Nữ Phụ Báo Thù

Chương 3: Chân tướng

Phòng Tuyết Phiêu Nhứ

03/06/2017

"Tớ cũng không rõ ràng lắm cuối cùng là có chuyện gì xảy ra, chỉ là ít ngày trước Tháng Sáu bọn họ nghe nói từ chỗ viện trưởng. Cậu cũng biết đó, Tháng Sáu được viện trưởng yêu thích nhất, Tháng Sáu nói chắc là thật."

Có rất nhiều đứa trẻ trong cô nhi viện là dựa theo mùa để đặt tên. Giống như Lý Mạn Dao gọi là Tháng Tư, thời gian cô bị nhặt được chính là Tháng Tư. Có rất nhiều đứa dựa theo Mai Lan Trúc Cúc, Xuân Hạ Thu Đông để đặt tên, ví dụ như Mai Lan.

Tháng Sáu lớn hơn Lý Mạn Dao một tuổi, là một người biết làm cho viện trưởng vui vẻ nhất trong cô nhi viện, tin tức có người có tiền tới cô nhi viện lần này, mới bắt đầu chính là nghe nói từ chỗ Tháng Sáu. Cô nhi viện này nằm ở tuyến thành thị bốn năm kinh tế không phát triển, dân cư của trấn nhỏ vừa đạt tới trình độ ấm no, cũng có rất ít nhân sĩ có tình thương mà lại quan tâm cô nhi viện duy nhất trong trấn nhỏ.

Chuyện trẻ con trong cô nhi viện mong đợi nhất là có người tới nhận nuôi những đứa trẻ mồ côi này, chỉ có một ngày đó, dù là người nào được người tốt bụng chọn trúng, bọn họ cũng có thể ăn xong một bữa cơm no. Thời gian đời trước, Mạn Dao cũng không có hy vọng quá lớn đối với cái gọi người có tiền tới □ lần này, tuổi của cô đã lớn hơn, người muốn □ chọn lựa đều là đứa trẻ 5, 6 tuổi, mà không phải Mạn Dao đã mười lăm tuổi.

Lần đó Mạn Dao còn nhớ rõ lúc Lý Vạn Sơn tới, thân thể của cô mới vừa vặn khá hơn một chút, với Mai Lan hai người đứng cuối cùng ở trong một đám người. Ngày đó cô từ Tháng Tư biến thành Lý Mạn Dao, từ một đứa mồ côi nho nhỏ biến thành cháu gái của Lý Vạn Sơn. Hôm nay hồi tưởng lại một màn lúc trước, trên mặt Mạn Dao nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt thương tiếc, nước mắt trên mặt Lý Vạn Sơn, hôm nay xem ra đều là buồn cười như vậy.

Ông ta biết rõ mình không phải là cháu gái của ông ta, lại là đơn độc chọn trúng mình, tiếp đó bằng mọi cách bồi thường sủng ái với cô. Khi đó lần đầu tiên mình thấy có người sẽ đối xử cô tốt như vậy, Lý Vạn Sơn mua quần áo cho cô, ăn thức ăn, thậm chí dù Mạn Dao nằm mơ cũng không mơ thấy. Cảnh trong mơ bắt nguồn từ tưởng tượng, bắt nguồn từ đồ vật đã từng thấy, lớn lên từ nhỏ ở cô nhi viện, làm sao Mạn Dao lại có thể thấy được cuộc sống xã hội thượng lưu chân chính. Mặc quần áo đắt giá, Mạn Dao thật sự tin tưởng mình chính là cháu gái để ở lại bên ngoài của Lý Vạn Sơn, Lý Vạn Sơn là người thân duy nhất của cô ở trên đời, vì cuộc sống như thế, cô nhất định không thể để cho Lý Vạn Sơn thất vọng, cô muốn làm tốt nhất, trở thành niềm tự hào của nhà họ Lý.

Nghĩ đến tất cả đã từng xảy ra, tay cầm ly trà của Mạn Dao càng ngày càng chặt. Mình thật sự rất là ngu, nhà họ Lý đó nào có đơn giản như trong tưởng tượng của mình vậy, Mạn Dao cũng không muốn nhớ lại tất cả xảy ra ở Nhà họ Lý, vì không muốn thấy vẻ mặt thất vọng của Lý Vạn Sơn, không có ai biết ở sau lưng Mạn Dao đã bỏ ra bao nhiêu cố gắng, chỉ hy vọng có thể đổi lấy tán thành của Lý Vạn Sơn với cô, khẳng định của mọi người với cô.

