Chương 16: Cô chê anh phiền kìa
Bất Nguyệt
16/05/2023
Nửa đêm.
Đan Thư trằn trọc lăn qua lăn lại vì nóng, cô cảm giác như mình bị bỏ vào lò nướng nhưng lại không thể tỉnh lại, thân thể còn bị cái gì đó quấn chặt khiến cô chạy không thoát, càng giãy lại càng bị ôm chặt hơn.
Bóng đè hả?
Không phải chứ, cô làm quỷ hai kiếp rồi mà vẫn bị một con ma đè sao?
Người nào đó không phục, lập tức dùng hết sức bình sinh để giãy, không biết cô đạp trúng chỗ nào mà "con ma" kia rên khẽ một tiếng, lập tức thả cô ra.
Đan Thư đắc ý không thôi, đang định nhắm mắt ngủ tiếp lại bị cái lò nướng kia sáp lại gần mình khiến cô nóng đến mức muốn bốc hơi luôn cho rồi. Cô bực mình giơ chân đạp thêm cái nữa, đạp xong cô mới có cảm giác không đúng lắm bèn gắng gượng mở mắt ra.
Nếu cô nhớ không nhầm hình như trên giường cô còn có thêm một người nữa thì phải...
Sau khi hiểu rõ tình hình, mặt cô đỏ đến mức nhỏ ra máu, tim cũng đập bang bang như sắp phá lồng ngực chui ra ngoài.
Cô gây hoạ rồi!
Đan Thư rất muốn đánh mình mấy cái. Cho chừa cái tội ngủ nghịch này! Cho chừa cái tội hay lăn lung tung này!
Bây giờ cô nên giả chết hay vùng dậy xin lỗi anh đây?
Nhận ra cô đã tỉnh, giọng nói của Việt Vũ không khỏi có chút bất lực:
- Hoá ra em thật sự ngủ rất nghịch.
Hết lăn chỗ này đến chỗ nọ, nhiều lần còn xém lăn xuống giường. Anh mới kéo cô lên đã bị cô ép vào tường coi như gối ôm mà ngủ, đến khi anh ôm lại cô, cô lại đạp anh ra, còn đạp trúng vết thương khiến anh đau đến chết đi sống lại mấy hồi.
- Em, em xin lỗi.
Đan Thư thật sự muốn tìm cái lỗ chui xuống cho rồi.
Nhục, quá nhục!
- Không sao.
Giọng nói của anh còn mang theo ý cười khiến cô ớn lạnh sống lưng. Cái người này cuồng ngược à? Anh đang bị thương còn bị cô vật qua vật lại như thế vẫn kêu không sao được?
Đúng rồi! ANH ĐANG BỊ THƯƠNG!
Câu nói này chẳng khác nào sấm rền bên tai khiến cô vội vàng bật đèn lên kiểm tra, khi thấy vạt áo phần bụng anh lại thấm máu, cả người anh đổ đầy mồ hôi nhưng cánh môi lại trắng bệch khô nẻ, cô vừa tức vừa hối hận.
Cái người này thật là...
Bị đau thì phải đánh cho cô tỉnh ngay chứ? Sao lại chịu đựng cô làm gì, anh tưởng bản thân mình đồng da sắt hả?
Cô định mắng anh nhưng thấy anh thảm như vậy nên đành nuốt cục tức lại vào bụng, đã tức lại càng tức hơn.
Áo dính vào vết thương khiến cô không dám lột áo anh ra mà cắt từng khoang một, đến khi nhìn rõ vết thương, cô hận bản thân đến mức bật khóc, cái đồ vô dụng chỉ biết gây hoạ này!
Việt Vũ đã bắt đầu mê man, bảo anh tự sơ cứu là chuyện viển vông, mà cô thì cũng chẳng biết gì nốt. Cuối cùng cô chỉ đành gọi điện cho bác sĩ chủ trị của mình, doạ ông sợ một trận xém hồn bay phách tán:
- Cô chủ bị thương sao?
- Không phải cháu, là bạn của cháu thôi ạ. Cháu biết làm phiền bác giờ này là không phải nhưng bệnh viện họ đóng cửa hết rồi, bác giúp cháu với.
Dù gì cũng là bác sĩ riêng của cô lại nghe tình hình người kia khá nguy kịch nên bác Đông cũng chẳng quản ngại giờ giấc, vội vàng xách đồ nghề đến phòng trọ của cô. Xử lý vết thương cho anh xong, ông tò mò hỏi:
- Thư này, người bạn của cháu sao lại bị thương vậy?
