Chương 59: Không thể đứng chung chiến tuyến
Thảo Thảo
30/06/2024
Thừa tướng phủ, Ngọc Miên các
Thiếu nữ đang tức giận đập phá hết đồ đạc trong phòng không ai khác chính là Tạ Uyển Nhu.
nàng không cam tâm tại sao người được ban hôn không phải là nàng mà là tiện nhân mù kia chứ.
nếu như mũi tên đó do nàng cản thì liệu Yến vương cũng sẽ tiến cung xin Thánh Thượng ban hôn cho chàng và nàng phải không?
Vốn dĩ vị trí Yến vương phi phải là của nàng, Sở Băng Nghiên một nữ nhân mù lòa sao có thể xứng với vị trí đó được chứ!
Nàng không cam tâm, càng nghĩ càng tức giận, đập phá hết đồ trong phòng.
Cung nữ đứng bên cạnh ra sức khuyên nhủ nhưng vẫn không thể làm nàng nguôi giận.
nàng đập phá hết đồ trong phòng, liền chuyển sang đánh đập cung nữ.
Tạ phu nhân, cũng là mẫu thân của Tạ Uyển Nhu bước vào khuyên nhủ con gái.
“Nhu Nhi à, bỏ đi con. Dù cho có thế nào con cũng không thể gả cho Yến vương đâu.”
“Con không cam tâm, vì sao chứ? Vì sao phụ thân lại không đứng về phía Yến vương điện hạ chứ? Vì sao chứ?”
“Trời vốn dĩ đã định cuộc đời này cả phủ thừa tướng không thể đứng chung chiến tuyến với Yến vương được.”
“Có phải vì cô mẫu không? Nếu như cô mẫu năm đó không phải vì tranh sủng thất bại, hại mẫu phi của Yến vương không được, ngược lại tự hại bản thân không thể mang thai, nên chỉ có thể nhận nuôi Tứ hoàng tử Tần Vương để tiếp tục tranh đoạt thì con đã có thể gả cho Yến vương.”
Tạ phu nhân cho Tạ Uyển Nhu một cái tát cho cô tỉnh ngộ “Con ăn nói cho cẩn thận, cô mẫu con là người con thể nghị luận sao? Dù cho thật sự là như vậy thì thế nào? Con cũng không thể gả cho Yến vương”
“Không, nếu như năm đó cô mẫu không thất bại, thì không phải người được cô mẫu nhận nuôi chính là Yến vương sao? Không phải như vậy thì con có thể gả cho Yến vương sao? Đó là do các người thành sự thì ít, bại sự có thừa.”
“Con…” Tạ phu nhân nâng tay muốn tát nữ nhi một cái nữa.
Tạ Uyển Nhu lại không sợ bước thêm một bước tiến gần Tạ phu nhân “Người lại muốn đánh con sao? Vậy thì người đánh đi, nhưng sự thật chính là như vậy, dù cho người đánh chết con, người cũng không thể thay đổi được sự thật là năm đó các người thất bại trong việc hại Thục phi, mới dẫn tới cớ trạng như ngày hôm nay.”
Tạ phu nhân tức giận “Con…con… Người đâu, canh chừng tiểu thư cho thật kĩ, mấy ngày tới không có lệnh không được phép cho tiểu thư ra ngoài nửa bước.”
Nói xong liền phất tay áo tức giận rời đi.
Tạ Uyển Nhu lại một mình trong phòng, nàng ta ánh mắt hung ác, gằn từng chữ “Sở, Băng, Nghiên, ngươi đợi đó.”
…
Biên giới phía Bắc, nơi Sở gia đóng quân.
Sở Cung Nghị giống như mọi khi đến quân doanh kiểm tra binh sĩ huấn luyện, Sở Cung Vũ đi đằng sau lưng phụ thân hắn vừa đi vừa nói cho phụ thân tình hình quân doanh.
Bỗng có một binh lính chạy đến báo: công công từ Kinh thành đến
Sở Cung Nghị nghi hoặc trong lòng nhưng không thể hiện ra nét mặt, ra lệnh cho người dưới tiếp đáo chu toàn.
Binh sĩ ấy nhận lệnh liền lui xuống làm việc.
Đợi sau khi binh lính kia đi Sở Cung Vũ mới tiến lên hỏi “Phụ thân, khi không biên giới yên bình, Hoàng thượng cho người đến làm gì?”
Sở Cung Nghị cũng không rõ, lắc đầu “Ta cũng không rõ.”
Sở Cung Vũ “Có khi nào Nghiên Nhi đắc tội với quý nhân ở Kinh thành khiến cho Thánh nhan tức giận không?”
Sở Cung Nghị cũng nghĩ tới có thể là nguyên nhân này “Có lẽ vậy, từ nhỏ con bé bị chiều hư có thể đã va vào người không nên va.”
