Chương 67
Thanh Oa
02/04/2020
Edit: Linh Nguyệt
“Đương nhiên anh phải thích rồi! Cái này đắt lắm đấy!” La Thiến nói, cô đối quà tặng của mình rất có lòng tin.
Nhưng quả thật cô không cùng thế giới với Đường Diễn phất tay một cái là tặng cô một cái vòng cổ mười vạn, cho tới bây giờ đây là lần đầu tiên cô mua một món đồ đắt như vậy.
“Sao em biết kích cỡ của tôi?” Đường Diễn hỏi.
La Thiến nói: “Em tưởng tượng một chút, nhân viên trong tiệm cũng phân tích giúp nữa. Dù sao thì đâu thể không thích hợp liền cầm đi đổi chứ, vậy nên em đành tự ước lượng thôi.”
Đường Diễn thở ra một hơi, nhìn La Thiến nói: “Có tâm.” Đường Diễn biết cái này không hề rẻ, có thể thấy được La Thiến ngoài miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo, vẫn chuẩn bị tốt quà sinh nhật cho hắn!
La Thiến sờ sờ đầu, cười hắc hắc, nhìn Đường Diễn lấy nhẫn ra đeo lên ngón giữa bàn tay trái, vừa vặn như in.
Đường Diễn nhướng mày nhìn La Thiến, La Thiến lại tiếp tục cười ngây ngô, trong lòng nghĩ: Ha ha, lúc ấy là chọn theo kích cỡ ngón trỏ, dù sao thì hai cái ngón tay cũng không sai biệt lắm, không sai biệt lắm!
Ở nước ngoài có lưu truyền một cách nói như thế này: nhẫn mang trên tay trái ám chỉ thượng đế ban cho bạn sự may mắn. Mang ở ngón trỏ nghĩa là chưa lập gia đình, mang ở ngón áp út nghĩ là đã đính hôn hoặc đã kết hôn, ngón út nghĩa là đang độc thân, còn mang ở ngón giữa? Ý nghĩa chính là đang ở trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt.
Nói cách khác, Đường tổng gần như mỗi năm đều lăn lộn ở nước ngoài đương nhiên biết đến cái này, nhưng La Thiến thì không, thậm chí còn chưa từng nghe qua!
“Vừa vặn luôn nè!” La Thiến nói.
Đường Diễn: “Ừ!”
Ngày hôm sau chính là Lễ Tình Nhân, vốn dĩ La Thiến muốn cùng Lạc Thiên đi tuyên truyền. Kết quả mới chạy xong một buổi sáng đã bị Đường Diễn gọi ra, mà công ty quảng cáo cũng rất khách khí đáp ứng.
“A! Cô cứ đi đi! Không có việc gì đâu, hôm nay Lạc Thiên cũng chỉ đi buổi sáng thôi! Ha ha ha ha ha… Như thế là được rồi!”
Lạc Thiên: “...” Là ai nói tuyên truyền thông cáo này phải mất mấy ngày thế?
Lúc đó La Thiến còn nghĩ, oa, công ty quảng cáo này không tồi nha!
Cô vừa xuống lầu liền thấy xe Đường Diễn. Xe của hắn không phải cái loại xa hoa sáng mù mắt thiên hạ, rất bình thường dừng ở ven đường.
La Thiến trực tiếp qua đường cái, lên xe, cười chào hỏi: “Đường tổng!”
Đường Diễn thường đeo đồng hồ ở tay phải, trước đó La Thiến đã thấy lúc hắn duỗi tay lấy đồ gì đó hoặc lúc ký tên, đồng hồ sẽ vô tình lộ ra, vô tình liếc mắt liền nhìn thấy.
Người ta liền hỏi hắn: “Đường tổng, anh mới đổi đồng hồ sao?”
“Bạn tặng.” Đường Diễn đều cười bình đạm trả lời. Mỗi lúc này La Thiến đều vô cùng hổ thẹn, cái đồng hồ kia còn chưa đến bốn vạn, người khác nhìn thấy không biết có phải sẽ cảm thấy Đường tổng mang đồng hồ rẻ tiền không?
La Thiến hỏi hắn sao anh không đeo ở tay trái. Ánh mắt khinh bỉ lúc đó của Đường Diễn cho đến bây giờ La Thiến vẫn còn nhớ rõ, hắn nói: “Căn cứ theo y học, đồng hồ đeo ở bên tay phải càng có lợi cho sức khỏe.”
