Chương 50: Phiên Ngoại: Sau Này - 3
MaikaFS
21/08/2024
Tên của cô bé ghép từ họ của cha mẹ, lấy chữ “Niệm” trong kỷ niệm, ý chỉ nhớ về những ngày tháng yêu đương ngọt ngào giữa cha mẹ.
Lúc biết được ý nghĩa cái tên này, mẹ Triệu lườm nguýt con trai, cảm thấy cháu gái bà không thể có cái tên tùy tiện như thế được.
9:00
Nhưng dưới sự kiên trì khuyên chủ của con dâu, cuối cùng bà cũng nhả ra, đầy bất đắc dĩ đồng ý.
Niệm Niệm ba ngày tuổi, khuôn mặt nhăn nheo giờ đã nảy nở, phúng phính trông đáng yêu vô cùng.
Được ông bà nội ông bà ngoại cưng chiều, dỗ dành hai tư trên hai tư, cả phòng bệnh lúc nào cũng chỉ nghe thấy tiếng cười thuộc về trẻ con, khiến lòng người dễ chịu.
Triệu Thừa Huân có cô công chúa nhỏ đầu tiên, vui mừng mở tiệc thiết đãi quan khách, tiệc kéo dài ba ngày hai đêm, náo nhiệt không dứt.
Cha mẹ Lục từ ngày có người kế tục, không còn quản chuyện trong nhà nữa, an tâm đi du lịch khắp nơi.
Lúc nhận được thiệp mời Triệu gia gửi, dắt díu nhau đến Hạ thành thăm đứa tré.
Ai ngờ đứa trẻ chẳng thấy đâu, hỏi ra mới biết cô bé sinh chưa đến mấy ngày, vẫn đang ở trong bệnh viện kia kìa. Bữa tiệc này không có chủ nhà, khách đến muốn ăn bao nhiêu thì ăn, chơi bao nhiêu thì chơi, chủ nhà bao tất, chủ yếu là tăng thêm không khí vui mừng mà thôi.Làm gì có bữa tiệc nào kỳ cục như thế?
Cha mẹ Lục đỡ trán, do dự một hồi thì bắt xe đến bệnh viện.
Từ ngày nhìn thấy xác Lục Diễn trừng trừng hai mắt không cam lòng nằm trong nhà xác bệnh viện, mẹ Lục đâm ra sợ hãi nơi này, nhưng nghĩ đến người cũng đã tới Hạ thành, không thể chưa thấy mặt đứa bé đã bỏ về được, đành cắn răng bước vào trong bệnh viện.Mở cửa ra, bước vào trong, mẹ Lục dễ dàng thấy ngay Triệu Thừa Huân đang cưng nựng Niệm Niệm trên tay, trêu đùa con bé. Lâm Uyển nằm trên giường bệnh, ánh mắt yêu thương nhìn một màn này.
Lâm Uyển thấy mẹ Lục, định đứng lên chào hỏi, nhưng bị mẹ Lục nhanh chân ngăn lại: “Cứ nằm đấy, bà già này chưa yếu đến mức cần người chạy ra đỡ.
Lâm Uyển xấu hổ cười cười: “Dì Lục, cháu nào có ý đó. Dì và chú Lục đến đây thăm Niệm Niệm hả? Niệm Niệm, chào ông bà đi kìa”Niệm Niệm thật giống như nghe hiểu lời cô nói, đôi mắt linh động híp lại, hướng cha mẹ Lục cười toe toét, cánh tay nhỏ còn quơ qua quơ lại, giống như đang vẫy tay.
Mẹ Lục động lòng, bước đến nhìn kĩ Niệm Niệm.
Không hiểu sao bà vừa nhìn thấy đứa trẻ này đã cảm thấy rất thân thiết, trong thân thiết còn mơ hồ truyền đến một tia xót xa. Nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của bà, Triệu Thừa Huân khẽ cười: “Dì Lục, dì bế Niệm Niệm nhé?”
“Được, được!” Mẹ Lục vội vàng đồng ý, đưa tay đón lấy Niệm Niệm từ tay Triệu Thừa Huân. Hơi ấm từ đứa bé truyền đến khiến lòng bà bình ổn lại, vô thức ngâm nga giai điệu dân gian.
Không biết qua bao lâu, Niệm Niệm ngáp một hơi dài rồi bình thản ngủ thiếp đi. Triệu Thừa Huân và Lâm Uyển nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn thấy tia khiếp sợ trong mắt nhau.
“Sao vậy?” Cha Lục thấy bọn họ phản ứng như thế, tò mò hỏi.
