Chương 75: Ngoại truyện 2
Mèo A Mao Huỳnh Mai
30/04/2022
Dương Quang tìm gặp lại được Lệ Ngọc và cưới được cô cũng xem như là khổ tận cam lai.
Phải biết, tuy rằng Lệ Ngọc không phải mỹ nhân tuyệt thế gì, lại cũng từng có một đời chồng. Nhưng mà, trong suốt mười năm bôn ba tự lập thân một mình, cô cũng có không ít người theo đuổi. Chỉ là cô đều không thích họ.
Chẳng hạn như anh hàng xóm ở đối diện.
Anh ta cũng đã ba mươi mấy tuổi, cũng từng có một đời vợ. Chỉ là bị vợ bỏ bởi vì đàn ông mà quá keo kiệt, tiền bạc làm bao nhiêu điều giữ bo bo không đưa cho vợ. Lúc trước anh ta cũng theo đuổi Lệ Ngọc, vì thấy cô giỏi giắng, có một thân một mình mà cũng có thể tự mua nhà được. Cho nên, anh ta nghĩ, nếu cô về làm vợ thì hai vợ chồng làm ăn sẽ mau giàu. Không giống như cô vợ lúc trước chỉ biết ở nhà giữ con không làm được việc gì.
Thế nhưng, không ngờ Lệ Ngọc lại từ chối, mà còn nói một điều làm anh ta không thể nào ghét được cô. Thậm chí còn thấm đến tận óc.
Cô nói.
- Anh Hùng à! Phụ nữ chúng tôi lấy chồng thực tế chỉ là cần một người có thể nương tựa. Nói khó nghe một chút là cần một người làm đem tiền về nuôi, để có thể vừa ở nhà ăn ở không mà còn có tiền xài thôi. Nếu anh làm được điều đó thì hãy nghĩ đến việc cưới tiếp vợ.
Còn riêng bản thân cô, cần nhà có nhà, cần việc có việc, cần tiền trong ngân hàng cũng có một sổ tiết kiệm vài chục triệu. Mặc dù không giàu có gì nhưng có thể gọi là tự do thoải mái, làm những gì mình thích. Thì hà cớ gì cô lại tự trồng cho mình cái gông vào cổ, tìm thêm việc nấu cơm, giặt đồ cho mình. Chưa kể lễ tết còn phải về nhà chồng phục vụ nữa. Xin lỗi nhé! Cô là một người rất lười biếng, càng không thích phục vụ ai.
Lệ Ngọc đã thẳng thắn nói ra như vậy thì anh ta còn gì mà có thể nói nữa. Không phải là cô không đồng ý mà là do anh ta không thể làm được.
Cho nên, từ đó về sau, anh ta cũng không dám hó hé gì nữa. Chỉ là trong lòng lại thật sự nảy sinh tình cảm với cô. Muốn lại lần nữa theo đuổi nhưng cô vẫn cứ thờ ơ lạnh nhạt, còn cho rằng anh ta do bị cô từ chối nên đã mang thù, tìm cách chọc phá cô. Thật là oan uổng quá mà!
Một tuần nay anh ta về quê có việc đến hôm nay mới lên. Mà đã về quê thì đương nhiên có mang một ít đặc sản dưới quê lên. Lệ Ngọc lại ở đối diện, cho nên dĩ nhiên là phải đem qua cho cô rồi. Cũng có lý do chính đáng gặp mặt trò chuyện với cô. Không lẽ hàng xóm về quê lên mang quà sang cho mà không tiếp à.
Anh ta thấy cửa nhà Lệ Ngọc không có khóa bên ngoài, nghĩ là cô ở nhà. Nên không ngần ngại xách đồ qua gõ cửa.
Thế nhưng, bóng hồng mong đợi lại không xuất hiện. Thay vào đó là một người đàn ông với vẻ ngoài lịch lãm, không ốm không mập, chiều cao vừa đủ tiêu chuẩn trên 1m7 dưới 1m9 cũng chừng khoảng ba mươi ba mấy tuổi gì đó, mở cửa.