La Thiến không biết đồng hồ đeo ở tay trái hay đeo ở tay phải có liên quan gì tới sức khỏe, nhưng hình như cô đã từng nghe qua việc này, vậy nên cô cũng không hỏi, sợ lộ ra bản thân thiếu hiểu biết.
Dù sao thân là một người luôn hướng tới cái tốt đẹp, từ đó về sau La Thiến lúc đeo đồng hồ luôn luôn đeo ở tay phải.
“Đi đâu vậy ạ?”
Đường Diễn nói: “Đến chỗ La Tuấn!”
La Tuấn ăn tết không có về nhà mà ở lại kinh đô làm việc, hắn ở trung tâm thành phố làm phục vụ bán thời gian ở một quán cà phê. Tết nhất, đặc biệt là Lễ Tình Nhân, cửa hàng vô cùng đông khách.
Tiệm cà phê này là chi nhánh của một công ty nước ngoài. Bình thường một ngày chỉ được 150 tệ mà hôm nay tiền lương lại được gấp đôi thành 300 tệ cho nên La Tuấn không xin nghỉ.
Hưu Phong Nhàn, bên trong trang trí thật sự thoải mái, trên tường treo một ít cành lá giả, bàn ghế sắp xếp không theo quy tắc nào nhưng lại không hề có vẻ chen chúc. Đường Diễn mang cô tới đây chủ yếu để thăm La Tuấn. Gần đây La Thiến vô cùng bận rộn, ngay cả Đường thị cũng không tới. Chỗ La Tuấn làm việc La Thiến chưa từng ghé qua nhưng Đường Diễn đã tới hai lần.
Truyện được đăng tại wattpad @dwlazp
La Thiến nhìn nơi La Tuấn làm việc một vòng, rất vừa lòng, chỉ có điều bận quá, La Tuấn sáng nay biết bọn họ muốn tới đã để lại một bàn.
Hai người đi vào, Đường Diễn gọi cà phê cùng một ít điểm tâm ngọt, cùng La Thiến ngồi ở bên này vừa ăn uống vừa xem La Tuấn làm việc, thỉnh thoảng nói chuyện hai ba câu, cảm thấy nhàn nhã, lười nhác dưới ánh mặt trời, tham lam mong muốn ngày ngày đều có thể như thế.
“Khó trách nơi này làm ăn tốt như vậy.” La Thiến cùng Đường Diễn ngồi vị trí sát bên cửa sổ, nhìn ngắn bên ngoài người đến người đi, đến nỗi mỗi một sợi tóc cũng cảm thấy thoải mái. “Những người có tiền đều nguyện ý tiêu tiền ở chỗ này, mỗi ngày đi làm mệt mọi xong tốn chút thời gian ở chỗ này, thả lỏng tâm tình, cũng coi như có thêm động lực tiếp tục làm việc.”
Đường Diễn nhấp một ngụm cà phê nói: “Đúng vậy.”
La Thiến nhìn nơi náo nhiệt này, trong lòng mơ hồ có ý niệm, hay là mình cũng mở một cái đi?
Hai người ngồi ở đây đã hai tiếng, vẫn tấp nập như cũ, nhưng đến giữa trưa thì không đông quá. Họ vào dịp Lễ Tình Nhân cũng làm hoạt động, cà phê mua một tặng một, giữa trưa tuy rất nhiều người không ngồi lại nhưng cũng đóng gói mang đi không ít.
La Tuấn vẫn không có thời gian, hiện tại rảnh rỗi một chút, tự tay làm tặng hai người sandwich.
Đường Diễn thanh toán xong, dặn La Tuấn chăm chỉ làm việc rồi mang La Thiến rời đi.
La Tuấn nhìn Đường Diễn lôi kéo chị gái nhà mình, mỉm cười.
Đơn giản ăn xong bữa trưa, Đường Diễn mang La Thiến đi xem phim.
Đường Diễn lúc này thông minh hơn, sớm đã nhờ thư ký Kiều mua giúp hai vé. Lễ Tình Nhân không ít phim được chiếu, chỗ bán vé biển người tấp nập, không ít người còn không mua được vé.
