Chương 2: Xuyên qua (2)
Kê Kê Bất Đản
22/02/2022
Quay về với thân phận ta xuyên qua của quyển tiểu thuyết này, đó là một nữ nhân vẫn được dân tình gọi là nữ phụ đam mỹ.
Nàng ta cùng tên với ta ở thế giới thực, gọi là Vệ Cơ Anh, đích nữ của Thượng thư bộ binh, là thanh mai trúc mã của nam chính tiểu thụ tam hoàng tử Mặc Triêu Ngân, từ nhỏ yêu thầm hắn, mới mười bốn tuổi đã được Thánh Thượng ban hôn cho hắn trở thành tam hoàng tử phi, đến thời điểm ta xuyên qua vừa gần một năm, cuối cùng trong một lần nhìn thấy cảnh nam nhân mình yêu môi chập môi với một nam nhân khác, bị sốc rồi ốm liệt nửa tháng, sau đó từ mỹ nhân trong sáng như sương tuyết hắc hóa thành nữ phụ độc ác hơn Dung ma ma. Nàng vì phẫn uất nam nhân bản thân chọn để đè mình lại bị một nam nhân khác đè, biến yêu thành hận, bước lên con đường nữ phụ thênh thang, bắt đầu đối phó với tra công tướng quân nam chính, giành thụ về tay mình, góp một phần không nhỏ vào hiểu lầm giữa công và thụ, khiến cúc hoa thụ tan nát nát tan.
Buồn thay, nữ phụ chỉ là nữ phụ, kết cục sau cùng tất nhiên vô cùng bi thảm, sau khi tra công cướp ngôi đăng vị thành công, mọi chuyện phơi bày, nàng bị hắn chọc mù hai mắt, phế bỏ gân cốt, ném vào chuồng ngựa đực đang động dục, chết vô cùng đau đớn.
Ta nhớ đến đây, bỗng chốc lạnh run cả người. Lại nhớ tới khuôn mặt mà ta soi gương lúc tỉnh lại, còn không phải là khuôn mặt gắn bó hai mươi tư năm của ta đây sao? Chỉ có điều gương mặt này trẻ trung hơn nhiều, tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Chuyện này cũng quá li kì rồi!
Lại nói, Ngôn tình và đam mỹ hiện tại hầu hết đều có một xu hướng chung, đó chính là trong khi nam phụ tốt đẹp hoàn hảo đến mức lập tức muốn đưa ngay vào viện bảo tàng thì nữ phụ lại như cặn bã của xã hội, được sinh ra không tác dụng gì ngoài việc chia rẽ cặp đôi nhân vật chính.
Đa phần các tác giả viết ngôn hay đam đều là nữ nhân, vậy tại sao luôn đưa nữ nhân trong tác phẩm của mình thành nhân vật bị sỉ vả, thậm chí còn biếи ŧɦái cho các nàng kết cục bị cưỡиɠ ɦϊếp, làm nhục không bằng trâu chó?
Với lại, NPC chọn thời điểm xuyên qua cho ta thật không tốt, tại sao không cho ta xuyên lúc hai kẻ kia chưa có ý gì với nhau, mà phải là sau khi tên thụ tỏ tình cưỡng hôn các kiểu chứ? May là thời gian tiểu thụ thích tra công mới chỉ gần một năm, lại tiếp xúc với công không nhiều, đa phần là tiểu thụ đơn phương từ xa, gần giống với cái kiểu tình yêu ái mộ thầm kín, à không, sau lần cưỡng hôn này đã phát triển thành ái mộ nồng cháy rồi.
Mà ta cũng không có hảo cảm, thậm chí là thiện ý với vị thụ này. Nguyên nhân tại sao ư? Hắn sau này quá lụy tình, mang danh bá đạo ngạo kiều nhưng bản chất điên vì tình, nhu nhược cũng thể hiện quá rõ.
