Chương 33
Cẩm Chanh
26/06/2021
Edit: Nguyệt Hạ.
___________________________________
Diệp Nha là học sinh nửa đường chen vào, hiển nhiên ngày đầu tiên đi học phải đứng trêи bục giảng của lớp để tự giới thiệu về mình cho các bạn nhỏ khác trong lớp biết. Cô được cô giáo nắm tay, vâng lời cô giáo, lo sợ nhìn hơn mười hạt đậu đỏ nhỏ tầm tầm như cô dưới bục giảng.
"Không phải xấu hổ, giới thiệu một chút về mình với mọi người nào."
Diệp Nha nắm góc áo, ngại ngùng rũ mắt, những lời mà buổi sáng anh cả đã nói với cô, hiện lên rõ ràng trong đầu, cô không sợ, nhỏ giọng nói: "Tớ là Diệp Nha...... Nha, năm nay một trăm......" Không đúng, Diệp Nha vội vàng chữa lời, "Năm nay ba tuổi."
Bọn trẻ con ở độ tuổi này là một loài sinh vật có thị giác rất đơn thuần, nhìn thấy cái gì đáng yêu, xinh đẹp lập tức bị hấp dẫn ngay, con người cũng giống như vậy.
Ở góc cuối lớp, một nhóc mập mạp giơ tay thật cao: "Cô ơi, có thể cho Diệp Nha Nha ngồi cùng với con không?"
"Ngồi cùng tớ, ngồi cùng tớ, tớ sẽ chia kẹo cho cậu."
"Ngồi cùng với tớ này, tớ cho cậu chơi búp bê Tây Dương."
Các bạn nhỏ biểu hiện vô cùng nhiệt tình, tích cực, rất nhanh đã quét sạch sự bất an của Diệp Nha ở một nơi xa lạ.
Cô giáo Lưu tri kỷ hỏi ý kiến cô: "Nha Nha muốn ngồi ở đâu?"
Cô nhìn chung quanh một vòng, ôm cặp sách nhỏ ngồi vào bàn thứ nhất gần ngay bên cửa sổ, chỗ này có ánh sáng tốt, rất thuận tiện cho Tiểu Diệp tử ở trêи đỉnh đầu tắm nắng.
"Chúng ta bắt đầu học thôi, các bạn nhỏ, lấy vở vẽ của các con ra nào, hôm nay chúng ta sẽ học vẽ tranh......"
Diệp Nha ngồi ở trước bàn nhỏ, ngoan ngoãn lấy vở vẽ cùng với bút sáp màu ra, chăm chú, nghiêm túc bắt đầu bôi bôi vẽ vẽ lên trang giấy.
Giáo viên thường sẽ có sự chú ý đặc biệt đối với học sinh mới, ánh mắt của cô rất hay dừng ở trêи người Diệp Nha, ngay tại nơi ríu rít, ầm ĩ, nhiều học sinh như vậy, mà Diệp Nha lại lộ ra vẻ an tĩnh, vô cùng ngoan ngoãn ngồi vẽ tranh. Cô giáo Lưu lập tức cảm thấy đứa nhỏ này sẽ rất dễ dạy bảo, không nhịn được đi đến bên cạnh cô, muốn nhìn xem rốt cuộc cô đang vẽ cái gì.
Tay cô cầm bút sáp màu sắc rực rỡ, không hề chú ý tới cô giáo Lưu lão sư đang ở gần.
Chỉ thấy trêи trang giấy vẽ màu trắng kia đã bị màu đỏ phủ kín, sắc thái diễm lệ của đóa hoa màu đỏ kϊƈɦ thích sâu sắc tới thần kinh thị giác, cánh hoa được kéo dài, tùy ý vươn ra, mỗi một cánh hoa đều được phác họa một cách thập phần kiều diễm, không theo bất cứ một quy tắc nào. Cô giáo Lưu ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không thể tưởng tượng được một đứa trẻ ba tuổi lại có thể vẽ ra được bức tranh có trình độ như thế này.
Cô chống một tay lên bàn, hỏi: "Nha Nha đang vẽ cái gì thế?"
Diệp Nha đặt cây bút sáp màu đỏ xuống, cầm lấy bút sáp màu đen lên, bắt đầu vẽ những hoa văn kỳ quái trêи cánh hoa, cô trả lời: "Hoa ~"
"Cô biết là hoa rồi, nhưng đây là hoa gì?" Hoa hồng không giống hoa hồng, hoa hướng dương không giống hoa hướng dương, càng nhìn càng cảm thấy lạ.
Tiếp đó liền nghe thấy giọng nói ngây thơ của cô bé vang lên――
"Hoa ăn thịt người."
Ầm ――
Đầu cô giáo Lưu nổ tung.
Cô ổn định tinh thần: "Thế...... thế Nha Nha vẽ tranh thật là đặc biệt nha, con có thể nói cho cô biết vì sao lại muốn vẽ hoa ăn thịt người không?"
Trẻ con không hiểu được những lời nói dối, cũng không nghe ra được ý tứ trong lời nói của cô giáo Lưu, cô chậm rãi nói: "Đây là chân dung."
