Nữ Phụ Độc Ác Thay Đổi Triệt Để
Chương 59
Nhất Cân Diêm
08/11/2024
Một giấc này nàng ngủ rất an ổn, đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy, bên cạnh không còn bóng dáng Hạ Chiếu, trên bàn vẫn còn một bát cháo ấm, không biết ai đã mang đến.
Diệp Trấp Đào đi tìm Hạ Linh, khi đi qua cổng lớn thì nghe thấy tiếng ồn ào ở cửa, nhìn lại thì thấy bà lão hôm qua và đứa tôn nữ giống như củ cải, bà lão ôm tôn nữ cầu xin, mong có thể cho bọn họ chút thức ăn và thuốc, vì đứa tôn nữa bị gió tuyết đông lạnh, giờ đã rơi vào trạng thái hôn mê, sắp không sống nổi.
Người bị chặn là Hạ tứ đệ, cậu còn trẻ con, làm sao hiểu được cách đối phó với tình huống này? Cậu lo lắng gãi đầu gãi tai, chỉ nhớ rằng tam ca đã nói không được để lưu dân vào phủ, nhưng bà lão trông thật tội nghiệp, đứa tôn nữ của bà lão có vẻ sắp chết, phải làm sao bây giờ?!
Khi cậu đang hoang mang không biết phải làm gì, thì từ phía sau có một bàn tay trắng nõn dài ra, vỗ nhẹ lên vai cậu như để an ủi.
“Để bọn họ vào đi.” Diệp Trấp Đào nói.
Hạ tứ đệ lo lắng nhìn Diệp Trấp Đào, “Tam ca không cho phép.”
“Đừng sợ, ta sẽ nói với tam ca.”
Bà lão nhìn thấy Diệp Trấp Đào liền nhận ra ngay, nhờ vào nhóm người hôm qua, giờ chân nàng còn hơi khập khiễng, bà lão nhớ lại hôm qua không giúp Diệp Trấp Đào, suýt nữa khiến nàng gặp nguy hiểm, nên xấu hổ không dám nhìn lên.
“Cô nương, là lão thân có lỗi với ngươi,”
Nói xong, bà lão định quỳ xuống, nhưng Diệp Trấp Đào đã nhanh chóng đỡ bà ấy lại.
“Có gì phải xin lỗi đâu, chân ta đâu phải do bà đạp trúng?”
Nàng dìu bà lão vào phủ, dẫn bà ấy đến phòng của mình, nhưng vừa đặt tiểu cô nương xuống không lâu, tiểu cô nương đã bắt đầu sùi bọt mép, co giật, đó là dấu hiệu của sốt cao.
Bà lão nắm tay tiểu cô nương, nước mắt rơi lã chã, cầu xin Diệp Trấp Đào cứu tôn nữ, Diệp Trấp Đào cầm chậu ra ngoài sân lấy một chậu tuyết, nặn thành hình dài bọc trong khăn tay, đắp lên trán và người tiểu cô nương để hạ nhiệt.
Bà lão chưa bao giờ thấy cách hạ nhiệt này, trong mắt bà ấy, bị sốt thì nên uống trà gừng và đắp chăn để ra mồ hôi, chứ không phải đắp tuyết, tôn nữ của bà ấy vốn đã bị lạnh do gió tuyết, sao có thể dùng tuyết thêm lần nữa?
Bà lão không hiểu, nhưng cũng không dám ngăn cản, giờ mạng sống của tôn nữ chỉ có thể dựa vào cô nương trước mặt, nếu nàng cứu, tôn nữ còn một tia hy vọng, nếu không cứu, chắc chắn tôn nữ sẽ chết.
Vì vậy, dù có nghi vấn, bà ấy cũng không dám hỏi, sau khi Diệp Trấp Đào đắp đá lạnh lên cho tiểu cô nương, lại đi vào bếp tìm Hạ Linh nấu thuốc, phủ tướng quân vẫn có thuốc chữa cảm lạnh.
