Chương 29: Thu lưới
Bất Nguyệt
16/05/2023
Lại nói sau khi Đan Thư rời đi, Hoàng Diệu bảo mẹ đi hỏi bác sĩ xem chi phí phẫu thuật và nằm viện mấy ngày qua của mình là bao nhiêu. Bà Hiền
không muốn đi cho lắm, cứ càu nhà càu nhàu:
- Con hỏi mấy vấn đề này làm gì, dù sao cũng có phải chúng ta trả đâu mà lo.
Đan Thư không chỉ bỏ chi phí phẫu thuật mà còn sắp xếp cho bọn họ nằm ở phòng bệnh tốt nhất, căn phòng này vừa rộng vừa lắp đặt nội thất sang trọng, cần gì có nấy không khác gì phòng khách sạn hạng sang. Mấy ngày này bà Hiền đều ở lại đây, thoải mái đến mức bà ta chỉ muốn con gái nằm viện mãi cho rồi. Hoàng Diệu lại không ung dung được như bà ta, cứ giục bà đi hỏi mãi nên bà đành đi hỏi cho cô vui lòng, đến lúc cầm được hóa đơn, tay chân bà ta run rẩy đến đứng không vững.
Hai, hai trăm năm chín mươi triệu?
Nằm viện có năm ngày mà bằng số tiền cả vợ chồng bà ta nai lưng ra làm cật lực ba năm luôn. Bệnh viện này ăn thịt người à?
Run xong bà ta mới nhớ người trả chi phí là Đan Thư nên lại bình tĩnh trở lại, lưng thẳng ngực ưỡn quay về phòng bệnh đưa hóa đơn cho con gái mình:
- Đây, con xem đi.
Hoàng Diệu nhìn hóa đơn xong cũng suýt ngất, cô ta bỗng quay sang trách mẹ mình:
- Sao mẹ lại chọn phòng Vip cho con chứ, mình chọn phòng bình thường không được à mẹ?
- Có phải mình trả tiền đâu, con lo thế làm gì?
Đan Thư chịu lo chi phí chữa bệnh cho Diệu nhưng lại từ chối bồi thường nên bà Hiền mới quyết định chọn dịch vụ tốt nhất, đắt nhất ở bệnh viện để trả đũa. Dù sao người hại con gái bà ta nhập viện là cô, bà ta đòi chút lợi ích cho con gái mình thì đã sao?
Chẳng dè con gái không cảm kích lại còn gào lên với bà ta:
- Mẹ hại con rồi mẹ có biết không? Bây giờ chúng ta lấy đâu ra tiền để trả cho người ta đây hả mẹ?
Bây giờ Hoàng Diệu mới thật sự biết sợ này, cô ta cứ nghĩ Đan Thư hiền lành nên sẽ không dám làm lớn chuyện này, ai ngờ được cô lại hiểm độc như vậy. Ngoài mặt tỏ vẻ thân thiết, sau lưng lại giở trò hãm hại cô ta. Bây giờ cô ta lấy đâu ra tiền để trả cô đây?
Mẹ Hiền không hiểu vì sao cô lại sợ như vậy nhưng chưa kịp để bà ta hỏi gì cô ta đuổi bà ra ngoài rồi gọi điện cho ai đó, không biết người kia nói gì mà mặt cô ta đen kịt, tựa như cả thế giới sụp đổ. Nhưng cũng ngay sau đó cô ta chợt nhớ ra một người có thể giúp mình, vội vã rời khỏi bệnh viện ngay trong buổi sáng, đến buổi chiều thì xoay sở được tiền. Có tiền trong tay, cô ta vững dạ hẳn, giọng điệu vừa huênh hoang lại đắc ý:
- Cậu cho tôi số tài khoản để tôi trả tiền.
Đan Thư chưa trả lời ngay mà gọi một ly trà sữa uống mấy ngụm cho nhuận giọng rồi mới ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ huênh hoang như ta đây là nhất của Hoàng Diệu mà âm thầm mặc niệm cho cô bạn:
- Thôi, cậu cứ giữ số tiền đấy lại đi, coi như tôi cho cậu mua một bài học để đời.
- Cậu đang nói chuyện cười à, mới sáng nay cậu còn...
Cô bạn còn chưa nói xong Đan Thư đã vội cướp lời, thái độ của cô cực kỳ chân thành, nghiêm túc:
- À, thấy cậu đáng ghét quá nên tôi doạ cậu chơi chơi đấy chứ thực ra số tiền viện phí cũng không lớn thế đâu.
Số tiền viện phí và chi phí phẫu thuật của Diệu chỉ mất chín mươi triệu thôi, nhưng cô sợ ít quá không đủ kích thích đến cô bạn nên mới khai khống nó lên gấp ba lần để ép cô bạn phải đi tìm kẻ chủ mưu của những chuyện này. Nhìn xem, sáng nay mới tung lưới, chiều đã có thành quả rồi này.
- Đấy là cậu tự nói đấy nhé, sau này đừng có mà nuốt lời.