"Hả?"
"Đây là chân dung của mẹ."
"???"Cô giáo Lưu lão sư nhìn lại bức tranh kia lần nữa.
Trải qua quá trình tô màu vô cùng cẩn thận của Diệp Nha, bức tranh kia ngày càng thêm trừu tượng, những hoa văn màu đen khi nãy khiến cho bảy cánh hoa đỏ tươi như máu nổi bật rõ ràng, lộ ra một sự quỷ dị nhè nhẹ.
"Mẹ của con là hoa?"
"Vâng." Diệp Nha gật đầu, "Mẹ là hoa ăn thịt người ~ nhưng mà mẹ không bao giờ ăn thịt người, mẹ chỉ ăn những yêu quái hư thôi, lúc trước có điểu yêu muốn trộm Nha Nha đi, thế là bị mẹ ăn sạch."
Trước kia, khoảng thời gian sống trong khe hở của địa linh, hoa cỏ bọn cô luôn bị chim khổng lồ ăn, chúng nó coi hoa lá là thức ăn, nghe mẹ kể rằng điểu tộc cùng hoa cỏ tộc đã chiến đấu giằng co với nhau hơn mấy vạn năm liền, mãi cho đến khi thượng thần thu nhỏ không gian này lại, hai tộc vốn đang tranh đấu với nhau mới chịu tạm đình chỉ. Đương nhiên thi thoảng cũng có một số con chim tham ăn lén xâm nhập vào tộc hoa cỏ, ăn vụng những ấu thảo chưa lớn lên, Diệp Nha chính là một trong những cây cỏ bị chúng nó để mắt tới.
May mắn thay, mẹ cô đã phát hiện kịp thời và cứu được cô.
Mẹ thật tốt.
Cô yêu mẹ nhất.
"Vậy, vậy ba của con thì sao?"
Diệp Nha dừng bút lại, trầm ngâm vài giây, nói: "Mẹ cũng không ăn ba ba." Ngừng một chút rồi nói tiếp, "Nhưng mà mẹ của Đường Đường thì lại có ăn ba ba của bạn ấy, Đường Đường thật đáng thương." Nghĩ đến người bạn bọ ngựa nhỏ ở bên cạnh linh địa, Diệp Nha khẽ thở dài, cúi đầu tiếp tục vẽ.
"?"
Cái cô hỏi là loại vấn đề này sao? Rốt cuộc nhà trẻ của bọn cô có được một bạn nhỏ như thế nào đây, kỳ kỳ quái quái?
Tiếng chuông tan học vang lên, các bạn nhỏ không chờ nổi nữa, gấp gáp vẽ xong trang rồi nộp cho cô giáo Lưu, tay nắm tay chạy ra sân chơi.
Đúng lúc này, Diệp Nha bỗng nhiên nghe được âm thanh nhắc nhở hệ thống ――
[ Nhiệm vụ chính 02 của《 Con đường trở thành nữ phụ ác độc 》: Nhập học vào nhà trẻ, nơi nam nữ chính học. ( đã hoàn thành ) ]
Theo tiến độ hoàn thành của nhiệm vụ, phiến lá thứ hai của cỏ 4 lá trêи đỉnh đầu cô đã chậm rãi lớn lên một chút.
[ Nhiệm vụ chính 03 của《 Con đường trở thành nữ phụ ác độc 》: Làm câu nối giúp nam nữ chính quen biết nhau ( chưa hoàn thành ) ]
Cầu nối... quen biết lại là cái gì vậy?
Thật là kỳ quái.
Nói đến đây, Diệp Nha đột nhiên nhớ tới mình còn nợ Thẩm Nhiên mười tệ, vẫn không chưa trả, cô vội vàng lấy mười tệ nhăn nhúm không còn dáng hình ban đầu từ trong cặp sách ra, từ ghế dựa đứng dậy, chạy ra khỏi phòng học. Diệp Nha thật may mắn, mới ra khỏi lớp một tí đã tìm được Thẩm Nhiên đang ngồi xổm một mình trong góc lớp, chơi xếp gỗ.
"Nhiên Nhiên!" Diệp Nha giơ mười tệ lên, vừa kêu vừa chạy tới.
Thẩm Nhiên ngơ ngác cầm miếng gỗ, vẻ mặt tràn đầy ngoài ý muốn.
"Nha Nha?" Hắn không nghĩ sẽ được gặp Diệp Nha ở chỗ này, không thể tin nổi, há to miệng.
"Cho anh." Diệp Nha đưa mười tệ cho Thẩm Nhiên.
Thẩm Nhiên hệt như đầu gỗ, mù mờ tiếp nhận, nhìn chằm chằm tờ tiền giấy trêи tay, chậm chạp không nói lên lời.
"Đây là?"
"Năm thêm năm là mười, em nợ anh Nhiên Nhiên mười tệ." Cô tính một chút như vậy cũng không sai, thiếu nợ thì phải trả tiền, Tiểu Diệp tử tuân thủ lời hứa, tuyệt đối sẽ không lừa gạt Thẩm Nhiên.
