Nữ Phụ Độc Ác Thay Đổi Triệt Để
Chương 10
Nhất Cân Diêm
01/11/2024
Trong Hạ gia ngoài Hạ Chiếu, Linh Linh là người có thù địch với Diệp Trấp Đào nhất, nguyên nhân trong này, Diệp Trấp Đào tự nhiên cũng biết, dù là ai thì cũng sinh lòng chán ghét khi thấy có người liên tục quyến rũ tam ca mình, nàng hoàn toàn có thể hiểu.
Để thay đổi sự thù địch của Linh Linh đối với nàng, nàng đã bỏ ra nhiều công sức, chẳng hạn như, lấy số tiền ít ỏi của mình mua son cho tiểu cô nương, kết quả tiểu cô nương không thèm nhìn, từ chối son của nàng.
Không sao, không thích đồ dùng thì tặng đồ ăn!
Nghe nói ở phía thành bắc có một tiệm bán quẩy rất ngon, ngày hôm sau trời chưa sáng thì Diệp Trấp Đào đã dậy sớm xếp hàng mua cho Hạ Linh.
Ai ngờ, lần này tiểu cô nương không chỉ từ chối, mà còn kèm theo một cái lườm xem thường, “Ngươi biết ta gần đây bị nóng nổi mụn, cố tình muốn hại ta à?”
Ngoài cửa, Diệp Trấp Đào vội vã vẫy tay, “Không có, không có, ta không biết.”
Tiểu cô nương hừ một tiếng, đóng sầm cửa lại, khiến Diệp Trấp Đào thực sự ăn một bữa canh bế môn*, làm cho mũi nàng đỏ lên.
*canh bế môn: không cho khách vào nhà.
Diệp Trấp Đào xoa xoa mũi, trong lòng kêu gào: Tiểu cô nương mười bốn tuổi cũng thật khó chiều lòng quá!
Mấy ngày qua Hạ Chiếu không thấy được Diệp Trấp Đào, chỉ cảm thấy nàng như thần xuất quỷ nhập, hiện giờ trời đã tối mà vẫn không thấy người, không biết lại làm ra chuyện thiêu thân gì, nghĩ đến đây, Hạ Chiếu không hiểu sao phiền lòng, đến viện của nàng chờ đợi.
Thẳng đến giờ Tuất mới thấy nàng trở về.
Chỉ thấy Diệp Trấp Đào đội một chiếc nón rơm, trên lưng còn cõng một cái sọt, quần áo cả người dơ bẩn, trông như một người nông dân vừa từ ruộng trở về, nhìn thấy hắn còn nở một nụ cười giản dị không hợp với giá trị nhan sắc.
“Hạ tướng quân, ngài đợi ta à?”
Đây là cách ăn mặc quỷ quái gì vậy!
“……” Hạ Chiếu không biết nói gì, khóe miệng hơi giật giật, một hồi mới mở miệng, “Ngươi đi đâu vậy?”
Nghe vậy, Diệp Trấp Đào đặt cái sọt xuống, như một người nông dân gõ gõ bả vai, nói: “Ta đi ra sau núi bắt con rầm, thứ này rất tinh quái, ban ngày không ra ngoài, chỉ xuất hiện vào ban đêm.”
“Rầm? Đó là cái gì.” Hạ Chiếu hoài nghi.
Diệp Trấp Đào mở nắp sọt, như khoe khoang cho Hạ Chiếu xem, “Chính là cái này.”
Chỉ thấy bên trong sọt có con chồn, đang nhìn Hạ Chiếu với ánh mắt vô tội.
Hạ Chiếu lại một lần nữa giật mình, “…… Ngươi bắt chồn làm gì?”
Diệp Trấp Đào vẫy tay với Hạ Chiếu, hạ thấp giọng, với vẻ bí mật, “Hạ tướng quân, lại đây, ta nói cho ngươi nghe bí mật.”
Hạ Chiếu: “……”
Thấy Hạ Chiếu không nhúc nhích, Diệp Trấp Đào thở dài, “Thôi, ta qua bên này nói cho ngươi nghe vậy.”
