Nữ Phụ Gả Thay Bị Sủng Hằng Ngày
Chương 10:
Tác giả: Mãn Thiên Tinh
17/06/2021
Thanh Diễn Tông.
Thẩm Phụng Thiên bận rộn chuẩn bị cho đại hội kén rể, ông ta phát thiệp mời rộng rãi, các tiên môn lớn nhỏ đều mời.
Ba trăm năm qua Thanh Diễn Tông chưa từng có náo nhiệt như vậy, người biết là Thẩm Nhu lấy chồng, người không biết còn tưởng rằng Thẩm chưởng môn tính lập gia đình chứ. Gần đây Thẩm Phụng Thiên vui sướng hớn hở, ngay cả lúc thấy Ngụy Sơ cũng khách khí vài phần.
Cho dù là nhận hay không nhận thì ông ta đều gửi thiếp mời, lúc này Thẩm Phụng Thiên cũng cần thể diện nhiều.
Ông ta không chỉ muốn có rể hiền, càng muốn mượn cơ hội này thể hiện thực lực của tông môn bọn họ một phen.
Thẩm Phụng Thiên bất mãn về thứ tự trong Thập nhị Tiên môn lâu rồi, bọn họ đường đường là Thanh Diễn Tông, hàng năm cũng cho sáu vị trưởng lão của Côn Luân động phủ không ít chỗ tốt, bây giờ ngay cả con gái cũng nguyện ý gả qua, dựa vào cái gì mà xếp bọn họ xuống vị trí số mười một chứ? Dựa vào cái gì?
Bây giờ vừa hay mượn cơ hội kén rể này, cũng thừa cơ biểu hiện ra thực lực trước mặt Côn Luân động phủ.
Trong Điện Kiều Lan của Đại tiểu thư.
Thẩm Nhu bị hạn chế trong phòng sốt ruột đi qua đi lại.
Trên tay nàng cầm khăn cô dâu thêm một nửa uyên ương, đi tới đi lui mãi mà chưa thấy nàng thêu xong tiếp. Khăn trùm đầu uyên ương đỏ chót nhìn là việc đáng mừng, thế nhưng trong lòng nàng thì càng thấy khó chịu thêm. Nàng sắp thành hôn, tân lang không phải Hứa ca ca. Dưới gầm trời này, còn có chuyện gì bực mình hơn chuyện này chứ?
"Đại tiểu thư, người đừng gấp, có lẽ hắn còn sẽ trở về đấy?" Nha hoàn trấn an nói.
"Hứa sư ca còn trở về thế nào? Lúc trước nói tuyệt tình như vậy, bây giờ hắn cũng không có Phượng Hoàng lệnh, sao có thể đi vào Thanh Diễn Tông chứ?" Thẩm Nhu càng nghĩ càng tủi thân, càng nói thì nước mắt càng không nhịn được chảy ra, nàng thật sự không hiểu rõ vì sao chưởng môn lại vội vàng lấy chồng cho nàng như vậy.
Lúc này Thanh Diễn Tông mới đuổi Hứa sư ca đi, thế nhưng một khắc sau đã lập tức sắp xếp hôn sự cho nàng, chuyện này là thế nào chứ?
Những kẻ biết nàng và Hứa Thừa Phong bỏ trốn kia, đều cho rằng nàng không có lương tâm, rõ ràng nàng không phải người như vậy.
"À, ngươi nói lần này Diệu Âm có về không?" Thẩm Nhu như đột nhiên nghĩ đến cách gì đó, con mắt cũng sáng lên. Nàng biết Diệu Âm từ nhỏ
không tranh quyền thế, mặc dù không có cảm giác tồn tại nhưng rất có ích.
Xét về mặt tình cảm tỷ muội, nàng hẳn là sẽ giúp mình lần nữa đi.
"Chưởng môn đã phái thiệp mời cho Côn Luân động phủ, Nhị tiểu thư có thể tới hay không... cũng không rõ." Nha hoàn nói ngoài miệng như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, Nhị tiểu thư còn sống hay không mới là vấn đề.
