Chương 96: Đế chế zombie (hết)
Băng Liên
04/01/2021
Sau khi trói hết đống người kia, Nhàn Vũ tự cho bọn họ quyết định sống còn của mình. Đa số đều sợ hãi nhưng cương quyết không đi theo cô.
Vậy thì được, Nhàn Vũ giao cho Tề Hắc Phong mang bọn họ đến một nơi khác, cách thật là xa căn cứ của cô để họ tự sinh tự diệt. Còn tiểu số chọn đi theo mình thì đem về căn cứ để dưỡng thành một đội quân. Dù sao cô thấy con người vẫn thuận tiện hơn chút lũ zombie cấp thấp này.
Còn nam chính Tôn Nghi vì vướng mắc với nữ chính cũng như có tình cảm với Nhàn Vũ thì liền đi theo cô.
Song Nhàn Vũ cũng chẳng quan tâm đến hắn, dù sao cô có tiểu phu quân ở đây thì đừng hòng ong bướm hay hậu cung gì cả, càng đừng nghỉ đến đập chậu cướp bông nha. Chậu bằng kim cương đó. Đừng dại dột tìm chết.
Nằm mơ cũng không thể có chuyện bỏ nhau được đâu!!!
Nhã Như tuy không được Tôn Nghi cứu nhưng vẫn còn đống nam phụ nguyện chết vì cô ta nha. Dù sao cũng không chết sớm được.
Nhã Như vô cùng may mắn giữ được hơi thở cuối cùng. Được một nam nhân trẻ là dị năng giả khá là mạnh cướp đi từ lũ zombie bao quanh Nhã Như. Rồi mang cô ta đi theo đoàn người kia về phương xa.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-ta là giải phân cách nha \\(^‐^\)/\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Được một thời gian sau, vào năm 4570. Đã được mười năm kể từ ngày hôm đó. Huyên Hạ thì được Nhàn Vũ gửi về tu chân giới cùng lời hỏi thăm đến tất tần tật người nơi đó.
Dù không muốn chút nào nhưng cuối cùng, hắn bị Nhàn Vũ hạ bùa nếu không làm liền không xong với cô nên dù có nước mắt thành sông cũng không thể không nghe theo lời cô nói.
Đau đớn thật mà. Khi bị gửi về hắn còn bị dập mặt nữa chứ. Không biết là Nhàn Vũ cố tình hay không nữa.
\( Tác giả: Không phải con gái ta đâu. Ta đó\)
Còn hai tiểu quỷ nhỏ kia đã trưởng thành rồi. Đại Bảo đã sử dụng năng lực hệ phong một cách thuần thục, Tiểu Ngọc thì có dị năng hệ hỏa nên được đích thân Nhàn Vũ dẫn dắt.
Vài năm trở lại đây, thời tiết theo đúng lộ trình trong nguyên tác đều vô cùng thất thường. Có khi sáng nắng nóng bức như lò thiêu thì đến buổi chiều lại vô cùng lạnh lẽo còn có tuyết rơi.
Những con người mà Nhàn Vũ thu nhận kia đều khó mà sống nổi. gần cũng lại có những loài sinh vật thực vật một số đã bị biến dị bởi môi trường sống bị biến đổi nên con người không có thức ăn hay thức uống sạch để sử dụng.
Tuy trong không gian Nhàn Vũ có đủ đồ để có thể nuôi sống được bọn họ nhưng nếu cô chết đi trong thế giới thì họ dùng gì. Ở trong thế giới này, đất đai đã vô cùng cằn cỗi, khô cằn, không có mấy sức sống nữa nên thực vật mới biến dị dẫn đến các sinh vật ăn phải rồi biến dị theo.
Giờ ra ngoài không phải quái thú cũng là cây ăn thịt người. May mắn rằng cái tên zombie tiến sĩ kia đã chế tạo ra thuốc có thể khiến con người trở thành zombie mà không sợ bị zombie cắn.
Do không chịu được hoàn cảnh sống khắc nghiệt nên con người cam chịu biến thành zombie. Từ đó, thời đại của zombie bắt đầu.
Còn những con người kia vẫn kiên quyết sống còn xong tận diệt.
