Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy

Chương 16: Xinh Đẹp (2)

Mỹ Nhân Vô Sương

05/08/2021

Người dịch: Hắc Long Du Hí.

Lúc rời khỏi cửa hàng quần áo, Lục Tuyệt mặc trên người chiếc áo sơ mi màu sắc sặc sỡ mà anh chọn kia, trên áo còn có in hình mấy đóa hoa hồng lớn.

Ninh Tri nhìn mặt trời nhỏ thứ hai mới hiện lên, đột nhiên cô cảm thấy bộ đồ này cũng không quá cay con mắt.

Lấy được hai mặt trời nhỏ rồi, Ninh Tri lập tức gọi Bá Vương: “Ta có hai mặt trời nhỏ rồi, một cái đổi lấy 1% hào quang, còn một cái dùng để cứu Lục Tuyệt.”

Bá Vương cất giọng trẻ con lên, trong giọng nói mang theo chút khó nói:【Chủ nhân, lần thứ hai cứu Lục Tuyệt thì cần ba cái mặt trời nhỏ lận.】

Ninh Tri nghe vậy thì kinh ngạc hỏi: “Không phải chỉ cần một cái thôi sao?”

Bá Vương đáp:【Khó khăn tăng lên nên tiêu hao cũng lớn, cần phải có càng nhiều mặt trời nhỏ mới được.】

Ninh Tri nghe vậy thì tức giận hỏi: “Vì sao trước đó ngươi không nói với ta? Sao ta cứ cảm thấy ngươi đang cố tình tăng giá vậy hả?”

Bá Vương nghe vậy thì sợ tới mức giọng nói cũng run rẩy:【Bởi vì chủ nhân không hỏi.】

Ninh Tri lại không hề buông tha cho nó mà tiếp tục hỏi: “Vậy còn sau đó thì sao?”

Bá Vương đáp:【Lần thứ ba sẽ cần năm mặt trời nhỏ, lần thứ tư sẽ là mười mặt trời nhỏ…】

“Thôi, ngươi câm miệng đi.” Ninh Tri không muốn nghe nữa, đây là muốn chơi chết cô mà.

Ninh Tri dẫn Lục Tuyệt trở lại cửa hàng bán quần áo nam kia.

Vẻ mặt anh mờ mịt nhìn cô.

Cô thấy vậy thì cười dịu dàng nói với anh: “Không phải anh rất thích quần áo có hoa văn sặc sỡ và màu đỏ sao? Em mua hết cho anh, chỉ cần anh vui là được.”

Cảm giác tiêu tiền quả thực rất sảng khoái, đặc biệt là tiêu tiền của người khác thì càng sảng khoái.

Ninh Tri cảm thấy rất vừa lòng, cô đã lấy được tổng cộng năm mặt trời nhỏ. Đáng tiếc sau đó mặc kệ cô có mua bao nhiêu quần áo cho Lục Tuyệt thì trên đầu của anh cũng chẳng hiện ra thêm mặt trời nhỏ nào.

Giống như lần trước cô làm bánh hoa hồng cho anh, lần đầu tiên lấy được hai mặt trời nhỏ, sau đó cô lại làm bánh cho anh nhưng lại không được mặt trời nhỏ nào.

Ninh Tri lập tức dùng hai mặt trời nhỏ này đổi lấy 2% hào quang, còn ba cái khác thì dùng để cứu Lục Tuyệt.

Ngay khi cô trao đổi với Bá Vương xong thì cô đã lập tức thấy màu da tay của mình dùng mắt thường có thể thấy rõ ràng đã trắng hơn một chút, cô vội sờ lên mặt mình. Ninh Tri phát hiện xúc cảm lúc sờ vào mặt đã mềm mại hơn nhiều.

Vui sướng đến mức lông mày cũng cong lên, tâm trạng của Ninh Tri trong nháy mắt liền tốt hơn.



Lần trước cô đã lấy lại được 2% hào quang, bây giờ cô đã đổi thêm được 2% hào quang. Điều này có nghĩa là cô đã lấy lại được 4% hào quang từ người Lâm Điềm Điềm.

Ninh Tri nghiêng đầu hơi nhón chân lên khẽ nói bên tai của Lục Tuyệt đang mặc quần áo màu sặc sỡ: “Lục Tuyệt à, sao anh tuyệt vời vậy chứ!”

