Nữ Phụ Độc Ác Luôn Bị Bắt Nạt!!! Vì Sao Chứ? (Np)
Chương 14: Xé Rách Váy, Bóp Núm Vú Hôn Đến Nghẹt Thở (H) (3)
Mộng Cảnh Tiểu Ngư
11/04/2024
"Anh có biết tôi là ai không! Không muốn chết thì mau thả tôi ra."
Ánh mắt Trầm Dặc trầm xuống, lòng bàn tay to lớn nắm lấy ngón tay Tạ Hành Oanh, mặc kệ sự phản kháng của cô, thuận thế bẻ cong, bao lấy cả nắm đấm của cô, ấn mạnh xuống giường, giống như một con sói cô độc đi săn, tỏa ra sự hung hãn sắc bén, cúi người sát vào tai cô, giọng trầm khàn dụ dỗ: "Tôi kiểm tra xong sẽ thả cô đi."
Đầu óc Tạ Hành Oanh choáng váng, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào Trầm Dặc, nuốt nước bọt, thực sự do dự hỏi: "Ờ... Anh định kiểm tra thế nào."
Đôi mắt hạnh ướt át, trong veo, khuôn mặt xinh đẹp có chút ngốc nghếch, ngây thơ trong sáng, vô tình quyến rũ đàn ông.
Trầm Dặc bị cô nhìn đến nỗi cổ họng siết chặt, bụng dưới nóng như lửa đốt.
Anh cụp hàng mi dài thẳng, đặt tay lên bầu ngực đầy đặn của Tạ Hành Oanh, giọng khàn khàn: "Bắt đầu từ đây."
Khoảnh khắc bị anh chạm vào, Tạ Hành Oanh như chim sợ cành cong, lập tức cong người lại, dùng chân đá mạnh vào anh, hai tay đẩy vai anh, hoảng sợ nói: "Cút đi, tôi biết anh muốn lên giường với tôi, còn lừa tôi nói là kiểm tra, anh đúng là đồ nói dối! Kẻ cưỡng hiếp! Tôi sẽ báo cảnh sát giết chết anh!"
Trầm Dặc bị đá rên lên một tiếng, kẹp chặt hai cổ tay gầy guộc của cô, chân còn lại cũng đè lên để chế ngự đầu gối không nghe lời của cô, đè người xuống, đôi mắt lạnh lùng nhuốm một tia tà ý: "Tôi còn chưa làm gì đã thành kẻ cưỡng hiếp rồi sao? Đã vậy thì cứ làm thật cho xong."
Tạ Hành Oanh bị ép nằm trên chiếu trúc, giãy giụa hai lần thấy đối phương không nhúc nhích, mặt đỏ bừng lên, từng câu từng câu hét mắng anh: "Đê tiện! Vô liêm sỉ! Đồi bại! Không biết xấu hổ!"
"Hiểu tôi thật đấy."
Trầm Dặc tiếp nhận hết, nhìn chằm chằm vào bộ ngực căng tròn của cô, như đang chơi đùa một cục bột mềm như nước, dùng sức xoa bóp.
Trước đây làm bài đọc hiểu, anh học được một từ là “chạm vào là tan”, lúc đó anh không tin, giờ nhìn thấy Tạ Hành Oanh mới hiểu, sao lại có người có làn da mịn màng như vậy, chỗ anh xoa qua đã in hằn vết đỏ hình bàn tay đáng sợ, như thể bị lăng nhục nhiều lần.
Anh mất tập trung nhìn cổ tay bị anh chế ngự, ừm, quả nhiên cũng bị siết ra hai vết hằn đỏ bắt mắt.
Thảo nào lại yếu đuối như vậy.
Anh nghĩ vậy, rồi cúi xuống, vùi đầu liếm vết đỏ bỏng rát trên ngực cô.
Ánh mắt Trầm Dặc trầm xuống, lòng bàn tay to lớn nắm lấy ngón tay Tạ Hành Oanh, mặc kệ sự phản kháng của cô, thuận thế bẻ cong, bao lấy cả nắm đấm của cô, ấn mạnh xuống giường, giống như một con sói cô độc đi săn, tỏa ra sự hung hãn sắc bén, cúi người sát vào tai cô, giọng trầm khàn dụ dỗ: "Tôi kiểm tra xong sẽ thả cô đi."
Đầu óc Tạ Hành Oanh choáng váng, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào Trầm Dặc, nuốt nước bọt, thực sự do dự hỏi: "Ờ... Anh định kiểm tra thế nào."
Đôi mắt hạnh ướt át, trong veo, khuôn mặt xinh đẹp có chút ngốc nghếch, ngây thơ trong sáng, vô tình quyến rũ đàn ông.
Trầm Dặc bị cô nhìn đến nỗi cổ họng siết chặt, bụng dưới nóng như lửa đốt.
Anh cụp hàng mi dài thẳng, đặt tay lên bầu ngực đầy đặn của Tạ Hành Oanh, giọng khàn khàn: "Bắt đầu từ đây."
Khoảnh khắc bị anh chạm vào, Tạ Hành Oanh như chim sợ cành cong, lập tức cong người lại, dùng chân đá mạnh vào anh, hai tay đẩy vai anh, hoảng sợ nói: "Cút đi, tôi biết anh muốn lên giường với tôi, còn lừa tôi nói là kiểm tra, anh đúng là đồ nói dối! Kẻ cưỡng hiếp! Tôi sẽ báo cảnh sát giết chết anh!"
Trầm Dặc bị đá rên lên một tiếng, kẹp chặt hai cổ tay gầy guộc của cô, chân còn lại cũng đè lên để chế ngự đầu gối không nghe lời của cô, đè người xuống, đôi mắt lạnh lùng nhuốm một tia tà ý: "Tôi còn chưa làm gì đã thành kẻ cưỡng hiếp rồi sao? Đã vậy thì cứ làm thật cho xong."
Tạ Hành Oanh bị ép nằm trên chiếu trúc, giãy giụa hai lần thấy đối phương không nhúc nhích, mặt đỏ bừng lên, từng câu từng câu hét mắng anh: "Đê tiện! Vô liêm sỉ! Đồi bại! Không biết xấu hổ!"
"Hiểu tôi thật đấy."
Trầm Dặc tiếp nhận hết, nhìn chằm chằm vào bộ ngực căng tròn của cô, như đang chơi đùa một cục bột mềm như nước, dùng sức xoa bóp.
Trước đây làm bài đọc hiểu, anh học được một từ là “chạm vào là tan”, lúc đó anh không tin, giờ nhìn thấy Tạ Hành Oanh mới hiểu, sao lại có người có làn da mịn màng như vậy, chỗ anh xoa qua đã in hằn vết đỏ hình bàn tay đáng sợ, như thể bị lăng nhục nhiều lần.
Anh mất tập trung nhìn cổ tay bị anh chế ngự, ừm, quả nhiên cũng bị siết ra hai vết hằn đỏ bắt mắt.
Thảo nào lại yếu đuối như vậy.
Anh nghĩ vậy, rồi cúi xuống, vùi đầu liếm vết đỏ bỏng rát trên ngực cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.