Những zombie này dần dựa vào kí ức đã khôi phục khi còn là con người mà xây dựng lại xã hội. Giờ đây, sức mạnh dị năng được sử dụng nhiều trong công nghiệp, đời sống. Còn trở lên phát triển hơn cả khi còn là con người mà tuổi thọ cũng dài hơn.
Trong phòng loại tổng thống, Nhàn Vũ thong thả sống mỗi ngày cùng Mạc Thần trải qua cuộc sống bình bình thản thản như mong ước nếu như không phải bị quấy rầy bởi công vụ.
Nhiều lần, Nhàn Vũ mang theo Mạc Thần đi ngao du, để lại hết cho Tề Hắc Phong vì chán nản nhưng cho nhiệm vụ của hệ thống nên dù nhiều lần muốn bóp chết Bạch Miên vẫn phải cam chịu.
" Kí chủ à. Bóp chết tôi cô vẫn phải làm nhiệm vụ thôi. Cùng lắm có người khác đến phát nhiệm vụ cho cô."
Bạch Miên càng to gan hơn nói nhưng vẫn không dám nhìn thẳng mặt Nhàn Vũ do sợ cô. Chỉ chực nhanh nhanh chóng chóng để trở về không gian hệ thống.
Sáng dậy như mọi khi, Nhàn Vũ nhìn Mạc Thần đang nằm cạnh mình vuốt ve cạnh mặt của anh.
Trong mắt đầy sự ôn nhu, yêu thương cùng với đó là sự kiên định quyết tâm cùng hơi lạnh lùng.
Thở hắt ra một hơi, bỗng phát hiện tay mình đang bị cầm lấy bởi một bàn tay hơi lạnh khác.
Mạc Thần đang nằm đó, lấy tay cô áp vào mặt của mình, trìu mến ngắm nhìn cô.
\- Chào buổi sáng tiểu Vũ.
\- Chào buổi sáng Thần Thần.....
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-‐\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Cuối cùng cũng xong vị diện này rồi. Ta thề ta rất lười viết vị diện này vì ta rất ít khi đọc mạt thế, nên chẳng có mấy kinh nghiệm viết về vị diện này.
Cũng vô cùng cảm ơn mọi người đã đọc truyện của ta. Mong mọi người ủng hộ nhiều hơn trong tương lai nhé.
Vậy thì được, Nhàn Vũ giao cho Tề Hắc Phong mang bọn họ đến một nơi khác, cách thật là xa căn cứ của cô để họ tự sinh tự diệt. Còn tiểu số chọn đi theo mình thì đem về căn cứ để dưỡng thành một đội quân. Dù sao cô thấy con người vẫn thuận tiện hơn chút lũ zombie cấp thấp này.
Còn nam chính Tôn Nghi vì vướng mắc với nữ chính cũng như có tình cảm với Nhàn Vũ thì liền đi theo cô.
Song Nhàn Vũ cũng chẳng quan tâm đến hắn, dù sao cô có tiểu phu quân ở đây thì đừng hòng ong bướm hay hậu cung gì cả, càng đừng nghỉ đến đập chậu cướp bông nha. Chậu bằng kim cương đó. Đừng dại dột tìm chết.
Nằm mơ cũng không thể có chuyện bỏ nhau được đâu!!!
Nhã Như tuy không được Tôn Nghi cứu nhưng vẫn còn đống nam phụ nguyện chết vì cô ta nha. Dù sao cũng không chết sớm được.
Nhã Như vô cùng may mắn giữ được hơi thở cuối cùng. Được một nam nhân trẻ là dị năng giả khá là mạnh cướp đi từ lũ zombie bao quanh Nhã Như. Rồi mang cô ta đi theo đoàn người kia về phương xa.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-ta là giải phân cách nha \\(^‐^\)/\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Được một thời gian sau, vào năm 4570. Đã được mười năm kể từ ngày hôm đó. Huyên Hạ thì được Nhàn Vũ gửi về tu chân giới cùng lời hỏi thăm đến tất tần tật người nơi đó.
Dù không muốn chút nào nhưng cuối cùng, hắn bị Nhàn Vũ hạ bùa nếu không làm liền không xong với cô nên dù có nước mắt thành sông cũng không thể không nghe theo lời cô nói.
