Chương 142: Gái ế thất hôn ③
Long Nữ Dạ Bạch
12/05/2021
Mạnh Bách Trân ngồi ở trong xe bực bội, Cảnh Minh khuyên nhủ: "Đừng nóng giận, lần sau thái độ của em đối với Tiểu Dự tốt hơn một chút là được."
Mạnh Bách Trân không thể tin nói: "Anh đây là đang trách em? Thái độ của em còn không tốt sao? Rõ ràng chính là hắn luôn luôn nhắm vào em, hắn rõ ràng chính là bênh vực Tư Thiều."
Cảnh Minh không vui nói: "Cái gì gọi là nó bênh vực Tư Thiều? Nó căn bản chưa từng gặp Tư Thiều."
"Vậy nhất định là mẹ anh nói xấu em với hắn." Mạnh Bách Trân cảm thấy bản thân rất ủy khuất.
Tuy rằng Cảnh Minh yêu Mạnh Bách Trân, nhưng hắn đồng dạng cũng quan tâm người nhà, nghe Mạnh Bách Trân nói như vậy hắn liền nhíu mày nói: "Không cho phép em nói mẹ anh như vậy, mẹ và em trai anh không thích em cũng không sao, anh và em cùng nhau làm công tác tư tưởng, bọn họ sớm muộn cũng sẽ thích em. Nhưng mà anh không muốn lại nghe được em nói bọn họ cái gì không tốt nữa, em nhớ không?"
Mạnh Bách Trân đỏ mắt nhìn Cảnh Minh, trước khi trọng sinh hắn chính là như vậy, sau khi trọng sinh hắn đã không còn thích Tư Thiều, nhưng tại sao thái độ đối với bản thân vẫn là như vậy?
Hai người đối mặt hồi lâu, song phương đều không chịu nhượng bộ. Mạnh Bách Trân mở cửa xe đi ra ngoài, Cảnh Minh ở phía sau kêu: "Em đi đâu?"
Mạnh Bách Trân: "Không cần anh quản."
Nàng đi một hồi, biệt thự Cảnh gia ở trên một mảnh núi nhỏ phong cảnh rất tốt. Người trụ ở nơi này đều có thân phận có địa vị, lui tới xuất hành đều có xe, cho nên căn bản không có xe buýt ngang qua nơi này, Mạnh Bách Trân đi thật xa Cảnh Minh cũng không đuổi tới, nàng bực tức giậm chân, nhưng mà bản thân được Cảnh Minh chở tới, hiện tại nghĩ muốn rời khỏi nơi này cũng là một vấn đề khó khăn.
Trong lúc nhất thời cảm giác không ai trợ giúp trước khi trọng sinh ùa về, Mạnh Bách Trân ngồi chồm hổm dưới đất hai tay ôm hai cánh tay, nàng thầm nghĩ mình không thể khóc. Từ khoảnh khắc nàng trở về nàng đã thề, cả đời này tuyệt không cho phép có người tổn thương nàng.
Đào Nhiên ở nhà ăn cánh gà yêu thương của ma ma, Cảnh mẫu vừa từ ái nhìn con trai út ăn đồ, vừa nói chuyện điện thoại với Tư Thiều: "Tiểu Thiều a, có rảnh rỗi không, tìm thời gian tới nhà chơi đi. Em trai Cảnh Minh con còn chưa gặp đúng không, để cho nó cũng quen biết nhận thức con một chút..."
Cảnh Minh đẩy cửa ra, Đào Nhiên lập tức nâng lên một nụ cười tươi thật to nói: "Ca, anh về rồi, tới ăn cánh gà."
Cảnh Minh bất đắc dĩ cười nói: "Một mình ngươi ăn còn không đủ, thật nguyện ý phân cho anh sao?"
"Đó là dĩ nhiên." Đào Nhiên nói: "Em nguyện ý phân cho ca ca ăn."