Cả hai người đều sững sờ một lúc.
Rồi lại đồng thanh mở miệng.
- Cho hỏi anh là….
Cả hai lại một lần nữa im lặng.
Lệ Ngọc từ phòng tắm bước ra. Trên tay còn đang dùng cái khăn lông lau đầu tóc của mình. Thâý Dương Quang đang đứng ở cửa, mà bên ngoài hình như có ai đó. Cô thắc mắc hỏi.
- Dương Quang! Ai vậy?
Người đàn ông bên ngoài nghe thấy tiếng của Lệ Ngọc thì thì thở phào nhẹ nhõm. Anh ta cứ tưởng, anh mới về quê một tuần mà lên cô đã dọn nhà đi rồi chứ. Làm hú hồn!
Thế nhưng, người đàn ông đang ở trong nhà cô là ai? Người nhà cô sao?
Dương Quang thấy người đàn ông trước mặt này, trong lòng chợt dâng lên cảm giác khó chịu, rất muốn tống cổ tên này đi. Nhưng ngặt nỗi hắn mới đến đây tối qua, chưa xác định người đàn ông này là ai, rủi mà là người nhà của cô thì một khi thái độ của hắn không tốt thì xem như khỏi cưới được vợ.
Cho nên Dương Quang không bực cũng không vui đáp lại lại Lệ Ngọc.
- Anh không biết! Nghe gõ cửa thì mở ra thấy anh này.
Lệ Ngọc vừa lau đầu vừa tò mò bước ra, đứng sau Dương Quang ló cái đầu nhỏ ra. Thấy là Vũ Hùng thì cũng không lấy làm ngạc nhiên. Đối với anh ta, cô không thích nhưng cũng không ghét. Thái độ vẫn nhàn nhạt như bình thường đối với anh ta, mà nói.
- Ồ! Hóa ra là anh Hùng!
Rồi ngẩng đầu nói với Dương Quang.
- Anh ta là hàng xóm ở đối diện.
Dương Quang nghe là hàng xóm thì không có gì phải lo lắng nữa. Định mở miệng tiễn khách trước khi Lệ Ngọc mời anh ta vào nhà, nhưng chưa kịp mở miệng thì Lệ Ngọc đã lên tiếng hỏi anh ta.
- Anh sang tìm tôi có việc gì à?
Dương Quang thấy hơi ngạc nhiên. Theo tính cách của Lệ Ngọc không phải cô sẽ mời người ta vô nhà uống trà rồi mới hỏi sao?
Nhưng Vũ Hùng dường như cũng đã quen với thái độ như vậy của Lệ Ngọc. Vì thế vẫn nở nụ cười, đưa mớ trái cây trên tay lên cho Lệ Ngọc nói.
- Anh dưới quê mới lên. Có mang mấy thứ cây nhà lá vườn ở nhà trồng lên cho em. Không phân thuốc gì cả ăn rất tốt đó.
Người ta đã cất công đưa qua tận nhà không nhận cũng kỳ. Nhưng cô chưa mở miệng cảm ơn thì Dương Quang đã đưa tay nhận lấy bao trái cây trên tay Vũ Hùng, rồi nở nụ cười tươi rói.
- Vợ chồng tôi cảm ơn anh nhiều lắm! Hôm nay trong nhà hơi bừa bộn không tiện mời anh vào chơi. Để mai chiều gì rồi vợ chồng chúng tôi sang nhà anh cảm ơn nha! Chắc anh cũng bận nhiều việc, vậy vợ chồng tôi cũng không tiện trò chuyện nhiều. Chào anh ạ!
Rầm…
Dương Quang nói xong chưa cho người ta kịp phản ứng đã đóng cửa lại. Hắn lặp đi lặp lại hai từ vợ chồng thì cũng đã nói rõ quan hệ giữa hắn và Lệ Ngọc. Tên hàng xóm nào đó mà còn dám mom mem tới cô thì đừng trách hắn.
