Chương 37: Thế Thân Của Tiểu Sư Muội 37
Tích Ngã Vãn Hĩ
18/10/2023
Nhưng nếu sư đệ đã nói như vậy, mà lúc đầu A Lạc cũng đã nói muốn bái Tư Đồ Không làm sư phụ, Lăng Nguyên sẽ không làm ra chuyện ép buộc người khác.
Hắn phất tay áo, không trách cứ mà nói một câu lời ít ý nhiều, "Vậy thì vào môn hạ của ngươi đi. Ngươi dạy kiếm đạo cho nàng, đừng cô phụ thiên phú của nàng.”
“Đó là đương nhiên.” Tư Đồ Không rất có lòng tin mà đáp.
Chưởng môn Lăng Nguyên nhìn mặt nghiêm túc lãnh đạm nhưng lại vì A Lạc mà tổ chức một nghi thức bái sư ở đại điện tông môn, để nàng chính thức dập đầu dâng trà cho bức họa tổ sư gia Kiếm Tông và Tư Đồ Không, sau đó chính thức ghi tên vào danh sách đệ tử Kiếm Tông, chỉ cần là đệ tử Kiếm Tông Trúc Cơ trở lên đều có thể đứng ngoài quan sát.
A Lạc cũng không xấu hổ hay có ngạo khí tiên nhân gì, nàng hiểu rõ thân phận hiện tại của mình chỉ là phàm nhân, hơn nữa Tư Đồ Không vốn là sư phụ mà nàng lựa chọn nên lại càng không kháng cự.
Thấy tiểu cô nương mặc trang phục áo xanh đơn giản của đệ tử kiếm tông, thần sắc trịnh trọng quỳ lạy hành lễ, trong lòng Lăng Nguyên càng thêm hài lòng.
Kiếm Tông trải qua thời khắc suy sụp, cho tới bây giờ được cho là trưởng bối ngoại trừ chưởng môn cũng chỉ có một mình Tư Đồ Không, không có vị trưởng lão nào khác, còn lại đều là đệ tử. Mặc dù cũng có mấy ngàn đệ tử nhưng so với các môn phái tu chân khác thì đã được coi là đơn giản.
Sau khi kết thúc buổi lễ, Lăng Nguyên nhìn nàng trầm ngâm một chút rồi nói:
"Sư phụ ngươi Tư Đồ Không ngày thường không đứng đắn, làm việc rất hoang đường, nhưng ngươi thân là đệ tử hắn, phải biết kính trọng sư phụ ngươi, tuyệt không thể có suy nghĩ khi sư diệt tổ, nếu không dù sư phụ ngươi nhân từ nương tay thì ta thân là chưởng môn cũng sẽ thay hắn thanh lý môn hộ.”
Nói xong lời cuối cùng, toàn thân hắn hiếm thấy phát ra sát khí lăng lệ.
Mới vừa nghe nửa câu đầu, khóe miệng Tư Đồ Không nhịn không được co rút, làm gì có sư phụ nào mới ngày bái sư đầu tiên đã bị bôi đen như hắn.
Nhưng đợi đến nửa câu sau, Tư Đồ Không vừa cảm động chưởng môn sư huynh bảo vệ hắn, vừa sợ tiểu đồ đệ bị dọa.
Tư Đồ Không quá mức để ý nên đã quên đồ đệ này của hắn không phải người bình thường, có thể phá hết huyễn cảnh trong Luyện Kiếm Tháp chỉ trong một nén nhang, tâm tính kiên định bậc này sao có thể bị vài câu nói doạ sợ được.
A Lạc nghiêm túc đáp, "Đệ tử ghi nhớ lời dạy của chưởng môn!”
Tư Đồ Không nghe nói như thế trong lòng lại có chút chua xót, hắn còn chưa kịp dạy dỗ đồ đệ đã bị chưởng môn sư huynh giành trước.
Đồ đệ ngoan, ngươi đừng có chỉ nhớ kỹ lời chưởng môn nói, dù gì cũng phải nhìn tới sư phụ nha… Tư Đồ Không ôm kiếm nhịn không được lộ ra ánh mắt ủy khuất.
Chưởng môn Lăng Nguyên trừng mắt nhìn sư đệ không đáng tin, lại tiếp tục nói với A Lạc:
"Ngươi nhập môn muộn nhất, luận bối phận thì sắp xếp ở cuối cùng, chúng đệ tử đều đứng trước ngươi. Nhưng ngươi có tư chất hiếm thấy trên đời, sau một khoảng thời gian nhất định có thể vượt qua các đồng môn khác. Đạo tu hành dài đằng đẵng, phải nhớ kỹ không thể kiêu căng tự đại.”
Lời này của hắn vừa nhắc nhở A Lạc vừa đang nói với các đệ tử khác. Trước tiên tiêm dự phòng cho bọn họ một mũi, miễn cho sau này thấy tiểu sư muội tu hành tiến bộ nhanh chóng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã áp đảo bọn họ mà tâm tính mất cân bằng sinh ra đố kỵ.
Trên con đường tu hành có đôi khi không hề có công bằng, khổ luyện mấy chục năm có khi lại không bằng một lần giác ngộ của người ta.
Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ, với thiên phú của A Lạc thì chung quy sẽ không sống bình thường được. Chưởng môn Lăng Nguyên sẽ không đứng nhìn một mầm non cực thích hợp với Thái Thượng Vong Tình kiếm đạo bị người ta mưu hại.
Hắn phất tay áo, không trách cứ mà nói một câu lời ít ý nhiều, "Vậy thì vào môn hạ của ngươi đi. Ngươi dạy kiếm đạo cho nàng, đừng cô phụ thiên phú của nàng.”
“Đó là đương nhiên.” Tư Đồ Không rất có lòng tin mà đáp.
Chưởng môn Lăng Nguyên nhìn mặt nghiêm túc lãnh đạm nhưng lại vì A Lạc mà tổ chức một nghi thức bái sư ở đại điện tông môn, để nàng chính thức dập đầu dâng trà cho bức họa tổ sư gia Kiếm Tông và Tư Đồ Không, sau đó chính thức ghi tên vào danh sách đệ tử Kiếm Tông, chỉ cần là đệ tử Kiếm Tông Trúc Cơ trở lên đều có thể đứng ngoài quan sát.
A Lạc cũng không xấu hổ hay có ngạo khí tiên nhân gì, nàng hiểu rõ thân phận hiện tại của mình chỉ là phàm nhân, hơn nữa Tư Đồ Không vốn là sư phụ mà nàng lựa chọn nên lại càng không kháng cự.
Thấy tiểu cô nương mặc trang phục áo xanh đơn giản của đệ tử kiếm tông, thần sắc trịnh trọng quỳ lạy hành lễ, trong lòng Lăng Nguyên càng thêm hài lòng.
Kiếm Tông trải qua thời khắc suy sụp, cho tới bây giờ được cho là trưởng bối ngoại trừ chưởng môn cũng chỉ có một mình Tư Đồ Không, không có vị trưởng lão nào khác, còn lại đều là đệ tử. Mặc dù cũng có mấy ngàn đệ tử nhưng so với các môn phái tu chân khác thì đã được coi là đơn giản.
Sau khi kết thúc buổi lễ, Lăng Nguyên nhìn nàng trầm ngâm một chút rồi nói:
"Sư phụ ngươi Tư Đồ Không ngày thường không đứng đắn, làm việc rất hoang đường, nhưng ngươi thân là đệ tử hắn, phải biết kính trọng sư phụ ngươi, tuyệt không thể có suy nghĩ khi sư diệt tổ, nếu không dù sư phụ ngươi nhân từ nương tay thì ta thân là chưởng môn cũng sẽ thay hắn thanh lý môn hộ.”
Nói xong lời cuối cùng, toàn thân hắn hiếm thấy phát ra sát khí lăng lệ.
Mới vừa nghe nửa câu đầu, khóe miệng Tư Đồ Không nhịn không được co rút, làm gì có sư phụ nào mới ngày bái sư đầu tiên đã bị bôi đen như hắn.
Nhưng đợi đến nửa câu sau, Tư Đồ Không vừa cảm động chưởng môn sư huynh bảo vệ hắn, vừa sợ tiểu đồ đệ bị dọa.
Tư Đồ Không quá mức để ý nên đã quên đồ đệ này của hắn không phải người bình thường, có thể phá hết huyễn cảnh trong Luyện Kiếm Tháp chỉ trong một nén nhang, tâm tính kiên định bậc này sao có thể bị vài câu nói doạ sợ được.
A Lạc nghiêm túc đáp, "Đệ tử ghi nhớ lời dạy của chưởng môn!”
Tư Đồ Không nghe nói như thế trong lòng lại có chút chua xót, hắn còn chưa kịp dạy dỗ đồ đệ đã bị chưởng môn sư huynh giành trước.
Đồ đệ ngoan, ngươi đừng có chỉ nhớ kỹ lời chưởng môn nói, dù gì cũng phải nhìn tới sư phụ nha… Tư Đồ Không ôm kiếm nhịn không được lộ ra ánh mắt ủy khuất.
Chưởng môn Lăng Nguyên trừng mắt nhìn sư đệ không đáng tin, lại tiếp tục nói với A Lạc:
"Ngươi nhập môn muộn nhất, luận bối phận thì sắp xếp ở cuối cùng, chúng đệ tử đều đứng trước ngươi. Nhưng ngươi có tư chất hiếm thấy trên đời, sau một khoảng thời gian nhất định có thể vượt qua các đồng môn khác. Đạo tu hành dài đằng đẵng, phải nhớ kỹ không thể kiêu căng tự đại.”
Lời này của hắn vừa nhắc nhở A Lạc vừa đang nói với các đệ tử khác. Trước tiên tiêm dự phòng cho bọn họ một mũi, miễn cho sau này thấy tiểu sư muội tu hành tiến bộ nhanh chóng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã áp đảo bọn họ mà tâm tính mất cân bằng sinh ra đố kỵ.
Trên con đường tu hành có đôi khi không hề có công bằng, khổ luyện mấy chục năm có khi lại không bằng một lần giác ngộ của người ta.
Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ, với thiên phú của A Lạc thì chung quy sẽ không sống bình thường được. Chưởng môn Lăng Nguyên sẽ không đứng nhìn một mầm non cực thích hợp với Thái Thượng Vong Tình kiếm đạo bị người ta mưu hại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.