Hai dáng người nho nhỏ đứng cùng với nhau ở tường góc, bọn họ bị che khuất giữa đám trẻ con, nhưng vẫn gây ra sự chú ý bởi Thẩm Nhiên đứng cùng với một bạn nhỏ lớp lá.
"Đó là em gái của tên quái vật nhỏ kia à?" Một nhóc mập mạp khịt khịt nước mũi, đôi mắt híp híp vẫn luôn nhìn về phía hai người bọn họ.
"Tên quái vật nhỏ kia hình như không có em gái." Cậu nhóc đang nói này nhìn qua có vẻ gầy hơn so với nhóc bên cạnh một chút.
Quái vật nhỏ chính là biệt hiệu mà đám loi choi này đặt cho Thẩm Nhiên.
Khi hắn mới chuyển tới nhà trẻ này, do khuôn mặt có chút dữ tợn lại thêm một cái bớt màu đỏ nên khiến cho tất cả các bạn nhỏ khác nhìn vào mà phát hoảng, tự nhiên cũng sẽ chẳng có ai tự nguyện làm bạn với hắn. Thậm chí, có mấy đứa nhỏ ngang bướng thành thói thấy hắn mặt mũi xấu xí, hướng nội, ít nói chuyện, thế là đã nhân lúc cô giáo vắng mặt lén giễu cợt, lấy cái biệt hiệu"Quái vật nhỏ" kia ra nhục mạ, khinh rẻ hắn.
Lâu dần, các bạn nhỏ khác cũng hùa theo, gọi hắn như vậy, có đôi khi ngay cả giáo viên trong nhà trẻ cũng quên mất cái tên Thẩm Nhiên của hắn, gọi hắn là quái vật.
Nhóc mập mạp này tên là Lưu Tử Thật, người cũng như tên, lớn lên vừa béo lại vừa khỏe, hay ỷ vào việc nhà mình có tiền thường xuyên bắt nạt các bạn nhỏ khác, hiện tại đang nhìn chằm chằm hai người cách đó không xa lại bắt đầu có suy nghĩ khác.
"Em ấy đáng yêu ha......" Cậu nhóc ở bên cạnh nhìn Diệp Nha nói.
Cô bé nhỏ nhỏ xinh xinh đứng ở dưới ánh mặt trời, ánh nắng ấm áp rơi đầy trêи đôi vai, kiểu đầu Na Tra hồn nhiên càng làm cô thêm đáng yêu, hai mắt long lanh như giọt nước, càng miễn bàn đến việc lúc này cô đang đứng đối diện với Thẩm Nhiên, nhìn toàn bộ nhà trẻ này, có khi không có một đứa trẻ con nào đáng yêu như cô.
Nhóc mập mạp Lưu Tử Thật lau lau nước mũi, kéo thân hình mũm mĩm đi qua bên đó, hắn dùng một tay đẩy Thẩm Nhiên ra, đứng trước mặt Diệp Nha ra lệnh: "Đi chơi cùng bọn tao." Tuổi còn nhỏ nhưng lại rất có phong thái "quần là áo lượt" (*) ở thời cổ đại.
___________________________________
* Quần là áo lượt: chỉ trang phục của các con em giàu sang quyền quý, nghĩa rộng ra là chỉ những công tử bột, dân chơi...
___________________________________
Diệp Nha mờ mịt nhìn người tự dưng nhảy vào, lắc đầu, từ chối: "Tớ không muốn chơi cùng cậu, tớ muốn chơi cùng Nhiên Nhiên cơ."
"Không được, ngươi phải chơi cùng với bọn ta." Lưu Tử Thật giữ chặt Diệp Nha tay thật mạnh, kéo đến bên cạnh mình, "Tôi còn mang theo cả Autobots, có thể cho cậu mượn chơi năm phút."
"Không muốn, không muốn, tớ không muốn chơi cùng cậu." Diệp Nha giãy dụa, cố thoát tay ra, toàn thân đầy vẻ kháng cự.
Lưu Tử Thật là một tiểu bá vương của nhà trẻ, bình thường không phải kéo bím tóc của các bạn nữ thì chính là đá ʍôиɠ các bạn nam, mặc cho giáo viên dạy dỗ ra sao, cái tính xấu này vẫn không đổi được, lúc này thấy hắn quấn lấy Diệp Nha, các bạn nhỏ xung quanh nhốn nháo lên, chăm chú quan sát Diệp Nha với ánh nhìn thương hại.
"Cậu đừng kéo Nha Nha nữa, Nha Nha không muốn chơi cùng cậu!" Thẩm Nhiên gắt gao che chở Diệp Nha, trong mắt lộ vài phần hung ác, "Cậu có thể bắt nạt tôi, nhưng cậu không thể bắt nạt Nha Nha!"
"Mày buông ra!"
"Tôi không buông!"
"Buông ra ――!"
"Không buông!!"
Thẩm Nhiên ôm Diệp Nha không buông tay, giữa bầu không khí giằng co dữ dội, chợt một quả bóng cao su lạch cạch xuất hiện, đáp trúng ngay cái gáy của nhóc mập mạp.