Ở đó là địa cung của Côn Luân động phủ, cũng không phải vườn rau tùy tiện tới lui gì, khả năng chờ một lúc nữa, người của Côn Luân động phủ đến chính là vì muốn báo tang không chừng.
Thẩm Nhu thì chẳng quan tâm những thứ đó, nàng cảm thấy Diệu Âm nhất định có cách sống sót. Nàng ấy chỉ có một người tỷ tỷ là mình, chắc chắn sẽ không đến mức thấy chết mà không cứu! ***
Đương nhiên là Thẩm Diệu Âm còn sống, nàng không chỉ còn sống, thậm chí còn được dẫn tới tham gia náo nhiệt.
Nói thật, nàng thực sự không muốn bị dính líu đến nội dung tuyến chính.
Trong nguyên tác nói đại hội kén rể thuộc về cấp bậc thần tiên đánh nhau, hoàn toàn không có nửa điểm quan hệ gì với mấy người nhỏ bé như nàng. Đó phải thuộc về nữ chính!
Trong nguyên tác, giả thiết đặt ra nam nữ chủ mang theo vẻ vạn người mê, đại hội kén rể là trường hợp đánh nhau của đủ các loại thần tiên nam nữ phụ, là cảnh tượng hùng vĩ nhất trong nguyên tác, đủ các loại tình tiết ngược tâm đều sinh ra trong mục này.
Thế nhưng Thẩm Diểu Âm chỉ là một đốm sáng cực kỳ cực kỳ cực kỳ nhỏ trong cảnh tượng hùng vĩ này, nàng cũng không có chút hứng thú nào với nó.
Lúc Yến Tu nói muốn dẫn nàng tới đại hội tuyển phu, nàng đã từ chối, nhưng cánh tay nhỏ làm sao vặn được đùi. Mặc dù Yến Tu là một lão quỷ háo sắc, nhưng tu vi của hắn cao thâm hơn Thẩm Diệu Âm rất nhiều.
Nàng cũng rất tự biết mình biết ta, năng lực của Thẩm Diệu Âm chỉ dựa vào hai mảnh lá đáng thương nhỏ nhoi kia, nàng vốn không đánh lại Yến Tu. Tiết kiệm chút sức lực, trung thực nghe theo chứ biết sao giờ.
Nhưng lúc nàng mới rời Côn Luân động phủ, nàng chợt cảm thấy mình không phải đi trên con đường tới Thanh Diễn Tông, mà hoàn toàn là đang đi đến Cầu Nại Hà!
Không thì sao Yến Tu phải tốn công sức như vậy coi chừng nàng chứ?
Yến Tu cứ như là sợ Thẩm Diệu Âm mọc cánh mà bay, không chỉ nhét nàng vào trong kiệu mây, còn cho thêm hai người vào bồi nàng nữa. Vốn chiếc kiệu không lớn, một người ngồi đã tính là thoải mái rồi, bây giờ trong không gian chật chội chưa ba người ngồi, Thẩm Diệu Âm cảm thấy xấu hổ, không chỉ mình nàng xấu hổ, hai vị đại ca trông coi nàng cũng thấy xấu hổ theo.
"Hai vị ca ca, ta có hơi khát nước, ta có thể uống chút gì không?" Thẩm Diệu Âm lên tiếng.
Lỗ tai của Sở Tầm giật giật, hắn ghét bỏ nhìn Thẩm Diệu Âm một chút, cũng không có ý định tháo sợi dây thừng đang trói tay nàng ra.
Trước đó không lâu, Sở Tầm chủ động lắc lư tới trước mặt Tam trưởng lão, điên cuồng tạo cảm giác tồn tại. Lúc này cuối cùng được đi cùng Tam trưởng lão tới Thanh Diễn Tông, có tư cách trong đại hội ném tú cầu gì đó này.
Côn Luân động phủ đi tham gia yến hội hân hoan này, cũng không thể vô cớ xuất binh. Các môn phái đều sẽ dẫn theo "đệ tử đã đến lúc lập gia đình" của mình tới, thế là Sở Tâm liền thành "đệ tử đã đến lúc lập gia đình" của
Tam trưởng lão đưa tới, sắp trở thành người ứng cử ưu tú cho vị trí đạo lữ của Thẩm Nhu.