Vũ Hùng vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác đứng sững sờ ngoài cửa. Trong miệng lẩm bẩm hai từ.
- Vợ chồng….
Sau đó thì cũng không biết suy nghĩ cái gì, rồi quay đầu trở về nhà mình.
Còn Dương Quang vừa đóng sầm cửa lại, sắc mặt đã hầm hầm. Ném bịch trái cây xuống nền văng tung tóe.
Lệ Ngọc: "..." Phát điên gì nữa vậy?
Mà đây cũng đâu phải lần đầu Lệ Ngọc thấy Dương Quang phát điên. Nếu không cô cũng đâu gọi hắn là "chó điên" chứ.
Lệ Ngọc mặc kệ hắn tiếp tục vừa lau tóc, vừa đi lại bàn trang điểm lấy lược chải đầu.
Dương Quang tưởng tỏ ra giận dỗi thì Lệ Ngọc sẽ đi đến dỗ dành hắn. Ai ngờ cô vẫn cứ như vậy làm hắn ai oán không thôi. Nhưng rồi cũng chỉ có thể thở dài cam chịu, đi đến giật lấy chiếc lược trên tay Lệ Ngọc mà chải đầu cho cô.
Lệ Ngọc cũng không từ chối. Có được một người đàn ông tự nguyện chải tóc cho mình cũng là một niềm hạnh phúc.
Thế nhưng, Dương Quang lại thở dài nói.
- Haiii… Lệ Ngọc à! Sao em ở đâu cũng lắm đào hoa hết vậy. Vừa mới gặp lại em một ngày mà đã có một tên xuất hiện rồi. Không biết ngày mai ngày mốt sẽ xuất hiện mấy tên nữa đây?
Dương Quang chỉ cần nhìn vào ánh mắt Vũ Hùng dành cho cô thì cũng đã biết anh ta thích cô. Và thái độ của cô đối với Vũ Hùng cũng đã biết cô không thích anh ta. Chỉ là Dương Quang vẫn cứ bực bội. Hắn không thích ai dòm ngó đến cô cả. Chỉ muốn cô là của riêng một mình hắn mà thôi.
Tuy nhiên, Lệ Ngọc lại nói.
- Em biết làm sao được chứ! Từ chối cũng đã từ chối rồi. Người ta cứ đeo sao em cản được. Như anh đấy thôi! Em trở về thế giới này rồi mà anh cũng tìm được.
Dương Quang: "..."
Đột nhiên, Dương Quang bế xốc Lệ Ngọc lên. Lệ Ngọc giật mình hô.
- Dương Quang! Anh muốn làm gì?
Dương Quang cười tà, nói.
- Muốn làm cho em có con, như vậy thì không sợ bị ai địa mấy con ve chó của anh nữa.
Mặt Lệ Ngọc đỏ lên như trái gấc. Lắp bắp hô.
- Nhưng… nhưng không phải đêm qua…
Đêm qua, sau khi gặp lại Dương Quang, Lệ Ngọc liền kéo hắn vào nhà hỏi chuyện. Nhưng ai ngờ, lúc định tiễn hắn về thì hắn lại nhào lại ôm cô hôn thắm thiết. Chẳng hiểu sao lúc đó đầu óc của cô bị cái gì vô, lại cùng hắn phát sinh chuyện vợ chồng. Đã thế, cũng đâu biết hắn đào đâu ra sinh lực mà hành hạ cô cả đêm. Báo hại sáng nay cô phải nghỉ làm. Mệt mỏi ngủ một giấc tới tận 1 giờ chiều mới dậy. Bây giờ cũng chỉ mới hơn 3 giờ chiều mà hắn lại đòi nữa. Lệ Ngọc khóc không ra nước mắt, cô vẫn còn mệt lắm nha.
Nhưng tên nào đó lại vô lại nói.
