Chương 57: Sau này xin chỉ giáo nhiều thêm
Thảo Thảo
17/06/2024
Sở Băng Nghiên bị Lãnh Dạ Cẩn kéo ra tiền viện tiếp chỉ.
Lý công công thấy vị Ân Dương huyện chúa từ hậu viện Yến vương phủ đi ra thì hết hồn.
Nên biết từ trước đến giờ vị Yến vương điện hạ này không gần nữ sắc, cả người tỏa ra khí lạnh không ai dám lại gần.
Bây giờ lại có một nữ nhân từ trong phủ của hắn bước ra.
Bình thường, chắc chắn hắn sẽ đá con gái nhà người ta ra khỏi cửa từ lâu, có khi gia tộc cũng sẽ bị liên lụy theo.
Hôm nay đặc biệt thật, sống lâu như vậy đây là ngày hắn ngạc nhiên nhất.
Vị Yến vương điện hạ không những không đá Ân Dương huyện chúa ra khỏi cửa, mà vẻ mặt đặc biệt ân cần, dịu dàng, dắt tay dẫn Sở Băng Nghiên ra hậu viện tiếp chỉ.
Mỗi lần có chướng ngại hay bậc thềm đều nhẹ nhàng nhắc nhở nàng.
Đúng là đặc sắc, thật không uổng công một chuyến hắn đến Yến vương phủ tuyên chỉ.
Trong thoáng chốc hắn suy nghĩ, Yến vương và Sở Băng Nghiên đã đến trước mặt hắn.
Công công hồi thần đúng quy củ khom người hành lễ:
“Yến vương điện hạ, lão nô đến thay Thánh thượng tuyên chỉ.”
Rồi hắn lại quay qua Sở Băng Nghiên “Ân Dương huyện chúa cũng ở đây sao? Lão nô còn tính sau khi rời Yến vương phủ sẽ đến huyện chúa phủ của người, vừa hay người cũng ở đây, vậy lão nô tuyên chỉ một lần luôn.”
Sở Băng Nghiên mặc dù không muốn nghe nhưng vẫn phải khách khí “Làm phiền công công rồi”
Lý công công gật đầu đáp lễ, xoay người cầm lấy thánh chỉ.
“Truyền ý chỉ của Hoàng thượng.”
Tất cả đồng loạt quỳ xuống tiếp chỉ.
Lý công công mở thánh chỉ màu vàng ra, tuyên
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Yến Vương Lãnh Dạ Cẩn cần cù, chăm chỉ, cống hiến hết mình, rất được lòng trẫm. Nhưng lại chưa thành gia lập thất, việc này khiến trẫm không khỏi không lo lắng. Ân Dương huyện chúa Sở Băng Nghiên tài mạo song toàn, huệ chất lan tâm, lại vì thay Yến vương chặn ám khí mà trúng độc, khiến cho hai mắt bị mù. Nay đặc biệt ban hôn cho Yến vương thành Chính phi, chọn ngày lành tháng tốt thành hôn. Khâm thử.”
“Nhi thần tạ Phụ hoàng ban ân”, Lãnh Dạ Cẩn sau khi nghe xong chỉ liền khấu đầu tạ ân.
Lý công công thấy chỉ mỗi Yến vương tạ ân liền quay sang nhắc nhở Sở Băng Nghiên
“Ân Dương huyện chúa mau lĩnh chỉ tạ ân”
Sở Băng Nghiên vẻ mặt khó nói “Ta…ta có thể tạ ân thôi, không cần lĩnh chỉ được không?”
Lý công công giật mình, mặc dù Yến vương điện hạ lạnh lùng, nhưng vẫn là mỹ nam số một kinh thành.
Những nữ tử trong kinh hận không thể đạp nát cửa Yến vương phủ để trở thành thê thiếp của hắn.
Mà bây giờ, vị Ân Dương này lại được nghìn tuyển vạn tuyển trở thành Vương phi của Yến vương lại không muốn tiếp chỉ.
Hôm nay quả thật là phong phú!
Lãnh Dạ Cẩn dường như không tha cho Sở Băng Nghiên “Chỉ đã tuyên, nàng còn không muốn lĩnh thì có nghĩa là kháng chỉ.” dừng một lúc rồi mới nói tiếp “Đây…là tội chết đó.”
“Ta…” Sở Băng Nghiên vẻ mặt như sắp khóc tới nơi.