Thế nhưng Sở Tầm không muốn cưới Thẩm Nhu, hắn không có nửa điểm
hứng thú với nữ nhân kia, hắn đồng ý đi theo chủ yếu là vì, là vì...
Sở Tầm nhìn Thẩm Diệu Âm một chút, lại vụng trộm rời con mắt, lại nhìn
nàng một cái, lại rời đi...
Cứ lặp lại như thế mấy lần, làm cho Thẩm Diệu Âm liền thấy nghi ngờ.
Nàng chủ động tới gần, ánh mắt sáng ngời mang theo vẻ chính nghĩa tràn đầy nhìn chằm chằm Sở Tầm. Sở Tầm lại chạm phải ánh mắt nàng lần nữa, thấy Thẩm Diệu Âm nghiêm túc nhìn hắn như vậy, hắn bị dọa đến lập tức xù lông.
Nàng phát hiện ra tiểu tâm tư của ta à? Không phải chứ... ta cũng đâu có trắng trợn nhìn nàng như vậy. Trên tay nàng có đau không? Ta có nên giúp nàng cởi trói không? Không được, Tam trưởng lão đã nói là không thể cởi. Ôi trời, thật là phiền! Ta không để ý nàng nữa!
Lông tai sói của Sở Tầm lập tức xù ra, hắn suy đi nghĩ lại nửa ngày, cuối cùng không dám tiếp tục liếc mắt nhìn nàng nữa. Con sói con này có phải không dễ nói chuyện không?
Thẩm Diệu Âm chuyển mục tiêu, đưa mắt nhìn về phía Yến Quỳ.
Yến Quỳ cũng dùng con mắt vui vẻ nhìn nàng, nhìn lại nhìn, vị đạo hữu này chẳng lẽ cũng không dễ nói chuyện ư!
"Khát à?" Tư Đồ Yếm nâng chung trà lên, kề đến bên môi nàng.
Thẩm Diệu Âm thầm nghĩ, vẫn là tình bạn giữa nàng vào Yến Quỳ vững chắc, không hổ là huynh đệ sinh tử cùng nhau đánh biến thái. Nàng lộ ra ánh mắt "đạo hữu, ngươi quả không thể, ta rất tán thưởng ngươi", sao đó nàng nhấp nhẹ chén trà, từ từ uống nước trà ấm.
Nước ấm trôi vào cổ họng, miệng lưỡi khô đắng của Thẩm Diệu Âm như được cứu rỗi.
Thế nhưng uống vào xong, cuối cùng nàng cũng cảm giác được có chút không bình thường.
Nước này giống như là nối với suối, uống không hết thì thôi, mà nàng càng uống, linh lực trong cơ thể nàng lại càng nhiều, càng uống càng như thăng cấp.
Không giống như linh uẩn hệ Hỏa nhỏ vụn trước đó trong sách vở vì nàng mà bốc lên, lần này nàng dung hợp được linh uẩn thuần hệ Hỏa đến cực điểm. Bọn chúng tựa như tinh hoa được chắt lọc trong linh lực hệ Hỏa, liên tục không ngừng rót vào gân cốt và huyết mạch của nàng. Giờ phút này, dung hợp vào trong gân cốt của nàng chính là linh uẩn chí cực thuần cực linh, nóng bỏng ác liệt!
Nhưng nàng rất thích.
Với cả có thể tiếp nhận toàn bộ!
Nàng bắt đầu hoài nghi thuộc tính linh căn của mình, rõ ràng nàng là linh căn tính Mộc, vì sao luôn thăng cấp linh uẩn hệ Hỏa?
Ngay vào lúc nàng đang nghi ngờ, từng luồng linh lực xông vào thức hải
của nàng, luồng linh lực cực lớn từ từ, từ từ. Nàng khai thác không gian có
thể đào ra trong thức hải của mình.
Tư Đồ Yếm có chút ngây người.
Nàng có biết mình đang làm gì không?
