Chương 53: gặp lại phụ mẫu
Huyenmai
01/11/2024
Nhiếp Thiên Cẩn mấy ngày nay điều tra Tống phủ cùng một số gia tộc liên quan khác. Bọn họ tham ô hối lộ, cướp bóc tài sản của người dân giẫm đạp trên mổ hôi xương máu của dân, không coi thiên tử ra gì, kèm thêm tiếp tay hiến kế cho Tống Nghiên Nghiên hại thái tử phi của hắn. Chỉ riêng tội danh mưu hại thái tử phi cũng đã là đại án gia tộc rồi chứ đừng nói thêm mấy tội nặng khác. Vì vậy, ngay trong ngày toàn bộ mấy trăm người đều đưa ra pháp trường, giết không tha, sự việc làm rung chuyển triều đình, ai nấy đều khâm phục và kính trọng thái tử hơn.
Riêng về Tống Nghiên Nghiên đã bị Nhiếp Thiên Cẩn sai người trói trong đại lao, chịu trăm roi mây, hắn cũng đem sư tử lên cắn đứt tứ chi của nàng ta, còn bị xát muối lên, mỗi lần Tống Nghiên Nghiên ngất đi liền bị tạt nước lạnh, cứ lặp đi lặp lại thống khổ vô cùng, sống không bằng chết.
Nhiếp Thiên Cẩn cũng ra lệnh giải tán hết hậu viện Đông cung, những lương đệ, lương viên và mỹ nhân khác đều chịu cảnh xuống tóc làm ni cô ở chùa. Ban đầu triều thần phản đối dữ dội, dẫn đầu là một vị quan nhất phẩm triều đình bởi vì con gái ông ta cũng bị đưa đi làm ni cô, nhưng bị thái tử cách toàn bộ chức vụ trong triều đình, chuyển sang cho vị đại thần khác, hắn thị uy, trấn áp những người còn lại
- Lập thê thiếp là chuyện của ta, không tới lượt các ngươi nói này nói nọ
Các văn võ bá quan mồ hôi chảy ròng, bây giờ hơn nửa quyền lực đều nằm trong tay thái tử, hoàng thượng lại sắp có dấu hiệu muốn lui về làm thái thượng hoàng, mà thái tử ra tay quá lạnh lùng, bọn họ sợ bị ảnh hưởng đến bản thân nên cũng im lặng không dám hé nửa chữ.
Nhiếp Thiên Cẩn về lại Thừa Đức điện thì vắng tanh, hỏi Phúc Yên mới biết Châu Vĩnh Hi đã đi sang Thừa Ân cung ở với Nhiếp Tịch Chi mấy ngày nay. Hắn định cho người bắt nàng về nhưng nghĩ lại vẫn tự mình qua đó sẽ tốt hơn. Hắn qua Thừa Ẫn cung không nhanh không chậm vừa nghe nàng nói đúng câu
- Ta thấy nam nhân này khá tuấn tú, dáng vẻ lại nho nhã, thư sinh, không tệ nha.
Nhiếp Thiên Cẩn đi từ đằng sau lưng ôm lấy nàng, trong lòng chua lè chất vấn
- Nàng nói nam nhân nào tuấn tú, nho nhã
Châu Vĩnh Hi bị ôm thì giật mình, tay cầm mấy bức tranh nam nhân phong nhã, nói :
- Ta đang thẩm định giúp Nhiếp Tịch Chi mấy vị nam nhân xuất chúng trong kinh thành. Ai nấy đều phong độ ngời ngời, thật đúng là khó chọn.
Nhiếp Thiên Cẩn quăng mấy bức tranh sang cho Nhiếp Tịch Chi.
- Hoàng muội đúng là đã đến tuổi cập kê, mẫu hậu sẽ giúp muội chọn phò mã, đừng làm phiền Hi Hi nữa
Nhiếp Tịch Chi bĩu môi, châm chọc
- Không dám, hoàng huynh đem nàng về đi
Nhiếp Thiên Cẩn mang nàng về lại Thừa Đức điện đã nhanh chóng đặt lò sưởi trước mặt nàng, lấy mền trùm kín mít người chỉ hở mỗi khuôn mặt
Trời sắp vào đông, nàng lại ăn mặc mỏng như vậy muốn lạnh chết à. Bây giờ nàng còn mang nhi tử của ta, không thể lơ là như trước đượcCon của ngươi thì ngươi chăm, liên quan gì đến taNhiếp Thiên Cẩn chịu thua độ ngang bướng của nàng. Sực nhớ ra chuyện gì, nói
- Ngày mai phụ mẫu sẽ đến đây
Châu Vĩnh Hi đang lười biếng hơ ấm tay, nghe đến cha mẹ thì giật mình
Thật sao, sao ngươi không nói ta sớm hơnMấy ngày nay ta bận công vụ nên quên mất. Bọn họ sẽ ở lại cho đến hết hôn lễ của chúng ta. Ta đã chuẩn bị chỗ ở cho họ, nàng yên tâm.Châu Vĩnh Hi căng thẳng, ngày mai cô phải đối mặt với họ thế nào là tình huống cô chưa nghĩ tới. Đã mấy tháng không, họ bây giờ thế nào rồi, không biết có khoe không. Nhìn nàng như muốn khóc Nhiếp Thiên Cẩn luống cuống tay chân, liếm khoé mắt nàng, an ủi
- Đừng buồn, nàng sắp được gặp họ rồi. Nhìn nàng như vậy họ lại trách ta không tốt với nàng.
Sáng sớm hôm sau nàng thức dậy từ sớm, chỉnh trang y phục, cái bụng nàng đã to hơn một chút rồi. Nhiếp Thiên Cấn lại chải tóc cho nàng, mặt mũi than phiền
Sao nàng không ngủ thêm chút nữa, mang thai mệt mỏi lại còn dậy sớm, nàng muốn con ta mệt chết àThiếp hồi hộp nên ngủ không được, còn chàng mới công vụ mệt mỏi sao không ngủ thêmNhiếp Thiên Cẩn thấy nàng thay đổi cách xưng thì vui mừng như đứa trẻ, ngồi xuống ôm nàng lên đùi mình
- Ta bị nàng đánh thức rồi
Châu Vĩnh Hi tới phòng trà, tự mình diễn tả khung cảnh gặp lại họ để khi gặp thật thì đỡ ngượng ngùng hơn. Tập hơn nửa canh giờ thì nghe cung nhân báo phụ mẫu đã đến, cô vội chạy ra cổng Đông cung, thấy chiếc xe ngựa trang hoàng đẹp đẽ thì trái tim bất giác đập mạnh, lơ lửng trên không. Nghe thấy tiếng mẫu thân quen thuộc thì nước mắt muốn chảy ra
- Hì Ні
Cô đi tới còn chưa đợi mẫu thân đáp đất đã vội ôm vào lòng. Phụ thân cô cùng ca ca bước xuống, liên tục hỏi cô có khoẻ không, dạo này sống có tốt không. Châu Vĩnh Hi dẫn bọn họ tới phòng trà, đem hết chuyện mấy tháng nay bản thân trải qua thế nào kế hết cho bọn họ. Từ chuyện Nhiếp Thiên Cấn bắt cô cho đến Lê Ngọc Hàn cướp cô về, nhưng bị bắt lại.
Phụ mẫu nghe xong thở dài, mặt đầy tâm sự. Tần thị hỏi ông
Vĩnh Ninh, còn có cách đưa Hi Hi về không ?Chuyện này e là rất khó, nếu thái tử Minh Lạ quốc chấp nhận buông bỏ con bé thì may ra mới có cách. Nhưng mà, dòng máu Nhiếp gia thật sự si tình, muốn Nhiếp Thiên Cấn buông bỏ, e khó hơn lên trời. Còn bây giờ, Vĩnh Hi được định là thái tử phi Minh Lạ quốc, đại diện của Lễ Triều sang hòà thân. Sính lễ cũng đưa sang đầy đủ, văn võ bá quan hai triều không ai phản đối.Châu Vĩnh Thụy mặt buồn phiền
- Chuyện này, Lê Ngọc Hàn phải chịu thiệt rồi.
Châu Vĩnh Hi cúi xuống sờ bụng mình, Tần thị ngồi bên cạnh nắm lấy tay con gái, nói lảng sang chuyện khác
- Hi Hi, con mang thai có vất vả lắm không, thái tử có tốt với con không
Châu Vĩnh Hi lắc đầu tỏ ý không mệt. Huynh trưởng thấy vậy mới nói
- Ta cảm thấy tên Nhiếp Thiên Cẩn đó đúng là cưng muội như trứng, hắn cũng vì muội mà cho giải tán hết đám hậu viện rồi. Ngoại trừ việc bắt muội tới đây làm thê tử thì hắn đúng là không chỗ chê
Châu Vĩnh Hi nhéo huynh trưởng một cái, cả nhà cùng cười, không khí đỡ ảm đạm hơn nhiều.
Phúc Yên bước vào trong hành lễ, cũng kính nói
- Thái tử phi, nhị vị đại nhân, phu nhân, thái tử cho mời các vị dùng thiện
Mọi người cùng tới thiện phòng, Nhiếp Thiên Cẩn nhanh nhẹn tới đỡ Vĩnh Hi ngồi cạnh mình.
- Hôm nay ta mời nhạc phụ nhạc mẫu cùng huynh trưởng đến để ăn bữa cơm gia đình.
Không khí trên bàn ăn chỉ có mẹ con Châu Vĩnh Hi mới vui vẻ ấm áp, bên Nhiếp Thiên Cẩn và cha con Châu Vĩnh thì như nảy lửa, Châu Vĩnh Thụy thì như muốn nuốt sống hắn, riêng Châu Vĩnh Ninh thì có phần điềm tĩnh hơn nhưng cũng không dễ bắt chuyện
Riêng về Tống Nghiên Nghiên đã bị Nhiếp Thiên Cẩn sai người trói trong đại lao, chịu trăm roi mây, hắn cũng đem sư tử lên cắn đứt tứ chi của nàng ta, còn bị xát muối lên, mỗi lần Tống Nghiên Nghiên ngất đi liền bị tạt nước lạnh, cứ lặp đi lặp lại thống khổ vô cùng, sống không bằng chết.
Nhiếp Thiên Cẩn cũng ra lệnh giải tán hết hậu viện Đông cung, những lương đệ, lương viên và mỹ nhân khác đều chịu cảnh xuống tóc làm ni cô ở chùa. Ban đầu triều thần phản đối dữ dội, dẫn đầu là một vị quan nhất phẩm triều đình bởi vì con gái ông ta cũng bị đưa đi làm ni cô, nhưng bị thái tử cách toàn bộ chức vụ trong triều đình, chuyển sang cho vị đại thần khác, hắn thị uy, trấn áp những người còn lại
- Lập thê thiếp là chuyện của ta, không tới lượt các ngươi nói này nói nọ
Các văn võ bá quan mồ hôi chảy ròng, bây giờ hơn nửa quyền lực đều nằm trong tay thái tử, hoàng thượng lại sắp có dấu hiệu muốn lui về làm thái thượng hoàng, mà thái tử ra tay quá lạnh lùng, bọn họ sợ bị ảnh hưởng đến bản thân nên cũng im lặng không dám hé nửa chữ.
Nhiếp Thiên Cẩn về lại Thừa Đức điện thì vắng tanh, hỏi Phúc Yên mới biết Châu Vĩnh Hi đã đi sang Thừa Ân cung ở với Nhiếp Tịch Chi mấy ngày nay. Hắn định cho người bắt nàng về nhưng nghĩ lại vẫn tự mình qua đó sẽ tốt hơn. Hắn qua Thừa Ẫn cung không nhanh không chậm vừa nghe nàng nói đúng câu
- Ta thấy nam nhân này khá tuấn tú, dáng vẻ lại nho nhã, thư sinh, không tệ nha.
Nhiếp Thiên Cẩn đi từ đằng sau lưng ôm lấy nàng, trong lòng chua lè chất vấn
- Nàng nói nam nhân nào tuấn tú, nho nhã
Châu Vĩnh Hi bị ôm thì giật mình, tay cầm mấy bức tranh nam nhân phong nhã, nói :
- Ta đang thẩm định giúp Nhiếp Tịch Chi mấy vị nam nhân xuất chúng trong kinh thành. Ai nấy đều phong độ ngời ngời, thật đúng là khó chọn.
Nhiếp Thiên Cẩn quăng mấy bức tranh sang cho Nhiếp Tịch Chi.
- Hoàng muội đúng là đã đến tuổi cập kê, mẫu hậu sẽ giúp muội chọn phò mã, đừng làm phiền Hi Hi nữa
Nhiếp Tịch Chi bĩu môi, châm chọc
- Không dám, hoàng huynh đem nàng về đi
Nhiếp Thiên Cẩn mang nàng về lại Thừa Đức điện đã nhanh chóng đặt lò sưởi trước mặt nàng, lấy mền trùm kín mít người chỉ hở mỗi khuôn mặt
Trời sắp vào đông, nàng lại ăn mặc mỏng như vậy muốn lạnh chết à. Bây giờ nàng còn mang nhi tử của ta, không thể lơ là như trước đượcCon của ngươi thì ngươi chăm, liên quan gì đến taNhiếp Thiên Cẩn chịu thua độ ngang bướng của nàng. Sực nhớ ra chuyện gì, nói
- Ngày mai phụ mẫu sẽ đến đây
Châu Vĩnh Hi đang lười biếng hơ ấm tay, nghe đến cha mẹ thì giật mình
Thật sao, sao ngươi không nói ta sớm hơnMấy ngày nay ta bận công vụ nên quên mất. Bọn họ sẽ ở lại cho đến hết hôn lễ của chúng ta. Ta đã chuẩn bị chỗ ở cho họ, nàng yên tâm.Châu Vĩnh Hi căng thẳng, ngày mai cô phải đối mặt với họ thế nào là tình huống cô chưa nghĩ tới. Đã mấy tháng không, họ bây giờ thế nào rồi, không biết có khoe không. Nhìn nàng như muốn khóc Nhiếp Thiên Cẩn luống cuống tay chân, liếm khoé mắt nàng, an ủi
- Đừng buồn, nàng sắp được gặp họ rồi. Nhìn nàng như vậy họ lại trách ta không tốt với nàng.
Sáng sớm hôm sau nàng thức dậy từ sớm, chỉnh trang y phục, cái bụng nàng đã to hơn một chút rồi. Nhiếp Thiên Cấn lại chải tóc cho nàng, mặt mũi than phiền
Sao nàng không ngủ thêm chút nữa, mang thai mệt mỏi lại còn dậy sớm, nàng muốn con ta mệt chết àThiếp hồi hộp nên ngủ không được, còn chàng mới công vụ mệt mỏi sao không ngủ thêmNhiếp Thiên Cẩn thấy nàng thay đổi cách xưng thì vui mừng như đứa trẻ, ngồi xuống ôm nàng lên đùi mình
- Ta bị nàng đánh thức rồi
Châu Vĩnh Hi tới phòng trà, tự mình diễn tả khung cảnh gặp lại họ để khi gặp thật thì đỡ ngượng ngùng hơn. Tập hơn nửa canh giờ thì nghe cung nhân báo phụ mẫu đã đến, cô vội chạy ra cổng Đông cung, thấy chiếc xe ngựa trang hoàng đẹp đẽ thì trái tim bất giác đập mạnh, lơ lửng trên không. Nghe thấy tiếng mẫu thân quen thuộc thì nước mắt muốn chảy ra
- Hì Ні
Cô đi tới còn chưa đợi mẫu thân đáp đất đã vội ôm vào lòng. Phụ thân cô cùng ca ca bước xuống, liên tục hỏi cô có khoẻ không, dạo này sống có tốt không. Châu Vĩnh Hi dẫn bọn họ tới phòng trà, đem hết chuyện mấy tháng nay bản thân trải qua thế nào kế hết cho bọn họ. Từ chuyện Nhiếp Thiên Cấn bắt cô cho đến Lê Ngọc Hàn cướp cô về, nhưng bị bắt lại.
Phụ mẫu nghe xong thở dài, mặt đầy tâm sự. Tần thị hỏi ông
Vĩnh Ninh, còn có cách đưa Hi Hi về không ?Chuyện này e là rất khó, nếu thái tử Minh Lạ quốc chấp nhận buông bỏ con bé thì may ra mới có cách. Nhưng mà, dòng máu Nhiếp gia thật sự si tình, muốn Nhiếp Thiên Cấn buông bỏ, e khó hơn lên trời. Còn bây giờ, Vĩnh Hi được định là thái tử phi Minh Lạ quốc, đại diện của Lễ Triều sang hòà thân. Sính lễ cũng đưa sang đầy đủ, văn võ bá quan hai triều không ai phản đối.Châu Vĩnh Thụy mặt buồn phiền
- Chuyện này, Lê Ngọc Hàn phải chịu thiệt rồi.
Châu Vĩnh Hi cúi xuống sờ bụng mình, Tần thị ngồi bên cạnh nắm lấy tay con gái, nói lảng sang chuyện khác
- Hi Hi, con mang thai có vất vả lắm không, thái tử có tốt với con không
Châu Vĩnh Hi lắc đầu tỏ ý không mệt. Huynh trưởng thấy vậy mới nói
- Ta cảm thấy tên Nhiếp Thiên Cẩn đó đúng là cưng muội như trứng, hắn cũng vì muội mà cho giải tán hết đám hậu viện rồi. Ngoại trừ việc bắt muội tới đây làm thê tử thì hắn đúng là không chỗ chê
Châu Vĩnh Hi nhéo huynh trưởng một cái, cả nhà cùng cười, không khí đỡ ảm đạm hơn nhiều.
Phúc Yên bước vào trong hành lễ, cũng kính nói
- Thái tử phi, nhị vị đại nhân, phu nhân, thái tử cho mời các vị dùng thiện
Mọi người cùng tới thiện phòng, Nhiếp Thiên Cẩn nhanh nhẹn tới đỡ Vĩnh Hi ngồi cạnh mình.
- Hôm nay ta mời nhạc phụ nhạc mẫu cùng huynh trưởng đến để ăn bữa cơm gia đình.
Không khí trên bàn ăn chỉ có mẹ con Châu Vĩnh Hi mới vui vẻ ấm áp, bên Nhiếp Thiên Cẩn và cha con Châu Vĩnh thì như nảy lửa, Châu Vĩnh Thụy thì như muốn nuốt sống hắn, riêng Châu Vĩnh Ninh thì có phần điềm tĩnh hơn nhưng cũng không dễ bắt chuyện
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.