“Chú Lục, chú không biết đâu, Niệm Niệm rất kén người bế, nhiều người như vậy cũng chỉ có cháu và A Huân bế được con bé. Những người khác, kể cả cha mẹ cháu, bế Niệm Niệm chưa đầy nửa phút con bé đã giãy dụa khóc nháo, làm sao cũng không dỗ dành được.
“Nhất là khi ru ngủ, bình thường đều để con bé chơi chán rồi tự ngủ, chứ ru ngủ thì không ai thành công. Dì Lục không chỉ bế được Niệm Niệm, còn ru ngủ được Niệm Niệm, trong mắt cháu và A Huân chẳng khác nào kì tích.”
Triệu Thừa Huân có chút chua phụ họa: “Đúng vậy.
Cha Lục há hốc mồm, cảm thấy vợ chồng Lâm Uyển chắc là nói quá lên để dỗ dành hai người già bọn họ vui vẻ, chứ nào có chuyện như vậy?Nhưng những ngày sau đó, mẹ Lục yêu thích Niệm Niệm đến nỗi ngày nào cũng chạy đến bệnh viện, hoàn toàn quên mất bóng ma do Lục Diễn gây ra. Ròng rã nửa tháng, cha Lục kiên trì đi theo, cuối cùng cũng tin vào lời này.
“Không biết có thể để Niệm Niệm nhận chúng tôi làm ông bà nội nuôi không? Chúng tôi hứa sẽ đối xử hết lòng với con bé, coi con bé như cháu gái ruột mà yêu thương cưng chiều. Nhìn thấy vợ yêu thích Niệm Niệm như vậy, cha Lục không đành lòng, sau nửa tháng do dự, quyết định đưa ra chủ ý này.
Lâm Uyển và Triệu Thừa Huân kinh ngạc, từng nghe qua cha nuôi mẹ nuôi, ông bà nội nuôi vẫn là lần đầu nghe.
Nhưng bọn họ nghĩ, đây là chuyện trăm lợi không một hại, chẳng có lý gì phải từ chối. Hơn nữa, nhìn Niệm Niệm đúng là rất thích mẹ Lục, sau khi thăm hỏi ý kiến của hai bên gia đình, cuối cùng chuyện ông bà nội nuôi được định xuống.
“Chị thông gia, rõ ràng chúng ta mới là bà của Niệm Niệm... Mẹ Triệu mím môi đầy không cam lòng nhìn Niệm Niệm “ê ê a a” lăn lộn trong vòng tay mẹ Lục. Mẹ Lâm bất đắc dĩ tiếp lời: “Đúng vậy, chúng ta mới là...
Lúc biết được ý nghĩa cái tên này, mẹ Triệu lườm nguýt con trai, cảm thấy cháu gái bà không thể có cái tên tùy tiện như thế được.
9:00
Nhưng dưới sự kiên trì khuyên chủ của con dâu, cuối cùng bà cũng nhả ra, đầy bất đắc dĩ đồng ý.
Niệm Niệm ba ngày tuổi, khuôn mặt nhăn nheo giờ đã nảy nở, phúng phính trông đáng yêu vô cùng.
Được ông bà nội ông bà ngoại cưng chiều, dỗ dành hai tư trên hai tư, cả phòng bệnh lúc nào cũng chỉ nghe thấy tiếng cười thuộc về trẻ con, khiến lòng người dễ chịu.
Triệu Thừa Huân có cô công chúa nhỏ đầu tiên, vui mừng mở tiệc thiết đãi quan khách, tiệc kéo dài ba ngày hai đêm, náo nhiệt không dứt.
Cha mẹ Lục từ ngày có người kế tục, không còn quản chuyện trong nhà nữa, an tâm đi du lịch khắp nơi.
Lúc nhận được thiệp mời Triệu gia gửi, dắt díu nhau đến Hạ thành thăm đứa tré.
Ai ngờ đứa trẻ chẳng thấy đâu, hỏi ra mới biết cô bé sinh chưa đến mấy ngày, vẫn đang ở trong bệnh viện kia kìa. Bữa tiệc này không có chủ nhà, khách đến muốn ăn bao nhiêu thì ăn, chơi bao nhiêu thì chơi, chủ nhà bao tất, chủ yếu là tăng thêm không khí vui mừng mà thôi.Làm gì có bữa tiệc nào kỳ cục như thế?
Cha mẹ Lục đỡ trán, do dự một hồi thì bắt xe đến bệnh viện.
Từ ngày nhìn thấy xác Lục Diễn trừng trừng hai mắt không cam lòng nằm trong nhà xác bệnh viện, mẹ Lục đâm ra sợ hãi nơi này, nhưng nghĩ đến người cũng đã tới Hạ thành, không thể chưa thấy mặt đứa bé đã bỏ về được, đành cắn răng bước vào trong bệnh viện.Mở cửa ra, bước vào trong, mẹ Lục dễ dàng thấy ngay Triệu Thừa Huân đang cưng nựng Niệm Niệm trên tay, trêu đùa con bé. Lâm Uyển nằm trên giường bệnh, ánh mắt yêu thương nhìn một màn này.
Lâm Uyển thấy mẹ Lục, định đứng lên chào hỏi, nhưng bị mẹ Lục nhanh chân ngăn lại: “Cứ nằm đấy, bà già này chưa yếu đến mức cần người chạy ra đỡ.
Lâm Uyển xấu hổ cười cười: “Dì Lục, cháu nào có ý đó. Dì và chú Lục đến đây thăm Niệm Niệm hả? Niệm Niệm, chào ông bà đi kìa”Niệm Niệm thật giống như nghe hiểu lời cô nói, đôi mắt linh động híp lại, hướng cha mẹ Lục cười toe toét, cánh tay nhỏ còn quơ qua quơ lại, giống như đang vẫy tay.
Mẹ Lục động lòng, bước đến nhìn kĩ Niệm Niệm.
Không hiểu sao bà vừa nhìn thấy đứa trẻ này đã cảm thấy rất thân thiết, trong thân thiết còn mơ hồ truyền đến một tia xót xa. Nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của bà, Triệu Thừa Huân khẽ cười: “Dì Lục, dì bế Niệm Niệm nhé?”
“Được, được!” Mẹ Lục vội vàng đồng ý, đưa tay đón lấy Niệm Niệm từ tay Triệu Thừa Huân. Hơi ấm từ đứa bé truyền đến khiến lòng bà bình ổn lại, vô thức ngâm nga giai điệu dân gian.
Không biết qua bao lâu, Niệm Niệm ngáp một hơi dài rồi bình thản ngủ thiếp đi. Triệu Thừa Huân và Lâm Uyển nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn thấy tia khiếp sợ trong mắt nhau.
“Sao vậy?” Cha Lục thấy bọn họ phản ứng như thế, tò mò hỏi.
“Chú Lục, chú không biết đâu, Niệm Niệm rất kén người bế, nhiều người như vậy cũng chỉ có cháu và A Huân bế được con bé. Những người khác, kể cả cha mẹ cháu, bế Niệm Niệm chưa đầy nửa phút con bé đã giãy dụa khóc nháo, làm sao cũng không dỗ dành được.
“Nhất là khi ru ngủ, bình thường đều để con bé chơi chán rồi tự ngủ, chứ ru ngủ thì không ai thành công. Dì Lục không chỉ bế được Niệm Niệm, còn ru ngủ được Niệm Niệm, trong mắt cháu và A Huân chẳng khác nào kì tích.”
Triệu Thừa Huân có chút chua phụ họa: “Đúng vậy.
Cha Lục há hốc mồm, cảm thấy vợ chồng Lâm Uyển chắc là nói quá lên để dỗ dành hai người già bọn họ vui vẻ, chứ nào có chuyện như vậy?Nhưng những ngày sau đó, mẹ Lục yêu thích Niệm Niệm đến nỗi ngày nào cũng chạy đến bệnh viện, hoàn toàn quên mất bóng ma do Lục Diễn gây ra. Ròng rã nửa tháng, cha Lục kiên trì đi theo, cuối cùng cũng tin vào lời này.
“Không biết có thể để Niệm Niệm nhận chúng tôi làm ông bà nội nuôi không? Chúng tôi hứa sẽ đối xử hết lòng với con bé, coi con bé như cháu gái ruột mà yêu thương cưng chiều. Nhìn thấy vợ yêu thích Niệm Niệm như vậy, cha Lục không đành lòng, sau nửa tháng do dự, quyết định đưa ra chủ ý này.
Lâm Uyển và Triệu Thừa Huân kinh ngạc, từng nghe qua cha nuôi mẹ nuôi, ông bà nội nuôi vẫn là lần đầu nghe.
Nhưng bọn họ nghĩ, đây là chuyện trăm lợi không một hại, chẳng có lý gì phải từ chối. Hơn nữa, nhìn Niệm Niệm đúng là rất thích mẹ Lục, sau khi thăm hỏi ý kiến của hai bên gia đình, cuối cùng chuyện ông bà nội nuôi được định xuống.
“Chị thông gia, rõ ràng chúng ta mới là bà của Niệm Niệm... Mẹ Triệu mím môi đầy không cam lòng nhìn Niệm Niệm “ê ê a a” lăn lộn trong vòng tay mẹ Lục. Mẹ Lâm bất đắc dĩ tiếp lời: “Đúng vậy, chúng ta mới là...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.