Nữ Phụ Độc Ác Luôn Bị Bắt Nạt!!! Vì Sao Chứ? (Np)
Chương 18: Dụ Dỗ Tiểu Thư Liếm Dăm Thủy, Dùng Tinh Dịch Bắn Bẩn Cô (H) (3)
Mộng Cảnh Tiểu Ngư
11/04/2024
"Ưm... ưm... đừng chạm vào tôi..." Tạ Hành Oanh theo động tác của anh mà nhạy cảm cong người lên, khóe miệng tràn ra tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ như mèo, vẫn còn nhớ thù, trợn trắng mắt, không cho anh chạm vào.
Tóc mái trước trán Trầm Dặc bị nước làm ướt, rũ xuống che đi sự sâu thẳm trong đôi mắt đen láy, anh đưa những ngón tay ướt đẫm đến bên cằm Tạ Hành Oanh, chất lỏng rơi xuống mái tóc đen như nở ra một đóa hoa trà mi, anh dán vào tai Tạ Hành Oanh nói một cách xấu xa: "Muốn nếm thử không?"
Toàn thân Tạ Hành Oanh không còn chút sức lực nào, đôi mắt hạnh phủ sương mù vẫn sáng ngời đến kinh người, hung hăng trừng anh một cái, lại bày ra vẻ tiểu thư kiêu ngạo ngang ngược, giọng nói khàn khàn đáng thương chê bai: "Đừng có mà ghê tởm tôi! Mau bỏ ra."
Trầm Dặc không nhúc nhích, giọng nói trầm thấp ban đầu sau khi dính vào dục vọng trở nên thô ráp hơn, giống như bị giấy nhám chà xát, cực kỳ kiên nhẫn dẫn dụ con mồi vào bẫy, chậm rãi nói: "Sao lại ghê được chứ."
Cúi xuống mổ nhẹ vào khóe miệng cô, dụ dỗ nói: "Rõ ràng tiểu thư rất ngọt mà."
Không biết là nói về dịch dâm hay đôi môi mềm mại, hoặc cả hai.
Lúc đầu Tạ Hành Oanh còn ậm ừ né tránh không cho anh hôn, sau đó bị lời anh làm vui vẻ, kiêu ngạo chu môi, đôi mắt liếc anh đều sáng lấp lánh, không chút do dự nói: "Hừ, đương nhiên rồi."
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ nhỏ chiếu vào khuôn mặt cô nàng tiểu thư, làm sáng lên vẻ đắc ý kiêu ngạo và ngây thơ.
Vừa yêu kiều vừa ngốc ngếch, đáng yêu chết đi được.
Cổ họng Trầm Dặc căng chặt, cố ý nói: "Nếu không dám thì thôi."
"Anh nói bậy, sao tôi lại không dám!" Tạ Hành Oanh không nghĩ ngợi gì đã phản bác, cố sức chống người ngồi dậy, nắm lấy bàn tay lớn hơn cô rất nhiều.
Cô nhìn chất dịch bóng nhẫy trên những ngón tay thon dài, có chút do dự. Trầm Dặc giật tay về phía sau giả vờ muốn rút ra, bị Tạ Hành Oanh trừng mắt nhìn, ở nơi kỳ lạ này lại sinh ra dục vọng khống chế.
Hai tay nắm chặt lấy cổ tay gầy guộc đầy gân xanh của Trầm Dặc, cô cúi đầu nghiêm túc liếm một cái vào đầu ngón tay, sau khi nhấm nháp thì chậc một tiếng rồi phàn nàn: "Rõ ràng không ngọt chút nào... ưm... ưm."
Tạ Hành Oanh thè lưỡi ra, vẻ mặt dâm đãng tự nhiên khiến bụng dưới Trầm Dặc đau nhói, không thể nhịn được cơn khát trong cổ họng, tìm đúng thời cơ nhét ngón tay vào khoang miệng mềm mại của cô, giữ chặt tay kia của cô, ra lệnh bằng giọng điệu thô lỗ: "Liếm sạch đi."
Tóc mái trước trán Trầm Dặc bị nước làm ướt, rũ xuống che đi sự sâu thẳm trong đôi mắt đen láy, anh đưa những ngón tay ướt đẫm đến bên cằm Tạ Hành Oanh, chất lỏng rơi xuống mái tóc đen như nở ra một đóa hoa trà mi, anh dán vào tai Tạ Hành Oanh nói một cách xấu xa: "Muốn nếm thử không?"
Toàn thân Tạ Hành Oanh không còn chút sức lực nào, đôi mắt hạnh phủ sương mù vẫn sáng ngời đến kinh người, hung hăng trừng anh một cái, lại bày ra vẻ tiểu thư kiêu ngạo ngang ngược, giọng nói khàn khàn đáng thương chê bai: "Đừng có mà ghê tởm tôi! Mau bỏ ra."
Trầm Dặc không nhúc nhích, giọng nói trầm thấp ban đầu sau khi dính vào dục vọng trở nên thô ráp hơn, giống như bị giấy nhám chà xát, cực kỳ kiên nhẫn dẫn dụ con mồi vào bẫy, chậm rãi nói: "Sao lại ghê được chứ."
Cúi xuống mổ nhẹ vào khóe miệng cô, dụ dỗ nói: "Rõ ràng tiểu thư rất ngọt mà."
Không biết là nói về dịch dâm hay đôi môi mềm mại, hoặc cả hai.
Lúc đầu Tạ Hành Oanh còn ậm ừ né tránh không cho anh hôn, sau đó bị lời anh làm vui vẻ, kiêu ngạo chu môi, đôi mắt liếc anh đều sáng lấp lánh, không chút do dự nói: "Hừ, đương nhiên rồi."
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ nhỏ chiếu vào khuôn mặt cô nàng tiểu thư, làm sáng lên vẻ đắc ý kiêu ngạo và ngây thơ.
Vừa yêu kiều vừa ngốc ngếch, đáng yêu chết đi được.
Cổ họng Trầm Dặc căng chặt, cố ý nói: "Nếu không dám thì thôi."
"Anh nói bậy, sao tôi lại không dám!" Tạ Hành Oanh không nghĩ ngợi gì đã phản bác, cố sức chống người ngồi dậy, nắm lấy bàn tay lớn hơn cô rất nhiều.
Cô nhìn chất dịch bóng nhẫy trên những ngón tay thon dài, có chút do dự. Trầm Dặc giật tay về phía sau giả vờ muốn rút ra, bị Tạ Hành Oanh trừng mắt nhìn, ở nơi kỳ lạ này lại sinh ra dục vọng khống chế.
Hai tay nắm chặt lấy cổ tay gầy guộc đầy gân xanh của Trầm Dặc, cô cúi đầu nghiêm túc liếm một cái vào đầu ngón tay, sau khi nhấm nháp thì chậc một tiếng rồi phàn nàn: "Rõ ràng không ngọt chút nào... ưm... ưm."
Tạ Hành Oanh thè lưỡi ra, vẻ mặt dâm đãng tự nhiên khiến bụng dưới Trầm Dặc đau nhói, không thể nhịn được cơn khát trong cổ họng, tìm đúng thời cơ nhét ngón tay vào khoang miệng mềm mại của cô, giữ chặt tay kia của cô, ra lệnh bằng giọng điệu thô lỗ: "Liếm sạch đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.