Chương 30:
Hoàng Tâm Hỏa Long Quả
25/02/2024
Cốt truyện cũng viết như vậy, mặc kệ Tô Đồng quyến rũ như thế nào, những người đàn ông này đều không hề dao động, mà cô thì sẽ chỉ chìm đắm trong cơn đói khát vô tận, có lẽ hiện tại trong lòng hắn đang cười nhạo sự động tình của cô?
Trong khi hai người giằng co, giao diện trò chơi run lên, kết nối trực tuyến bắt đầu.
Đây là lối chơi phổ biến trong quá trình phát sóng trực tiếp, phòng phát sóng trực tiếp của Tiểu Bạch sẽ thi đấu trực tuyến với những người khác, chọn ngẫu nhiên nhiều trò chơi nhỏ khác nhau, ván này là khúc dương cầm.
Tô Đồng hoảng sợ, vừa định tránh đi thì bị ngón tay ngăn lại.
“Không được nhúc nhích.” Ngữ khí của Sở Tắc không tốt lắm.
Tình huống hiện tại tương đương với việc bộ phận riêng tư của Tô Đồng trở thành bàn di chuột của đàn ông. Trò chơi đã bắt đầu, nếu cô tùy tiện cử động sẽ trực tiếp bị trừ điểm.
Là một cựu tuyển thủ chuyên nghiệp, Sở Tắc có một số thói quen đã khắc sâu vào trong DNA của hắn, nói một cách đơn giản, chỉ cần là thi đấu, hắn sẽ không để mình thua.
Hơn nữa trong tiềm thức hắn cảm thấy không nên coi trọng Tô Đồng. Giờ phút này giống như ai lộ sơ hở trước thì sẽ là người thua cuộc trong trận giằng co này.
Tô Đồng trợn to hai mắt, cô chỉ muốn thử cảm giác bị ngón tay hắn vuốt ve mà thôi, chứ cô không muốn đàn ông chơi game trên cơ thể mình.
Nhưng có nói thêm gì thì cũng chẳng kịp nữa, Tô Đồng rõ ràng cảm giác được cổ tay của Sở Tắc dùng sức, năm ngón tay giơ lên, ngay khi phím đàn piano xuất hiện trên màn hình, quá trình gõ bắt đầu.
Đây là một bản nhạc cổ điển nhẹ nhàng.
Sở Tắc không bày ra biểu hiện nào trên mặt, nhưng đầu ngón tay lại gõ rất có tiết tấu, ai không biết còn tưởng rằng đang tiến hành buổi diễn tấu đàn dương cầm gì đó.
Khi ngón tay cái gõ, Tô Đồng cắn răng còn có thể chịu đựng được. Đầu ngón tay người đàn ông ấn xuống mép âm hộ từng cái từng cái, toàn bộ vùng âm hộ mập mạp run rẩy, lông tơ nhỏ phía trên thi nhau dựng đứng, chỗ bị ấn tê dại một hồi lâu.
Ngay sau đó là ngón trỏ…
Ưm a, ấn ở trên môi âm hộ, vẫn gõ tiếp hai cái.
Ngón áp út, ngón út…
Vị trí và cảm giác của mỗi một ngón tay gõ đều không giống nhau, cảm giác chạm vào vừa tê vừa ngứa nổi lên liên tiếp không ngừng, cả trái tim Tô Đồng như bị ai đó nắm chặt.
Không sao, một bài hát trôi qua rất nhanh, hơn nữa không phải chỉ làm miếng lót chuột của con ngườ thôi sao, làm quen rồi là tốt rồi.
Tuy nhiên, khi bài hát càng lúc càng nhanh hơn, sắc mặt Tô Đồng dần dần đỏ bừng, eo lưng dần dần cong lên, tiếng thở dốc trên miệng không ngừng tràn ra.
Ngón tay đang trở nên nhanh hơn nữa, tại sao bài hát này lại dài như vậy, nhịp điệu vẫn dồn dập như thế kia, không, đừng ấn vào đó mà…
Vị trí của ngón giữa là âm vật.
Đại não Tô Đồng vô thức nhớ lại những gì được viết trong những cuốn tiểu thuyết khiêu dâm đó, trên âm vật có hàng ngàn đầu dây thần kinh nên nó yếu ớt và nhạy cảm, phải dốc lòng bảo vệ, đối đãi dịu dàng, không thể…
Á!
Gõ rồi lại gõ, bắt đầu chỉ là sự kích thích dày đặc và liên tục, càng về sau càng lúc càng nhanh, càng lúc càng dồn dập.
Tô Đồng thở hổn hển, cho dù cô mua loại trứng rung có tần số cao nhất thì cũng không có khả năng nhanh đến mức độ này.
Âm vật nhạy cảm dưới từng lần gõ mạnh mẽ, bùng nổ khoái cảm không thể chịu đựng nổi.
Trên màn hình điện thoại di động, tổ hợp đã vượt qua 100, vẫn tiếp tục tăng lên.
Bình luận chạy trên màn hình đều than thở:【Tốc độ này nhanh quá, thần Z sắp phá kỷ lục rồi, nhưng tại sao không quay máy quay về phía tay mình, tôi muốn nhìn tay, tôi cởi quần xong hết rồi!】
Làm sao có thể quay vào tay chứ, nếu như quay tới, hình ảnh chỉ toàn là mosaic, thần Z của các người, hoàn toàn không phải là người!