"Mạn Dao, tay của cậu, làm sao cậu không cẩn thận như vậy, cũng may không để cho những người khác thấy, tớ lấy ít thứ bao lên tay cậu." Bên này, Mai Lan nói với Mạn Dao chuyện đã xảy ra sau khi cô hôn mê, lúc đang nói hăng say, đột nhiên phát hiện ly thủy tinh trên tay Mạn Dao vậy mà lại bể, máu tươi từ trên tay Mạn Dao rơi từng giọt một trên mặt đất, nhưng mà Mạn Dao dường như cũng không có cảm giác hãy còn ở chỗ này trên mặt cười mỉm nghe cô nói chuyện.

Bị Mai Lan đoạt đi cái ly từ trên tay, Mạn Dao mới chú ý tới mình đắm chìm trong trong ký ức vậy mà bóp nát ly thủy tinh, mảnh kiếng bể cắt ngón tay, lòng bàn tay của Mạn Dao, máu tươi theo những vết cắt này nhỏ giọt xuống.

"A, đau quá, Mai Lan, cậu nhẹ một chút, thật là đau."

"Cậu còn biết đau, mới nãy tớ cho rằng cậu ngã bệnh trúng tà đấy, còn may bây giờ biết đau đớn, nếu không cậu chính là sốt cao nóng đầu rồi. Cậu là muốn làm đại lực sĩ (Hercules) hay là làm gì, đây chính là ly thủy tinh, vậy mà cậu có thể bóp nát nó, một chút cũng không nhìn ra là người mới vừa sốt cao khỏe lại." Thấy Mạn Dao bị cô băng bó không ngừng kêu đau, chút kinh ngạc trong lòng Mai Lan cũng tan thành mây khói, dùng ngón tay chỉ đầu Mạn Dao một cái, mở miệng oán trách nói.



"A, không phải tới quá nhớ cậu, đột nhiên hưng phấn, trước đó ly thủy tinh của tớ đã có một lổ hổng, vốn là tớ cũng dùng rất cẩn thận, lần này mới vừa khỏi bệnh đã quên mất chuyện này, ai biết tay của tớ lại gặp họa." Mạn Dao nghe được Mai Lan oán trách, trong lòng thở dài, cố gắng nhớ lại cá tính lúc này trong trí nhớ không để cho Mai Lan nhìn ra được cái gì ngoài ý muốn.

Kể từ khi nhận được tài liệu của thám tử tư điều tra, một mình Lý Vạn Sơn đang ngồi cả buổi chiều ở trong phòng sách. Mọi người đều biết chuyện xưa làm giàu của Lý Vạn Sơn ở thành phố S, nhưng lại có rất ít người biết trước đây lúc Lý Vạn Sơn chưa cưới vị bà xã hiện tại này, đã từng đón một lần kết hôn, vợ trước rốt cuộc đã sinh ra một đứa con trai cho ông. Từ lúc trước rời khỏi thôn cá nhỏ đó, thề không xông xáo ra thành tựu thì sẽ không trở lại, Lý Vạn Sơn vừa đi chính là hai mươi năm, trong thời gian này ông cũng từng nghĩ tới phái người đi điều tra tung tích của vợ trước và con trai của ông, thế nhưng lúc ấy thế lực nhà mẹ vợ đương nhiệm của ông đang to lớn, Lý Vạn Sơn có thể làm giàu đều dựa vào nhà mẹ vợ trợ giúp.

Vì không làm cho vợ con nghi ngờ và hiểu lầm, Lý Vạn Sơn cũng đã giấu ý nghĩ này ở trong lòng. Đợi đến rốt cuộc có thể không cần nhìn sắc mặt nhà bố mẹ vợ nữa, lúc phái người trở lại thôn cá nhỏ trước đây chuẩn bị đón vợ trước và con trai về, Lý Vạn Sơn mới phát hiện thì ra cái giá đó đã người đi nhà trống rồi, không có ai biết vợ trước và con trai đi nơi nào. Nghe nói rất nhiều năm trước, từ đồng hương trong miệng nghe nói vợ trước tự mình đi tới vùng phía tây, bèn dẫn theo con trai bán đi nhà cũ đi tìm mình, đi lần này thì lại chưa từng trở về nữa. Đối với vợ trước và con trai, Lý Vạn Sơn đương nhiên có áy náy, những năm nay phái không ít thám tử tư cầm một tấm hình chụp chung duy nhất trước đây, tìm kiếm tung tích người thân ở cả nước.

Từ lần tìm được đó tới bây giờ đã trôi qua sắp xỉ mười năm, rốt cuộc Lý Vạn Sơn có được tung tích cháu gái, nhìn nội dung điều tra trên giấy, Lý Vạn Sơn hận không thể trực tiếp theo địa chỉ trên giấy đi đón cháu gái lưu lạc chịu khổ ở bên ngoài trở về.

