Nữ Phụ Cực Phẩm Trở Mình Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chương 48:
Thanh Tích
03/06/2024
Diêu Tiểu Quân bị Diêu Chân Chân ép từng bước lùi lại, cúi đầu, từ đầu đến cuối không dám nhìn thẳng vào Diêu Chân Chân.
Mặc dù chuyện này không phải do cậu làm nhưng cậu là người khởi xướng...
Diêu Chân Chân dẫn Diêu Tiểu Quân về nhà, vừa đóng cửa lại, mặt cô lập tức đen như đít nồi.
Diêu Tiểu Quân hoảng hốt, lắp bắp giải thích:
"Chị, chị... chị đừng giận, em không, không cố ý đánh bà ta, chỉ muốn cho bà ta một bài học..."
Diêu Chân Chân không hề lay động:
"Em đi với ai? Nhân mẹ và Tinh Tinh không có nhà, mau thành thật khai báo. Chị nói cho em biết, sức khỏe của mẹ nhìn thì đã khá hơn nhiều nhưng thực ra vẫn chưa khỏi hẳn, em nói xem nếu bà ấy biết con trai mình đánh người bên ngoài, bà ấy sẽ nghĩ thế nào?"
Diêu Tiểu Quân dù sao cũng chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi, sợ đến phát khóc.
"Chị, em thực sự không cố ý đánh bà ta, Trương Thành đã nói với em, chỉ đập vỡ cửa kính nhà bà ta, ném vài con chuột chết vào để dọa người, không ngờ bà ta lại chạy ra... Từ đầu đến cuối em đều không động tay..."
"Vậy chị hỏi em, công an đến bắt người, có chỉ bắt Trương Thành mà không bắt em không?”
“Em làm thế này, không khéo sẽ phải ngồi tù. Tiểu Quân, em mười tuổi rồi, ý nghĩa của việc ngồi tù em nên hiểu, Trương Ái Hồng vào đồn công an một chuyến, người ta đối xử với bà ta thế nào? Nếu em cũng vào đồn công an, người ta sẽ nói cả nhà chúng ta không chỉ là phần tử xấu, mà từ gốc đã thối nát!"
Diêu Tiểu Quân nắm chặt tay, Cậu ghét nhất là người khác nói cậu là phần tử xấu.
Tối hôm đó Trần Thục Phân về nhà, rõ ràng cảm thấy không khí giữa hai chị em không ổn, thậm chí còn chẳng buồn chia sẻ chuyện phỏng vấn, chỉ muốn làm rõ xem rốt cuộc hai chị em đã xảy ra chuyện gì.
Cô bé Tinh Tinh khoa trương lấy tay nhỏ che miệng, ra vẻ bị áp lực đè nén đến mức không dám thở mạnh.
Diêu Chân Chân quay đầu, bắt gặp ánh mắt sáng lấp lánh của em gái, suýt nữa bật cười.
Ban đầu cô không định kể chuyện này cho Trần Thục Phân nhưng bây giờ không nói thì có vẻ cũng không được, con trai nuôi khó hơn, bản tính lại rất cứng đầu, nếu không để Tiểu Quân nếm chút khổ, e rằng lần sau nó sẽ càng vô pháp vô thiên.
Diêu Chân Chân kể lại chuyện ban ngày cho Trần Thục Phân nghe, tức đến mức Trần Thục Phân muốn tìm một cái gậy để đánh con nhưng bị Diêu Chân Chân ngăn lại.
"Mẹ, đánh thì vô dụng, chính nó không nghĩ thông suốt, đánh chết cũng vô dụng."
Trần Thục Phân biết con gái nói đúng, liền quăng mạnh cây gậy, lạnh lùng nói với Diêu Tiểu Quân:
"Tiểu Quân, con tự nghĩ xem mình có sai không, nếu sau này con cứ thế này thì đừng nhận mẹ nữa, tự ra ngoài lập nghiệp đi, đừng hại chị gái và em gái con."
Trần Thục Phân thương tất cả các con nhưng đánh người không phải là chuyện nhỏ.
