Chương 46
Huyenmai
01/11/2024
Nhiếp Thiên Cẩn đi đến thư phòng xử lí công việc để tránh làm ồn nàng ngủ. Phúc Yên vào bẩm báo
Thái tử gia, hoàng hậu nương nương cho mời người vào Hòà Khôn cungTa biết rồiVào điện Hòa Khôn, Nhiếp Thiên Cẩn hành lễ với mẫu hậu, hỏi thăm vài câu. Trang hoàng hậu mới vào vấn đề chính
- Ta nghe nói con chuẩn bị lập thái tử phi
Nhiếp Thiên Cẩn hớp ngụm trà trả lời :
- Dạ vâng, chính xác là đầu xuân năm sau
Trang Giác Ngọc hỏi :
Vậy có thể dẫn nàng vào gặp mẫu hậu được không ?Mấy ngày nữa có yến tiệc, con sẽ dẫn nàng ấy vào.Trang Giác Ngọc suy nghĩ một lúc, đột nhiên nói
- Cẩn nhi, mẫu hậu muốn nói với con, nên có chừng mực. Cưỡng ép sẽ gây phản tác dụng, khiến nữ nhân con yêu thương cũng không hạnh phúc. Nếu cô nương đó không muốn, con nên buông bỏ.
Từ bỏ ? Không bao giờ có chuyện đó, hắn khố công cướp nàng về, nâng niu yêu thương nàng như vậy mà.
- Mẫu hậu hãy lo cho bản thân mình trước. Chuyện của con và nàng cũng giống như phụ hoàng và mẫu hậu, không có sự buông bỏ.
Nhiếp Thiên Cẩn nói đúng, chính bà cũng không thể bảo vệ nổi bản thân, bà cũng bị Nhiếp Đạo nhốt trong cung chưa từng được ra khỏi hoàng cung nửa bước chân, bà cũng không dám phản lại bởi sau lưng còn gia tộc Trang thị. Bà thật sự bất lực. Nhiếp Thiên Cẩn đi ra ngoài để lại bà ngồi suy tư như sắp khóc trên ghế một mình.
Nhiếp Thiên Cẩn về lại Đông cung thì nghe thị vệ báo có thư từ Lễ Triều gửi đến. Hắn lấy thư ra đọc là phụ thân của Vĩnh Hi muốn gặp con gái, Thiên Cẩn viết lại phong thư mới ngỏ ý mời gia thất đầu năm sang tham dự lễ thành thân của hắn với nàng, trong thư cũng cho phép phủ Thừa Tướng liên lạc với Châu Vĩnh Hi nhưng phải nằm trong sự kiểm soát của hắn.
Sáng hôm sau
Nhiếp Thiên Cẩn giữ đúng lời hứa đem nàng đi đến ngọn đồi có suối nước nóng. Châu Vĩnh Hi nhìn tới ngó lui chỉ thấy vài cung nữ và rất ít thị vệ. Tất nhiên đó chỉ là trong mắt của nàng, thật ra có hàng loạt ám vệ ẩn nấp bảo vệ bọn họ. Trước mặt là núi đồi hùng vĩ, nàng hít lấy một hơi cảm nhận thiên nhiên núi rừng, ở đây không khí thật trong lành, không như ở thành thị kiếp trước. Nhiếp Thiên Cẩn bế nàng xuống ngựa.
- Hi Hi, nàng thấy ở đây thế nào ?
Châu Vĩnh Hi cũng rất thoải mái mà trả lời
- Rất đẹp, ta rất thích
Đột nhiên tứ phía nhảy ra hàng trăm ám vệ bao vây xung quanh đoàn người. Kim Tinh dẫn đầu đám ám vệ chìa mũi kiếm vào Nhiếp Thiên Cẩn
- Ngươi thả Vĩnh Hi quận chúa ra, hôm nay sẽ không có ai phải chết. Ta đã xử lí sạch sẽ đám ám vệ của ngươi rồi.
Nhiếp Thiên Cẩn siết chặt eo Vĩnh Hi lại, nhận lấy thanh kiếm từ thị vệ, khinh thường nhìn Kim Tinh
Ngươi là đám chó săn của Thần Vương à ?Đừng nhiều lời, dù phải liều chết cái mạng ta cũng mang quận chúa về.
Nhiếp Thiên Cẩn cười phá lên
- Dựa vào thực lực của mấy người mà muốn đấu với ta thì e là không biết lượng sức
Châu Vĩnh Hi thấy hắn sắp chết tới nơi cũng tự tin như vậy, đúng là quá kiêu ngạo rồi. Hắn có giỏi đến đâu thì cũng không thế một địch trăm được. Nàng nhìn mấy trăm tên hắc y nhân chĩa kiểm về phía mình cũng hoang mang trong lòng, cả đời chưa từng nhìn thấy canh chém giết nhau bao giờ. Nàng còn chưa kịp phòng bị đã vác lên như bao cát. Nhiếp Thiên Cần thân thủ nhanh nhẹn tránh mấy đòn tấn công, tung chiêu ác liệt, Vĩnh Hi bị kéo tới kéo lui đầu bắt ong ong chóng mặt, nàng đập vào lưng của hắn, hét lớn :
- Nhiếp Thiên Cẩn, thả ta xuống.
Nhiếp Thiên Cẩn một tay bế nàng, một tay đánh nhau, nghiễn răng tức giận :
- Nàng muốn đi với đám người đó. Ta nói cho nàng biết đừng hòng.
Nhiếp Thiên Cẩn tiến lên phía trước, chém giết càng ác liệt hơn nữa. Châu Vĩnh Hi ngửi mùi máu tanh đã muốn ói, nhìn thấy xác sống mặt mày càng tái mét lúc xanh lúc trắng. Ban đầu nàng còn cố cắn răng nhưng do đang bị bế xốc lên nên không kìm được nôn hết ra. Nhiếp Thiên Cẩn thấy cảnh này thoáng dừng lại. Vì không đề phòng kịp nên Châu Vĩnh Hi bị một tên ám vệ kéo ra khỏi Nhiếp Thiên Cần, hắn muốn giành nàng lại nhưng bị một đám ám vệ khác bao vây xung quanh. Kim Tinh nhanh chóng ôm lấy nàng rồi chạy ra khỏi khu rừng, Kim Tinh vận khinh công chạy một đoạn khá lâu, đến một nơi khá hẻo lánh hắn mới dừng lại. Đặt nàng trước hiên nhà
- Quận chúa, chúng ta đã an toàn.
Châu Vĩnh Hi ngó nghiêng xung quanh, hỏi Kim Tinh:
- Bây giờ chúng ta đang ở đâu ?
Kim Tinh cung kính trả lời :
- Chúng ta đã ra khỏi thành, Thần Vương đang đợi người ở đây.
Lê Ngọc Hàn đợi nàng ? Bước chân Châu Vĩnh Hi chần chừ không muốn bước vào trong. Đã hơn hai tháng không gặp, bây giờ nàng làm sao đối mặt với hắn
- Quận chúa, mời.
Kim Tinh đã làm như vậy, nàng đành phải vào trong. Đối diện với bóng lưng vận bạch y gầy hốc hác, không như hồi hai tháng trước nàng gặp, trong lòng dâng lên cỗ chua xót, nghẹn ngào gọi :
- Điện hạ ...
Lê Ngọc Hàn nghe thấy tiếng gọi quen thuộc thì quay người lại, thấy nàng thì nhanh như chớp chạy tới ôm nàng vào lòng, ôm chặt đến nỗi Vĩnh Hi nhăn mặt vì đau
- Vĩnh Hi....
Nàng khó khăn nói :
- Điện hạ, chàng buông ta ra đã...
Lúc này Lê Ngọc Hàn mới ý thức được lực cánh tay hơi mạnh làm nàng đâu, vội buông ra, ríu rít xin lỗi
Hai tháng không gặp, điện hạ gầy đi rồi, phụ mẫu và huynh trưởng của ta có khoẻ không ?Bọn họ đều nhớ nàng, đều mong ngóng nàng về với lại với lại nàng và ta cũng tổ chức hôn lễ.Châu Vĩnh Hi nghe gia đình đều không có vấn đề gì lớn thì thở phào, lại nghe vế sau thì đỏ mặt, đánh vào vai của hắn.
- Chàng thật không biết xấu hổ. Chuyện hôm nay có ảnh hưởng đến....
Lê Ngọc Hàn biết nàng lo sợ chuyện gì. Hành động này của hắn rất ảnh hưởng đến quan hệ hai nước, nghiêm trọng hơn nữa nhất định sẽ có chiến tranh xảy ra. Hắn vội trấn an nàng :
- Không sao, mọi chuyện ta sẽ sắp xếp, nàng không cần lo lắng. Ta sẽ thương lượng với hoàng đế Minh Lạ quốc.
Châu Vĩnh Hi nghe vậy thì mới yên tâm, ngồi xuống châm trà cho mình. Mới uống được nửa chén thì hoa mắt quay cuồng, đầu cũng đau như búa bổ rồi lăn ra ngất xỉu trước sự hoảng sợ của Lê Ngọc Hàn.
Thái tử gia, hoàng hậu nương nương cho mời người vào Hòà Khôn cungTa biết rồiVào điện Hòa Khôn, Nhiếp Thiên Cẩn hành lễ với mẫu hậu, hỏi thăm vài câu. Trang hoàng hậu mới vào vấn đề chính
- Ta nghe nói con chuẩn bị lập thái tử phi
Nhiếp Thiên Cẩn hớp ngụm trà trả lời :
- Dạ vâng, chính xác là đầu xuân năm sau
Trang Giác Ngọc hỏi :
Vậy có thể dẫn nàng vào gặp mẫu hậu được không ?Mấy ngày nữa có yến tiệc, con sẽ dẫn nàng ấy vào.Trang Giác Ngọc suy nghĩ một lúc, đột nhiên nói
- Cẩn nhi, mẫu hậu muốn nói với con, nên có chừng mực. Cưỡng ép sẽ gây phản tác dụng, khiến nữ nhân con yêu thương cũng không hạnh phúc. Nếu cô nương đó không muốn, con nên buông bỏ.
Từ bỏ ? Không bao giờ có chuyện đó, hắn khố công cướp nàng về, nâng niu yêu thương nàng như vậy mà.
- Mẫu hậu hãy lo cho bản thân mình trước. Chuyện của con và nàng cũng giống như phụ hoàng và mẫu hậu, không có sự buông bỏ.
Nhiếp Thiên Cẩn nói đúng, chính bà cũng không thể bảo vệ nổi bản thân, bà cũng bị Nhiếp Đạo nhốt trong cung chưa từng được ra khỏi hoàng cung nửa bước chân, bà cũng không dám phản lại bởi sau lưng còn gia tộc Trang thị. Bà thật sự bất lực. Nhiếp Thiên Cẩn đi ra ngoài để lại bà ngồi suy tư như sắp khóc trên ghế một mình.
Nhiếp Thiên Cẩn về lại Đông cung thì nghe thị vệ báo có thư từ Lễ Triều gửi đến. Hắn lấy thư ra đọc là phụ thân của Vĩnh Hi muốn gặp con gái, Thiên Cẩn viết lại phong thư mới ngỏ ý mời gia thất đầu năm sang tham dự lễ thành thân của hắn với nàng, trong thư cũng cho phép phủ Thừa Tướng liên lạc với Châu Vĩnh Hi nhưng phải nằm trong sự kiểm soát của hắn.
Sáng hôm sau
Nhiếp Thiên Cẩn giữ đúng lời hứa đem nàng đi đến ngọn đồi có suối nước nóng. Châu Vĩnh Hi nhìn tới ngó lui chỉ thấy vài cung nữ và rất ít thị vệ. Tất nhiên đó chỉ là trong mắt của nàng, thật ra có hàng loạt ám vệ ẩn nấp bảo vệ bọn họ. Trước mặt là núi đồi hùng vĩ, nàng hít lấy một hơi cảm nhận thiên nhiên núi rừng, ở đây không khí thật trong lành, không như ở thành thị kiếp trước. Nhiếp Thiên Cẩn bế nàng xuống ngựa.
- Hi Hi, nàng thấy ở đây thế nào ?
Châu Vĩnh Hi cũng rất thoải mái mà trả lời
- Rất đẹp, ta rất thích
Đột nhiên tứ phía nhảy ra hàng trăm ám vệ bao vây xung quanh đoàn người. Kim Tinh dẫn đầu đám ám vệ chìa mũi kiếm vào Nhiếp Thiên Cẩn
- Ngươi thả Vĩnh Hi quận chúa ra, hôm nay sẽ không có ai phải chết. Ta đã xử lí sạch sẽ đám ám vệ của ngươi rồi.
Nhiếp Thiên Cẩn siết chặt eo Vĩnh Hi lại, nhận lấy thanh kiếm từ thị vệ, khinh thường nhìn Kim Tinh
Ngươi là đám chó săn của Thần Vương à ?Đừng nhiều lời, dù phải liều chết cái mạng ta cũng mang quận chúa về.
Nhiếp Thiên Cẩn cười phá lên
- Dựa vào thực lực của mấy người mà muốn đấu với ta thì e là không biết lượng sức
Châu Vĩnh Hi thấy hắn sắp chết tới nơi cũng tự tin như vậy, đúng là quá kiêu ngạo rồi. Hắn có giỏi đến đâu thì cũng không thế một địch trăm được. Nàng nhìn mấy trăm tên hắc y nhân chĩa kiểm về phía mình cũng hoang mang trong lòng, cả đời chưa từng nhìn thấy canh chém giết nhau bao giờ. Nàng còn chưa kịp phòng bị đã vác lên như bao cát. Nhiếp Thiên Cần thân thủ nhanh nhẹn tránh mấy đòn tấn công, tung chiêu ác liệt, Vĩnh Hi bị kéo tới kéo lui đầu bắt ong ong chóng mặt, nàng đập vào lưng của hắn, hét lớn :
- Nhiếp Thiên Cẩn, thả ta xuống.
Nhiếp Thiên Cẩn một tay bế nàng, một tay đánh nhau, nghiễn răng tức giận :
- Nàng muốn đi với đám người đó. Ta nói cho nàng biết đừng hòng.
Nhiếp Thiên Cẩn tiến lên phía trước, chém giết càng ác liệt hơn nữa. Châu Vĩnh Hi ngửi mùi máu tanh đã muốn ói, nhìn thấy xác sống mặt mày càng tái mét lúc xanh lúc trắng. Ban đầu nàng còn cố cắn răng nhưng do đang bị bế xốc lên nên không kìm được nôn hết ra. Nhiếp Thiên Cẩn thấy cảnh này thoáng dừng lại. Vì không đề phòng kịp nên Châu Vĩnh Hi bị một tên ám vệ kéo ra khỏi Nhiếp Thiên Cần, hắn muốn giành nàng lại nhưng bị một đám ám vệ khác bao vây xung quanh. Kim Tinh nhanh chóng ôm lấy nàng rồi chạy ra khỏi khu rừng, Kim Tinh vận khinh công chạy một đoạn khá lâu, đến một nơi khá hẻo lánh hắn mới dừng lại. Đặt nàng trước hiên nhà
- Quận chúa, chúng ta đã an toàn.
Châu Vĩnh Hi ngó nghiêng xung quanh, hỏi Kim Tinh:
- Bây giờ chúng ta đang ở đâu ?
Kim Tinh cung kính trả lời :
- Chúng ta đã ra khỏi thành, Thần Vương đang đợi người ở đây.
Lê Ngọc Hàn đợi nàng ? Bước chân Châu Vĩnh Hi chần chừ không muốn bước vào trong. Đã hơn hai tháng không gặp, bây giờ nàng làm sao đối mặt với hắn
- Quận chúa, mời.
Kim Tinh đã làm như vậy, nàng đành phải vào trong. Đối diện với bóng lưng vận bạch y gầy hốc hác, không như hồi hai tháng trước nàng gặp, trong lòng dâng lên cỗ chua xót, nghẹn ngào gọi :
- Điện hạ ...
Lê Ngọc Hàn nghe thấy tiếng gọi quen thuộc thì quay người lại, thấy nàng thì nhanh như chớp chạy tới ôm nàng vào lòng, ôm chặt đến nỗi Vĩnh Hi nhăn mặt vì đau
- Vĩnh Hi....
Nàng khó khăn nói :
- Điện hạ, chàng buông ta ra đã...
Lúc này Lê Ngọc Hàn mới ý thức được lực cánh tay hơi mạnh làm nàng đâu, vội buông ra, ríu rít xin lỗi
Hai tháng không gặp, điện hạ gầy đi rồi, phụ mẫu và huynh trưởng của ta có khoẻ không ?Bọn họ đều nhớ nàng, đều mong ngóng nàng về với lại với lại nàng và ta cũng tổ chức hôn lễ.Châu Vĩnh Hi nghe gia đình đều không có vấn đề gì lớn thì thở phào, lại nghe vế sau thì đỏ mặt, đánh vào vai của hắn.
- Chàng thật không biết xấu hổ. Chuyện hôm nay có ảnh hưởng đến....
Lê Ngọc Hàn biết nàng lo sợ chuyện gì. Hành động này của hắn rất ảnh hưởng đến quan hệ hai nước, nghiêm trọng hơn nữa nhất định sẽ có chiến tranh xảy ra. Hắn vội trấn an nàng :
- Không sao, mọi chuyện ta sẽ sắp xếp, nàng không cần lo lắng. Ta sẽ thương lượng với hoàng đế Minh Lạ quốc.
Châu Vĩnh Hi nghe vậy thì mới yên tâm, ngồi xuống châm trà cho mình. Mới uống được nửa chén thì hoa mắt quay cuồng, đầu cũng đau như búa bổ rồi lăn ra ngất xỉu trước sự hoảng sợ của Lê Ngọc Hàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.