Chương 20: Hay anh xử lý cô ta nhỉ?
Bất Nguyệt
16/05/2023
Anh còn đang ngơ ngác đã thấy cô quay lại trả áo cho anh, còn thân thiết nhắc nhở:
- Anh Vũ à, sau này anh đừng tùy tiện thân thiết với cô gái khác quá, ngay cả với em cũng vậy. Nếu không vợ tương lai của anh sẽ tức giận đấy.
Cô không muốn chỉ vì chút sự cổ nhỏ này mà toi mạng đâu.
Nói rồi cô lập tức lượn nhanh nhưng vẫn bị anh xách cổ áo lại, tuy anh cười nhưng cô cảm giác nụ cười mang đao, bất giác nói lắp:
- Còn, còn, còn chuyện gì sao anh?
Đan Thư thấp hơn anh hơn một cái đầu, bị anh xách cổ áo thế này cô phải kiễng chân mới miễn cưỡng ngang tầm mắt với anh. Nhưng mà đứng kiễng chân thế này rất phí sức, thế nên Việt Vũ chuyển sang giữ hai vai cô, để phòng cô lại chạy.
- Huỳnh Đan Thư, em từng nói chúng ta là anh em nên không thể quá thân mật với nhau được, nhưng bây giờ không phải nữa rồi.
- Ờ, cái này...
Đan Thư đang không biết nên giải thích thế nào bỗng nhìn thấy bóng dáng của Linh Chi bèn đẩy anh ra quay đầu chạy mất:
- Chuyện này em nói với anh sau, em đi trước đây.
Vừa lên xe cô đã giục tài xế:
- Chú Tùng, lái xe rời khỏi đây. Nhanh lên chú.
Nếu để cô bị Linh Chi bắt gặp lần nữa cô có nhảy xuống biển Đông cũng không rửa sạch nỗi oan này.
Chú Tùng tuy không hiểu gì nhưng vẫn lái xe đi, được một khoảng chú mới hỏi cô:
- Cô chủ có cần tôi xử lý cậu ta không?
Thú thực lúc nhìn thấy Việt Vũ chú khá giật mình khi thấy cậu ta rất giống ông chủ của mình. Nhưng khi nhìn kỹ lại lại cảm thấy không giống lắm, đường nét gương mặt cậu ta khá nhu hoà không sắc bén như ông chủ của chú, nhìn một lần có thể nhầm nhưng nhìn lần hai sẽ lập tức nhận ra bọn họ hoàn toàn không giống nhau.
Đan Thư đang thập thò bên cửa sổ xe ô tô lập tức ngồi thẳng lưng, vội vã xua tay lắc đầu cật lực:
- Không cần đâu chú, thực ra anh ấy rất tốt, chú đừng làm khó anh ấy nhé.
Chú Tùng không biết nghĩ gì đột nhiên cười lắc đầu:
- Đúng là chú già rồi không hiểu nổi suy nghĩ của giới trẻ hiện giờ nữa.
- ???
Đan Thư chẳng hiểu mô tê gì nhưng cô cũng không có tâm trạng hỏi cặn kẽ chuyện này. Giờ cô vẫn đang chìm trong sự kinh ngạc và khủng hoảng bởi lượng tin tức mà vừa nhận được.
Việt Vũ không phải anh trai của cô!!!
Mới đầu cô đúng là vui mừng vì nếu anh không phải anh ruột của cô, cô không cần phải cảm thấy tội lỗi hay áy náy vì để anh chịu khổ ở bên ngoài suốt mười năm nữa.
Nhưng đợi cơn kích động đi qua cô lại cảm thấy đau đầu. Sau này cô muốn đối tốt với anh nên dùng thân phận gì để Linh Chi không hiểu lầm, anh cũng không hiểu lầm cô có ý đồ gì với mình chứ?
Ờ mà chắc gì anh cần cô đối tốt với mình, anh chỉ cần mình Linh Chi là đủ rồi. Còn cô ấy à, từ giờ an phận sống tốt cuộc đời của mình là được.
Ừm, cứ thế mà triển đi.
Lấy lại tinh thần xong cô lập tức đi dạo phố một vòng để tự thưởng cho mình. Chẳng dè lúc về đến phòng trọ cô lại lần nữa đụng Việt Vũ ở ngoài cổng.
- Sao anh lại ở đây thế?
- Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh nữa.
- Câu hỏi... Híc, nhưng mà em chỉ coi anh là anh trai em thôi.
Đúng vậy, không phải anh trai ruột thì cô với anh làm anh em kết nghĩa. Tóm lại cô nhất định phải xác lập quan hệ với anh, đứng về phe anh, không phản bội anh, tận đến khi anh kết hôn sinh con rồi vẫn một lòng hướng về anh...
Ờ mà sao càng nghĩ càng giống như cả đời này cô sẽ không thoát khỏi tay anh vậy?
Đan Thư rất muốn khóc một trận thật to.
Cô vốn nghĩ ngày nhỏ mình xả thân cứu anh là hết chuyện rồi, nhưng hình như cô xả thân quá đà khiến anh nhớ mãi không quên, giờ còn tìm đến cửa khiến cô rất khó xử không biết nên làm thế nào mới phải.
Mục tiêu đời này của cô rất đơn giản, cô chỉ muốn bản thân và bố Tiến sống thật tốt thôi, trong kế hoạch tương lai của cô không có Việt Vũ.
Cô nên làm thế nào đây?
Có nên nói rõ ràng với anh để anh đừng tìm mình nữa hay cứ nhận đại làm người yêu anh đi. Anh trọng tình trọng nghĩa như thế chắc không nhẫn tâm ra tay với bạn gái cũ đâu nhỉ?
Phì, phì, sao cô lại có ý nghĩa tranh giành đàn ông với cô gái khác chứ. Bộ chưa nghe câu thứ không phải của mình có giành cũng vô ích à?
A, sao lại cho cô đề khó như thế chứ?
Bởi vì cô do dự quá lâu nên không nhìn thấy sự mong chờ trong mắt Việt Vũ dần ảm đạm, cuối cùng chỉ còn lại một mảnh tăm tối.
Cô quả nhiên không thích anh nữa rồi.
- Anh biết rồi, sau này anh không làm phiền em nữa.
Nói rồi lập tức rời đi, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Đan Thư không hiểu sao lại thấy buồn buồn, nhưng nghĩ đến lời hứa của anh cô lại nhanh chóng ổn định lại cảm xúc trong lòng.
Nếu cô và anh không phải anh em ruột vậy cả hai định sẵn sẽ đi khác con đường. Cô muốn cuộc sống yên bình không sóng gió chứ không phải tranh đoạt đấu đá nhau đến mức ngươi sống ta chết như cuộc sống hiện tại của anh.
Cô còn là con ma bệnh hay ốm vặt, cô không nhanh nhẹn dũng cảm như Linh Chi có thể giúp anh những lúc cấp bách.
Tóm lại, ngoại trừ có chút liên quan với nhau vào ngày bé ra, cô và anh của hiện tại cơ bản là hai người hoàn toàn xa lạ.
Cô chẳng việc gì phải áy náy cả.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng khi nhìn thấy đống đồ mình mới mua xong cô vẫn thấy rất phiền.
Cô quên mất căn phòng mới của mình nhỏ hơn căn phòng cũ ở nhà rất nhiều. Sớm biết đường nào cũng không thoát nổi cái dớp phải đụng độ với anh cô đã chuyển đến chung cư Xanh ở cho thoải mái rồi. Nếu cô kiên định ở đó giờ anh đã xoay quanh Linh Chi chứ không phải cô, cô cũng không đến nỗi sa sút tâm trạng thế này.
Quả nhiên không thể tự ý thay đổi quỹ đạo được, ngay cả quỹ đạo của bản thân cũng phải thật cẩn thận tránh phản ứng dây chuyền không cần thiết.
Nghĩ đến đây cô lập tức lục tìm nhật ký của mình.
Bởi vì sợ quên mất nên sau khi sống lại ngày nào cô cũng ghi chép tất cả các sự kiện mình nhớ được trong hai kiếp để tránh tất cả những xung đột gây bất lợi cho mình. Nhưng nhìn tình hình hiện tại có vẻ như nếu cô không tuân theo quy luật tự nhiên sẽ còn rất nhiều chuyện xảy ra hơn, chuyện nhỏ không sao, chuyện lớn...
Đan Thư tự dưng thấy cổ mình lành lạnh, ngay trong tuần đó liền dọn trở lại chung cư Xanh.
Nguồn cơn hận thù của Việt Vũ đối với nhà cô là do bi kịch thời thơ ấu tạo thành, mà chuyện đó cô đã giải quyết xong rồi, ngay cả mẹ cô cũng vì lòng tham của mình mà trả giá nên anh không còn động cơ trả thù cô nữa.
Vả lại trong thời gian này cô đã xây dựng lại hình tượng của mình thì còn sợ gì người ta hãm hại như kiếp thứ hai. Tại sao cô phải trốn bọn họ chứ? Giờ hay chưa kìa, cô vừa đắc tội với Việt Vũ rồi kìa!
Đồ ngu này, cho mày tự ý chủ trương này! Cho mày tự mình coi mình là nhất này!
Tưởng sống lại rồi biết trước tương lai thì giỏi lắm à? Nếu mày giỏi thật đã không bị người ta làm gỏi tận hai lần rồi!
Đan Thư lại úp mặt vào gối hét to một trận.
Nếu có thể cô thật sự muốn sống trong vòng tuần hoàn từ năm mười tuổi đến năm hai mươi tuổi mãi mãi. Cô thực sự rất sợ mình lại đi sai, lại ngỏm mất.
Cô ngỏm rồi bố cô biết phải làm sao? Cô còn chưa báo hiếu ông được mấy năm nữa!
...
Lại nói chân trước Đan Thư mới chuyển đồ đi, chân sau Việt Vũ đuổi tới chỉ còn lại căn phòng trống rỗng, trái tim giống như bị đâm một nhát dao, máu chảy đầm đìa.
Hoá ra trước đây cô đối tốt với anh là vì cô cho rằng anh là người thân của cô, nay phát hiện ra mình nhận nhầm nên lập tức lật mặt với anh luôn? Sớm biết thế đã không đưa bản xét nghiệm cho cô, như vậy anh vẫn có thể ở bên cô dưới thân phận anh trai rồi.
Hay bây giờ anh làm giả giấy tờ xét nghiệm để đưa cho cô nhỉ?
Việt Vũ đang định đi đến bệnh viện lại lần nữa gặp phải Linh Chi khiến anh càng thêm bực mình.
Sao đi đâu cũng gặp cô ta thế?
Nếu không phải tra ra cô ta không có bối cảnh gì đặc biệt, lần nào xuất hiện ở gần chỗ anh cũng có lý do chính đáng, anh thật sự hoài nghi cô ta cố ý tiếp cận mình.
Hay là... anh xử lý cô ta luôn cho khuất mắt nhỉ?
- Anh Vũ à, sau này anh đừng tùy tiện thân thiết với cô gái khác quá, ngay cả với em cũng vậy. Nếu không vợ tương lai của anh sẽ tức giận đấy.
Cô không muốn chỉ vì chút sự cổ nhỏ này mà toi mạng đâu.
Nói rồi cô lập tức lượn nhanh nhưng vẫn bị anh xách cổ áo lại, tuy anh cười nhưng cô cảm giác nụ cười mang đao, bất giác nói lắp:
- Còn, còn, còn chuyện gì sao anh?
Đan Thư thấp hơn anh hơn một cái đầu, bị anh xách cổ áo thế này cô phải kiễng chân mới miễn cưỡng ngang tầm mắt với anh. Nhưng mà đứng kiễng chân thế này rất phí sức, thế nên Việt Vũ chuyển sang giữ hai vai cô, để phòng cô lại chạy.
- Huỳnh Đan Thư, em từng nói chúng ta là anh em nên không thể quá thân mật với nhau được, nhưng bây giờ không phải nữa rồi.
- Ờ, cái này...
Đan Thư đang không biết nên giải thích thế nào bỗng nhìn thấy bóng dáng của Linh Chi bèn đẩy anh ra quay đầu chạy mất:
- Chuyện này em nói với anh sau, em đi trước đây.
Vừa lên xe cô đã giục tài xế:
- Chú Tùng, lái xe rời khỏi đây. Nhanh lên chú.
Nếu để cô bị Linh Chi bắt gặp lần nữa cô có nhảy xuống biển Đông cũng không rửa sạch nỗi oan này.
Chú Tùng tuy không hiểu gì nhưng vẫn lái xe đi, được một khoảng chú mới hỏi cô:
- Cô chủ có cần tôi xử lý cậu ta không?
Thú thực lúc nhìn thấy Việt Vũ chú khá giật mình khi thấy cậu ta rất giống ông chủ của mình. Nhưng khi nhìn kỹ lại lại cảm thấy không giống lắm, đường nét gương mặt cậu ta khá nhu hoà không sắc bén như ông chủ của chú, nhìn một lần có thể nhầm nhưng nhìn lần hai sẽ lập tức nhận ra bọn họ hoàn toàn không giống nhau.
Đan Thư đang thập thò bên cửa sổ xe ô tô lập tức ngồi thẳng lưng, vội vã xua tay lắc đầu cật lực:
- Không cần đâu chú, thực ra anh ấy rất tốt, chú đừng làm khó anh ấy nhé.
Chú Tùng không biết nghĩ gì đột nhiên cười lắc đầu:
- Đúng là chú già rồi không hiểu nổi suy nghĩ của giới trẻ hiện giờ nữa.
- ???
Đan Thư chẳng hiểu mô tê gì nhưng cô cũng không có tâm trạng hỏi cặn kẽ chuyện này. Giờ cô vẫn đang chìm trong sự kinh ngạc và khủng hoảng bởi lượng tin tức mà vừa nhận được.
Việt Vũ không phải anh trai của cô!!!
Mới đầu cô đúng là vui mừng vì nếu anh không phải anh ruột của cô, cô không cần phải cảm thấy tội lỗi hay áy náy vì để anh chịu khổ ở bên ngoài suốt mười năm nữa.
Nhưng đợi cơn kích động đi qua cô lại cảm thấy đau đầu. Sau này cô muốn đối tốt với anh nên dùng thân phận gì để Linh Chi không hiểu lầm, anh cũng không hiểu lầm cô có ý đồ gì với mình chứ?
Ờ mà chắc gì anh cần cô đối tốt với mình, anh chỉ cần mình Linh Chi là đủ rồi. Còn cô ấy à, từ giờ an phận sống tốt cuộc đời của mình là được.
Ừm, cứ thế mà triển đi.
Lấy lại tinh thần xong cô lập tức đi dạo phố một vòng để tự thưởng cho mình. Chẳng dè lúc về đến phòng trọ cô lại lần nữa đụng Việt Vũ ở ngoài cổng.
- Sao anh lại ở đây thế?
- Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh nữa.
- Câu hỏi... Híc, nhưng mà em chỉ coi anh là anh trai em thôi.
Đúng vậy, không phải anh trai ruột thì cô với anh làm anh em kết nghĩa. Tóm lại cô nhất định phải xác lập quan hệ với anh, đứng về phe anh, không phản bội anh, tận đến khi anh kết hôn sinh con rồi vẫn một lòng hướng về anh...
Ờ mà sao càng nghĩ càng giống như cả đời này cô sẽ không thoát khỏi tay anh vậy?
Đan Thư rất muốn khóc một trận thật to.
Cô vốn nghĩ ngày nhỏ mình xả thân cứu anh là hết chuyện rồi, nhưng hình như cô xả thân quá đà khiến anh nhớ mãi không quên, giờ còn tìm đến cửa khiến cô rất khó xử không biết nên làm thế nào mới phải.
Mục tiêu đời này của cô rất đơn giản, cô chỉ muốn bản thân và bố Tiến sống thật tốt thôi, trong kế hoạch tương lai của cô không có Việt Vũ.
Cô nên làm thế nào đây?
Có nên nói rõ ràng với anh để anh đừng tìm mình nữa hay cứ nhận đại làm người yêu anh đi. Anh trọng tình trọng nghĩa như thế chắc không nhẫn tâm ra tay với bạn gái cũ đâu nhỉ?
Phì, phì, sao cô lại có ý nghĩa tranh giành đàn ông với cô gái khác chứ. Bộ chưa nghe câu thứ không phải của mình có giành cũng vô ích à?
A, sao lại cho cô đề khó như thế chứ?
Bởi vì cô do dự quá lâu nên không nhìn thấy sự mong chờ trong mắt Việt Vũ dần ảm đạm, cuối cùng chỉ còn lại một mảnh tăm tối.
Cô quả nhiên không thích anh nữa rồi.
- Anh biết rồi, sau này anh không làm phiền em nữa.
Nói rồi lập tức rời đi, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Đan Thư không hiểu sao lại thấy buồn buồn, nhưng nghĩ đến lời hứa của anh cô lại nhanh chóng ổn định lại cảm xúc trong lòng.
Nếu cô và anh không phải anh em ruột vậy cả hai định sẵn sẽ đi khác con đường. Cô muốn cuộc sống yên bình không sóng gió chứ không phải tranh đoạt đấu đá nhau đến mức ngươi sống ta chết như cuộc sống hiện tại của anh.
Cô còn là con ma bệnh hay ốm vặt, cô không nhanh nhẹn dũng cảm như Linh Chi có thể giúp anh những lúc cấp bách.
Tóm lại, ngoại trừ có chút liên quan với nhau vào ngày bé ra, cô và anh của hiện tại cơ bản là hai người hoàn toàn xa lạ.
Cô chẳng việc gì phải áy náy cả.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng khi nhìn thấy đống đồ mình mới mua xong cô vẫn thấy rất phiền.
Cô quên mất căn phòng mới của mình nhỏ hơn căn phòng cũ ở nhà rất nhiều. Sớm biết đường nào cũng không thoát nổi cái dớp phải đụng độ với anh cô đã chuyển đến chung cư Xanh ở cho thoải mái rồi. Nếu cô kiên định ở đó giờ anh đã xoay quanh Linh Chi chứ không phải cô, cô cũng không đến nỗi sa sút tâm trạng thế này.
Quả nhiên không thể tự ý thay đổi quỹ đạo được, ngay cả quỹ đạo của bản thân cũng phải thật cẩn thận tránh phản ứng dây chuyền không cần thiết.
Nghĩ đến đây cô lập tức lục tìm nhật ký của mình.
Bởi vì sợ quên mất nên sau khi sống lại ngày nào cô cũng ghi chép tất cả các sự kiện mình nhớ được trong hai kiếp để tránh tất cả những xung đột gây bất lợi cho mình. Nhưng nhìn tình hình hiện tại có vẻ như nếu cô không tuân theo quy luật tự nhiên sẽ còn rất nhiều chuyện xảy ra hơn, chuyện nhỏ không sao, chuyện lớn...
Đan Thư tự dưng thấy cổ mình lành lạnh, ngay trong tuần đó liền dọn trở lại chung cư Xanh.
Nguồn cơn hận thù của Việt Vũ đối với nhà cô là do bi kịch thời thơ ấu tạo thành, mà chuyện đó cô đã giải quyết xong rồi, ngay cả mẹ cô cũng vì lòng tham của mình mà trả giá nên anh không còn động cơ trả thù cô nữa.
Vả lại trong thời gian này cô đã xây dựng lại hình tượng của mình thì còn sợ gì người ta hãm hại như kiếp thứ hai. Tại sao cô phải trốn bọn họ chứ? Giờ hay chưa kìa, cô vừa đắc tội với Việt Vũ rồi kìa!
Đồ ngu này, cho mày tự ý chủ trương này! Cho mày tự mình coi mình là nhất này!
Tưởng sống lại rồi biết trước tương lai thì giỏi lắm à? Nếu mày giỏi thật đã không bị người ta làm gỏi tận hai lần rồi!
Đan Thư lại úp mặt vào gối hét to một trận.
Nếu có thể cô thật sự muốn sống trong vòng tuần hoàn từ năm mười tuổi đến năm hai mươi tuổi mãi mãi. Cô thực sự rất sợ mình lại đi sai, lại ngỏm mất.
Cô ngỏm rồi bố cô biết phải làm sao? Cô còn chưa báo hiếu ông được mấy năm nữa!
...
Lại nói chân trước Đan Thư mới chuyển đồ đi, chân sau Việt Vũ đuổi tới chỉ còn lại căn phòng trống rỗng, trái tim giống như bị đâm một nhát dao, máu chảy đầm đìa.
Hoá ra trước đây cô đối tốt với anh là vì cô cho rằng anh là người thân của cô, nay phát hiện ra mình nhận nhầm nên lập tức lật mặt với anh luôn? Sớm biết thế đã không đưa bản xét nghiệm cho cô, như vậy anh vẫn có thể ở bên cô dưới thân phận anh trai rồi.
Hay bây giờ anh làm giả giấy tờ xét nghiệm để đưa cho cô nhỉ?
Việt Vũ đang định đi đến bệnh viện lại lần nữa gặp phải Linh Chi khiến anh càng thêm bực mình.
Sao đi đâu cũng gặp cô ta thế?
Nếu không phải tra ra cô ta không có bối cảnh gì đặc biệt, lần nào xuất hiện ở gần chỗ anh cũng có lý do chính đáng, anh thật sự hoài nghi cô ta cố ý tiếp cận mình.
Hay là... anh xử lý cô ta luôn cho khuất mắt nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.