Chương 14: Gặp lại
Bất Nguyệt
16/05/2023
Mười năm sau.
Dưới bóng cây xanh mát mẻ, một cô gái cắt tóc tém được nhuộm màu hạt dẻ với dáng người thanh mảnh đang đứng ở trạm xe buýt, một tay cô đón lấy chiếc lá bị gió thổi sắp rơi xuống đất, một tay cô cầm điện thoại nghe tiếng lải nhải của bố mình:
- Đan Thư, con thật sự muốn tự thuê phòng ở hả? Nhưng mấy căn chung cư bố chọn gần trường con học hơn mà.
Bố Tiến định cô làm người thừa kế của mình nên thay vì học một ngành ất ơ nào đó như hai kiếp trước, kiếp này cô theo ngành quản trị kinh doanh. Nhưng theo ngành nào thì cô cũng không thoát nổi cái dớp ở cùng một chung cư trong ba kiếp.
Ai bảo bất động sản của nhà họ Huỳnh loanh quanh chỉ có mấy khu vực này chứ. Mà cô thì cực kỳ không muốn dính dáng gì đến mấy chỗ này, chỉ đành năn nỉ bố mình:
- Con biết bố lo cho con, nhưng con gái của bố lớn rồi, bố cho con cơ hội tự lập đi mà.
Cô kéo dài âm cuối, giọng nói trong trẻo lại ngọt ngào khiến người nghe tan chảy. Huỳnh Việt Tiến nghe vậy cũng chỉ đành thoả hiệp:
- Được rồi, nếu có vấn đề gì thì gọi bố nhớ chưa?
- Vâng ạ. Bố, xe buýt đến rồi, con lên xe trước đây.
Đan Thư đợi bố tắt máy rồi mới trèo lên xe, trên tay vẫn cầm chiếc lá cô đón được khi nãy.
Thời gian trôi nhanh thật, mới thế mà đã mười năm rồi.
Lần đó cây xà ngang không rơi trúng người cô do Việt Vũ kéo cô ra kịp nhưng bên hông của cô và anh đều bị mảnh gỗ cháy rơi trúng nên để lại sẹo bên eo cô đến giờ. Sau đó vì choáng nên cô hôn mê rất lâu, sức khỏe cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, suýt nữa thì bỏ mạng tại chỗ.
Dù vậy cô vẫn cảm thấy rất may mắn vì bố cô vẫn khoẻ mạnh và ở bên cô. Còn Việt Vũ, có lẽ bây giờ anh ấy cũng đã trưởng thành và gặp gỡ nửa kia của đời mình rồi.
Không sai.
Mặc dù cô sống lại lâu như vậy nhưng đến tận bây giờ câu chuyện ngôn tình "Công chúa của ác ma" mới chính thức bắt đầu. Mà cô vì để tránh khỏi vai ác bắt nạt nữ chính nên đã cố ý chuyển đến khu phố nhỏ này để tránh đụng độ với cô ấy.
À, Câu chuyện "Công chúa của ác ma" là do cô nghĩ ra đấy. Bởi vì chuyện tình của Việt Vũ và Linh Chi rất giống một câu chuyện tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn mà cô hay đọc, còn cô là nữ phụ độc ác muốn hoàn lương.
Mục tiêu của cô bây giờ chính là tránh xa dàn nhân vật chính, nỗ lực sống thật tốt cuộc đời của mình.
Ờ, giây trước mới kêu muốn sống yên bình xong, giây sau đã bị người ta kề dao vào hông khiến cô không thể không phối hợp đưa anh ta về nhà mình. Đến khi vào phòng rồi cô mới nhìn rõ gương mặt người kia, hai mắt trừng lớn, miệng cũng há to như có thể nhét vừa một quả trứng vịt.
- Việt Vũ? Sao lại là anh?
Sao anh lại ở đây!!!!!!
Người đàn ông cũng giật mình nhìn cô chằm chằm:
- Cô biết tôi?
Thiếu nữ trước mặt đem lại cho anh cảm giác quen thuộc khó tả nhưng anh lại chẳng tài nào nhớ nổi mình đã gặp cô từ lúc nào. Đan Thư cũng biết mình rất khác ngày nhỏ nên nhanh chóng giải thích với anh:
- Sao lại không biết được? Em là Đan Thư đây! Huỳnh Đan Thư ấy anh! Anh không nhớ em hả? Anh mất trí rồi?
Thấy anh nhìn mình chằm chằm mà không có bất kỳ phản ứng gì, trong lòng cô giật thót. Đừng chơi trò mất trí với cô nhé, cô không muốn nỗ lực của mình trở thành con số không đâu.
Trong lúc Đan Thư còn đang vừa gợi lại ký ức hồi bé của hai người cho anh nghe vừa cầu trời khấn phật cho mạng nhỏ của mình, người thiếu niên chợt nhào đến ôm chặt cô khiến cô vì bất ngờ mà ngã ra sau, còn chưa kịp nói gì đã nghe giọng của anh trước:
- Cuối cùng cũng gặp được em rồi!
Có trời mới biết anh đã mong chờ ngày này đến nhường nào.
Khuôn mặt anh vùi vào hõm vai cô, tham lam hít hà mùi hương trên người cô. Vẫn là mùi hương hoa nhài dịu nhẹ quen thuộc khiến anh như quay lại những ngày cả hai còn sống chung, nhưng mà ngày đó anh nhỏ hơn cô, có thể dễ dàng rúc vào lòng cô hưởng thụ sự ấm áp mà cô đem lại cho mình, còn bây giờ anh lại cao lớn hơn cô rất nhiều, cả người cô như bị anh bao phủ hoàn toàn.
Đan Thư liên tục lùi ra sau né tránh nhưng cả người cô bị anh ôm chặt không thoát được, hơi thở nóng rực phả lên cổ khiến nơi đó ngứa ngáy không được tự nhiên, chỉ đành dỗ anh:
- Anh đứng lên trước được không?
Tại sao vừa gặp đã đòi ôm cô chứ? Bọn họ thân thiết lâm à?
Có thể Đan Thư đã quên vừa nãy vì để anh nhớ ra mình cô đã kể rất nhiều chuyện cho anh nghe, còn nhấn mạnh bọn họ từng thân thiết như thế nào. Thế nên Việt Vũ không chỉ không đứng lên mà còn làm nũng với cô:
- Anh đau lắm.
Đau?
Bàn tay Đan Thư vừa đúng lúc chạm vào hông anh, lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm nóng ẩm ướt, cô giơ tay lên nhìn mới phát hiện ra lòng bàn tay thẫm máu từ lúc nào.
- Anh ngồi dậy để em xem nào!
Cô cẩn thận đỡ anh dậy, để anh dựa vào thành bàn rồi nhanh chóng vén áo anh lên xem mới phát hiện hông anh bị chém một nhát, máu tươi vẫn đang thấm vào vạt áo rồi lại rỏ xuống sàn nhà. Cô sốt sắng dùng khăn bông bịt lại miệng vết thương rồi tìm điện thoại định đưa anh đi cấp cứu thì anh lại giữ tay cô lại:
- Bọn chúng đang tìm anh, anh không ra ngoài được. Em có thuốc khử trùng với thuốc kháng sinh không?
- Em có.
Đan Thư phản ứng lại, cô lập tức chạy vào phòng ngủ ôm một đống đồ ra. Trong lòng thầm nghĩ người hay ốm vặt cũng có lợi, cần thuốc gì có thuốc nấy.
- Em nên làm gì đây?
Đưa đồ cho anh xong, cô ngồi quỳ nhìn anh với vẻ lo lắng sốt sắng. Cô là tiểu thư được nuông chiều từ bé, mỗi lần ốm đều có bác sĩ riêng chăm sóc, mấy việc sơ cứu vết thương này cô chắc chắn không rành. Việt Vũ cười lắc đầu:
- Anh tự xử lý cũng được.