Lưu Tử Thật sửng sốt ôm đầu, ngao...ooo một tiếng, "Mẹ! Có đứa lấy bóng đập đầu tao!!"
Giọng nói hắn vô cùng lớn, khiến cậu nhóc ba tuổi ở bên cạnh bị dọa sợ, ngơ ngác nhìn hắn vài lần, miệng xụ ra, mắt nhắm lại, khóc trời đạp đất: "Oa ―― mẹ ơi, ta muốn mẹ!"
Một đứa muốn mẹ, ba đứa, bốn đứa cũng bắt đầu khóc lóc muốn mẹ theo.
"Ô ―― oa! Ta cũng muốn mẹ! Mẹ ơi!!"
"Mẹ ơi, con muốn về nhà oa oa ――!"
Lưu Tử Thật đột nhiên vang lên tiếng khóc như sói tru nửa đêm, nháy mắt tạo nên cho một hiệu ứng liên hoàn rất ác liệt, mặt khác các bạn trẻ còn lại của nhà trẻ tò mò đi ra xem rồi từng người từng người cứ như vậy mà khóc theo, trường hợp mất khống chế, loạn tùng phèo hết lên.
Diệp Nha gắt gao bịt lỗ tai, mày nhỏ nhăn thành hai đường méo mó.
"Tao dùng bóng đập ngươi đấy!"
Giọng nói trong trẻo mà non nớt bất ngờ xuất hiện giữa những tiếng khóc thất thanh đã hình thành nên một phong cảnh xinh đẹp lại kì dị.
Chỉ thấy cách đó không xa, Hạ Tình cầm quả bóng vải rực rỡ sắc màu, ném liên tiếp vào người Lưu Tử Thật, vừa ném vừa hùng hùng hổ hổ: "Cho mày bắt nạt em gái tao này, không biết xấu hổ! Đã xấu còn mặt dày!" Hạ Tình tức giận quá, không chủ được mà lôi hẳn tiếng địa phương ra, không thèm để ý chút nào mặt đối mặt mà nói.
Lưu Tử Thật bị bóng đập đến nỗi vắt chân lên cổ mà chạy, lao nhanh về phía giáo viên để cầu cứu.
"Cô ơi ―― Hạ......"
"Cô ơi, cô ơi......" Vừa nhìn thấy cô giáo từ WC đi ra, Hạ Tình cậy dáng người linh động của mình, bổ nhào vào trong lồng ngực của cô giáo trước hắn một bước, ngẩng mặt lên, thập phần ủy khuất cùng oán giận, "Cô ơi, Lưu Tử Thật lại bắt nạt bạn bè."
Vốn dĩ muốn đi cáo trạng, giờ phút này Lưu Tử Thật ngốc luôn.
"Cậu ta túm tay em gái con, cậu ta bắt nạt bạn yếu hơn, cậu ta còn làm cho tất cả các bạn nhỏ khác đều khóc."
Sắc mặt Hạ Tình thay đổi nhanh như chong chóng, lúc cáo trạng, mắt không hề chớp.
Lưu Tử Thật đứng ngây ngốc ở bên cạnh đã quên luôn cả khóc; Thẩm Nhiên ôm Diệp Nha đứng phía sau xem tình hình mà cũng bị ngốc theo.
Cô giáo ngẩng đầu nhìn cục diện hỗn loạn trước mắt, lại nghĩ đến hành vi "Xưng vương xưng bá" của Lưu Tử Thật ở trường học, không chút nghi ngờ, giơ tay dắt Lưu Tử Thật, "Cùng cô tới đây một chút."
"Cô ơi, là Hạ Tình lấy bóng đập con trước."
"Hạ Tình, con có lấy bóng đập bạn ấy không?"
Hạ Tình không phủ nhận: "Khi ấy con đang chơi, không cẩn thận đập vào, nhưng, là cậu ta cố ý bắt nạt bạn bè, còn, còn bắt nạt cả em gái con nữa." Hạ Tình chỉ vào Diệp Nha nói, hất cầm, tựa như đang khoe khoang, "Cậu ta chắc chắn là thấy em gái con đáng yêu."
Diệp Nha ngây ngô dựa vào trong lồng ngực của Thẩm Nhiên, biểu tình thật sự rất đáng yêu.
Cô giáo gật gật đầu, kéo Lưu Tử Thật: "Đi thôi, cô muốn nói chuyện với con."
Nhìn theo bóng dáng mập mạp kia của Lưu Tử Thật, biết mưu kế của mình đã thành công, Hạ Tình làm mặt quỷ ở phía sau lưng hắn.
Muốn thừa dịp cô không chú ý, bắt nạt Diệp Nha, không có cửa đâu nha.
Hạ Tình xoay người, vui vẻ chạy đến bên cạnh Diệp Nha, kết quả, vui vẻ chưa được hai giây, cô lại tức giận: "Cậu không được phép ôm Nha Nha." Hạ Tình thở phì phò, "hừ" một tiếng, kéo mạnh Thẩm Nhiên ra, đem Diệp Nha đến bên cạnh mình, bảo vệ như bảo bối, đôi mắt đầy cảnh giác trừng Thẩm Nhiên.
