Chương 23: muốn gả cho ta không ?
Huyenmai
01/11/2024
Nghe vậy, Vĩnh Hi đỡ trán :
- Ôi trời, về nhà đuổi bọn họ gấp đi, làm ăn thế không ổn đâu.
Tịch Chi khoác tay cô, chu môi lên nói :
- Biết rồi, nhưng ở chơi vài hôm đã, phú bà Hi Hi mau bao nuôi Tiếu Chi đi. Còn nữa cậu cải trang dở ẹc à, vừa nhìn đã biết con gái liền. Để tớ giúp cậu một tay.
Vĩnh Hi giả bộ nhún người hành lề :
- Vậy làm phiền công chúa rồi.
Tịch Chi ghé vào mặt cô, nói :
Cậu dẫn tớ đi xem nhan sắc của nam chính tròn méo ra sao đi. Tớ thật sự muốn xem, à, lúc tớ lỡ mê thì nhớ tát vài cái cho tính nha.Cũng được, nhưng cậu phải tìm người của cậu trước, rồi thuê quán trọ nào sang hơn mà ở, chứ ở đây tớ thấy không an toàn.Tịch Chi suy nghĩ không ra liền hỏi :
- Làm sao tìm người giờ ?
Vĩnh Hi hất mặt lên nói với nàng ta :
- Cậu quên tớ rồi sao, thân phận của tôi cũng cao lắm đó, tìm người thì không thể làm khó bổn quận chúa được.
Nhưng mà tớ là trốn nhà đi chơi, nên phải sáng mai mới tìm người được.
- Vậy trông cậy vào cậu.
Sau đó hai người cùng thuê một quán trọ tốt hơn cho Nhiếp Tịch Chi ở, Vĩnh Hi cảm thấy không yên tâm khi để cô bạn ở đây một mình. Định nằm với cậu đến gần sáng rồi mới về phủ nhưng Tịch Chi bảo không sao, trấn an cô rồi bảo cô mau hồi phủ không lại bị phạt. Thời cổ đại không giống như thời hiện đại, nữ tử đi đêm đến sáng mới về sẽ bị người khác hủy hoại thanh danh liền. Vĩnh Hi cũng đành đi về nhà, trước đó còn dặn dò rất nhiều :
Cậu nghỉ ngơi đi, sáng mai tớ dẫn cậu đi quẩy.Điều tra luôn nam nữ chính có ra đường không, tớ muốn đi nhìn nhan sắc bọn họ và hào quang như thế nào.Rồi rồi, đi ngủ đi công chúa.Cô men theo con đường về nhà, cảm giác có ai đó nhìn cô chằm chằm làm cước bộ cô nhanh hơn rồi chạy thục mạng về phủ. Trèo lên cái cây to để bước vào phủ thì có người đứng đợi cô sẵn trên cây, cô giật mình muốn hét lớn thì người đó đã lấy tay bịt miệng cô, định thần lại hóá ra là Lê Ngọc Hàn. Lúc này cô mới thở phào, hỏi hắn :
Thần Vương điện hạ sao lại ở đây ?Nàng đi đâu cả đêm không về vậy ? Làm bồn vương chờ mòn mỏi.Hắn biết cô đi dạo phố nhưng vẫn hỏi bởi vì khi không thấy cô trong viện, hắn đã cho người đi điều tra.
Châu Vĩnh Hi khó hiêu hắn chờ cô làm gì chứ nhỉ, nhưng mà chuyện cô đi đêm đến gần sáng mới về đã bị phát hiện rồi. Cô chắp tay thành thật, cầu xin hắn :
- Ta chỉ là đi dạo..đi dạo thôi. Thần Vương điện hạ độ lượng xin đừng nói chuyện này cho ai biết nhất là phụ mẫu.
Hắn vốn cũng không muốn nói nhưng thấy cô cầu xin như vậy, hắn cũng nên kiếm chút lợi lộc, nhướn mày hỏi :
- Vậy nàng lấy gì để đa tạ việc ta bảo che cho nàng ?
