Chương 38: Bắt nàng về Minh Lạ quốc
Huyenmai
01/11/2024
Nhiếp Thiên Cẩn ôm tâm trạng nặng nề về sứ quán, khó khăn lắm hắn mới thích một nữ nhân. Nhưng nàng đã có hôn ước với người khác, không sao, vẫn còn chưa muộn, hắn vẫn có thể cướp nàng về Minh Lạ quốc. Châu Vĩnh Hi, nàng nhất định phải là của hắn, nhất định phải thuộc về hắn.
- Ám vệ
Hai ám vệ xuất quỷ nhập thần không biết từ đâu xuất hiện hành lễ với hắn :
- Có thuộc hạ
Nhiếp Thiên Cẩn ngồi trên cao ra lệnh
- Theo dõi Châu Vĩnh Hi, đem người đánh hạ toàn bộ thuộc hạ của tên Lê Ngọc Hàn đang âm thầm bảo vệ Châu Vĩnh Hi, giết kín kẽ đừng để bọn họ báo tin.
Nếu hắn không có được thì sẽ cướp.
Đêm đến hắn không tài nào ngủ được, nhắm mắt lại hiện lên hình bóng của người thương. Nhiếp Thiên Cẩn quyết định đi thăm Vĩnh Hi một chuyến. Đột nhập vào khuê phòng nàng thì thấy mọi thứ tối om, nương theo ánh trăng đến bên giường nàng. Nàng đêm nay thật đẹp, chỉ khoát mỗi cái áo ngoài, cái yếm trắng nửa che nửa hở ra ngoài ôm trọn lấy bầu ngực của nàng. Yết hầu Nhiếp Thiên Cẩn lên xuống, một tay xoa bóp vân vê bầu vú, tay còn lại vuốt ve khuôn mặt, cần cổ, rồi nắm lấy tay nàng đan xen vào nhau. Nhiếp Thiên Cẩn thầm nhũ " Tiểu hồ ly khiến cô ngày đêm thương nhớ, bản thân lại không tim không phổi ngủ say như vậy". Hắn không kiềm được hôn nhẹ lên môi nàng, ban đầu chỉ muốn lướt nhẹ qua nhưng mà, bây giờ e là không được, môi nàng như có keo khiến hắn không tài nào dứt ra. Châu Vĩnh Hi đang ngủ say thì bị làm phiền, vội nhíu mày, mơ màng tỉnh dậy. Thấy trước mặt mình là nam nhân đang giở trò đồi bại với mình, Châu Vĩnh Hi như bị xối gáo nước lạnh, bật người dậy dơ tay định làm vài bạt tai nhưng bị đối phương chặn lại. Nàng tức xù lông quát :
- Đường đường là thái tử Minh Lạ quốc lại năm lần bảy lượt đột nhập vào khuê phòng nữ nhân giở trò đồi bại.
Nhiếp Thiên Cẩn bày ra khuôn mặt oan ức nói nhỏ :
- Ta chỉ mới đột nhập vào đây hai lần.
Châu Vĩnh Hi tức đỏ mặt, muốn nhào lên đánh hắn
- Ngươi còn dám cãi lí với ta, ta hỏi ngươi, ngươi muốn gì, người vào đây làm gì hả ?
Nhiếp Thiên Cẩn ôm chặt lấy cô, phả hơi nóng rực vào vành tai nàng, vì dục vọng mà giọng nói trầm hơn bình thường
- Ta muốn nàng ! Tại sao nàng lại đồng ý gả cho tên đó, hắn không xứng với nàng. Chi bằng nàng gả cho ta đi.
Bị Nhiếp Thiên Cẩn trêu chọc, nàng ngây người một lúc, đợi đến khi bàn tay háo sắc của ai kia luồn vào áo ngực nàng xoa nắn tay còn lại thăm dò phía dưới thì nàng mới hoàn hồn, vội đấy tay hắn ra nói :
- Có xứng hay không ngươi cũng không có quyền nói. Tên điên này, nửa đêm xông vào đây còn nói nhăng nói cuội. Ngươi mau cút cho ta.
Nhiếp Thiên Cẩn bị người trong lòng đánh mắng chửi rủa như thế nào hắn cũng như điếc mà hỏi nàng
- Nàng thích hắn ?
Châu Vĩnh Hi thấy đối phương đánh đá thế nào cũng vững chãi như núi thì hùng hồn uy hiếp
- Phải, ta thích hắn, muốn gả cho hắn, người biến đi, trước khi ta gọi người vào
Nhiếp Thiên Cẩn nghe vậy thì cười lớn:
- Nàng kêu lớn lên. Mau cho mọi người biết quan hệ giữa hai chúng ta, cô nam quả nữ ở chung một phòng.
Châu Vĩnh Hi đấu không lại hắn thì đành nhỏ giọng thương lượng
Điện hạ, phải làm sao người mới chịu về ?Nàng đồng ý gả cho cô đikhông thểNhiếp Thiên Cẩn đánh ngất nàng, ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng nhủ :
- Nàng ngủ một giấc đi, tỉnh dậy chờ làm thái tử phi của ta.
Hắn mặc quần áo tử tế cho nàng thì đem nàng về sứ quán, lập tức phái xe ngựa cùng hai mươi mấy tên ám vệ cùng người hầu thân thủ cao cường mang nàng đi về hướng Minh Lạ quốc. Bản thân sáng sớm hôm sau cũng vào cung yết kiến hoàng đế, gấp rút lên đường trở về quốc hương. Vẫn là Khánh Ninh tướng quân hộ tống sứ đoàn đến sát biên giới hai nước.
Thừa tướng phủ
Du Nguyệt sáng sớm vào phòng đã không thấy quận chúa đâu, còn tưởng là nàng đã đi đâu, nên cho người đi kiếm khắp nơi vẫn không thấy. Lúc này cô mới hoảng hốt vội bẩm báo lão già, phu nhân. Tần thị nhận được tin thì té xỉu. Châu Vĩnh Ninh vội sai người điều tra, báo cho Thần Vương biết tin. Lê Ngọc Hàn biết chuyện cũng tức tốc chạy tới, ra lệnh cho Hồng Tinh kết hợp với người của tướng phủ điều tra, Kim Tinh chạy vội vào báo :
- Vương gia, hai ám tinh thuộc hạ sai người bảo vệ quận chúa đã biến mất không dấu vết.
Rốt cuộc ai có khả năng khiến Hi Hi và thuộc hạ của hắn biến mất như bốc hơi. Nhiếp Thiên Cẩn? Là hắn ta sao ?
Hèn gì sáng sớm hắn gấp rút chạy về Minh Lạ quốc như vậy. Lê Ngọc Hàn ra lệnh cho hai Tinh:
- Hồng Tinh, Kim Tinh, lập tức cho người điều tra về thái tử Minh Lạ quốc, xem hôm qua hắn làm gì, ở đâu, phát hiện điều bất thường lập tức báo cho ta. Theo dõi ngày đêm kể cả hắn đã về quốc hương cho đến khi có lệnh mới.
Gửi thư thông báo cho Khánh Ninh.
- Ám vệ
Hai ám vệ xuất quỷ nhập thần không biết từ đâu xuất hiện hành lễ với hắn :
- Có thuộc hạ
Nhiếp Thiên Cẩn ngồi trên cao ra lệnh
- Theo dõi Châu Vĩnh Hi, đem người đánh hạ toàn bộ thuộc hạ của tên Lê Ngọc Hàn đang âm thầm bảo vệ Châu Vĩnh Hi, giết kín kẽ đừng để bọn họ báo tin.
Nếu hắn không có được thì sẽ cướp.
Đêm đến hắn không tài nào ngủ được, nhắm mắt lại hiện lên hình bóng của người thương. Nhiếp Thiên Cẩn quyết định đi thăm Vĩnh Hi một chuyến. Đột nhập vào khuê phòng nàng thì thấy mọi thứ tối om, nương theo ánh trăng đến bên giường nàng. Nàng đêm nay thật đẹp, chỉ khoát mỗi cái áo ngoài, cái yếm trắng nửa che nửa hở ra ngoài ôm trọn lấy bầu ngực của nàng. Yết hầu Nhiếp Thiên Cẩn lên xuống, một tay xoa bóp vân vê bầu vú, tay còn lại vuốt ve khuôn mặt, cần cổ, rồi nắm lấy tay nàng đan xen vào nhau. Nhiếp Thiên Cẩn thầm nhũ " Tiểu hồ ly khiến cô ngày đêm thương nhớ, bản thân lại không tim không phổi ngủ say như vậy". Hắn không kiềm được hôn nhẹ lên môi nàng, ban đầu chỉ muốn lướt nhẹ qua nhưng mà, bây giờ e là không được, môi nàng như có keo khiến hắn không tài nào dứt ra. Châu Vĩnh Hi đang ngủ say thì bị làm phiền, vội nhíu mày, mơ màng tỉnh dậy. Thấy trước mặt mình là nam nhân đang giở trò đồi bại với mình, Châu Vĩnh Hi như bị xối gáo nước lạnh, bật người dậy dơ tay định làm vài bạt tai nhưng bị đối phương chặn lại. Nàng tức xù lông quát :
- Đường đường là thái tử Minh Lạ quốc lại năm lần bảy lượt đột nhập vào khuê phòng nữ nhân giở trò đồi bại.
Nhiếp Thiên Cẩn bày ra khuôn mặt oan ức nói nhỏ :
- Ta chỉ mới đột nhập vào đây hai lần.
Châu Vĩnh Hi tức đỏ mặt, muốn nhào lên đánh hắn
- Ngươi còn dám cãi lí với ta, ta hỏi ngươi, ngươi muốn gì, người vào đây làm gì hả ?
Nhiếp Thiên Cẩn ôm chặt lấy cô, phả hơi nóng rực vào vành tai nàng, vì dục vọng mà giọng nói trầm hơn bình thường
- Ta muốn nàng ! Tại sao nàng lại đồng ý gả cho tên đó, hắn không xứng với nàng. Chi bằng nàng gả cho ta đi.
Bị Nhiếp Thiên Cẩn trêu chọc, nàng ngây người một lúc, đợi đến khi bàn tay háo sắc của ai kia luồn vào áo ngực nàng xoa nắn tay còn lại thăm dò phía dưới thì nàng mới hoàn hồn, vội đấy tay hắn ra nói :
- Có xứng hay không ngươi cũng không có quyền nói. Tên điên này, nửa đêm xông vào đây còn nói nhăng nói cuội. Ngươi mau cút cho ta.
Nhiếp Thiên Cẩn bị người trong lòng đánh mắng chửi rủa như thế nào hắn cũng như điếc mà hỏi nàng
- Nàng thích hắn ?
Châu Vĩnh Hi thấy đối phương đánh đá thế nào cũng vững chãi như núi thì hùng hồn uy hiếp
- Phải, ta thích hắn, muốn gả cho hắn, người biến đi, trước khi ta gọi người vào
Nhiếp Thiên Cẩn nghe vậy thì cười lớn:
- Nàng kêu lớn lên. Mau cho mọi người biết quan hệ giữa hai chúng ta, cô nam quả nữ ở chung một phòng.
Châu Vĩnh Hi đấu không lại hắn thì đành nhỏ giọng thương lượng
Điện hạ, phải làm sao người mới chịu về ?Nàng đồng ý gả cho cô đikhông thểNhiếp Thiên Cẩn đánh ngất nàng, ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng nhủ :
- Nàng ngủ một giấc đi, tỉnh dậy chờ làm thái tử phi của ta.
Hắn mặc quần áo tử tế cho nàng thì đem nàng về sứ quán, lập tức phái xe ngựa cùng hai mươi mấy tên ám vệ cùng người hầu thân thủ cao cường mang nàng đi về hướng Minh Lạ quốc. Bản thân sáng sớm hôm sau cũng vào cung yết kiến hoàng đế, gấp rút lên đường trở về quốc hương. Vẫn là Khánh Ninh tướng quân hộ tống sứ đoàn đến sát biên giới hai nước.
Thừa tướng phủ
Du Nguyệt sáng sớm vào phòng đã không thấy quận chúa đâu, còn tưởng là nàng đã đi đâu, nên cho người đi kiếm khắp nơi vẫn không thấy. Lúc này cô mới hoảng hốt vội bẩm báo lão già, phu nhân. Tần thị nhận được tin thì té xỉu. Châu Vĩnh Ninh vội sai người điều tra, báo cho Thần Vương biết tin. Lê Ngọc Hàn biết chuyện cũng tức tốc chạy tới, ra lệnh cho Hồng Tinh kết hợp với người của tướng phủ điều tra, Kim Tinh chạy vội vào báo :
- Vương gia, hai ám tinh thuộc hạ sai người bảo vệ quận chúa đã biến mất không dấu vết.
Rốt cuộc ai có khả năng khiến Hi Hi và thuộc hạ của hắn biến mất như bốc hơi. Nhiếp Thiên Cẩn? Là hắn ta sao ?
Hèn gì sáng sớm hắn gấp rút chạy về Minh Lạ quốc như vậy. Lê Ngọc Hàn ra lệnh cho hai Tinh:
- Hồng Tinh, Kim Tinh, lập tức cho người điều tra về thái tử Minh Lạ quốc, xem hôm qua hắn làm gì, ở đâu, phát hiện điều bất thường lập tức báo cho ta. Theo dõi ngày đêm kể cả hắn đã về quốc hương cho đến khi có lệnh mới.
Gửi thư thông báo cho Khánh Ninh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.