Nữ Phụ Gả Thay Bị Sủng Hằng Ngày
Chương 16:
Tác giả: Mãn Thiên Tinh
17/06/2021
"Sư tôn, con sai rồi." Giọng nói của nàng ta rất nhẹ, rất thấp.
Đoàn đoạt bảo cách đó không xa cũng lặng lẽ hành quân, Thẩm Diệu Âm không còn nghe thấy tiếng bọn họ ồn ào nữa.
Bóng đêm rất đậm, bốn bề yên tĩnh. "Sư tôn, người tỉnh lại có được không."
Không biết có phải do ảo giác hay không mà giọng nói của Phượng Tiêu Tiêu càng thêm nghẹn ngào.
Ban đêm yên tĩnh phóng đại sự sợ hãi mà nàng ta che giấu không biết bao nhiêu lần.
Trước mặt, Phượng Tiêu Tiêu nào còn có dáng vẻ thiên tài kiếm tu không coi ai ra gì vào ban ngày. Nàng ta quỳ gối bên cạnh Ôn Chước Tuế, không ngừng vận linh khí vào người hắn.
Thế nhưng không lâu sau Phượng Tiêu Tiêu liền giật mình, sư tôn của nàng vốn không thể tiếp thụ được nửa tia linh uẩn. Hắn rõ ràng nói qua, cơ thể của hắn đã khôi phục không còn gì đáng ngại, bảo nàng không cần lo lắng.
Nhưng, nhưng tự tay Phượng Tiêu Tiêu kiểm nghiệm thì sự thật không phải như vậy. Linh lực mà nàng vận chuyển vào trong người Ôn Chước Tuế lại phát hiện hắn...
Thất gân bát mạch hoàn toàn bị đứt, kim đan hủy hết, thể nội không có cả nửa điểm linh lực, giống như phàm nhân.
Chẳng lẽ sau khi sư tôn cứu nàng ra khỏi hiểm cảnh vạn yêu đều luôn như vậy sao?
Rõ ràng hắn đã nói mình không có chuyện gì!
Kiếp trước nàng bị ma quỷ ám nên mới sinh ra đoạn nghiệt duyên với Hứa Thừa Phong, cứ khăng khăng một mực trợ giúp hắn tu luyện. Vì giúp hắn đoạt được khóa Phượng hoàng, nàng không tiếc bản thân làm mồi nhử, quần nhau với huyễn cảnh sương mù và độc chiểu trong hồ Giáng tiên.
Thế nhưng đến khi nàng lấy lại tinh thần mới phát hiện, sau khi Hứa Thừa Phong lấy được Thần khí liền rời khỏi phạm vi hồ Giáng tiên, cũng không dừng bước cứu nàng.
Cơ thể nàng chậm rãi bị sương độc nuốt chửng, chỉ còn thần thức tại thế.
Phượng Tiêu Tiêu như cô hồn dã quỷ, vĩnh viễn bị nhốt trong cảnh nội của
hồ Giáng tiên, mặc dù nàng bỏ mình, nhưng nàng vẫn nghĩ Hứa Thừa
Phong sẽ quay trở lại cứu nàng!
Lỡ như thì sao?
Tu vi của Hứa Thừa Phong đã đạt đến kỳ Nguyên Anh, nếu tái tạo thân thể vì nàng, vậy nàng vẫn còn có cơ hội sống sót. Chính vì một tia chấp niệm đó đã chống đỡ cho thần hồn của nàng không tiêu tan. Thế nhưng Hứa Thừa Phong không tới.
Người tới là Ôn Chước Tuế.
Phượng Tiêu Tiêu thấy Ôn Chước Tuế chậm rãi trượt xe lăn tới, nàng cũng không dám nhìn hắn.
Sự áy náy trong lòng như thủy triều dâng, ép làm cho nàng thở không nổi, Ôn Chước Tuế lại gần hồ Giáng tiên một bước, nàng liền lui lại một bước.
Nàng tự biết có lỗi với sư tôn. Hai sư đồ bọn họ không môn không phái, ở Tàng Tuyết Hàn nương tựa nhau mà sống đã nhiều năm, tình nghĩa sư đồ sâu nặng.