Cuối cùng, cuốn tiểu thuyết này kết SE*, Mặc Triêu Ngân dù là nhân vật chính vẫn có kết cục rút kiếm tự sát.
(*)SE=sad ending: kết thúc buồn
Mà hắn bây giờ đối với ta, không là gì ngoài đối tượng công lược trong một trò chơi sinh tử.
Lấy đũa xiên qua sống lưng một con tôm chiên để nó thẳng lại, ta cứ vậy nhìn Mặc Triêu Ngân trước mắt.
Ta xuyên tới đây sau sự kiện vị tra công đại tướng quân Bách Lí Dật tới phủ tam hoàng tử theo lệnh dạy hắn luyện võ của Hoàng đế, Vệ Cơ Anh được chứng kiến một màn phu quân mình cưỡng hôn nam nhân khác ngay trong sân nhà, choáng váng tới bệnh, ta liền nhân cơ hội đó nhập vào. Cũng may là tên thụ hôn nam nhân trước khi ta xuyên qua, thuộc phạm vi ngoài trò chơi, vì vậy cơ thể ta may mắn không có đau đớn như bị kiến gặm mà NPC nhắc tới.
Mà tên thụ Mặc Triêu Ngân trước mặt đây, đã hai tháng kể từ lúc ta xuyên tới vẫn không chịu đến gặp thân thể này - tức Vệ Cơ Anh. Hết cách, ta đành sắp xếp cho hai tên nô tài làm vườn trong lúc trêu đùa ca bài ca đoạn tụ nổi tiếng ở thời đại này mà tác giả gọi là "Cắt vạt áo vì ngươi", "vô tình" để Mặc Triêu Ngân nhìn thấy, vì vậy hôm nay hắn mới khó chịu chạy tới chỗ ta. Hắn là sợ ta không biết giữ mồm giữ miệng, nói chuyện hắn cưỡng hôn nam nhân ra ngoài.
Nhìn tên thụ trước mắt, ta cảm khái: cưỡng hôn? Chà, rất có tiềm năng hỗ công nha!
Mặc Triêu Ngân hôm nay mặc bạch y phiêu dật, dáng vẻ như tùng, khí chất tựa trúc, mày kiếm mắt sáng có chút cuồng ngạo, đâu ra dáng vẻ tiểu thụ mềm mại yêu kiều mà ta tưởng tượng chứ, chỉ là do hắn tự chọn bị đâm mà thôi, theo cả nghĩa bóng và nghĩa đen. Hôm nay, khóe môi hắn có một vết bầm chưa tiêu tán, đoán chừng là quà tặng của công cuộc tỏ tình cưỡng hôn lần trước.
Dựa vào nguyên tác, Mặc Triêu Ngân đã yêu Bách Lí Dật từ năm hắn mười lăm tuổi, đến nay đã được gần một năm rồi. Tác giả đặc biệt miêu tả khung cảnh lúc hắn động lòng với Bách Lí Dật vô cùng hữu tình lãng mạn: "Mùa đông năm ấy, trên tường thành cao lộng gió, liếc thấy bóng hình cô độc của kẻ đó cưỡi trên con hãn huyết bảo mã đạp tuyết vào thành, ngân giáp kiêu hùng, hồng anh thương vấy máu, trái tim của người thiếu niên như đã bị đánh cắp lúc nào không hay."
Ta nhớ lại tư liệu này, đen mặt. Vị thụ có tiềm năng hỗ công này, mùa đông tuyết rơi gió thổi vùn vụt khiến người ta muốn đột quỵ, ngươi lại chạy lên trên đó hóng gió? Ta biết tác giả muốn để hai nhân vật chính gặp nhau trong khung cảnh thật lãng mạn, thật bi thương đúng chất ngược văn, nhưng mà như thế này thì...
Ta nhìn Mặc Triêu Ngân, thở dài, đúng là kẻ bị ngược từ trong trứng mà!
Như khó chịu với ánh nhìn của ta, kẻ trước mắt - tức tiểu thụ, đen mặt. Hắn đặt "cạch" đôi đũa bạch ngọc xuống bàn, cau mày:
"Vệ Cơ Anh, ngươi đây là có ý gì?"
Ta trợn mắt. Này tiểu thụ, ngươi bị công nhà mình ngược bây giờ lại muốn tới ngược ta sao? Ta suy nghĩ một lúc, bây giờ ta nên làm gì nhỉ? Sẽ như Vệ Cơ Anh nguyên tác nước mắt như mưa, buông lời chỉ trích, hay sẽ học những nữ cường nhân lật bàn hét lên "ai cho phép mày thái độ với bà"?
Ta nghĩ nghĩ, rồi phủ quyết hết. Ta nhìn Mặc Triêu Ngân đang có dấu hiệu bạo phát, gắp một ít đậu hà lan bỏ vào bát hắn, sau đó mới tỏ vẻ xót xa, nhưng tuyệt không mềm yếu:
"Thần thiếp là nhìn vào vết thương trên mặt điện hạ, cảm thấy rất đau lòng."
Đối với loại thích nằm dưới này thật không thể sử dụng chiêu yểu điệu thục nữ được.
Mặc Triêu Ngân nghe ta nói, hơi ngẩn ra, như nhớ tới cái gì đó, ánh mắt trở nên đau đớn. Ta nhìn thấy vậy, tà ác cười thầm. NPC khốn kiếp đó muốn ta bẻ thẳng hắn, nhưng không có nói trong quá trình bẻ không được ngược hắn đâu!
Ta dĩ nhiên biết vết bầm kia từ đâu mà có. Tên thụ này yêu thầm công của mình lâu như vậy, lại không ngờ được bên cạnh Bách Lí Dật bỗng nhiên xuất hiện một nữ phụ Tuyết Thanh Ly, vì vậy nhân lúc Bách Lí Dật phụng lệnh đến tẩm cung dạy võ có hỏi khéo mấy câu, hỏi được một lúc dẫn đến cơn ghen bạo kích, tỏ tình rồi cưỡng hôn, cuối cùng cay đắng nhận lại một đấm cùng một câu "ghê tởm" của Bách Lí Dật.
Mặc Triêu Ngân quả nhiên sa sầm sắc mặt, cũng không muốn ăn thêm nữa, ánh mắt tối tăm nhìn ta, khó khăn mở miệng:
"Chuyện lúc trước...ngươi..."
Ta dùng tay bẻ thẳng một cái phao câu gà, rất độ lượng mà mỉm cười ôn nhu với hắn:
"Điện hạ yên tâm, chuyện này đối với thiếp cũng chỉ là hai nam nhân cưỡi ngựa mùa xuân, thật sự không quá để tâm. Thiếp sẽ cố gắng thu xếp ổn thỏa, tuyệt đối không gây phiền toái cho điện hạ."
Mặc Triêu Ngân kinh ngạc nhìn ta, ánh mắt vốn cuồng ngạo nảy lên vài tia phức tạp, gần giống như là xúc động. Ta cười thầm trong lòng, kẻ này vốn đơn thuần, lại không có hảo cảm với nữ nhân, vậy bước đầu phải khiến hắn không bài xích nữ nhân, mà cụ thể là ta trước. Vì vậy, ta một mặt ôn nhu cười với hắn, ánh mắt của ta cố thể hiện ra vẻ đau xót nhưng phải kìm nén, vô cùng quật cường, thành công khiến vẻ mặt hắn xẹt qua một tia áy náy.
Đối với cái tên thụ nóng nảy này, chỉ có trong nhu có cương, không thể nhu quá hắn sẽ chán ghét, cũng không thể cương quá khiến hắn nổi giận. Vệ Cơ Anh lúc trước đã không hiểu chuyện này, nàng không hề hiểu tên thụ, kể cả hại người cũng không tìm hiểu người cần hại trước, vì vậy mới dẫn đến thất bại.
