Chương 29: Thế Thân Của Tiểu Sư Muội 29
Tích Ngã Vãn Hĩ
14/10/2023
Mà Tư Đồ Không có thể chắc chắn một điều, trước đây A Lạc chưa từng chạm vào kiếm, cũng chưa từng tu hành tâm pháp tu chân nào. Nàng chỉ là một tờ giấy trắng đơn thuần nhưng lại có ngộ tính về kiếm đạo kinh thế hãi nhân.
Về sau hắn lại lấy ra mấy bộ kiếm pháp kiếm quyết khác để thăm dò ngộ tính của nàng. Toàn bộ đều là thứ hắn tự ngộ ra được khi đi lịch luyện ở bên ngoài. Dù sao A Lạc còn chưa nhập môn, hắn không dám truyền cho nàng tuyệt học của Kiếm tông.
Nhưng kiếm quyết mà Tư Đồ Không tự nhận là cũng thuộc hàng cao cấp lại bị A Lạc lĩnh ngộ chỉ trong một thoáng.
Tựa như kiếm pháp dù phức tạp và tinh diệu tới đâu thì ở trong mắt nàng cũng chỉ đơn giản như một đoá hoa cọng cỏ.
Thành thật mà nói, loại ngộ tính này không phải phàm nhân có thể có được, nếu không phải đã từng thăm dò kinh mạch căn cốt của A Lạc và xác nhận không thể bình thường hơn, Tư Đồ Không đã hoài nghi nàng có phải là thần tiên hay yêu nghiệt gì không.
Thật ra Tư Đồ Không chỉ cách chân tướng có một bước.
Hệ thống ở bên cạnh nên thấy rất rõ ràng, cái gọi là thiên phú kiếm đạo kỳ thật hơi khác so với nhận thức của đám người Tư Đồ Không.
Nếu đổi thành ở thế giới hiện đại thì việc này giống như một đứa nhỏ còn học nhà trẻ đã có thể xem hiểu lý thuyết cao cấp ở bậc đại học, đương nhiên khiến người ta cảm thấy kinh hãi như gặp người trời, lập tức tin rằng người này bất phàm, chỉ số thông minh ít nhất phải một trăm tám mươi trở lên.
Nhưng đừng quên A Lạc từ khi sinh ra đã sống ở tiên giới, nếu so với thế giới hiện đại thì chênh lệch giữa tiên nhân và phàm nhân tương đương với nền văn minh cao cấp trong vũ trụ và nền văn minh cấp thấp.
Đề toán học phức tạp cao thâm đối với nền văn minh cao cấp trong vũ trụ thì dù là một người mù chữ được giáo dục không nhiều cũng có thể cảm thấy nó quá đơn giản như việc một cộng một bằng hai, mà kiếm thuật của Tư Đồ Không ở trong mắt A Lạc cũng là như thế.
Mặc dù A Lạc chưa bao giờ cầm kiếm hay học qua kiếm thuật, nàng cũng sẽ tự có góc nhìn từ trên cao xuống, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy rõ mọi ảo diệu trong đó, biểu hiện ra ngoài lập tức biến thành nàng có thiên phú kiếm đạo vượt xa chúng sinh.
Tư Đồ Không còn đang vì phát hiện ra một thiên tài kiếm đạo mà cảm thấy kinh hỉ, hắn có thể khẳng định đứa nhỏ này nếu chịu kiên trì tu tập kiếm đạo thì thành tựu trong tương lai không chỉ vượt qua hắn mà thậm chí sẽ vượt qua cả chưởng môn sư huynh.
Nên biết rằng ở trong lòng hắn, ngay cả Huyền Anh đạo quân được khen là đệ nhất nhân tu chân giới cũng kém chưởng môn sư huynh mà hắn kính trọng.
Nghe xong lời của Tư Đồ Không, Lăng Nguyên nhíu chặt mày, một hồi lâu cũng không nói lời nào. Dù thường ngày tiểu sư đệ có hơi thiếu đứng đắn nhưng tuyệt đối sẽ không nói bậy trong loại chuyện này.
Lăng Nguyên trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng, "Để ta gặp nàng rồi tính.”
Tư Đồ Không nghe vậy liền biết chưởng môn sư huynh đang lui một bước, vậy thì dễ làm rồi. Hắn nhịn không được cười cười, kết quả lại đón nhận cái nhìn nhàn nhạt của Lăng Nguyên, "Việc này tạm thời gác lại, nói tới chuyện lần này ngươi phạm phải rất nhiều sai lầm đi.”
Từ ngày đầu tiên hắn mang đệ tử tới Bạch Ngọc Thành rồi ném hết nhiệm vụ cho Việt Tễ, còn bản thân mình thì phủi tay mặc kệ, cả ngày chỉ ngâm mình trong quán rượu, đến trước mặt các môn phái khác cũng không biết đàng hoàng hơn, vân vân, Tư Đồ Không bị chưởng môn sư huynh thân ái cưỡng ép dạy dỗ đến hai canh giờ.
