Nữ Phụ Độc Ác Luôn Bị Bắt Nạt!!! Vì Sao Chứ? (Np)
Chương 12: Xé Rách Váy, Bóp Núm Vú Hôn Đến Nghẹt Thở (H)
Mộng Cảnh Tiểu Ngư
11/04/2024
Cô tiểu thư dường như đã đánh giá quá cao hiệu quả cách âm của ngôi nhà, từ khi anh vào phòng tắm, anh vẫn luôn nghe thấy tiếng giày cao gót chạy qua chạy lại bên ngoài.
Sao lại có kẻ làm chuyện xấu mà không biết che giấu thế nhỉ.
Anh vừa tắm vừa dễ dàng đoán được vị trí của cô, nghe thấy cô đi vào phòng ngủ mới thong thả tắt nước đi ra, như ý thấy được cảnh tượng lúng túng của cô tiểu thư bị bắt quả tang.
Nghe cô tiểu thư phản đối, Trầm Dặc giơ cánh tay thon gầy ấn vào tai, dường như bị cô làm ồn: "Ai mà biết được."
Tạ Hành Oanh ném chiếc áo sơ mi trên tay xuống đất, tức giận đi đến trước mặt anh, bước chân nặng nề như muốn giẫm nát sàn nhà.
Khuôn mặt xinh đẹp như đóa hồng nhỏ dựng đứng gai nhọn, lộ ra vẻ cay nghiệt, giọng nói sắc bén đổ lỗi ngược lại: "Đừng tưởng tôi không biết anh định làm gì, muốn tống tiền tôi đúng không? Quả nhiên là quỷ nghèo sống trong khu ổ chuột."
Giọng cô càng lúc càng lớn, bày ra vẻ ngạo mạn ngang ngược, "Ngày mai tôi sẽ tìm người phá dỡ nơi này, anh ra gầm cầu ở đi, khụ, khụ——"
Mắng một hồi thì vì giọng quá lớn khiến cổ họng bị đau, Tạ Hành Oanh mặt đỏ bừng ho khan vài tiếng, buộc phải dừng lại.
Bây giờ cô vừa mệt vừa khát vừa tủi thân, căn bản không quan tâm đến phản ứng của Trầm Dặc, thậm chí quên mất chiếc túi xách hàng hiệu phiên bản giới hạn để quên trên ghế, quay người định đi ra ngoài.
Vừa đi vừa chửi rủa trong lòng, đều tại Trầm Dặc, đều tại hệ thống, đều tại Khúc Chiết Ngọc!
Trầm Dặc nghe những lời chua ngoa cay nghiệt của Tạ Hành Oanh, sắc mặt dần trầm xuống, anh dùng sức kéo Tạ Hành Oanh đang lướt qua người mình, vừa định nói thì dây buộc trên người cô tuột ra.
Chiếc váy lụa tuột xuống, cơ thể trần trụi của thiếu nữ bất ngờ hiện ra.
Đồng tử Trầm Dặc co lại.
"Á? Á! Á á á anh bị bệnh à! Đồ lưu manh! Biến thái! Không được nhìn, nhìn nữa tôi sẽ móc mắt anh ra!"
Tạ Hành Oanh chỉ cảm thấy cơ thể lạnh ngắt, cúi đầu nhìn thấy mình không mảnh vải che thân, đầu óc cô ong một tiếng, vội vàng che ngực chửi ầm lên.
Chiếc váy này là của một thương hiệu mới nổi trong giới thời trang Pháp, thiết kế rất độc đáo, phần váy xòe như cánh hoa xếp chồng lên nhau, nhưng phần thân trên lại cực kỳ đơn giản, cả chiếc váy chỉ dùng vải voan ánh trăng đan chéo cố định ở phần lưng.
Sao lại có kẻ làm chuyện xấu mà không biết che giấu thế nhỉ.
Anh vừa tắm vừa dễ dàng đoán được vị trí của cô, nghe thấy cô đi vào phòng ngủ mới thong thả tắt nước đi ra, như ý thấy được cảnh tượng lúng túng của cô tiểu thư bị bắt quả tang.
Nghe cô tiểu thư phản đối, Trầm Dặc giơ cánh tay thon gầy ấn vào tai, dường như bị cô làm ồn: "Ai mà biết được."
Tạ Hành Oanh ném chiếc áo sơ mi trên tay xuống đất, tức giận đi đến trước mặt anh, bước chân nặng nề như muốn giẫm nát sàn nhà.
Khuôn mặt xinh đẹp như đóa hồng nhỏ dựng đứng gai nhọn, lộ ra vẻ cay nghiệt, giọng nói sắc bén đổ lỗi ngược lại: "Đừng tưởng tôi không biết anh định làm gì, muốn tống tiền tôi đúng không? Quả nhiên là quỷ nghèo sống trong khu ổ chuột."
Giọng cô càng lúc càng lớn, bày ra vẻ ngạo mạn ngang ngược, "Ngày mai tôi sẽ tìm người phá dỡ nơi này, anh ra gầm cầu ở đi, khụ, khụ——"
Mắng một hồi thì vì giọng quá lớn khiến cổ họng bị đau, Tạ Hành Oanh mặt đỏ bừng ho khan vài tiếng, buộc phải dừng lại.
Bây giờ cô vừa mệt vừa khát vừa tủi thân, căn bản không quan tâm đến phản ứng của Trầm Dặc, thậm chí quên mất chiếc túi xách hàng hiệu phiên bản giới hạn để quên trên ghế, quay người định đi ra ngoài.
Vừa đi vừa chửi rủa trong lòng, đều tại Trầm Dặc, đều tại hệ thống, đều tại Khúc Chiết Ngọc!
Trầm Dặc nghe những lời chua ngoa cay nghiệt của Tạ Hành Oanh, sắc mặt dần trầm xuống, anh dùng sức kéo Tạ Hành Oanh đang lướt qua người mình, vừa định nói thì dây buộc trên người cô tuột ra.
Chiếc váy lụa tuột xuống, cơ thể trần trụi của thiếu nữ bất ngờ hiện ra.
Đồng tử Trầm Dặc co lại.
"Á? Á! Á á á anh bị bệnh à! Đồ lưu manh! Biến thái! Không được nhìn, nhìn nữa tôi sẽ móc mắt anh ra!"
Tạ Hành Oanh chỉ cảm thấy cơ thể lạnh ngắt, cúi đầu nhìn thấy mình không mảnh vải che thân, đầu óc cô ong một tiếng, vội vàng che ngực chửi ầm lên.
Chiếc váy này là của một thương hiệu mới nổi trong giới thời trang Pháp, thiết kế rất độc đáo, phần váy xòe như cánh hoa xếp chồng lên nhau, nhưng phần thân trên lại cực kỳ đơn giản, cả chiếc váy chỉ dùng vải voan ánh trăng đan chéo cố định ở phần lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.