- Đêm qua anh vẫn chưa ăn no đâu.
Lệ Ngọc khóc ròng. Nhưng cô vẫn chưa chịu thua.
- Nhưng anh đã ở đây từ đêm qua tới giờ rồi, không về nhà, không đi làm sao?
Dương Quang đặt Lệ Ngọc xuống sô pha, nằm đè lên người cô. Mi mắt cong cong, giọng khàn khàn nói.
- Nơi nào có em nơi đó là nhà của anh. Công việc đã có quản lý lo. Giám đốc đi vắng một ngày mà lo không được thì làm quản lý làm gì.
Dương Quang hiện tại cũng đã mở một công ty giải trí. Với tài năng của hắn cũng không khó để làm giàu. Chỉ là hắn vẫn ở nhà thuê, bởi vì, hắn phải đợi tìm được cô, hai người sẽ cùng nhau xây ngôi nhà hạnh phúc.
Lệ Ngọc tuy rất cảm động nhưng cô vẫn không muốn đâu. Ngay khi Dương Quang hôn xuống thì cô đã hét lên.
- Nhưng em mệt. Chiều nay em còn phải đi làm…
Thế nhưng, Dương Quang lại nói.
- Vợ của Dương Quang này không cần phải ra ngoài làm. Ở nhà đếm tiền và sáng tác là được rồi. Có điều….
Dương Quang khẽ vuốt lên khuôn mặt trắng mịn của Lệ Ngọc.
- Lần này em chỉ có thể sáng tác cho riêng anh thôi.
Lệ Ngọc đẩy đẩy hắn ra.
- Anh muốn bóc lột sức lao động của em à! Đừng… ưm….
Chưa nói hết câu đã bị Dương Quang hôn lên. Sau đó Dương Quang nghiến răng nói một câu.
- Lệ Ngọc! Anh muốn em phải là của anh, cả thể xác lẫn tâm hồn. Tất cả!
Tiếp theo, quần áo bị ném xuống sàn nhà, kèm theo tiếng rên rỉ khiến người nghe phải đỏ mặt.
Phải biết, tuy rằng Lệ Ngọc không phải mỹ nhân tuyệt thế gì, lại cũng từng có một đời chồng. Nhưng mà, trong suốt mười năm bôn ba tự lập thân một mình, cô cũng có không ít người theo đuổi. Chỉ là cô đều không thích họ.
Chẳng hạn như anh hàng xóm ở đối diện.
Anh ta cũng đã ba mươi mấy tuổi, cũng từng có một đời vợ. Chỉ là bị vợ bỏ bởi vì đàn ông mà quá keo kiệt, tiền bạc làm bao nhiêu điều giữ bo bo không đưa cho vợ. Lúc trước anh ta cũng theo đuổi Lệ Ngọc, vì thấy cô giỏi giắng, có một thân một mình mà cũng có thể tự mua nhà được. Cho nên, anh ta nghĩ, nếu cô về làm vợ thì hai vợ chồng làm ăn sẽ mau giàu. Không giống như cô vợ lúc trước chỉ biết ở nhà giữ con không làm được việc gì.
Thế nhưng, không ngờ Lệ Ngọc lại từ chối, mà còn nói một điều làm anh ta không thể nào ghét được cô. Thậm chí còn thấm đến tận óc.
Cô nói.
- Anh Hùng à! Phụ nữ chúng tôi lấy chồng thực tế chỉ là cần một người có thể nương tựa. Nói khó nghe một chút là cần một người làm đem tiền về nuôi, để có thể vừa ở nhà ăn ở không mà còn có tiền xài thôi. Nếu anh làm được điều đó thì hãy nghĩ đến việc cưới tiếp vợ.
