Chương 4: Hào Quang (2)
Mỹ Nhân Vô Sương
30/07/2021
Vào lúc ăn cơm chiều, Ninh Tri đi cùng với Lục Tuyệt xuống lầu.
Cuối cùng thì cô cũng thấy được nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này, Lâm Điềm Điềm.
Đối phương ngồi ở ghế đối diện, khóe miệng hơi mỉm cười, dáng vẻ ôn hòa dịu dàng, gương mặt xinh đẹp dễ nhìn.
Ninh Tri nheo mắt bước đến.
Trong trí nhớ của cô thì dáng vẻ của nữ chính Lâm Điềm Điềm chỉ hơi thanh tú mà thôi. Nhưng sau đó cô ta lại từ từ trở nên xinh đẹp, làn da càng lúc càng trắng, ngũ quan cũng trở nên tinh xảo. Cô ta trở nên xinh đẹp đến chói mắt.
Đến gần nhìn so sánh với dung mạo trước kia của Lâm Điềm Diềm, giống như cô ta đã nâng cấp gấp mười lần nhan sắc trước đó của mình vậy.
Tuy rằng dáng vẻ hiện tại của Lâm Điềm Điềm vẫn thua kém mỹ mạo vốn dĩ của nguyên chủ. Nhưng lúc giá trị nhan sắc của nguyên chủ còn ở mức đỉnh cao thì cho dù bị Lâm Điềm Điềm lấy đi một nửa thì cô ta cũng đã đủ xinh đẹp. Lâm Điềm Điềm càng không cần cướp toàn bộ hào quang của nguyên chủ.
Đối với sự thay đổi này, mọi người cho rằng là do Lâm Điềm Điềm sống hạnh phúc và dùng tiền để trang điểm và bảo dưỡng.
Nhưng thực ra đây chính là tác dụng của hào quang.
Trái ngược với Lâm Điềm Điềm, Ninh Tri giống như đóa hoa tươi bị mất đi chất dinh dưỡng, dần dần khô héo, làn da trở nên vàng đi, ngũ quan vốn dĩ tinh xảo lại khiến người ta nhìn thế nào cũng chỉ thấy tầm thường.
Trước khi xuyên đến đây, Ninh Tri không chỉ có gương mặt hoàn mỹ mà cả dáng người cũng hoàn mỹ. Mỗi chỗ trên cơ thể đều vô cùng tinh xảo và mỹ lệ, đến cả mái tóc cũng được cô chăm sóc đến bóng mượt. Vừa rồi cô đã phát hiện ra đuôi tóc cô lại khô đến mức chẻ ngọn!
Đối với một người yêu cái đẹp như cô thì đây quả thực chính là một chuyện động trời.
Ninh Tri gọi Bá Vương ra: “Ngươi nói ta chính là mục tiêu bị nữ chính cướp hào quang, nếu ta thu thập mặt trời nhỏ cướp lại hào quang rồi giây kế tiếp nữ chính lại cướp mất của ta thì phải làm sao? Ta chẳng lẽ phải bận rộn mà chẳng được gì sao?”
Bá Vương vội giải thích:【Thông qua mặt trời nhỏ đổi lấy hào quang trở về, Lâm Điềm Điềm sẽ không còn cách nào cướp lại được.】
Ninh Tri lại hỏi: “Lâm Điềm Điềm không cướp được hào quang của ta thì cô ta có thể đổi mục tiêu khác, gây họa cho những người khác không?”
【Lâm Điềm Điềm chỉ có một cơ hội trói định mục tiêu, cô ta đã chọn ngài, nên không thể đổi mục tiêu khác được.】
Ninh Tri lại hỏi: “Ta thu thập mặt trời nhỏ từ người của Lục Tuyệt thì có thể gây ra ảnh hưởng xấu gì cho anh ấy không?”
Ninh Tri tự nhận mình không phải người lương thiện gì nhưng cô không muốn giống như Lâm Điềm Điềm, vì ham muốn cá nhân mà gây ra thương tổn cho những người khác.