Người bạn gái không khỏi oán giận: “Sớm đã bảo anh đặt trước trên mạng.”
“Trên mạng cũng không đặt được! Để anh chạy sang chỗ kia xem có ai nhượng lại vé không nhé?”
Nghe hai người kia nói chuyện, Đường Diễn liền đắc ý nhìn La Thiến: “Ngày nghỉ người xem phim thật nhiều!”
La Thiến hiểu ý nói: “Đường tổng uy vũ.”
Đường Diễn biết La Thiến đây là khen cho có nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của hắn, hắn búng nhẹ vào trán La Thiến nói: “Được rồi, vào đi thôi!”
Xem xong phim bước ra ngoài, trời đã chuyển tối. La Thiến vô cùng vui vẻ, bởi vì cái này nhìn đi nhìn lại cũng đều giống như đang hẹn hò!
“Đường tổng, em cảm thấy mệt quá.” La Thiến vui vẻ mà nói.
Đường Diễn: “???”
“Lễ Tình Nhân và sinh nhật trùng một ngày, vốn dĩ có thể trải qua hai ngày như vậy!” La Thiến cảm thấy thật mệt.
Đường Diễn không nhịn được cười nói: “Ai bảo em chọn đúng hôm nay đòi ra ngoài chứ?”
Hai người đùa qua đùa lại, nhìn thời gian, Đường Diễn liền dẫn La Thiến đến bờ sông.
“Ngồi ở đây!” Đường Diễn lôi kéo La Thiến ngồi vào một tấm thảm trải trên đường dọc sát bờ sông.
Gần đây nơi này tràn lan mấy tấm thảm như thế này, La Thiến chưa kịp phản ứng, muốn hỏi hai câu, liền thấy pháo hoa đầy trời ở phía đối diện.
Tiếng pháo nổ không dứt, một tiếng lại tiếp một tiếng, trên bầu trời đều là pháo hoa đủ loại màu sắc, chỉ trong phút chốc nhưng lại đẹp đến rung động lòng người. Màn pháo hoa của Đường Diễn kéo khá dài, trên bầu trời một chùm lại một chùm pháo hoa, trút xuống sông như thác nước, tất cả La Thiến chưa từng gặp qua.
“Đẹp không?” Đường Diễn hỏi.
La Thiến gật đầu, Đường Diễn liền nói: “Năm sau tôi dẫn em đi xem.”
La Thiến sửng sốt, năm sau? Năm là đổi thành người khác rồi. Nghĩ đến đây, La Thiến không khỏi có chút chua xót.
Xem xong pháo hoa đã hơn bảy giờ, Đường Diễn lại dẫn La Thiến tới nhà hàng Pháp đã sớm đặt chỗ.
Ăn cơm Pháp phí thời gian, nhưng dù ở đây có là nơi đắt đỏ thì nó cũng vẫn đến từ một đất nước lãng mạn. Đồ ăn đều bày trí hoa lệ tinh xảo, vô cùng thích hợp với Lễ Tình Nhân, Đường Diễn đương nhiên sẽ chọn nó.
Ăn xong, La Thiến không biết mình đã ăn nhiều hay ít, nhưng tâm trạng lại mênh mông.
“Còn gì nữa không ạ?” Hai mắt La Thiến lấp lánh hỏi, chỗ kia có người mới ăn được một nửa đã được tặng hoa hồng. Hơn nữa khi La Thiến xem tiểu thuyết xem TV đều có mấy tình tiết thế này, Đường Diễn nhất định làm được.
Kế tiếp còn có cái gì? Còn có cái gì?
Đường Diễn giật giật khóe miệng nói: “Không có!” Rồi kéo La Thiến về nhà.
“Không có? Hiện tại mới mười giờ mà!” La Thiến đáng tiếc nói.
“Em không mệt à?” Đường Diễn hỏi. Tuy rằng là người khác sắp xếp này nọ, hắn không phải tự tay làm lấy nhưng chạy một ngày như vậy, hắn cũng mệt rồi.
La Thiến lắc đầu, Đường Diễn không còn cách nào khác bèn nói: “Về nhà, tặng quà sinh nhật cho em.”
La Thiến gật gật đầu, hai người tắm rửa xong liền cùng nhau ngồi ở trên giường, Đường Diễn đem quà đưa cho cô.