Châu Vĩnh Hi nhíu mảy, cô không biết hắn cần cái gì nữa, hắn cái gì cũng đầy đủ, vật chất hay quyền lực đều có.
Vĩnh Hi nói :
- Điện hạ muốn ta làm gì, đều không chối từ hơn nữa ta còn nợ điện hạ một ân tình.
Lê Ngọc Hàn căng cứng người, nắm lấy tay cô rồi nói :
- Vậy thì nàng có muốn gả cho ta không ?
Nghe vậy Vĩnh Hi mặt ngượng ngùng thầm nghĩ " Đang tỏ tình sao ? Vậy cũng quá qua loa rồi. Nhưng mà được một anh chàng đẹp trai quyền lực nhà giàu tỏ tình đúng là thích thật đó. Không được, Châu Vĩnh Hi, mày mau bình tĩnh lại, mày quên kiếp trước mày chết vì thứ gì rồi sao. Mày vẫn chưa hiểu rõ con người này, cũng mới gặp có vài lần, chắc chắn hắn ta chỉ yêu về nhan sắc, đợi mày già nua rồi thì hậu viện của hắn chắc sẽ có cả trăm bông hoa hồng khác nhau."
Cô định rút tay lại nhưng không được, Lê Ngọc Hàn nắm quá chặt, cô khéo léo từ chối và nói ra tâm tư của mình :
- Khụ, hiện giờ ta vẫn chưa thể gả, bởi vì trên còn có huynh trưởng chưa thành gia lập thất và cũng chưa đến tuổi cập kê. Hơn nữa, phu quân của ta nhất định không được tam thê tứ thiếp, chỉ có một mình ta như phụ mẫu của ta vậy. Người chắc không đáp ứng nổi đâu nhỉ ?
Lê Ngọc Hàn kiên định nói :
- Yên tâm, ta chỉ cần một người là đủ. Chỉ cần nàng bằng lòng ta liền rước nàng vào phủ. Sau này, chỉ độc sủng mỗi mình nàng, tài sản của ta cũng cho nàng quản lí.
Ha, xem ra ngày mai phải kiếm thê tử cho A Thụy rồi, nhất định không thể để Vĩnh Thụy ngáng đường hắn rước thê tử vào cửa được. Châu Vĩnh Hi thầm cảm thán " Ối, đàn ông thời xưa mà chỉ lấy một bà vợ thôi ư? Mồm miệng dẻo dễ sợ, nhưng mà tài sản của hắn sẽ do mình quản lí, vậy thì không sợ rồi "
- Thần Vương trời gần sáng rồi, nha hoàn chắc cũng gần vào đánh thức ta dậy. Tiểu nữ cáo lui.
Thần Vương gật đầu, bế nàng lên kiểu công chúa, đem nàng vào phòng rồi ghé sát vào tai, lướt nhẹ qua tai rồi lại
- Ta đợi nàng.
Cả người Châu Vĩnh Hi cứng đờ, run nhẹ lên vì bị chạm chỗ nhạy cảm. Ngồi thất thần trên giường một lúc sau mới hồi thần lại thì Thần Vương đã đi tử lúc nào rồi. Cô nhanh chóng thay đồ, Du Nguyệt bước vào phòng kinh ngạc khi thấy cô ngồi sẵn trên bàn trang điểm :
Hôm nay quận chúa dậy thật sớm, mọi hôm phải để nô tì kêu.Em chuẩn bị cho ta, chúng ta sẽ ra ngoài một chuyến.Quận chúa có việc gì sao ? Để em đi chuẩn bị, tướng quân và lão gia sẽ cho nhiều hộ vệ theo người.Vĩnh Hi nhăn mặt, đem theo nhiều người làm vướng víu tay chân, cô dặn Du Nguyệt:
Chỉ là ra ngoài gặp một bằng hữu thôi, không cần phô trương như vậy, em kêu huynh trưởng ta cho người âm thầm là được.Bằng hữu ?? Du Nguyệt kinh ngạc hỏi côMới quen thôi, hôm nay em cũng không cần theo hầu hạ ta đâu, cứ ở lại trong viện dưỡng thương cho tốt đi.Huynh trưởng vẫn ở trong phủ chứ?Quận chúa, sáng sớm tướng quân đã đi cùng với Thần Vương rồi.Du Nguyệt thay đồ xong thì Vĩnh Hi cũng không chậm trễ, ra quán trọ gặp Tịch Chi
- Tịch Chi, mình đến rồi.