Vết dao chém rõ ràng như thế, Đan Thư biết mình giải thích đường nào cũng chết bèn chắp hai tay trước ngực năn nỉ bác:
- Người này có ơn với cháu, bác giữ bí mật chuyện này với bố Tiến được không? Bố mà biết sẽ xách cổ cháu về nhà mất. Cháu năn nỉ bác đó, bác ơi bác à...
- Chỉ lần này thôi đấy.
Ông Đông chăm sóc cô từ nhỏ, đến giờ cũng gần hai mươi năm rồi nên sớm coi cô như con cháu trong nhà, tính ông lại thoáng nên chỉ cần sự việc không quá nghiêm trọng, ông đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Đợi ông đi rồi cô mới quay lại nhìn cái người đang nằm chình ình ở giường mình, cơn tức vọt lên tới cổ họng lại dần bị sự chua xót và đau lòng dần nuốt chửng.
Cô chỉ bị đứt tay một tý thôi đã khóc oang cả nhà, vậy mà nhìn những vết sẹo trên người anh mà xem. Cô biết quãng đường trưởng thành của anh không dễ dàng, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn cảm thấy khó mà chấp nhận được. Dọn dẹp lại đống lộn trong phòng xong cô nằm bẹp ở một góc giường, lòng thầm nghĩ sao Linh Chi có thể nhẹ nhàng xử lý vết thương của anh mà không cần bất kỳ sự trợ giúp nhỉ?
Tự hỏi xong cô bỗng giật mình.
Gặp Việt Vũ, cứu anh và nằm chung giường với anh vốn là việc của Linh Chi mà! Cô cướp kịch bản của cô ấy thế này liệu có sao không vậy?
Đừng hỏi vì sao cô biết bọn họ nằm chung giường, có người nhìn thấy rồi tung tin đồn khắp nơi, cô không muốn biết cũng khó. Thậm chí cô còn góp gió thổi lửa cho nó to lên với mưu đồ hủy hoại danh tiếng con gái nhà người ta.
Hic, sao kiếp đầu tiên cô ác thế? Đúng là cầm thú cũng không bằng, chết là đáng lắm...
Từ từ, dù ác hơn nữa thì đấy cũng từng là bản thân cô, sao cô có thể tự trù ẻo mình được!
Đi ngủ, đi ngủ ngay lập tức.
Mang theo tâm trạng mệt mỏi bất an vào giấc ngủ, Đan Thư không bất ngờ khi đêm đó mình gặp ác mộng. Cô bị Linh Chi cầm dao rượt vì cô dám giành việc của mình mặc cô hết lòng giải thích, Việt Vũ không chỉ không giúp cô mà còn ngồi nhìn bọn cô đánh nhau, tức đến mức cô mở miệng mắng anh:
- Đồ khốn khiếp!
Việt Vũ cuối cùng cũng có phản ứng, anh ta bước đến vỗ nhẹ vào mặt cô, giọng nói cực kỳ lạnh lùng:
- Đan Thư, tỉnh dậy đi.
Hả?
Đan Thư cảm giác má mình truyền đến cảm giác là lạ, giống như cô thật sự bị anh đánh bèn nhập nhèm mở mắt ra, đập vào mắt cô là khuôn mặt phóng đại cùng mái tóc rối bời nhưng vẫn bảo đảm giá trị nhan sắc không chút hư hao mà cô vừa gặp trong mơ. Ngây ngẩn giây lát cô mới nhớ ra chuyện tối qua, vội vàng bật dậy nói một tràng:
- Anh thấy thế nào rồi? Sao có thể xem thường bản thân thế hả? Nếu hôm qua em không tỉnh lại giữa chừng thì làm thế nào?
Cô nói một thôi một hồi mà anh lại chẳng có vẻ gì là biết sai, còn thản nhiên cãi lại:
- Vết thương ngoài da thôi mà, anh quen rồi.
- Vết thương ngoài da?
Cô gái bị anh chọc tức đến bật cười, cô thẳng thừng chọc mạnh vào hông anh, giọng điệu đanh lại:
- Anh có thấy ai bị vết thương ngoài da mà máu chảy đầm đìa còn sốt cao không giảm không hả? Sao anh không biết quý trọng thân thể của mình thế?