Nhanh như chớp, nàng ghé vào tai hắn, nói: “Là để chữa nóng cho Linh Linh, lột da đem hầm, ăn một lần, mụn trên mặt sẽ hết, ngươi đừng để Linh Linh biết, nếu không tiểu cô nương sẽ có bóng ma tâm lý, không chịu ăn đâu.”
Diệp Trấp Đào nói rất nghiêm túc, hơi thở của thiếu nữ phà vào cổ hắn, khiến hắn nổi lên một tầng da gà.
Nàng nhìn Hạ Chiếu chớp chớp mắt, “Hạ tướng quân, nhất định phải giữ bí mật cho ta nhé.”
Đôi mắt nàng sáng rực, như những vì sao trên bầu trời đêm, không biết vì sao lại khiến hắn nhớ đến cái đêm bị bỏ thuốc kia, tâm trí mơ hồ, chỉ cảm thấy bụng dưới như có một đám lửa đang cháy, khiến hắn không khỏi bực bội.
Diệp Trấp Đào tinh mắt, phát hiện không biết vì sao mà tai của Hạ Chiếu đỏ như lửa, Ai nha một tiếng, “Hạ tướng quân, sao tai ngươi lại đỏ thế? Có phải ngươi cũng bị nóng không?”
Một câu kêu lên đã kéo Hạ Chiếu về thực tại, hắn lạnh mặt chuyển chủ đề, “Chồn chữa nóng sao ta chưa bao giờ nghe thấy?”
“Ầy, đó là đặc sản quê ta, Hạ tướng quân chưa nghe cũng là bình thường.”
Quê Diệp Trấp Đào nổi tiếng với việc ăn đủ loại thực phẩm kỳ lạ, mỗi nguyên liệu đều có công dụng riêng, nàng từ nhỏ đã ăn không ít món kỳ quái, chẳng nói chứ, hiệu quả còn tốt hơn đơn thuốc chính quy.
“Không nói với ngươi nữa, ta phải đi hầm con rầm cho Linh Linh làm thức ăn khuya.”
Nói xong, nàng vui vẻ mang cái sọt tre đi về phía bếp nhỏ.
Nhìn bóng nàng khuất dần, Hạ Chiếu rơi vào trầm tư, chẳng lẽ nàng thật sự đã thay đổi triệt để?
Để thay đổi sự thù địch của Linh Linh đối với nàng, nàng đã bỏ ra nhiều công sức, chẳng hạn như, lấy số tiền ít ỏi của mình mua son cho tiểu cô nương, kết quả tiểu cô nương không thèm nhìn, từ chối son của nàng.
Không sao, không thích đồ dùng thì tặng đồ ăn!
Nghe nói ở phía thành bắc có một tiệm bán quẩy rất ngon, ngày hôm sau trời chưa sáng thì Diệp Trấp Đào đã dậy sớm xếp hàng mua cho Hạ Linh.
Ai ngờ, lần này tiểu cô nương không chỉ từ chối, mà còn kèm theo một cái lườm xem thường, “Ngươi biết ta gần đây bị nóng nổi mụn, cố tình muốn hại ta à?”
Ngoài cửa, Diệp Trấp Đào vội vã vẫy tay, “Không có, không có, ta không biết.”
Tiểu cô nương hừ một tiếng, đóng sầm cửa lại, khiến Diệp Trấp Đào thực sự ăn một bữa canh bế môn*, làm cho mũi nàng đỏ lên.
*canh bế môn: không cho khách vào nhà.
Diệp Trấp Đào xoa xoa mũi, trong lòng kêu gào: Tiểu cô nương mười bốn tuổi cũng thật khó chiều lòng quá!
Mấy ngày qua Hạ Chiếu không thấy được Diệp Trấp Đào, chỉ cảm thấy nàng như thần xuất quỷ nhập, hiện giờ trời đã tối mà vẫn không thấy người, không biết lại làm ra chuyện thiêu thân gì, nghĩ đến đây, Hạ Chiếu không hiểu sao phiền lòng, đến viện của nàng chờ đợi.
Thẳng đến giờ Tuất mới thấy nàng trở về.
