Chương 32: Thế Thân Của Tiểu Sư Muội 32
Tích Ngã Vãn Hĩ
15/10/2023
“Đồ đệ, ta thấy Luyện Kiếm Tháp không nên đi làm gì, hai thầy trò chúng ta xuống núi, cùng ra ngoài tiêu diêu tự tại đi.”
Tư Đồ Không nói bằng giọng điệu thoải mái nhưng mày vẫn nhíu chặt, tựa hồ Luyện Kiếm Tháp này còn đáng sợ hơn Huyền Anh đạo quân, cũng làm hắn càng thêm thận trọng.
Hắn biết rõ Luyện Kiếm Tháp hung hiểm, chỉ cần một chút bất cẩn là A Lạc có thể sẽ không thể tu hành kiếm đạo được nữa. Tuy không hiểu vì sao chưởng môn sư huynh lại đưa ra yêu cầu nghiêm khắc đến khó có thể hoàn thành này, nhưng Tư Đồ Không suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định mang đồ đệ chạy trước thì hơn.
Mặc dù chỉ ở chung vài ngày ngắn ngủi nhưng Tư Đồ Không thật lòng có ý định thu nàng làm đồ đệ. Quy củ tông môn cái gì, nào có quan trọng bằng đồ đệ bảo bối của hắn. Ở bên ngoài tầm trăm năm rồi lại về xin xỏ chưởng môn sư huynh không phải là tốt hơn sao?
Hơn nữa, bây giờ mà không chạy thì sẽ bị chưởng môn sư huynh nhốt ở Huyền Không Sơn một trăm năm, nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.
Tư Đồ Không suy nghĩ rất tốt đẹp, A Lạc trầm mặc một chút nhưng vẫn quyết định nhắc nhở hắn.
"Sư phụ, chưởng môn đang đứng sau lưng ngươi.”
Vì thế A Lạc lập tức được chứng kiến cảnh tượng sư phụ tương lai của nàng bị chưởng môn sư bá xách về răn dạy, hơn nữa mấy chục năm sau, cảnh tượng này vẫn thường xuyên diễn ra.
. . .
Ngày diễn ra thí luyện, không ít đệ tử tình nguyện đón nhận hình phạt vì trốn luyện kiếm một ngày cũng phải chạy tới đứng bên ngoài quan sát, Chưởng môn Lăng Nguyênvậy mà cũng không nói gì.
Trên đường A Lạc đi tới còn có đệ tử Kiếm Tông cổ vũ nàng, "Tiểu sư muội cố lên nha.”
Chưởng môn Lăng Nguyênmặc chiếc áo xanh màu sắc mờ ảo, vẻ mặt vẫn nghiêm túc, chỉ thản nhiên nhìn A Lạc, "Bây giờ vẫn còn cơ hội từ bỏ.”
Nghe nói như thế, Tư Đồ Không chỉ hận không thể ấn đầu tiểu đồ đệ để biểu thị gật đầu, hắn vất vả lắm mới có một đồ đệ, không thể để nàng bị Luyện Kiếm Tháp phá hỏng.
Kết quả A Lạc không nhìn về phía hắn mà vẫn lắc đầu, "Ngươi đã nói chỉ cần ta thông qua Luyện Kiếm Tháp và được ngươi tán thành thì có thể phá lệ bái nhập Kiếm Tông.”
Chưởng môn Lăng Nguyên khẽ gật đầu rồi vung tay phất ra một luồng linh quang, đưa A Lạc vào trong Luyện Kiếm Tháp.
Tư Đồ Không bị chưởng môn sư huynh áp chế tu vi giam giữ ở bên người, thậm chí còn cấm ngôn hắn nên không cách nào ngăn cản A Lạc tiến vào Luyện Kiếm Tháp.
Hắn nhíu mày, vẻ mặt luống cuống. Lăng Nguyên nhàn nhạt liếc hắn một cái, "Sư đệ, tâm ngươi loạn rồi.”
Điều tối kỵ của kiếm tu là tâm không tĩnh, ngay cả kiếm cũng cầm không vững.
Tư Đồ Không lúc này mới phát hiện cấm ngôn đã được giải, "Chưởng môn sư huynh, ngươi lấy Luyện Kiếm Tháp ra để khảo hạch A Lạc thật sự là quá hà khắc rồi. Dù là ta, lúc trước cũng phải tự ngộ ra kiếm đạo của mình mới dám tiến vào Luyện Kiếm Tháp.”
Hơn nữa còn là thiếu chút nữa đã thất thủ, chật vật không chịu nổi, đương nhiên cho tới bây giờ hắn chưa từng nói chuyện này với ai, sợ làm tổn hại đến hình tượng trưởng bối tiểu sư thúc ở Kiếm Tông.
Sự thực là từ lúc hắn thiếu tiền rượu chọc cho ông chủ tửu lâu lên Kiếm Tông đòi nợ thì hình tượng tiểu sư thúc của hắn đã sớm sụp đổ không còn sót lại chút nào.
Ánh mắt chưởng môn Lăng Nguyên vẫn không gợn sóng, hờ hững vô tình nói, "Quy củ tông môn sao có thể dễ dàng phá vỡ.”
Từ tối hôm qua Tư Đồ Không vẫn luôn lải nhải bên tai chưởng môn Lăng Nguyên mấy lời này, đến nỗi Lăng Nguyên phải hạ độc thủ cấm ngôn thì Tư Đồ Không mới yên tĩnh trở lại.