“Tội này có khi còn liên lụy đến cửu tộc đó. nàng thật sự không muốn nhận sao?” Lãnh Dạ Cẩn buông lời hù dọa.
Sở Băng Nghiên mặc dù không muốn nhận, nhưng nghĩ tới phụ thân nguyên chủ cực kỳ thương yêu nàng nên đành phải ngậm đắng nuốt cay nhận chỉ
“Thần nữ tạ Bệ hạ ban ân”
Lãnh Dạ Cẩn vừa lòng nhếch khóe miệng, đỡ nàng đứng dậy, rồi quay sang Lý công công “Đa tạ Lý công công vất vả đường xa đến đây tuyên chỉ”
Lý công công thầm lau mồ hôi hột “Không xa, không xa, đây là điều nô tài nên làm”
Lãnh Dạ Cẩn gật gật đầu, rồi ra hiệu cho quản gia.
Quản gia hiểu ý liền móc từ trong ống tay áo ra một túi bạc nhét vào tay công công “Làm phiền công công rồi!”
Công công tươi cười cũng không ra vẻ gì mà nhận lấy.
Quản gia tiễn công công đi, hạ nhân cũng tiếp tục làm việc của mình.
Trong sân chỉ còn lại vài người, Lãnh Dạ Cẩn lại gần Sở Băng Nghiên vòng tay ôm lấy eo nàng, tươi cười trêu chọc:
“Vương phi, sau này xin chỉ giáo nhiều thêm!”
***Góc tâm sự: Chuyện là cách đây mấy ngày mình có dich một bộ truyện. Trên gg cũng có người dịch rồi nhưng mà người ta dịch chưa hết.
Nên mình dịch tiếp, cái hệ thống nó quét nó bảo dính bản quyền xóa mất truyện của mình rồi.
Trời ơi, ta nói nó tức gì đâu, dịch được ba mấy bốn mươi chương còn chưa kịp up đã bị xóa hết luôn.
Thế là mình không dịch nữa, mình quyết định cho ra một sản phẩm nữa, tự viết để khỏi bị ăn gậy bản quyền.
Tác phẩm cũng thuộc thể loại xuyên sách tên là “Xuyên sách: Ta công lược cứu vớt nam phụ”.
Mong mọi người vẫn đón nhận tác phẩm mới của mình
Lý công công thấy vị Ân Dương huyện chúa từ hậu viện Yến vương phủ đi ra thì hết hồn.
Nên biết từ trước đến giờ vị Yến vương điện hạ này không gần nữ sắc, cả người tỏa ra khí lạnh không ai dám lại gần.
Bây giờ lại có một nữ nhân từ trong phủ của hắn bước ra.
Bình thường, chắc chắn hắn sẽ đá con gái nhà người ta ra khỏi cửa từ lâu, có khi gia tộc cũng sẽ bị liên lụy theo.
Hôm nay đặc biệt thật, sống lâu như vậy đây là ngày hắn ngạc nhiên nhất.
Vị Yến vương điện hạ không những không đá Ân Dương huyện chúa ra khỏi cửa, mà vẻ mặt đặc biệt ân cần, dịu dàng, dắt tay dẫn Sở Băng Nghiên ra hậu viện tiếp chỉ.
Mỗi lần có chướng ngại hay bậc thềm đều nhẹ nhàng nhắc nhở nàng.
Đúng là đặc sắc, thật không uổng công một chuyến hắn đến Yến vương phủ tuyên chỉ.
Trong thoáng chốc hắn suy nghĩ, Yến vương và Sở Băng Nghiên đã đến trước mặt hắn.
Công công hồi thần đúng quy củ khom người hành lễ:
“Yến vương điện hạ, lão nô đến thay Thánh thượng tuyên chỉ.”
Rồi hắn lại quay qua Sở Băng Nghiên “Ân Dương huyện chúa cũng ở đây sao? Lão nô còn tính sau khi rời Yến vương phủ sẽ đến huyện chúa phủ của người, vừa hay người cũng ở đây, vậy lão nô tuyên chỉ một lần luôn.”
Sở Băng Nghiên mặc dù không muốn nghe nhưng vẫn phải khách khí “Làm phiền công công rồi”
Lý công công gật đầu đáp lễ, xoay người cầm lấy thánh chỉ.
“Truyền ý chỉ của Hoàng thượng.”
Tất cả đồng loạt quỳ xuống tiếp chỉ.