. . .
Tư Đồ Không ở bên kia chịu khổ, bên này A Lạc ở Kiếm Tông lại được vô số người vây xem.
Về sau hắn lại lấy ra mấy bộ kiếm pháp kiếm quyết khác để thăm dò ngộ tính của nàng. Toàn bộ đều là thứ hắn tự ngộ ra được khi đi lịch luyện ở bên ngoài. Dù sao A Lạc còn chưa nhập môn, hắn không dám truyền cho nàng tuyệt học của Kiếm tông.
Nhưng kiếm quyết mà Tư Đồ Không tự nhận là cũng thuộc hàng cao cấp lại bị A Lạc lĩnh ngộ chỉ trong một thoáng.
Tựa như kiếm pháp dù phức tạp và tinh diệu tới đâu thì ở trong mắt nàng cũng chỉ đơn giản như một đoá hoa cọng cỏ.
Thành thật mà nói, loại ngộ tính này không phải phàm nhân có thể có được, nếu không phải đã từng thăm dò kinh mạch căn cốt của A Lạc và xác nhận không thể bình thường hơn, Tư Đồ Không đã hoài nghi nàng có phải là thần tiên hay yêu nghiệt gì không.
Thật ra Tư Đồ Không chỉ cách chân tướng có một bước.
Hệ thống ở bên cạnh nên thấy rất rõ ràng, cái gọi là thiên phú kiếm đạo kỳ thật hơi khác so với nhận thức của đám người Tư Đồ Không.
Nếu đổi thành ở thế giới hiện đại thì việc này giống như một đứa nhỏ còn học nhà trẻ đã có thể xem hiểu lý thuyết cao cấp ở bậc đại học, đương nhiên khiến người ta cảm thấy kinh hãi như gặp người trời, lập tức tin rằng người này bất phàm, chỉ số thông minh ít nhất phải một trăm tám mươi trở lên.
Nhưng đừng quên A Lạc từ khi sinh ra đã sống ở tiên giới, nếu so với thế giới hiện đại thì chênh lệch giữa tiên nhân và phàm nhân tương đương với nền văn minh cao cấp trong vũ trụ và nền văn minh cấp thấp.
Đề toán học phức tạp cao thâm đối với nền văn minh cao cấp trong vũ trụ thì dù là một người mù chữ được giáo dục không nhiều cũng có thể cảm thấy nó quá đơn giản như việc một cộng một bằng hai, mà kiếm thuật của Tư Đồ Không ở trong mắt A Lạc cũng là như thế.
Mặc dù A Lạc chưa bao giờ cầm kiếm hay học qua kiếm thuật, nàng cũng sẽ tự có góc nhìn từ trên cao xuống, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy rõ mọi ảo diệu trong đó, biểu hiện ra ngoài lập tức biến thành nàng có thiên phú kiếm đạo vượt xa chúng sinh.
Tư Đồ Không còn đang vì phát hiện ra một thiên tài kiếm đạo mà cảm thấy kinh hỉ, hắn có thể khẳng định đứa nhỏ này nếu chịu kiên trì tu tập kiếm đạo thì thành tựu trong tương lai không chỉ vượt qua hắn mà thậm chí sẽ vượt qua cả chưởng môn sư huynh.
Nên biết rằng ở trong lòng hắn, ngay cả Huyền Anh đạo quân được khen là đệ nhất nhân tu chân giới cũng kém chưởng môn sư huynh mà hắn kính trọng.
Nghe xong lời của Tư Đồ Không, Lăng Nguyên nhíu chặt mày, một hồi lâu cũng không nói lời nào. Dù thường ngày tiểu sư đệ có hơi thiếu đứng đắn nhưng tuyệt đối sẽ không nói bậy trong loại chuyện này.
Lăng Nguyên trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng, "Để ta gặp nàng rồi tính.”
Tư Đồ Không nghe vậy liền biết chưởng môn sư huynh đang lui một bước, vậy thì dễ làm rồi. Hắn nhịn không được cười cười, kết quả lại đón nhận cái nhìn nhàn nhạt của Lăng Nguyên, "Việc này tạm thời gác lại, nói tới chuyện lần này ngươi phạm phải rất nhiều sai lầm đi.”
Từ ngày đầu tiên hắn mang đệ tử tới Bạch Ngọc Thành rồi ném hết nhiệm vụ cho Việt Tễ, còn bản thân mình thì phủi tay mặc kệ, cả ngày chỉ ngâm mình trong quán rượu, đến trước mặt các môn phái khác cũng không biết đàng hoàng hơn, vân vân, Tư Đồ Không bị chưởng môn sư huynh thân ái cưỡng ép dạy dỗ đến hai canh giờ.
. . .
Tư Đồ Không ở bên kia chịu khổ, bên này A Lạc ở Kiếm Tông lại được vô số người vây xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.