Cảnh Minh ngồi xuống ăn một miềng rồi không ăn nữa, Cảnh mẫu nói: "Mẹ hẹn Tiểu Thiều ngày mốt tới nhà chơi, đến lúc đó ngươi nhất định phải ở nhà."
Cảnh Minh: "Mẹ..."
"Làm sao, ngay cả lời của mẹ ngươi đều không muốn nghe?"
Cảnh Minh nói: "Bách Trân nàng cũng rất tốt, hơn nữa gia thế của nàng cũng không thể kém hơn Tư Thiều, phụ thân nàng là chủ tịch Mạnh thị, tại sao mẹ cứ không thích nàng?"
"Mẹ là người quan tâm gia thế như vậy sao?" Cảnh mẫu mặt không vui nói: "Mạnh Bách Trân kia biết ngươi có vị hôn thê còn xen vào giữa các ngươi, rõ ràng không phải nữ hài tử có giáo dưỡng tốt gì, đến nhà ta còn hung dữ với em trai ngươi. Ngươi cũng không phải không biết em trai ngươi nhát gan, thật để cho nàng vào cửa còn không biết em trai ngươi bị bắt nạt làm sao."
"Sẽ không, con sẽ bảo nàng đổi." Cảnh Minh nhượng bộ nói: "Như vậy đi, ngày mốt con cũng đem Bách Trân kêu đến có được không?"
Cảnh mẫu: "Em trai ngươi không thích nàng."
Lúc này Đào Nhiên bỗng nhiên mở miệng nói: "Không sao, ca ca thích nàng mà, cứ để cho nàng tới đi."
Cảnh Minh trong nháy mắt vô cùng cảm động, đúng là em trai ngoan a, vì bản thân mà nguyện ý dễ dàng khoan dung cho một người mình không thích.
Kỳ thực trong lòng Cảnh Minh vẫn cảm thấy thiếu hụt với em trai Cảnh Dự, bởi vì Cảnh Dự thân thể không tốt cho nên luôn chỉ có thể ở nông thôn, hắn cảm thấy bản thân chiếm đoạt tất cả yêu thương của cha mẹ. Cho nên bây giờ vô luận Cảnh mẫu Cảnh ba cưng chiều Cảnh Dự làm sao hắn cũng không cảm thấy quá đáng, chính hắn cũng vô cùng chiều Cảnh Dự.
Nếu như không có xung đột gì lớn, Đào Nhiên cũng không nghĩ chia rẽ nam nữ chủ nguyên bản. Huống hồ có mình ở, đối với Tư Thiều mà nói đã rất kích thích, nàng chắc hẳn không còn tâm tư xen vào những thứ khác nữa đúng không?
Từ sau đêm hôm đó, Tư Thiều vẫn luôn tự giam mình trong phòng. Nàng ăn không được ngủ cũng không ngon, mấy ngày ngắn ngủi liền gầy đi rất nhiều, đúng là, áo quần dần rộng hối đứt ruột, vì người mà tiều tụy hao gầy. Ngay ở thời điểm nàng thống khổ xoắn xuýt, nhận được điện thoại của ma ma Cảnh Minh, mời nàng đến Cảnh gia làm khách.
Nếu vào ngày thường nàng đã sớm cao hứng chuẩn bị, nhưng bây giờ vừa nghĩ tới bản thân phải ngồi ở trước mặt cả nhà Cảnh gia giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, nàng cảm thấy ruột đều đang quặn thắt.
Trời ơi, ngày đó tại sao phải uống rượu? Uống rượu thì thôi tại sao phải nghe lời bọn họ đi rót rượu thanh niên kia a. Uống rượu thì uống rượu, tại sao cuối cùng lăn ra trải giường?
Nàng dùng sức níu tóc, sau đó liền nhìn thấy một nhúm tóc trên tay...
