Chương 14: Vậy còn quan hệ với Thần Vương?
Huyenmai
31/10/2024
Nhiếp Thiên Cẩn ngồi đỡ trán trên thành ghế, mắt nhắm lại ngồi nghe thuộc hạ bẩm báo :
- Hồi thái tử, cô nương người sai thuộc hạ điều tra đã có kết quả rồi. Là đích nữ phủ thừa tướng tên Châu Vĩnh Hi, đã được sắc phong làm quận chúa. Quận chúa trước đây từng sâu đậm với đại hoàng tử Lễ Triều Minh Vương, sau khi Minh Vương lấy Minh Vương phi thì nghe nói quận chúa cũng buông bỏ được.
Nhiếp Thiên Cẩn nghe thông tin này gương mặt hài lòng. Sau đó, nhớ ra chuyện Thần Vương bế nàng ra khỏi tửu lâu, trong lòng tràn ngập vị chua lên tiếng hỏi :
- Vậy còn quan hệ với Thần Vương?
- Hồi thái tử, bọn họ không có quan hệ gì cả, chỉ có ca ca của quận chúa là Khánh Ninh tướng quân có quan hệ bằng hữu với Thần Vương.
Hắn ta cho thuộc hạ lui xuống, bản thân thì trầm ngâm, trong lòng đầy suy tính.
Tại phủ thừa tướng
Vĩnh Hi ngoan ngoãn để ca ca bế vào phủ. Tần thị ra cửa đã thấy cảnh này liền thở dài bất lực. Bà phân phó người nấu canh giải rượu cho cô, nha hoàn cũng giúp Vĩnh Hi thay bộ đồ mới. Cô sau khi uống canh thì ngủ quên trời quên đất một mạch đến sáng hôm sau. Khi tỉnh dậy thì đầu óc đau như búa bổ, mẫu thân lo lắng mời đại phu đến, hôm nay cũng cho cô nghỉ học. Vĩnh Hi đang nhàn rỗi nằm trên giường thì có nha hoàn vào báo
- Quận chúa, có người của tửu lâu đến gặp người.
- Tìm ta ? Có báo là chuyện gì không ?
- Hồi quận chúa, hôm qua người đã thắng cuộc thi nên nhận được một ngàn lượng bạc. Là người của tửu lâu tới đưa ngân lượng
- Hiện giờ ta đang đau đầu, khó chịu, kêu bọn họ để bạc lại rồi đi đi
Cô thắng ư ? Chẳng phải hôm đó có nữ chính à ? Cái này có được gọi là hào quang nữ phụ không nhỉ.
Cô nằm trên giường thấy buồn chán bèn Sài Du Nguyệt mang cây cổ cầm đến phòng cô. Từ lúc chiến thắng ở tửu lâu cô đã tự tin hơn về cầm nghệ của mình. Cô cũng cho Du Nguyệt lui xuống bởi vì cô không muốn ai làm phiền mình. Lúc cô lấy tay gảy lên dây đàn thì đã thấy vị vương gia nào đó đứng ngoài cửa sổ nhìn cô rồi. Âm thanh cây cổ cầm vang lên làm cho người ta thấy thư thái, Thần Vương thì bên ngoài cửa sổ nhắm mắt hưởng thụ. Cô dừng tay thì Lê Ngọc Hàn thấy hụt hẫng:
- Đánh nữa đi, bổn vương muốn nghe tiếng đàn của nàng.
Vĩnh Hi giật thót tim, quay sau lưng thì thấy Thần Vương đang ngồi cạnh cửa sổ. Cô khó hiểu hắn vào đây từ lúc nào được bèn hỏi :
- Thần Vương điện hạ tại sao lại ở chỗ này ?
Thần Vương ngồi trên thành cửa sổ :
- Bổn vương đến để muốn cô thực hiện lời hứa của mình, mời ta đi ăn cơm.
Vĩnh Hi nhíu mày, vừa mới ăn vào ngày hôm qua cơ mà
- Chẳng phải đã ăn ở tửu lâu rồi sao ?
