Chương 21: Trở về
Diệp Vân Du (Diệp Vân Nhi)
13/03/2021
Hai năm sau
Trong chiếc BMW mui trần màu đen bóng loáng cô gái mặc đầm ôm đỏ rực đầy nóng bỏng ngồi bên ghế phụ tay ôm hủ kem thõa mãn thưởng thức vị ngọt lạnh dần tan chảy trong miệng cánh môi mềm cong cong mĩm cười xinh đẹp. Bên cạnh là chàng trai với bộ âu phục đen lịch lãm tướng mạo xuất chúng thanh tao mà cường bạo. Anh quay sang nhìn cô gái ý không vui nói.
- Anh đã nói em đừng ăn mặc kiểu đó.
Hà My vẫn bộ dáng cười đùa nhìn Nam Tuấn Kỳ.
- Anh là ông già sao? Thân hình thế này không mặc đẹp thật phụ tạo hóa sinh ra.
- Đẹp? Ọe ọe...
- Xì không thèm nói với anh mau lái xe về nhà nhanh đi ngồi máy bay mệt sắp chết cần về ngủ. Ở Mỹ quen rồi về nước nóng quá thật có phần khó chịu mà.
- Được rồi! Được rồi! Em chỉ ăn với ngủ.
Về nước gần 1 tháng cả ngày không ngốc đầu ra khỏi đống hồ sơ dự án. Cũng không phải việc gì gấp nhưng Hà My muốn nhanh hoàn thành để thõa sức tung hoành rời nước lâu như vậy thật hứng thú muốn biết nơi này thay đổi ra sao. Trần Quốc Anh, Lương Ái Linh hai cái tên này đã không còn là mối đe dọa của cô. Về tài chính lẫn địa vị hiện giờ của Hà My thời điểm này có thể nói là ngang hàng với Quốc Anh, muốn động vào cô không phải đơn giãn. Hai người cứ thoải mái làm nam nữ chính trong câu truyện của họ còn cô đã không phải là nữ phụ nữa rồi. Mà Hà My vốn cũng không còn quá mong muốn trở về thế giới của mình ở đây có vẻ vui hơn nha hơn nữa toàn là mỹ nam thật quá tốt đi.
- Từ mai em không đến công ty nữa nhé mọi việc anh cứ quyết định và ra mặt em sẽ ngoan ngoãn làm người phụ nữ sau lưng người đàn ông thành công.
Hà My vẻ nịnh nọt nói với Tuấn Kỳ. Hắn từ trong đống hồ sơ ngốc đầu lên.
- Bớt nịnh đi. Em là lười biến trốn tránh trách nhiệm thì có. Công ty là của em chủ tịch cũng là em đừng có mà ném hết cho anh.
Hà My biểu môi.
- Hay là em nhường chức chủ tịch cho anh. Hỳhỳ anh nỡ lòng nào để em chết vì công việc.
- Anh chưa thấy ai chết vì làm chủ tịch bao giờ. Muốn đi chơi thì nói đi bày đặc làm trò. Em cũng không phải là lười biến dạng thường.
Vậy là ngày hôm sau Hà My an nhàn tự tại dạo phố còn Tuấn Kỳ thì phải đến công ty điều hành. Mới 9 giờ sáng trung tâm thương mại cũng không quá đông. Cô dạo quanh khu quần áo cuối cùng đôi mắt trong veo sáng lên khi nhắm được một chiếc đầm xẻ lưng màu đỏ kiểu dáng rất hợp ý. Vừa đưa tay định lấy chiếc đầm thì cùng lúc một cánh tay khác cũng cầm lấy nó. Cô gái lạ mặt rõ đanh đá nhìn dáng vẻ không tệ, cô ta hung hăn giằn lấy chiếc đầm mắt sết lên giọng ngang ngược.
- Tôi thấy nó trước.
Hà My khinh bỉ cười nhạt.
- Thật xin lỗi nhưng tôi không nghĩ vậy.
- Tôi mặc kệ! Tôi muốn nó.
Vừa nói cô ta vừa giật mạnh chiếc váy thiếu chút là nó đã bị rách toẹt ra. Hà My bất ngờ không phản ứng kịp nên bị cô ta cướp mất đồ yêu thích. Trước khi đi cô ta còn quay lại nhếch mép nhìn Hà My.
- Hạng như cô muốn giành đồ với tôi sao? Không đủ khả năng thì đừng giành.
