Chương 43: Đâu phải lần đầu
Mèo A Mao Huỳnh Mai
30/04/2022
Lệ Ngọc về đến nhà liền lập tức vào phòng nằm ngủ.
Nhưng chưa được bao lâu thì Hiếu Minh lại đến. Anh định nhấn chuông nhưng phát hiện cửa lại không khóa nên trực tiếp đi vào. Hiếu Minh nghe báo là hôm nay ở nhà sách Lệ Ngọc xin về sớm vì không được khỏe, nên anh vội vã hoàn thành nhanh công việc để đến đây xem cô thế nào. Thấy cửa không khóa, đoán chắc là do cô mệt quá nên quên. Hiếu Minh vào nhà, trực tiếp đi lên phòng cô, cũng thấy cửa phòng đang mở. Anh nhìn vào và thấy cô cũng đang nằm trên giường. Hiếu Minh lo lắng, vội chạy vào xem.
- Lệ Ngọc! Cô sao vậy? Bị bệnh hả?
Lệ Ngọc nặng nề mở mi mắt ra, khẽ gật đầu.
- Ừm...
Hiếu Minh sờ trán cô, thấy nóng, lo lắng nói.
- Để tôi đưa cô đi bác sĩ nhé!
Thế nhưng Lệ Ngọc lại lắc đầu.
- Không cần! Tôi mới từ chỗ bác sĩ về...
- Vậy đã uống thuốc chưa?
- Không có lấy thuốc!
- Sao vậy?
Lệ Ngọc vờ nhắm mắt ngủ luôn. Cô là chạy trốn có đâu mà lấy thuốc.
Thấy Lệ Ngọc đã ngủ, biết rằng cô đang rất mệt, Hiếu Minh cũng không tiện hỏi nhiều. Anh để cô ngủ cho khỏe, một hồi dậy anh sẽ hỏi.
Bất chợt, Hiếu Minh nhìn thấy trên bàn trang điểm của cô có để một chiếc đồng hồ của nam và một sợi dây chuyền cũng kiểu của nam. Hiếu Minh tò mò cầm lên xem thử, tự hỏi, không lẽ Lệ Ngọc mua tặng ai sao? Nhưng mà tặng ai? Tặng anh hay Dương Nguyên?
Hiếu Minh lại lật lật xem xem có khắc tên ai không thì bất chợt phát hiện phía sau mặt đồng hồ có khắc chữ Dương Quang. Anh vô cùng kinh ngạc, tìm trên dây chuyền một hồi cũng thấy khắc chữ Dương Quang rất nhỏ phía sau mặt. Anh không khỏi ngỡ ngàng. Bỗng nhớ lại, Dương Quang cũng hay mang đồng hồ và dây chuyền kiểu này. Hiếu Minh lập tức khẩn trương xốc Lệ Ngọc dậy, hỏi.
- Lệ Ngọc! Dương Quang đã đến đây?
Cô mắt nhắm mắt mở lắc đầu đáp.
- Không có!
Anh không khỏi hỏi ra thắc mắc của mình.
- Vậy tại sao đồng hồ và dây chuyền của hắn lại nằm ở nơi này?
Lệ Ngọc biết là đã không thể dấu được nên đành đem mọi chuyện kể rỏ cho Hiếu Minh nghe. Hiếu Minh nghe xong mà muốn rụng rời cả tay chân.
- Cô... ngay cả Dương Quang mà cô cũng lừa được...
Lệ Ngọc ngắt lời.
- Đây không gọi là lừa! Phải gọi là hắn tự làm tự chịu mới đúng. Ai bảo hắn khi khổng khi không bắt cóc tôi, báo hại tôi ngất xỉu làm chi. Không hố hắn một phen thật là có lỗi với bản thân quá!
Hiếu Minh thật muốn đổ mồ hôi thay cô.
- Nhưng mà cô làm vậy thật quá nguy hiểm. Tôi lo…
Thế nhưng Lệ Ngọc lại ngắt lời, đưa cho Hiếu Minh một ánh mắt an tâm.
- Anh đừng quá lo lắng, đây cũng đâu phải lần đầu tôi hố hắn đâu…
- Cô nói cái gì?
Hiếu Minh nghe cô nói không phải là lần đầu hố Dương Quang thì bất ngờ hô lớn lên, làm Lệ Ngọc cũng giật mình. Ai cha... cái này… cô không đánh mà tự khai nha! Thôi thì đành đem chuyện lần trước kể cho anh luôn thể.
Nghe cô kể mà Hiếu Minh cũng không biết nói sao với cô. Anh không biết là nên khen cô quá thông minh, có thể lừa sạch túi của Dương Quang đến cả hai lần, hay là nói cô quá mức không sợ chết. Nhưng mà, tính ra anh cũng vô cùng bội phục cô. Lệ Ngọc là người đầu tiên không chỉ lừa được Dương Quang mà còn trấn lột hắn sạch sẽ. Anh thật muốn nhìn thấy cái vẽ mặt của Dương Quang lúc phát hiện bị mắc lừa sẽ điên đến cỡ nào. Có điều, người khiến Dương Quang điên chính là Lệ Ngọc. Cho nên, Hiếu Minh cảm thấy lo nhiều hơn là vui vẻ. Anh bèn nói.