Cũng là một cái hộp nhỏ, logo La Thiến không hề quen, nếu không cô chắc chắn sẽ biết đây là logo của hãng đồng hồ nổi tiếng toàn cầu.
Mở ra hộp mới thấy, bên trong là một cái đồng hồ vô cùng sang trọng, sành điệu. Dây đồng hồ cùng mặt đồng hồ đơn giản hào phóng. Kim giây kim phút vẫn cứ chạy đuổi nhau không ngơi nghỉ, đặt ở bên tai có thể nghe thấy âm thanh máy móc duyên dáng, vô cùng êm tai.
La Thiến đương nhiên không biết cái đồng hồ này ra đời nhân dịp hãng kỉ niệm 280 năm thành lập, dùng thời gian tám năm nghiên cứu phát minh để tham gia triển lãm đồng hồ mỏng nhất, khách đến mua cũng không được thử.
La Thiến nhìn không hiểu, cô chỉ cảm thấy rất đẹp: “Đây là?”
“Quà sinh nhật.”
La Thiến muốn đeo lên tay, nghĩ nghĩ thế nào mà cũng đeo lên cổ tay phải nhìn nhìn, sau đó vui vẻ nhào qua ôm cổ Đường Diễn cọ cọ: “Cảm ơn Đường tổng!”
Đường Diễn đón được cô, trong giọng nói không tự giác được mà mang theo ý cười: “Ừ, tự thể nghiệm một chút đi.”
***
Sớm một chút kết thúc, đương nhiên là bởi vì hôm nay là Lễ Tình Nhân! Hẳn là phải có tiết mục cuối cùng chứ, không phải sao?
Hoàn mỹ một ngày? Một ngày hoàn mỹ a!
Thư ký Kiều thiếu chút nữa bị hành cho mệt chết. Đường tổng, nếu có sắp xếp việc gì anh có thể thông báo sớm hơn một chút không? Trước Lễ Tình Nhân mấy giờ mới gọi điện thông báo, dù có tiền có đôi khi cũng khó làm nhé!!!
Anh có biết tôi tốn bao nhiêu tiền mua lại vé phim từ tay người khác cho anh không? Anh có biết cái nhà hàng Pháp cao cấp kia tôi làm sao hẹn được không? Anh có biết tôi cả ngày đều ở bờ sông cùng người ta thực hành thí nghiệm làm pháo hoa không?
Dù tôi không có bạn trai thì anh cũng không thể để tôi trải qua một Lễ Tình Nhân như thê nào này chứ!!!
May mà mọi nhiệm vụ đều hoàn thành hoàn mỹ, liệu tôi có được tăng lương không?
***
Lâm Phỉ ở bờ sông thấy Đường Diễn cùng La Thiến, cho dù cô biết Đường Diễn đối xử với La Thiến vô cùng khác biệt, nhưng cô chưa từng nghĩ tới Đường Diễn sẽ cùng cô ấy trải qua Lễ Tình Nhân.
Dù sao thì cũng chưa có ai từng nghe nói qua Đường tổng cùng ai đó trải qua Lễ Tình Nhân. Đường tổng có tình nhân, nhưng vĩnh viễn chỉ có như vậy, hẹn hò? Chúc mừng? Đều chưa từng nghe nói qua.
Lễ Tình Nhân Đường tổng ở công ty tăng ca, Thất Tịch Đường tổng ở công ty tăng ca, đến cả Tết Âm Lịch Đường tổng cũng ở công ty tăng ca, hầu hết những ngày lễ đều là như vậy.
Mọi người đều biết Đường tổng là một người cuồng công việc, từ lúc làm tổng tài chưa bao giờ đến trễ. Nhưng sau khi hắn ở cùng La Thiến đã thong thả chậm rãi hơn, trong lòng cô luôn có một cảm giác kỳ quái.
Cô thông qua thư ký Kiều đi tìm Đường tổng vay tiền, thật sự lúc đó luôn có một giọng nói ở sâu trong nội tâm, nói với cô rằng cô sẽ thành công. Giọng nói này mang đến cho cô một loại tự tin, cô tin tưởng sẽ thật sự như thế, nếu không tại sao cô phải mặt dày đi lên? Nhưng sự thật lại không phải như vậy!
Lúc đó cảm giác của cô chính là, cô đã làm sai chỗ nào?
“Đương nhiên anh phải thích rồi! Cái này đắt lắm đấy!” La Thiến nói, cô đối quà tặng của mình rất có lòng tin.
Nhưng quả thật cô không cùng thế giới với Đường Diễn phất tay một cái là tặng cô một cái vòng cổ mười vạn, cho tới bây giờ đây là lần đầu tiên cô mua một món đồ đắt như vậy.
“Sao em biết kích cỡ của tôi?” Đường Diễn hỏi.
La Thiến nói: “Em tưởng tượng một chút, nhân viên trong tiệm cũng phân tích giúp nữa. Dù sao thì đâu thể không thích hợp liền cầm đi đổi chứ, vậy nên em đành tự ước lượng thôi.”
Đường Diễn thở ra một hơi, nhìn La Thiến nói: “Có tâm.” Đường Diễn biết cái này không hề rẻ, có thể thấy được La Thiến ngoài miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo, vẫn chuẩn bị tốt quà sinh nhật cho hắn!
La Thiến sờ sờ đầu, cười hắc hắc, nhìn Đường Diễn lấy nhẫn ra đeo lên ngón giữa bàn tay trái, vừa vặn như in.
Đường Diễn nhướng mày nhìn La Thiến, La Thiến lại tiếp tục cười ngây ngô, trong lòng nghĩ: Ha ha, lúc ấy là chọn theo kích cỡ ngón trỏ, dù sao thì hai cái ngón tay cũng không sai biệt lắm, không sai biệt lắm!
Ở nước ngoài có lưu truyền một cách nói như thế này: nhẫn mang trên tay trái ám chỉ thượng đế ban cho bạn sự may mắn. Mang ở ngón trỏ nghĩa là chưa lập gia đình, mang ở ngón áp út nghĩ là đã đính hôn hoặc đã kết hôn, ngón út nghĩa là đang độc thân, còn mang ở ngón giữa? Ý nghĩa chính là đang ở trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt.
Nói cách khác, Đường tổng gần như mỗi năm đều lăn lộn ở nước ngoài đương nhiên biết đến cái này, nhưng La Thiến thì không, thậm chí còn chưa từng nghe qua!
“Vừa vặn luôn nè!” La Thiến nói.
Đường Diễn: “Ừ!”
Ngày hôm sau chính là Lễ Tình Nhân, vốn dĩ La Thiến muốn cùng Lạc Thiên đi tuyên truyền. Kết quả mới chạy xong một buổi sáng đã bị Đường Diễn gọi ra, mà công ty quảng cáo cũng rất khách khí đáp ứng.
“A! Cô cứ đi đi! Không có việc gì đâu, hôm nay Lạc Thiên cũng chỉ đi buổi sáng thôi! Ha ha ha ha ha… Như thế là được rồi!”
Lạc Thiên: “...” Là ai nói tuyên truyền thông cáo này phải mất mấy ngày thế?
Lúc đó La Thiến còn nghĩ, oa, công ty quảng cáo này không tồi nha!
Cô vừa xuống lầu liền thấy xe Đường Diễn. Xe của hắn không phải cái loại xa hoa sáng mù mắt thiên hạ, rất bình thường dừng ở ven đường.
La Thiến trực tiếp qua đường cái, lên xe, cười chào hỏi: “Đường tổng!”
Đường Diễn thường đeo đồng hồ ở tay phải, trước đó La Thiến đã thấy lúc hắn duỗi tay lấy đồ gì đó hoặc lúc ký tên, đồng hồ sẽ vô tình lộ ra, vô tình liếc mắt liền nhìn thấy.
Người ta liền hỏi hắn: “Đường tổng, anh mới đổi đồng hồ sao?”
“Bạn tặng.” Đường Diễn đều cười bình đạm trả lời. Mỗi lúc này La Thiến đều vô cùng hổ thẹn, cái đồng hồ kia còn chưa đến bốn vạn, người khác nhìn thấy không biết có phải sẽ cảm thấy Đường tổng mang đồng hồ rẻ tiền không?
La Thiến hỏi hắn sao anh không đeo ở tay trái. Ánh mắt khinh bỉ lúc đó của Đường Diễn cho đến bây giờ La Thiến vẫn còn nhớ rõ, hắn nói: “Căn cứ theo y học, đồng hồ đeo ở bên tay phải càng có lợi cho sức khỏe.”
