Chương 87: Đế chế zombie (16)
Băng Liên
04/01/2021
Bạch Miên không dám làm trái lời cô thì phải gật đầu vội vàng vâng dạ cùng cam đoan.
Nhàn Vũ thấy hai người Doãn Mộc cùng Linh Lan có vẻ đã vô cùng mệt mỏi thì cô bảo họ thay đổi chỗ để cô lên lái. Còn họ về ghế sau mà nghỉ.
Lần này thì không có gì ngáng đường nữa nên Nhàn Vũ rất nhanh chóng về đến khu vực nơi ở của mình.
Vừa về đến thì cô đã được một màn chào đón của hai đứa nhóc. Chúng lao đến, ôm lấy cô nhưng Nhàn Vũ tất nhiên sẽ không được ôm đơn giản vì vị thần giữ của bên cạnh.
Mạc Thần đen mặt cuỗm luôn Nhàn Vũ đi. Vào đến phòng thì Nhàn Vũ cũng thấy mỏi liền nằm bịch xuống giường.
Cô định là ngủ một giấc thật ngon đến chiều vì cả buổi sáng mệt mỏi rồi.
Nhưng bỗng nhiên Mạc Thần ôm chầm lấy cô, dùng sức hôn môi cô.
Nhàn Vũ thấy nóng lên cũng mặc kệ cho anh hoàng hành. Đến một lúc sau, hơi mỏi thì cô hơi đẩy anh ra nói:
\- Thả em ra tí đã.
Mạc Thần ngoan ngoãn để cô thở nhưng nhất quyết vẫn ôm lấy cô. Bỗng anh cắn lấy tai cô.
Nhàn Vũ bị anh cắn thì nhạy cảm kêu lên. Giật mình, kéo anh ra hỏi:
\- Anh sao vậy Thần Thần?
\- Anh yêu em tiểu Vũ.
\- Em biết chứ. Nhưng sao lại quậy vậy?
\- Anh muốn em.
\- Nhưng em mệt rồi. Để tối đi.
\- Không. Anh muốn bây giờ cơ.
MạcThần nũng nịu như trẻ nhỏ.
\- Nghe em. Để tối đi.
\- Không. Nếu không thì là em không thương anh.
\- Nếu em không thương anh thì thương ai?
\- Em không thương anh, không cần anh nữa rồi.
\- Được thôi. Vậy anh ra khỏi phòng hay vào không gian.
Nhàn Vũ thực sự thấy mệt rồi. Cô mỏi lắm rồi mà. Tha cho cô đi.
\- Oa oa oa.......
Mạc Thần giờ trò nhõng nhẽo khiến Nhàn Vũ cũng đến đau đầu. Cô phải hôn lên môi anh rồi nói:
\- Đến tối đi. Nếu không thì ANH PHẢI NGỦ RIÊNG?
Nhàn Vũ nhấn mạnh bốn chữ cuối.
\- Vậy thì để tối đi.
Mạc Thần cầu hoan thất bại. Anh buồn rầu chỉ có thể ôm cô ngủ trưa để tối thịt sau vậy.
Nhàn Vũ dậy rồi thì đi tắm sau đó làm bữa tối cho cả một tập thể. Tuy chỉ là những món đơn giản nhưng cũng là vô cùng tốt trong mạt thế này rồi.
Ăn xong thì Hạ Linh Lan rửa bát rồi ai về phòng người đó.
Tu luyện đến đêm muộn, Nhàn Vũ có ý chuồn nhưng không thành công, bị Mạc Thần bắt được.
Cô nhiều khi tò mò zombie thì sao cương được?
Nhưng đến việc này anh còn chẳng biết nói gì đến cô.
Nhưng thế nào cũng bị anh đè cho bằng được.
Nhàn Vũ nhiều khi nhất quyết tập luyện để thoát khỏi anh nhưng cuối cùng cũng bị anh bắt mà chơi.
Bây giờ anh nhìn anh như người bình thường, từ màu da đến thứ đó cũng có. Việc đó cũng vô cùng ác, đến cả sức mạnh thì tăng đến khó chống đỡ được.
Trên giường tuy cô không thua nhưng nhiều lần thì rất mệt. Cô không muốn ngủ đến trưa, như thế mỏi lắm.
Nhưng anh vẫn không chịu, nhất quyết ít nhiều phải hơn nửa canh giờ.
Mệt cả người.
Tiểu phu quân à. Hồi xưa anh đâu như vậy mà. Giờ còn biết bắt nạt người ta trên giường. Vậy thì đại chiến ba trăm hiệp.
Cái giường cũ kêu cót két như cáo tội hai người làm nó sắp hỏng.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Sáng hôm sau vẫn là Nhàn Vũ tỉnh trước. Hôn lên trán anh một cái, ngắm khuôn mặt đẹp đang ngủ kia.
Nhàn Vũ nếu không phải chính cô là người làm anh tiến hóa cũng như sống cùng suốt mấy năm thì cô nhất định nghi ngờ tiểu phu quân bị tráo đổi. Bây giờ cô nghĩ anh đã là người rồi, chỉ là có năng lực rất mạnh thôi.
Định dậy nấu đồ ăn sáng thì bỗng nhiên Nhàn Vũ bị đè xuống. Mạc Thần nhìn cô cưng chiều nói:
\- Tiểu Vũ à. Em đi đâu vậy.
\- Bỏ em ra để em đi nấu cơm đã nào.
\- Không em phải giải quyết cho nó đã.
\- Sáng ra đã phát dục cái gì. Tự giải quyết đi.
\- Nhưng nó cần em. Một hiệp nữa thôi.
\- Nói không là không. Còn có người cùng trẻ con bên ngoài đó.
\- Nếu thế thì em sẽ mất anh đó.
\- Còn lâu tự giải quyết đi.
\- Tiểu Vũ không thương anh.
Con bà nó. Tối qua còn chưa đủ sao? Giờ còn đòi, anh coi cô là gì chứ. Được thôi, cho anh biết sự lợi hại. Vắt kiệt anh, hừ.
Thành ra lần này bữa sáng lại để cho Hạ Linh Lan nấu cơm. Nhàn Vũ lại tiếp tục nằm với Mạc Thần trên giường đến trưa.
Trưa đến, Nhàn Vũ giành chiến thắng thì vui vẻ đi tắm rồi làm cơm trưa.
Đến khi Mạc Thần dậy không thấy người đâu nhưng cũng cảm nhận được sự tồn tại của thì biết cô đang làm gì thì đi tắm rồi ra đánh chén bữa trưa.
Cả người anh da màu đồng chứ không phải xanh xám như trước lúc là zombie cấp thấp nữa khiến anh vô cùng hài lòng.
Giờ anh giống cô, cũng có lại kí ức xưa, còn có thể bảo vệ cô, bên cạnh cô như một gia đình bình thường. Tuy bên ngoài thế giới kia khó khăn, khắc nghiệt nhưng nhất định anh sẽ mãi ở bên cô.
Ra ngoài, thấy mọi người đã ngồi vào bàn ăn, cô cũng đang mang đồ ăn để lên bàn, Mạc Thần tuy không thích nhiều người nhưng đều đã sống chung thành quen rồi nên cũng có thể lơ họ thành không khí mà ân ái cùng Nhàn Vũ.
Nhàn Vũ thấy hai người Doãn Mộc cùng Linh Lan có vẻ đã vô cùng mệt mỏi thì cô bảo họ thay đổi chỗ để cô lên lái. Còn họ về ghế sau mà nghỉ.
Lần này thì không có gì ngáng đường nữa nên Nhàn Vũ rất nhanh chóng về đến khu vực nơi ở của mình.
Vừa về đến thì cô đã được một màn chào đón của hai đứa nhóc. Chúng lao đến, ôm lấy cô nhưng Nhàn Vũ tất nhiên sẽ không được ôm đơn giản vì vị thần giữ của bên cạnh.
Mạc Thần đen mặt cuỗm luôn Nhàn Vũ đi. Vào đến phòng thì Nhàn Vũ cũng thấy mỏi liền nằm bịch xuống giường.
Cô định là ngủ một giấc thật ngon đến chiều vì cả buổi sáng mệt mỏi rồi.
Nhưng bỗng nhiên Mạc Thần ôm chầm lấy cô, dùng sức hôn môi cô.
Nhàn Vũ thấy nóng lên cũng mặc kệ cho anh hoàng hành. Đến một lúc sau, hơi mỏi thì cô hơi đẩy anh ra nói:
\- Thả em ra tí đã.
Mạc Thần ngoan ngoãn để cô thở nhưng nhất quyết vẫn ôm lấy cô. Bỗng anh cắn lấy tai cô.
Nhàn Vũ bị anh cắn thì nhạy cảm kêu lên. Giật mình, kéo anh ra hỏi:
\- Anh sao vậy Thần Thần?
\- Anh yêu em tiểu Vũ.
\- Em biết chứ. Nhưng sao lại quậy vậy?
\- Anh muốn em.
\- Nhưng em mệt rồi. Để tối đi.
\- Không. Anh muốn bây giờ cơ.
MạcThần nũng nịu như trẻ nhỏ.
\- Nghe em. Để tối đi.
\- Không. Nếu không thì là em không thương anh.
\- Nếu em không thương anh thì thương ai?
\- Em không thương anh, không cần anh nữa rồi.
\- Được thôi. Vậy anh ra khỏi phòng hay vào không gian.
Nhàn Vũ thực sự thấy mệt rồi. Cô mỏi lắm rồi mà. Tha cho cô đi.