Đau đớn thật mà. Khi bị gửi về hắn còn bị dập mặt nữa chứ. Không biết là Nhàn Vũ cố tình hay không nữa.
\( Tác giả: Không phải con gái ta đâu. Ta đó\)
Còn hai tiểu quỷ nhỏ kia đã trưởng thành rồi. Đại Bảo đã sử dụng năng lực hệ phong một cách thuần thục, Tiểu Ngọc thì có dị năng hệ hỏa nên được đích thân Nhàn Vũ dẫn dắt.
Vài năm trở lại đây, thời tiết theo đúng lộ trình trong nguyên tác đều vô cùng thất thường. Có khi sáng nắng nóng bức như lò thiêu thì đến buổi chiều lại vô cùng lạnh lẽo còn có tuyết rơi.
Những con người mà Nhàn Vũ thu nhận kia đều khó mà sống nổi. gần cũng lại có những loài sinh vật thực vật một số đã bị biến dị bởi môi trường sống bị biến đổi nên con người không có thức ăn hay thức uống sạch để sử dụng.
Tuy trong không gian Nhàn Vũ có đủ đồ để có thể nuôi sống được bọn họ nhưng nếu cô chết đi trong thế giới thì họ dùng gì. Ở trong thế giới này, đất đai đã vô cùng cằn cỗi, khô cằn, không có mấy sức sống nữa nên thực vật mới biến dị dẫn đến các sinh vật ăn phải rồi biến dị theo.
Giờ ra ngoài không phải quái thú cũng là cây ăn thịt người. May mắn rằng cái tên zombie tiến sĩ kia đã chế tạo ra thuốc có thể khiến con người trở thành zombie mà không sợ bị zombie cắn.
Do không chịu được hoàn cảnh sống khắc nghiệt nên con người cam chịu biến thành zombie. Từ đó, thời đại của zombie bắt đầu.
Còn những con người kia vẫn kiên quyết sống còn xong tận diệt.
Những zombie này dần dựa vào kí ức đã khôi phục khi còn là con người mà xây dựng lại xã hội. Giờ đây, sức mạnh dị năng được sử dụng nhiều trong công nghiệp, đời sống. Còn trở lên phát triển hơn cả khi còn là con người mà tuổi thọ cũng dài hơn.
Trong phòng loại tổng thống, Nhàn Vũ thong thả sống mỗi ngày cùng Mạc Thần trải qua cuộc sống bình bình thản thản như mong ước nếu như không phải bị quấy rầy bởi công vụ.
Nhiều lần, Nhàn Vũ mang theo Mạc Thần đi ngao du, để lại hết cho Tề Hắc Phong vì chán nản nhưng cho nhiệm vụ của hệ thống nên dù nhiều lần muốn bóp chết Bạch Miên vẫn phải cam chịu.
" Kí chủ à. Bóp chết tôi cô vẫn phải làm nhiệm vụ thôi. Cùng lắm có người khác đến phát nhiệm vụ cho cô."
Bạch Miên càng to gan hơn nói nhưng vẫn không dám nhìn thẳng mặt Nhàn Vũ do sợ cô. Chỉ chực nhanh nhanh chóng chóng để trở về không gian hệ thống.
Sáng dậy như mọi khi, Nhàn Vũ nhìn Mạc Thần đang nằm cạnh mình vuốt ve cạnh mặt của anh.
Trong mắt đầy sự ôn nhu, yêu thương cùng với đó là sự kiên định quyết tâm cùng hơi lạnh lùng.
Thở hắt ra một hơi, bỗng phát hiện tay mình đang bị cầm lấy bởi một bàn tay hơi lạnh khác.
Mạc Thần đang nằm đó, lấy tay cô áp vào mặt của mình, trìu mến ngắm nhìn cô.
\- Chào buổi sáng tiểu Vũ.
\- Chào buổi sáng Thần Thần.....
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-‐\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Cuối cùng cũng xong vị diện này rồi. Ta thề ta rất lười viết vị diện này vì ta rất ít khi đọc mạt thế, nên chẳng có mấy kinh nghiệm viết về vị diện này.
Cũng vô cùng cảm ơn mọi người đã đọc truyện của ta. Mong mọi người ủng hộ nhiều hơn trong tương lai nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.