Không được, đều đã mất đi lần đầu tiên rồi, nàng tuyệt đối không thể lại mất cả tóc. Tư Thiều thoắt cái nhảy lên, đi làm bảo dưỡng.
Bất luận Tư Thiều xoắn xuýt như thế nào, ngày hôm đó vẫn đến rất nhanh. Sáng sớm nàng liền thức dậy thử y phục, sau lại tốn rất nhiều thời gian trang điểm mặt mình. Gắng đạt tới được mức độ da trắng nõn thấp thoáng hồng, trang điểm đoan trang xinh đẹp.
Nàng cầm lễ vật đi tới cửa viện Cảnh gia, ấn chuông cửa một cái, thanh âm Cảnh mẫu vang lên nói: "Là Tiểu Thiều à, vào đi, bác bảo Tiểu Dự mở cửa cho con."
Cảnh Dự là em trai Cảnh Minh, đang học đại học, nghe nói thân thể không tốt lắm từ nhỏ ở nông thôn lớn lên. Tư Thiều nhìn lễ vật trong tay, cũng không biết có thể làm tiểu thiếu gia này vui vẻ hay không.
Nàng đi vào trong sân, sau đó liền nhìn thấy cửa mở ra, từ bên trong bước ra một nam nhân mặc áo sơ mi hồng. So với Cảnh Minh gầy hơn, vóc dáng cũng hơi thấp hơn Cảnh Minh một chút, nhìn thật quen mắt, chắc là Cảnh Dự.
Người thiếu niên kia một đường từ từ chạy hướng bản thân, sau đó lộ ra một nụ cười thật to nói: "Xin chào, ý..."
Tư Thiều cũng kinh hãi, nàng vạn vạn không nghĩ tới mình sẽ ở nơi này gặp phải hắn.
Đào Nhiên mặt chấn kinh luống cuống còn có chút xấu hổ nhìn Tư Thiều, lúc sau nói: "Chị... là đến tìm tôi sao?"
"Không phải." Tư Thiều lập tức phủi sạch, "Tôi được mời tới, tại sao cậu lại ở chỗ này?"
Đào Nhiên: "Nơi này là nhà tôi a."
Tư Thiều có một suy đoán đáng sợ, "Cậu... là Cảnh Dự?"
"Ừ." Đào Nhiên nói: "Chị biết tôi?"
Giờ phút này Tư Thiều quả thực muốn một tát đập chết bản thân, ngươi chơi tình một đêm thì thôi đi, ngươi còn tìm em trai ruột của Cảnh Minh để tình một đêm! Thần linh ôi, sao lại chơi con như vậy chứ?
Đào Nhiên tiếp tục làm bộ như một tiểu thiếu nam thanh khiết, hắn đỏ bừng mặt nói: "Chị chắc không phải là chị dâu Tư Thiều chứ?"
Tư Thiều bi thảm gật đầu.
Liền nhìn thấy thiếu niên trước mắt bộ dáng như sắp khóc nói: "Vậy làm thế nào nha, chị là chị dâu tôi, chúng ta lại như vậy..."
"Cậu im miệng!" Tư Thiều hung ác nhìn chằm chằm Đào Nhiên nói: "Chuyện này cậu tuyệt đối không thể nói ra, nếu cậu nói ra ngoài, tôi liền..."
Đào Nhiên: "Giết cả nhà tôi sao?"
Tư Thiều: "..."
Mà bây giờ Tư Thiều đối diện Đào Nhiên cũng nói không ra được lời như vậy, giết cả nhà hắn? Nàng nào có bản lãnh cao như vậy yo.
Cảnh mẫu đi ra nói: "Hai đứa đứng ở bên ngoài làm gì, mau vào nha."
Tư Thiều cứng ngắc xoay người, nàng cảm giác được thiếu niên bên cạnh tay chân thập phần luống cuống. Cảnh mẫu kỳ quái nói: "Tiểu Dự, sao mặt con đỏ như vậy a?"
Đào Nhiên: "Mẹ... Con..."
Tư Thiều thầm nghĩ không tốt, ngộ nhỡ bị hắn nói lộ liền xong đời, nàng lập tức nói: "A di, nhìn xem lễ vật con mang tới đi."
Cảnh mẫu cười nói: "Tới thì tới, còn mang lễ vật gì?"
Đào Nhiên trầm mặc đi theo sau lưng các nàng, Cảnh mẫu bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Tiểu Dự đã kêu chị dâu chưa a?"
Đào Nhiên ngước mắt nhìn Tư Thiều, trái tim nhỏ của Tư Thiều giật thót.
Đào Nhiên nói: "Chị dâu."
Cảm giác trong lòng Tư Thiều khó có thể dùng lời diễn tả được, hắn kêu mình chị dâu, nhưng hắn lại từng cùng bản thân tỉnh dậy trên một cái giường, cuộc sống quả thực không nên quá kích thích.
Tư Thiều cứ như vậy ôm tâm tư nặng trình trịch đi theo Cảnh mẫu tiến vào, ngay cả Cảnh Minh không có ở đây cũng không phát hiện.
Ba người bọn họ ngồi quây quần một chỗ, câu qua câu về nói chuyện. Cảnh mẫu nói: "Tiểu Dự, chị dâu con hiếm có dịp tới, con lại không thể không tiếc chữ như vàng như vậy sao?"
Đào Nhiên ngẩng đầu xấu hổ cà lăm nói: "Con... Con... À... Chị dâu..."
Tư Thiều lập tức nói: "Cậu ấy không nói gì cũng không sao, thật, con trai an tĩnh một chút cũng rất được hoan nghênh."
"Vậy sao?" Cảnh mẫu thở dài nói: "Tiểu Dự đứa nhỏ này chính là quá xấu hổ, nếu nó sáng sủa giống như ca ca nó thì tốt rồi. Tiểu Dự con không nói lời nào như vậy, ngộ nhỡ chị dâu con hiểu lầm con không thích nàng làm sao bây giờ?"
Đào Nhiên hướng về Tư Thiều lộ ra một nụ cười xấu hổ nói: "Con rất thích chị dâu."
Con rất thích chị dâu chị dâu chị dâu...
Tựa như nghe được câu này vang vọng trong lòng, Tư Thiều cũng bỗng dưng đỏ mặt.
Cảnh mẫu liền cười: "Ha ha ha ha... Tiểu Thiều con cũng thật là, sao mà cũng đỏ mặt?"
Cảnh mẫu rộng rãi không chút nào phát hiện bầu không khí vi diệu giữa con trai út và vị hôn thê con trai lớn của mình, còn không ngừng trêu ghẹo hai bọn họ. Đào Nhiên vừa giả bộ rất xấu hổ, vừa nghĩ chờ đến khi chuyện bại lộ, cũng không biết Cảnh mẫu khóc thành cái dạng gì.
Tư Thiều cũng rất lúng túng, nàng luống cuống tay chân không biết nên làm sao. Nhưng nhìn Cảnh Dự xấu hổ như vậy, cũng không thể trông cậy hắn giải vây, vì vậy nàng chỉ có thể tìm đề tài nói: "Ha ha... Cảnh Minh và thúc thúc sao không ở nhà?"
Cảnh mẫu nói: "Ba ba Cảnh Dự ngày nào cũng bận, cũng không biết đang làm gì, Cảnh Minh hắn..."...đi đón Mạnh Bách Trân.
Lời này Cảnh mẫu khó mà nói ra, nàng liền bắt đầu nháy mắt cho con trai út nhà mình, để cho hắn dời đề tài đi một chút. Đào Nhiên hiểu ý, lập tức nói: "Hôm nay người tới nhà rất nhiều, hay là buổi tối ở trong sân nướng đi."
"Được a." Cảnh mẫu vui vẻ nói: "Ta làm thịt nướng ăn ngon nhất, Tiểu Thiều nhất định phải ở lại nếm thử nga."
Tư Thiều: "A, được a, ha ha ha ha..."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Mạnh Bách Trân không thể tin nói: "Anh đây là đang trách em? Thái độ của em còn không tốt sao? Rõ ràng chính là hắn luôn luôn nhắm vào em, hắn rõ ràng chính là bênh vực Tư Thiều."
Cảnh Minh không vui nói: "Cái gì gọi là nó bênh vực Tư Thiều? Nó căn bản chưa từng gặp Tư Thiều."
"Vậy nhất định là mẹ anh nói xấu em với hắn." Mạnh Bách Trân cảm thấy bản thân rất ủy khuất.
Tuy rằng Cảnh Minh yêu Mạnh Bách Trân, nhưng hắn đồng dạng cũng quan tâm người nhà, nghe Mạnh Bách Trân nói như vậy hắn liền nhíu mày nói: "Không cho phép em nói mẹ anh như vậy, mẹ và em trai anh không thích em cũng không sao, anh và em cùng nhau làm công tác tư tưởng, bọn họ sớm muộn cũng sẽ thích em. Nhưng mà anh không muốn lại nghe được em nói bọn họ cái gì không tốt nữa, em nhớ không?"
Mạnh Bách Trân đỏ mắt nhìn Cảnh Minh, trước khi trọng sinh hắn chính là như vậy, sau khi trọng sinh hắn đã không còn thích Tư Thiều, nhưng tại sao thái độ đối với bản thân vẫn là như vậy?
Hai người đối mặt hồi lâu, song phương đều không chịu nhượng bộ. Mạnh Bách Trân mở cửa xe đi ra ngoài, Cảnh Minh ở phía sau kêu: "Em đi đâu?"
Mạnh Bách Trân: "Không cần anh quản."
Nàng đi một hồi, biệt thự Cảnh gia ở trên một mảnh núi nhỏ phong cảnh rất tốt. Người trụ ở nơi này đều có thân phận có địa vị, lui tới xuất hành đều có xe, cho nên căn bản không có xe buýt ngang qua nơi này, Mạnh Bách Trân đi thật xa Cảnh Minh cũng không đuổi tới, nàng bực tức giậm chân, nhưng mà bản thân được Cảnh Minh chở tới, hiện tại nghĩ muốn rời khỏi nơi này cũng là một vấn đề khó khăn.
Trong lúc nhất thời cảm giác không ai trợ giúp trước khi trọng sinh ùa về, Mạnh Bách Trân ngồi chồm hổm dưới đất hai tay ôm hai cánh tay, nàng thầm nghĩ mình không thể khóc. Từ khoảnh khắc nàng trở về nàng đã thề, cả đời này tuyệt không cho phép có người tổn thương nàng.
Đào Nhiên ở nhà ăn cánh gà yêu thương của ma ma, Cảnh mẫu vừa từ ái nhìn con trai út ăn đồ, vừa nói chuyện điện thoại với Tư Thiều: "Tiểu Thiều a, có rảnh rỗi không, tìm thời gian tới nhà chơi đi. Em trai Cảnh Minh con còn chưa gặp đúng không, để cho nó cũng quen biết nhận thức con một chút..."
Cảnh Minh đẩy cửa ra, Đào Nhiên lập tức nâng lên một nụ cười tươi thật to nói: "Ca, anh về rồi, tới ăn cánh gà."
Cảnh Minh bất đắc dĩ cười nói: "Một mình ngươi ăn còn không đủ, thật nguyện ý phân cho anh sao?"
"Đó là dĩ nhiên." Đào Nhiên nói: "Em nguyện ý phân cho ca ca ăn."
Cảnh Minh ngồi xuống ăn một miềng rồi không ăn nữa, Cảnh mẫu nói: "Mẹ hẹn Tiểu Thiều ngày mốt tới nhà chơi, đến lúc đó ngươi nhất định phải ở nhà."
Cảnh Minh: "Mẹ..."
"Làm sao, ngay cả lời của mẹ ngươi đều không muốn nghe?"
Cảnh Minh nói: "Bách Trân nàng cũng rất tốt, hơn nữa gia thế của nàng cũng không thể kém hơn Tư Thiều, phụ thân nàng là chủ tịch Mạnh thị, tại sao mẹ cứ không thích nàng?"
"Mẹ là người quan tâm gia thế như vậy sao?" Cảnh mẫu mặt không vui nói: "Mạnh Bách Trân kia biết ngươi có vị hôn thê còn xen vào giữa các ngươi, rõ ràng không phải nữ hài tử có giáo dưỡng tốt gì, đến nhà ta còn hung dữ với em trai ngươi. Ngươi cũng không phải không biết em trai ngươi nhát gan, thật để cho nàng vào cửa còn không biết em trai ngươi bị bắt nạt làm sao."
"Sẽ không, con sẽ bảo nàng đổi." Cảnh Minh nhượng bộ nói: "Như vậy đi, ngày mốt con cũng đem Bách Trân kêu đến có được không?"
Cảnh mẫu: "Em trai ngươi không thích nàng."
Lúc này Đào Nhiên bỗng nhiên mở miệng nói: "Không sao, ca ca thích nàng mà, cứ để cho nàng tới đi."
Cảnh Minh trong nháy mắt vô cùng cảm động, đúng là em trai ngoan a, vì bản thân mà nguyện ý dễ dàng khoan dung cho một người mình không thích.
Kỳ thực trong lòng Cảnh Minh vẫn cảm thấy thiếu hụt với em trai Cảnh Dự, bởi vì Cảnh Dự thân thể không tốt cho nên luôn chỉ có thể ở nông thôn, hắn cảm thấy bản thân chiếm đoạt tất cả yêu thương của cha mẹ. Cho nên bây giờ vô luận Cảnh mẫu Cảnh ba cưng chiều Cảnh Dự làm sao hắn cũng không cảm thấy quá đáng, chính hắn cũng vô cùng chiều Cảnh Dự.
Nếu như không có xung đột gì lớn, Đào Nhiên cũng không nghĩ chia rẽ nam nữ chủ nguyên bản. Huống hồ có mình ở, đối với Tư Thiều mà nói đã rất kích thích, nàng chắc hẳn không còn tâm tư xen vào những thứ khác nữa đúng không?
Từ sau đêm hôm đó, Tư Thiều vẫn luôn tự giam mình trong phòng. Nàng ăn không được ngủ cũng không ngon, mấy ngày ngắn ngủi liền gầy đi rất nhiều, đúng là, áo quần dần rộng hối đứt ruột, vì người mà tiều tụy hao gầy. Ngay ở thời điểm nàng thống khổ xoắn xuýt, nhận được điện thoại của ma ma Cảnh Minh, mời nàng đến Cảnh gia làm khách.
Nếu vào ngày thường nàng đã sớm cao hứng chuẩn bị, nhưng bây giờ vừa nghĩ tới bản thân phải ngồi ở trước mặt cả nhà Cảnh gia giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, nàng cảm thấy ruột đều đang quặn thắt.
Trời ơi, ngày đó tại sao phải uống rượu? Uống rượu thì thôi tại sao phải nghe lời bọn họ đi rót rượu thanh niên kia a. Uống rượu thì uống rượu, tại sao cuối cùng lăn ra trải giường?
Nàng dùng sức níu tóc, sau đó liền nhìn thấy một nhúm tóc trên tay...
Không được, đều đã mất đi lần đầu tiên rồi, nàng tuyệt đối không thể lại mất cả tóc. Tư Thiều thoắt cái nhảy lên, đi làm bảo dưỡng.
Bất luận Tư Thiều xoắn xuýt như thế nào, ngày hôm đó vẫn đến rất nhanh. Sáng sớm nàng liền thức dậy thử y phục, sau lại tốn rất nhiều thời gian trang điểm mặt mình. Gắng đạt tới được mức độ da trắng nõn thấp thoáng hồng, trang điểm đoan trang xinh đẹp.
Nàng cầm lễ vật đi tới cửa viện Cảnh gia, ấn chuông cửa một cái, thanh âm Cảnh mẫu vang lên nói: "Là Tiểu Thiều à, vào đi, bác bảo Tiểu Dự mở cửa cho con."
Cảnh Dự là em trai Cảnh Minh, đang học đại học, nghe nói thân thể không tốt lắm từ nhỏ ở nông thôn lớn lên. Tư Thiều nhìn lễ vật trong tay, cũng không biết có thể làm tiểu thiếu gia này vui vẻ hay không.
Nàng đi vào trong sân, sau đó liền nhìn thấy cửa mở ra, từ bên trong bước ra một nam nhân mặc áo sơ mi hồng. So với Cảnh Minh gầy hơn, vóc dáng cũng hơi thấp hơn Cảnh Minh một chút, nhìn thật quen mắt, chắc là Cảnh Dự.
Người thiếu niên kia một đường từ từ chạy hướng bản thân, sau đó lộ ra một nụ cười thật to nói: "Xin chào, ý..."
Tư Thiều cũng kinh hãi, nàng vạn vạn không nghĩ tới mình sẽ ở nơi này gặp phải hắn.
Đào Nhiên mặt chấn kinh luống cuống còn có chút xấu hổ nhìn Tư Thiều, lúc sau nói: "Chị... là đến tìm tôi sao?"
"Không phải." Tư Thiều lập tức phủi sạch, "Tôi được mời tới, tại sao cậu lại ở chỗ này?"
Đào Nhiên: "Nơi này là nhà tôi a."
Tư Thiều có một suy đoán đáng sợ, "Cậu... là Cảnh Dự?"
"Ừ." Đào Nhiên nói: "Chị biết tôi?"
Giờ phút này Tư Thiều quả thực muốn một tát đập chết bản thân, ngươi chơi tình một đêm thì thôi đi, ngươi còn tìm em trai ruột của Cảnh Minh để tình một đêm! Thần linh ôi, sao lại chơi con như vậy chứ?
Đào Nhiên tiếp tục làm bộ như một tiểu thiếu nam thanh khiết, hắn đỏ bừng mặt nói: "Chị chắc không phải là chị dâu Tư Thiều chứ?"
Tư Thiều bi thảm gật đầu.
Liền nhìn thấy thiếu niên trước mắt bộ dáng như sắp khóc nói: "Vậy làm thế nào nha, chị là chị dâu tôi, chúng ta lại như vậy..."
"Cậu im miệng!" Tư Thiều hung ác nhìn chằm chằm Đào Nhiên nói: "Chuyện này cậu tuyệt đối không thể nói ra, nếu cậu nói ra ngoài, tôi liền..."
Đào Nhiên: "Giết cả nhà tôi sao?"
Tư Thiều: "..."
Mà bây giờ Tư Thiều đối diện Đào Nhiên cũng nói không ra được lời như vậy, giết cả nhà hắn? Nàng nào có bản lãnh cao như vậy yo.
Cảnh mẫu đi ra nói: "Hai đứa đứng ở bên ngoài làm gì, mau vào nha."
Tư Thiều cứng ngắc xoay người, nàng cảm giác được thiếu niên bên cạnh tay chân thập phần luống cuống. Cảnh mẫu kỳ quái nói: "Tiểu Dự, sao mặt con đỏ như vậy a?"
Đào Nhiên: "Mẹ... Con..."
Tư Thiều thầm nghĩ không tốt, ngộ nhỡ bị hắn nói lộ liền xong đời, nàng lập tức nói: "A di, nhìn xem lễ vật con mang tới đi."
Cảnh mẫu cười nói: "Tới thì tới, còn mang lễ vật gì?"
Đào Nhiên trầm mặc đi theo sau lưng các nàng, Cảnh mẫu bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Tiểu Dự đã kêu chị dâu chưa a?"
Đào Nhiên ngước mắt nhìn Tư Thiều, trái tim nhỏ của Tư Thiều giật thót.
Đào Nhiên nói: "Chị dâu."
Cảm giác trong lòng Tư Thiều khó có thể dùng lời diễn tả được, hắn kêu mình chị dâu, nhưng hắn lại từng cùng bản thân tỉnh dậy trên một cái giường, cuộc sống quả thực không nên quá kích thích.
Tư Thiều cứ như vậy ôm tâm tư nặng trình trịch đi theo Cảnh mẫu tiến vào, ngay cả Cảnh Minh không có ở đây cũng không phát hiện.
Ba người bọn họ ngồi quây quần một chỗ, câu qua câu về nói chuyện. Cảnh mẫu nói: "Tiểu Dự, chị dâu con hiếm có dịp tới, con lại không thể không tiếc chữ như vàng như vậy sao?"
Đào Nhiên ngẩng đầu xấu hổ cà lăm nói: "Con... Con... À... Chị dâu..."
Tư Thiều lập tức nói: "Cậu ấy không nói gì cũng không sao, thật, con trai an tĩnh một chút cũng rất được hoan nghênh."
"Vậy sao?" Cảnh mẫu thở dài nói: "Tiểu Dự đứa nhỏ này chính là quá xấu hổ, nếu nó sáng sủa giống như ca ca nó thì tốt rồi. Tiểu Dự con không nói lời nào như vậy, ngộ nhỡ chị dâu con hiểu lầm con không thích nàng làm sao bây giờ?"
Đào Nhiên hướng về Tư Thiều lộ ra một nụ cười xấu hổ nói: "Con rất thích chị dâu."
Con rất thích chị dâu chị dâu chị dâu...
Tựa như nghe được câu này vang vọng trong lòng, Tư Thiều cũng bỗng dưng đỏ mặt.
Cảnh mẫu liền cười: "Ha ha ha ha... Tiểu Thiều con cũng thật là, sao mà cũng đỏ mặt?"
Cảnh mẫu rộng rãi không chút nào phát hiện bầu không khí vi diệu giữa con trai út và vị hôn thê con trai lớn của mình, còn không ngừng trêu ghẹo hai bọn họ. Đào Nhiên vừa giả bộ rất xấu hổ, vừa nghĩ chờ đến khi chuyện bại lộ, cũng không biết Cảnh mẫu khóc thành cái dạng gì.
Tư Thiều cũng rất lúng túng, nàng luống cuống tay chân không biết nên làm sao. Nhưng nhìn Cảnh Dự xấu hổ như vậy, cũng không thể trông cậy hắn giải vây, vì vậy nàng chỉ có thể tìm đề tài nói: "Ha ha... Cảnh Minh và thúc thúc sao không ở nhà?"
Cảnh mẫu nói: "Ba ba Cảnh Dự ngày nào cũng bận, cũng không biết đang làm gì, Cảnh Minh hắn..."...đi đón Mạnh Bách Trân.
Lời này Cảnh mẫu khó mà nói ra, nàng liền bắt đầu nháy mắt cho con trai út nhà mình, để cho hắn dời đề tài đi một chút. Đào Nhiên hiểu ý, lập tức nói: "Hôm nay người tới nhà rất nhiều, hay là buổi tối ở trong sân nướng đi."
"Được a." Cảnh mẫu vui vẻ nói: "Ta làm thịt nướng ăn ngon nhất, Tiểu Thiều nhất định phải ở lại nếm thử nga."
Tư Thiều: "A, được a, ha ha ha ha..."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.