Nhiếp Tịch Chi thấy Châu Vĩnh Hi đến thì mừng rỡ, kéo cô ra khỏi quán trọ rồi nói :
Chờ cậu mãi, mau dẫn mình đi chơi, ngắm cảnh gì đó đi.Ở cổ đại cũng không nhiều thú vui, hay giờ dẫn cậu đến tửu lâu, nơi đó vừa có trà rượu vừa có múa hát nữa.Nhiếp Tịch Chi cũng không phản đối, rất nhanh hai người đã đến tửu lâu gần quán trọ. Nhiếp Tịch Chi cũng k cho Vĩnh Hi nghe đủ chuyện trên trời dưới đất, từ kiếp trước cho đến kiếp này. Châu Vĩnh Hi cũng vậy, cô kể cho nàng ta nghe chuyện mình thành linh hồn chứng kiến Nhiếp Tịch Chi giết tên tra nam đó. Tịch Chi ngạc nhiên không thôi, còn có thể xuyên về hiện đại được nữa nhưng không nhập vào thân xác được. Hai người bọn họ cũng không hiểu nhiều về vấn đề này nhưng mà được tới đâu hay tới đó, hiện tại họ sống quá tốt rồi. Nhiếp Tịch Chi đột nhiên nhớ ra chuyện gì, thấp giọng nói :
À, hoàng huynh tớ cách đây không lâu vừa đến đây đó.
- Liên quan gì ?? Muốn làm mai à ?
Nhiếp Tịch Chi lắc đầu lia lịa :
Không phải, tớ không thích cậu gả cho hoàng huynh tớ. Hoàng huynh tớ phong lưu đa tình, chưa lập thái tử phi mà đông cung cũng hơn chục người, chưa tính vụ tình một đêm đâu, phụ nữ hiện đại như chúng ta làm sao chấp nhận được.Ừm, cũng đúng.Hoàng huynh nói với tớ, phụ nữ đối với huynh chỉ là để trang trí và sưởi ấm giường nhưng mà từ lúc đi chơi ở Lễ Triều về thì người cứ thần thờ, vô thức còn cười nữa như bị ma ám vậy. Hỏi ra mới biết bị thần tình yêu quật rồi.Một nữ tử Lễ Triều nào đó mà tớ không quen biết đã lọt vào mắt xanh của hoàng huynh. Sớm muộn cũng trở thành thái tử phi.
- Cái này có được gọi là lãng tử quay đầu không nhỉ ?
Nhiếp Tịch Chi thả một like cho Vĩnh Hi:
- Chính xác luôn, như trong mấy bộ tiểu thuyết vậy. Cậu biết nữ tử đó không?
Châu Vĩnh Hi khó hiểu, hắn là ai cô còn chưa thấy chưa biết mặt mũi thế nào nữa.
Làm sao biết được, đây đâu phải chuyện của tớ. Cậu muốn ta điều tra à ?Ừm, tớ cũng tò mò. Tuy nhiên, nếu như hoàng huynh mà gặp cậu nhất định sẽ dùng dung nhan ma mị mê hoặc cậu cho xem, cậu xinh đẹp tài giỏi như vậy cơ mà. Đối với bông hoa mới gặp đã yêu trong lúc đi chơi đó chắc huynh ấy cũng có suy tính. Hoàng huynh tớ vốn dĩ muốn sang Lễ Triều cưới cô ấy nhưng mà trong Đông cung có người hạ độc, khiến huynh ấy nằm liệt giường một tháng. Bây giờ vẫn còn đang hồi phục, hoàng huynh đang bận điều tra về vụ việc này nên tớ sang chơi một mình.
- Ôi trời, về nhà đuổi bọn họ gấp đi, làm ăn thế không ổn đâu.
Tịch Chi khoác tay cô, chu môi lên nói :
- Biết rồi, nhưng ở chơi vài hôm đã, phú bà Hi Hi mau bao nuôi Tiếu Chi đi. Còn nữa cậu cải trang dở ẹc à, vừa nhìn đã biết con gái liền. Để tớ giúp cậu một tay.
Vĩnh Hi giả bộ nhún người hành lề :
- Vậy làm phiền công chúa rồi.
Tịch Chi ghé vào mặt cô, nói :
Cậu dẫn tớ đi xem nhan sắc của nam chính tròn méo ra sao đi. Tớ thật sự muốn xem, à, lúc tớ lỡ mê thì nhớ tát vài cái cho tính nha.Cũng được, nhưng cậu phải tìm người của cậu trước, rồi thuê quán trọ nào sang hơn mà ở, chứ ở đây tớ thấy không an toàn.Tịch Chi suy nghĩ không ra liền hỏi :
- Làm sao tìm người giờ ?
Vĩnh Hi hất mặt lên nói với nàng ta :
- Cậu quên tớ rồi sao, thân phận của tôi cũng cao lắm đó, tìm người thì không thể làm khó bổn quận chúa được.
Nhưng mà tớ là trốn nhà đi chơi, nên phải sáng mai mới tìm người được.
- Vậy trông cậy vào cậu.
Sau đó hai người cùng thuê một quán trọ tốt hơn cho Nhiếp Tịch Chi ở, Vĩnh Hi cảm thấy không yên tâm khi để cô bạn ở đây một mình. Định nằm với cậu đến gần sáng rồi mới về phủ nhưng Tịch Chi bảo không sao, trấn an cô rồi bảo cô mau hồi phủ không lại bị phạt. Thời cổ đại không giống như thời hiện đại, nữ tử đi đêm đến sáng mới về sẽ bị người khác hủy hoại thanh danh liền. Vĩnh Hi cũng đành đi về nhà, trước đó còn dặn dò rất nhiều :
Cậu nghỉ ngơi đi, sáng mai tớ dẫn cậu đi quẩy.Điều tra luôn nam nữ chính có ra đường không, tớ muốn đi nhìn nhan sắc bọn họ và hào quang như thế nào.Rồi rồi, đi ngủ đi công chúa.Cô men theo con đường về nhà, cảm giác có ai đó nhìn cô chằm chằm làm cước bộ cô nhanh hơn rồi chạy thục mạng về phủ. Trèo lên cái cây to để bước vào phủ thì có người đứng đợi cô sẵn trên cây, cô giật mình muốn hét lớn thì người đó đã lấy tay bịt miệng cô, định thần lại hóá ra là Lê Ngọc Hàn. Lúc này cô mới thở phào, hỏi hắn :
Thần Vương điện hạ sao lại ở đây ?Nàng đi đâu cả đêm không về vậy ? Làm bồn vương chờ mòn mỏi.Hắn biết cô đi dạo phố nhưng vẫn hỏi bởi vì khi không thấy cô trong viện, hắn đã cho người đi điều tra.
Châu Vĩnh Hi khó hiêu hắn chờ cô làm gì chứ nhỉ, nhưng mà chuyện cô đi đêm đến gần sáng mới về đã bị phát hiện rồi. Cô chắp tay thành thật, cầu xin hắn :
- Ta chỉ là đi dạo..đi dạo thôi. Thần Vương điện hạ độ lượng xin đừng nói chuyện này cho ai biết nhất là phụ mẫu.
Hắn vốn cũng không muốn nói nhưng thấy cô cầu xin như vậy, hắn cũng nên kiếm chút lợi lộc, nhướn mày hỏi :
- Vậy nàng lấy gì để đa tạ việc ta bảo che cho nàng ?
Châu Vĩnh Hi nhíu mảy, cô không biết hắn cần cái gì nữa, hắn cái gì cũng đầy đủ, vật chất hay quyền lực đều có.
Vĩnh Hi nói :
- Điện hạ muốn ta làm gì, đều không chối từ hơn nữa ta còn nợ điện hạ một ân tình.
Lê Ngọc Hàn căng cứng người, nắm lấy tay cô rồi nói :
- Vậy thì nàng có muốn gả cho ta không ?
Nghe vậy Vĩnh Hi mặt ngượng ngùng thầm nghĩ " Đang tỏ tình sao ? Vậy cũng quá qua loa rồi. Nhưng mà được một anh chàng đẹp trai quyền lực nhà giàu tỏ tình đúng là thích thật đó. Không được, Châu Vĩnh Hi, mày mau bình tĩnh lại, mày quên kiếp trước mày chết vì thứ gì rồi sao. Mày vẫn chưa hiểu rõ con người này, cũng mới gặp có vài lần, chắc chắn hắn ta chỉ yêu về nhan sắc, đợi mày già nua rồi thì hậu viện của hắn chắc sẽ có cả trăm bông hoa hồng khác nhau."
Cô định rút tay lại nhưng không được, Lê Ngọc Hàn nắm quá chặt, cô khéo léo từ chối và nói ra tâm tư của mình :
- Khụ, hiện giờ ta vẫn chưa thể gả, bởi vì trên còn có huynh trưởng chưa thành gia lập thất và cũng chưa đến tuổi cập kê. Hơn nữa, phu quân của ta nhất định không được tam thê tứ thiếp, chỉ có một mình ta như phụ mẫu của ta vậy. Người chắc không đáp ứng nổi đâu nhỉ ?
Lê Ngọc Hàn kiên định nói :
- Yên tâm, ta chỉ cần một người là đủ. Chỉ cần nàng bằng lòng ta liền rước nàng vào phủ. Sau này, chỉ độc sủng mỗi mình nàng, tài sản của ta cũng cho nàng quản lí.
Ha, xem ra ngày mai phải kiếm thê tử cho A Thụy rồi, nhất định không thể để Vĩnh Thụy ngáng đường hắn rước thê tử vào cửa được. Châu Vĩnh Hi thầm cảm thán " Ối, đàn ông thời xưa mà chỉ lấy một bà vợ thôi ư? Mồm miệng dẻo dễ sợ, nhưng mà tài sản của hắn sẽ do mình quản lí, vậy thì không sợ rồi "
- Thần Vương trời gần sáng rồi, nha hoàn chắc cũng gần vào đánh thức ta dậy. Tiểu nữ cáo lui.
Thần Vương gật đầu, bế nàng lên kiểu công chúa, đem nàng vào phòng rồi ghé sát vào tai, lướt nhẹ qua tai rồi lại
- Ta đợi nàng.
Cả người Châu Vĩnh Hi cứng đờ, run nhẹ lên vì bị chạm chỗ nhạy cảm. Ngồi thất thần trên giường một lúc sau mới hồi thần lại thì Thần Vương đã đi tử lúc nào rồi. Cô nhanh chóng thay đồ, Du Nguyệt bước vào phòng kinh ngạc khi thấy cô ngồi sẵn trên bàn trang điểm :
Hôm nay quận chúa dậy thật sớm, mọi hôm phải để nô tì kêu.Em chuẩn bị cho ta, chúng ta sẽ ra ngoài một chuyến.Quận chúa có việc gì sao ? Để em đi chuẩn bị, tướng quân và lão gia sẽ cho nhiều hộ vệ theo người.Vĩnh Hi nhăn mặt, đem theo nhiều người làm vướng víu tay chân, cô dặn Du Nguyệt:
Chỉ là ra ngoài gặp một bằng hữu thôi, không cần phô trương như vậy, em kêu huynh trưởng ta cho người âm thầm là được.Bằng hữu ?? Du Nguyệt kinh ngạc hỏi côMới quen thôi, hôm nay em cũng không cần theo hầu hạ ta đâu, cứ ở lại trong viện dưỡng thương cho tốt đi.Huynh trưởng vẫn ở trong phủ chứ?Quận chúa, sáng sớm tướng quân đã đi cùng với Thần Vương rồi.Du Nguyệt thay đồ xong thì Vĩnh Hi cũng không chậm trễ, ra quán trọ gặp Tịch Chi
- Tịch Chi, mình đến rồi.