Dù bị đau, thái độ của anh vẫn rất tiêu cực, thậm chí còn có chút tự giễu cợt bản thân mình:
- Dù sao cũng chẳng ai mong anh sống tốt trên đời này cả.
Anh cứ tưởng cô lo lắng cho mình, nào ngờ cô lại mắng anh, còn đòi đánh anh.
CÔ CHÊ ANH PHIỀN!
CÔ MẮNG ANH LÀ ĐỒ KHỐN KHIẾP!
Đan Thư không biết mấy câu nói mớ của mình bị anh nghe sạch nên vẫn rất hồn nhiên, giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Càng không có ai yêu thương anh anh càng phải yêu thương chính mình chứ. Mau dậy thay đồ rồi cùng em đến bệnh viện kiểm tra lại ngay.
Người nào đó vẫn không nhúc nhích làm người nào đó phát sầu, chỉ đành nói thật với anh:
- Sau này sẽ có một cô gái xuất hiện trong đời anh, cô ấy sẽ thay anh bù đắp lại những thứ mà thế giới này nợ anh. Việc của anh bây giờ là phải chăm sóc bản thân thật tốt để chờ cô gái đó xuất hiện. Cô ấy cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ dịu dàng, cực kỳ hiểu chuyện luôn.
Cô nhấn mạnh vào câu cuối để anh có hứng thú vì nghĩ gu của anh là cô gái kiểu này, dẫu sao cô cũng chưa từng thấy anh yêu cô gái khác ngoài Linh Chi cả.
Không nói không sao, mới nói xong đã thấy anh nằm lên giường lưu loát trùm chăn kín người:
- Anh không cần, em cứ để mặc anh nhiễm trùng đến chết đi.
Anh chỉ cần cô nói cô quan tâm anh nhưng cô lại không chịu nói, còn định đẩy anh cho một cô gái ất ơ nào đó khiến anh cảm thấy nỗ lực mấy năm qua của mình không còn giá trị nữa. Đan Thư sợ thót tim, cô vội kéo chăn ra dỗ anh:
- Ngoan, anh cùng em đến bệnh viện trước đi. Cứ để thế này em lo cho anh lắm.
- Em lo cho anh thật hả?
- Không lo cho anh em sẽ ngồi đây tốn thời gian với anh à? Mau dậy đi bệnh viện với em.
Nghe vậy người nào đó mới chịu ngồi dậy, ra vẻ ấm ức theo cô đến bệnh viện. Tuy bác Đông đã sơ cứu anh, nhưng vì đề phòng cô vẫn đưa anh đi kiểm tra lại lần nữa, cuối cùng bác sĩ yêu cầu anh nhập viện theo dõi mấy ngày để quan sát thêm nhưng bị anh từ chối. Đan Thư vừa dìu anh ra ngoài vừa cẩn thận hỏi lại:
- Anh không định ở lại theo dõi thêm hả?
- Không cần. Dù sao cũng chẳng ai thật lòng lo cho anh.
- ...
Sáng giờ cô đã thấy anh dở dở ương ương rồi nhé, nếu không phải do cô làm vết thương anh trở nặng giờ cô đã phủi tay đi về rồi. Anh không biết điều thì thôi lại còn chảnh cún các kiểu, anh đừng tưởng cô sợ anh nên không dám làm gì anh nhé?
Mặc dù có chút tức giận nhưng cô vẫn kiên nhẫn dỗ anh:
- Em lo cho anh, em lo cho anh mà. Anh làm thủ tục nhập viện với em đi.
Vết thương đáng sợ thế này mà không ở lại quan sát thêm cô không yên tâm chút nào.
- Em lại dỗ anh như ban sáng đấy à? Em tưởng anh là trẻ con chắc?
- ... Em không dỗ anh, em nói thật.
Nói rồi cô kéo tay anh đi làm thủ tập nhập viện, lại mua đồ ăn về tẩm bổ cho anh. Thấy cô bận rộn vì mình, Việt Vũ vừa xót lại thấy vui vẻ, anh thuận miệng hỏi cô:
- Khi nào em khai giảng?
- Tuần sau cơ, anh cứ yên tâm đi.
Nói rồi cô đưa thìa cháo đã được thổi nguội cho anh, thái độ cực kỳ kiên nhẫn, trong lòng lại không ngừng cầu trời khấn phật cho anh lành nhanh nhanh rồi đi gây dựng sự nghiệp, đừng ở đây ám cô nữa là được.
Cô thật sự rất rất sợ Phan Việt Vũ phiên bản trưởng thành.
Đan Thư trằn trọc lăn qua lăn lại vì nóng, cô cảm giác như mình bị bỏ vào lò nướng nhưng lại không thể tỉnh lại, thân thể còn bị cái gì đó quấn chặt khiến cô chạy không thoát, càng giãy lại càng bị ôm chặt hơn.
Bóng đè hả?
Không phải chứ, cô làm quỷ hai kiếp rồi mà vẫn bị một con ma đè sao?
Người nào đó không phục, lập tức dùng hết sức bình sinh để giãy, không biết cô đạp trúng chỗ nào mà "con ma" kia rên khẽ một tiếng, lập tức thả cô ra.
Đan Thư đắc ý không thôi, đang định nhắm mắt ngủ tiếp lại bị cái lò nướng kia sáp lại gần mình khiến cô nóng đến mức muốn bốc hơi luôn cho rồi. Cô bực mình giơ chân đạp thêm cái nữa, đạp xong cô mới có cảm giác không đúng lắm bèn gắng gượng mở mắt ra.
Nếu cô nhớ không nhầm hình như trên giường cô còn có thêm một người nữa thì phải...
Sau khi hiểu rõ tình hình, mặt cô đỏ đến mức nhỏ ra máu, tim cũng đập bang bang như sắp phá lồng ngực chui ra ngoài.
Cô gây hoạ rồi!
Đan Thư rất muốn đánh mình mấy cái. Cho chừa cái tội ngủ nghịch này! Cho chừa cái tội hay lăn lung tung này!
Bây giờ cô nên giả chết hay vùng dậy xin lỗi anh đây?
Nhận ra cô đã tỉnh, giọng nói của Việt Vũ không khỏi có chút bất lực:
- Hoá ra em thật sự ngủ rất nghịch.
Hết lăn chỗ này đến chỗ nọ, nhiều lần còn xém lăn xuống giường. Anh mới kéo cô lên đã bị cô ép vào tường coi như gối ôm mà ngủ, đến khi anh ôm lại cô, cô lại đạp anh ra, còn đạp trúng vết thương khiến anh đau đến chết đi sống lại mấy hồi.
- Em, em xin lỗi.
Đan Thư thật sự muốn tìm cái lỗ chui xuống cho rồi.
Nhục, quá nhục!
- Không sao.
Giọng nói của anh còn mang theo ý cười khiến cô ớn lạnh sống lưng. Cái người này cuồng ngược à? Anh đang bị thương còn bị cô vật qua vật lại như thế vẫn kêu không sao được?
Đúng rồi! ANH ĐANG BỊ THƯƠNG!
Câu nói này chẳng khác nào sấm rền bên tai khiến cô vội vàng bật đèn lên kiểm tra, khi thấy vạt áo phần bụng anh lại thấm máu, cả người anh đổ đầy mồ hôi nhưng cánh môi lại trắng bệch khô nẻ, cô vừa tức vừa hối hận.
Cái người này thật là...
Bị đau thì phải đánh cho cô tỉnh ngay chứ? Sao lại chịu đựng cô làm gì, anh tưởng bản thân mình đồng da sắt hả?
Cô định mắng anh nhưng thấy anh thảm như vậy nên đành nuốt cục tức lại vào bụng, đã tức lại càng tức hơn.
Áo dính vào vết thương khiến cô không dám lột áo anh ra mà cắt từng khoang một, đến khi nhìn rõ vết thương, cô hận bản thân đến mức bật khóc, cái đồ vô dụng chỉ biết gây hoạ này!
Việt Vũ đã bắt đầu mê man, bảo anh tự sơ cứu là chuyện viển vông, mà cô thì cũng chẳng biết gì nốt. Cuối cùng cô chỉ đành gọi điện cho bác sĩ chủ trị của mình, doạ ông sợ một trận xém hồn bay phách tán:
- Cô chủ bị thương sao?
- Không phải cháu, là bạn của cháu thôi ạ. Cháu biết làm phiền bác giờ này là không phải nhưng bệnh viện họ đóng cửa hết rồi, bác giúp cháu với.
Dù gì cũng là bác sĩ riêng của cô lại nghe tình hình người kia khá nguy kịch nên bác Đông cũng chẳng quản ngại giờ giấc, vội vàng xách đồ nghề đến phòng trọ của cô. Xử lý vết thương cho anh xong, ông tò mò hỏi:
- Thư này, người bạn của cháu sao lại bị thương vậy?
Vết dao chém rõ ràng như thế, Đan Thư biết mình giải thích đường nào cũng chết bèn chắp hai tay trước ngực năn nỉ bác:
- Người này có ơn với cháu, bác giữ bí mật chuyện này với bố Tiến được không? Bố mà biết sẽ xách cổ cháu về nhà mất. Cháu năn nỉ bác đó, bác ơi bác à...
- Chỉ lần này thôi đấy.
Ông Đông chăm sóc cô từ nhỏ, đến giờ cũng gần hai mươi năm rồi nên sớm coi cô như con cháu trong nhà, tính ông lại thoáng nên chỉ cần sự việc không quá nghiêm trọng, ông đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Đợi ông đi rồi cô mới quay lại nhìn cái người đang nằm chình ình ở giường mình, cơn tức vọt lên tới cổ họng lại dần bị sự chua xót và đau lòng dần nuốt chửng.
Cô chỉ bị đứt tay một tý thôi đã khóc oang cả nhà, vậy mà nhìn những vết sẹo trên người anh mà xem. Cô biết quãng đường trưởng thành của anh không dễ dàng, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn cảm thấy khó mà chấp nhận được. Dọn dẹp lại đống lộn trong phòng xong cô nằm bẹp ở một góc giường, lòng thầm nghĩ sao Linh Chi có thể nhẹ nhàng xử lý vết thương của anh mà không cần bất kỳ sự trợ giúp nhỉ?
Tự hỏi xong cô bỗng giật mình.
Gặp Việt Vũ, cứu anh và nằm chung giường với anh vốn là việc của Linh Chi mà! Cô cướp kịch bản của cô ấy thế này liệu có sao không vậy?
Đừng hỏi vì sao cô biết bọn họ nằm chung giường, có người nhìn thấy rồi tung tin đồn khắp nơi, cô không muốn biết cũng khó. Thậm chí cô còn góp gió thổi lửa cho nó to lên với mưu đồ hủy hoại danh tiếng con gái nhà người ta.
Hic, sao kiếp đầu tiên cô ác thế? Đúng là cầm thú cũng không bằng, chết là đáng lắm...
Từ từ, dù ác hơn nữa thì đấy cũng từng là bản thân cô, sao cô có thể tự trù ẻo mình được!
Đi ngủ, đi ngủ ngay lập tức.
Mang theo tâm trạng mệt mỏi bất an vào giấc ngủ, Đan Thư không bất ngờ khi đêm đó mình gặp ác mộng. Cô bị Linh Chi cầm dao rượt vì cô dám giành việc của mình mặc cô hết lòng giải thích, Việt Vũ không chỉ không giúp cô mà còn ngồi nhìn bọn cô đánh nhau, tức đến mức cô mở miệng mắng anh:
- Đồ khốn khiếp!
Việt Vũ cuối cùng cũng có phản ứng, anh ta bước đến vỗ nhẹ vào mặt cô, giọng nói cực kỳ lạnh lùng:
- Đan Thư, tỉnh dậy đi.
Hả?
Đan Thư cảm giác má mình truyền đến cảm giác là lạ, giống như cô thật sự bị anh đánh bèn nhập nhèm mở mắt ra, đập vào mắt cô là khuôn mặt phóng đại cùng mái tóc rối bời nhưng vẫn bảo đảm giá trị nhan sắc không chút hư hao mà cô vừa gặp trong mơ. Ngây ngẩn giây lát cô mới nhớ ra chuyện tối qua, vội vàng bật dậy nói một tràng:
- Anh thấy thế nào rồi? Sao có thể xem thường bản thân thế hả? Nếu hôm qua em không tỉnh lại giữa chừng thì làm thế nào?
Cô nói một thôi một hồi mà anh lại chẳng có vẻ gì là biết sai, còn thản nhiên cãi lại:
- Vết thương ngoài da thôi mà, anh quen rồi.
- Vết thương ngoài da?
Cô gái bị anh chọc tức đến bật cười, cô thẳng thừng chọc mạnh vào hông anh, giọng điệu đanh lại:
- Anh có thấy ai bị vết thương ngoài da mà máu chảy đầm đìa còn sốt cao không giảm không hả? Sao anh không biết quý trọng thân thể của mình thế?
Dù bị đau, thái độ của anh vẫn rất tiêu cực, thậm chí còn có chút tự giễu cợt bản thân mình:
- Dù sao cũng chẳng ai mong anh sống tốt trên đời này cả.
Anh cứ tưởng cô lo lắng cho mình, nào ngờ cô lại mắng anh, còn đòi đánh anh.
CÔ CHÊ ANH PHIỀN!
CÔ MẮNG ANH LÀ ĐỒ KHỐN KHIẾP!
Đan Thư không biết mấy câu nói mớ của mình bị anh nghe sạch nên vẫn rất hồn nhiên, giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Càng không có ai yêu thương anh anh càng phải yêu thương chính mình chứ. Mau dậy thay đồ rồi cùng em đến bệnh viện kiểm tra lại ngay.
Người nào đó vẫn không nhúc nhích làm người nào đó phát sầu, chỉ đành nói thật với anh:
- Sau này sẽ có một cô gái xuất hiện trong đời anh, cô ấy sẽ thay anh bù đắp lại những thứ mà thế giới này nợ anh. Việc của anh bây giờ là phải chăm sóc bản thân thật tốt để chờ cô gái đó xuất hiện. Cô ấy cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ dịu dàng, cực kỳ hiểu chuyện luôn.
Cô nhấn mạnh vào câu cuối để anh có hứng thú vì nghĩ gu của anh là cô gái kiểu này, dẫu sao cô cũng chưa từng thấy anh yêu cô gái khác ngoài Linh Chi cả.
Không nói không sao, mới nói xong đã thấy anh nằm lên giường lưu loát trùm chăn kín người:
- Anh không cần, em cứ để mặc anh nhiễm trùng đến chết đi.
Anh chỉ cần cô nói cô quan tâm anh nhưng cô lại không chịu nói, còn định đẩy anh cho một cô gái ất ơ nào đó khiến anh cảm thấy nỗ lực mấy năm qua của mình không còn giá trị nữa. Đan Thư sợ thót tim, cô vội kéo chăn ra dỗ anh:
- Ngoan, anh cùng em đến bệnh viện trước đi. Cứ để thế này em lo cho anh lắm.
- Em lo cho anh thật hả?
- Không lo cho anh em sẽ ngồi đây tốn thời gian với anh à? Mau dậy đi bệnh viện với em.
Nghe vậy người nào đó mới chịu ngồi dậy, ra vẻ ấm ức theo cô đến bệnh viện. Tuy bác Đông đã sơ cứu anh, nhưng vì đề phòng cô vẫn đưa anh đi kiểm tra lại lần nữa, cuối cùng bác sĩ yêu cầu anh nhập viện theo dõi mấy ngày để quan sát thêm nhưng bị anh từ chối. Đan Thư vừa dìu anh ra ngoài vừa cẩn thận hỏi lại:
- Anh không định ở lại theo dõi thêm hả?
- Không cần. Dù sao cũng chẳng ai thật lòng lo cho anh.
- ...
Sáng giờ cô đã thấy anh dở dở ương ương rồi nhé, nếu không phải do cô làm vết thương anh trở nặng giờ cô đã phủi tay đi về rồi. Anh không biết điều thì thôi lại còn chảnh cún các kiểu, anh đừng tưởng cô sợ anh nên không dám làm gì anh nhé?
Mặc dù có chút tức giận nhưng cô vẫn kiên nhẫn dỗ anh:
- Em lo cho anh, em lo cho anh mà. Anh làm thủ tục nhập viện với em đi.
Vết thương đáng sợ thế này mà không ở lại quan sát thêm cô không yên tâm chút nào.
- Em lại dỗ anh như ban sáng đấy à? Em tưởng anh là trẻ con chắc?
- ... Em không dỗ anh, em nói thật.
Nói rồi cô kéo tay anh đi làm thủ tập nhập viện, lại mua đồ ăn về tẩm bổ cho anh. Thấy cô bận rộn vì mình, Việt Vũ vừa xót lại thấy vui vẻ, anh thuận miệng hỏi cô:
- Khi nào em khai giảng?
- Tuần sau cơ, anh cứ yên tâm đi.
Nói rồi cô đưa thìa cháo đã được thổi nguội cho anh, thái độ cực kỳ kiên nhẫn, trong lòng lại không ngừng cầu trời khấn phật cho anh lành nhanh nhanh rồi đi gây dựng sự nghiệp, đừng ở đây ám cô nữa là được.
Cô thật sự rất rất sợ Phan Việt Vũ phiên bản trưởng thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.