Tên thụ kia xúc động được một lúc, hình như suy xét lại lời của ta vừa rồi, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng rốt cục không biết là không đúng ở điểm nào.
Nhân lúc hắn còn đang suy nghĩ, ta từ trong tay áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng lòng bàn tay, phía trong chứa một viên đan dược. Ta đặt hộp trước mặt hắn, cười dịu dàng: "Đây là Bích Thanh đan, rất tốt cho vết thương của chàng."
Bích Thanh đan này là một trong những của hồi môn đắt giá của Vệ Cơ Anh, chỉ có năm viên do Binh bộ Thượng thư vì nữ nhi mà mời danh y tứ phương điều chế, mỗi viên giá vài lượng hoàng kim, phục hồi nội thương ngoại thương nhanh gần bằng tốc độ ánh sáng. Ta lại vì một vết bầm nhỏ, một sự nghiệp lớn mà dâng không cho hắn. Ta không đau lòng sao? Sao không, nhưng mà ta đã ăn gian biết rõ kịch tình.
Ta sao có thể mới khởi động mà đã tán gia bại sản thế được?
Mặc Triêu Ngân thực sự chấn động! Vẻ mặt lúc này đầy đủ sắc thái cảm xúc.
Cuối cùng, hắn buông đũa, đứng dậy khỏi ghế muốn rời đi, không đả động đến hộp thuốc đúng như trong kịch bản. Vệ Cơ Anh lúc trước tuy cũng tặng hắn thuốc, tất nhiên là nàng toàn tâm toàn ý, nhưng thái độ như ban ơn, chỉ khiến nhóc thụ thêm tổn thương rồi ngứa mắt nàng. Ta tất nhiên muốn ngược hắn, nhưng thời gian năm năm có hạn.
Trước khi đi, Mặc Triêu Ngân còn quay lại nhìn ta, nhỏ giọng:
"Xin lỗi!"
Sau đó bỏ lại ta giả bộ ngớ người, cảm động nhìn bóng dáng hắn khuất dần sau cánh cửa, còn có mông hắn, cong cong, khiến ta có xúc cảm rất muốn cầm bàn là lao tới là phẳng lại.
Khoan, ta vỗ vỗ mặt mình, trọng điểm không phải ở đây. Hắn xin lỗi? Xin lỗi ai? Ta sao? Ta cười nhạt, xin lỗi vì đã để ta thấy cảnh kia sao?
Vậy thì không cần lắm, huống hồ người thấy cảnh này còn không phải là ta.
Nhưng mà một kẻ được thiết định bá đạo kiêu ngạo lại nói lời xin lỗi, cũng không phải là không có thành quả.
Mắt thấy tên tiểu thụ đã đi xa, nha hoàn hồi môn của ta là Diệp Trúc tiến lên sai sử các cung nhân dọn dẹp, sau đó mới vui mừng thì thầm với ta: "Nương nương, điện hạ hôm nay đối xử với người rất tốt!"
Đối với những lời này, ta chỉ cười không nói. Vệ Cơ Anh, thật sự rất đáng buồn. Chỉ một bữa cơm đã có thể khiến nàng nhận định được hắn đối xử tốt, vậy thì lúc bình thường sẽ thế nào?
Nhưng mà ta biết, tên kia áy náy rồi, viên thuốc kia còn như một kích vào nơi mềm yếu trong lòng hắn, nhất định sẽ lại đến tìm ta, công cuộc bẻ thẳng sẽ trở nên không phức tạp như trước.
Một lúc lâu ta mới hướng nàng lên tiếng: "Diệp Trúc, chuẩn bị nước tắm!"
Diệp Trúc nghe xong, đen mặt, nhưng vẫn không dám nói gì. Ta nhìn biểu cảm của nàng, rất thông cảm thở dài, đây đã là lần thứ tư tắm gội trong ngày của ta rồi.
Các ngươi cứ tưởng tượng mình từ lỗ x của một kẻ nào đó rơi ra, sau đó bị dìm trong xô máu chó giống như ta, nhất định sẽ hiểu được tâm trạng của ta lúc này.
Nàng ta cùng tên với ta ở thế giới thực, gọi là Vệ Cơ Anh, đích nữ của Thượng thư bộ binh, là thanh mai trúc mã của nam chính tiểu thụ tam hoàng tử Mặc Triêu Ngân, từ nhỏ yêu thầm hắn, mới mười bốn tuổi đã được Thánh Thượng ban hôn cho hắn trở thành tam hoàng tử phi, đến thời điểm ta xuyên qua vừa gần một năm, cuối cùng trong một lần nhìn thấy cảnh nam nhân mình yêu môi chập môi với một nam nhân khác, bị sốc rồi ốm liệt nửa tháng, sau đó từ mỹ nhân trong sáng như sương tuyết hắc hóa thành nữ phụ độc ác hơn Dung ma ma. Nàng vì phẫn uất nam nhân bản thân chọn để đè mình lại bị một nam nhân khác đè, biến yêu thành hận, bước lên con đường nữ phụ thênh thang, bắt đầu đối phó với tra công tướng quân nam chính, giành thụ về tay mình, góp một phần không nhỏ vào hiểu lầm giữa công và thụ, khiến cúc hoa thụ tan nát nát tan.
Buồn thay, nữ phụ chỉ là nữ phụ, kết cục sau cùng tất nhiên vô cùng bi thảm, sau khi tra công cướp ngôi đăng vị thành công, mọi chuyện phơi bày, nàng bị hắn chọc mù hai mắt, phế bỏ gân cốt, ném vào chuồng ngựa đực đang động dục, chết vô cùng đau đớn.
Ta nhớ đến đây, bỗng chốc lạnh run cả người. Lại nhớ tới khuôn mặt mà ta soi gương lúc tỉnh lại, còn không phải là khuôn mặt gắn bó hai mươi tư năm của ta đây sao? Chỉ có điều gương mặt này trẻ trung hơn nhiều, tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Chuyện này cũng quá li kì rồi!
Lại nói, Ngôn tình và đam mỹ hiện tại hầu hết đều có một xu hướng chung, đó chính là trong khi nam phụ tốt đẹp hoàn hảo đến mức lập tức muốn đưa ngay vào viện bảo tàng thì nữ phụ lại như cặn bã của xã hội, được sinh ra không tác dụng gì ngoài việc chia rẽ cặp đôi nhân vật chính.
Đa phần các tác giả viết ngôn hay đam đều là nữ nhân, vậy tại sao luôn đưa nữ nhân trong tác phẩm của mình thành nhân vật bị sỉ vả, thậm chí còn biếи ŧɦái cho các nàng kết cục bị cưỡиɠ ɦϊếp, làm nhục không bằng trâu chó?
Với lại, NPC chọn thời điểm xuyên qua cho ta thật không tốt, tại sao không cho ta xuyên lúc hai kẻ kia chưa có ý gì với nhau, mà phải là sau khi tên thụ tỏ tình cưỡng hôn các kiểu chứ? May là thời gian tiểu thụ thích tra công mới chỉ gần một năm, lại tiếp xúc với công không nhiều, đa phần là tiểu thụ đơn phương từ xa, gần giống với cái kiểu tình yêu ái mộ thầm kín, à không, sau lần cưỡng hôn này đã phát triển thành ái mộ nồng cháy rồi.
Mà ta cũng không có hảo cảm, thậm chí là thiện ý với vị thụ này. Nguyên nhân tại sao ư? Hắn sau này quá lụy tình, mang danh bá đạo ngạo kiều nhưng bản chất điên vì tình, nhu nhược cũng thể hiện quá rõ.
Cuối cùng, cuốn tiểu thuyết này kết SE*, Mặc Triêu Ngân dù là nhân vật chính vẫn có kết cục rút kiếm tự sát.
(*)SE=sad ending: kết thúc buồn
Mà hắn bây giờ đối với ta, không là gì ngoài đối tượng công lược trong một trò chơi sinh tử.
Lấy đũa xiên qua sống lưng một con tôm chiên để nó thẳng lại, ta cứ vậy nhìn Mặc Triêu Ngân trước mắt.
Ta xuyên tới đây sau sự kiện vị tra công đại tướng quân Bách Lí Dật tới phủ tam hoàng tử theo lệnh dạy hắn luyện võ của Hoàng đế, Vệ Cơ Anh được chứng kiến một màn phu quân mình cưỡng hôn nam nhân khác ngay trong sân nhà, choáng váng tới bệnh, ta liền nhân cơ hội đó nhập vào. Cũng may là tên thụ hôn nam nhân trước khi ta xuyên qua, thuộc phạm vi ngoài trò chơi, vì vậy cơ thể ta may mắn không có đau đớn như bị kiến gặm mà NPC nhắc tới.
Mà tên thụ Mặc Triêu Ngân trước mặt đây, đã hai tháng kể từ lúc ta xuyên tới vẫn không chịu đến gặp thân thể này - tức Vệ Cơ Anh. Hết cách, ta đành sắp xếp cho hai tên nô tài làm vườn trong lúc trêu đùa ca bài ca đoạn tụ nổi tiếng ở thời đại này mà tác giả gọi là "Cắt vạt áo vì ngươi", "vô tình" để Mặc Triêu Ngân nhìn thấy, vì vậy hôm nay hắn mới khó chịu chạy tới chỗ ta. Hắn là sợ ta không biết giữ mồm giữ miệng, nói chuyện hắn cưỡng hôn nam nhân ra ngoài.
Nhìn tên thụ trước mắt, ta cảm khái: cưỡng hôn? Chà, rất có tiềm năng hỗ công nha!
Mặc Triêu Ngân hôm nay mặc bạch y phiêu dật, dáng vẻ như tùng, khí chất tựa trúc, mày kiếm mắt sáng có chút cuồng ngạo, đâu ra dáng vẻ tiểu thụ mềm mại yêu kiều mà ta tưởng tượng chứ, chỉ là do hắn tự chọn bị đâm mà thôi, theo cả nghĩa bóng và nghĩa đen. Hôm nay, khóe môi hắn có một vết bầm chưa tiêu tán, đoán chừng là quà tặng của công cuộc tỏ tình cưỡng hôn lần trước.
Dựa vào nguyên tác, Mặc Triêu Ngân đã yêu Bách Lí Dật từ năm hắn mười lăm tuổi, đến nay đã được gần một năm rồi. Tác giả đặc biệt miêu tả khung cảnh lúc hắn động lòng với Bách Lí Dật vô cùng hữu tình lãng mạn: "Mùa đông năm ấy, trên tường thành cao lộng gió, liếc thấy bóng hình cô độc của kẻ đó cưỡi trên con hãn huyết bảo mã đạp tuyết vào thành, ngân giáp kiêu hùng, hồng anh thương vấy máu, trái tim của người thiếu niên như đã bị đánh cắp lúc nào không hay."
Ta nhớ lại tư liệu này, đen mặt. Vị thụ có tiềm năng hỗ công này, mùa đông tuyết rơi gió thổi vùn vụt khiến người ta muốn đột quỵ, ngươi lại chạy lên trên đó hóng gió? Ta biết tác giả muốn để hai nhân vật chính gặp nhau trong khung cảnh thật lãng mạn, thật bi thương đúng chất ngược văn, nhưng mà như thế này thì...
Ta nhìn Mặc Triêu Ngân, thở dài, đúng là kẻ bị ngược từ trong trứng mà!
Như khó chịu với ánh nhìn của ta, kẻ trước mắt - tức tiểu thụ, đen mặt. Hắn đặt "cạch" đôi đũa bạch ngọc xuống bàn, cau mày:
"Vệ Cơ Anh, ngươi đây là có ý gì?"