Sở Cung Vũ lo lắng “Nếu thật là như vậy thì ban đầu không nên cho muội ấy vào kinh, không biết ở Kinh thành muội ấy sống có tốt không? Bình Nhi và An Nhi có chăm sóc tốt cho muội ấy không?”
Thật ra hắn không quá lo lắng những kẻ trong kinh sẽ ra tay với Sở gia.
Dù gì phụ thân hắn tay nắm binh quyền, trấn giữ một phương, trung trinh ái quốc, Hoàng Thượng là minh quân càng biết rõ điều này.
Hắn chỉ sợ muội muội của mình ở trong Kinh, không có phụ huynh bên cạnh, lạ nước lạ cái, nhiều kẻ có dã tâm sẽ hại tiểu muội của hắn.
Hắn biết phụ thân hắn cũng vậy.
Hắn đứng bên cạnh nghe phụ thân hắn thở dài “Mong là Nghiên Nhi ở Kinh thành không có việc gì.”
Hắn mặc dù cũng lo cho muội muội nhưng vẫn nói vài lời khiến phụ thân hắn an tâm “Người đừng lo, Nghiên Nhi trước khi đến kinh thành, người đã cho muội ấy 20 ám vệ âm thầm bảo vệ muội ấy, nếu muội ấy gặp chuyện nguy hiểm chắc chắn bọn họ sẽ bảo vệ muội ấy và thông báo cho chúng ta. Bên cạnh muội ấy còn có An Nhi và Bình Nhi, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.”
Nhưng mà chỉ cần đừng dính dáng đến tên Yến vương Lãnh Dạ Cẩn kia, bằng không dù có phái cả một đội tinh binh đến cũng không bảo vệ được nàng.
Tất cả là do tên Lãnh Dạ Cẩn đó câu mất tâm muội muội nhỏ của hắn đi, làm nàng dùng bất cứ mọi cách để theo hắn tới kinh thành.
Còn vì Yến vương chắn một mũi tên độc, hại hai mắt không thể nhìn thấy, nếu không phải vì hoàng lệnh không thể trái, không có truyền triệu không được vào Kinh Thành thì chắc chắn hắn đã ra roi thúc ngựa chạy đến Kinh thành
Hai cha con chuẩn bị đi tiếp đón người từ Kinh thành đến thì thấy có một người chạy đến đưa thư, nói là thư từ thị nữ bên người Sở Băng Nghiên gửi đến.
Thiếu nữ đang tức giận đập phá hết đồ đạc trong phòng không ai khác chính là Tạ Uyển Nhu.
nàng không cam tâm tại sao người được ban hôn không phải là nàng mà là tiện nhân mù kia chứ.
nếu như mũi tên đó do nàng cản thì liệu Yến vương cũng sẽ tiến cung xin Thánh Thượng ban hôn cho chàng và nàng phải không?
Vốn dĩ vị trí Yến vương phi phải là của nàng, Sở Băng Nghiên một nữ nhân mù lòa sao có thể xứng với vị trí đó được chứ!
Nàng không cam tâm, càng nghĩ càng tức giận, đập phá hết đồ trong phòng.
Cung nữ đứng bên cạnh ra sức khuyên nhủ nhưng vẫn không thể làm nàng nguôi giận.
nàng đập phá hết đồ trong phòng, liền chuyển sang đánh đập cung nữ.
Tạ phu nhân, cũng là mẫu thân của Tạ Uyển Nhu bước vào khuyên nhủ con gái.
“Nhu Nhi à, bỏ đi con. Dù cho có thế nào con cũng không thể gả cho Yến vương đâu.”
“Con không cam tâm, vì sao chứ? Vì sao phụ thân lại không đứng về phía Yến vương điện hạ chứ? Vì sao chứ?”
“Trời vốn dĩ đã định cuộc đời này cả phủ thừa tướng không thể đứng chung chiến tuyến với Yến vương được.”
“Có phải vì cô mẫu không? Nếu như cô mẫu năm đó không phải vì tranh sủng thất bại, hại mẫu phi của Yến vương không được, ngược lại tự hại bản thân không thể mang thai, nên chỉ có thể nhận nuôi Tứ hoàng tử Tần Vương để tiếp tục tranh đoạt thì con đã có thể gả cho Yến vương.”
Tạ phu nhân cho Tạ Uyển Nhu một cái tát cho cô tỉnh ngộ “Con ăn nói cho cẩn thận, cô mẫu con là người con thể nghị luận sao? Dù cho thật sự là như vậy thì thế nào? Con cũng không thể gả cho Yến vương”
“Không, nếu như năm đó cô mẫu không thất bại, thì không phải người được cô mẫu nhận nuôi chính là Yến vương sao? Không phải như vậy thì con có thể gả cho Yến vương sao? Đó là do các người thành sự thì ít, bại sự có thừa.”