Hoàng Diệu không hiểu cơ sự ra làm sao nhưng nếu cô không lấy lại tiền thì cô ta càng sướng. Cô gái đối diện gật đầu:
- Không nuốt lời đâu. Cậu yên tâm đi.
Nói rồi cô tự mình thanh toán cốc trà sữa của mình, nhanh chóng rời khỏi đây trong ánh mắt khó hiểu của Hoàng Diệu.
Nhưng sau khi nhận được giấy triệu tập của toà án vào một tháng sau cô ta lập tức hiểu ra vấn đề.
Có người tố cáo cô ta lừa gạt chiếm đoạt của anh ta năm trăm triệu đồng, nếu cô ta không trả sẽ phải lên hầu toà, còn có nguy cơ phải ngồi tù đến mười hai năm.
- Mười, mười hai năm? Không thể nào...
Cảnh sát không nói không rằng còng tay cô ta rồi kéo ra khỏi lớp học trong ánh mắt trợn tròn của mọi người. Tức thì một cuộc buôn dưa diện rộng lại được khởi động lần nữa.
Diễn đàn trường lần nữa sục sôi, tốp thảo luận mọc lên nấm sau mưa át hết cả tin tức thông báo và các hoạt động của trường. Trong đó có một tin tức cực kỳ đáng chú ý, đó chính là đoạn video cô ta đứng trước cổng một căn biệt thự uy hiếp gặp chủ nhân của căn nhà.
[- Cậu chủ rất bận, mời cô về trước cho.
Hoàng Diệu rất hốt hoảng, cô ta vội vàng giữ chặt cổng nhà không cho ông ấy đóng, còn vừa khóc vừa năn nỉ bác quản gia của nhà đó:
- Cháu biết anh ấy có ở nhà, bác cho cháu gặp anh ấy một lát thôi. Cháu hứa sau này sẽ không đến làm phiền anh ấy nữa.
- Cô Diệu, chuyện cô tự ý mang thai cậu chủ đã không tính toán với cô còn cho cô một khoản tiền hậu hĩnh để đền bù rồi, cô đừng có được đằng chân lấn lên đằng đầu.
Hoàng Diệu bị phũ phàng đẩy ra ngoài, cô ta không cam tâm vội hét lên:
- Chú bảo với anh ấy nếu không gặp cháu, cháu sẽ nói sự thật cho Đan Thư biết.]
Đoạn video dừng lại tại câu nói đó, mạng xã hội lại lần nữa bùng nổ.
Sự thật gì? Sự thật đó là gì????
Trời ơi bọn họ hóng dài cổ đến nỗi sắp tiến hóa thành hươu cao cổ luôn rồi kìa.
- Con hỏi mấy vấn đề này làm gì, dù sao cũng có phải chúng ta trả đâu mà lo.
Đan Thư không chỉ bỏ chi phí phẫu thuật mà còn sắp xếp cho bọn họ nằm ở phòng bệnh tốt nhất, căn phòng này vừa rộng vừa lắp đặt nội thất sang trọng, cần gì có nấy không khác gì phòng khách sạn hạng sang. Mấy ngày này bà Hiền đều ở lại đây, thoải mái đến mức bà ta chỉ muốn con gái nằm viện mãi cho rồi. Hoàng Diệu lại không ung dung được như bà ta, cứ giục bà đi hỏi mãi nên bà đành đi hỏi cho cô vui lòng, đến lúc cầm được hóa đơn, tay chân bà ta run rẩy đến đứng không vững.
Hai, hai trăm năm chín mươi triệu?
Nằm viện có năm ngày mà bằng số tiền cả vợ chồng bà ta nai lưng ra làm cật lực ba năm luôn. Bệnh viện này ăn thịt người à?
Run xong bà ta mới nhớ người trả chi phí là Đan Thư nên lại bình tĩnh trở lại, lưng thẳng ngực ưỡn quay về phòng bệnh đưa hóa đơn cho con gái mình:
- Đây, con xem đi.
Hoàng Diệu nhìn hóa đơn xong cũng suýt ngất, cô ta bỗng quay sang trách mẹ mình:
- Sao mẹ lại chọn phòng Vip cho con chứ, mình chọn phòng bình thường không được à mẹ?
- Có phải mình trả tiền đâu, con lo thế làm gì?
Đan Thư chịu lo chi phí chữa bệnh cho Diệu nhưng lại từ chối bồi thường nên bà Hiền mới quyết định chọn dịch vụ tốt nhất, đắt nhất ở bệnh viện để trả đũa. Dù sao người hại con gái bà ta nhập viện là cô, bà ta đòi chút lợi ích cho con gái mình thì đã sao?
Chẳng dè con gái không cảm kích lại còn gào lên với bà ta:
- Mẹ hại con rồi mẹ có biết không? Bây giờ chúng ta lấy đâu ra tiền để trả cho người ta đây hả mẹ?