- Lệ Ngọc! Hay là tôi mướn vệ sĩ bảo vệ cho cô?
Lệ Ngọc liền lập tức lắc đầu.
- Thôi đi! Tôi là một nhạc sĩ chứ không hoàn toàn là một ca sĩ. Đôi khi tôi thích lang thang một mình mới có cảm hứng sáng tác. Anh cho vệ sĩ theo tôi tò tò không khác gì anh giam lỏng tôi rồi, lấy đâu cảm hứng để tôi sáng tác đây?
Cô nói đúng là không sai. Có ai lại muốn lúc nào cũng có người theo tò tò bên cạnh đâu. Cảm giác rất không tự do. Nhưng mà Hiếu Minh rất lo Dương Quang sẽ một lần nữa ra tay với cô.
Lệ Ngọc lại nói.
- Anh đừng lo quá! Tuy hắn là một kẻ nham hiểm, nhiều thủ đoạn, nhưng lại là một tên rất sĩ diện, trọng danh tiếng, lại vô cùng ưa sạch sẽ nữa. Cho nên hắn mà tìm gặp tôi chỉ có thể hết lần này tới lần khác bị tôi hố thôi. Anh phải tin vào năng lực của tôi chứ? Tôi chỉ cần dùng mấy câu đã có thể giải phóng mình khỏi kiếp làm dâu thì anh ta tính là cái gì.
Thế nhưng Hiếu Minh vẫn không thể an tâm, lại nói.
- Nhưng lỡ như hắn tìm người nhà của cô lên làm rùm ben thì thế nào? Cô sẽ bị tai tiếng!
Lệ Ngọc lại thản nhiên đáp.
- Tôi cũng muốn chóng mắt chờ xem hắn sẽ tìm người nhà của tôi lên đấy.
Đúng lý cô chờ mình xây xong biệt thự rồi, cũng muốn thả tin tức cho người nhà nguyên chủ lên một phen. Nhưng nếu Dương Quang đã thay cô mời họ lên thì cô không cần phải tốn công chứ sao. Nhưng mà...
Cô làm ra vẻ tiếc nuối nói.
- Nhưng mà... nếu vậy thì tôi không khoe biệt thự của mình được rồi. Phải làm sao đây ta?
Hiếu Minh: "..."
Nhưng chưa được bao lâu thì Hiếu Minh lại đến. Anh định nhấn chuông nhưng phát hiện cửa lại không khóa nên trực tiếp đi vào. Hiếu Minh nghe báo là hôm nay ở nhà sách Lệ Ngọc xin về sớm vì không được khỏe, nên anh vội vã hoàn thành nhanh công việc để đến đây xem cô thế nào. Thấy cửa không khóa, đoán chắc là do cô mệt quá nên quên. Hiếu Minh vào nhà, trực tiếp đi lên phòng cô, cũng thấy cửa phòng đang mở. Anh nhìn vào và thấy cô cũng đang nằm trên giường. Hiếu Minh lo lắng, vội chạy vào xem.
- Lệ Ngọc! Cô sao vậy? Bị bệnh hả?
Lệ Ngọc nặng nề mở mi mắt ra, khẽ gật đầu.
- Ừm...
Hiếu Minh sờ trán cô, thấy nóng, lo lắng nói.
- Để tôi đưa cô đi bác sĩ nhé!
Thế nhưng Lệ Ngọc lại lắc đầu.
- Không cần! Tôi mới từ chỗ bác sĩ về...
- Vậy đã uống thuốc chưa?
- Không có lấy thuốc!
- Sao vậy?
Lệ Ngọc vờ nhắm mắt ngủ luôn. Cô là chạy trốn có đâu mà lấy thuốc.
Thấy Lệ Ngọc đã ngủ, biết rằng cô đang rất mệt, Hiếu Minh cũng không tiện hỏi nhiều. Anh để cô ngủ cho khỏe, một hồi dậy anh sẽ hỏi.
Bất chợt, Hiếu Minh nhìn thấy trên bàn trang điểm của cô có để một chiếc đồng hồ của nam và một sợi dây chuyền cũng kiểu của nam. Hiếu Minh tò mò cầm lên xem thử, tự hỏi, không lẽ Lệ Ngọc mua tặng ai sao? Nhưng mà tặng ai? Tặng anh hay Dương Nguyên?
Hiếu Minh lại lật lật xem xem có khắc tên ai không thì bất chợt phát hiện phía sau mặt đồng hồ có khắc chữ Dương Quang. Anh vô cùng kinh ngạc, tìm trên dây chuyền một hồi cũng thấy khắc chữ Dương Quang rất nhỏ phía sau mặt. Anh không khỏi ngỡ ngàng. Bỗng nhớ lại, Dương Quang cũng hay mang đồng hồ và dây chuyền kiểu này. Hiếu Minh lập tức khẩn trương xốc Lệ Ngọc dậy, hỏi.
- Lệ Ngọc! Dương Quang đã đến đây?
Cô mắt nhắm mắt mở lắc đầu đáp.
- Không có!
Anh không khỏi hỏi ra thắc mắc của mình.
- Vậy tại sao đồng hồ và dây chuyền của hắn lại nằm ở nơi này?
Lệ Ngọc biết là đã không thể dấu được nên đành đem mọi chuyện kể rỏ cho Hiếu Minh nghe. Hiếu Minh nghe xong mà muốn rụng rời cả tay chân.
- Cô... ngay cả Dương Quang mà cô cũng lừa được...
Lệ Ngọc ngắt lời.
- Đây không gọi là lừa! Phải gọi là hắn tự làm tự chịu mới đúng. Ai bảo hắn khi khổng khi không bắt cóc tôi, báo hại tôi ngất xỉu làm chi. Không hố hắn một phen thật là có lỗi với bản thân quá!
Hiếu Minh thật muốn đổ mồ hôi thay cô.
- Nhưng mà cô làm vậy thật quá nguy hiểm. Tôi lo…
Thế nhưng Lệ Ngọc lại ngắt lời, đưa cho Hiếu Minh một ánh mắt an tâm.
- Anh đừng quá lo lắng, đây cũng đâu phải lần đầu tôi hố hắn đâu…
- Cô nói cái gì?
Hiếu Minh nghe cô nói không phải là lần đầu hố Dương Quang thì bất ngờ hô lớn lên, làm Lệ Ngọc cũng giật mình. Ai cha... cái này… cô không đánh mà tự khai nha! Thôi thì đành đem chuyện lần trước kể cho anh luôn thể.
Nghe cô kể mà Hiếu Minh cũng không biết nói sao với cô. Anh không biết là nên khen cô quá thông minh, có thể lừa sạch túi của Dương Quang đến cả hai lần, hay là nói cô quá mức không sợ chết. Nhưng mà, tính ra anh cũng vô cùng bội phục cô. Lệ Ngọc là người đầu tiên không chỉ lừa được Dương Quang mà còn trấn lột hắn sạch sẽ. Anh thật muốn nhìn thấy cái vẽ mặt của Dương Quang lúc phát hiện bị mắc lừa sẽ điên đến cỡ nào. Có điều, người khiến Dương Quang điên chính là Lệ Ngọc. Cho nên, Hiếu Minh cảm thấy lo nhiều hơn là vui vẻ. Anh bèn nói.
- Lệ Ngọc! Hay là tôi mướn vệ sĩ bảo vệ cho cô?
Lệ Ngọc liền lập tức lắc đầu.
- Thôi đi! Tôi là một nhạc sĩ chứ không hoàn toàn là một ca sĩ. Đôi khi tôi thích lang thang một mình mới có cảm hứng sáng tác. Anh cho vệ sĩ theo tôi tò tò không khác gì anh giam lỏng tôi rồi, lấy đâu cảm hứng để tôi sáng tác đây?
Cô nói đúng là không sai. Có ai lại muốn lúc nào cũng có người theo tò tò bên cạnh đâu. Cảm giác rất không tự do. Nhưng mà Hiếu Minh rất lo Dương Quang sẽ một lần nữa ra tay với cô.
Lệ Ngọc lại nói.
- Anh đừng lo quá! Tuy hắn là một kẻ nham hiểm, nhiều thủ đoạn, nhưng lại là một tên rất sĩ diện, trọng danh tiếng, lại vô cùng ưa sạch sẽ nữa. Cho nên hắn mà tìm gặp tôi chỉ có thể hết lần này tới lần khác bị tôi hố thôi. Anh phải tin vào năng lực của tôi chứ? Tôi chỉ cần dùng mấy câu đã có thể giải phóng mình khỏi kiếp làm dâu thì anh ta tính là cái gì.
Thế nhưng Hiếu Minh vẫn không thể an tâm, lại nói.
- Nhưng lỡ như hắn tìm người nhà của cô lên làm rùm ben thì thế nào? Cô sẽ bị tai tiếng!
Lệ Ngọc lại thản nhiên đáp.
- Tôi cũng muốn chóng mắt chờ xem hắn sẽ tìm người nhà của tôi lên đấy.
Đúng lý cô chờ mình xây xong biệt thự rồi, cũng muốn thả tin tức cho người nhà nguyên chủ lên một phen. Nhưng nếu Dương Quang đã thay cô mời họ lên thì cô không cần phải tốn công chứ sao. Nhưng mà...
Cô làm ra vẻ tiếc nuối nói.
- Nhưng mà... nếu vậy thì tôi không khoe biệt thự của mình được rồi. Phải làm sao đây ta?
Hiếu Minh: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.