Còn riêng bản thân cô, cần nhà có nhà, cần việc có việc, cần tiền trong ngân hàng cũng có một sổ tiết kiệm vài chục triệu. Mặc dù không giàu có gì nhưng có thể gọi là tự do thoải mái, làm những gì mình thích. Thì hà cớ gì cô lại tự trồng cho mình cái gông vào cổ, tìm thêm việc nấu cơm, giặt đồ cho mình. Chưa kể lễ tết còn phải về nhà chồng phục vụ nữa. Xin lỗi nhé! Cô là một người rất lười biếng, càng không thích phục vụ ai.
Lệ Ngọc đã thẳng thắn nói ra như vậy thì anh ta còn gì mà có thể nói nữa. Không phải là cô không đồng ý mà là do anh ta không thể làm được.
Cho nên, từ đó về sau, anh ta cũng không dám hó hé gì nữa. Chỉ là trong lòng lại thật sự nảy sinh tình cảm với cô. Muốn lại lần nữa theo đuổi nhưng cô vẫn cứ thờ ơ lạnh nhạt, còn cho rằng anh ta do bị cô từ chối nên đã mang thù, tìm cách chọc phá cô. Thật là oan uổng quá mà!
Một tuần nay anh ta về quê có việc đến hôm nay mới lên. Mà đã về quê thì đương nhiên có mang một ít đặc sản dưới quê lên. Lệ Ngọc lại ở đối diện, cho nên dĩ nhiên là phải đem qua cho cô rồi. Cũng có lý do chính đáng gặp mặt trò chuyện với cô. Không lẽ hàng xóm về quê lên mang quà sang cho mà không tiếp à.
Anh ta thấy cửa nhà Lệ Ngọc không có khóa bên ngoài, nghĩ là cô ở nhà. Nên không ngần ngại xách đồ qua gõ cửa.
Thế nhưng, bóng hồng mong đợi lại không xuất hiện. Thay vào đó là một người đàn ông với vẻ ngoài lịch lãm, không ốm không mập, chiều cao vừa đủ tiêu chuẩn trên 1m7 dưới 1m9 cũng chừng khoảng ba mươi ba mấy tuổi gì đó, mở cửa.
Cả hai người đều sững sờ một lúc.
Rồi lại đồng thanh mở miệng.
- Cho hỏi anh là….
Cả hai lại một lần nữa im lặng.
Lệ Ngọc từ phòng tắm bước ra. Trên tay còn đang dùng cái khăn lông lau đầu tóc của mình. Thâý Dương Quang đang đứng ở cửa, mà bên ngoài hình như có ai đó. Cô thắc mắc hỏi.
- Dương Quang! Ai vậy?
Người đàn ông bên ngoài nghe thấy tiếng của Lệ Ngọc thì thì thở phào nhẹ nhõm. Anh ta cứ tưởng, anh mới về quê một tuần mà lên cô đã dọn nhà đi rồi chứ. Làm hú hồn!
Thế nhưng, người đàn ông đang ở trong nhà cô là ai? Người nhà cô sao?
Dương Quang thấy người đàn ông trước mặt này, trong lòng chợt dâng lên cảm giác khó chịu, rất muốn tống cổ tên này đi. Nhưng ngặt nỗi hắn mới đến đây tối qua, chưa xác định người đàn ông này là ai, rủi mà là người nhà của cô thì một khi thái độ của hắn không tốt thì xem như khỏi cưới được vợ.
Cho nên Dương Quang không bực cũng không vui đáp lại lại Lệ Ngọc.
- Anh không biết! Nghe gõ cửa thì mở ra thấy anh này.
Lệ Ngọc vừa lau đầu vừa tò mò bước ra, đứng sau Dương Quang ló cái đầu nhỏ ra. Thấy là Vũ Hùng thì cũng không lấy làm ngạc nhiên. Đối với anh ta, cô không thích nhưng cũng không ghét. Thái độ vẫn nhàn nhạt như bình thường đối với anh ta, mà nói.
- Ồ! Hóa ra là anh Hùng!
Rồi ngẩng đầu nói với Dương Quang.
- Anh ta là hàng xóm ở đối diện.
Dương Quang nghe là hàng xóm thì không có gì phải lo lắng nữa. Định mở miệng tiễn khách trước khi Lệ Ngọc mời anh ta vào nhà, nhưng chưa kịp mở miệng thì Lệ Ngọc đã lên tiếng hỏi anh ta.
- Anh sang tìm tôi có việc gì à?
Dương Quang thấy hơi ngạc nhiên. Theo tính cách của Lệ Ngọc không phải cô sẽ mời người ta vô nhà uống trà rồi mới hỏi sao?
Nhưng Vũ Hùng dường như cũng đã quen với thái độ như vậy của Lệ Ngọc. Vì thế vẫn nở nụ cười, đưa mớ trái cây trên tay lên cho Lệ Ngọc nói.
- Anh dưới quê mới lên. Có mang mấy thứ cây nhà lá vườn ở nhà trồng lên cho em. Không phân thuốc gì cả ăn rất tốt đó.
Người ta đã cất công đưa qua tận nhà không nhận cũng kỳ. Nhưng cô chưa mở miệng cảm ơn thì Dương Quang đã đưa tay nhận lấy bao trái cây trên tay Vũ Hùng, rồi nở nụ cười tươi rói.
- Vợ chồng tôi cảm ơn anh nhiều lắm! Hôm nay trong nhà hơi bừa bộn không tiện mời anh vào chơi. Để mai chiều gì rồi vợ chồng chúng tôi sang nhà anh cảm ơn nha! Chắc anh cũng bận nhiều việc, vậy vợ chồng tôi cũng không tiện trò chuyện nhiều. Chào anh ạ!
Rầm…
Dương Quang nói xong chưa cho người ta kịp phản ứng đã đóng cửa lại. Hắn lặp đi lặp lại hai từ vợ chồng thì cũng đã nói rõ quan hệ giữa hắn và Lệ Ngọc. Tên hàng xóm nào đó mà còn dám mom mem tới cô thì đừng trách hắn.
Vũ Hùng vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác đứng sững sờ ngoài cửa. Trong miệng lẩm bẩm hai từ.
- Vợ chồng….
Sau đó thì cũng không biết suy nghĩ cái gì, rồi quay đầu trở về nhà mình.
Còn Dương Quang vừa đóng sầm cửa lại, sắc mặt đã hầm hầm. Ném bịch trái cây xuống nền văng tung tóe.
Lệ Ngọc: "..." Phát điên gì nữa vậy?
Mà đây cũng đâu phải lần đầu Lệ Ngọc thấy Dương Quang phát điên. Nếu không cô cũng đâu gọi hắn là "chó điên" chứ.
Lệ Ngọc mặc kệ hắn tiếp tục vừa lau tóc, vừa đi lại bàn trang điểm lấy lược chải đầu.
Dương Quang tưởng tỏ ra giận dỗi thì Lệ Ngọc sẽ đi đến dỗ dành hắn. Ai ngờ cô vẫn cứ như vậy làm hắn ai oán không thôi. Nhưng rồi cũng chỉ có thể thở dài cam chịu, đi đến giật lấy chiếc lược trên tay Lệ Ngọc mà chải đầu cho cô.
Lệ Ngọc cũng không từ chối. Có được một người đàn ông tự nguyện chải tóc cho mình cũng là một niềm hạnh phúc.
Thế nhưng, Dương Quang lại thở dài nói.
- Haiii… Lệ Ngọc à! Sao em ở đâu cũng lắm đào hoa hết vậy. Vừa mới gặp lại em một ngày mà đã có một tên xuất hiện rồi. Không biết ngày mai ngày mốt sẽ xuất hiện mấy tên nữa đây?
Dương Quang chỉ cần nhìn vào ánh mắt Vũ Hùng dành cho cô thì cũng đã biết anh ta thích cô. Và thái độ của cô đối với Vũ Hùng cũng đã biết cô không thích anh ta. Chỉ là Dương Quang vẫn cứ bực bội. Hắn không thích ai dòm ngó đến cô cả. Chỉ muốn cô là của riêng một mình hắn mà thôi.
