu ra vắc-xin ngăn ngừa người bình thường xuất hiện dị năng, nhân loại sẽ không tuyệt diệt nữa, người dị năng và người bình thường sẽ lại hòa hảo. Hắn nói: "Vậy nếu có một ngày người dị năng cùng người bình thường về lại được với nhau, mọi người sắp lần nữa trở về thành phố, cô định làm thế nào?"
Tiền Linh Linh ngây ngẩn nhìn Đào Nhiên, nàng hỏi: "Điều này có thể sao?"
"Tại sao không thể?"
"Nhưng mà em đã không còn thân nhân." Tiền Linh Linh nói: "Người em nhận thức đều ở trong thôn."
"Người trong thôn chính là thân nhân của cô." Đào Nhiên cười nói: "Bất kể trong tình huống nào cô cũng sẽ không cô đơn." Cái khác không nói, chỉ riêng dị năng của Tiền Linh Linh thôi, nhất định sẽ bị người ta điên cuồng tranh đoạt.
Tiền Linh Linh thật giống như hạ quyết tâm gì, nói: "Anh thì sao? Đáp án lần trước của anh?"
Đào Nhiên nhìn vào mắt Tiền Linh Linh nói: "Xin lỗi."
"... Tại sao?" Tiền Linh Linh hai mắt ươn ướt, "Em có chỗ nào không tốt sao?"
"Không phải cô chỗ nào không tốt, chẳng qua là tôi đã sớm có người mình thích."
"Là ai?"
"Là Quỳ Thanh Thanh."
Quỳ Thanh Thanh lại hắt xì một cái, Lão Trương nói: "Nhất định là tiểu tử kia nhắc rồi, chúng ta lúc nào mới có thể trở về a?"
Quỳ Thanh Thanh nhíu mày nói: "Tần Khắc hắn không tìm được Chân Lăng thì không đi a, tôi có thể làm sao?"
Lúc này Tần Khắc đi tới nói: "Tiếp tục bị động như vậy không được, chúng ta phải suy nghĩ chút biện pháp."
"Biện pháp gì?"
"Tìm một người đem một phần người dị năng nơi này dẫn ra, chờ bọn họ phòng vệ lỏng, chúng ta liền lặng lẽ lẻn vào."
Đây cũng là một cái biện pháp, Quỳ Thanh Thanh nói: "Nhưng mà để cho ai dẫn ra bọn họ? Ngộ nhỡ hắn bị bắt?"
Lão Trương đã sớm muốn hành động, hắn nói: "Để cho Tiểu Lưu đi đi, Tiểu Lưu là người dị năng tốc độ, cái khác không nói chạy trốn đó là nhất lưu."
Tiểu Lưu cũng đồng ý, Quỳ Thanh Thanh nói: "Đây là một lần cuối cùng, bất kể có thành công hay không mọi người đều phải quay về, chúng ta không thể ở lại bên ngoài thêm nữa."
Tần Khắc siết quả đấm một cái, gật đầu nói: "Được."
Thủ lãnh của thế lực song tinh canh phòng sâm nghiêm là một cặp anh em sinh đôi, mà dị năng của bọn họ vừa vặn một băng một hỏa, theo thời gian thế lực phát triển, sức mạnh của bọn họ cũng càng ngày càng lớn.
Quỳ Thanh Thanh mang mọi người làm ra động tĩnh rất lớn bên trong thế lực song tinh, sau đó Tiểu Lưu dẫn ra ngoài không ít người dị năng. Thừa dịp số lượng người dị năng giảm bớt, mọi người chui vào, Lão Trương ở trên đường nhìn nói: "Phần lớn đều là loại thể lực, sẽ không phát hiện chúng ta."
Trong đám người Quỳ Thanh Thanh có một người dị năng não lực, có thể phát ra một loại sóng điện não mang tính quấy nhiễu, không ít người dị năng khi bị đám người Quỳ Thanh Thanh đi ngang qua bên cạnh lại giống như không nhìn thấy bọn họ vậy.
Mọi người cứ như vậy đi đến chỗ ở của thủ lãnh song tinh, người dị năng kia sắc mặt tái nhợt thu dị năng nói: "Tôi chỉ có thể kiên trì đến đây thôi."
"Không sao." Quỳ Thanh Thanh vỗ vỗ bả vai hắn nói, "Anh đã làm rất tốt."
Mọi người vào một gian biệt thự rất lớn, phía sau một thanh niên hệ mộc nói: "Cách một mét ở bên dưới không thể đi sâu vào, phía dưới hình như có phòng ngầm dưới đất."
Quỳ Thanh Thanh nói: "Chân Lăng liệu có đang ở bên trong hay không?"
Bọn họ dè dặt cẩn thận bước đi, sau khi vào biệt thự hồi lâu không tìm được cửa vào phòng ngầm dưới đất. Quỳ Thanh Thanh có chút nóng nảy nói: "Nếu là trước kia ta đã phóng hỏa đốt rồi, đến lúc đó tầng ngầm cái gì hết thảy đều đốt ra hết."
Mọi người thoắt cái đổ mồ hôi, bên tay phải Lão Trương vừa vặn có một cánh cửa, hắn đưa tay kéo một cái nói: "Nơi này có một cửa là làm gì?"
Kéo một cái, chỉ thấy một trận khói mù lượn lờ. Một nam nhân cái gì cũng không mặc từ bên trong nước đứng ra, kêu to: "Các ngươi là ai?!"
Mọi người: "..."
Nam nhân kia không nói hai lời liền hất tay một cái, mọi người không phản ứng kịp đều bị đông lại, sau đó hắn hô to: "Người đâu! Địch tấn công!"
Mấy giây đồng hồ sau tất cả mọi người giải đông lạnh, Quỳ Thanh Thanh bỏ vào một mồi lửa, "Con mẹ ngươi dám đông lạnh ta!"
Mọi người đồng loạt rùng mình một cái, mắt thấy càng ngày càng nhiều người tụ tập tới nơi này, Quỳ Thanh Thanh nói: "Rút lui đi!"
Tần Khắc: "Không thể rút lui, bất kể như thế nào cũng phải tìm được phòng ngầm dưới đất trước!"
Lão Trương cũng kêu: "Rút lui đi! Nếu không đều phải chết hết!"
Bọn họ không nói hai lời bắt đầu phá vòng vây, Quỳ Thanh Thanh nói: "Tách ra chạy, tập hợp ở nhà máy bỏ hoang bên trái!"
Đào Nhiên ở trong thôn cuối cùng chờ không nổi nữa, hắn giao phó sự tình xong, đi tìm Quỳ Thanh Thanh bọn họ. Bay đến chỗ cách trấn nhỏ không xa vừa vặn nhìn thấy một đám người dị năng đang đánh nhau, xích lại gần còn thấy có người quen. Đào Nhiên động ý nghĩ, nhóm dị năng đuổi giết Tần Khắc liền bay đến trên tầng mây, sau đó bắt đầu rơi tự do.
Đào Nhiên nhảy xuống nói: "Các ngươi tại sao lại ở chỗ này? Quỳ Thanh Thanh đâu?"
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.