Ta trợn mắt. Này tiểu thụ, ngươi bị công nhà mình ngược bây giờ lại muốn tới ngược ta sao? Ta suy nghĩ một lúc, bây giờ ta nên làm gì nhỉ? Sẽ như Vệ Cơ Anh nguyên tác nước mắt như mưa, buông lời chỉ trích, hay sẽ học những nữ cường nhân lật bàn hét lên "ai cho phép mày thái độ với bà"?
Ta nghĩ nghĩ, rồi phủ quyết hết. Ta nhìn Mặc Triêu Ngân đang có dấu hiệu bạo phát, gắp một ít đậu hà lan bỏ vào bát hắn, sau đó mới tỏ vẻ xót xa, nhưng tuyệt không mềm yếu:
"Thần thiếp là nhìn vào vết thương trên mặt điện hạ, cảm thấy rất đau lòng."
Đối với loại thích nằm dưới này thật không thể sử dụng chiêu yểu điệu thục nữ được.
Mặc Triêu Ngân nghe ta nói, hơi ngẩn ra, như nhớ tới cái gì đó, ánh mắt trở nên đau đớn. Ta nhìn thấy vậy, tà ác cười thầm. NPC khốn kiếp đó muốn ta bẻ thẳng hắn, nhưng không có nói trong quá trình bẻ không được ngược hắn đâu!
Ta dĩ nhiên biết vết bầm kia từ đâu mà có. Tên thụ này yêu thầm công của mình lâu như vậy, lại không ngờ được bên cạnh Bách Lí Dật bỗng nhiên xuất hiện một nữ phụ Tuyết Thanh Ly, vì vậy nhân lúc Bách Lí Dật phụng lệnh đến tẩm cung dạy võ có hỏi khéo mấy câu, hỏi được một lúc dẫn đến cơn ghen bạo kích, tỏ tình rồi cưỡng hôn, cuối cùng cay đắng nhận lại một đấm cùng một câu "ghê tởm" của Bách Lí Dật.
Mặc Triêu Ngân quả nhiên sa sầm sắc mặt, cũng không muốn ăn thêm nữa, ánh mắt tối tăm nhìn ta, khó khăn mở miệng:
"Chuyện lúc trước...ngươi..."
Ta dùng tay bẻ thẳng một cái phao câu gà, rất độ lượng mà mỉm cười ôn nhu với hắn:
"Điện hạ yên tâm, chuyện này đối với thiếp cũng chỉ là hai nam nhân cưỡi ngựa mùa xuân, thật sự không quá để tâm. Thiếp sẽ cố gắng thu xếp ổn thỏa, tuyệt đối không gây phiền toái cho điện hạ."
Mặc Triêu Ngân kinh ngạc nhìn ta, ánh mắt vốn cuồng ngạo nảy lên vài tia phức tạp, gần giống như là xúc động. Ta cười thầm trong lòng, kẻ này vốn đơn thuần, lại không có hảo cảm với nữ nhân, vậy bước đầu phải khiến hắn không bài xích nữ nhân, mà cụ thể là ta trước. Vì vậy, ta một mặt ôn nhu cười với hắn, ánh mắt của ta cố thể hiện ra vẻ đau xót nhưng phải kìm nén, vô cùng quật cường, thành công khiến vẻ mặt hắn xẹt qua một tia áy náy.
Đối với cái tên thụ nóng nảy này, chỉ có trong nhu có cương, không thể nhu quá hắn sẽ chán ghét, cũng không thể cương quá khiến hắn nổi giận. Vệ Cơ Anh lúc trước đã không hiểu chuyện này, nàng không hề hiểu tên thụ, kể cả hại người cũng không tìm hiểu người cần hại trước, vì vậy mới dẫn đến thất bại.
Tên thụ kia xúc động được một lúc, hình như suy xét lại lời của ta vừa rồi, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng rốt cục không biết là không đúng ở điểm nào.