Thấy sắc mặt cô tái mép, cánh môi nhợt nhạt, anh tưởng cô bị doạ sợ nên bảo cô ra ngoài mua đồ cho mình, anh không thể mặc bộ đồ dính máu này ra ngoài được. Đan Thư bừng tỉnh, cô vội cầm ví và điện thoại lên đồng thời dặn dò anh:
- Anh ở đây đợi em, em sẽ về nhanh thôi.
- Ừ.
Cô nhìn anh thêm mấy lần mới rời đi, trước đó vẫn không quên thay cái áo dính máu xuống. Đi được nửa đường cô đột nhiên dừng lại, vẻ mặt hoang mang.
Từ nãy đến giờ cô đã thấy mấy chuyện này quen quen, giờ mới nhớ ra đây chẳng phải là viễn cảnh anh và Linh Chi lần đầu gặp mặt sao? Sao cái người vốn nên ở gần chung cư Xanh lại đột nhiên xuất hiện ở đây thế này?
Lẽ nào nhất định phải có sự xuất hiện của cô thì hai người kia mới có thể gặp nhau à?
Nhớ lại thì trong cả hai kiếp, hai người này gặp mặt đều có công lao của cô.
Kiếp đầu cô bắt nạt cả Việt Vũ lẫn Linh Chi, nửa đêm lừa Linh Chi ra ngoài nên cô ấy mới có cơ hội gặp rồi giúp đỡ Việt Vũ.
Kiếp thứ hai cô tránh xa hai người này nhưng sau cùng vẫn phải tổ hợp thành một nhóm với Linh Chi do học chung lớp. Trong lúc cô ấy đi tìm cô đã gặp nam chính ở gần chung cư cô ở.
Thế nên lần này Linh Chi cũng đang ở gần đây?
Đan Thư không tự chủ được mà nhìn ngó xung quanh tìm nhưng lại không thấy bóng dáng người mình cần tìm đâu, cô lại không dám la cà ngoài đường quá lâu nên mua xong đồ lập tức về luôn, cũng bởi vì vậy nên cô không nhìn thấy có vài người lạ mặt đang ẩn nấp ở gần đó.
Dưới bóng cây xanh mát mẻ, một cô gái cắt tóc tém được nhuộm màu hạt dẻ với dáng người thanh mảnh đang đứng ở trạm xe buýt, một tay cô đón lấy chiếc lá bị gió thổi sắp rơi xuống đất, một tay cô cầm điện thoại nghe tiếng lải nhải của bố mình:
- Đan Thư, con thật sự muốn tự thuê phòng ở hả? Nhưng mấy căn chung cư bố chọn gần trường con học hơn mà.
Bố Tiến định cô làm người thừa kế của mình nên thay vì học một ngành ất ơ nào đó như hai kiếp trước, kiếp này cô theo ngành quản trị kinh doanh. Nhưng theo ngành nào thì cô cũng không thoát nổi cái dớp ở cùng một chung cư trong ba kiếp.
Ai bảo bất động sản của nhà họ Huỳnh loanh quanh chỉ có mấy khu vực này chứ. Mà cô thì cực kỳ không muốn dính dáng gì đến mấy chỗ này, chỉ đành năn nỉ bố mình:
- Con biết bố lo cho con, nhưng con gái của bố lớn rồi, bố cho con cơ hội tự lập đi mà.
Cô kéo dài âm cuối, giọng nói trong trẻo lại ngọt ngào khiến người nghe tan chảy. Huỳnh Việt Tiến nghe vậy cũng chỉ đành thoả hiệp:
- Được rồi, nếu có vấn đề gì thì gọi bố nhớ chưa?
- Vâng ạ. Bố, xe buýt đến rồi, con lên xe trước đây.
Đan Thư đợi bố tắt máy rồi mới trèo lên xe, trên tay vẫn cầm chiếc lá cô đón được khi nãy.
Thời gian trôi nhanh thật, mới thế mà đã mười năm rồi.