Một số thói hư tật xấu một khi đã nhiễm vào thì sẽ không thể sửa được, Trần Thục Phân không dám đánh cược, chỉ có thể bóp chết mầm mống trong trứng nước.
Mặc dù chuyện này không phải do cậu làm nhưng cậu là người khởi xướng...
Diêu Chân Chân dẫn Diêu Tiểu Quân về nhà, vừa đóng cửa lại, mặt cô lập tức đen như đít nồi.
Diêu Tiểu Quân hoảng hốt, lắp bắp giải thích:
"Chị, chị... chị đừng giận, em không, không cố ý đánh bà ta, chỉ muốn cho bà ta một bài học..."
Diêu Chân Chân không hề lay động:
"Em đi với ai? Nhân mẹ và Tinh Tinh không có nhà, mau thành thật khai báo. Chị nói cho em biết, sức khỏe của mẹ nhìn thì đã khá hơn nhiều nhưng thực ra vẫn chưa khỏi hẳn, em nói xem nếu bà ấy biết con trai mình đánh người bên ngoài, bà ấy sẽ nghĩ thế nào?"
Diêu Tiểu Quân dù sao cũng chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi, sợ đến phát khóc.
"Chị, em thực sự không cố ý đánh bà ta, Trương Thành đã nói với em, chỉ đập vỡ cửa kính nhà bà ta, ném vài con chuột chết vào để dọa người, không ngờ bà ta lại chạy ra... Từ đầu đến cuối em đều không động tay..."
"Vậy chị hỏi em, công an đến bắt người, có chỉ bắt Trương Thành mà không bắt em không?”
“Em làm thế này, không khéo sẽ phải ngồi tù. Tiểu Quân, em mười tuổi rồi, ý nghĩa của việc ngồi tù em nên hiểu, Trương Ái Hồng vào đồn công an một chuyến, người ta đối xử với bà ta thế nào? Nếu em cũng vào đồn công an, người ta sẽ nói cả nhà chúng ta không chỉ là phần tử xấu, mà từ gốc đã thối nát!"
Diêu Tiểu Quân nắm chặt tay, Cậu ghét nhất là người khác nói cậu là phần tử xấu.
Tối hôm đó Trần Thục Phân về nhà, rõ ràng cảm thấy không khí giữa hai chị em không ổn, thậm chí còn chẳng buồn chia sẻ chuyện phỏng vấn, chỉ muốn làm rõ xem rốt cuộc hai chị em đã xảy ra chuyện gì.
Cô bé Tinh Tinh khoa trương lấy tay nhỏ che miệng, ra vẻ bị áp lực đè nén đến mức không dám thở mạnh.
Diêu Chân Chân quay đầu, bắt gặp ánh mắt sáng lấp lánh của em gái, suýt nữa bật cười.
Ban đầu cô không định kể chuyện này cho Trần Thục Phân nhưng bây giờ không nói thì có vẻ cũng không được, con trai nuôi khó hơn, bản tính lại rất cứng đầu, nếu không để Tiểu Quân nếm chút khổ, e rằng lần sau nó sẽ càng vô pháp vô thiên.
Diêu Chân Chân kể lại chuyện ban ngày cho Trần Thục Phân nghe, tức đến mức Trần Thục Phân muốn tìm một cái gậy để đánh con nhưng bị Diêu Chân Chân ngăn lại.
"Mẹ, đánh thì vô dụng, chính nó không nghĩ thông suốt, đánh chết cũng vô dụng."
Trần Thục Phân biết con gái nói đúng, liền quăng mạnh cây gậy, lạnh lùng nói với Diêu Tiểu Quân:
"Tiểu Quân, con tự nghĩ xem mình có sai không, nếu sau này con cứ thế này thì đừng nhận mẹ nữa, tự ra ngoài lập nghiệp đi, đừng hại chị gái và em gái con."
Trần Thục Phân thương tất cả các con nhưng đánh người không phải là chuyện nhỏ.
Một số thói hư tật xấu một khi đã nhiễm vào thì sẽ không thể sửa được, Trần Thục Phân không dám đánh cược, chỉ có thể bóp chết mầm mống trong trứng nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.