Tuy nhiên, Lệ Ngọc lại nói.
- Em biết làm sao được chứ! Từ chối cũng đã từ chối rồi. Người ta cứ đeo sao em cản được. Như anh đấy thôi! Em trở về thế giới này rồi mà anh cũng tìm được.
Dương Quang: "..."
Đột nhiên, Dương Quang bế xốc Lệ Ngọc lên. Lệ Ngọc giật mình hô.
- Dương Quang! Anh muốn làm gì?
Dương Quang cười tà, nói.
- Muốn làm cho em có con, như vậy thì không sợ bị ai địa mấy con ve chó của anh nữa.
Mặt Lệ Ngọc đỏ lên như trái gấc. Lắp bắp hô.
- Nhưng… nhưng không phải đêm qua…
Đêm qua, sau khi gặp lại Dương Quang, Lệ Ngọc liền kéo hắn vào nhà hỏi chuyện. Nhưng ai ngờ, lúc định tiễn hắn về thì hắn lại nhào lại ôm cô hôn thắm thiết. Chẳng hiểu sao lúc đó đầu óc của cô bị cái gì vô, lại cùng hắn phát sinh chuyện vợ chồng. Đã thế, cũng đâu biết hắn đào đâu ra sinh lực mà hành hạ cô cả đêm. Báo hại sáng nay cô phải nghỉ làm. Mệt mỏi ngủ một giấc tới tận 1 giờ chiều mới dậy. Bây giờ cũng chỉ mới hơn 3 giờ chiều mà hắn lại đòi nữa. Lệ Ngọc khóc không ra nước mắt, cô vẫn còn mệt lắm nha.
Nhưng tên nào đó lại vô lại nói.
- Đêm qua anh vẫn chưa ăn no đâu.
Lệ Ngọc khóc ròng. Nhưng cô vẫn chưa chịu thua.
- Nhưng anh đã ở đây từ đêm qua tới giờ rồi, không về nhà, không đi làm sao?
Dương Quang đặt Lệ Ngọc xuống sô pha, nằm đè lên người cô. Mi mắt cong cong, giọng khàn khàn nói.
- Nơi nào có em nơi đó là nhà của anh. Công việc đã có quản lý lo. Giám đốc đi vắng một ngày mà lo không được thì làm quản lý làm gì.
Dương Quang hiện tại cũng đã mở một công ty giải trí. Với tài năng của hắn cũng không khó để làm giàu. Chỉ là hắn vẫn ở nhà thuê, bởi vì, hắn phải đợi tìm được cô, hai người sẽ cùng nhau xây ngôi nhà hạnh phúc.
Lệ Ngọc tuy rất cảm động nhưng cô vẫn không muốn đâu. Ngay khi Dương Quang hôn xuống thì cô đã hét lên.
- Nhưng em mệt. Chiều nay em còn phải đi làm…
Thế nhưng, Dương Quang lại nói.
- Vợ của Dương Quang này không cần phải ra ngoài làm. Ở nhà đếm tiền và sáng tác là được rồi. Có điều….
Dương Quang khẽ vuốt lên khuôn mặt trắng mịn của Lệ Ngọc.
- Lần này em chỉ có thể sáng tác cho riêng anh thôi.
Lệ Ngọc đẩy đẩy hắn ra.
- Anh muốn bóc lột sức lao động của em à! Đừng… ưm….
Chưa nói hết câu đã bị Dương Quang hôn lên. Sau đó Dương Quang nghiến răng nói một câu.
- Lệ Ngọc! Anh muốn em phải là của anh, cả thể xác lẫn tâm hồn. Tất cả!
Tiếp theo, quần áo bị ném xuống sàn nhà, kèm theo tiếng rên rỉ khiến người nghe phải đỏ mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.