Hạ Linh nghe Diệp Trấp Đào muốn sắc thuốc cho lưu dân thì lập tức không vui, “Trấp Đào tỷ tỷ, chân của tỷ hôm qua vừa bị lưu dân làm bị thương, sao còn giúp những kẻ bội bạc này?”
“Chân ta là tự ngã, không liên quan gì đến bọn họ, hôm nay cứu không phải những lưu dân hung ác đó, chỉ là một tiểu cô nương vô tội.”
Diệp Trấp Đào dẫn Hạ Linh đi xem tiểu cô nương, “Muội nhìn xem, đứa trẻ này mới bảy tám tuổi, thật tội nghiệp.”
Hạ Linh mím môi, giống hệt như ca ca của nàng ta, “Muội đi nấu thuốc.”
Nửa canh giờ sau, thuốc đã sắc xong, Diệp Trấp Đào thổi nguội từng muỗng cho tiểu cô nương uống.
Nàng trông nom bên cạnh tiểu cô nương, cách một nén nhang thì thay một miếng đá mới, cho đến khi trời tối, cuối cùng nhiệt độ cơ thể tiểu cô nương cũng giảm xuống, hơi thở không còn nóng nữa, Diệp Trấp Đào mới thở phào nhẹ nhõm, “Không sao rồi.”
Bà lão liền quỳ xuống trước nàng, “Từ nay về sau cô nương chính là ân nhân của ta, ta sẽ không bao giờ... bội bạc thế nữa.”
Diệp Trấp Đào đỡ bà ấy dậy, “Nhanh đứng dậy, đất lạnh lắm.”
Diệp Trấp Đào quyết định cho bà lão và tôn nữ ở lại vài ngày, thời tiết bên ngoài như vậy, nếu để bọn họ ra ngoài, tiểu cô nương có lẽ không chịu nổi.
Vì việc này ma bà lão cảm tạ rối rít, nhìn thấy bà ấy lại muốn quỳ xuống, Diệp Trấp Đào vội vàng nói: “Bà đừng quỳ, bà lớn tuổi hơn ta nhiều, quỳ hoài ta chịu không nổi đâu.”
Như vậy mới ngăn được bà lão không quỳ xuống lần nữa.
Diệp Trấp Đào đi tìm Hạ Linh, khi đi qua cổng lớn thì nghe thấy tiếng ồn ào ở cửa, nhìn lại thì thấy bà lão hôm qua và đứa tôn nữ giống như củ cải, bà lão ôm tôn nữ cầu xin, mong có thể cho bọn họ chút thức ăn và thuốc, vì đứa tôn nữa bị gió tuyết đông lạnh, giờ đã rơi vào trạng thái hôn mê, sắp không sống nổi.
Người bị chặn là Hạ tứ đệ, cậu còn trẻ con, làm sao hiểu được cách đối phó với tình huống này? Cậu lo lắng gãi đầu gãi tai, chỉ nhớ rằng tam ca đã nói không được để lưu dân vào phủ, nhưng bà lão trông thật tội nghiệp, đứa tôn nữ của bà lão có vẻ sắp chết, phải làm sao bây giờ?!
Khi cậu đang hoang mang không biết phải làm gì, thì từ phía sau có một bàn tay trắng nõn dài ra, vỗ nhẹ lên vai cậu như để an ủi.
“Để bọn họ vào đi.” Diệp Trấp Đào nói.
Hạ tứ đệ lo lắng nhìn Diệp Trấp Đào, “Tam ca không cho phép.”
“Đừng sợ, ta sẽ nói với tam ca.”
Bà lão nhìn thấy Diệp Trấp Đào liền nhận ra ngay, nhờ vào nhóm người hôm qua, giờ chân nàng còn hơi khập khiễng, bà lão nhớ lại hôm qua không giúp Diệp Trấp Đào, suýt nữa khiến nàng gặp nguy hiểm, nên xấu hổ không dám nhìn lên.
“Cô nương, là lão thân có lỗi với ngươi,”
Nói xong, bà lão định quỳ xuống, nhưng Diệp Trấp Đào đã nhanh chóng đỡ bà ấy lại.