Bây giờ Hoàng Diệu mới thật sự biết sợ này, cô ta cứ nghĩ Đan Thư hiền lành nên sẽ không dám làm lớn chuyện này, ai ngờ được cô lại hiểm độc như vậy. Ngoài mặt tỏ vẻ thân thiết, sau lưng lại giở trò hãm hại cô ta. Bây giờ cô ta lấy đâu ra tiền để trả cô đây?
Mẹ Hiền không hiểu vì sao cô lại sợ như vậy nhưng chưa kịp để bà ta hỏi gì cô ta đuổi bà ra ngoài rồi gọi điện cho ai đó, không biết người kia nói gì mà mặt cô ta đen kịt, tựa như cả thế giới sụp đổ. Nhưng cũng ngay sau đó cô ta chợt nhớ ra một người có thể giúp mình, vội vã rời khỏi bệnh viện ngay trong buổi sáng, đến buổi chiều thì xoay sở được tiền. Có tiền trong tay, cô ta vững dạ hẳn, giọng điệu vừa huênh hoang lại đắc ý:
- Cậu cho tôi số tài khoản để tôi trả tiền.
Đan Thư chưa trả lời ngay mà gọi một ly trà sữa uống mấy ngụm cho nhuận giọng rồi mới ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ huênh hoang như ta đây là nhất của Hoàng Diệu mà âm thầm mặc niệm cho cô bạn:
- Thôi, cậu cứ giữ số tiền đấy lại đi, coi như tôi cho cậu mua một bài học để đời.
- Cậu đang nói chuyện cười à, mới sáng nay cậu còn...
Cô bạn còn chưa nói xong Đan Thư đã vội cướp lời, thái độ của cô cực kỳ chân thành, nghiêm túc:
- À, thấy cậu đáng ghét quá nên tôi doạ cậu chơi chơi đấy chứ thực ra số tiền viện phí cũng không lớn thế đâu.
Số tiền viện phí và chi phí phẫu thuật của Diệu chỉ mất chín mươi triệu thôi, nhưng cô sợ ít quá không đủ kích thích đến cô bạn nên mới khai khống nó lên gấp ba lần để ép cô bạn phải đi tìm kẻ chủ mưu của những chuyện này. Nhìn xem, sáng nay mới tung lưới, chiều đã có thành quả rồi này.
- Đấy là cậu tự nói đấy nhé, sau này đừng có mà nuốt lời.
Hoàng Diệu không hiểu cơ sự ra làm sao nhưng nếu cô không lấy lại tiền thì cô ta càng sướng. Cô gái đối diện gật đầu:
- Không nuốt lời đâu. Cậu yên tâm đi.
Nói rồi cô tự mình thanh toán cốc trà sữa của mình, nhanh chóng rời khỏi đây trong ánh mắt khó hiểu của Hoàng Diệu.
Nhưng sau khi nhận được giấy triệu tập của toà án vào một tháng sau cô ta lập tức hiểu ra vấn đề.
Có người tố cáo cô ta lừa gạt chiếm đoạt của anh ta năm trăm triệu đồng, nếu cô ta không trả sẽ phải lên hầu toà, còn có nguy cơ phải ngồi tù đến mười hai năm.
- Mười, mười hai năm? Không thể nào...
Cảnh sát không nói không rằng còng tay cô ta rồi kéo ra khỏi lớp học trong ánh mắt trợn tròn của mọi người. Tức thì một cuộc buôn dưa diện rộng lại được khởi động lần nữa.
Diễn đàn trường lần nữa sục sôi, tốp thảo luận mọc lên nấm sau mưa át hết cả tin tức thông báo và các hoạt động của trường. Trong đó có một tin tức cực kỳ đáng chú ý, đó chính là đoạn video cô ta đứng trước cổng một căn biệt thự uy hiếp gặp chủ nhân của căn nhà.
[- Cậu chủ rất bận, mời cô về trước cho.
Hoàng Diệu rất hốt hoảng, cô ta vội vàng giữ chặt cổng nhà không cho ông ấy đóng, còn vừa khóc vừa năn nỉ bác quản gia của nhà đó:
- Cháu biết anh ấy có ở nhà, bác cho cháu gặp anh ấy một lát thôi. Cháu hứa sau này sẽ không đến làm phiền anh ấy nữa.
- Cô Diệu, chuyện cô tự ý mang thai cậu chủ đã không tính toán với cô còn cho cô một khoản tiền hậu hĩnh để đền bù rồi, cô đừng có được đằng chân lấn lên đằng đầu.
Hoàng Diệu bị phũ phàng đẩy ra ngoài, cô ta không cam tâm vội hét lên:
- Chú bảo với anh ấy nếu không gặp cháu, cháu sẽ nói sự thật cho Đan Thư biết.]
Đoạn video dừng lại tại câu nói đó, mạng xã hội lại lần nữa bùng nổ.
Sự thật gì? Sự thật đó là gì????
Trời ơi bọn họ hóng dài cổ đến nỗi sắp tiến hóa thành hươu cao cổ luôn rồi kìa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.