Lần đó cây xà ngang không rơi trúng người cô do Việt Vũ kéo cô ra kịp nhưng bên hông của cô và anh đều bị mảnh gỗ cháy rơi trúng nên để lại sẹo bên eo cô đến giờ. Sau đó vì choáng nên cô hôn mê rất lâu, sức khỏe cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, suýt nữa thì bỏ mạng tại chỗ.
Dù vậy cô vẫn cảm thấy rất may mắn vì bố cô vẫn khoẻ mạnh và ở bên cô. Còn Việt Vũ, có lẽ bây giờ anh ấy cũng đã trưởng thành và gặp gỡ nửa kia của đời mình rồi.
Không sai.
Mặc dù cô sống lại lâu như vậy nhưng đến tận bây giờ câu chuyện ngôn tình "Công chúa của ác ma" mới chính thức bắt đầu. Mà cô vì để tránh khỏi vai ác bắt nạt nữ chính nên đã cố ý chuyển đến khu phố nhỏ này để tránh đụng độ với cô ấy.
À, Câu chuyện "Công chúa của ác ma" là do cô nghĩ ra đấy. Bởi vì chuyện tình của Việt Vũ và Linh Chi rất giống một câu chuyện tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn mà cô hay đọc, còn cô là nữ phụ độc ác muốn hoàn lương.
Mục tiêu của cô bây giờ chính là tránh xa dàn nhân vật chính, nỗ lực sống thật tốt cuộc đời của mình.
Ờ, giây trước mới kêu muốn sống yên bình xong, giây sau đã bị người ta kề dao vào hông khiến cô không thể không phối hợp đưa anh ta về nhà mình. Đến khi vào phòng rồi cô mới nhìn rõ gương mặt người kia, hai mắt trừng lớn, miệng cũng há to như có thể nhét vừa một quả trứng vịt.
- Việt Vũ? Sao lại là anh?
Sao anh lại ở đây!!!!!!
Người đàn ông cũng giật mình nhìn cô chằm chằm:
- Cô biết tôi?
Thiếu nữ trước mặt đem lại cho anh cảm giác quen thuộc khó tả nhưng anh lại chẳng tài nào nhớ nổi mình đã gặp cô từ lúc nào. Đan Thư cũng biết mình rất khác ngày nhỏ nên nhanh chóng giải thích với anh:
- Sao lại không biết được? Em là Đan Thư đây! Huỳnh Đan Thư ấy anh! Anh không nhớ em hả? Anh mất trí rồi?
Thấy anh nhìn mình chằm chằm mà không có bất kỳ phản ứng gì, trong lòng cô giật thót. Đừng chơi trò mất trí với cô nhé, cô không muốn nỗ lực của mình trở thành con số không đâu.
Trong lúc Đan Thư còn đang vừa gợi lại ký ức hồi bé của hai người cho anh nghe vừa cầu trời khấn phật cho mạng nhỏ của mình, người thiếu niên chợt nhào đến ôm chặt cô khiến cô vì bất ngờ mà ngã ra sau, còn chưa kịp nói gì đã nghe giọng của anh trước:
- Cuối cùng cũng gặp được em rồi!
Có trời mới biết anh đã mong chờ ngày này đến nhường nào.
Khuôn mặt anh vùi vào hõm vai cô, tham lam hít hà mùi hương trên người cô. Vẫn là mùi hương hoa nhài dịu nhẹ quen thuộc khiến anh như quay lại những ngày cả hai còn sống chung, nhưng mà ngày đó anh nhỏ hơn cô, có thể dễ dàng rúc vào lòng cô hưởng thụ sự ấm áp mà cô đem lại cho mình, còn bây giờ anh lại cao lớn hơn cô rất nhiều, cả người cô như bị anh bao phủ hoàn toàn.
Đan Thư liên tục lùi ra sau né tránh nhưng cả người cô bị anh ôm chặt không thoát được, hơi thở nóng rực phả lên cổ khiến nơi đó ngứa ngáy không được tự nhiên, chỉ đành dỗ anh:
- Anh đứng lên trước được không?
Tại sao vừa gặp đã đòi ôm cô chứ? Bọn họ thân thiết lâm à?