Nhân lúc hắn còn đang suy nghĩ, ta từ trong tay áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng lòng bàn tay, phía trong chứa một viên đan dược. Ta đặt hộp trước mặt hắn, cười dịu dàng: "Đây là Bích Thanh đan, rất tốt cho vết thương của chàng."
Bích Thanh đan này là một trong những của hồi môn đắt giá của Vệ Cơ Anh, chỉ có năm viên do Binh bộ Thượng thư vì nữ nhi mà mời danh y tứ phương điều chế, mỗi viên giá vài lượng hoàng kim, phục hồi nội thương ngoại thương nhanh gần bằng tốc độ ánh sáng. Ta lại vì một vết bầm nhỏ, một sự nghiệp lớn mà dâng không cho hắn. Ta không đau lòng sao? Sao không, nhưng mà ta đã ăn gian biết rõ kịch tình.
Ta sao có thể mới khởi động mà đã tán gia bại sản thế được?
Mặc Triêu Ngân thực sự chấn động! Vẻ mặt lúc này đầy đủ sắc thái cảm xúc.
Cuối cùng, hắn buông đũa, đứng dậy khỏi ghế muốn rời đi, không đả động đến hộp thuốc đúng như trong kịch bản. Vệ Cơ Anh lúc trước tuy cũng tặng hắn thuốc, tất nhiên là nàng toàn tâm toàn ý, nhưng thái độ như ban ơn, chỉ khiến nhóc thụ thêm tổn thương rồi ngứa mắt nàng. Ta tất nhiên muốn ngược hắn, nhưng thời gian năm năm có hạn.
Trước khi đi, Mặc Triêu Ngân còn quay lại nhìn ta, nhỏ giọng:
"Xin lỗi!"
Sau đó bỏ lại ta giả bộ ngớ người, cảm động nhìn bóng dáng hắn khuất dần sau cánh cửa, còn có mông hắn, cong cong, khiến ta có xúc cảm rất muốn cầm bàn là lao tới là phẳng lại.
Khoan, ta vỗ vỗ mặt mình, trọng điểm không phải ở đây. Hắn xin lỗi? Xin lỗi ai? Ta sao? Ta cười nhạt, xin lỗi vì đã để ta thấy cảnh kia sao?
Vậy thì không cần lắm, huống hồ người thấy cảnh này còn không phải là ta.
Nhưng mà một kẻ được thiết định bá đạo kiêu ngạo lại nói lời xin lỗi, cũng không phải là không có thành quả.
Mắt thấy tên tiểu thụ đã đi xa, nha hoàn hồi môn của ta là Diệp Trúc tiến lên sai sử các cung nhân dọn dẹp, sau đó mới vui mừng thì thầm với ta: "Nương nương, điện hạ hôm nay đối xử với người rất tốt!"
Đối với những lời này, ta chỉ cười không nói. Vệ Cơ Anh, thật sự rất đáng buồn. Chỉ một bữa cơm đã có thể khiến nàng nhận định được hắn đối xử tốt, vậy thì lúc bình thường sẽ thế nào?
Nhưng mà ta biết, tên kia áy náy rồi, viên thuốc kia còn như một kích vào nơi mềm yếu trong lòng hắn, nhất định sẽ lại đến tìm ta, công cuộc bẻ thẳng sẽ trở nên không phức tạp như trước.
Một lúc lâu ta mới hướng nàng lên tiếng: "Diệp Trúc, chuẩn bị nước tắm!"
Diệp Trúc nghe xong, đen mặt, nhưng vẫn không dám nói gì. Ta nhìn biểu cảm của nàng, rất thông cảm thở dài, đây đã là lần thứ tư tắm gội trong ngày của ta rồi.
Các ngươi cứ tưởng tượng mình từ lỗ x của một kẻ nào đó rơi ra, sau đó bị dìm trong xô máu chó giống như ta, nhất định sẽ hiểu được tâm trạng của ta lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.