Chương 33: Quỹ đạo đã thay đổi từ lâu rồi
Bất Nguyệt
16/05/2023
Đan Thư đang định tiến lên hỏi chuyện thì Việt Vũ kéo ra sau:
- Đừng đánh rắn động cỏ, chúng ta còn cần cô ta để tìm ra kẻ chủ mưu của những chuyện này.
Một mình Linh Chi không thể nào có khả năng thao túng tất cả những chuyện này được, chắc chắn sau lưng cô ta vẫn còn một thế lực lớn hơn rất nhiều. Nếu giờ bọn họ lộ mặt, người kia sẽ cho rằng Linh Chi đã hết giá trị lợi dụng và không dùng cô ta nữa, đến lúc đó bọn họ sẽ lại rơi vào ngõ cụt và có khả năng lại bị đánh úp bất ngờ.
Đan Thư nghe vậy mới dần bình tĩnh trở lại, nhưng cô tâm trạng cô vẫn rất bấp bênh, Việt Vũ đưa cô lên xe rồi mà cô vẫn chưa tài nào hoàn hồn lại được. Anh khó hiểu nhìn cô:
- Quan hệ của hai người cũng đâu quá thân thiết, sao em lại làm giống như mình bị người mình tin tưởng nhất phản bội vậy?
- Em luôn cho rằng cô ấy là người lương thiện tốt bụng nhất trên đời này nên khó lòng chấp nhận được sự thật này.
Cảm thán xong cô lại gác cằm lên cửa sổ xe, vốn định hứng gió cho đầu óc tỉnh táo mà ngờ đâu được tạt cho một mồm bụi nên vội vàng đóng cửa xe lại, đang định đưa tay lau mặt thì Việt Vũ đã nhanh tay hơn. Anh vừa nhẹ nhàng lau vết bẩn cho cô vừa đáp:
- Trên đời này không có ai là lương thiện tuyệt đối, cái ác và cái thiện luôn song hành với nhau, mà con người chúng ta là điểm giao nhau giữa hai thế giới đó, lựa chọn nghiêng về bên nào đều do chính chúng ta tự mình lựa chọn. Không ai quy định người tốt không được làm việc xấu hay người xấu không thể làm việc tốt, em không nên lấy một tiêu chuẩn gì đó để trói buộc người khác và mặc định bọn họ phải như vậy bởi nếu một ngày nào đó họ không như trong tưởng tượng của em, người sụp đổ không phải là bọn họ mà chính là em đấy.
Đan Thư đột nhiên nhìn Việt Vũ rất chăm chú, đặc biệt là đôi mắt tinh khiết không vướng bụi bẩn của anh.
Trong mắt cô, anh là một tên ác ma tội ác tày trời, những người đắc tội với anh đều chẳng một ai có kết cục tốt đẹp nhưng trong mắt những đứa trẻ được anh cứu rỗi, những người được anh giúp đỡ, anh chính là thiên sứ mà ông trời phái xuống để giúp đỡ bọn họ.
Thiện ác chỉ là một lằn ranh rất mỏng manh vắt qua người anh, anh muốn trở thành người thế nào thì trở thành người thế đấy.
Cho nên, con người luôn có thể thay đổi đúng không?
Tự hỏi xong cô bỗng khựng lại cười tự giễu.
Sao cô lại ngốc như thế nhỉ, không phải bản thân cô chính là ví dụ rõ ràng nhất trong chuyện này sao?
Nghĩ vậy cô đột nhiên không còn cảm thấy quá buồn bực nữa, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười vui vẻ.
Thấy cô chịu cười, Việt Vũ âm thầm thở phào một hơi rồi lái xe đưa cô về nhà mình trước, sau đó anh vội vàng chạy đến công ty giải thích với Phan Minh Dũng. Đan Thư nhìn bóng lưng vội vã của anh, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm gọi điện cho bố mình:
- Bố ơi, dự án hợp tác với nước ngoài kia thế nào rồi ạ?
- Dự án đó nhà họ Phan lấy rồi.
Nghe vậy cô không biết nên thở phào cho Việt Vũ hay cảm thán cho bố mình nữa. Huỳnh Việt Tiến như đọc được suy nghĩ của cô, ông cười an ủi:
- Việt Vũ giúp chúng ta một việc lớn như vậy, còn bảo vệ con gái bố an toàn nên dự án kia bị cậu ta giành mất cũng chẳng sao cả. Chúng ta còn nhiều cơ hội khác mà.
Đan Thư vốn còn đang không biết nên mở miệng thế nào, nay nghe bố nói vậy cô mới thở phào một hơi, sau đó cô đột nhiên nhảy dựng lên:
- Bố biết hết rồi sao ạ?
Đáp lại cô là lời dặn dò nghiêm túc của bố mình:
- Thời gian tới con ở cùng Việt Vũ đi, bố ở bên này cũng yên tâm hơn.
Ông quá bình tĩnh khiến cô cứ thấp thỏm không yên bèn hỏi lại thêm một câu:
- Bố yên tâm để con ở cùng anh ấy sao ạ?
Cô nhớ hồi nhỏ hai người này như nước với lửa, sao giờ ông lại đồng ý giao cô cho anh chứ? Ông có âm mưu gì vậy? Tự dưng cô thấy lạnh sống lưng là như nào?
Huỳnh Việt Tiến không giải thích với cô, chỉ ngắn gọn đáp:
- Ở thành phố này thì người bố tin tưởng nhất chỉ có mình nó thôi.
- ...
Từ lúc nào mà Việt Vũ đã chiếm được sự tin tưởng tuyệt đối từ bố cô rồi vậy? Cô đã bỏ lỡ những gì rồi?
Hàng loạt câu hỏi xoay quanh đầu cô khiến cô choáng váng, nhưng bố Tiến không hề giải thích gì mà dặn dò cô thêm đôi câu rồi tắt máy. Đan Thư ôm đầu lăn lộn trên ghế sô pha, hai chân giãy đành đạch như đang đạp xe đạp với vận tốc cao.
Loạn rồi! Loạn rồi! Tất cả mọi thứ đều loạn rồi!
Việt Vũ là ác ma lại hoá thành thần hộ vệ của cô.
Linh Chi là thiên sứ không tì vết trong lòng cô lại một lòng muốn dồn cô vào chỗ chết.
Hoá ra quỹ đạo của tất cả mọi người đều thay đổi từ rất lâu, rất lâu rồi.
Nhưng mà, nếu quỹ đạo của tất cả mọi người đều đã thay đổi, vậy có phải kết cục của bọn họ và ngay cả chính bản thân cô đều sẽ thay đổi, đúng không?
- Đừng đánh rắn động cỏ, chúng ta còn cần cô ta để tìm ra kẻ chủ mưu của những chuyện này.
Một mình Linh Chi không thể nào có khả năng thao túng tất cả những chuyện này được, chắc chắn sau lưng cô ta vẫn còn một thế lực lớn hơn rất nhiều. Nếu giờ bọn họ lộ mặt, người kia sẽ cho rằng Linh Chi đã hết giá trị lợi dụng và không dùng cô ta nữa, đến lúc đó bọn họ sẽ lại rơi vào ngõ cụt và có khả năng lại bị đánh úp bất ngờ.
Đan Thư nghe vậy mới dần bình tĩnh trở lại, nhưng cô tâm trạng cô vẫn rất bấp bênh, Việt Vũ đưa cô lên xe rồi mà cô vẫn chưa tài nào hoàn hồn lại được. Anh khó hiểu nhìn cô:
- Quan hệ của hai người cũng đâu quá thân thiết, sao em lại làm giống như mình bị người mình tin tưởng nhất phản bội vậy?
- Em luôn cho rằng cô ấy là người lương thiện tốt bụng nhất trên đời này nên khó lòng chấp nhận được sự thật này.
Cảm thán xong cô lại gác cằm lên cửa sổ xe, vốn định hứng gió cho đầu óc tỉnh táo mà ngờ đâu được tạt cho một mồm bụi nên vội vàng đóng cửa xe lại, đang định đưa tay lau mặt thì Việt Vũ đã nhanh tay hơn. Anh vừa nhẹ nhàng lau vết bẩn cho cô vừa đáp:
- Trên đời này không có ai là lương thiện tuyệt đối, cái ác và cái thiện luôn song hành với nhau, mà con người chúng ta là điểm giao nhau giữa hai thế giới đó, lựa chọn nghiêng về bên nào đều do chính chúng ta tự mình lựa chọn. Không ai quy định người tốt không được làm việc xấu hay người xấu không thể làm việc tốt, em không nên lấy một tiêu chuẩn gì đó để trói buộc người khác và mặc định bọn họ phải như vậy bởi nếu một ngày nào đó họ không như trong tưởng tượng của em, người sụp đổ không phải là bọn họ mà chính là em đấy.
Đan Thư đột nhiên nhìn Việt Vũ rất chăm chú, đặc biệt là đôi mắt tinh khiết không vướng bụi bẩn của anh.
Trong mắt cô, anh là một tên ác ma tội ác tày trời, những người đắc tội với anh đều chẳng một ai có kết cục tốt đẹp nhưng trong mắt những đứa trẻ được anh cứu rỗi, những người được anh giúp đỡ, anh chính là thiên sứ mà ông trời phái xuống để giúp đỡ bọn họ.
Thiện ác chỉ là một lằn ranh rất mỏng manh vắt qua người anh, anh muốn trở thành người thế nào thì trở thành người thế đấy.
Cho nên, con người luôn có thể thay đổi đúng không?
Tự hỏi xong cô bỗng khựng lại cười tự giễu.
Sao cô lại ngốc như thế nhỉ, không phải bản thân cô chính là ví dụ rõ ràng nhất trong chuyện này sao?
Nghĩ vậy cô đột nhiên không còn cảm thấy quá buồn bực nữa, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười vui vẻ.
Thấy cô chịu cười, Việt Vũ âm thầm thở phào một hơi rồi lái xe đưa cô về nhà mình trước, sau đó anh vội vàng chạy đến công ty giải thích với Phan Minh Dũng. Đan Thư nhìn bóng lưng vội vã của anh, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm gọi điện cho bố mình:
- Bố ơi, dự án hợp tác với nước ngoài kia thế nào rồi ạ?
- Dự án đó nhà họ Phan lấy rồi.
Nghe vậy cô không biết nên thở phào cho Việt Vũ hay cảm thán cho bố mình nữa. Huỳnh Việt Tiến như đọc được suy nghĩ của cô, ông cười an ủi:
- Việt Vũ giúp chúng ta một việc lớn như vậy, còn bảo vệ con gái bố an toàn nên dự án kia bị cậu ta giành mất cũng chẳng sao cả. Chúng ta còn nhiều cơ hội khác mà.
Đan Thư vốn còn đang không biết nên mở miệng thế nào, nay nghe bố nói vậy cô mới thở phào một hơi, sau đó cô đột nhiên nhảy dựng lên:
- Bố biết hết rồi sao ạ?
Đáp lại cô là lời dặn dò nghiêm túc của bố mình:
- Thời gian tới con ở cùng Việt Vũ đi, bố ở bên này cũng yên tâm hơn.
Ông quá bình tĩnh khiến cô cứ thấp thỏm không yên bèn hỏi lại thêm một câu:
- Bố yên tâm để con ở cùng anh ấy sao ạ?
Cô nhớ hồi nhỏ hai người này như nước với lửa, sao giờ ông lại đồng ý giao cô cho anh chứ? Ông có âm mưu gì vậy? Tự dưng cô thấy lạnh sống lưng là như nào?
Huỳnh Việt Tiến không giải thích với cô, chỉ ngắn gọn đáp:
- Ở thành phố này thì người bố tin tưởng nhất chỉ có mình nó thôi.
- ...
Từ lúc nào mà Việt Vũ đã chiếm được sự tin tưởng tuyệt đối từ bố cô rồi vậy? Cô đã bỏ lỡ những gì rồi?
Hàng loạt câu hỏi xoay quanh đầu cô khiến cô choáng váng, nhưng bố Tiến không hề giải thích gì mà dặn dò cô thêm đôi câu rồi tắt máy. Đan Thư ôm đầu lăn lộn trên ghế sô pha, hai chân giãy đành đạch như đang đạp xe đạp với vận tốc cao.
Loạn rồi! Loạn rồi! Tất cả mọi thứ đều loạn rồi!
Việt Vũ là ác ma lại hoá thành thần hộ vệ của cô.
Linh Chi là thiên sứ không tì vết trong lòng cô lại một lòng muốn dồn cô vào chỗ chết.
Hoá ra quỹ đạo của tất cả mọi người đều thay đổi từ rất lâu, rất lâu rồi.
Nhưng mà, nếu quỹ đạo của tất cả mọi người đều đã thay đổi, vậy có phải kết cục của bọn họ và ngay cả chính bản thân cô đều sẽ thay đổi, đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.