- Cái đó không tính, vì còn có người ngoài
Cái gì ? Hắn nói vậy mà nghe được à, Vĩnh Thụy là người ngoài, xem ra hắn không coi trọng tình bằng hữu này rồi. Vĩnh Hi khó chịu lên tiếng
- Người ngoài ? Đó là ca ca của tiểu nữ, cũng là bằng hữu của người mà. Không tính là người ngoài.
Thần Vương suy nghĩ một hồi, rồi mới lên tiếng :
- Vậy ta mời nàng đi chơi có được không?
Sao tự nhiên khi không lại mời đi chơi ? Đừng nói là thích mình rồi nha, nhưng đây là cổ đại, lỡ như bị người phát hiện thì không phải là tính luôn chuyện hôn sự à, hoặc cũng sinh ra mấy lời đồn không đáng có. Trong mấy bộ phim cổ trang thường như vậy mà. Thôi, cứ từ chối cho chắc, mặc dù đẹp trai thiệt nhưng cô vẫn còn muốn hạnh phúc, tránh xa người hoàng tộc ra.
- E là không tiện.
Thần Vương bị từ chối thì gương mặt thất vọng không thôi, lần đầu hắn ta để ý đến nữ nhân vậy mà thất bại.
- Vậy nàng có thể đánh một khúc nhạc cho ta được không ?
- Cũng được, tiểu nữ tặng ngài một khúc.
Dù sao cũng không có vấn đề gì nên cô vui vẻ đồng ý. Cô tặng cho Thần Vương bài thần thoại kết hợp một chút giai điệu cô tự sáng tác.
- Tiếng đàn của quận chúa toàn những giải điệu mới lạ nhưng khá hay. Bổn vương rất thưởng thức.
Cô sợ mẫu thân vào phòng nên mới lên tiếng đuổi khách :
- Bây giờ điện hạ nên đi rồi.
Hắn ta còn lưu luyến thế mà nàng không khách khí đuổi hắn đi rồi.
- Bổn vương sẽ tìm nàng sau
Cái gì ? Còn tìm nàng nữa hả, sao tên này lại bám dai như đỉa vậy ? Thật mệt mỏi mà.
- Hồi thái tử, cô nương người sai thuộc hạ điều tra đã có kết quả rồi. Là đích nữ phủ thừa tướng tên Châu Vĩnh Hi, đã được sắc phong làm quận chúa. Quận chúa trước đây từng sâu đậm với đại hoàng tử Lễ Triều Minh Vương, sau khi Minh Vương lấy Minh Vương phi thì nghe nói quận chúa cũng buông bỏ được.
Nhiếp Thiên Cẩn nghe thông tin này gương mặt hài lòng. Sau đó, nhớ ra chuyện Thần Vương bế nàng ra khỏi tửu lâu, trong lòng tràn ngập vị chua lên tiếng hỏi :
- Vậy còn quan hệ với Thần Vương?
- Hồi thái tử, bọn họ không có quan hệ gì cả, chỉ có ca ca của quận chúa là Khánh Ninh tướng quân có quan hệ bằng hữu với Thần Vương.
Hắn ta cho thuộc hạ lui xuống, bản thân thì trầm ngâm, trong lòng đầy suy tính.
Tại phủ thừa tướng
Vĩnh Hi ngoan ngoãn để ca ca bế vào phủ. Tần thị ra cửa đã thấy cảnh này liền thở dài bất lực. Bà phân phó người nấu canh giải rượu cho cô, nha hoàn cũng giúp Vĩnh Hi thay bộ đồ mới. Cô sau khi uống canh thì ngủ quên trời quên đất một mạch đến sáng hôm sau. Khi tỉnh dậy thì đầu óc đau như búa bổ, mẫu thân lo lắng mời đại phu đến, hôm nay cũng cho cô nghỉ học. Vĩnh Hi đang nhàn rỗi nằm trên giường thì có nha hoàn vào báo
- Quận chúa, có người của tửu lâu đến gặp người.
- Tìm ta ? Có báo là chuyện gì không ?
