Nữ Phụ Đam Mỹ Cùng Với Tình Địch He
Chương 37
Hòa Ô
19/09/2024
Mật thám vẫn luôn chờ ở bên ngoài tiếp ứng hắn-Hồng Diêu: “Trầm Mộc, ngươi lại bị tôn giả phạt?”
Trầm Mộc lắc đầu đáp.
Hồng Diêu không khỏi thắc mắc: “Vậy ngươi làm cái gì thiếu chút nữa rơi xuống đây hay là ngươi lúc trước bị thương?”
Trầm Mộc lại lần nữa lắc đầu.
Hồng Diêu: “Lắc đầu cái quái quỷ gì vậy. Tên đầu gỗ c.h.ế.t tiệt nhà ngươi, vậy ngươi mau nói thật ra vì cái gì ngươi thiếu điều chúi mặt thẳng xuống đất, đừng nói cho ta là võ công lại thụt lùi đó nha.”
Trầm Mộc trầm mặc thật lâu sau, mới mở miệng: “Tôn giả muốn ta đi điều tra Vinh Thân vương phủ Hi Nhạc quận chúa.”
Hồng Diêu: “Hả? Vậy thì sao chứ? Hi Nhạc quận chúa thân phận đặc thù, nói không chừng có thể ở thời khắc mấu chốt nào đó có tác dụng, tôn giả phái ngươi đi điều tra nàng không phải thực bình thường sao?”
Trầm Mộc: “Tôn giả nói, hắn muốn biết Hi Nhạc quận chúa được nuôi dưỡng như thế nào để thành bao cát trút giận”
Hồng Diêu: “Hả?”
Trầm Mộc: “Ừ.”
Ngày thứ hai tỉnh lại, Thẩm Kim Triều kinh ngạc phát hiện bản thân không những không lâm vào ác mộng mà còn ngủ được một giấc an lành từ trước đến nay.
Tro tàn trong lư hương sớm đã không còn ấm áp nữa, hương khí còn sót lại khiến Thẩm Kim Triều cảm thấy quen thuộc.
Đêm qua, nàng dám chắc nhờ nó mà bản thân yên ổn vào giấc ngủ.
Thẩm Kim Triều vạch trần lư hương cái, vân vê lấy một mẩu nhỏ hương tro, cẩn thận ngửi ngửi.
Đây không an thần hương phổ biến như ở trên thị trường lưu hành, bên trong thành phần cùng an thần hương mà Vương Phú Quý từng đưa cho nàng mùi hương tương tự.
Là Lâu Già đã thắp nó cho nàng sao?
Thẩm Kim Triều không khỏi đắm chìm vào suy tư, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
Tiểu nhị của khách điếm cách ngoài cửa, hô: “Khách nhân, ngài là muốn xuống lầu dùng cơm hay là ta mang lên cho ngài?”
Thẩm Kim Triều: “Ta tự mình xuống đó là được.”
Tiểu nhị của khách điếm: “Vâng, thưa khách nhân.”
Tóc Thẩm Kim Triều hỗn độn mà rối tung ở sau người, ánh mắt đảo bộ váy lụa hồng nhạt treo qua mép giường, cân nhắc một lát, liền biết đây là Lâu Già vì nàng chuẩn bị.
Váy thật xinh đẹp, cổ áo chế thành lớp cánh hoa sen, màu sắc nhàn nhạt nhu hòa, thập phần tươi mát.
Là kiểu dáng mà Thẩm Kim Triều xưa nay yêu thích.
Tâm tình nàng không khỏi tốt lên chút ít.
Có lẽ Lâu Già là người không phải không thể nói lý lẽ như vậy, Thẩm Kim Triều nghĩ, đợi chút nhìn thấy Lâu Già, nàng phải biểu đạt lòng biết ơn đối với hắn, sau đó có lẽ có thể thương lượng, khi nào có thể thả nàng về nhà.
Rốt cuộc hắn xác thật như lời nói của Vương Phú Quý, không có xiên xỏ ý tứ của nàng, ngày hôm qua còn cứu tính mạng nàng, Nếu hắn nguyện ý thả nàng về nhà, nàng cũng có thể cùng cha mẹ nói tốt một tiếng, không hề truy cứu việc này.