Bá Vương vô cùng chính nghĩa nói: 【Thu thập mặt trời nhỏ sẽ không gây ra thương tổn cho Lục Tuyệt mà ngược lại còn giúp đỡ rất nhiều cho anh ấy.】
Lúc này Ninh Tri mới thả lỏng trong lòng.
“Tiểu Tri, chị nghe nói lúc chiều Lục Tuyệt lại phát bệnh, em không sao chứ?” Lâm Điềm Điềm đánh giá Ninh Tri.
Hôm nay cuối cùng cô ta đã có thể một lần cướp hết hào quang trên người Ninh Tri, cô ta có thể nhìn thấy màu da trên người Ninh Tri lại lần nữa trở nên tối lại không còn ánh sáng, sắc mặt cũng hơi vàng, ngay cả đôi mắt đen láy xinh đẹp trước kia giờ cũng đã mất đi thần thái vốn có.
Mà mỹ mạo của cô ta lại được nâng cao thêm một bậc, ngay cả làn da cũng bóng loáng tinh tế, người khác nhìn đều hâm mộ không thôi.
Những thứ này trước kia đều thuộc về Ninh Tri, cô ta còn nhớ rõ bản thân đã bao nhiêu lần nằm mơ muốn trở nên xinh đẹp đến chói lóa như Ninh Tri. Cô ta chỉ có thể lặng lẽ ngưỡng mộ và ghen tức trong lòng. Nhưng bây giờ đã khác, cô ta đã trở thành người được mọi người hâm mộ.
Trong lòng Lâm Điềm Điềm rất vui vẻ, niềm vui ấy còn hiện lên cả đuôi lông mày, khiến cả gương mặt càng thêm chói lóa.
Ninh Tri càng nhìn càng chướng mắt, cô nhẹ giọng nói: “Em có thể có chuyện gì chứ?”
Lâm Điềm Diềm nghe vậy thì dùng ánh mắt không cần nói nữa, cô ta hiểu hết nhìn Ninh Tri, rồi nói: “Tiểu Tri, em vất vả rồi. Hôm nay có chuyện gì không vui thì đêm nay em có thể đến kể hết với chị.”
Mỗi lần Ninh Tri chán ghét Lục Tuyệt, không chịu đựng nỗi cuộc sống ở Lục gia nữa thì cô đều kể hết cho Lâm Điềm Điềm.
Ninh Tri chợt cảm thấy buồn cười, Lâm Điềm Điềm chỉ cần nói vài câu dỗ dành nguyên chủ, thì nguyên chủ đã xem cô ta giống như chị em ruột thịt và là người tín nhiệm nhất sao?
Ninh Tri lại hỏi Bá Vương: “Lâm Điềm Điềm đã thông qua biện pháp gì cướp đi hào quang của ta?”
Bá Vương: 【Chủ nhân thật thông minh, ngài nhìn thấy chiếc vòng cổ trên cổ cô ta chứ? Đó chính là thứ giúp cô ta hấp thụ hào quang trên người ngài, ngài sống càng không tốt, càng không vui thì nó càng có thể hấp thụ hào quang trên người ngài nhiều hơn.】
Ninh Tri nhìn Lâm Điềm Điềm, trên cổ cô ta đeo một sợi dây chuyền tơ hồng, nó hoàn toàn không hợp với trang phục tinh xảo của cô ta. Trên dây chuyền còn có một cái mặt dây chuyền hình hoa sen làm bằng bạch ngọc dịu mát, vậy chắc đó chính là do viên ngọc này.
Bá Vương kiêu ngạo nói:【Chủ nhân yên tâm đi, chỉ cần ngài lấy lại hết hào quang, cái viên ngọc kia của cô ta không có gì tẩm bổ thì sẽ nát thôi.】
Nghe vậy khóe miệng Ninh Tri khẽ cong lên đáp: “Được.”
Sau khi ăn xong cơm chiều, Lâm Điềm Điềm lại muốn đến tâm sự với Ninh Tri: “Tiểu Tri à, ngày mai chị không có công việc gì. Đêm nay có rất nhiều thời gian, em có chuyện gì kể với chị không?”
Cô ta thích nhất là nghe Ninh Tri oán trách.
“Em không có gì để nói với chị hết.” Ninh Tri cũng lười phản ứng lại đối phương, cô đi theo Lục Tuyệt về phòng.
Bóng đêm dần dần phủ xuống.
Ninh Tri ôm gối từ ghế sô pha dời vào giường lớn, nguyên chủ ghét bỏ Lục Tuyệt nên từ trước đến nay vẫn không muốn ngủ cùng giường với anh, mà chỉ ngủ ở sô pha.
Cô ngã lưng trên chiếc giường lớn màu xám, cô không muốn giống nguyên chủ tối nào cũng phải ngủ ghế sô pha đâu.
Trước khi xuyên đến đây, gia cảnh nhà cô rất tốt, cô được nuông chiều từ nhỏ đến lớn sao chịu thiệt để bản thân ngủ sô pha chứ. Với lại, tiểu ngốc tử không muốn nói chuyện với cô, càng không muốn nhìn cô một cái, cô cũng không cần lo lắng anh sẽ làm cái gì với cô.
Lúc này, cửa toilet mở ra, Lục Tuyệt mặc một bộ đồ ngủ màu đỏ bước ra.
Ninh Tri hai mắt sáng lên.
Làn da của Lục Tuyệt trắng lạnh, gương mặt còn rất anh tuấn, hơn nữa dáng người cao ráo. Lúc này mặc chiếc áo ngủ tơ tằm màu đỏ vào càng đẹp đến mức giống như yêu nghiệt.
“Anh tắm xong rồi sao?”
Ninh Tri vừa mở miệng hỏi thì đã thấy Lục Tuyệt đến cạnh mép giường.
Anh thấy cái giường lớn bị cô bá chiếm thì gương mặt anh tuấn hơi cứng lại, môi mỏng cũng mím chặt, cứ đưa mắt ngơ ngác nhìn cô, mà cái khung tâm trạng trên đầu anh lại xuất hiện một đám mây đen vô cùng vô cùng lớn, hơn nữa còn là mây đen lóe điện.
Anh ấy đang tức giận.
Cuối cùng thì cô cũng thấy được nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này, Lâm Điềm Điềm.
Đối phương ngồi ở ghế đối diện, khóe miệng hơi mỉm cười, dáng vẻ ôn hòa dịu dàng, gương mặt xinh đẹp dễ nhìn.
Ninh Tri nheo mắt bước đến.
Trong trí nhớ của cô thì dáng vẻ của nữ chính Lâm Điềm Điềm chỉ hơi thanh tú mà thôi. Nhưng sau đó cô ta lại từ từ trở nên xinh đẹp, làn da càng lúc càng trắng, ngũ quan cũng trở nên tinh xảo. Cô ta trở nên xinh đẹp đến chói mắt.
Đến gần nhìn so sánh với dung mạo trước kia của Lâm Điềm Diềm, giống như cô ta đã nâng cấp gấp mười lần nhan sắc trước đó của mình vậy.
Tuy rằng dáng vẻ hiện tại của Lâm Điềm Điềm vẫn thua kém mỹ mạo vốn dĩ của nguyên chủ. Nhưng lúc giá trị nhan sắc của nguyên chủ còn ở mức đỉnh cao thì cho dù bị Lâm Điềm Điềm lấy đi một nửa thì cô ta cũng đã đủ xinh đẹp. Lâm Điềm Điềm càng không cần cướp toàn bộ hào quang của nguyên chủ.
Đối với sự thay đổi này, mọi người cho rằng là do Lâm Điềm Điềm sống hạnh phúc và dùng tiền để trang điểm và bảo dưỡng.
Nhưng thực ra đây chính là tác dụng của hào quang.
Trái ngược với Lâm Điềm Điềm, Ninh Tri giống như đóa hoa tươi bị mất đi chất dinh dưỡng, dần dần khô héo, làn da trở nên vàng đi, ngũ quan vốn dĩ tinh xảo lại khiến người ta nhìn thế nào cũng chỉ thấy tầm thường.
Trước khi xuyên đến đây, Ninh Tri không chỉ có gương mặt hoàn mỹ mà cả dáng người cũng hoàn mỹ. Mỗi chỗ trên cơ thể đều vô cùng tinh xảo và mỹ lệ, đến cả mái tóc cũng được cô chăm sóc đến bóng mượt. Vừa rồi cô đã phát hiện ra đuôi tóc cô lại khô đến mức chẻ ngọn!
Đối với một người yêu cái đẹp như cô thì đây quả thực chính là một chuyện động trời.
Ninh Tri gọi Bá Vương ra: “Ngươi nói ta chính là mục tiêu bị nữ chính cướp hào quang, nếu ta thu thập mặt trời nhỏ cướp lại hào quang rồi giây kế tiếp nữ chính lại cướp mất của ta thì phải làm sao? Ta chẳng lẽ phải bận rộn mà chẳng được gì sao?”
Bá Vương vội giải thích:【Thông qua mặt trời nhỏ đổi lấy hào quang trở về, Lâm Điềm Điềm sẽ không còn cách nào cướp lại được.】
Ninh Tri lại hỏi: “Lâm Điềm Điềm không cướp được hào quang của ta thì cô ta có thể đổi mục tiêu khác, gây họa cho những người khác không?”
【Lâm Điềm Điềm chỉ có một cơ hội trói định mục tiêu, cô ta đã chọn ngài, nên không thể đổi mục tiêu khác được.】
Ninh Tri lại hỏi: “Ta thu thập mặt trời nhỏ từ người của Lục Tuyệt thì có thể gây ra ảnh hưởng xấu gì cho anh ấy không?”
Ninh Tri tự nhận mình không phải người lương thiện gì nhưng cô không muốn giống như Lâm Điềm Điềm, vì ham muốn cá nhân mà gây ra thương tổn cho những người khác.
Bá Vương vô cùng chính nghĩa nói: 【Thu thập mặt trời nhỏ sẽ không gây ra thương tổn cho Lục Tuyệt mà ngược lại còn giúp đỡ rất nhiều cho anh ấy.】
Lúc này Ninh Tri mới thả lỏng trong lòng.
“Tiểu Tri, chị nghe nói lúc chiều Lục Tuyệt lại phát bệnh, em không sao chứ?” Lâm Điềm Điềm đánh giá Ninh Tri.
Hôm nay cuối cùng cô ta đã có thể một lần cướp hết hào quang trên người Ninh Tri, cô ta có thể nhìn thấy màu da trên người Ninh Tri lại lần nữa trở nên tối lại không còn ánh sáng, sắc mặt cũng hơi vàng, ngay cả đôi mắt đen láy xinh đẹp trước kia giờ cũng đã mất đi thần thái vốn có.
Mà mỹ mạo của cô ta lại được nâng cao thêm một bậc, ngay cả làn da cũng bóng loáng tinh tế, người khác nhìn đều hâm mộ không thôi.
Những thứ này trước kia đều thuộc về Ninh Tri, cô ta còn nhớ rõ bản thân đã bao nhiêu lần nằm mơ muốn trở nên xinh đẹp đến chói lóa như Ninh Tri. Cô ta chỉ có thể lặng lẽ ngưỡng mộ và ghen tức trong lòng. Nhưng bây giờ đã khác, cô ta đã trở thành người được mọi người hâm mộ.
Trong lòng Lâm Điềm Điềm rất vui vẻ, niềm vui ấy còn hiện lên cả đuôi lông mày, khiến cả gương mặt càng thêm chói lóa.
Ninh Tri càng nhìn càng chướng mắt, cô nhẹ giọng nói: “Em có thể có chuyện gì chứ?”
Lâm Điềm Diềm nghe vậy thì dùng ánh mắt không cần nói nữa, cô ta hiểu hết nhìn Ninh Tri, rồi nói: “Tiểu Tri, em vất vả rồi. Hôm nay có chuyện gì không vui thì đêm nay em có thể đến kể hết với chị.”
Mỗi lần Ninh Tri chán ghét Lục Tuyệt, không chịu đựng nỗi cuộc sống ở Lục gia nữa thì cô đều kể hết cho Lâm Điềm Điềm.
Ninh Tri chợt cảm thấy buồn cười, Lâm Điềm Điềm chỉ cần nói vài câu dỗ dành nguyên chủ, thì nguyên chủ đã xem cô ta giống như chị em ruột thịt và là người tín nhiệm nhất sao?
Ninh Tri lại hỏi Bá Vương: “Lâm Điềm Điềm đã thông qua biện pháp gì cướp đi hào quang của ta?”
Bá Vương: 【Chủ nhân thật thông minh, ngài nhìn thấy chiếc vòng cổ trên cổ cô ta chứ? Đó chính là thứ giúp cô ta hấp thụ hào quang trên người ngài, ngài sống càng không tốt, càng không vui thì nó càng có thể hấp thụ hào quang trên người ngài nhiều hơn.】
Ninh Tri nhìn Lâm Điềm Điềm, trên cổ cô ta đeo một sợi dây chuyền tơ hồng, nó hoàn toàn không hợp với trang phục tinh xảo của cô ta. Trên dây chuyền còn có một cái mặt dây chuyền hình hoa sen làm bằng bạch ngọc dịu mát, vậy chắc đó chính là do viên ngọc này.
Bá Vương kiêu ngạo nói:【Chủ nhân yên tâm đi, chỉ cần ngài lấy lại hết hào quang, cái viên ngọc kia của cô ta không có gì tẩm bổ thì sẽ nát thôi.】
Nghe vậy khóe miệng Ninh Tri khẽ cong lên đáp: “Được.”
Sau khi ăn xong cơm chiều, Lâm Điềm Điềm lại muốn đến tâm sự với Ninh Tri: “Tiểu Tri à, ngày mai chị không có công việc gì. Đêm nay có rất nhiều thời gian, em có chuyện gì kể với chị không?”
Cô ta thích nhất là nghe Ninh Tri oán trách.
“Em không có gì để nói với chị hết.” Ninh Tri cũng lười phản ứng lại đối phương, cô đi theo Lục Tuyệt về phòng.
Bóng đêm dần dần phủ xuống.
Ninh Tri ôm gối từ ghế sô pha dời vào giường lớn, nguyên chủ ghét bỏ Lục Tuyệt nên từ trước đến nay vẫn không muốn ngủ cùng giường với anh, mà chỉ ngủ ở sô pha.
Cô ngã lưng trên chiếc giường lớn màu xám, cô không muốn giống nguyên chủ tối nào cũng phải ngủ ghế sô pha đâu.
Trước khi xuyên đến đây, gia cảnh nhà cô rất tốt, cô được nuông chiều từ nhỏ đến lớn sao chịu thiệt để bản thân ngủ sô pha chứ. Với lại, tiểu ngốc tử không muốn nói chuyện với cô, càng không muốn nhìn cô một cái, cô cũng không cần lo lắng anh sẽ làm cái gì với cô.
Lúc này, cửa toilet mở ra, Lục Tuyệt mặc một bộ đồ ngủ màu đỏ bước ra.
Ninh Tri hai mắt sáng lên.
Làn da của Lục Tuyệt trắng lạnh, gương mặt còn rất anh tuấn, hơn nữa dáng người cao ráo. Lúc này mặc chiếc áo ngủ tơ tằm màu đỏ vào càng đẹp đến mức giống như yêu nghiệt.
“Anh tắm xong rồi sao?”
Ninh Tri vừa mở miệng hỏi thì đã thấy Lục Tuyệt đến cạnh mép giường.
Anh thấy cái giường lớn bị cô bá chiếm thì gương mặt anh tuấn hơi cứng lại, môi mỏng cũng mím chặt, cứ đưa mắt ngơ ngác nhìn cô, mà cái khung tâm trạng trên đầu anh lại xuất hiện một đám mây đen vô cùng vô cùng lớn, hơn nữa còn là mây đen lóe điện.
Anh ấy đang tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.