Thẩm Diệu Âm cố ý dẫn luồng linh lực này tới kích hoạt lá vàng của mình. Một lần, hai lần, lá vàng chậm chạp mở ra, nhưng trên người nàng lại dấy lên một luồng cảm giác tê dại.
Nhưng nàng không lo được nhiều như vậy, nàng cực kỳ chuyên tâm kích
hoạt lá vàng, không ngờ.
Một lần sáng lên mười mảnh!
Lá vàng trong thức hải của nàng cũng không có bất cứ quy tắc luật lên gì, bọn chúng cong cong quấn quấn, không giống như cành lá trên cây mà giống như phác họa biên giới vật tổ gì đó.
Bây giờ, số lượng lá vàng trong thức hải của nàng quá ít, nàng căn bản không thể nhìn ra đó là vật tổ gì. Trong lòng nàng có chút vội vàng, lại cắn miệng chén uống nước.
Nhưng đúng lúc này, Tư Đồ Yếm lại thu tay về.
Thẩm Diệu Âm nhấp vào khoảng không.
Nàng nhìn chén nước không có điểm bất thường gì kia, lại nhìn Yến Quỳ đang theo dõi nàng, khéo miệng mang theo nụ cười yếu ớt. Thẩm Diệu Âm hiểu.
Không phải nước này có linh lực, mà là Yến Quỳ mượn hành động đưa nước cho nàng uống, truyền linh lực thuần túy, cực nóng có lợi cho nàng.
Thẩm Diệu Âm giương mắt nhìn về phía Yến Quỳ, chỉ thấy hắn đang chống cằm, có chút hăng hái đối mắt với nàng. Ánh mắt của hắn rất đẹp, trong mắt như có vũ trụ mênh mông đang di chuyển.
Thẩm Diệu Âm không biết vì sao Yến Quỳ lại hào phòng truyền linh lực giúp nàng, thế nhưng nàng đột nhiên nhớ đến câu nói kia của Thẩm Nhu: "Cảnh giới tối cao nhất của song tu là thức hải quấn quýt". Nàng lập tức hoang mang.
Mặc dù vừa rồi Yến Quỳ cũng không mở thức hải cho nàng, nhưng đúng là nàng đã đưa Yến Quỳ vào trong thức hải của nàng rồi! Như vậy tính là gì?
Yêu đương vụng trộm hay là dụ dỗ?
Biểu cảm của Thẩm Diệu Âm lộ ra vẻ phức tạp, một câu "xin lỗi, tôi không quen nghiệp vụ này" của nàng bị kẹt lại trong cổ họng, nửa ngày mà không nói lên lời.
Nàng thực sự không biết không thể dẫn linh lực của người khác vào trong thức hải của mình, nàng không có kinh nghiệm mà! Nàng âm thầm bực bội nhìn về phía Yến Quỳ, vẻ mặt có chút phức tạp.
Linh lực của Yến Quỳ thuần túy hùng hậu như vậy, nếu hắn không muốn bị nàng dẫn đường đưa lối, hắn có thể cắt linh lực ra lập tức.
Thế nhưng vừa rồi luồng linh lực hệ Hỏa này đi vào trong thức hải rất thuận lợi, không hề có chút trở ngại nào, hắn gần như nguyện ý chấp nhận bị nàng dẫn theo, việc này gọi là gì, nửa đẩy nửa sát sao?
"Tiên tử, nàng dám làm không dám nhận?" Giọng điệu của Tư Đồ Yếm mang theo vẻ bất đắc dĩ, hắn u oán nhìn Thẩm Diệu Âm một chút, dọa Thẩm Diệu Âm lập tức kéo dãn khoảng cách một bước chân với hắn.
Nàng đâu có, nàng đâu phải, sao nghe như nàng là loại nữ nhân cặn bã, không chịu trách nhiệm thế?
"Đùa nàng thôi." Tư Đồ Yếm nhìn nét mặt tưởng thật của nàng, lại rót thêm
một chén nước nữa, nói nhỏ vào tai nàng: "Nàng muốn bao nhiêu đều được,
ta rất vui lòng cho."