Nhiếp Tịch Chi thấy Châu Vĩnh Hi đến thì mừng rỡ, kéo cô ra khỏi quán trọ rồi nói :
Chờ cậu mãi, mau dẫn mình đi chơi, ngắm cảnh gì đó đi.Ở cổ đại cũng không nhiều thú vui, hay giờ dẫn cậu đến tửu lâu, nơi đó vừa có trà rượu vừa có múa hát nữa.Nhiếp Tịch Chi cũng không phản đối, rất nhanh hai người đã đến tửu lâu gần quán trọ. Nhiếp Tịch Chi cũng k cho Vĩnh Hi nghe đủ chuyện trên trời dưới đất, từ kiếp trước cho đến kiếp này. Châu Vĩnh Hi cũng vậy, cô kể cho nàng ta nghe chuyện mình thành linh hồn chứng kiến Nhiếp Tịch Chi giết tên tra nam đó. Tịch Chi ngạc nhiên không thôi, còn có thể xuyên về hiện đại được nữa nhưng không nhập vào thân xác được. Hai người bọn họ cũng không hiểu nhiều về vấn đề này nhưng mà được tới đâu hay tới đó, hiện tại họ sống quá tốt rồi. Nhiếp Tịch Chi đột nhiên nhớ ra chuyện gì, thấp giọng nói :
À, hoàng huynh tớ cách đây không lâu vừa đến đây đó.
- Liên quan gì ?? Muốn làm mai à ?
Nhiếp Tịch Chi lắc đầu lia lịa :
Không phải, tớ không thích cậu gả cho hoàng huynh tớ. Hoàng huynh tớ phong lưu đa tình, chưa lập thái tử phi mà đông cung cũng hơn chục người, chưa tính vụ tình một đêm đâu, phụ nữ hiện đại như chúng ta làm sao chấp nhận được.Ừm, cũng đúng.Hoàng huynh nói với tớ, phụ nữ đối với huynh chỉ là để trang trí và sưởi ấm giường nhưng mà từ lúc đi chơi ở Lễ Triều về thì người cứ thần thờ, vô thức còn cười nữa như bị ma ám vậy. Hỏi ra mới biết bị thần tình yêu quật rồi.Một nữ tử Lễ Triều nào đó mà tớ không quen biết đã lọt vào mắt xanh của hoàng huynh. Sớm muộn cũng trở thành thái tử phi.
- Cái này có được gọi là lãng tử quay đầu không nhỉ ?
Nhiếp Tịch Chi thả một like cho Vĩnh Hi:
- Chính xác luôn, như trong mấy bộ tiểu thuyết vậy. Cậu biết nữ tử đó không?
Châu Vĩnh Hi khó hiểu, hắn là ai cô còn chưa thấy chưa biết mặt mũi thế nào nữa.
Làm sao biết được, đây đâu phải chuyện của tớ. Cậu muốn ta điều tra à ?Ừm, tớ cũng tò mò. Tuy nhiên, nếu như hoàng huynh mà gặp cậu nhất định sẽ dùng dung nhan ma mị mê hoặc cậu cho xem, cậu xinh đẹp tài giỏi như vậy cơ mà. Đối với bông hoa mới gặp đã yêu trong lúc đi chơi đó chắc huynh ấy cũng có suy tính. Hoàng huynh tớ vốn dĩ muốn sang Lễ Triều cưới cô ấy nhưng mà trong Đông cung có người hạ độc, khiến huynh ấy nằm liệt giường một tháng. Bây giờ vẫn còn đang hồi phục, hoàng huynh đang bận điều tra về vụ việc này nên tớ sang chơi một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.