___________________________________
Diệp Nha là học sinh nửa đường chen vào, hiển nhiên ngày đầu tiên đi học phải đứng trêи bục giảng của lớp để tự giới thiệu về mình cho các bạn nhỏ khác trong lớp biết. Cô được cô giáo nắm tay, vâng lời cô giáo, lo sợ nhìn hơn mười hạt đậu đỏ nhỏ tầm tầm như cô dưới bục giảng.
"Không phải xấu hổ, giới thiệu một chút về mình với mọi người nào."
Diệp Nha nắm góc áo, ngại ngùng rũ mắt, những lời mà buổi sáng anh cả đã nói với cô, hiện lên rõ ràng trong đầu, cô không sợ, nhỏ giọng nói: "Tớ là Diệp Nha...... Nha, năm nay một trăm......" Không đúng, Diệp Nha vội vàng chữa lời, "Năm nay ba tuổi."
Bọn trẻ con ở độ tuổi này là một loài sinh vật có thị giác rất đơn thuần, nhìn thấy cái gì đáng yêu, xinh đẹp lập tức bị hấp dẫn ngay, con người cũng giống như vậy.
Ở góc cuối lớp, một nhóc mập mạp giơ tay thật cao: "Cô ơi, có thể cho Diệp Nha Nha ngồi cùng với con không?"
"Ngồi cùng tớ, ngồi cùng tớ, tớ sẽ chia kẹo cho cậu."
"Ngồi cùng với tớ này, tớ cho cậu chơi búp bê Tây Dương."
Các bạn nhỏ biểu hiện vô cùng nhiệt tình, tích cực, rất nhanh đã quét sạch sự bất an của Diệp Nha ở một nơi xa lạ.
Cô giáo Lưu tri kỷ hỏi ý kiến cô: "Nha Nha muốn ngồi ở đâu?"
Cô nhìn chung quanh một vòng, ôm cặp sách nhỏ ngồi vào bàn thứ nhất gần ngay bên cửa sổ, chỗ này có ánh sáng tốt, rất thuận tiện cho Tiểu Diệp tử ở trêи đỉnh đầu tắm nắng.
"Chúng ta bắt đầu học thôi, các bạn nhỏ, lấy vở vẽ của các con ra nào, hôm nay chúng ta sẽ học vẽ tranh......"
Diệp Nha ngồi ở trước bàn nhỏ, ngoan ngoãn lấy vở vẽ cùng với bút sáp màu ra, chăm chú, nghiêm túc bắt đầu bôi bôi vẽ vẽ lên trang giấy.
Giáo viên thường sẽ có sự chú ý đặc biệt đối với học sinh mới, ánh mắt của cô rất hay dừng ở trêи người Diệp Nha, ngay tại nơi ríu rít, ầm ĩ, nhiều học sinh như vậy, mà Diệp Nha lại lộ ra vẻ an tĩnh, vô cùng ngoan ngoãn ngồi vẽ tranh. Cô giáo Lưu lập tức cảm thấy đứa nhỏ này sẽ rất dễ dạy bảo, không nhịn được đi đến bên cạnh cô, muốn nhìn xem rốt cuộc cô đang vẽ cái gì.
Tay cô cầm bút sáp màu sắc rực rỡ, không hề chú ý tới cô giáo Lưu lão sư đang ở gần.
Chỉ thấy trêи trang giấy vẽ màu trắng kia đã bị màu đỏ phủ kín, sắc thái diễm lệ của đóa hoa màu đỏ kϊƈɦ thích sâu sắc tới thần kinh thị giác, cánh hoa được kéo dài, tùy ý vươn ra, mỗi một cánh hoa đều được phác họa một cách thập phần kiều diễm, không theo bất cứ một quy tắc nào. Cô giáo Lưu ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không thể tưởng tượng được một đứa trẻ ba tuổi lại có thể vẽ ra được bức tranh có trình độ như thế này.
Cô chống một tay lên bàn, hỏi: "Nha Nha đang vẽ cái gì thế?"
Diệp Nha đặt cây bút sáp màu đỏ xuống, cầm lấy bút sáp màu đen lên, bắt đầu vẽ những hoa văn kỳ quái trêи cánh hoa, cô trả lời: "Hoa ~"
"Cô biết là hoa rồi, nhưng đây là hoa gì?" Hoa hồng không giống hoa hồng, hoa hướng dương không giống hoa hướng dương, càng nhìn càng cảm thấy lạ.
Tiếp đó liền nghe thấy giọng nói ngây thơ của cô bé vang lên――
"Hoa ăn thịt người."
Ầm ――
Đầu cô giáo Lưu nổ tung.
Cô ổn định tinh thần: "Thế...... thế Nha Nha vẽ tranh thật là đặc biệt nha, con có thể nói cho cô biết vì sao lại muốn vẽ hoa ăn thịt người không?"
Trẻ con không hiểu được những lời nói dối, cũng không nghe ra được ý tứ trong lời nói của cô giáo Lưu, cô chậm rãi nói: "Đây là chân dung."
"Hả?"
"Đây là chân dung của mẹ."
"???"Cô giáo Lưu lão sư nhìn lại bức tranh kia lần nữa.
Trải qua quá trình tô màu vô cùng cẩn thận của Diệp Nha, bức tranh kia ngày càng thêm trừu tượng, những hoa văn màu đen khi nãy khiến cho bảy cánh hoa đỏ tươi như máu nổi bật rõ ràng, lộ ra một sự quỷ dị nhè nhẹ.
"Mẹ của con là hoa?"
"Vâng." Diệp Nha gật đầu, "Mẹ là hoa ăn thịt người ~ nhưng mà mẹ không bao giờ ăn thịt người, mẹ chỉ ăn những yêu quái hư thôi, lúc trước có điểu yêu muốn trộm Nha Nha đi, thế là bị mẹ ăn sạch."
Trước kia, khoảng thời gian sống trong khe hở của địa linh, hoa cỏ bọn cô luôn bị chim khổng lồ ăn, chúng nó coi hoa lá là thức ăn, nghe mẹ kể rằng điểu tộc cùng hoa cỏ tộc đã chiến đấu giằng co với nhau hơn mấy vạn năm liền, mãi cho đến khi thượng thần thu nhỏ không gian này lại, hai tộc vốn đang tranh đấu với nhau mới chịu tạm đình chỉ. Đương nhiên thi thoảng cũng có một số con chim tham ăn lén xâm nhập vào tộc hoa cỏ, ăn vụng những ấu thảo chưa lớn lên, Diệp Nha chính là một trong những cây cỏ bị chúng nó để mắt tới.
May mắn thay, mẹ cô đã phát hiện kịp thời và cứu được cô.
Mẹ thật tốt.
Cô yêu mẹ nhất.
"Vậy, vậy ba của con thì sao?"
Diệp Nha dừng bút lại, trầm ngâm vài giây, nói: "Mẹ cũng không ăn ba ba." Ngừng một chút rồi nói tiếp, "Nhưng mà mẹ của Đường Đường thì lại có ăn ba ba của bạn ấy, Đường Đường thật đáng thương." Nghĩ đến người bạn bọ ngựa nhỏ ở bên cạnh linh địa, Diệp Nha khẽ thở dài, cúi đầu tiếp tục vẽ.
"?"
Cái cô hỏi là loại vấn đề này sao? Rốt cuộc nhà trẻ của bọn cô có được một bạn nhỏ như thế nào đây, kỳ kỳ quái quái?
Tiếng chuông tan học vang lên, các bạn nhỏ không chờ nổi nữa, gấp gáp vẽ xong trang rồi nộp cho cô giáo Lưu, tay nắm tay chạy ra sân chơi.
Đúng lúc này, Diệp Nha bỗng nhiên nghe được âm thanh nhắc nhở hệ thống ――
[ Nhiệm vụ chính 02 của《 Con đường trở thành nữ phụ ác độc 》: Nhập học vào nhà trẻ, nơi nam nữ chính học. ( đã hoàn thành ) ]
Theo tiến độ hoàn thành của nhiệm vụ, phiến lá thứ hai của cỏ 4 lá trêи đỉnh đầu cô đã chậm rãi lớn lên một chút.
[ Nhiệm vụ chính 03 của《 Con đường trở thành nữ phụ ác độc 》: Làm câu nối giúp nam nữ chính quen biết nhau ( chưa hoàn thành ) ]
Cầu nối... quen biết lại là cái gì vậy?
Thật là kỳ quái.
Nói đến đây, Diệp Nha đột nhiên nhớ tới mình còn nợ Thẩm Nhiên mười tệ, vẫn không chưa trả, cô vội vàng lấy mười tệ nhăn nhúm không còn dáng hình ban đầu từ trong cặp sách ra, từ ghế dựa đứng dậy, chạy ra khỏi phòng học. Diệp Nha thật may mắn, mới ra khỏi lớp một tí đã tìm được Thẩm Nhiên đang ngồi xổm một mình trong góc lớp, chơi xếp gỗ.
"Nhiên Nhiên!" Diệp Nha giơ mười tệ lên, vừa kêu vừa chạy tới.
Thẩm Nhiên ngơ ngác cầm miếng gỗ, vẻ mặt tràn đầy ngoài ý muốn.
"Nha Nha?" Hắn không nghĩ sẽ được gặp Diệp Nha ở chỗ này, không thể tin nổi, há to miệng.
"Cho anh." Diệp Nha đưa mười tệ cho Thẩm Nhiên.
Thẩm Nhiên hệt như đầu gỗ, mù mờ tiếp nhận, nhìn chằm chằm tờ tiền giấy trêи tay, chậm chạp không nói lên lời.
"Đây là?"
"Năm thêm năm là mười, em nợ anh Nhiên Nhiên mười tệ." Cô tính một chút như vậy cũng không sai, thiếu nợ thì phải trả tiền, Tiểu Diệp tử tuân thủ lời hứa, tuyệt đối sẽ không lừa gạt Thẩm Nhiên.
