Nữ Phụ Cá Mặn Nằm Thắng Ở Niên Đại Văn
Chương 41:
Nguyệt Minh Tinh Mãn
27/02/2024
Một người thím có quan hệ tốt với Lý Lâm lập tức cười hỏi: "Tiểu Ngư, đây là người yêu của cháu, đồng chí Lục phải không? A, nhìn đẹp trai quá, rất hợp với cháu."
"Tiểu Ngư, khi nào cháu và đồng chí Lục đăng ký kết hôn? Có bày tiệc rượu không? Nếu làm tiệc, thím sẽ tới giúp."
"Đồng chí Lục, cháu thật có mắt nhìn. Tiểu Ngư là cô gái ưu tú nhất trong khu chúng tôi."
"Đồng chí Lục? Sau này Tiểu Ngư có thể gia nhập quân ngũ không? Hay là mỗi người một nơi?"
"..."
Bởi vì mọi người không có ác ý, chỉ là tò mò đùa giỡn nên Tô Ngư và Lục Thiệu Phong trả lời nhiều nhất có thể, nếu không nói một lời có thể sẽ bị đám người vây quanh không thể nhúc nhích.
“Phù, cuối cùng cũng suôn sẻ, mọi người nhiệt tình quá.” Váy của Tô Ngư đã hoàn toàn nhăn nhúm.
Lục Thiệu Phong: "...Ừ."
Tô Ngư hơi nghiêng đầu nhìn Lục Thiệu Phong: "Anh sao vậy?" Có vẻ không còn vui vẻ như trước? Sắc mặt Lục Thiệu Phong tuy không thay đổi nhiều, nhưng cô có thể cảm nhận được sự thay rất nhỏ này.
Nhìn lại vẻ mặt quan tâm của cô, Lục Thiệu Phong nhếch khóe môi: “Chúng ta có thể đi cùng nhau thêm một lúc nữa được không?”
"Được." Lúc đầu Tô Ngư không nghĩ nhiều, trả lời đơn giản, nhưng lông mày Lục Thiệu Phong chợt giãn ra, trong mắt lấp lánh sao, dần dần, trên mặt cô lại bắt đầu bị hơi ấm bao phủ, cô có thể hiểu lời nói của đồng chí Lục là - Anh không muốn về và muốn ở bên em nhiều hơn?
Hả? Không!
Dừng dừng dừng!
Trái tim Tô Ngư nóng đến mức sắp nổ tung, chẳng lẽ cô thực sự có một bộ não chỉ để yêu đương? Chỉ là một câu nói mà lại suy diễn nhiều như vậy...
Nhưng giọng nói êm ái của Lục Thiệu Phong lại vang lên bên tai cô: “Vẫn còn sớm, đợi đến ngày mai thật sự là quá lâu.”
Tô Ngư: "!"
Cô lại nói: "Chờ đã!"
Tại sao cô lại sợ hãi như vậy? Dù có là cá mặn thì vẫn có thể phản công!
Đầu óc vận động, Tô Ngư trêu chọc lại: "Anh còn chưa đi, em đã nhớ anh rồi."
Tô Ngư: "..." Cứu mạng, đây là lời tâm tình gì vậy.
"Tiểu Ngư, khi nào cháu và đồng chí Lục đăng ký kết hôn? Có bày tiệc rượu không? Nếu làm tiệc, thím sẽ tới giúp."
"Đồng chí Lục, cháu thật có mắt nhìn. Tiểu Ngư là cô gái ưu tú nhất trong khu chúng tôi."
"Đồng chí Lục? Sau này Tiểu Ngư có thể gia nhập quân ngũ không? Hay là mỗi người một nơi?"
"..."
Bởi vì mọi người không có ác ý, chỉ là tò mò đùa giỡn nên Tô Ngư và Lục Thiệu Phong trả lời nhiều nhất có thể, nếu không nói một lời có thể sẽ bị đám người vây quanh không thể nhúc nhích.
“Phù, cuối cùng cũng suôn sẻ, mọi người nhiệt tình quá.” Váy của Tô Ngư đã hoàn toàn nhăn nhúm.
Lục Thiệu Phong: "...Ừ."
Tô Ngư hơi nghiêng đầu nhìn Lục Thiệu Phong: "Anh sao vậy?" Có vẻ không còn vui vẻ như trước? Sắc mặt Lục Thiệu Phong tuy không thay đổi nhiều, nhưng cô có thể cảm nhận được sự thay rất nhỏ này.
Nhìn lại vẻ mặt quan tâm của cô, Lục Thiệu Phong nhếch khóe môi: “Chúng ta có thể đi cùng nhau thêm một lúc nữa được không?”
"Được." Lúc đầu Tô Ngư không nghĩ nhiều, trả lời đơn giản, nhưng lông mày Lục Thiệu Phong chợt giãn ra, trong mắt lấp lánh sao, dần dần, trên mặt cô lại bắt đầu bị hơi ấm bao phủ, cô có thể hiểu lời nói của đồng chí Lục là - Anh không muốn về và muốn ở bên em nhiều hơn?
Hả? Không!
Dừng dừng dừng!
Trái tim Tô Ngư nóng đến mức sắp nổ tung, chẳng lẽ cô thực sự có một bộ não chỉ để yêu đương? Chỉ là một câu nói mà lại suy diễn nhiều như vậy...
Nhưng giọng nói êm ái của Lục Thiệu Phong lại vang lên bên tai cô: “Vẫn còn sớm, đợi đến ngày mai thật sự là quá lâu.”
Tô Ngư: "!"
Cô lại nói: "Chờ đã!"
Tại sao cô lại sợ hãi như vậy? Dù có là cá mặn thì vẫn có thể phản công!
Đầu óc vận động, Tô Ngư trêu chọc lại: "Anh còn chưa đi, em đã nhớ anh rồi."
Tô Ngư: "..." Cứu mạng, đây là lời tâm tình gì vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.