*****
Tư Đồ Yếm: Nàng đang mời gọi ta?
Âm Âm: ??
------oOo------
Thẩm Phụng Thiên bận rộn chuẩn bị cho đại hội kén rể, ông ta phát thiệp mời rộng rãi, các tiên môn lớn nhỏ đều mời.
Ba trăm năm qua Thanh Diễn Tông chưa từng có náo nhiệt như vậy, người biết là Thẩm Nhu lấy chồng, người không biết còn tưởng rằng Thẩm chưởng môn tính lập gia đình chứ. Gần đây Thẩm Phụng Thiên vui sướng hớn hở, ngay cả lúc thấy Ngụy Sơ cũng khách khí vài phần.
Cho dù là nhận hay không nhận thì ông ta đều gửi thiếp mời, lúc này Thẩm Phụng Thiên cũng cần thể diện nhiều.
Ông ta không chỉ muốn có rể hiền, càng muốn mượn cơ hội này thể hiện thực lực của tông môn bọn họ một phen.
Thẩm Phụng Thiên bất mãn về thứ tự trong Thập nhị Tiên môn lâu rồi, bọn họ đường đường là Thanh Diễn Tông, hàng năm cũng cho sáu vị trưởng lão của Côn Luân động phủ không ít chỗ tốt, bây giờ ngay cả con gái cũng nguyện ý gả qua, dựa vào cái gì mà xếp bọn họ xuống vị trí số mười một chứ? Dựa vào cái gì?
Bây giờ vừa hay mượn cơ hội kén rể này, cũng thừa cơ biểu hiện ra thực lực trước mặt Côn Luân động phủ.
Trong Điện Kiều Lan của Đại tiểu thư.
Thẩm Nhu bị hạn chế trong phòng sốt ruột đi qua đi lại.
Trên tay nàng cầm khăn cô dâu thêm một nửa uyên ương, đi tới đi lui mãi mà chưa thấy nàng thêu xong tiếp. Khăn trùm đầu uyên ương đỏ chót nhìn là việc đáng mừng, thế nhưng trong lòng nàng thì càng thấy khó chịu thêm. Nàng sắp thành hôn, tân lang không phải Hứa ca ca. Dưới gầm trời này, còn có chuyện gì bực mình hơn chuyện này chứ?
"Đại tiểu thư, người đừng gấp, có lẽ hắn còn sẽ trở về đấy?" Nha hoàn trấn an nói.
"Hứa sư ca còn trở về thế nào? Lúc trước nói tuyệt tình như vậy, bây giờ hắn cũng không có Phượng Hoàng lệnh, sao có thể đi vào Thanh Diễn Tông chứ?" Thẩm Nhu càng nghĩ càng tủi thân, càng nói thì nước mắt càng không nhịn được chảy ra, nàng thật sự không hiểu rõ vì sao chưởng môn lại vội vàng lấy chồng cho nàng như vậy.
Lúc này Thanh Diễn Tông mới đuổi Hứa sư ca đi, thế nhưng một khắc sau đã lập tức sắp xếp hôn sự cho nàng, chuyện này là thế nào chứ?
Những kẻ biết nàng và Hứa Thừa Phong bỏ trốn kia, đều cho rằng nàng không có lương tâm, rõ ràng nàng không phải người như vậy.
"À, ngươi nói lần này Diệu Âm có về không?" Thẩm Nhu như đột nhiên nghĩ đến cách gì đó, con mắt cũng sáng lên. Nàng biết Diệu Âm từ nhỏ
không tranh quyền thế, mặc dù không có cảm giác tồn tại nhưng rất có ích.
Xét về mặt tình cảm tỷ muội, nàng hẳn là sẽ giúp mình lần nữa đi.
"Chưởng môn đã phái thiệp mời cho Côn Luân động phủ, Nhị tiểu thư có thể tới hay không... cũng không rõ." Nha hoàn nói ngoài miệng như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, Nhị tiểu thư còn sống hay không mới là vấn đề.
Ở đó là địa cung của Côn Luân động phủ, cũng không phải vườn rau tùy tiện tới lui gì, khả năng chờ một lúc nữa, người của Côn Luân động phủ đến chính là vì muốn báo tang không chừng.
Thẩm Nhu thì chẳng quan tâm những thứ đó, nàng cảm thấy Diệu Âm nhất định có cách sống sót. Nàng ấy chỉ có một người tỷ tỷ là mình, chắc chắn sẽ không đến mức thấy chết mà không cứu! ***
Đương nhiên là Thẩm Diệu Âm còn sống, nàng không chỉ còn sống, thậm chí còn được dẫn tới tham gia náo nhiệt.
Nói thật, nàng thực sự không muốn bị dính líu đến nội dung tuyến chính.
Trong nguyên tác nói đại hội kén rể thuộc về cấp bậc thần tiên đánh nhau, hoàn toàn không có nửa điểm quan hệ gì với mấy người nhỏ bé như nàng. Đó phải thuộc về nữ chính!
Trong nguyên tác, giả thiết đặt ra nam nữ chủ mang theo vẻ vạn người mê, đại hội kén rể là trường hợp đánh nhau của đủ các loại thần tiên nam nữ phụ, là cảnh tượng hùng vĩ nhất trong nguyên tác, đủ các loại tình tiết ngược tâm đều sinh ra trong mục này.
Thế nhưng Thẩm Diểu Âm chỉ là một đốm sáng cực kỳ cực kỳ cực kỳ nhỏ trong cảnh tượng hùng vĩ này, nàng cũng không có chút hứng thú nào với nó.
Lúc Yến Tu nói muốn dẫn nàng tới đại hội tuyển phu, nàng đã từ chối, nhưng cánh tay nhỏ làm sao vặn được đùi. Mặc dù Yến Tu là một lão quỷ háo sắc, nhưng tu vi của hắn cao thâm hơn Thẩm Diệu Âm rất nhiều.
Nàng cũng rất tự biết mình biết ta, năng lực của Thẩm Diệu Âm chỉ dựa vào hai mảnh lá đáng thương nhỏ nhoi kia, nàng vốn không đánh lại Yến Tu. Tiết kiệm chút sức lực, trung thực nghe theo chứ biết sao giờ.
Nhưng lúc nàng mới rời Côn Luân động phủ, nàng chợt cảm thấy mình không phải đi trên con đường tới Thanh Diễn Tông, mà hoàn toàn là đang đi đến Cầu Nại Hà!
Không thì sao Yến Tu phải tốn công sức như vậy coi chừng nàng chứ?
Yến Tu cứ như là sợ Thẩm Diệu Âm mọc cánh mà bay, không chỉ nhét nàng vào trong kiệu mây, còn cho thêm hai người vào bồi nàng nữa. Vốn chiếc kiệu không lớn, một người ngồi đã tính là thoải mái rồi, bây giờ trong không gian chật chội chưa ba người ngồi, Thẩm Diệu Âm cảm thấy xấu hổ, không chỉ mình nàng xấu hổ, hai vị đại ca trông coi nàng cũng thấy xấu hổ theo.
"Hai vị ca ca, ta có hơi khát nước, ta có thể uống chút gì không?" Thẩm Diệu Âm lên tiếng.
Lỗ tai của Sở Tầm giật giật, hắn ghét bỏ nhìn Thẩm Diệu Âm một chút, cũng không có ý định tháo sợi dây thừng đang trói tay nàng ra.
Trước đó không lâu, Sở Tầm chủ động lắc lư tới trước mặt Tam trưởng lão, điên cuồng tạo cảm giác tồn tại. Lúc này cuối cùng được đi cùng Tam trưởng lão tới Thanh Diễn Tông, có tư cách trong đại hội ném tú cầu gì đó này.
Côn Luân động phủ đi tham gia yến hội hân hoan này, cũng không thể vô cớ xuất binh. Các môn phái đều sẽ dẫn theo "đệ tử đã đến lúc lập gia đình" của mình tới, thế là Sở Tâm liền thành "đệ tử đã đến lúc lập gia đình" của
Tam trưởng lão đưa tới, sắp trở thành người ứng cử ưu tú cho vị trí đạo lữ của Thẩm Nhu.
