Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy

Chương 7: Ngốc Tử (1)

Mỹ Nhân Vô Sương

31/07/2021

Rời khỏi thư phòng, Ninh Tri xuống lầu gặp Lâm Điềm Điềm.

Trên người cô ta đang mặc một chiếc váy màu vàng sáng chói, bây giờ làn da cô ta trắng nên hoàn toàn có thể khống chế màu sắc sặc sỡ như vậy.

Trong trí nhớ lúc trước khi Lâm Điềm Điềm còn chưa cướp hào quang, vốn dĩ nước da của cô ta đã xem như trắng rồi nhưng không được bóng loáng trắng mịn và không chút tỳ vết như vậy.

Hào quang quả nhiên là thứ tốt.

Chẳng lẽ Lâm Điềm Điềm muốn cướp hào quang, hơn nữa còn tham lam muốn cướp hết hào quang của nguyên chủ.

“Tiểu Tri.” Ánh mắt Lâm Điềm Điềm nhìn về phía tay của Ninh Tri, trong tay cô đang cầm một chiếc dĩa sứ trắng, thấy thế cô ta hỏi: “Chị nghe người hầu nói, em vào bếp làm điểm tâm cho Lục Tuyệt sao?”

“Có vấn đề gì sao?” Ninh Tri đánh giá Lâm Điềm Điềm, chuyện cô vừa lấy lại 2% hào quang hình như đối phương không hay biết gì.

“Hai ngày này em làm sao vậy? Vì sao chị cứ cảm thấy thái độ của em đối với Lục Tuyệt dường như đã thay đổi.” Ánh mắt Ninh Tri lúc nhìn cô ta hình như cũng đã thay đổi, Ninh Tri như vậy làm cô ta khó nắm bắt.

“Chị cũng thay đổi.” Ninh Tri đến gần Lâm Điềm Điềm rồi cười nói: “Em phát hiện hình như hôm nay chị đen hơn một chút thì phải.”

Cô đã lấy về một chút hào quang, Lâm Điềm Điềm sẽ thiếu đi một ít, chỉ là biến hóa quá nhỏ nên Lâm Điềm Điềm không nhận ra thôi.

Nụ cười nơi khóe miệng của Lâm Điềm Điềm nhạt phai đi vài phần: “Tiểu Tri, đừng nói giỡn chứ.”

Sau đó cô ta lại ôn hòa nói với Ninh Tri: “Ngày hôm qua một thương hiệu mỹ phẩm dưỡng da nổi tiếng còn cho người đại diện gọi điện thoại đến muốn chị làm người quảng bá thương hiệu.”

Cô ta sẽ dùng thực lực để cho Ninh Tri biết mặt.

Dạo gần đây Ninh Tri không soi gương sao? Cô không phát hiện ra bộ dạng hiện tại cũng mình thua kém mình cỡ nào sao?



Ninh Tri nghe vậy cũng chỉ cười.

Đối diện với ánh mắt hoài nghi của Lâm Điềm Điềm, cô nói: “Đột nhiên em nhớ đến một chuyện rất buồn cười, một tên ăn trộm chạy đến trước mặt chủ nhân khoe khoang rằng món bảo vật mà cô ta trộm được đẹp cỡ nào, dùng tốt cỡ nào, còn cười nhạo người chủ nhân bị trộm đồ thật ngốc, không bảo vệ được món bảo vật của mình, tên ăn trộm mặt dày đó làm như vậy thật buồn cười.”

Lâm Điềm Điềm nghe vậy thì chỉ nói: “Em học kể chuyện cười khi nào vậy.”

“Không phải truyện cười.” Ninh Tri tỏ vẻ thâm sâu liếc mắt nhìn Lâm Điềm Điềm một cái rồi nhẹ nhàng nói tiếp: “Đó là chuyện có thật.”

Nhìn Ninh Tri rời đi, Lâm Điềm Điềm cứ cảm thấy lời Ninh Tri nói còn có ý khác, cô ta sờ mặt dây chuyền trên cổ mình, cảm xúc ấm áp khiến trái tim đang xao động của cô ta dần yên ổn lại.



Bây giờ Ninh Tri đã học năm ba đại học, nửa năm trước cô và Lục Tuyệt đã ra nước ngoài đăng ký kết hôn. Bởi vì nguyên chủ yêu cầu mà Lục gia tạm thời còn chưa công bố với bên ngoài, người trong trường cũng không biết chuyện cô đã gả cho Lục gia.

Chương trình đại học năm ba cũng tương đối ít, Ninh Tri may mắn cũng học cùng chuyên ngành với nguyên chủ, cả một chiều học tập đối với cô cũng xem như nhẹ nhàng.