Chỉ thấy Diệp Trấp Đào đội một chiếc nón rơm, trên lưng còn cõng một cái sọt, quần áo cả người dơ bẩn, trông như một người nông dân vừa từ ruộng trở về, nhìn thấy hắn còn nở một nụ cười giản dị không hợp với giá trị nhan sắc.
“Hạ tướng quân, ngài đợi ta à?”
Đây là cách ăn mặc quỷ quái gì vậy!
“……” Hạ Chiếu không biết nói gì, khóe miệng hơi giật giật, một hồi mới mở miệng, “Ngươi đi đâu vậy?”
Nghe vậy, Diệp Trấp Đào đặt cái sọt xuống, như một người nông dân gõ gõ bả vai, nói: “Ta đi ra sau núi bắt con rầm, thứ này rất tinh quái, ban ngày không ra ngoài, chỉ xuất hiện vào ban đêm.”
“Rầm? Đó là cái gì.” Hạ Chiếu hoài nghi.
Diệp Trấp Đào mở nắp sọt, như khoe khoang cho Hạ Chiếu xem, “Chính là cái này.”
Chỉ thấy bên trong sọt có con chồn, đang nhìn Hạ Chiếu với ánh mắt vô tội.
Hạ Chiếu lại một lần nữa giật mình, “…… Ngươi bắt chồn làm gì?”
Diệp Trấp Đào vẫy tay với Hạ Chiếu, hạ thấp giọng, với vẻ bí mật, “Hạ tướng quân, lại đây, ta nói cho ngươi nghe bí mật.”
Hạ Chiếu: “……”
Thấy Hạ Chiếu không nhúc nhích, Diệp Trấp Đào thở dài, “Thôi, ta qua bên này nói cho ngươi nghe vậy.”
Nhanh như chớp, nàng ghé vào tai hắn, nói: “Là để chữa nóng cho Linh Linh, lột da đem hầm, ăn một lần, mụn trên mặt sẽ hết, ngươi đừng để Linh Linh biết, nếu không tiểu cô nương sẽ có bóng ma tâm lý, không chịu ăn đâu.”
Diệp Trấp Đào nói rất nghiêm túc, hơi thở của thiếu nữ phà vào cổ hắn, khiến hắn nổi lên một tầng da gà.
Nàng nhìn Hạ Chiếu chớp chớp mắt, “Hạ tướng quân, nhất định phải giữ bí mật cho ta nhé.”
Đôi mắt nàng sáng rực, như những vì sao trên bầu trời đêm, không biết vì sao lại khiến hắn nhớ đến cái đêm bị bỏ thuốc kia, tâm trí mơ hồ, chỉ cảm thấy bụng dưới như có một đám lửa đang cháy, khiến hắn không khỏi bực bội.
Diệp Trấp Đào tinh mắt, phát hiện không biết vì sao mà tai của Hạ Chiếu đỏ như lửa, Ai nha một tiếng, “Hạ tướng quân, sao tai ngươi lại đỏ thế? Có phải ngươi cũng bị nóng không?”
Một câu kêu lên đã kéo Hạ Chiếu về thực tại, hắn lạnh mặt chuyển chủ đề, “Chồn chữa nóng sao ta chưa bao giờ nghe thấy?”
“Ầy, đó là đặc sản quê ta, Hạ tướng quân chưa nghe cũng là bình thường.”
Quê Diệp Trấp Đào nổi tiếng với việc ăn đủ loại thực phẩm kỳ lạ, mỗi nguyên liệu đều có công dụng riêng, nàng từ nhỏ đã ăn không ít món kỳ quái, chẳng nói chứ, hiệu quả còn tốt hơn đơn thuốc chính quy.
“Không nói với ngươi nữa, ta phải đi hầm con rầm cho Linh Linh làm thức ăn khuya.”
Nói xong, nàng vui vẻ mang cái sọt tre đi về phía bếp nhỏ.
Nhìn bóng nàng khuất dần, Hạ Chiếu rơi vào trầm tư, chẳng lẽ nàng thật sự đã thay đổi triệt để?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.