\- Oa oa oa.......
Mạc Thần giờ trò nhõng nhẽo khiến Nhàn Vũ cũng đến đau đầu. Cô phải hôn lên môi anh rồi nói:
\- Đến tối đi. Nếu không thì ANH PHẢI NGỦ RIÊNG?
Nhàn Vũ nhấn mạnh bốn chữ cuối.
\- Vậy thì để tối đi.
Mạc Thần cầu hoan thất bại. Anh buồn rầu chỉ có thể ôm cô ngủ trưa để tối thịt sau vậy.
Nhàn Vũ dậy rồi thì đi tắm sau đó làm bữa tối cho cả một tập thể. Tuy chỉ là những món đơn giản nhưng cũng là vô cùng tốt trong mạt thế này rồi.
Ăn xong thì Hạ Linh Lan rửa bát rồi ai về phòng người đó.
Tu luyện đến đêm muộn, Nhàn Vũ có ý chuồn nhưng không thành công, bị Mạc Thần bắt được.
Cô nhiều khi tò mò zombie thì sao cương được?
Nhưng đến việc này anh còn chẳng biết nói gì đến cô.
Nhưng thế nào cũng bị anh đè cho bằng được.
Nhàn Vũ nhiều khi nhất quyết tập luyện để thoát khỏi anh nhưng cuối cùng cũng bị anh bắt mà chơi.
Bây giờ anh nhìn anh như người bình thường, từ màu da đến thứ đó cũng có. Việc đó cũng vô cùng ác, đến cả sức mạnh thì tăng đến khó chống đỡ được.
Trên giường tuy cô không thua nhưng nhiều lần thì rất mệt. Cô không muốn ngủ đến trưa, như thế mỏi lắm.
Nhưng anh vẫn không chịu, nhất quyết ít nhiều phải hơn nửa canh giờ.
Mệt cả người.
Tiểu phu quân à. Hồi xưa anh đâu như vậy mà. Giờ còn biết bắt nạt người ta trên giường. Vậy thì đại chiến ba trăm hiệp.
Cái giường cũ kêu cót két như cáo tội hai người làm nó sắp hỏng.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Sáng hôm sau vẫn là Nhàn Vũ tỉnh trước. Hôn lên trán anh một cái, ngắm khuôn mặt đẹp đang ngủ kia.
Nhàn Vũ nếu không phải chính cô là người làm anh tiến hóa cũng như sống cùng suốt mấy năm thì cô nhất định nghi ngờ tiểu phu quân bị tráo đổi. Bây giờ cô nghĩ anh đã là người rồi, chỉ là có năng lực rất mạnh thôi.
Định dậy nấu đồ ăn sáng thì bỗng nhiên Nhàn Vũ bị đè xuống. Mạc Thần nhìn cô cưng chiều nói:
\- Tiểu Vũ à. Em đi đâu vậy.
\- Bỏ em ra để em đi nấu cơm đã nào.
\- Không em phải giải quyết cho nó đã.
\- Sáng ra đã phát dục cái gì. Tự giải quyết đi.
\- Nhưng nó cần em. Một hiệp nữa thôi.
\- Nói không là không. Còn có người cùng trẻ con bên ngoài đó.
\- Nếu thế thì em sẽ mất anh đó.
\- Còn lâu tự giải quyết đi.
\- Tiểu Vũ không thương anh.
Con bà nó. Tối qua còn chưa đủ sao? Giờ còn đòi, anh coi cô là gì chứ. Được thôi, cho anh biết sự lợi hại. Vắt kiệt anh, hừ.
Thành ra lần này bữa sáng lại để cho Hạ Linh Lan nấu cơm. Nhàn Vũ lại tiếp tục nằm với Mạc Thần trên giường đến trưa.
Trưa đến, Nhàn Vũ giành chiến thắng thì vui vẻ đi tắm rồi làm cơm trưa.
Đến khi Mạc Thần dậy không thấy người đâu nhưng cũng cảm nhận được sự tồn tại của thì biết cô đang làm gì thì đi tắm rồi ra đánh chén bữa trưa.
Cả người anh da màu đồng chứ không phải xanh xám như trước lúc là zombie cấp thấp nữa khiến anh vô cùng hài lòng.
Giờ anh giống cô, cũng có lại kí ức xưa, còn có thể bảo vệ cô, bên cạnh cô như một gia đình bình thường. Tuy bên ngoài thế giới kia khó khăn, khắc nghiệt nhưng nhất định anh sẽ mãi ở bên cô.
Ra ngoài, thấy mọi người đã ngồi vào bàn ăn, cô cũng đang mang đồ ăn để lên bàn, Mạc Thần tuy không thích nhiều người nhưng đều đã sống chung thành quen rồi nên cũng có thể lơ họ thành không khí mà ân ái cùng Nhàn Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.