Có thể Đan Thư đã quên vừa nãy vì để anh nhớ ra mình cô đã kể rất nhiều chuyện cho anh nghe, còn nhấn mạnh bọn họ từng thân thiết như thế nào. Thế nên Việt Vũ không chỉ không đứng lên mà còn làm nũng với cô:
- Anh đau lắm.
Đau?
Bàn tay Đan Thư vừa đúng lúc chạm vào hông anh, lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm nóng ẩm ướt, cô giơ tay lên nhìn mới phát hiện ra lòng bàn tay thẫm máu từ lúc nào.
- Anh ngồi dậy để em xem nào!
Cô cẩn thận đỡ anh dậy, để anh dựa vào thành bàn rồi nhanh chóng vén áo anh lên xem mới phát hiện hông anh bị chém một nhát, máu tươi vẫn đang thấm vào vạt áo rồi lại rỏ xuống sàn nhà. Cô sốt sắng dùng khăn bông bịt lại miệng vết thương rồi tìm điện thoại định đưa anh đi cấp cứu thì anh lại giữ tay cô lại:
- Bọn chúng đang tìm anh, anh không ra ngoài được. Em có thuốc khử trùng với thuốc kháng sinh không?
- Em có.
Đan Thư phản ứng lại, cô lập tức chạy vào phòng ngủ ôm một đống đồ ra. Trong lòng thầm nghĩ người hay ốm vặt cũng có lợi, cần thuốc gì có thuốc nấy.
- Em nên làm gì đây?
Đưa đồ cho anh xong, cô ngồi quỳ nhìn anh với vẻ lo lắng sốt sắng. Cô là tiểu thư được nuông chiều từ bé, mỗi lần ốm đều có bác sĩ riêng chăm sóc, mấy việc sơ cứu vết thương này cô chắc chắn không rành. Việt Vũ cười lắc đầu:
- Anh tự xử lý cũng được.
Thấy sắc mặt cô tái mép, cánh môi nhợt nhạt, anh tưởng cô bị doạ sợ nên bảo cô ra ngoài mua đồ cho mình, anh không thể mặc bộ đồ dính máu này ra ngoài được. Đan Thư bừng tỉnh, cô vội cầm ví và điện thoại lên đồng thời dặn dò anh:
- Anh ở đây đợi em, em sẽ về nhanh thôi.
- Ừ.
Cô nhìn anh thêm mấy lần mới rời đi, trước đó vẫn không quên thay cái áo dính máu xuống. Đi được nửa đường cô đột nhiên dừng lại, vẻ mặt hoang mang.
Từ nãy đến giờ cô đã thấy mấy chuyện này quen quen, giờ mới nhớ ra đây chẳng phải là viễn cảnh anh và Linh Chi lần đầu gặp mặt sao? Sao cái người vốn nên ở gần chung cư Xanh lại đột nhiên xuất hiện ở đây thế này?
Lẽ nào nhất định phải có sự xuất hiện của cô thì hai người kia mới có thể gặp nhau à?
Nhớ lại thì trong cả hai kiếp, hai người này gặp mặt đều có công lao của cô.
Kiếp đầu cô bắt nạt cả Việt Vũ lẫn Linh Chi, nửa đêm lừa Linh Chi ra ngoài nên cô ấy mới có cơ hội gặp rồi giúp đỡ Việt Vũ.
Kiếp thứ hai cô tránh xa hai người này nhưng sau cùng vẫn phải tổ hợp thành một nhóm với Linh Chi do học chung lớp. Trong lúc cô ấy đi tìm cô đã gặp nam chính ở gần chung cư cô ở.
Thế nên lần này Linh Chi cũng đang ở gần đây?
Đan Thư không tự chủ được mà nhìn ngó xung quanh tìm nhưng lại không thấy bóng dáng người mình cần tìm đâu, cô lại không dám la cà ngoài đường quá lâu nên mua xong đồ lập tức về luôn, cũng bởi vì vậy nên cô không nhìn thấy có vài người lạ mặt đang ẩn nấp ở gần đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.