Hai dáng người nho nhỏ đứng cùng với nhau ở tường góc, bọn họ bị che khuất giữa đám trẻ con, nhưng vẫn gây ra sự chú ý bởi Thẩm Nhiên đứng cùng với một bạn nhỏ lớp lá.
"Đó là em gái của tên quái vật nhỏ kia à?" Một nhóc mập mạp khịt khịt nước mũi, đôi mắt híp híp vẫn luôn nhìn về phía hai người bọn họ.
"Tên quái vật nhỏ kia hình như không có em gái." Cậu nhóc đang nói này nhìn qua có vẻ gầy hơn so với nhóc bên cạnh một chút.
Quái vật nhỏ chính là biệt hiệu mà đám loi choi này đặt cho Thẩm Nhiên.
Khi hắn mới chuyển tới nhà trẻ này, do khuôn mặt có chút dữ tợn lại thêm một cái bớt màu đỏ nên khiến cho tất cả các bạn nhỏ khác nhìn vào mà phát hoảng, tự nhiên cũng sẽ chẳng có ai tự nguyện làm bạn với hắn. Thậm chí, có mấy đứa nhỏ ngang bướng thành thói thấy hắn mặt mũi xấu xí, hướng nội, ít nói chuyện, thế là đã nhân lúc cô giáo vắng mặt lén giễu cợt, lấy cái biệt hiệu"Quái vật nhỏ" kia ra nhục mạ, khinh rẻ hắn.
Lâu dần, các bạn nhỏ khác cũng hùa theo, gọi hắn như vậy, có đôi khi ngay cả giáo viên trong nhà trẻ cũng quên mất cái tên Thẩm Nhiên của hắn, gọi hắn là quái vật.
Nhóc mập mạp này tên là Lưu Tử Thật, người cũng như tên, lớn lên vừa béo lại vừa khỏe, hay ỷ vào việc nhà mình có tiền thường xuyên bắt nạt các bạn nhỏ khác, hiện tại đang nhìn chằm chằm hai người cách đó không xa lại bắt đầu có suy nghĩ khác.
"Em ấy đáng yêu ha......" Cậu nhóc ở bên cạnh nhìn Diệp Nha nói.
Cô bé nhỏ nhỏ xinh xinh đứng ở dưới ánh mặt trời, ánh nắng ấm áp rơi đầy trêи đôi vai, kiểu đầu Na Tra hồn nhiên càng làm cô thêm đáng yêu, hai mắt long lanh như giọt nước, càng miễn bàn đến việc lúc này cô đang đứng đối diện với Thẩm Nhiên, nhìn toàn bộ nhà trẻ này, có khi không có một đứa trẻ con nào đáng yêu như cô.
Nhóc mập mạp Lưu Tử Thật lau lau nước mũi, kéo thân hình mũm mĩm đi qua bên đó, hắn dùng một tay đẩy Thẩm Nhiên ra, đứng trước mặt Diệp Nha ra lệnh: "Đi chơi cùng bọn tao." Tuổi còn nhỏ nhưng lại rất có phong thái "quần là áo lượt" (*) ở thời cổ đại.
___________________________________
* Quần là áo lượt: chỉ trang phục của các con em giàu sang quyền quý, nghĩa rộng ra là chỉ những công tử bột, dân chơi...
___________________________________
Diệp Nha mờ mịt nhìn người tự dưng nhảy vào, lắc đầu, từ chối: "Tớ không muốn chơi cùng cậu, tớ muốn chơi cùng Nhiên Nhiên cơ."
"Không được, ngươi phải chơi cùng với bọn ta." Lưu Tử Thật giữ chặt Diệp Nha tay thật mạnh, kéo đến bên cạnh mình, "Tôi còn mang theo cả Autobots, có thể cho cậu mượn chơi năm phút."
"Không muốn, không muốn, tớ không muốn chơi cùng cậu." Diệp Nha giãy dụa, cố thoát tay ra, toàn thân đầy vẻ kháng cự.
Lưu Tử Thật là một tiểu bá vương của nhà trẻ, bình thường không phải kéo bím tóc của các bạn nữ thì chính là đá ʍôиɠ các bạn nam, mặc cho giáo viên dạy dỗ ra sao, cái tính xấu này vẫn không đổi được, lúc này thấy hắn quấn lấy Diệp Nha, các bạn nhỏ xung quanh nhốn nháo lên, chăm chú quan sát Diệp Nha với ánh nhìn thương hại.
"Cậu đừng kéo Nha Nha nữa, Nha Nha không muốn chơi cùng cậu!" Thẩm Nhiên gắt gao che chở Diệp Nha, trong mắt lộ vài phần hung ác, "Cậu có thể bắt nạt tôi, nhưng cậu không thể bắt nạt Nha Nha!"
"Mày buông ra!"
"Tôi không buông!"
"Buông ra ――!"
"Không buông!!"
Thẩm Nhiên ôm Diệp Nha không buông tay, giữa bầu không khí giằng co dữ dội, chợt một quả bóng cao su lạch cạch xuất hiện, đáp trúng ngay cái gáy của nhóc mập mạp.