Lúc trở về Lục gia thì sắc trời cũng đã dần tối lại.

Ninh Tri dẫn Lục Tuyệt trở về phòng, cô thấy bố Lục đang ngồi trên ghế sô pha.

Hiện giờ khí chất của bố Lục càng uy nghiêm và trầm ổn hơn, gương mặt ông đã có lưu lại những nếp nhăn vết tích của thời gian, nhưng ánh mắt ông nhìn mẹ Lục vẫn chưa hề thay đổi.

Ngồi ở phía đối diện bố Lục là một người đàn ông có thân hình cao lớn và khí chất cao lãnh. Trong trí nhớ của cô thì đối phương chính là nam chính của quyển tiểu thuyết này Lục Thâm Viễn, cũng chính là con nuôi của Lục gia. Hiện tại anh ta đang giúp bố Lục xử lý công việc của tập đoàn Lục Thị.

“Các con về rồi sao? Mau tới đây ngồi đi.” Mẹ Lục thấy Lục Tuyệt và Ninh Tri trở về thì vui vẻ nói: “Tiểu Tuyệt à, bố và anh hai của con đều về rồi này, mau lại đây chào hỏi đi.”

Trước đó, bố Lục và Lục Thâm Viễn phải ra nước ngoài khai phá một hạng mục mới, hôm nay mới bay về.

Thấy quần áo trên người Lục Tuyệt, bố Lục ngoài miệng không nói gì nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ thất vọng: “Hôm nay các con đi ra ngoài à?”

Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt, dẫn anh ngồi xuống ghế sô pha: “Dạ, con còn dẫn Lục Tuyệt đi dạo một vài nơi nữa.”

Bố Lục có chút kinh ngạc, con trai nhỏ của ông đã hơn nửa năm trời không chịu bước ra khỏi nhà.

Mẹ Lục thấy người hầu xách một đống túi quần áo bước vào thì hỏi: “Những cái này đều do các con mua sao?”

“Tất cả đều là quần áo của con và Lục Tuyệt. Mẹ à, con mới phát hiện Lục Tuyệt thích nhất không phải quần áo màu đỏ mà là quần áo có màu sắc sặc sỡ và hoa văn.”

Mẹ Lục sao có thể không biết con trai của mình thích cái gì chứ? Nhưng cho dù bà rất yêu thương con trai của mình, thì gu thời trang của bà cũng không cho phép bà mua mấy bộ đồ hoa hòe lòe loẹt như vậy cho anh. Mẹ Lục nét mặt vui vẻ, trong giọng nói của bà cũng thân mật hơn nhiều: “Nó thích nhất là màu sắc sặc sỡ, từ nhỏ đã thích rồi, lần sau con không cần để nó tự lựa đâu.”

Từ nhỏ đã thích rồi sao?

Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt đang mặc quần áo sặc sỡ ngồi bên cạnh một cái, cô có thể tưởng tượng ra bộ dạng Tiểu Lục Tuyệt mặc một chiếc áo hoa, nhỏ bé và đáng yêu vô cùng.

Lúc này ở phía đối diện lại có một giọng nam thuần hậu vang lên, Lục Thâm Viễn quan tâm hỏi: “Hôm nay Tiểu Tuyệt ra ngoài, không có xuất hiện chuyện gì chứ?”

Ninh Tri đáp: “Anh ấy rất tốt.”

Trong quyển tiểu thuyết có nhắc tới việc nam chính luôn rất quan tâm đến bệnh tình của người em trai Lục Tuyệt.

Lục Thâm Viễn lại nói với mẹ Lục: “Lúc ở nước ngoài, con đã tìm hiểu có một vị bác sĩ tâm lý rất tài giỏi. Con đã sắp xếp cho đối phương mau chóng đến đây, đến lúc đó sẽ chữa bệnh cho Tiểu Tuyệt.”

Mẹ Lục nghe vậy thì gật đầu, gần đây bệnh tình của con trai nhỏ lại gia tăng, bà thật sự rất lo lắng. Lục Thâm Viễn tìm được bác sĩ đúng thật đã giúp bà đỡ lo hơn nhiều.

Lục Tuyệt vẫn cứ cúi đầu im lặng.



Ninh Tri nghiêng đầu nhìn anh, cô có thể nhìn thấy hàng lông mi cong dài của anh hơi run lên.

Cô lặng lẽ nắm lấy tay anh, đầu ngón tay còn tinh nghịch khều nhẹ trong lòng bàn tay anh. Thật ra, anh cứ núp trong cái vỏ cứng nhắc của mình cũng không sao, cô vẫn có thể lén đi vào gặp anh.

Sau bữa cơm chiều, Ninh Tri đến phòng mẹ Lục.

“Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì sao?” Ninh Tri phát hiện phòng của bố mẹ Lục còn nhỏ hơn phòng Lục Tuyệt một chút.

Xem ra căn phòng tốt nhất ở Lục gia là dành cho Lục Tuyệt.

“Tới đây nào, con ngồi cạnh mẹ đi.” Dưới ánh đèn, gương mặt mẹ Lục hiền hòa nói.

Ninh Tri cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, cô tò mò mẹ Lục tìm cô là có chuyện gì.

Một hồi lâu sau, mẹ Lục mới mở miệng nói: “Bây giờ con đang ngủ cùng giường với Lục Tuyệt sao?”

Chuyện trước kia Ninh Tri vẫn luôn ngủ sô pha không ngủ cùng Lục Tuyệt, mẹ Lục vẫn luôn biết, nhưng bà lại không nói ra, dù vậy thì trong lòng vẫn không thoải mái. Nhưng hôm nay người hầu thừa dịp Lục Tuyệt không ở, lúc vào phòng anh dọn dẹp đã thấy gối và chăn của Ninh Tri đều đặt trên giường, hiển nhiên ban đêm hai người đã ngủ chung.

Nghe thấy người hầu báo lại như vậy, tâm trạng của mẹ Lục rất phức tạp nhưng lại rất vui mừng, đây có phải đại biểu cho việc Ninh Tri đã bắt đầu chấp nhận Lục Tuyệt không?

Có lẽ bà còn có cơ hội bế cháu trai hoặc cháu gái?

Mẹ Lục không phải người thích cất giấu tâm sự trong lòng, cho nên bà lựa chọn hỏi thẳng Ninh Tri.

Ninh Tri không ngờ rằng chuyện mẹ Lục muốn hỏi lại là chuyện này, bây giờ cô và Lục Tuyệt có mối quan hệ vợ chồng, nên chuyện ngủ chung là rất bình thường. Vả lại trên thế giới này làm gì có người đàn ông nào an toàn hơn Lục Tuyệt chứ, cô gật đầu đáp: “Dạ, con ngủ chung với Lục Tuyệt.”

Nghe vậy, mẹ Lục lập tức lộ ra nét mặt vui vẻ, bà cũng không nói gì thêm mà trực tiếp tháo chiếc vòng ngọc đeo trên tay mình xuống đeo vào tay của Ninh Tri.

“Mẹ à, cái này con không thể nhận được.” Ninh Tri trước kia cũng đã sưu tầm trang sức bảo vật, đương nhiên cô có thể biết giá trị của chiếc vòng ngọc này. Đây chính là cực phẩm đế vương lục, trên thị trường giá trị của nó là vô giá.

“Con đeo đi, sớm hay muộn gì cũng phải cho con mà.” Mẹ Lục dặn dò Ninh Tri: “Con phải đối xử tốt với Tiểu Tuyệt đấy.”

Xúc cảm ấm áp của chiếc vòng làm Ninh Tri thích không thôi. Thấy không từ chối mẹ Lục được, nên cô cũng thoải mái nhận lấy, rồi dùng cái miệng nhỏ của mình nói ngọt: “Mẹ à, mẹ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc cho Lục Tuyệt thật tốt.”

Lại ở đó trò chuyện với mẹ Lục một lát, lúc Ninh Tri chuẩn bị rời đi, khi cô đứng dậy thì thấy tấm ảnh chụp chung treo trên tường.

Cô nhìn Tiểu Lục Tuyệt mặc quần áo đỏ bị mẹ Lục bế, cái miệng nhỏ của anh mím chặt vẻ mặt không tình nguyện. Đứng cạnh mẹ Lục chính là bố Lục, còn người đứng cạnh bên còn lại của bố Lục là một cậu bé khác.

Nhìn bộ dạng của cậu bé kia, Ninh Tri vô cùng kinh ngạc.

Editor: Hắc Long Du Hí --- Hãy đón đọc trên dtruyen để xem được chương mới sớm nhất nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook