Nữ Phụ Độc Ác Thay Đổi Triệt Để
Chương 37
Nhất Cân Diêm
05/11/2024
Hạ Chiếu trở về phủ, vừa thấy lão thái thái sốt ruột đi đi lại lại, “Chiếu nhi, cuối cùng cháu cũng về rồi.”
“Có chuyện gì vậy ạ?” Hạ Chiếu cảm thấy bầu không khí không ổn, chỉ nghe lão thái thái lo lắng nói: “Trấp Đào bị người bắt đi rồi.”
Lão thái thái vốn nghĩ rằng phụ mẫu Diệp Trấp Đào dù có làm loạn thế nào cũng không dám trắng trợn bắt người ngay trước mắt phủ tướng quân, để đảm bảo, sau khi Diệp Trấp Đào ra ngoài, thậm chí cụ còn phái ám vệ của phủ tướng quân âm thầm bảo vệ.
Ai ngờ lại có một nhóm sát thủ đối đầu với ám vệ, nhân lúc không đề phòng đã bắt cóc nàng.
“Người đi đâu rồi?” Hạ Chiếu hỏi.
“Đi ngoại ô phía tây.” Ám vệ đáp.
Tại bờ vực núi ngoại ô phía Tây, trước mộ của Tần Nha Nội.
Diệp Trấp Đào bị trói chặt, đầu đội chiếc khăn đỏ, “Con à, vi phụ đã tìm được tiểu quả phụ đến đây cho con, hôm nay sẽ để nàng ta thành thân với con.”
Người nói là Tần Thái úy, ông ta bắt cóc Diệp Trấp Đào chỉ để tổ chức minh hôn cho nhi tử đã mất của ông ta, quả thật là phát điên.
Để có ngày này, ông ta đã lên kế hoạch từ lâu.
Không chỉ mua chuộc phụ mẫu Diệp Trấp Đào, mà còn xin lệnh rút ngắn thời gian chịu tang của nữ tử, chỉ vì hôm nay — Cho dù Diệp Trấp Đào bị phát hiện đã chết, ông ta cũng có thể dùng lý do ‘hiếu kỳ của nàng ta đã hết, đã trở thành Tần gia phụ’ để che đậy.
Diệp Trấp Đào bị bịt miệng, chỉ biết nhìn mình phải hành lễ với mộ bia, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ gả cho người c.h.ế.t chính là số phận của nàng? Cần thuốc bổ quá!
“Phu thê đối bái.”
Lời còn chưa dứt, người đứng sau phát ra tiếng đau đớn, buông tay nàng ra. Miếng vải trong miệng bị lấy ra, nàng ngẩng đầu, ngược sáng nhìn thấy người đến.
“Hạ tướng quân……”
Tim nàng như nhảy ra ngoài.
Hạ Chiếu tháo dây trói cho nàng, “Không sao chứ?”
“Không sao.” Diệp Trấp Đào lắc đầu.
Tần Thái úy bị cướp người đi cũng không thẹn quá thành giận, ngược lại còn vỗ tay cười lớn, “Quả nhiên mồi câu này có tác dụng, hôm nay ta sẽ bắt các ngươi đền mạng cho nhi tử ta!”
Diệp Trấp Đào thầm nghĩ không tốt, hóa ra đây là cái bẫy dành riêng cho Hạ Chiếu! Nàng đã nói ai lại xây mộ ở bờ vực núi chứ!
Nàng quay đầu nhìn, bên dưới vực sâu là dòng nước chảy xiết, ngã xuống đó còn sống được sao? Không tự chủ được ôm chặt cánh tay Hạ Chiếu, trong lòng thầm niệm “Bồ Tát phù hộ.”
Hạ Chiếu phát ra một tiếng cười khẽ, “Tần Thái úy, ông nghĩ rằng chỉ với mấy kẻ phế vật này, có thể g.i.ế.c ta được sao?”
“Phế vật? Vậy thì thử xem, lên cho ta!”
Tần Thái úy vung tay, một đám người xông lên, Hạ Chiếu ôm Diệp Trấp Đào, tay cầm trường kiếm, trong không trung xoay một vòng kiếm đẹp mắt, ngay lập tức giải quyết bốn năm người, đuôi tóc cao vút của hắn rũ xuống vai, mỗi cử động đều mang theo vẻ tiêu sái phong độ.
Diệp Trấp Đào ngẩng đầu, vừa lúc thấy đường viền cằm đẹp cùng với hầu kết của hắn, bỗng nhiên tim đập nhanh quá…
Rất nhiều năm sau, khi Diệp Trấp Đào nhớ lại năm đó, nói về cảnh tượng này còn cười nói: “Lúc đó ta không biết đó là rung động, còn tưởng ta đói bụng, đói đến hoảng hốt.”
Với giá trị vũ lực của Hạ Chiếu, đối phó với những võ phu bình thường này là dư sức, thêm một trăm người cũng không thành vấn đề, nhưng không ngờ, không xa trong bụi cỏ có những cung thủ mà Tần Thái úy đã cho mai phục từ trước, khi Hạ Chiếu lơ là cảnh giác, liền b.ắ.n trúng điểm yếu.
Hai mũi tên như gió bay thẳng vào đầu gối Hạ Chiếu, lập tức xuyên qua.
“Hạ tướng quân!” Diệp Trấp Đào sợ hãi kêu lên.
“Đừng động” lại một mũi tên bay về phía hai người, mục tiêu là Diệp Trấp Đào, Hạ Chiếu ôm chặt Diệp Trấp Đào, chắn cho nàng một mũi tên — vai bị xuyên thủng, m.á.u đỏ lập tức nhuộm đỏ một nửa đầu vai.
Diệp Trấp Đào đưa tay che lại, nhưng m.á.u cứ tuôn ra ào ạt như vòi nước hỏng, không thể nào ngăn nổi.
“Sao nhiều m.á.u thế này.” Diệp Trấp Đào hoảng sợ khóc lóc.
“Khóc gì chứ.” Sắc mặt Hạ Chiếu tái nhợt, “Ta không sao……” Nhưng lại phun ra một ngụm máu, giờ thì ngay cả vạt áo trước cũng bị nhuộm đỏ.
Diệp Trấp Đào nước mắt không ngừng rơi, trong lòng nghĩ: ngươi vừa nói vừa phun máu, nhìn thật sự không có sức thuyết phục!
Lại một mũi tên b.ắ.n tới, “phập—” chính xác cắm vào bên vai còn lại của Hạ Chiếu, tạo thành một đóa hoa m.á.u tươi.
Diệp Trấp Đào một tay che bên vai, khóc nức nở.
Nếu tiếp tục thế này, cho dù Hạ Chiếu không c.h.ế.t vì mất máu, cũng sẽ bị b.ắ.n thành con nhím…
Vì thế, giữa việc ‘Hạ Chiếu bị b.ắ.n thành con nhím’ cùng ‘nhảy xuống vực’, Diệp Trấp Đào quyết định chọn phương án sau.
Diệp Trấp Đào không biết rằng, trong nguyên tác, Hạ Chiếu căn bản không đến cứu nàng, mà bởi vì nàng nhảy xuống, thế giới đã âm thầm thay đổi.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Hạ Chiếu cảm thấy bầu không khí không ổn, chỉ nghe lão thái thái lo lắng nói: “Trấp Đào bị người bắt đi rồi.”
Lão thái thái vốn nghĩ rằng phụ mẫu Diệp Trấp Đào dù có làm loạn thế nào cũng không dám trắng trợn bắt người ngay trước mắt phủ tướng quân, để đảm bảo, sau khi Diệp Trấp Đào ra ngoài, thậm chí cụ còn phái ám vệ của phủ tướng quân âm thầm bảo vệ.
Ai ngờ lại có một nhóm sát thủ đối đầu với ám vệ, nhân lúc không đề phòng đã bắt cóc nàng.
“Người đi đâu rồi?” Hạ Chiếu hỏi.
“Đi ngoại ô phía tây.” Ám vệ đáp.
Tại bờ vực núi ngoại ô phía Tây, trước mộ của Tần Nha Nội.
Diệp Trấp Đào bị trói chặt, đầu đội chiếc khăn đỏ, “Con à, vi phụ đã tìm được tiểu quả phụ đến đây cho con, hôm nay sẽ để nàng ta thành thân với con.”
Người nói là Tần Thái úy, ông ta bắt cóc Diệp Trấp Đào chỉ để tổ chức minh hôn cho nhi tử đã mất của ông ta, quả thật là phát điên.
Để có ngày này, ông ta đã lên kế hoạch từ lâu.
Không chỉ mua chuộc phụ mẫu Diệp Trấp Đào, mà còn xin lệnh rút ngắn thời gian chịu tang của nữ tử, chỉ vì hôm nay — Cho dù Diệp Trấp Đào bị phát hiện đã chết, ông ta cũng có thể dùng lý do ‘hiếu kỳ của nàng ta đã hết, đã trở thành Tần gia phụ’ để che đậy.
Diệp Trấp Đào bị bịt miệng, chỉ biết nhìn mình phải hành lễ với mộ bia, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ gả cho người c.h.ế.t chính là số phận của nàng? Cần thuốc bổ quá!
“Phu thê đối bái.”
Lời còn chưa dứt, người đứng sau phát ra tiếng đau đớn, buông tay nàng ra. Miếng vải trong miệng bị lấy ra, nàng ngẩng đầu, ngược sáng nhìn thấy người đến.
“Hạ tướng quân……”
Tim nàng như nhảy ra ngoài.
Hạ Chiếu tháo dây trói cho nàng, “Không sao chứ?”
“Không sao.” Diệp Trấp Đào lắc đầu.
Tần Thái úy bị cướp người đi cũng không thẹn quá thành giận, ngược lại còn vỗ tay cười lớn, “Quả nhiên mồi câu này có tác dụng, hôm nay ta sẽ bắt các ngươi đền mạng cho nhi tử ta!”
Diệp Trấp Đào thầm nghĩ không tốt, hóa ra đây là cái bẫy dành riêng cho Hạ Chiếu! Nàng đã nói ai lại xây mộ ở bờ vực núi chứ!
Nàng quay đầu nhìn, bên dưới vực sâu là dòng nước chảy xiết, ngã xuống đó còn sống được sao? Không tự chủ được ôm chặt cánh tay Hạ Chiếu, trong lòng thầm niệm “Bồ Tát phù hộ.”
Hạ Chiếu phát ra một tiếng cười khẽ, “Tần Thái úy, ông nghĩ rằng chỉ với mấy kẻ phế vật này, có thể g.i.ế.c ta được sao?”
“Phế vật? Vậy thì thử xem, lên cho ta!”
Tần Thái úy vung tay, một đám người xông lên, Hạ Chiếu ôm Diệp Trấp Đào, tay cầm trường kiếm, trong không trung xoay một vòng kiếm đẹp mắt, ngay lập tức giải quyết bốn năm người, đuôi tóc cao vút của hắn rũ xuống vai, mỗi cử động đều mang theo vẻ tiêu sái phong độ.
Diệp Trấp Đào ngẩng đầu, vừa lúc thấy đường viền cằm đẹp cùng với hầu kết của hắn, bỗng nhiên tim đập nhanh quá…
Rất nhiều năm sau, khi Diệp Trấp Đào nhớ lại năm đó, nói về cảnh tượng này còn cười nói: “Lúc đó ta không biết đó là rung động, còn tưởng ta đói bụng, đói đến hoảng hốt.”
Với giá trị vũ lực của Hạ Chiếu, đối phó với những võ phu bình thường này là dư sức, thêm một trăm người cũng không thành vấn đề, nhưng không ngờ, không xa trong bụi cỏ có những cung thủ mà Tần Thái úy đã cho mai phục từ trước, khi Hạ Chiếu lơ là cảnh giác, liền b.ắ.n trúng điểm yếu.
Hai mũi tên như gió bay thẳng vào đầu gối Hạ Chiếu, lập tức xuyên qua.
“Hạ tướng quân!” Diệp Trấp Đào sợ hãi kêu lên.
“Đừng động” lại một mũi tên bay về phía hai người, mục tiêu là Diệp Trấp Đào, Hạ Chiếu ôm chặt Diệp Trấp Đào, chắn cho nàng một mũi tên — vai bị xuyên thủng, m.á.u đỏ lập tức nhuộm đỏ một nửa đầu vai.
Diệp Trấp Đào đưa tay che lại, nhưng m.á.u cứ tuôn ra ào ạt như vòi nước hỏng, không thể nào ngăn nổi.
“Sao nhiều m.á.u thế này.” Diệp Trấp Đào hoảng sợ khóc lóc.
“Khóc gì chứ.” Sắc mặt Hạ Chiếu tái nhợt, “Ta không sao……” Nhưng lại phun ra một ngụm máu, giờ thì ngay cả vạt áo trước cũng bị nhuộm đỏ.
Diệp Trấp Đào nước mắt không ngừng rơi, trong lòng nghĩ: ngươi vừa nói vừa phun máu, nhìn thật sự không có sức thuyết phục!
Lại một mũi tên b.ắ.n tới, “phập—” chính xác cắm vào bên vai còn lại của Hạ Chiếu, tạo thành một đóa hoa m.á.u tươi.
Diệp Trấp Đào một tay che bên vai, khóc nức nở.
Nếu tiếp tục thế này, cho dù Hạ Chiếu không c.h.ế.t vì mất máu, cũng sẽ bị b.ắ.n thành con nhím…
Vì thế, giữa việc ‘Hạ Chiếu bị b.ắ.n thành con nhím’ cùng ‘nhảy xuống vực’, Diệp Trấp Đào quyết định chọn phương án sau.
Diệp Trấp Đào không biết rằng, trong nguyên tác, Hạ Chiếu căn bản không đến cứu nàng, mà bởi vì nàng nhảy xuống, thế giới đã âm thầm thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.