"Một đứa con gái riêng cũng muốn thừa kế gia sản của cha, cha ông ấy đã hồ đồ rồi, vậy mà muốn đón nó trở về, có điều như vậy cũng tốt, làm chủ cái nhà này vẫn luôn là mẹ."

"Chị cả nói rất đúng, một con bé đến nhà họ Lý, muốn biến thành hình dáng gì, tất cả còn không phải xem ý của mẹ."

Đây là đối thoại Lý Vạn Sơn nghe được trong lúc vô tình, nếu không có lần đối thoại này, có lẽ tháng trước cháu gái lưu lạc ở bên ngoài của mình đã đến bên cạnh ông, nhưng hôm nay, Lý Vạn Sơn cũng không dám trực tiếp dẫn cháu gái tới bên cạnh nữa. Mình già rồi, cho dù Lý Vạn Sơn không muốn thừa nhận, *d&d#l@q^d<.com> nhưng số liệu thân thể trên báo cáo đã chứng minh tất cả, hơn nữa chính ông cũng thấy tinh thần và thể lực càng ngày càng tệ. Cháu gái còn là một đứa bé, cho dù có ông che chở cũng không cách nào sinh hoạt ở trong đại viện nhàhọ Lý.

Lý Vạn Sơn không thể để cho huyết thống duy nhất của con cả để lại cho ông có bất kỳ nguy hiểm nào, vào lúc chưa được xác định cháu gái đủ an toàn thì Lý Vạn Sơn sẽ không để người ngoài biết được cháu gái của ông rốt cuộc là ai. Trấn nhỏ Tây Bắc, chỗ vợ trước và con cả của Lý Vạn Sơn trải qua cuộc sống cuối cùng, mười ngày trước Lý Vạn Sơn đã bảo thư ký lấy được liên lạc với một nhà cô nhi viện duy nhất trong trấn nhỏ, chuẩn bị quyên góp một số tiền lớn cho nơi này, nhận nuôi một đứa bé. Đối với cô nhi viện ở trấn nhỏ mà nói, Lý Vạn Sơn là người quyên góp nhiều nhất cho cô nhi viện từ thành lập tới nay, nghe được mấy ngày nữa Lý Vạn Sơn sẽ đích thân chọn trẻ mồ côi, viện trưởng xuất huyết lớn một lần mua một bộ quần áo mới cho mỗi một cô nhi trong cô nhi viện.

Buổi sáng ngày đó, tất cả đứa bé của cô nhi viện đều dậy thật sớm tắm sơ mặc số trên quần áo mới phát xuống, ở trong lòng thầm cầu xin người tốt bụng đến đây nhận nuôi có thể nhìn trúng mình, mình có thể rời khỏi cái chỗ cô nhi viện này. Đứng ở trong đám người, Mạn Dao mắt lạnh nhìn những người khác khẩn trương và mong đợi bên cạnh, đời trước mặc dù cô biết mình hi vọng không lớn, nhưng mà cũng giống với những đồng bạn này, hy vọng có thể xuất hiện kỳ tích, khi đó biết người tốt bụng kia vậy mà chọn trúng mình, Mạn Dao cảm thấy ông trời đã thật sự nghe được lời cầu nguyện của cô, mình mới sẽ may mắn như vậy.

Sau này biết rõ chân tướng, Mạn Dao vẫn luôn không hiểu tại sao cụ già lại chọn trúng mình ở trong nhiều người như vậy, làm bia đỡ đạn của Lý Như Tuyết. Phải biết Mạn Dao đứng cuối cùng ở trong cô nhi viện là một người rất tầm thường, mặc dù tuổi tác đã mười lăm tuổi, nhưng hoàn cảnh sinh hoạt ở cô nhi viện như vậy, Mạn Dao cũng không tiến vào thời kỳ dậy thì giống với đứa bé cùng lứa, thoạt nhìn vẫn gầy teo nho nhỏ, cũng không đáng yêu.

Lý Vạn Sơn cáo già cũng không để ở trong lòng với việc viện trưởng lấy lòng, cháu gái ruột rất là may mắn, sau khi con cả và vợ xảy ra tai nạn xe cộ đã được trong nhà anh em tốt của con cả nhận nuôi, cuộc sống những năm gần đây tuy nói có chút kham khổ, nhưng vợ chồng nhận nuôi con bé đối với cháu gái cũng coi như con đẻ, trước đó vài ngày ông đã để thuộc hạ cũ năm đó cùng gây dựng sự nghiệp với ông, bây giờ đã về hưu vinh dưỡng ra mặt đón cháu gái kia về thành phố S, mà ông lại phải ở trong trấn nhỏ này tìm ra một đứa bé để thay thế cháu gái ông trở về nhà họ Lý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Báo Thù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook