Chương 12: Dạo phố
Huyenmai
31/10/2024
Cô cười hì hì, lay cánh tay của huynh trưởng cô, nũng nịu nói
- Tại huynh không cho muội theo, muội mới phải dùng cách này. Huynh trưởng à, xe cũng đang chạy giữa đường, làm ơn đừng bắt muội về, ảnh hưởng đến công việc của huynh.
Vĩnh Thụy day trán nói
- Ta không cho muội đi, muội còn ngồi ở đây sao ? Ca nói rồi, Thần Vương đó không thích nữ nhân, muội theo ta sẽ xảy ra tình huống khó xử đến khi bị Thần Vương đuổi, mặt mũi của muội không biết giấu ở đâu.
- Hắn không nể mặt huynh luôn à ? Hay huynh thả muội xuống quán nào đó rồi xong việc huynh ghé lại đón muội.
Vĩnh Thụy cau mày nói :
- Không ổn, muội chắc chắn sẽ gây hoạ nữa, huynh hiện đang làm trái ý của mẫu thân, muội xảy ra chuyện mẫu thân sẽ không tha cho huynh. Hiện huynh đã cho người báo về với mẫu thân là muội đi cùng huynh.
Vĩnh Hi đắn đo suy nghĩ một hồi rồi nói :
- Vậy muội nằm ngủ trên xe ngựa chờ huynh, mấy nay bị mẫu thân gọi dậy sớm, đang bị mất ngủ đây a~!
- Tùy muội thôi, đừng đi phá lung tung là được
Đến trước cửa phủ Thần Vương, Vĩnh Thụy phân phó Du Nguyệt hầu hạ Vĩnh Hi rồi một mình bước vào trong. Quản gia đã ra tiếp đón Vĩnh Thụy nhiệt tình, người ta dù sao cũng là Khánh Ninh đại tướng quân, còn là quý nhân phủ Thần Vương, ông không thể qua loa được. Vĩnh Thụy ngồi chờ nhâm nhi chén trà trong tay vừa lo cho Vĩnh Hi không biết có ngoan ngoãn nằm ngủ không.
- A Thụy, đệ đang nghĩ gì mà thất thần vậy.
Giọng nói đó là của Lê Ngọc Hàn, hắn từ lúc bước vào đã thấy anh ngồi suy nghĩ đến mọi thứ xung quanh ra sao cũng không biết, giọng nói của Thần Vương khiến Vĩnh Thụy hoàn hồn lại, vội đứng lên nói
- À, đang suy nghĩ về muội muội, thất lễ rồi
- Coi kìa, giữa chúng ta giống như người nhà, không cần đa lễ, nào mau ngồi xuống. Muội muội của A Thụy là Vĩnh Hi quận chúa rồi.
Vĩnh Thụy nghe nhắc đến muội muội của mình mới nói :
- À, muội ấy đang nằm ngủ ngoài xe ngựa, không nỡ đánh thức, đệ đã phân phó nha hoàn chăm sóc, không cần lo lắng.
- Ngủ ngoài xe ? Nếu quận chúa tỉnh dậy thì mời vào phủ cùng nhau uống vài chén trà. Sao hôm nay quận chúa đi với đệ vậy ?
- Là muội ấy nằng nặc đòi dẫn ra ngoài chơi, vốn hôm nay trốn học, chờ đệ xong việc rồi dẫn đi chơi, cũng gần đến trung thu rồi.
Vĩnh Thụy kết thúc công việc khá nhanh, khoảng nửa canh giờ đã xong, anh vốn còn tưởng phải đến 2,3 canh giờ mới xong, mọi lần đều như thế. Thần Vương và Vĩnh Thụy gặp mặt cũng nói về việc của Ngọc Vương có dấu hiệu kéo bè kết phái gây bất lợi cho hoàng đế. Anh vội tạm biệt Thần Vương để ra xe ngựa với muội muội của mình thì ai ngờ Thần Vương cũng muốn đi chơi. Điều này, khiến anh kinh ngạc há hốc mồm nhưng rất nhanh đã thu lại. Nếu như chỉ có hai người thì không sao, đằng này lại còn có thêm muội muội của hắn nữa. Chẳng phải Thần Vương không thích nữ nhân sao? Hết bệnh rồi à ? Nhìn thái độ của Vĩnh Thụy, Lê Ngọc Hàn thản nhiên nói
- Sao vậy ? Có muội muội liền không hoan nghênh ta à ?
- Không phải vậy. Tất nhiên là hoan nghênh rồi, càng đông càng vui. Nếu muội muội của ta có thất lễ, xin vương gia giơ cao đánh khẽ.
- Người nhà với nhau, không sao !
Hai người cũng đi chung xe ngựa với nhau. Vĩnh Thụy vừa vào đã thấy muội muội mình tựa đầu vào xe, ngủ say sưa, thấy áo khoác mà Du Nguyệt đắp lên cũng sắp tuột xuống Vĩnh Thụy vội tới chỉnh lại. Cả quãng đường hai người cũng không nói gì để cho cô nằm ngủ. Vĩnh Hi mơ hồ nghe thấy có tiếng náo nhiệt, ngáp dài ngáp ngắn rồi mơ mắt ra thì .... Hú hồn. Tại sao trên xe lại xuất hiện Thần Vương ở đây ?
- Muội tỉnh rồi, ca xong việc liền đưa muội đến chợ, không nỡ đánh thức muội nên đến đây định lay muội vậy.
Mắt thấy Thần Vương đang dồn lực chú ý ra ngoài cửa sổ, cô thì thầm vào tai của huynh trưởng mình :
- Muội hiểu rồi ca ca à, tại sao trên xe còn có....thêm Thần Vương? Không phải hắn ghét nữ nhân sao.
Tất nhiên, lời cô vừa nói liền thu hết vào tai hắn. Ghét nữ nhân ? Đúng là trước kia từng như vậy, nữ nhân nào lại gần cũng khiến hắn buồn nôn. Hoàng huynh đang đau đầu vì vấn đề này, đang lo hoàng đệ mình sẽ sống vậy cả đời, nhưng đối với cô thì lại khác, hắn không ghét mà còn rất thích a. Cô đem đến cho hắn cảm giác thật đặc biệt.
Nàng thấy Thần Vương mắt liếc về phía mình, vội khụy người hành lễ thì hắn đã hất tay bảo cô đứng lên, không cần đa lễ.
Cả ba người xuống chợ đã thu hút không ít ánh mắt của nhiều người, từ khí chất đến nhan sắc đều hơn người khác. Vĩnh Hi dẫn Vĩnh Thụy đi quanh khắp chợ, thấy cái gì cũng muốn mua. Vĩnh Hi trông như mấy đứa nhà quê lần đầu lên kinh thành, Vĩnh Thụy cũng chiều muội muội của mình, thành ra phải vác về nhà rất nhiều đồ, cũng may có đem theo mấy nha hoàn. Sau đó, bọn họ cũng dừng chân ở một tửu lâu vì Vĩnh Hi đói bụng. Lúc cái bụng kêu ọt ọt cô ngại vì còn có Thần Vương bên cạnh.
- Tửu lâu này thật đông đúc a. Cô ngạc nhiên khi bước vào đã thấy đông nghịt người rồi.
Thần Vương giải thích cho cô
- Phải đây là tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành
Với địa vị, tiền tài của hai nam nhân đi theo cô, tất nhiên là đặt được phòng tốt dù quán có đông đến đâu. Phòng bọn họ ăn có cửa sổ nhìn ra ngoài, bên trong rộng rãi sạch sẽ chỗ lối ra vào người ta làm tấm rèm đặc biệt, bên trong có thể nhìn ra ngoài nhưng ngoài không thể nhìn vào trong. Ba người ăn được một lúc thì trưởng sự đứng giữa sân khấu lên tiếng:
- Kính thưa quý vị, hôm nay tửu lâu chúng tôi tổ chức cuộc thi, mọi người ai cũng đều được thi đấu. Thắng cuộc sẽ giành được một nghìn lượng bạc
Dứt lời, ai nấy cũng đều xôn xao, một nghìn lượng bạc không phải là số tiền ít. Tửu lâu chơi lớn thật. Vĩnh Hi nghe xong liền quay sang ca ca
- Ca ca, huynh tin muội không ?
- Muội tính làm gì ?
- Đương nhiên là thi đấu rồi, tài cầm nghệ của muội đâu thể xem thường. Giờ tới đăng kí đây.
Thần Vương nghe Vĩnh Hi nói, hai mắt sáng trưng :
- Vừa hay ta cũng muốn thưởng thức tài cầm nghệ của quận chúa.
Dựa vào kiến thức kinh nghiệm và trải nghiệm tích lũy từ kiếp trước đến kiếp này cô không tin mình sẽ thua.
- Tại huynh không cho muội theo, muội mới phải dùng cách này. Huynh trưởng à, xe cũng đang chạy giữa đường, làm ơn đừng bắt muội về, ảnh hưởng đến công việc của huynh.
Vĩnh Thụy day trán nói
- Ta không cho muội đi, muội còn ngồi ở đây sao ? Ca nói rồi, Thần Vương đó không thích nữ nhân, muội theo ta sẽ xảy ra tình huống khó xử đến khi bị Thần Vương đuổi, mặt mũi của muội không biết giấu ở đâu.
- Hắn không nể mặt huynh luôn à ? Hay huynh thả muội xuống quán nào đó rồi xong việc huynh ghé lại đón muội.
Vĩnh Thụy cau mày nói :
- Không ổn, muội chắc chắn sẽ gây hoạ nữa, huynh hiện đang làm trái ý của mẫu thân, muội xảy ra chuyện mẫu thân sẽ không tha cho huynh. Hiện huynh đã cho người báo về với mẫu thân là muội đi cùng huynh.
Vĩnh Hi đắn đo suy nghĩ một hồi rồi nói :
- Vậy muội nằm ngủ trên xe ngựa chờ huynh, mấy nay bị mẫu thân gọi dậy sớm, đang bị mất ngủ đây a~!
- Tùy muội thôi, đừng đi phá lung tung là được
Đến trước cửa phủ Thần Vương, Vĩnh Thụy phân phó Du Nguyệt hầu hạ Vĩnh Hi rồi một mình bước vào trong. Quản gia đã ra tiếp đón Vĩnh Thụy nhiệt tình, người ta dù sao cũng là Khánh Ninh đại tướng quân, còn là quý nhân phủ Thần Vương, ông không thể qua loa được. Vĩnh Thụy ngồi chờ nhâm nhi chén trà trong tay vừa lo cho Vĩnh Hi không biết có ngoan ngoãn nằm ngủ không.
- A Thụy, đệ đang nghĩ gì mà thất thần vậy.
Giọng nói đó là của Lê Ngọc Hàn, hắn từ lúc bước vào đã thấy anh ngồi suy nghĩ đến mọi thứ xung quanh ra sao cũng không biết, giọng nói của Thần Vương khiến Vĩnh Thụy hoàn hồn lại, vội đứng lên nói
- À, đang suy nghĩ về muội muội, thất lễ rồi
- Coi kìa, giữa chúng ta giống như người nhà, không cần đa lễ, nào mau ngồi xuống. Muội muội của A Thụy là Vĩnh Hi quận chúa rồi.
Vĩnh Thụy nghe nhắc đến muội muội của mình mới nói :
- À, muội ấy đang nằm ngủ ngoài xe ngựa, không nỡ đánh thức, đệ đã phân phó nha hoàn chăm sóc, không cần lo lắng.
- Ngủ ngoài xe ? Nếu quận chúa tỉnh dậy thì mời vào phủ cùng nhau uống vài chén trà. Sao hôm nay quận chúa đi với đệ vậy ?
- Là muội ấy nằng nặc đòi dẫn ra ngoài chơi, vốn hôm nay trốn học, chờ đệ xong việc rồi dẫn đi chơi, cũng gần đến trung thu rồi.
Vĩnh Thụy kết thúc công việc khá nhanh, khoảng nửa canh giờ đã xong, anh vốn còn tưởng phải đến 2,3 canh giờ mới xong, mọi lần đều như thế. Thần Vương và Vĩnh Thụy gặp mặt cũng nói về việc của Ngọc Vương có dấu hiệu kéo bè kết phái gây bất lợi cho hoàng đế. Anh vội tạm biệt Thần Vương để ra xe ngựa với muội muội của mình thì ai ngờ Thần Vương cũng muốn đi chơi. Điều này, khiến anh kinh ngạc há hốc mồm nhưng rất nhanh đã thu lại. Nếu như chỉ có hai người thì không sao, đằng này lại còn có thêm muội muội của hắn nữa. Chẳng phải Thần Vương không thích nữ nhân sao? Hết bệnh rồi à ? Nhìn thái độ của Vĩnh Thụy, Lê Ngọc Hàn thản nhiên nói
- Sao vậy ? Có muội muội liền không hoan nghênh ta à ?
- Không phải vậy. Tất nhiên là hoan nghênh rồi, càng đông càng vui. Nếu muội muội của ta có thất lễ, xin vương gia giơ cao đánh khẽ.
- Người nhà với nhau, không sao !
Hai người cũng đi chung xe ngựa với nhau. Vĩnh Thụy vừa vào đã thấy muội muội mình tựa đầu vào xe, ngủ say sưa, thấy áo khoác mà Du Nguyệt đắp lên cũng sắp tuột xuống Vĩnh Thụy vội tới chỉnh lại. Cả quãng đường hai người cũng không nói gì để cho cô nằm ngủ. Vĩnh Hi mơ hồ nghe thấy có tiếng náo nhiệt, ngáp dài ngáp ngắn rồi mơ mắt ra thì .... Hú hồn. Tại sao trên xe lại xuất hiện Thần Vương ở đây ?
- Muội tỉnh rồi, ca xong việc liền đưa muội đến chợ, không nỡ đánh thức muội nên đến đây định lay muội vậy.
Mắt thấy Thần Vương đang dồn lực chú ý ra ngoài cửa sổ, cô thì thầm vào tai của huynh trưởng mình :
- Muội hiểu rồi ca ca à, tại sao trên xe còn có....thêm Thần Vương? Không phải hắn ghét nữ nhân sao.
Tất nhiên, lời cô vừa nói liền thu hết vào tai hắn. Ghét nữ nhân ? Đúng là trước kia từng như vậy, nữ nhân nào lại gần cũng khiến hắn buồn nôn. Hoàng huynh đang đau đầu vì vấn đề này, đang lo hoàng đệ mình sẽ sống vậy cả đời, nhưng đối với cô thì lại khác, hắn không ghét mà còn rất thích a. Cô đem đến cho hắn cảm giác thật đặc biệt.
Nàng thấy Thần Vương mắt liếc về phía mình, vội khụy người hành lễ thì hắn đã hất tay bảo cô đứng lên, không cần đa lễ.
Cả ba người xuống chợ đã thu hút không ít ánh mắt của nhiều người, từ khí chất đến nhan sắc đều hơn người khác. Vĩnh Hi dẫn Vĩnh Thụy đi quanh khắp chợ, thấy cái gì cũng muốn mua. Vĩnh Hi trông như mấy đứa nhà quê lần đầu lên kinh thành, Vĩnh Thụy cũng chiều muội muội của mình, thành ra phải vác về nhà rất nhiều đồ, cũng may có đem theo mấy nha hoàn. Sau đó, bọn họ cũng dừng chân ở một tửu lâu vì Vĩnh Hi đói bụng. Lúc cái bụng kêu ọt ọt cô ngại vì còn có Thần Vương bên cạnh.
- Tửu lâu này thật đông đúc a. Cô ngạc nhiên khi bước vào đã thấy đông nghịt người rồi.
Thần Vương giải thích cho cô
- Phải đây là tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành
Với địa vị, tiền tài của hai nam nhân đi theo cô, tất nhiên là đặt được phòng tốt dù quán có đông đến đâu. Phòng bọn họ ăn có cửa sổ nhìn ra ngoài, bên trong rộng rãi sạch sẽ chỗ lối ra vào người ta làm tấm rèm đặc biệt, bên trong có thể nhìn ra ngoài nhưng ngoài không thể nhìn vào trong. Ba người ăn được một lúc thì trưởng sự đứng giữa sân khấu lên tiếng:
- Kính thưa quý vị, hôm nay tửu lâu chúng tôi tổ chức cuộc thi, mọi người ai cũng đều được thi đấu. Thắng cuộc sẽ giành được một nghìn lượng bạc
Dứt lời, ai nấy cũng đều xôn xao, một nghìn lượng bạc không phải là số tiền ít. Tửu lâu chơi lớn thật. Vĩnh Hi nghe xong liền quay sang ca ca
- Ca ca, huynh tin muội không ?
- Muội tính làm gì ?
- Đương nhiên là thi đấu rồi, tài cầm nghệ của muội đâu thể xem thường. Giờ tới đăng kí đây.
Thần Vương nghe Vĩnh Hi nói, hai mắt sáng trưng :
- Vừa hay ta cũng muốn thưởng thức tài cầm nghệ của quận chúa.
Dựa vào kiến thức kinh nghiệm và trải nghiệm tích lũy từ kiếp trước đến kiếp này cô không tin mình sẽ thua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.