Thế nhưng Sở Tầm không muốn cưới Thẩm Nhu, hắn không có nửa điểm
hứng thú với nữ nhân kia, hắn đồng ý đi theo chủ yếu là vì, là vì...
Sở Tầm nhìn Thẩm Diệu Âm một chút, lại vụng trộm rời con mắt, lại nhìn
nàng một cái, lại rời đi...
Cứ lặp lại như thế mấy lần, làm cho Thẩm Diệu Âm liền thấy nghi ngờ.
Nàng chủ động tới gần, ánh mắt sáng ngời mang theo vẻ chính nghĩa tràn đầy nhìn chằm chằm Sở Tầm. Sở Tầm lại chạm phải ánh mắt nàng lần nữa, thấy Thẩm Diệu Âm nghiêm túc nhìn hắn như vậy, hắn bị dọa đến lập tức xù lông.
Nàng phát hiện ra tiểu tâm tư của ta à? Không phải chứ... ta cũng đâu có trắng trợn nhìn nàng như vậy. Trên tay nàng có đau không? Ta có nên giúp nàng cởi trói không? Không được, Tam trưởng lão đã nói là không thể cởi. Ôi trời, thật là phiền! Ta không để ý nàng nữa!
Lông tai sói của Sở Tầm lập tức xù ra, hắn suy đi nghĩ lại nửa ngày, cuối cùng không dám tiếp tục liếc mắt nhìn nàng nữa. Con sói con này có phải không dễ nói chuyện không?
Thẩm Diệu Âm chuyển mục tiêu, đưa mắt nhìn về phía Yến Quỳ.
Yến Quỳ cũng dùng con mắt vui vẻ nhìn nàng, nhìn lại nhìn, vị đạo hữu này chẳng lẽ cũng không dễ nói chuyện ư!
"Khát à?" Tư Đồ Yếm nâng chung trà lên, kề đến bên môi nàng.
Thẩm Diệu Âm thầm nghĩ, vẫn là tình bạn giữa nàng vào Yến Quỳ vững chắc, không hổ là huynh đệ sinh tử cùng nhau đánh biến thái. Nàng lộ ra ánh mắt "đạo hữu, ngươi quả không thể, ta rất tán thưởng ngươi", sao đó nàng nhấp nhẹ chén trà, từ từ uống nước trà ấm.
Nước ấm trôi vào cổ họng, miệng lưỡi khô đắng của Thẩm Diệu Âm như được cứu rỗi.
Thế nhưng uống vào xong, cuối cùng nàng cũng cảm giác được có chút không bình thường.
Nước này giống như là nối với suối, uống không hết thì thôi, mà nàng càng uống, linh lực trong cơ thể nàng lại càng nhiều, càng uống càng như thăng cấp.
Không giống như linh uẩn hệ Hỏa nhỏ vụn trước đó trong sách vở vì nàng mà bốc lên, lần này nàng dung hợp được linh uẩn thuần hệ Hỏa đến cực điểm. Bọn chúng tựa như tinh hoa được chắt lọc trong linh lực hệ Hỏa, liên tục không ngừng rót vào gân cốt và huyết mạch của nàng. Giờ phút này, dung hợp vào trong gân cốt của nàng chính là linh uẩn chí cực thuần cực linh, nóng bỏng ác liệt!
Nhưng nàng rất thích.
Với cả có thể tiếp nhận toàn bộ!
Nàng bắt đầu hoài nghi thuộc tính linh căn của mình, rõ ràng nàng là linh căn tính Mộc, vì sao luôn thăng cấp linh uẩn hệ Hỏa?
Ngay vào lúc nàng đang nghi ngờ, từng luồng linh lực xông vào thức hải
của nàng, luồng linh lực cực lớn từ từ, từ từ. Nàng khai thác không gian có
thể đào ra trong thức hải của mình.
Tư Đồ Yếm có chút ngây người.
Nàng có biết mình đang làm gì không?