Trầm Mộc lắc đầu đáp.
Hồng Diêu không khỏi thắc mắc: “Vậy ngươi làm cái gì thiếu chút nữa rơi xuống đây hay là ngươi lúc trước bị thương?”
Trầm Mộc lại lần nữa lắc đầu.
Hồng Diêu: “Lắc đầu cái quái quỷ gì vậy. Tên đầu gỗ c.h.ế.t tiệt nhà ngươi, vậy ngươi mau nói thật ra vì cái gì ngươi thiếu điều chúi mặt thẳng xuống đất, đừng nói cho ta là võ công lại thụt lùi đó nha.”
Trầm Mộc trầm mặc thật lâu sau, mới mở miệng: “Tôn giả muốn ta đi điều tra Vinh Thân vương phủ Hi Nhạc quận chúa.”
Hồng Diêu: “Hả? Vậy thì sao chứ? Hi Nhạc quận chúa thân phận đặc thù, nói không chừng có thể ở thời khắc mấu chốt nào đó có tác dụng, tôn giả phái ngươi đi điều tra nàng không phải thực bình thường sao?”
Trầm Mộc: “Tôn giả nói, hắn muốn biết Hi Nhạc quận chúa được nuôi dưỡng như thế nào để thành bao cát trút giận”
Hồng Diêu: “Hả?”
Trầm Mộc: “Ừ.”
Ngày thứ hai tỉnh lại, Thẩm Kim Triều kinh ngạc phát hiện bản thân không những không lâm vào ác mộng mà còn ngủ được một giấc an lành từ trước đến nay.
Tro tàn trong lư hương sớm đã không còn ấm áp nữa, hương khí còn sót lại khiến Thẩm Kim Triều cảm thấy quen thuộc.
Đêm qua, nàng dám chắc nhờ nó mà bản thân yên ổn vào giấc ngủ.
Thẩm Kim Triều vạch trần lư hương cái, vân vê lấy một mẩu nhỏ hương tro, cẩn thận ngửi ngửi.
Đây không an thần hương phổ biến như ở trên thị trường lưu hành, bên trong thành phần cùng an thần hương mà Vương Phú Quý từng đưa cho nàng mùi hương tương tự.
Là Lâu Già đã thắp nó cho nàng sao?
Thẩm Kim Triều không khỏi đắm chìm vào suy tư, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
Tiểu nhị của khách điếm cách ngoài cửa, hô: “Khách nhân, ngài là muốn xuống lầu dùng cơm hay là ta mang lên cho ngài?”
Thẩm Kim Triều: “Ta tự mình xuống đó là được.”
Tiểu nhị của khách điếm: “Vâng, thưa khách nhân.”
Tóc Thẩm Kim Triều hỗn độn mà rối tung ở sau người, ánh mắt đảo bộ váy lụa hồng nhạt treo qua mép giường, cân nhắc một lát, liền biết đây là Lâu Già vì nàng chuẩn bị.
Váy thật xinh đẹp, cổ áo chế thành lớp cánh hoa sen, màu sắc nhàn nhạt nhu hòa, thập phần tươi mát.
Là kiểu dáng mà Thẩm Kim Triều xưa nay yêu thích.
Tâm tình nàng không khỏi tốt lên chút ít.
Có lẽ Lâu Già là người không phải không thể nói lý lẽ như vậy, Thẩm Kim Triều nghĩ, đợi chút nhìn thấy Lâu Già, nàng phải biểu đạt lòng biết ơn đối với hắn, sau đó có lẽ có thể thương lượng, khi nào có thể thả nàng về nhà.
Rốt cuộc hắn xác thật như lời nói của Vương Phú Quý, không có xiên xỏ ý tứ của nàng, ngày hôm qua còn cứu tính mạng nàng, Nếu hắn nguyện ý thả nàng về nhà, nàng cũng có thể cùng cha mẹ nói tốt một tiếng, không hề truy cứu việc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.