Lý công công mở thánh chỉ màu vàng ra, tuyên
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Yến Vương Lãnh Dạ Cẩn cần cù, chăm chỉ, cống hiến hết mình, rất được lòng trẫm. Nhưng lại chưa thành gia lập thất, việc này khiến trẫm không khỏi không lo lắng. Ân Dương huyện chúa Sở Băng Nghiên tài mạo song toàn, huệ chất lan tâm, lại vì thay Yến vương chặn ám khí mà trúng độc, khiến cho hai mắt bị mù. Nay đặc biệt ban hôn cho Yến vương thành Chính phi, chọn ngày lành tháng tốt thành hôn. Khâm thử.”
“Nhi thần tạ Phụ hoàng ban ân”, Lãnh Dạ Cẩn sau khi nghe xong chỉ liền khấu đầu tạ ân.
Lý công công thấy chỉ mỗi Yến vương tạ ân liền quay sang nhắc nhở Sở Băng Nghiên
“Ân Dương huyện chúa mau lĩnh chỉ tạ ân”
Sở Băng Nghiên vẻ mặt khó nói “Ta…ta có thể tạ ân thôi, không cần lĩnh chỉ được không?”
Lý công công giật mình, mặc dù Yến vương điện hạ lạnh lùng, nhưng vẫn là mỹ nam số một kinh thành.
Những nữ tử trong kinh hận không thể đạp nát cửa Yến vương phủ để trở thành thê thiếp của hắn.
Mà bây giờ, vị Ân Dương này lại được nghìn tuyển vạn tuyển trở thành Vương phi của Yến vương lại không muốn tiếp chỉ.
Hôm nay quả thật là phong phú!
Lãnh Dạ Cẩn dường như không tha cho Sở Băng Nghiên “Chỉ đã tuyên, nàng còn không muốn lĩnh thì có nghĩa là kháng chỉ.” dừng một lúc rồi mới nói tiếp “Đây…là tội chết đó.”
“Ta…” Sở Băng Nghiên vẻ mặt như sắp khóc tới nơi.
“Tội này có khi còn liên lụy đến cửu tộc đó. nàng thật sự không muốn nhận sao?” Lãnh Dạ Cẩn buông lời hù dọa.
Sở Băng Nghiên mặc dù không muốn nhận, nhưng nghĩ tới phụ thân nguyên chủ cực kỳ thương yêu nàng nên đành phải ngậm đắng nuốt cay nhận chỉ
“Thần nữ tạ Bệ hạ ban ân”
Lãnh Dạ Cẩn vừa lòng nhếch khóe miệng, đỡ nàng đứng dậy, rồi quay sang Lý công công “Đa tạ Lý công công vất vả đường xa đến đây tuyên chỉ”
Lý công công thầm lau mồ hôi hột “Không xa, không xa, đây là điều nô tài nên làm”
Lãnh Dạ Cẩn gật gật đầu, rồi ra hiệu cho quản gia.
Quản gia hiểu ý liền móc từ trong ống tay áo ra một túi bạc nhét vào tay công công “Làm phiền công công rồi!”
Công công tươi cười cũng không ra vẻ gì mà nhận lấy.
Quản gia tiễn công công đi, hạ nhân cũng tiếp tục làm việc của mình.
Trong sân chỉ còn lại vài người, Lãnh Dạ Cẩn lại gần Sở Băng Nghiên vòng tay ôm lấy eo nàng, tươi cười trêu chọc:
“Vương phi, sau này xin chỉ giáo nhiều thêm!”
***Góc tâm sự: Chuyện là cách đây mấy ngày mình có dich một bộ truyện. Trên gg cũng có người dịch rồi nhưng mà người ta dịch chưa hết.
Nên mình dịch tiếp, cái hệ thống nó quét nó bảo dính bản quyền xóa mất truyện của mình rồi.
Trời ơi, ta nói nó tức gì đâu, dịch được ba mấy bốn mươi chương còn chưa kịp up đã bị xóa hết luôn.
Thế là mình không dịch nữa, mình quyết định cho ra một sản phẩm nữa, tự viết để khỏi bị ăn gậy bản quyền.
Tác phẩm cũng thuộc thể loại xuyên sách tên là “Xuyên sách: Ta công lược cứu vớt nam phụ”.
Mong mọi người vẫn đón nhận tác phẩm mới của mình
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.