Thẩm Diệu Âm cố ý dẫn luồng linh lực này tới kích hoạt lá vàng của mình. Một lần, hai lần, lá vàng chậm chạp mở ra, nhưng trên người nàng lại dấy lên một luồng cảm giác tê dại.
Nhưng nàng không lo được nhiều như vậy, nàng cực kỳ chuyên tâm kích
hoạt lá vàng, không ngờ.
Một lần sáng lên mười mảnh!
Lá vàng trong thức hải của nàng cũng không có bất cứ quy tắc luật lên gì, bọn chúng cong cong quấn quấn, không giống như cành lá trên cây mà giống như phác họa biên giới vật tổ gì đó.
Bây giờ, số lượng lá vàng trong thức hải của nàng quá ít, nàng căn bản không thể nhìn ra đó là vật tổ gì. Trong lòng nàng có chút vội vàng, lại cắn miệng chén uống nước.
Nhưng đúng lúc này, Tư Đồ Yếm lại thu tay về.
Thẩm Diệu Âm nhấp vào khoảng không.
Nàng nhìn chén nước không có điểm bất thường gì kia, lại nhìn Yến Quỳ đang theo dõi nàng, khéo miệng mang theo nụ cười yếu ớt. Thẩm Diệu Âm hiểu.
Không phải nước này có linh lực, mà là Yến Quỳ mượn hành động đưa nước cho nàng uống, truyền linh lực thuần túy, cực nóng có lợi cho nàng.
Thẩm Diệu Âm giương mắt nhìn về phía Yến Quỳ, chỉ thấy hắn đang chống cằm, có chút hăng hái đối mắt với nàng. Ánh mắt của hắn rất đẹp, trong mắt như có vũ trụ mênh mông đang di chuyển.
Thẩm Diệu Âm không biết vì sao Yến Quỳ lại hào phòng truyền linh lực giúp nàng, thế nhưng nàng đột nhiên nhớ đến câu nói kia của Thẩm Nhu: "Cảnh giới tối cao nhất của song tu là thức hải quấn quýt". Nàng lập tức hoang mang.
Mặc dù vừa rồi Yến Quỳ cũng không mở thức hải cho nàng, nhưng đúng là nàng đã đưa Yến Quỳ vào trong thức hải của nàng rồi! Như vậy tính là gì?
Yêu đương vụng trộm hay là dụ dỗ?
Biểu cảm của Thẩm Diệu Âm lộ ra vẻ phức tạp, một câu "xin lỗi, tôi không quen nghiệp vụ này" của nàng bị kẹt lại trong cổ họng, nửa ngày mà không nói lên lời.
Nàng thực sự không biết không thể dẫn linh lực của người khác vào trong thức hải của mình, nàng không có kinh nghiệm mà! Nàng âm thầm bực bội nhìn về phía Yến Quỳ, vẻ mặt có chút phức tạp.
Linh lực của Yến Quỳ thuần túy hùng hậu như vậy, nếu hắn không muốn bị nàng dẫn đường đưa lối, hắn có thể cắt linh lực ra lập tức.
Thế nhưng vừa rồi luồng linh lực hệ Hỏa này đi vào trong thức hải rất thuận lợi, không hề có chút trở ngại nào, hắn gần như nguyện ý chấp nhận bị nàng dẫn theo, việc này gọi là gì, nửa đẩy nửa sát sao?
"Tiên tử, nàng dám làm không dám nhận?" Giọng điệu của Tư Đồ Yếm mang theo vẻ bất đắc dĩ, hắn u oán nhìn Thẩm Diệu Âm một chút, dọa Thẩm Diệu Âm lập tức kéo dãn khoảng cách một bước chân với hắn.
Nàng đâu có, nàng đâu phải, sao nghe như nàng là loại nữ nhân cặn bã, không chịu trách nhiệm thế?
"Đùa nàng thôi." Tư Đồ Yếm nhìn nét mặt tưởng thật của nàng, lại rót thêm
một chén nước nữa, nói nhỏ vào tai nàng: "Nàng muốn bao nhiêu đều được,
ta rất vui lòng cho."
*****
Tư Đồ Yếm: Nàng đang mời gọi ta?
Âm Âm: ??
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.