La Thiến không biết đồng hồ đeo ở tay trái hay đeo ở tay phải có liên quan gì tới sức khỏe, nhưng hình như cô đã từng nghe qua việc này, vậy nên cô cũng không hỏi, sợ lộ ra bản thân thiếu hiểu biết.
Dù sao thân là một người luôn hướng tới cái tốt đẹp, từ đó về sau La Thiến lúc đeo đồng hồ luôn luôn đeo ở tay phải.
“Đi đâu vậy ạ?”
Đường Diễn nói: “Đến chỗ La Tuấn!”
La Tuấn ăn tết không có về nhà mà ở lại kinh đô làm việc, hắn ở trung tâm thành phố làm phục vụ bán thời gian ở một quán cà phê. Tết nhất, đặc biệt là Lễ Tình Nhân, cửa hàng vô cùng đông khách.
Tiệm cà phê này là chi nhánh của một công ty nước ngoài. Bình thường một ngày chỉ được 150 tệ mà hôm nay tiền lương lại được gấp đôi thành 300 tệ cho nên La Tuấn không xin nghỉ.
Hưu Phong Nhàn, bên trong trang trí thật sự thoải mái, trên tường treo một ít cành lá giả, bàn ghế sắp xếp không theo quy tắc nào nhưng lại không hề có vẻ chen chúc. Đường Diễn mang cô tới đây chủ yếu để thăm La Tuấn. Gần đây La Thiến vô cùng bận rộn, ngay cả Đường thị cũng không tới. Chỗ La Tuấn làm việc La Thiến chưa từng ghé qua nhưng Đường Diễn đã tới hai lần.
Truyện được đăng tại wattpad @dwlazp
La Thiến nhìn nơi La Tuấn làm việc một vòng, rất vừa lòng, chỉ có điều bận quá, La Tuấn sáng nay biết bọn họ muốn tới đã để lại một bàn.
Hai người đi vào, Đường Diễn gọi cà phê cùng một ít điểm tâm ngọt, cùng La Thiến ngồi ở bên này vừa ăn uống vừa xem La Tuấn làm việc, thỉnh thoảng nói chuyện hai ba câu, cảm thấy nhàn nhã, lười nhác dưới ánh mặt trời, tham lam mong muốn ngày ngày đều có thể như thế.
“Khó trách nơi này làm ăn tốt như vậy.” La Thiến cùng Đường Diễn ngồi vị trí sát bên cửa sổ, nhìn ngắn bên ngoài người đến người đi, đến nỗi mỗi một sợi tóc cũng cảm thấy thoải mái. “Những người có tiền đều nguyện ý tiêu tiền ở chỗ này, mỗi ngày đi làm mệt mọi xong tốn chút thời gian ở chỗ này, thả lỏng tâm tình, cũng coi như có thêm động lực tiếp tục làm việc.”
Đường Diễn nhấp một ngụm cà phê nói: “Đúng vậy.”
La Thiến nhìn nơi náo nhiệt này, trong lòng mơ hồ có ý niệm, hay là mình cũng mở một cái đi?
Hai người ngồi ở đây đã hai tiếng, vẫn tấp nập như cũ, nhưng đến giữa trưa thì không đông quá. Họ vào dịp Lễ Tình Nhân cũng làm hoạt động, cà phê mua một tặng một, giữa trưa tuy rất nhiều người không ngồi lại nhưng cũng đóng gói mang đi không ít.
La Tuấn vẫn không có thời gian, hiện tại rảnh rỗi một chút, tự tay làm tặng hai người sandwich.
Đường Diễn thanh toán xong, dặn La Tuấn chăm chỉ làm việc rồi mang La Thiến rời đi.
La Tuấn nhìn Đường Diễn lôi kéo chị gái nhà mình, mỉm cười.
Đơn giản ăn xong bữa trưa, Đường Diễn mang La Thiến đi xem phim.
Đường Diễn lúc này thông minh hơn, sớm đã nhờ thư ký Kiều mua giúp hai vé. Lễ Tình Nhân không ít phim được chiếu, chỗ bán vé biển người tấp nập, không ít người còn không mua được vé.