“Có gì phải xin lỗi đâu, chân ta đâu phải do bà đạp trúng?”
Nàng dìu bà lão vào phủ, dẫn bà ấy đến phòng của mình, nhưng vừa đặt tiểu cô nương xuống không lâu, tiểu cô nương đã bắt đầu sùi bọt mép, co giật, đó là dấu hiệu của sốt cao.
Bà lão nắm tay tiểu cô nương, nước mắt rơi lã chã, cầu xin Diệp Trấp Đào cứu tôn nữ, Diệp Trấp Đào cầm chậu ra ngoài sân lấy một chậu tuyết, nặn thành hình dài bọc trong khăn tay, đắp lên trán và người tiểu cô nương để hạ nhiệt.
Bà lão chưa bao giờ thấy cách hạ nhiệt này, trong mắt bà ấy, bị sốt thì nên uống trà gừng và đắp chăn để ra mồ hôi, chứ không phải đắp tuyết, tôn nữ của bà ấy vốn đã bị lạnh do gió tuyết, sao có thể dùng tuyết thêm lần nữa?
Bà lão không hiểu, nhưng cũng không dám ngăn cản, giờ mạng sống của tôn nữ chỉ có thể dựa vào cô nương trước mặt, nếu nàng cứu, tôn nữ còn một tia hy vọng, nếu không cứu, chắc chắn tôn nữ sẽ chết.
Vì vậy, dù có nghi vấn, bà ấy cũng không dám hỏi, sau khi Diệp Trấp Đào đắp đá lạnh lên cho tiểu cô nương, lại đi vào bếp tìm Hạ Linh nấu thuốc, phủ tướng quân vẫn có thuốc chữa cảm lạnh.
Hạ Linh nghe Diệp Trấp Đào muốn sắc thuốc cho lưu dân thì lập tức không vui, “Trấp Đào tỷ tỷ, chân của tỷ hôm qua vừa bị lưu dân làm bị thương, sao còn giúp những kẻ bội bạc này?”
“Chân ta là tự ngã, không liên quan gì đến bọn họ, hôm nay cứu không phải những lưu dân hung ác đó, chỉ là một tiểu cô nương vô tội.”
Diệp Trấp Đào dẫn Hạ Linh đi xem tiểu cô nương, “Muội nhìn xem, đứa trẻ này mới bảy tám tuổi, thật tội nghiệp.”
Hạ Linh mím môi, giống hệt như ca ca của nàng ta, “Muội đi nấu thuốc.”
Nửa canh giờ sau, thuốc đã sắc xong, Diệp Trấp Đào thổi nguội từng muỗng cho tiểu cô nương uống.
Nàng trông nom bên cạnh tiểu cô nương, cách một nén nhang thì thay một miếng đá mới, cho đến khi trời tối, cuối cùng nhiệt độ cơ thể tiểu cô nương cũng giảm xuống, hơi thở không còn nóng nữa, Diệp Trấp Đào mới thở phào nhẹ nhõm, “Không sao rồi.”
Bà lão liền quỳ xuống trước nàng, “Từ nay về sau cô nương chính là ân nhân của ta, ta sẽ không bao giờ... bội bạc thế nữa.”
Diệp Trấp Đào đỡ bà ấy dậy, “Nhanh đứng dậy, đất lạnh lắm.”
Diệp Trấp Đào quyết định cho bà lão và tôn nữ ở lại vài ngày, thời tiết bên ngoài như vậy, nếu để bọn họ ra ngoài, tiểu cô nương có lẽ không chịu nổi.
Vì việc này ma bà lão cảm tạ rối rít, nhìn thấy bà ấy lại muốn quỳ xuống, Diệp Trấp Đào vội vàng nói: “Bà đừng quỳ, bà lớn tuổi hơn ta nhiều, quỳ hoài ta chịu không nổi đâu.”
Như vậy mới ngăn được bà lão không quỳ xuống lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.