Dưới lớp váy lụa mỏng manh, dáng vẻ ngón tay người đàn ông tung bay cực kỳ có tiết tấu, Tô Đồng rất nhanh đã nghe thấy tiếng nước, tiếng ‘ọp ọp ọp ọp’ hòa lẫn với tiếng gõ ‘lạch cạch’.
Trong khi hai người giằng co, giao diện trò chơi run lên, kết nối trực tuyến bắt đầu.
Đây là lối chơi phổ biến trong quá trình phát sóng trực tiếp, phòng phát sóng trực tiếp của Tiểu Bạch sẽ thi đấu trực tuyến với những người khác, chọn ngẫu nhiên nhiều trò chơi nhỏ khác nhau, ván này là khúc dương cầm.
Tô Đồng hoảng sợ, vừa định tránh đi thì bị ngón tay ngăn lại.
“Không được nhúc nhích.” Ngữ khí của Sở Tắc không tốt lắm.
Tình huống hiện tại tương đương với việc bộ phận riêng tư của Tô Đồng trở thành bàn di chuột của đàn ông. Trò chơi đã bắt đầu, nếu cô tùy tiện cử động sẽ trực tiếp bị trừ điểm.
Là một cựu tuyển thủ chuyên nghiệp, Sở Tắc có một số thói quen đã khắc sâu vào trong DNA của hắn, nói một cách đơn giản, chỉ cần là thi đấu, hắn sẽ không để mình thua.
Hơn nữa trong tiềm thức hắn cảm thấy không nên coi trọng Tô Đồng. Giờ phút này giống như ai lộ sơ hở trước thì sẽ là người thua cuộc trong trận giằng co này.
Tô Đồng trợn to hai mắt, cô chỉ muốn thử cảm giác bị ngón tay hắn vuốt ve mà thôi, chứ cô không muốn đàn ông chơi game trên cơ thể mình.
Nhưng có nói thêm gì thì cũng chẳng kịp nữa, Tô Đồng rõ ràng cảm giác được cổ tay của Sở Tắc dùng sức, năm ngón tay giơ lên, ngay khi phím đàn piano xuất hiện trên màn hình, quá trình gõ bắt đầu.
Đây là một bản nhạc cổ điển nhẹ nhàng.
Sở Tắc không bày ra biểu hiện nào trên mặt, nhưng đầu ngón tay lại gõ rất có tiết tấu, ai không biết còn tưởng rằng đang tiến hành buổi diễn tấu đàn dương cầm gì đó.
Khi ngón tay cái gõ, Tô Đồng cắn răng còn có thể chịu đựng được. Đầu ngón tay người đàn ông ấn xuống mép âm hộ từng cái từng cái, toàn bộ vùng âm hộ mập mạp run rẩy, lông tơ nhỏ phía trên thi nhau dựng đứng, chỗ bị ấn tê dại một hồi lâu.
Ngay sau đó là ngón trỏ…
Ưm a, ấn ở trên môi âm hộ, vẫn gõ tiếp hai cái.
Ngón áp út, ngón út…
Vị trí và cảm giác của mỗi một ngón tay gõ đều không giống nhau, cảm giác chạm vào vừa tê vừa ngứa nổi lên liên tiếp không ngừng, cả trái tim Tô Đồng như bị ai đó nắm chặt.
Không sao, một bài hát trôi qua rất nhanh, hơn nữa không phải chỉ làm miếng lót chuột của con ngườ thôi sao, làm quen rồi là tốt rồi.
Tuy nhiên, khi bài hát càng lúc càng nhanh hơn, sắc mặt Tô Đồng dần dần đỏ bừng, eo lưng dần dần cong lên, tiếng thở dốc trên miệng không ngừng tràn ra.
Ngón tay đang trở nên nhanh hơn nữa, tại sao bài hát này lại dài như vậy, nhịp điệu vẫn dồn dập như thế kia, không, đừng ấn vào đó mà…
Vị trí của ngón giữa là âm vật.
Đại não Tô Đồng vô thức nhớ lại những gì được viết trong những cuốn tiểu thuyết khiêu dâm đó, trên âm vật có hàng ngàn đầu dây thần kinh nên nó yếu ớt và nhạy cảm, phải dốc lòng bảo vệ, đối đãi dịu dàng, không thể…
Á!
Gõ rồi lại gõ, bắt đầu chỉ là sự kích thích dày đặc và liên tục, càng về sau càng lúc càng nhanh, càng lúc càng dồn dập.
Tô Đồng thở hổn hển, cho dù cô mua loại trứng rung có tần số cao nhất thì cũng không có khả năng nhanh đến mức độ này.
Âm vật nhạy cảm dưới từng lần gõ mạnh mẽ, bùng nổ khoái cảm không thể chịu đựng nổi.
Trên màn hình điện thoại di động, tổ hợp đã vượt qua 100, vẫn tiếp tục tăng lên.
Bình luận chạy trên màn hình đều than thở:【Tốc độ này nhanh quá, thần Z sắp phá kỷ lục rồi, nhưng tại sao không quay máy quay về phía tay mình, tôi muốn nhìn tay, tôi cởi quần xong hết rồi!】
Làm sao có thể quay vào tay chứ, nếu như quay tới, hình ảnh chỉ toàn là mosaic, thần Z của các người, hoàn toàn không phải là người!
Dưới lớp váy lụa mỏng manh, dáng vẻ ngón tay người đàn ông tung bay cực kỳ có tiết tấu, Tô Đồng rất nhanh đã nghe thấy tiếng nước, tiếng ‘ọp ọp ọp ọp’ hòa lẫn với tiếng gõ ‘lạch cạch’.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.