Người bạn gái không khỏi oán giận: “Sớm đã bảo anh đặt trước trên mạng.”
“Trên mạng cũng không đặt được! Để anh chạy sang chỗ kia xem có ai nhượng lại vé không nhé?”
Nghe hai người kia nói chuyện, Đường Diễn liền đắc ý nhìn La Thiến: “Ngày nghỉ người xem phim thật nhiều!”
La Thiến hiểu ý nói: “Đường tổng uy vũ.”
Đường Diễn biết La Thiến đây là khen cho có nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của hắn, hắn búng nhẹ vào trán La Thiến nói: “Được rồi, vào đi thôi!”
Xem xong phim bước ra ngoài, trời đã chuyển tối. La Thiến vô cùng vui vẻ, bởi vì cái này nhìn đi nhìn lại cũng đều giống như đang hẹn hò!
“Đường tổng, em cảm thấy mệt quá.” La Thiến vui vẻ mà nói.
Đường Diễn: “???”
“Lễ Tình Nhân và sinh nhật trùng một ngày, vốn dĩ có thể trải qua hai ngày như vậy!” La Thiến cảm thấy thật mệt.
Đường Diễn không nhịn được cười nói: “Ai bảo em chọn đúng hôm nay đòi ra ngoài chứ?”
Hai người đùa qua đùa lại, nhìn thời gian, Đường Diễn liền dẫn La Thiến đến bờ sông.
“Ngồi ở đây!” Đường Diễn lôi kéo La Thiến ngồi vào một tấm thảm trải trên đường dọc sát bờ sông.
Gần đây nơi này tràn lan mấy tấm thảm như thế này, La Thiến chưa kịp phản ứng, muốn hỏi hai câu, liền thấy pháo hoa đầy trời ở phía đối diện.
Tiếng pháo nổ không dứt, một tiếng lại tiếp một tiếng, trên bầu trời đều là pháo hoa đủ loại màu sắc, chỉ trong phút chốc nhưng lại đẹp đến rung động lòng người. Màn pháo hoa của Đường Diễn kéo khá dài, trên bầu trời một chùm lại một chùm pháo hoa, trút xuống sông như thác nước, tất cả La Thiến chưa từng gặp qua.
“Đẹp không?” Đường Diễn hỏi.
La Thiến gật đầu, Đường Diễn liền nói: “Năm sau tôi dẫn em đi xem.”
La Thiến sửng sốt, năm sau? Năm là đổi thành người khác rồi. Nghĩ đến đây, La Thiến không khỏi có chút chua xót.
Xem xong pháo hoa đã hơn bảy giờ, Đường Diễn lại dẫn La Thiến tới nhà hàng Pháp đã sớm đặt chỗ.
Ăn cơm Pháp phí thời gian, nhưng dù ở đây có là nơi đắt đỏ thì nó cũng vẫn đến từ một đất nước lãng mạn. Đồ ăn đều bày trí hoa lệ tinh xảo, vô cùng thích hợp với Lễ Tình Nhân, Đường Diễn đương nhiên sẽ chọn nó.
Ăn xong, La Thiến không biết mình đã ăn nhiều hay ít, nhưng tâm trạng lại mênh mông.
“Còn gì nữa không ạ?” Hai mắt La Thiến lấp lánh hỏi, chỗ kia có người mới ăn được một nửa đã được tặng hoa hồng. Hơn nữa khi La Thiến xem tiểu thuyết xem TV đều có mấy tình tiết thế này, Đường Diễn nhất định làm được.
Kế tiếp còn có cái gì? Còn có cái gì?
Đường Diễn giật giật khóe miệng nói: “Không có!” Rồi kéo La Thiến về nhà.
“Không có? Hiện tại mới mười giờ mà!” La Thiến đáng tiếc nói.
“Em không mệt à?” Đường Diễn hỏi. Tuy rằng là người khác sắp xếp này nọ, hắn không phải tự tay làm lấy nhưng chạy một ngày như vậy, hắn cũng mệt rồi.
La Thiến lắc đầu, Đường Diễn không còn cách nào khác bèn nói: “Về nhà, tặng quà sinh nhật cho em.”
La Thiến gật gật đầu, hai người tắm rửa xong liền cùng nhau ngồi ở trên giường, Đường Diễn đem quà đưa cho cô.
Cũng là một cái hộp nhỏ, logo La Thiến không hề quen, nếu không cô chắc chắn sẽ biết đây là logo của hãng đồng hồ nổi tiếng toàn cầu.
Mở ra hộp mới thấy, bên trong là một cái đồng hồ vô cùng sang trọng, sành điệu. Dây đồng hồ cùng mặt đồng hồ đơn giản hào phóng. Kim giây kim phút vẫn cứ chạy đuổi nhau không ngơi nghỉ, đặt ở bên tai có thể nghe thấy âm thanh máy móc duyên dáng, vô cùng êm tai.
La Thiến đương nhiên không biết cái đồng hồ này ra đời nhân dịp hãng kỉ niệm 280 năm thành lập, dùng thời gian tám năm nghiên cứu phát minh để tham gia triển lãm đồng hồ mỏng nhất, khách đến mua cũng không được thử.
La Thiến nhìn không hiểu, cô chỉ cảm thấy rất đẹp: “Đây là?”
“Quà sinh nhật.”
La Thiến muốn đeo lên tay, nghĩ nghĩ thế nào mà cũng đeo lên cổ tay phải nhìn nhìn, sau đó vui vẻ nhào qua ôm cổ Đường Diễn cọ cọ: “Cảm ơn Đường tổng!”
Đường Diễn đón được cô, trong giọng nói không tự giác được mà mang theo ý cười: “Ừ, tự thể nghiệm một chút đi.”
***
Sớm một chút kết thúc, đương nhiên là bởi vì hôm nay là Lễ Tình Nhân! Hẳn là phải có tiết mục cuối cùng chứ, không phải sao?
Hoàn mỹ một ngày? Một ngày hoàn mỹ a!
Thư ký Kiều thiếu chút nữa bị hành cho mệt chết. Đường tổng, nếu có sắp xếp việc gì anh có thể thông báo sớm hơn một chút không? Trước Lễ Tình Nhân mấy giờ mới gọi điện thông báo, dù có tiền có đôi khi cũng khó làm nhé!!!
Anh có biết tôi tốn bao nhiêu tiền mua lại vé phim từ tay người khác cho anh không? Anh có biết cái nhà hàng Pháp cao cấp kia tôi làm sao hẹn được không? Anh có biết tôi cả ngày đều ở bờ sông cùng người ta thực hành thí nghiệm làm pháo hoa không?
Dù tôi không có bạn trai thì anh cũng không thể để tôi trải qua một Lễ Tình Nhân như thê nào này chứ!!!
May mà mọi nhiệm vụ đều hoàn thành hoàn mỹ, liệu tôi có được tăng lương không?
***
Lâm Phỉ ở bờ sông thấy Đường Diễn cùng La Thiến, cho dù cô biết Đường Diễn đối xử với La Thiến vô cùng khác biệt, nhưng cô chưa từng nghĩ tới Đường Diễn sẽ cùng cô ấy trải qua Lễ Tình Nhân.
Dù sao thì cũng chưa có ai từng nghe nói qua Đường tổng cùng ai đó trải qua Lễ Tình Nhân. Đường tổng có tình nhân, nhưng vĩnh viễn chỉ có như vậy, hẹn hò? Chúc mừng? Đều chưa từng nghe nói qua.
Lễ Tình Nhân Đường tổng ở công ty tăng ca, Thất Tịch Đường tổng ở công ty tăng ca, đến cả Tết Âm Lịch Đường tổng cũng ở công ty tăng ca, hầu hết những ngày lễ đều là như vậy.
Mọi người đều biết Đường tổng là một người cuồng công việc, từ lúc làm tổng tài chưa bao giờ đến trễ. Nhưng sau khi hắn ở cùng La Thiến đã thong thả chậm rãi hơn, trong lòng cô luôn có một cảm giác kỳ quái.
Cô thông qua thư ký Kiều đi tìm Đường tổng vay tiền, thật sự lúc đó luôn có một giọng nói ở sâu trong nội tâm, nói với cô rằng cô sẽ thành công. Giọng nói này mang đến cho cô một loại tự tin, cô tin tưởng sẽ thật sự như thế, nếu không tại sao cô phải mặt dày đi lên? Nhưng sự thật lại không phải như vậy!
Lúc đó cảm giác của cô chính là, cô đã làm sai chỗ nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.