Chương 21: già rồi còn không nên thân
Huyenmai
01/11/2024
Vĩnh Hi vừa về nhà đã vội chạy đi thăm Du Nguyệt, vừa đến nơi cô đã ân cần hỏi han, đây cũng là ân nhân của cô mà. Du Nguyệt thấy Vĩnh Hi thì vội đứng dậy hành lễ nhưng Vĩnh Hi đã đỡ cô nằm xuống
Du Nguyệt, vết thương của em thế nào rồi ?Quận chúa, nô tì bây giờ đã đỡ rồi, may nhờ có thuốc của Bạch Tinh đại nhân, vết thương cũng đã lành hơn phân nửa. Có thể đi đứng lại như bình thường rồi.Nói rồi Du Nguyệt cũng ngồi dậy định đi xuống để chứng minh cho lời nói của mình.
- Được rồi, em cứ nghỉ ngơi vài ngày đã, hầu hạ ta sau. Em bị thương còn nặng hơn cả ta đấy.
Vĩnh Hi biết lúc đó mình bị đâm một nhát thì Du Nguyệt ôm chặt lấy, đỡ cho cô tới mấy nhát kiếm trước khi Thần Vương đến. Cô cảm động tấm lòng của em ấy.
Cô thăm Du Nguyệt xong cũng mệt bở hơi tai, vừa về phòng đã đặt lưng xuống giường chợp mắt đến xế chiều mới dậy. Bụng Vĩnh Hi đã kêu vài tiếng biểu tình, cô đi xuống thiện phòng đã ngửi được mùi đồ ăn nha hoàn dọn lên thơm nức mũi khiến cho cô chảy nước dãi rồi. Vĩnh Thụy thấy vậy phì cười, đưa khăn vào tay cô
- Lau miệng đi, bộ dạng thèm ăn của muội chẳng giống nữ tử khuê tú chút nào !!!
Mặt cô đỏ bừng vì tức giận và xấu hố, lớn tiếng :
- Ca ca, huynh …..không tinh tế một chút nào. Bảo sao chưa có thê tử.
Thấy cô tức giận, Vĩnh Thụy đành xuống nước trước
- Được được, huynh xin lỗi, đừng giận mà.
Tần thị cùng Châu Vĩnh Ninh bước vào thấy Vĩnh Hi thì rất ngạc nhiên, cô đã lấy lại được sức sống cho mình, Tần thị đi tới ngồi cạnh cô, hỏi hang :
Hi Hi, ta còn định mang thức ăn lên phòng cho con, xem ra đã khoe hơn nhiều rồiVâng ạ, vết thương đã bắt đầu ra da non rồi.Vĩnh Ninh gắp miếng thịt vào bát cô, rồi nói
- Sức khỏẻ con suy yếu, nghỉ ngơi tịnh dưỡng vài hôm, đừng nên chủ quan. Để ta phân phó thêm nha hoàn đến viện chăm sóc cho con.
Tần thị chợt nhớ ra việc gì, buông đũa xuống quay sang nói với cô :
- Hi Hi à, vài hôm nữa con khoẻ hẳn rồi đi chùa cầu phúc với mẫu thân.
Dừng lại chút rồi bà nói tiếp :
- Ớ chùa Nhật Quang trên núi Long Thủy có sư thầy Quảng Tuệ có thể bói được vận mệnh của con người và cũng là trụ trì của chùa. Sư thầy tu vi thâm sâu, học thức uyên thâm hơn người thường, hoàng thượng cũng nhiều lần đến gặp xin bùa bình an. Có rất nhiều người muốn tới gặp thầy nhưng sư thầy đều lấy lý do tu hành cần thanh tịnh nên đóng cửa không gặp ai, chỉ cho các thầy và các chú tiểu ra tiếp đón.
Vĩnh Thụy nghe mẫu thân nói vậy thì trong lòng cảm thán không thôi, gắp miếng cá vào bát Vĩnh Hi nói :
- Nếu như Hi Hi có thể được sư thầy tiên đoán vận mệnh thì hay rồi.
Thừa tướng cũng gật gù đồng ý :
- Được gặp vị sư thầy thần thông quảng đại như vậy âu cũng là phúc của Hi Hi.
Còn cô thì vẫn chăm chú ăn cơm. Nói thật mấy vụ bói toán cô không tin tưởng cho lắm, vận mệnh là do mình nắm giữ mà. Cô tinh nghịch nói với mẫu thân :
- Hay là cho huynh trưởng đi luôn ạ. Con thấy lo cho huynh ấy từng tuổi này vẫn chưa thành gia lập thất. Bây giờ con chó dù có muốn gả cũng không được, huynh trưởng vẫn chưa lập gia đình, phận muội muội đâu dám vượt.
Nói đây cô lén rơi nước mắt trước mặt mẫu thân, nhìn Vĩnh Thụy rồi nháy mắt một cái. Vĩnh Thụy ngay lập tức lúng túng khó xử, quay sang còn bắt gặp ánh mắt của muội muội mình thì ai oán nhưng mà cũng bất lực. Tần thị thấy Vĩnh Hi nói cũng đúng, nam nhân như Vĩnh Thụy thì cũng đã mấy người con mà bây giờ anh vẫn chưa có chính thất, với lại người khác từng tuổi như bà thì đã có cháu có chắt bồng bế, còn bà thì con cái đã lớn, Vĩnh Thụy đã có phủ riêng nhưng lấy lý do buồn chán rồi phụng dưỡng cha mẹ nên vẫn ở phủ thừa tướng, hắn công việc bận rộn không thôi, đi sớm về khuya, ở trong phủ mà gặp mặt cũng khó. Còn Vĩnh Hi thì gần đến tuổi cập kê, chuẩn bị xuất giá xa bà. Nghĩ đến đây Tần thị thở dài, chán nản nói
- Hai con, người thì bận rộn, người thì chuẩn bị xuất giá, bà già như ta sẽ cô đơn tuổi xế chiều, Thụy nhi còn không mau chóng cưới thê tử rồi sinh con để cái để có tiếng cười trẻ con, phủ thừa tướng thêm náo nhiệt. Mỗi lần gặp mặt các vị phu nhân khác, ai cũng có cháu chắt bồng bế, ta nhìn thấy thật tủi thân.
Vĩnh Ninh thấy hai đứa con đều khó xử, bèn lên tiếng giải vây :
- Hai đứa vẫn đang còn trẻ, bà gấp cái gì. Hơn nữa còn có ta ở đây, sao lại nói là bà cô đơn kia chứ. Còn nếu như phu nhân muốn có trẻ con để bế bồng chỉ bằng để ta cố gắng ....
Vĩnh Ninh cố tình kéo dài âm cuối khiến Tần thị đỏ mặt hơn cả trái cà chua, đánh ông một cái rồi mắng :
- Cái ông này, già rồi còn không nên thân
Nhìn thấy cảnh này, hai huynh muội bọn họ bỗng chốc cười lớn không thôi. Tần thị quay qua trừng mắt :
- Đợi Vĩnh Hi khoẻ hơn, hai con cùng ta đi chùa cầu phúc.
Huynh muội đều lắc đầu chán nản không tình nguyện nhưng thôi, mẫu thân đại nhân muốn đi thì cả hai sẽ đi vậy.
Ngồi ăn rồi nói chuyện phiếm với mọi người một lát cho xuôi cơm rồi Vĩnh Hi xin phép về nghỉ ngơi. Cô về viện nằm lật qua lật lại mấy lần cũng không thể chợp mắt được, cũng phải thôi, hồi chiều cô đã ngủ quá nhiều. Cô cũng gần nửa tháng chưa bước chân ra phố đi dạo rồi. Cũng trùng hợp trúng lễ hội cầu phúc nên chắc hôm nay sẽ rất đông đúc nhộn nhịp, cô bèn bật dậy mở tủ lấy quần áo nam nhân thấy vào. Dựa vào kiến thức, kinh nghiệm và trải nghiệm về mấy lần bỏ trốn trèo tường lần trước nên Vĩnh Hi rất thuần thục trong chuyện này, cô cũng không bị Du Nguyệt làm vướng tay vướng chân chính vì thế mà rất nhanh đã trốn ra khỏi phủ. Cô đi dạo khắp con phố, nơi nào cũng giăng đèn giăng hoa trông thật vui mắt, cô quyết định mua hai đèn lồng để một là cầu nguyện cho gia đình hiện tại cô bình an, hai là cầu cho cha mẹ ở kiếp trước mau chóng được siêu sinh, nếu bọn họ có thể trọng sinh giống cô thì cô chúc họ được hạnh phúc, kiếp trước gia đình cô bị gò bó đủ thử, trên vai là gánh nặng gia tộc. Trải qua nhiều chuyện thì gia đình ở kiếp này thật tốt, kiếp trước cô đã không đủ trân trọng thì kiếp này cô sẽ bù đắp. Thả xong cô quyết định quay về nhà để tránh đi quá lâu mẫu thân sẽ phát hiện, cô đi theo con đường cũ về nhà, rẽ qua góc phố thì phát hiện có một thiếu nữ thương tích đầy mình, máu me khắp người đang nằm co ro trên đường vắng. Tinh thần nghĩa hiệp nổi dậy, cô bước tới kiểm tra cô gái, hơi thở đã yếu ớt nên cô nhanh chóng đưa đến y quán chữa trị, đại phu nói cô gái này thương tích ngoài da không đáng kể, máu này cũng không phải của nàng ta mà của người khác, chỉ là bị đói nên mới ngất đi. Vĩnh Hi sau khi đại phu khám và kê thuốc xong thì đi mua ít cháo rồi mang nàng ta vào một căn phòng trọ.
Du Nguyệt, vết thương của em thế nào rồi ?Quận chúa, nô tì bây giờ đã đỡ rồi, may nhờ có thuốc của Bạch Tinh đại nhân, vết thương cũng đã lành hơn phân nửa. Có thể đi đứng lại như bình thường rồi.Nói rồi Du Nguyệt cũng ngồi dậy định đi xuống để chứng minh cho lời nói của mình.
- Được rồi, em cứ nghỉ ngơi vài ngày đã, hầu hạ ta sau. Em bị thương còn nặng hơn cả ta đấy.
Vĩnh Hi biết lúc đó mình bị đâm một nhát thì Du Nguyệt ôm chặt lấy, đỡ cho cô tới mấy nhát kiếm trước khi Thần Vương đến. Cô cảm động tấm lòng của em ấy.
Cô thăm Du Nguyệt xong cũng mệt bở hơi tai, vừa về phòng đã đặt lưng xuống giường chợp mắt đến xế chiều mới dậy. Bụng Vĩnh Hi đã kêu vài tiếng biểu tình, cô đi xuống thiện phòng đã ngửi được mùi đồ ăn nha hoàn dọn lên thơm nức mũi khiến cho cô chảy nước dãi rồi. Vĩnh Thụy thấy vậy phì cười, đưa khăn vào tay cô
- Lau miệng đi, bộ dạng thèm ăn của muội chẳng giống nữ tử khuê tú chút nào !!!
Mặt cô đỏ bừng vì tức giận và xấu hố, lớn tiếng :
- Ca ca, huynh …..không tinh tế một chút nào. Bảo sao chưa có thê tử.
Thấy cô tức giận, Vĩnh Thụy đành xuống nước trước
- Được được, huynh xin lỗi, đừng giận mà.
Tần thị cùng Châu Vĩnh Ninh bước vào thấy Vĩnh Hi thì rất ngạc nhiên, cô đã lấy lại được sức sống cho mình, Tần thị đi tới ngồi cạnh cô, hỏi hang :
Hi Hi, ta còn định mang thức ăn lên phòng cho con, xem ra đã khoe hơn nhiều rồiVâng ạ, vết thương đã bắt đầu ra da non rồi.Vĩnh Ninh gắp miếng thịt vào bát cô, rồi nói
- Sức khỏẻ con suy yếu, nghỉ ngơi tịnh dưỡng vài hôm, đừng nên chủ quan. Để ta phân phó thêm nha hoàn đến viện chăm sóc cho con.
Tần thị chợt nhớ ra việc gì, buông đũa xuống quay sang nói với cô :
- Hi Hi à, vài hôm nữa con khoẻ hẳn rồi đi chùa cầu phúc với mẫu thân.
Dừng lại chút rồi bà nói tiếp :
- Ớ chùa Nhật Quang trên núi Long Thủy có sư thầy Quảng Tuệ có thể bói được vận mệnh của con người và cũng là trụ trì của chùa. Sư thầy tu vi thâm sâu, học thức uyên thâm hơn người thường, hoàng thượng cũng nhiều lần đến gặp xin bùa bình an. Có rất nhiều người muốn tới gặp thầy nhưng sư thầy đều lấy lý do tu hành cần thanh tịnh nên đóng cửa không gặp ai, chỉ cho các thầy và các chú tiểu ra tiếp đón.
Vĩnh Thụy nghe mẫu thân nói vậy thì trong lòng cảm thán không thôi, gắp miếng cá vào bát Vĩnh Hi nói :
- Nếu như Hi Hi có thể được sư thầy tiên đoán vận mệnh thì hay rồi.
Thừa tướng cũng gật gù đồng ý :
- Được gặp vị sư thầy thần thông quảng đại như vậy âu cũng là phúc của Hi Hi.
Còn cô thì vẫn chăm chú ăn cơm. Nói thật mấy vụ bói toán cô không tin tưởng cho lắm, vận mệnh là do mình nắm giữ mà. Cô tinh nghịch nói với mẫu thân :
- Hay là cho huynh trưởng đi luôn ạ. Con thấy lo cho huynh ấy từng tuổi này vẫn chưa thành gia lập thất. Bây giờ con chó dù có muốn gả cũng không được, huynh trưởng vẫn chưa lập gia đình, phận muội muội đâu dám vượt.
Nói đây cô lén rơi nước mắt trước mặt mẫu thân, nhìn Vĩnh Thụy rồi nháy mắt một cái. Vĩnh Thụy ngay lập tức lúng túng khó xử, quay sang còn bắt gặp ánh mắt của muội muội mình thì ai oán nhưng mà cũng bất lực. Tần thị thấy Vĩnh Hi nói cũng đúng, nam nhân như Vĩnh Thụy thì cũng đã mấy người con mà bây giờ anh vẫn chưa có chính thất, với lại người khác từng tuổi như bà thì đã có cháu có chắt bồng bế, còn bà thì con cái đã lớn, Vĩnh Thụy đã có phủ riêng nhưng lấy lý do buồn chán rồi phụng dưỡng cha mẹ nên vẫn ở phủ thừa tướng, hắn công việc bận rộn không thôi, đi sớm về khuya, ở trong phủ mà gặp mặt cũng khó. Còn Vĩnh Hi thì gần đến tuổi cập kê, chuẩn bị xuất giá xa bà. Nghĩ đến đây Tần thị thở dài, chán nản nói
- Hai con, người thì bận rộn, người thì chuẩn bị xuất giá, bà già như ta sẽ cô đơn tuổi xế chiều, Thụy nhi còn không mau chóng cưới thê tử rồi sinh con để cái để có tiếng cười trẻ con, phủ thừa tướng thêm náo nhiệt. Mỗi lần gặp mặt các vị phu nhân khác, ai cũng có cháu chắt bồng bế, ta nhìn thấy thật tủi thân.
Vĩnh Ninh thấy hai đứa con đều khó xử, bèn lên tiếng giải vây :
- Hai đứa vẫn đang còn trẻ, bà gấp cái gì. Hơn nữa còn có ta ở đây, sao lại nói là bà cô đơn kia chứ. Còn nếu như phu nhân muốn có trẻ con để bế bồng chỉ bằng để ta cố gắng ....
Vĩnh Ninh cố tình kéo dài âm cuối khiến Tần thị đỏ mặt hơn cả trái cà chua, đánh ông một cái rồi mắng :
- Cái ông này, già rồi còn không nên thân
Nhìn thấy cảnh này, hai huynh muội bọn họ bỗng chốc cười lớn không thôi. Tần thị quay qua trừng mắt :
- Đợi Vĩnh Hi khoẻ hơn, hai con cùng ta đi chùa cầu phúc.
Huynh muội đều lắc đầu chán nản không tình nguyện nhưng thôi, mẫu thân đại nhân muốn đi thì cả hai sẽ đi vậy.
Ngồi ăn rồi nói chuyện phiếm với mọi người một lát cho xuôi cơm rồi Vĩnh Hi xin phép về nghỉ ngơi. Cô về viện nằm lật qua lật lại mấy lần cũng không thể chợp mắt được, cũng phải thôi, hồi chiều cô đã ngủ quá nhiều. Cô cũng gần nửa tháng chưa bước chân ra phố đi dạo rồi. Cũng trùng hợp trúng lễ hội cầu phúc nên chắc hôm nay sẽ rất đông đúc nhộn nhịp, cô bèn bật dậy mở tủ lấy quần áo nam nhân thấy vào. Dựa vào kiến thức, kinh nghiệm và trải nghiệm về mấy lần bỏ trốn trèo tường lần trước nên Vĩnh Hi rất thuần thục trong chuyện này, cô cũng không bị Du Nguyệt làm vướng tay vướng chân chính vì thế mà rất nhanh đã trốn ra khỏi phủ. Cô đi dạo khắp con phố, nơi nào cũng giăng đèn giăng hoa trông thật vui mắt, cô quyết định mua hai đèn lồng để một là cầu nguyện cho gia đình hiện tại cô bình an, hai là cầu cho cha mẹ ở kiếp trước mau chóng được siêu sinh, nếu bọn họ có thể trọng sinh giống cô thì cô chúc họ được hạnh phúc, kiếp trước gia đình cô bị gò bó đủ thử, trên vai là gánh nặng gia tộc. Trải qua nhiều chuyện thì gia đình ở kiếp này thật tốt, kiếp trước cô đã không đủ trân trọng thì kiếp này cô sẽ bù đắp. Thả xong cô quyết định quay về nhà để tránh đi quá lâu mẫu thân sẽ phát hiện, cô đi theo con đường cũ về nhà, rẽ qua góc phố thì phát hiện có một thiếu nữ thương tích đầy mình, máu me khắp người đang nằm co ro trên đường vắng. Tinh thần nghĩa hiệp nổi dậy, cô bước tới kiểm tra cô gái, hơi thở đã yếu ớt nên cô nhanh chóng đưa đến y quán chữa trị, đại phu nói cô gái này thương tích ngoài da không đáng kể, máu này cũng không phải của nàng ta mà của người khác, chỉ là bị đói nên mới ngất đi. Vĩnh Hi sau khi đại phu khám và kê thuốc xong thì đi mua ít cháo rồi mang nàng ta vào một căn phòng trọ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.