“Con…” Tạ phu nhân nâng tay muốn tát nữ nhi một cái nữa.
Tạ Uyển Nhu lại không sợ bước thêm một bước tiến gần Tạ phu nhân “Người lại muốn đánh con sao? Vậy thì người đánh đi, nhưng sự thật chính là như vậy, dù cho người đánh chết con, người cũng không thể thay đổi được sự thật là năm đó các người thất bại trong việc hại Thục phi, mới dẫn tới cớ trạng như ngày hôm nay.”
Tạ phu nhân tức giận “Con…con… Người đâu, canh chừng tiểu thư cho thật kĩ, mấy ngày tới không có lệnh không được phép cho tiểu thư ra ngoài nửa bước.”
Nói xong liền phất tay áo tức giận rời đi.
Tạ Uyển Nhu lại một mình trong phòng, nàng ta ánh mắt hung ác, gằn từng chữ “Sở, Băng, Nghiên, ngươi đợi đó.”
…
Biên giới phía Bắc, nơi Sở gia đóng quân.
Sở Cung Nghị giống như mọi khi đến quân doanh kiểm tra binh sĩ huấn luyện, Sở Cung Vũ đi đằng sau lưng phụ thân hắn vừa đi vừa nói cho phụ thân tình hình quân doanh.
Bỗng có một binh lính chạy đến báo: công công từ Kinh thành đến
Sở Cung Nghị nghi hoặc trong lòng nhưng không thể hiện ra nét mặt, ra lệnh cho người dưới tiếp đáo chu toàn.
Binh sĩ ấy nhận lệnh liền lui xuống làm việc.
Đợi sau khi binh lính kia đi Sở Cung Vũ mới tiến lên hỏi “Phụ thân, khi không biên giới yên bình, Hoàng thượng cho người đến làm gì?”
Sở Cung Nghị cũng không rõ, lắc đầu “Ta cũng không rõ.”
Sở Cung Vũ “Có khi nào Nghiên Nhi đắc tội với quý nhân ở Kinh thành khiến cho Thánh nhan tức giận không?”
Sở Cung Nghị cũng nghĩ tới có thể là nguyên nhân này “Có lẽ vậy, từ nhỏ con bé bị chiều hư có thể đã va vào người không nên va.”
Sở Cung Vũ lo lắng “Nếu thật là như vậy thì ban đầu không nên cho muội ấy vào kinh, không biết ở Kinh thành muội ấy sống có tốt không? Bình Nhi và An Nhi có chăm sóc tốt cho muội ấy không?”
Thật ra hắn không quá lo lắng những kẻ trong kinh sẽ ra tay với Sở gia.
Dù gì phụ thân hắn tay nắm binh quyền, trấn giữ một phương, trung trinh ái quốc, Hoàng Thượng là minh quân càng biết rõ điều này.
Hắn chỉ sợ muội muội của mình ở trong Kinh, không có phụ huynh bên cạnh, lạ nước lạ cái, nhiều kẻ có dã tâm sẽ hại tiểu muội của hắn.
Hắn biết phụ thân hắn cũng vậy.
Hắn đứng bên cạnh nghe phụ thân hắn thở dài “Mong là Nghiên Nhi ở Kinh thành không có việc gì.”
Hắn mặc dù cũng lo cho muội muội nhưng vẫn nói vài lời khiến phụ thân hắn an tâm “Người đừng lo, Nghiên Nhi trước khi đến kinh thành, người đã cho muội ấy 20 ám vệ âm thầm bảo vệ muội ấy, nếu muội ấy gặp chuyện nguy hiểm chắc chắn bọn họ sẽ bảo vệ muội ấy và thông báo cho chúng ta. Bên cạnh muội ấy còn có An Nhi và Bình Nhi, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.”
Nhưng mà chỉ cần đừng dính dáng đến tên Yến vương Lãnh Dạ Cẩn kia, bằng không dù có phái cả một đội tinh binh đến cũng không bảo vệ được nàng.
Tất cả là do tên Lãnh Dạ Cẩn đó câu mất tâm muội muội nhỏ của hắn đi, làm nàng dùng bất cứ mọi cách để theo hắn tới kinh thành.
Còn vì Yến vương chắn một mũi tên độc, hại hai mắt không thể nhìn thấy, nếu không phải vì hoàng lệnh không thể trái, không có truyền triệu không được vào Kinh Thành thì chắc chắn hắn đã ra roi thúc ngựa chạy đến Kinh thành
Hai cha con chuẩn bị đi tiếp đón người từ Kinh thành đến thì thấy có một người chạy đến đưa thư, nói là thư từ thị nữ bên người Sở Băng Nghiên gửi đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.