Sau khi tan học, tài xế Lục gia đã sớm đậu trước cửa chờ.

Chiếc siêu xe màu đen dù an tĩnh đậu một bên vẫn thu hút rất nhiều ánh nhìn.

Ninh Tri lên xe, cô hỏi tài xế: “Chú Trần, hôm nay Lục Tuyệt không có chuyện gì chứ?”

Tuy rằng cô biết Lục Tuyệt thực sự có chuyện gì thì mẹ Lục sẽ gọi điện thoại đến nhưng ngoài miệng cô vẫn phải hỏi một câu. Rốt cuộc một người thay đổi cần phải bắt đầu từ việc nhỏ trước.

Chú Trần hơi kinh ngạc khi thấy Ninh Tri chủ động quan tâm nhị thiếu gia như vậy, với lại cô hình như rộng rãi hơn trước kia rất nhiều: “Thiếu gia Lục Tuyệt hôm nay rất ngoan.”

Lúc xe chạy ngang qua một tiệm bánh ngọt, Ninh Tri bảo chú Trần dừng xe lại một chút.



Lúc trở lại xe, trong tay cô đã cầm theo hai cái hộp nhỏ tinh xảo.

Hôm nay ở Lục gia có khách đến, mẹ Lục có một người em gái, bà ta dẫn theo đứa con trai nhỏ của mình đến làm khách của Lục gia.

Đối mặt với sự chào hỏi hào phóng của Ninh Tri, em gái của mẹ Lục, Tống Nhu cũng hơi giật mình.

Chờ Ninh Tri lên lầu rồi bà ta mới cười hỏi mẹ Lục: “Có phải chị đã dạy dỗ vợ của cháu nhỏ một phen không?”

Tống Nhã uống một ngụm trà rồi hỏi: “Chị là người sẽ lập quy củ với con dâu sao?”

“Em biết chị không phải mà.”

Tình cảm chị em từ nhỏ đến lớn của Tống Nhã và Tống Nhu rất tốt, nên cũng không sợ bị bà ta chế giễu mà nói thật: “Em cũng biết tình huống Ninh Tri gả vào đây không bình thường mà. Tuy rằng nói cô ta là nhận tiền mới nguyện ý gả đến đây nhưng lúc trước chị đã bàn bạc với người lớn trong nhà cô ta rồi. Trong vòng hai năm mà bệnh tình của Tiểu Tuyệt không khá lên, hai người lại không có con cái thì Lục gia sẽ thả Ninh Tri rời đi.”

Ninh Nhu nghe vậy thì không tán thành: “Có thể gả vào Lục gia đó là phúc khí của Ninh Tri. Nếu dựa vào cái gia cảnh không cha không mẹ của cô ta, thì làm gì có cơ hội được gả vào Lục gia? Đến cơ hội đến gần cũng không có.”

“Lúc trước cô ta gả cho Tiểu Tuyệt cũng không phải thật lòng, nói nữa thì bây giờ bệnh tự kỷ của Tiểu Tuyệt đang càng ngày càng nghiêm trọng. Trái tim cô ta hoàn toàn không ở Lục gia, bắt ép giữ lại cũng vô dụng.”

Cho tới nay, mẹ Lục đều vô cùng hiểu rõ tình huống của con trai mình. Lúc trước Ninh Tri gả đến đây chính là hy vọng duy nhất của bà, bà còn hi vọng xa vời là Ninh Tri sẽ có cơ hội sinh cho bà một đứa cháu.

Bây giờ nữa năm đã trôi qua, bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt cũng chưa có chuyển biến tốt. Ninh Tri còn chán ghét con trai của bà nữa chứ đừng nói đến chuyện con cái. Bây giờ hai người còn không ngủ cùng giường nữa là.

Bà ta đã thử nói với Ninh Tri, nhưng không có hiệu quả. Rốt cuộc đó cũng là chuyện của Ninh Tri và Lục Tuyệt, hai người nếu có một người không phối hợp thì không thể sinh con được.

Tống Nhã thở dài rồi nói: “Nếu bệnh tình của Tiểu Tuyệt ngày càng nghiêm trọng, cũng không thể để Ninh Tri cứ lãng phí cuộc đời ở Lục gia như vậy.”

Tống Nhu biết chị mình thoạt thích làm bộ ra vẻ cao lãnh nhưng trên thực tế lại thấu tình đạt lý hơn ai khác: “Nếu mỗi bà mẹ chồng hào môn đều giống như chị thấu hiểu đạo lý như vậy thì những người con dâu đều có thể hạnh phúc rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook