Nữ Phụ Cực Phẩm Trở Mình Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chương 15:
Thanh Tích
03/06/2024
"Không sao, không sao."
Dì Lưu xua tay, cẩn thận quan sát Trần Thục Phân:
"Sắc mặt của Thục Phân vẫn phải dưỡng cho tốt."
Diêu Chân Chân gật đầu: "Bác sĩ nói bệnh của mẹ cháu phần lớn là do mệt mỏi."
Dì Lưu nghĩ cũng phải, Trần Thục Phân mỗi ngày làm nhiều việc như vậy, không mệt mới lạ.
Việc trong ngoài nhà họ Diêu Vị Dân, việc nào không phải do bà lo liệu? Làm xong việc đồng áng, lại làm việc ở vườn rau, một ngày có đến mười mấy tiếng bận rộn, người sắt cũng chịu không nổi.
Đứa trẻ Chân Chân này thật không dễ dàng gì, Trần Thục Phân cũng hồ đồ, bà dưỡng tốt thân thể mình, mới có thể làm chỗ dựa cho con cái.
Thấy mọi người xung quanh đã tản đi gần hết, Diêu Chân Chân hạ giọng hỏi thăm dì Lưu về nhà ở:
"Dì, thái độ của thím hai dì cũng thấy rồi... Chúng cháu ở đây lâu dài, chắc chắn sẽ khiến bà ta chán ghét, cháu đang nghĩ xem có nên tìm một chỗ ở trong làng không..."
Dì Lưu vỗ vai Diêu Chân Chân:
"Đáng lẽ nên sớm chuyển ra thì tốt hơn."
"Trước đây dì khuyên mẹ cháu, mẹ cháu nhất quyết không nghe. Bây giờ, bà ấy chịu nghĩ thông suốt thì tốt quá.”
“Thực ra người trong làng không khó hoà hợp như mẹ cháu nghĩ đâu, cũng không vì thấy các cháu là cô nhi quả mẫu mà bắt nạt. Nếu thật sự có loại người như vậy thì bí thư làng là người đầu tiên không đồng ý!"
Trước đây Trần Thục Phân thực ra là tự mình trói buộc mình, may mà bà đã nghĩ thông, nếu không thì những ngày tháng đắng cay của bọn trẻ còn ở phía sau!
Diêu Chân Chân liên tục gật đầu, có lẽ người ngoài cuộc mới tỉnh táo.
Diêu Chân Chân dặn dì Lưu đừng nói chuyện này ra ngoài trước.
Dì Lưu gật đầu, bà rất kín miệng, hơn nữa trong lòng mong một nhà Diêu Chân Chân khổ tận cam lai, đương nhiên sẽ không đi nói nhiều.
….
Chớp mắt đã gần tối, Trương Ái Hồng vẫn chưa dậy nấu cơm, bà ta lăn qua lộn lại trên giường, chính là không nuốt trôi cục tức này.
Đợi nghe thấy tiếng động của Diêu Vị Dân trở về, bà ta mới lồm cồm bò dậy, khóc lóc kể lể với chồng:
"Vị Dân... Bà chị dâu nhà mình đúng là không ra gì... Tôi vốn nghĩ họ đến bệnh viện chỉ để làm màu, ai ngờ lại đi chữa bệnh thật... Ông nói xem, bà ta khỏe rồi thì chúng ta phải làm sao?"
Quan trọng nhất không phải là vấn đề của Trần Thục Phân, mà là Trương Ái Hồng đã nói chuyện xong với nhà kia, Trần Thục Phân vừa tắt thở, bà ta sẽ định luôn hôn sự với nhà đó.
Nhưng Trần Thục Phân không chết thì làm sao định hôn sự được?
Diêu Vị Dân trong lòng cũng rất phiền nhưng ông ta vẫn nhanh chóng nắm bắt được trọng tâm:
"Không phải tôi đã nói với bà là chưa đạt được thỏa thuận sao?"
Trương Ái Hồng lóe ánh mắt lên:
"Nhà đó cho nhiều tiền, tôi sợ bỏ lỡ mất, nên đã nhận tiền đặt cọc rồi."
Tiền sính lễ năm trăm đồng, tiền đặt cọc đã là một trăm đồng!
Ai lại chê tiền nhiều mà không lấy chứ?
Trương Ái Hồng cảm thấy mình không lấy số tiền này mới là đồ ngốc.
Nhưng gộp cả hôm qua và hôm nay, một lúc bỏ ra mất bảy mươi đồng, Trương Ái Hồng lại thấy đau lòng.
Diêu Vị Dân là đàn ông, tương đối điềm tĩnh, thấy Trương Ái Hồng sốt ruột, ngược lại còn khuyên:
Dì Lưu xua tay, cẩn thận quan sát Trần Thục Phân:
"Sắc mặt của Thục Phân vẫn phải dưỡng cho tốt."
Diêu Chân Chân gật đầu: "Bác sĩ nói bệnh của mẹ cháu phần lớn là do mệt mỏi."
Dì Lưu nghĩ cũng phải, Trần Thục Phân mỗi ngày làm nhiều việc như vậy, không mệt mới lạ.
Việc trong ngoài nhà họ Diêu Vị Dân, việc nào không phải do bà lo liệu? Làm xong việc đồng áng, lại làm việc ở vườn rau, một ngày có đến mười mấy tiếng bận rộn, người sắt cũng chịu không nổi.
Đứa trẻ Chân Chân này thật không dễ dàng gì, Trần Thục Phân cũng hồ đồ, bà dưỡng tốt thân thể mình, mới có thể làm chỗ dựa cho con cái.
Thấy mọi người xung quanh đã tản đi gần hết, Diêu Chân Chân hạ giọng hỏi thăm dì Lưu về nhà ở:
"Dì, thái độ của thím hai dì cũng thấy rồi... Chúng cháu ở đây lâu dài, chắc chắn sẽ khiến bà ta chán ghét, cháu đang nghĩ xem có nên tìm một chỗ ở trong làng không..."
Dì Lưu vỗ vai Diêu Chân Chân:
"Đáng lẽ nên sớm chuyển ra thì tốt hơn."
"Trước đây dì khuyên mẹ cháu, mẹ cháu nhất quyết không nghe. Bây giờ, bà ấy chịu nghĩ thông suốt thì tốt quá.”
“Thực ra người trong làng không khó hoà hợp như mẹ cháu nghĩ đâu, cũng không vì thấy các cháu là cô nhi quả mẫu mà bắt nạt. Nếu thật sự có loại người như vậy thì bí thư làng là người đầu tiên không đồng ý!"
Trước đây Trần Thục Phân thực ra là tự mình trói buộc mình, may mà bà đã nghĩ thông, nếu không thì những ngày tháng đắng cay của bọn trẻ còn ở phía sau!
Diêu Chân Chân liên tục gật đầu, có lẽ người ngoài cuộc mới tỉnh táo.
Diêu Chân Chân dặn dì Lưu đừng nói chuyện này ra ngoài trước.
Dì Lưu gật đầu, bà rất kín miệng, hơn nữa trong lòng mong một nhà Diêu Chân Chân khổ tận cam lai, đương nhiên sẽ không đi nói nhiều.
….
Chớp mắt đã gần tối, Trương Ái Hồng vẫn chưa dậy nấu cơm, bà ta lăn qua lộn lại trên giường, chính là không nuốt trôi cục tức này.
Đợi nghe thấy tiếng động của Diêu Vị Dân trở về, bà ta mới lồm cồm bò dậy, khóc lóc kể lể với chồng:
"Vị Dân... Bà chị dâu nhà mình đúng là không ra gì... Tôi vốn nghĩ họ đến bệnh viện chỉ để làm màu, ai ngờ lại đi chữa bệnh thật... Ông nói xem, bà ta khỏe rồi thì chúng ta phải làm sao?"
Quan trọng nhất không phải là vấn đề của Trần Thục Phân, mà là Trương Ái Hồng đã nói chuyện xong với nhà kia, Trần Thục Phân vừa tắt thở, bà ta sẽ định luôn hôn sự với nhà đó.
Nhưng Trần Thục Phân không chết thì làm sao định hôn sự được?
Diêu Vị Dân trong lòng cũng rất phiền nhưng ông ta vẫn nhanh chóng nắm bắt được trọng tâm:
"Không phải tôi đã nói với bà là chưa đạt được thỏa thuận sao?"
Trương Ái Hồng lóe ánh mắt lên:
"Nhà đó cho nhiều tiền, tôi sợ bỏ lỡ mất, nên đã nhận tiền đặt cọc rồi."
Tiền sính lễ năm trăm đồng, tiền đặt cọc đã là một trăm đồng!
Ai lại chê tiền nhiều mà không lấy chứ?
Trương Ái Hồng cảm thấy mình không lấy số tiền này mới là đồ ngốc.
Nhưng gộp cả hôm qua và hôm nay, một lúc bỏ ra mất bảy mươi đồng, Trương Ái Hồng lại thấy đau lòng.
Diêu Vị Dân là đàn ông, tương đối điềm tĩnh, thấy Trương Ái Hồng sốt ruột, ngược lại còn khuyên:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.