Đây cũng là lý do vì sao Tư Đồ Không quanh năm tiêu dao bên ngoài mà Lăng Nguyên cũng không thèm quản. Nếu để cho đối phương ở trong tông môn quá lâu, không chỉ bên tai ồn ào mà còn dễ dạy hư đám đệ tử.
Tư Đồ Không nói bằng giọng điệu thoải mái nhưng mày vẫn nhíu chặt, tựa hồ Luyện Kiếm Tháp này còn đáng sợ hơn Huyền Anh đạo quân, cũng làm hắn càng thêm thận trọng.
Hắn biết rõ Luyện Kiếm Tháp hung hiểm, chỉ cần một chút bất cẩn là A Lạc có thể sẽ không thể tu hành kiếm đạo được nữa. Tuy không hiểu vì sao chưởng môn sư huynh lại đưa ra yêu cầu nghiêm khắc đến khó có thể hoàn thành này, nhưng Tư Đồ Không suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định mang đồ đệ chạy trước thì hơn.
Mặc dù chỉ ở chung vài ngày ngắn ngủi nhưng Tư Đồ Không thật lòng có ý định thu nàng làm đồ đệ. Quy củ tông môn cái gì, nào có quan trọng bằng đồ đệ bảo bối của hắn. Ở bên ngoài tầm trăm năm rồi lại về xin xỏ chưởng môn sư huynh không phải là tốt hơn sao?
Hơn nữa, bây giờ mà không chạy thì sẽ bị chưởng môn sư huynh nhốt ở Huyền Không Sơn một trăm năm, nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.
Tư Đồ Không suy nghĩ rất tốt đẹp, A Lạc trầm mặc một chút nhưng vẫn quyết định nhắc nhở hắn.
"Sư phụ, chưởng môn đang đứng sau lưng ngươi.”
Vì thế A Lạc lập tức được chứng kiến cảnh tượng sư phụ tương lai của nàng bị chưởng môn sư bá xách về răn dạy, hơn nữa mấy chục năm sau, cảnh tượng này vẫn thường xuyên diễn ra.
. . .
Ngày diễn ra thí luyện, không ít đệ tử tình nguyện đón nhận hình phạt vì trốn luyện kiếm một ngày cũng phải chạy tới đứng bên ngoài quan sát, Chưởng môn Lăng Nguyênvậy mà cũng không nói gì.
Trên đường A Lạc đi tới còn có đệ tử Kiếm Tông cổ vũ nàng, "Tiểu sư muội cố lên nha.”
Chưởng môn Lăng Nguyênmặc chiếc áo xanh màu sắc mờ ảo, vẻ mặt vẫn nghiêm túc, chỉ thản nhiên nhìn A Lạc, "Bây giờ vẫn còn cơ hội từ bỏ.”
Nghe nói như thế, Tư Đồ Không chỉ hận không thể ấn đầu tiểu đồ đệ để biểu thị gật đầu, hắn vất vả lắm mới có một đồ đệ, không thể để nàng bị Luyện Kiếm Tháp phá hỏng.
Kết quả A Lạc không nhìn về phía hắn mà vẫn lắc đầu, "Ngươi đã nói chỉ cần ta thông qua Luyện Kiếm Tháp và được ngươi tán thành thì có thể phá lệ bái nhập Kiếm Tông.”
Chưởng môn Lăng Nguyên khẽ gật đầu rồi vung tay phất ra một luồng linh quang, đưa A Lạc vào trong Luyện Kiếm Tháp.
Tư Đồ Không bị chưởng môn sư huynh áp chế tu vi giam giữ ở bên người, thậm chí còn cấm ngôn hắn nên không cách nào ngăn cản A Lạc tiến vào Luyện Kiếm Tháp.
Hắn nhíu mày, vẻ mặt luống cuống. Lăng Nguyên nhàn nhạt liếc hắn một cái, "Sư đệ, tâm ngươi loạn rồi.”
Điều tối kỵ của kiếm tu là tâm không tĩnh, ngay cả kiếm cũng cầm không vững.
Tư Đồ Không lúc này mới phát hiện cấm ngôn đã được giải, "Chưởng môn sư huynh, ngươi lấy Luyện Kiếm Tháp ra để khảo hạch A Lạc thật sự là quá hà khắc rồi. Dù là ta, lúc trước cũng phải tự ngộ ra kiếm đạo của mình mới dám tiến vào Luyện Kiếm Tháp.”
Hơn nữa còn là thiếu chút nữa đã thất thủ, chật vật không chịu nổi, đương nhiên cho tới bây giờ hắn chưa từng nói chuyện này với ai, sợ làm tổn hại đến hình tượng trưởng bối tiểu sư thúc ở Kiếm Tông.
Sự thực là từ lúc hắn thiếu tiền rượu chọc cho ông chủ tửu lâu lên Kiếm Tông đòi nợ thì hình tượng tiểu sư thúc của hắn đã sớm sụp đổ không còn sót lại chút nào.
Ánh mắt chưởng môn Lăng Nguyên vẫn không gợn sóng, hờ hững vô tình nói, "Quy củ tông môn sao có thể dễ dàng phá vỡ.”
Từ tối hôm qua Tư Đồ Không vẫn luôn lải nhải bên tai chưởng môn Lăng Nguyên mấy lời này, đến nỗi Lăng Nguyên phải hạ độc thủ cấm ngôn thì Tư Đồ Không mới yên tĩnh trở lại.
Đây cũng là lý do vì sao Tư Đồ Không quanh năm tiêu dao bên ngoài mà Lăng Nguyên cũng không thèm quản. Nếu để cho đối phương ở trong tông môn quá lâu, không chỉ bên tai ồn ào mà còn dễ dạy hư đám đệ tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.