"Hạng như cô"? Là hạng gì? Thật đúng là loại phụ nữ ngang ngược thiếu văn hóa. Hà My giận đến bốc khói nhưng vẫn là nhịn không chấp loại không cùng đẳng cấp đó. Tâm tình đang tốt lại bị cô ta làm cho mất hứng Hà My cũng chẳng thèm mua sắm gì nữa bắt taxi về thẳng nhà. Về đến nhà cô lăn ra ngủ cho đến khi bị tiếng điện thoại reo ầm ĩ đánh thức. Với tay cầm lấy vật phát ra tiếng ồn cô cố mở đôi mắt đang sụp lên sụp xuống của mình ra hai chữ "Mẹ Yêu" hiện lên. Cô bực bội hét vào điện thoại.
- Nam Tuấn Kỳ!!! Anh không để người khác ngủ dậy rồi hãy gọi được à.
Bên kia Nam Tuấn Kỳ cau mày.
- Ai biết em dậy lúc nào mà gọi. Này em là heo hả giờ này còn ngủ.
- Anh mới là heo đấy! Có việc gì nói đi em còn ngủ.
- Tối nay đi dự tiệc với anh. Anh chưa tìm ra bạn gái đi cùng.
- Anh thiếu gì bạn gái tìm đại một người là được.
- Em nói cũng đúng vậy anh đi tìm bạn gái còn việc công ty giao lại cho em.
- Khoan...khoan đã. Hỳhỳ em nói đùa đó mà. Em đi em đi...
Tuấn Kỳ đầu dây bên kia cong khóe môi cười đắc ý. Hắn thừa biết điểm yếu của cô.
- Vậy mới ngoan. 8 giờ anh qua đón em. Tạm biệt sư tử con.
Nói rồi anh cúp máy. Bên đây Hà My vẫn ôm điện thoại không ngừng nguyền rủa đá đấm chăn gối. Một lúc sau cô cầm lấy điều khiển máy lạnh hạ nhiệt độ xuống rồi mở quạt lên rút vào trong chăn cuộn tròn ngủ như con mèo nhỏ hạnh phúc với cái ổ của mình. Sở thích kỳ dị và biến thái mà chính cô cũng phải công nhận điều đó nhưng cô thích cảm giác lạnh run rồi chui vào chăn ấm nó thật rất dễ chịu.
Trong chiếc BMW mui trần màu đen bóng loáng cô gái mặc đầm ôm đỏ rực đầy nóng bỏng ngồi bên ghế phụ tay ôm hủ kem thõa mãn thưởng thức vị ngọt lạnh dần tan chảy trong miệng cánh môi mềm cong cong mĩm cười xinh đẹp. Bên cạnh là chàng trai với bộ âu phục đen lịch lãm tướng mạo xuất chúng thanh tao mà cường bạo. Anh quay sang nhìn cô gái ý không vui nói.
- Anh đã nói em đừng ăn mặc kiểu đó.
Hà My vẫn bộ dáng cười đùa nhìn Nam Tuấn Kỳ.
- Anh là ông già sao? Thân hình thế này không mặc đẹp thật phụ tạo hóa sinh ra.
- Đẹp? Ọe ọe...
- Xì không thèm nói với anh mau lái xe về nhà nhanh đi ngồi máy bay mệt sắp chết cần về ngủ. Ở Mỹ quen rồi về nước nóng quá thật có phần khó chịu mà.
- Được rồi! Được rồi! Em chỉ ăn với ngủ.
Về nước gần 1 tháng cả ngày không ngốc đầu ra khỏi đống hồ sơ dự án. Cũng không phải việc gì gấp nhưng Hà My muốn nhanh hoàn thành để thõa sức tung hoành rời nước lâu như vậy thật hứng thú muốn biết nơi này thay đổi ra sao. Trần Quốc Anh, Lương Ái Linh hai cái tên này đã không còn là mối đe dọa của cô. Về tài chính lẫn địa vị hiện giờ của Hà My thời điểm này có thể nói là ngang hàng với Quốc Anh, muốn động vào cô không phải đơn giãn. Hai người cứ thoải mái làm nam nữ chính trong câu truyện của họ còn cô đã không phải là nữ phụ nữa rồi. Mà Hà My vốn cũng không còn quá mong muốn trở về thế giới của mình ở đây có vẻ vui hơn nha hơn nữa toàn là mỹ nam thật quá tốt đi.
- Từ mai em không đến công ty nữa nhé mọi việc anh cứ quyết định và ra mặt em sẽ ngoan ngoãn làm người phụ nữ sau lưng người đàn ông thành công.
Hà My vẻ nịnh nọt nói với Tuấn Kỳ. Hắn từ trong đống hồ sơ ngốc đầu lên.
- Bớt nịnh đi. Em là lười biến trốn tránh trách nhiệm thì có. Công ty là của em chủ tịch cũng là em đừng có mà ném hết cho anh.
Hà My biểu môi.
- Hay là em nhường chức chủ tịch cho anh. Hỳhỳ anh nỡ lòng nào để em chết vì công việc.
- Anh chưa thấy ai chết vì làm chủ tịch bao giờ. Muốn đi chơi thì nói đi bày đặc làm trò. Em cũng không phải là lười biến dạng thường.
Vậy là ngày hôm sau Hà My an nhàn tự tại dạo phố còn Tuấn Kỳ thì phải đến công ty điều hành. Mới 9 giờ sáng trung tâm thương mại cũng không quá đông. Cô dạo quanh khu quần áo cuối cùng đôi mắt trong veo sáng lên khi nhắm được một chiếc đầm xẻ lưng màu đỏ kiểu dáng rất hợp ý. Vừa đưa tay định lấy chiếc đầm thì cùng lúc một cánh tay khác cũng cầm lấy nó. Cô gái lạ mặt rõ đanh đá nhìn dáng vẻ không tệ, cô ta hung hăn giằn lấy chiếc đầm mắt sết lên giọng ngang ngược.
- Tôi thấy nó trước.
Hà My khinh bỉ cười nhạt.
- Thật xin lỗi nhưng tôi không nghĩ vậy.
- Tôi mặc kệ! Tôi muốn nó.
Vừa nói cô ta vừa giật mạnh chiếc váy thiếu chút là nó đã bị rách toẹt ra. Hà My bất ngờ không phản ứng kịp nên bị cô ta cướp mất đồ yêu thích. Trước khi đi cô ta còn quay lại nhếch mép nhìn Hà My.
- Hạng như cô muốn giành đồ với tôi sao? Không đủ khả năng thì đừng giành.
"Hạng như cô"? Là hạng gì? Thật đúng là loại phụ nữ ngang ngược thiếu văn hóa. Hà My giận đến bốc khói nhưng vẫn là nhịn không chấp loại không cùng đẳng cấp đó. Tâm tình đang tốt lại bị cô ta làm cho mất hứng Hà My cũng chẳng thèm mua sắm gì nữa bắt taxi về thẳng nhà. Về đến nhà cô lăn ra ngủ cho đến khi bị tiếng điện thoại reo ầm ĩ đánh thức. Với tay cầm lấy vật phát ra tiếng ồn cô cố mở đôi mắt đang sụp lên sụp xuống của mình ra hai chữ "Mẹ Yêu" hiện lên. Cô bực bội hét vào điện thoại.
- Nam Tuấn Kỳ!!! Anh không để người khác ngủ dậy rồi hãy gọi được à.
Bên kia Nam Tuấn Kỳ cau mày.
- Ai biết em dậy lúc nào mà gọi. Này em là heo hả giờ này còn ngủ.
- Anh mới là heo đấy! Có việc gì nói đi em còn ngủ.
- Tối nay đi dự tiệc với anh. Anh chưa tìm ra bạn gái đi cùng.
- Anh thiếu gì bạn gái tìm đại một người là được.
- Em nói cũng đúng vậy anh đi tìm bạn gái còn việc công ty giao lại cho em.
- Khoan...khoan đã. Hỳhỳ em nói đùa đó mà. Em đi em đi...
Tuấn Kỳ đầu dây bên kia cong khóe môi cười đắc ý. Hắn thừa biết điểm yếu của cô.
- Vậy mới ngoan. 8 giờ anh qua đón em. Tạm biệt sư tử con.
Nói rồi anh cúp máy. Bên đây Hà My vẫn ôm điện thoại không ngừng nguyền rủa đá đấm chăn gối. Một lúc sau cô cầm lấy điều khiển máy lạnh hạ nhiệt độ xuống rồi mở quạt lên rút vào trong chăn cuộn tròn ngủ như con mèo nhỏ hạnh phúc với cái ổ của mình. Sở thích kỳ dị và biến thái mà chính cô cũng phải công nhận điều đó nhưng cô thích cảm giác lạnh run rồi chui vào chăn ấm nó thật rất dễ chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.