Lưu Tử Thật sửng sốt ôm đầu, ngao...ooo một tiếng, "Mẹ! Có đứa lấy bóng đập đầu tao!!"
Giọng nói hắn vô cùng lớn, khiến cậu nhóc ba tuổi ở bên cạnh bị dọa sợ, ngơ ngác nhìn hắn vài lần, miệng xụ ra, mắt nhắm lại, khóc trời đạp đất: "Oa ―― mẹ ơi, ta muốn mẹ!"
Một đứa muốn mẹ, ba đứa, bốn đứa cũng bắt đầu khóc lóc muốn mẹ theo.
"Ô ―― oa! Ta cũng muốn mẹ! Mẹ ơi!!"
"Mẹ ơi, con muốn về nhà oa oa ――!"
Lưu Tử Thật đột nhiên vang lên tiếng khóc như sói tru nửa đêm, nháy mắt tạo nên cho một hiệu ứng liên hoàn rất ác liệt, mặt khác các bạn trẻ còn lại của nhà trẻ tò mò đi ra xem rồi từng người từng người cứ như vậy mà khóc theo, trường hợp mất khống chế, loạn tùng phèo hết lên.
Diệp Nha gắt gao bịt lỗ tai, mày nhỏ nhăn thành hai đường méo mó.
"Tao dùng bóng đập ngươi đấy!"
Giọng nói trong trẻo mà non nớt bất ngờ xuất hiện giữa những tiếng khóc thất thanh đã hình thành nên một phong cảnh xinh đẹp lại kì dị.
Chỉ thấy cách đó không xa, Hạ Tình cầm quả bóng vải rực rỡ sắc màu, ném liên tiếp vào người Lưu Tử Thật, vừa ném vừa hùng hùng hổ hổ: "Cho mày bắt nạt em gái tao này, không biết xấu hổ! Đã xấu còn mặt dày!" Hạ Tình tức giận quá, không chủ được mà lôi hẳn tiếng địa phương ra, không thèm để ý chút nào mặt đối mặt mà nói.
Lưu Tử Thật bị bóng đập đến nỗi vắt chân lên cổ mà chạy, lao nhanh về phía giáo viên để cầu cứu.
"Cô ơi ―― Hạ......"
"Cô ơi, cô ơi......" Vừa nhìn thấy cô giáo từ WC đi ra, Hạ Tình cậy dáng người linh động của mình, bổ nhào vào trong lồng ngực của cô giáo trước hắn một bước, ngẩng mặt lên, thập phần ủy khuất cùng oán giận, "Cô ơi, Lưu Tử Thật lại bắt nạt bạn bè."
Vốn dĩ muốn đi cáo trạng, giờ phút này Lưu Tử Thật ngốc luôn.
"Cậu ta túm tay em gái con, cậu ta bắt nạt bạn yếu hơn, cậu ta còn làm cho tất cả các bạn nhỏ khác đều khóc."
Sắc mặt Hạ Tình thay đổi nhanh như chong chóng, lúc cáo trạng, mắt không hề chớp.
Lưu Tử Thật đứng ngây ngốc ở bên cạnh đã quên luôn cả khóc; Thẩm Nhiên ôm Diệp Nha đứng phía sau xem tình hình mà cũng bị ngốc theo.
Cô giáo ngẩng đầu nhìn cục diện hỗn loạn trước mắt, lại nghĩ đến hành vi "Xưng vương xưng bá" của Lưu Tử Thật ở trường học, không chút nghi ngờ, giơ tay dắt Lưu Tử Thật, "Cùng cô tới đây một chút."
"Cô ơi, là Hạ Tình lấy bóng đập con trước."
"Hạ Tình, con có lấy bóng đập bạn ấy không?"
Hạ Tình không phủ nhận: "Khi ấy con đang chơi, không cẩn thận đập vào, nhưng, là cậu ta cố ý bắt nạt bạn bè, còn, còn bắt nạt cả em gái con nữa." Hạ Tình chỉ vào Diệp Nha nói, hất cầm, tựa như đang khoe khoang, "Cậu ta chắc chắn là thấy em gái con đáng yêu."
Diệp Nha ngây ngô dựa vào trong lồng ngực của Thẩm Nhiên, biểu tình thật sự rất đáng yêu.
Cô giáo gật gật đầu, kéo Lưu Tử Thật: "Đi thôi, cô muốn nói chuyện với con."
Nhìn theo bóng dáng mập mạp kia của Lưu Tử Thật, biết mưu kế của mình đã thành công, Hạ Tình làm mặt quỷ ở phía sau lưng hắn.
Muốn thừa dịp cô không chú ý, bắt nạt Diệp Nha, không có cửa đâu nha.
Hạ Tình xoay người, vui vẻ chạy đến bên cạnh Diệp Nha, kết quả, vui vẻ chưa được hai giây, cô lại tức giận: "Cậu không được phép ôm Nha Nha." Hạ Tình thở phì phò, "hừ" một tiếng, kéo mạnh Thẩm Nhiên ra, đem Diệp Nha đến bên cạnh mình, bảo vệ như bảo bối, đôi mắt đầy cảnh giác trừng Thẩm Nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.