- Hồi quận chúa, hôm qua người đã thắng cuộc thi nên nhận được một ngàn lượng bạc. Là người của tửu lâu tới đưa ngân lượng
- Hiện giờ ta đang đau đầu, khó chịu, kêu bọn họ để bạc lại rồi đi đi
Cô thắng ư ? Chẳng phải hôm đó có nữ chính à ? Cái này có được gọi là hào quang nữ phụ không nhỉ.
Cô nằm trên giường thấy buồn chán bèn Sài Du Nguyệt mang cây cổ cầm đến phòng cô. Từ lúc chiến thắng ở tửu lâu cô đã tự tin hơn về cầm nghệ của mình. Cô cũng cho Du Nguyệt lui xuống bởi vì cô không muốn ai làm phiền mình. Lúc cô lấy tay gảy lên dây đàn thì đã thấy vị vương gia nào đó đứng ngoài cửa sổ nhìn cô rồi. Âm thanh cây cổ cầm vang lên làm cho người ta thấy thư thái, Thần Vương thì bên ngoài cửa sổ nhắm mắt hưởng thụ. Cô dừng tay thì Lê Ngọc Hàn thấy hụt hẫng:
- Đánh nữa đi, bổn vương muốn nghe tiếng đàn của nàng.
Vĩnh Hi giật thót tim, quay sau lưng thì thấy Thần Vương đang ngồi cạnh cửa sổ. Cô khó hiểu hắn vào đây từ lúc nào được bèn hỏi :
- Thần Vương điện hạ tại sao lại ở chỗ này ?
Thần Vương ngồi trên thành cửa sổ :
- Bổn vương đến để muốn cô thực hiện lời hứa của mình, mời ta đi ăn cơm.
Vĩnh Hi nhíu mày, vừa mới ăn vào ngày hôm qua cơ mà
- Chẳng phải đã ăn ở tửu lâu rồi sao ?
- Cái đó không tính, vì còn có người ngoài
Cái gì ? Hắn nói vậy mà nghe được à, Vĩnh Thụy là người ngoài, xem ra hắn không coi trọng tình bằng hữu này rồi. Vĩnh Hi khó chịu lên tiếng
- Người ngoài ? Đó là ca ca của tiểu nữ, cũng là bằng hữu của người mà. Không tính là người ngoài.
Thần Vương suy nghĩ một hồi, rồi mới lên tiếng :
- Vậy ta mời nàng đi chơi có được không?
Sao tự nhiên khi không lại mời đi chơi ? Đừng nói là thích mình rồi nha, nhưng đây là cổ đại, lỡ như bị người phát hiện thì không phải là tính luôn chuyện hôn sự à, hoặc cũng sinh ra mấy lời đồn không đáng có. Trong mấy bộ phim cổ trang thường như vậy mà. Thôi, cứ từ chối cho chắc, mặc dù đẹp trai thiệt nhưng cô vẫn còn muốn hạnh phúc, tránh xa người hoàng tộc ra.
- E là không tiện.
Thần Vương bị từ chối thì gương mặt thất vọng không thôi, lần đầu hắn ta để ý đến nữ nhân vậy mà thất bại.
- Vậy nàng có thể đánh một khúc nhạc cho ta được không ?
- Cũng được, tiểu nữ tặng ngài một khúc.
Dù sao cũng không có vấn đề gì nên cô vui vẻ đồng ý. Cô tặng cho Thần Vương bài thần thoại kết hợp một chút giai điệu cô tự sáng tác.
- Tiếng đàn của quận chúa toàn những giải điệu mới lạ nhưng khá hay. Bổn vương rất thưởng thức.
Cô sợ mẫu thân vào phòng nên mới lên tiếng đuổi khách :
- Bây giờ điện hạ nên đi rồi.
Hắn ta còn lưu luyến thế mà nàng không khách khí đuổi hắn đi rồi.
- Bổn vương sẽ tìm nàng sau
Cái gì ? Còn tìm nàng nữa hả, sao tên này lại bám dai như đỉa vậy ? Thật mệt mỏi mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.