Sư tôn kiên nhẫn dạy bảo nàng nhiều như vậy, đối xử với nàng vô cùng tốt, thậm chí còn có thể nói là dung túng, còn từng không tiếc một mình xông vào yêu cảnh để cứu nàng trở về...
Hắn có sự tha thiết kỳ vọng vào nàng, kỳ vọng này có thể đi đúng đường, một bước phi thăng.
Nhưng, nàng có lỗi với kỳ vọng của hắn.
Phượng Tiêu Tiêu càng nghĩ càng khó chịu, biết rõ Ôn Chước Tuế tới, nàng không dám ra. Nàng chỉ dám yên lặng trống ở trong linh hồ, thò đầu ra lén lút nhìn hắn.
Lúc ấy Ôn Chước Tuế nhìn hồ Giáng tiên một hồi lâu, lông mày hắn nhăn lại không có dãn ra.
Tính tình của sư tôn nàng tốt như vậy, đối xử ôn hòa với mọi người như vậy, nàng chưa từng thấy Ôn Chước Tuế nhíu mày lâu đến thế, hắn đang suy nghĩ gì chứ?
Phượng Tiêu Tiêu ôm một cây đại thụ trong hồ Giáng tiên, vụng trộm liếc mắt nhìn hắn. Nàng biết Ôn Chước Tuế không nhìn thấy mình, nhưng nàng vẫn không dám quang minh chính đại xuất hiện trước mặt hắn.
Có điều không qua bao lâu, một đám tu sĩ che mặt xông tới. Bọn họ còn không cho Phượng Tiêu Tiêu thời gian kịp phản ứng, giơ tay chém xuống lấy ra kim đan của Ôn Chước Tuế. Bọn họ ra tay tàn nhẫn, hoàn toàn không để ý tới thân phận và đau đớn của Ôn Chước Tuế, khiến cho hắn cảm nhận
được nỗi đau tương đương với việc bị móc tim đào phổi khi thần trí còn tỉnh táo.
Phượng Tiêu Tiêu lập tức gấp! Sư tôn của nàng là Uẩn Dương tiên quân, là đám yêu tà nào dám ra tay với hắn?
Nàng lập tức chạy vội tới, hận không thể xuất kiếm trảm ma ra, giết sạch đám gan to bằng trời kia!
Thế nhưng nàng không làm được...
Giữa nàng và Ôn Chước Tuế cách một tấm màn chắn trong suốt, nàng chỉ là một tia thần hồn, nàng, nàng không cầm kiếm nổi.
Phượng Tiêu Tiêu chỉ có thể trơ mắt nhìn Ôn Chước Tuế bị đoạt lấy kim đan, nàng chợt cảm thấy bản thân vô dụng đến cùng cực. Hốc mắt dần dần đỏ lên, cơn giận lấp kín trái tim.
Vì sao sư tôn không đánh trả chứ! Rõ ràng hắn lợi hại như vậy! Loại đạo chích hạng xoàng này, loại này! Loại này...
Chuyện đời trước lại kêu gào trong thức hải của nàng, ánh mắt Phượng Tiêu Tiêu càng ngày càng mờ. Nàng còn từng nghi ngờ kiếp trước vì sao sư tôn không đánh trả, bây giờ thì cuối cùng nàng cũng biết được rồi. Thì ra vì hắn không có linh lực.
Thế nhưng sau khi biết điểm ấy, cảm giác áy náy đến hít thở không thông kia lại xông tới. Phượng Tiêu Tiêu cầm chặt kiếm trảm ma, sát khí vù vù bao quanh người.
Kiếp trước không cứu được là vì mắt nàng mù, nhưng tại sao kiếp này vẫn không cứu được?
Ôn Chước Tuế không có nói cho bất kỳ kẻ nào biết kim đan của hắn đã bị
hủy, nàng không biết, đám người mưu toan cướp kim đan của hắn cũng
không biết.
Nhưng...
"Bây giờ ta muốn tất cả những người ở Thanh Diễn Tông này phải chôn cùng sư tôn của ta." Giọng nói của nàng rất lạnh nhạt, giống như đang tuyên bố một chuyện râu ria vậy.
Thẩm Diệu Âm mơ hồ cảm thấy trạng thái của Phượng Tiêu Tiêu không bình thường.
Kiếm ý quanh người nàng ta rất loạn, không theo kết cấu gì. Kiếm khí của Phượng Tiêu Tiêu mạnh mẽ đâm lung tung, quay quanh chỗ này. Giờ đây, trong ánh mắt nàng ta che giấu sát ý, dường như muốn huyết tẩy Thanh Diễn Tông; nhưng một khắc sau lại khôi phục dáng vẻ hờ hững, dường như không có điều gì khiến cho nàng ta nổi lên hứng thú.
Dòng suy nghĩ của nàng ta thay đổi thất thường, không khỏi làm dấy lên trong lòng Thẩm Diệu Âm một suy đoán không ổn. Phượng Tiêu Tiêu sắp nhập ma!
Ngay khi Phượng Tiêu Tiêu nắm chặt chuôi kiếm chuẩn bị đi huyết tẩy Thanh Diễn Tông, một bàn tay mang theo hơi lạnh giữ chặt lấy ống tay áo của nàng.
"Tiêu Tiêu, ngươi muốn làm gì?" Giọng nói của Ôn Chước Tuế rất nhẹ, cứ như hắn mới vừa tỉnh lại sau một kiếp nạn lớn.
"Sư tôn!" Phượng Tiêu Tiêu lập tức buông kiếm xuống, nàng quỳ bên cạnh Ôn Chước Tuế, giọng nói của nàng cũng có chút nghẹn ngào.
Đêm nay lúc trở lại phòng, nàng liền cảm giác được có điểm không ổn, giống như đời trước, có người bịt mặt rót ma khí làm cho tâm thần của Ôn Chước Tuế đảo loạn, bước tiếp theo chính là muốn tàn nhẫn cưới đi kim đan!
Mặc dù chẳng biết tại sao thời gian không khớp với kiếp trước, nhưng Phượng Tiêu Tiêu lập tức liền đuổi theo.
Nàng muốn chém kẻ ám toán Ôn Chước Tuế thành nghìn mảnh, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Người kia tu vi khá cao, để hắn chạy trốn không nói, ma khí kia còn hoàn toàn xuyên thấu vào trong cơ thể Ôn Chước Tuế.
Dựa vào tu vi hiện tại của hắn, việc này không khác nào chờ chết. Chờ đến khi ma khí hút lên khí lực của hắn, vậy thì thực sự là thần tiên cũng khó cứu.
"Sư tôn..."
"Sao lại khóc rồi?" Ôn Chước Tuế xoa đầu Phượng Tiêu Tiêu giống như đang dỗ dành vật cưng nhỏ, hắn nhìn rất thoáng, dù sao phế bỏ Tiên quân đối với một kẻ có dã tâm mà nói, chính là một miếng mỡ dày. Hắn không có gì ngạc nhiên, chỉ là có hơi nuối tiếc.
Sau đó hắn chống đỡ cơ thể ngồi dậy, quay đầu về phía Thẩm Diệu Âm, nói: "Đa tạ Hộ tâm đan của Diệu Âm, có thể nói cho ta biết lấy được từ chỗ nào không?"
Hộ tâm đan của Thẩm Diệu Âm rất kỳ quái, mặc dù Ôn Chước Tuế không biết kỳ quái ở chỗ nào, nhưng vừa rồi vào thời khắc sinh tử, đan dược của nàng đúng là có thể tạm thời bảo vệ tính mạng của hắn. Thẩm Diệu Âm thật lòng khai báo: "Thanh Ly cung."
***
Lúc đầu đoàn đội đoạt bảo say sưa chiến đấu.
Có điều một luồng kiếm ý mạnh mẽ đánh tới, toàn thân bọn họ đều run lên. Cái kẻ mặt mũi dữ tợn ban đầu kêu gào muốn cướp khóa Phượng Hoàng khiến lòng người khó chịu kia thấy người bên cạnh đều rụt rè sợ hãi, ông ta lập tức cả giận nói: "Cháu trai! Đừng hòng tới tham gia náo nhiệt! Mẹ nó ngươi thức thời một chút, có cái công phu mèo cào thì đừng nên qua đây làm ta phân tâm!"
Thấy đối phương chậm chạp không hiện thân, tên nam nhân vẻ mặt tràn đầy dữ tợn kia cho là y sợ mình, càng lớn giọng ồn ào: "Sợ rồi sao, lúc ta tu luyện không biết các người đang bú sữa ở nơi nào đâu, cũng dám ra tranh bảo bối với ta? Một đám không biết tự lượng sức mình!"
Những người khác nghe thấy tên mặt mũi dữ tợn hùng hùng hổ hổ, trong lòng càng thêm khó chịu. Có điều đúng là trước mắt bọn họ không đánh lại
ông ta, cứ kéo dài thêm, đoán chừng khóa Phượng hoàng thực sự sẽ rơi vào túi của ông ta.
Bọn họ không cam tâm, cho nên chậm chạp không chịu rời đi.
Nhưng đúng lúc này, trận Lăng Tiêu kiếm khi kia từ bốn phương tám hướng tuôn tới. Tầng tầng lớp lớp kiếm khí vung qua, tên mặt mũi dữ tợn cảm giác sự tình không đúng, ông ta muốn đi nhưng phát hiện đã trễ rồi. Ông ta căn bản không động được!
Cơ thể ông ta như bị đóng đinh cố định lại, muốn động một chút cũng khó khăn. Nhưng luồng kiếm khí hung ác kia không hề chậm trễ nửa giây, ông ta trở thành một cái bia sống, bị đâm như con nhím. Những người khác nhìn mà khiếp, bọn họ không biết là ai ra tay, thế nhưng bọn họ chỉ cảm thấy sợ hãi.
Lão già mặt mũi dữ tợn chết quá thảm.
Trong không khí chỉ còn lại mùi máu tươi, những người khác thấy thời cơ không ổn, nhao nhao rút lui.
Hồ Giáng tiên cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Tư Đồ Yếm nửa tựa vào gốc cây, mặt lạnh vung vẩy nhành cây khô trong tay. Hắn không phải là người hay làm mặt lạnh, có điều mục đích của đám người này khiến hắn không vui. Tầng tầng kiếm khí trong bầu trời đêm theo nhánh cây lắc lư trên tay hắn mà di động, kiếm khí vây quanh tên mặt mũi dữ tợn đã chết kia, dường như muốn ngàn đao bầm thây ông ta.
Hắn cũng không thói quen lấy roi đánh xác chết, chỉ là bây giờ hắn rất không vui.
"Ta biết ngay là ngươi mà." Không biết Ngụy Sơ xông ra từ chỗ nào, hắn ta đứng trước mắt Tư Đồ Yếm, vẻ mặt đầy hứng thú dò xét Tư Đồ Yếm một lượt từ trên xuống dưới.
Tư Đồ Yếm không có hứng thú ôn chuyện với Ngụy Sơ, hắn ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí, không hiểu sao trong lòng có chút
xao động.
"Cẩn Dương tiên quân, ngươi tới để lấy khóa Phượng Hoàng sao?"
***
Phượng Tiêu Tiêu là trùng sinh, đoán được không?
------oOo------
Đoàn đoạt bảo cách đó không xa cũng lặng lẽ hành quân, Thẩm Diệu Âm không còn nghe thấy tiếng bọn họ ồn ào nữa.
Bóng đêm rất đậm, bốn bề yên tĩnh. "Sư tôn, người tỉnh lại có được không."
Không biết có phải do ảo giác hay không mà giọng nói của Phượng Tiêu Tiêu càng thêm nghẹn ngào.
Ban đêm yên tĩnh phóng đại sự sợ hãi mà nàng ta che giấu không biết bao nhiêu lần.
Trước mặt, Phượng Tiêu Tiêu nào còn có dáng vẻ thiên tài kiếm tu không coi ai ra gì vào ban ngày. Nàng ta quỳ gối bên cạnh Ôn Chước Tuế, không ngừng vận linh khí vào người hắn.
Thế nhưng không lâu sau Phượng Tiêu Tiêu liền giật mình, sư tôn của nàng vốn không thể tiếp thụ được nửa tia linh uẩn. Hắn rõ ràng nói qua, cơ thể của hắn đã khôi phục không còn gì đáng ngại, bảo nàng không cần lo lắng.
Nhưng, nhưng tự tay Phượng Tiêu Tiêu kiểm nghiệm thì sự thật không phải như vậy. Linh lực mà nàng vận chuyển vào trong người Ôn Chước Tuế lại phát hiện hắn...
Thất gân bát mạch hoàn toàn bị đứt, kim đan hủy hết, thể nội không có cả nửa điểm linh lực, giống như phàm nhân.
Chẳng lẽ sau khi sư tôn cứu nàng ra khỏi hiểm cảnh vạn yêu đều luôn như vậy sao?
Rõ ràng hắn đã nói mình không có chuyện gì!
Kiếp trước nàng bị ma quỷ ám nên mới sinh ra đoạn nghiệt duyên với Hứa Thừa Phong, cứ khăng khăng một mực trợ giúp hắn tu luyện. Vì giúp hắn đoạt được khóa Phượng hoàng, nàng không tiếc bản thân làm mồi nhử, quần nhau với huyễn cảnh sương mù và độc chiểu trong hồ Giáng tiên.
Thế nhưng đến khi nàng lấy lại tinh thần mới phát hiện, sau khi Hứa Thừa Phong lấy được Thần khí liền rời khỏi phạm vi hồ Giáng tiên, cũng không dừng bước cứu nàng.
Cơ thể nàng chậm rãi bị sương độc nuốt chửng, chỉ còn thần thức tại thế.
Phượng Tiêu Tiêu như cô hồn dã quỷ, vĩnh viễn bị nhốt trong cảnh nội của
hồ Giáng tiên, mặc dù nàng bỏ mình, nhưng nàng vẫn nghĩ Hứa Thừa
Phong sẽ quay trở lại cứu nàng!
Lỡ như thì sao?
Tu vi của Hứa Thừa Phong đã đạt đến kỳ Nguyên Anh, nếu tái tạo thân thể vì nàng, vậy nàng vẫn còn có cơ hội sống sót. Chính vì một tia chấp niệm đó đã chống đỡ cho thần hồn của nàng không tiêu tan. Thế nhưng Hứa Thừa Phong không tới.
Người tới là Ôn Chước Tuế.
Phượng Tiêu Tiêu thấy Ôn Chước Tuế chậm rãi trượt xe lăn tới, nàng cũng không dám nhìn hắn.
Sự áy náy trong lòng như thủy triều dâng, ép làm cho nàng thở không nổi, Ôn Chước Tuế lại gần hồ Giáng tiên một bước, nàng liền lui lại một bước.
Nàng tự biết có lỗi với sư tôn. Hai sư đồ bọn họ không môn không phái, ở Tàng Tuyết Hàn nương tựa nhau mà sống đã nhiều năm, tình nghĩa sư đồ sâu nặng.
Sư tôn kiên nhẫn dạy bảo nàng nhiều như vậy, đối xử với nàng vô cùng tốt, thậm chí còn có thể nói là dung túng, còn từng không tiếc một mình xông vào yêu cảnh để cứu nàng trở về...
Hắn có sự tha thiết kỳ vọng vào nàng, kỳ vọng này có thể đi đúng đường, một bước phi thăng.
Nhưng, nàng có lỗi với kỳ vọng của hắn.
Phượng Tiêu Tiêu càng nghĩ càng khó chịu, biết rõ Ôn Chước Tuế tới, nàng không dám ra. Nàng chỉ dám yên lặng trống ở trong linh hồ, thò đầu ra lén lút nhìn hắn.
Lúc ấy Ôn Chước Tuế nhìn hồ Giáng tiên một hồi lâu, lông mày hắn nhăn lại không có dãn ra.
Tính tình của sư tôn nàng tốt như vậy, đối xử ôn hòa với mọi người như vậy, nàng chưa từng thấy Ôn Chước Tuế nhíu mày lâu đến thế, hắn đang suy nghĩ gì chứ?
Phượng Tiêu Tiêu ôm một cây đại thụ trong hồ Giáng tiên, vụng trộm liếc mắt nhìn hắn. Nàng biết Ôn Chước Tuế không nhìn thấy mình, nhưng nàng vẫn không dám quang minh chính đại xuất hiện trước mặt hắn.
Có điều không qua bao lâu, một đám tu sĩ che mặt xông tới. Bọn họ còn không cho Phượng Tiêu Tiêu thời gian kịp phản ứng, giơ tay chém xuống lấy ra kim đan của Ôn Chước Tuế. Bọn họ ra tay tàn nhẫn, hoàn toàn không để ý tới thân phận và đau đớn của Ôn Chước Tuế, khiến cho hắn cảm nhận
được nỗi đau tương đương với việc bị móc tim đào phổi khi thần trí còn tỉnh táo.
Phượng Tiêu Tiêu lập tức gấp! Sư tôn của nàng là Uẩn Dương tiên quân, là đám yêu tà nào dám ra tay với hắn?
Nàng lập tức chạy vội tới, hận không thể xuất kiếm trảm ma ra, giết sạch đám gan to bằng trời kia!
Thế nhưng nàng không làm được...
Giữa nàng và Ôn Chước Tuế cách một tấm màn chắn trong suốt, nàng chỉ là một tia thần hồn, nàng, nàng không cầm kiếm nổi.
Phượng Tiêu Tiêu chỉ có thể trơ mắt nhìn Ôn Chước Tuế bị đoạt lấy kim đan, nàng chợt cảm thấy bản thân vô dụng đến cùng cực. Hốc mắt dần dần đỏ lên, cơn giận lấp kín trái tim.
Vì sao sư tôn không đánh trả chứ! Rõ ràng hắn lợi hại như vậy! Loại đạo chích hạng xoàng này, loại này! Loại này...
Chuyện đời trước lại kêu gào trong thức hải của nàng, ánh mắt Phượng Tiêu Tiêu càng ngày càng mờ. Nàng còn từng nghi ngờ kiếp trước vì sao sư tôn không đánh trả, bây giờ thì cuối cùng nàng cũng biết được rồi. Thì ra vì hắn không có linh lực.
Thế nhưng sau khi biết điểm ấy, cảm giác áy náy đến hít thở không thông kia lại xông tới. Phượng Tiêu Tiêu cầm chặt kiếm trảm ma, sát khí vù vù bao quanh người.
Kiếp trước không cứu được là vì mắt nàng mù, nhưng tại sao kiếp này vẫn không cứu được?
Ôn Chước Tuế không có nói cho bất kỳ kẻ nào biết kim đan của hắn đã bị
hủy, nàng không biết, đám người mưu toan cướp kim đan của hắn cũng
không biết.
Nhưng...
"Bây giờ ta muốn tất cả những người ở Thanh Diễn Tông này phải chôn cùng sư tôn của ta." Giọng nói của nàng rất lạnh nhạt, giống như đang tuyên bố một chuyện râu ria vậy.
Thẩm Diệu Âm mơ hồ cảm thấy trạng thái của Phượng Tiêu Tiêu không bình thường.
Kiếm ý quanh người nàng ta rất loạn, không theo kết cấu gì. Kiếm khí của Phượng Tiêu Tiêu mạnh mẽ đâm lung tung, quay quanh chỗ này. Giờ đây, trong ánh mắt nàng ta che giấu sát ý, dường như muốn huyết tẩy Thanh Diễn Tông; nhưng một khắc sau lại khôi phục dáng vẻ hờ hững, dường như không có điều gì khiến cho nàng ta nổi lên hứng thú.
Dòng suy nghĩ của nàng ta thay đổi thất thường, không khỏi làm dấy lên trong lòng Thẩm Diệu Âm một suy đoán không ổn. Phượng Tiêu Tiêu sắp nhập ma!
Ngay khi Phượng Tiêu Tiêu nắm chặt chuôi kiếm chuẩn bị đi huyết tẩy Thanh Diễn Tông, một bàn tay mang theo hơi lạnh giữ chặt lấy ống tay áo của nàng.
"Tiêu Tiêu, ngươi muốn làm gì?" Giọng nói của Ôn Chước Tuế rất nhẹ, cứ như hắn mới vừa tỉnh lại sau một kiếp nạn lớn.
"Sư tôn!" Phượng Tiêu Tiêu lập tức buông kiếm xuống, nàng quỳ bên cạnh Ôn Chước Tuế, giọng nói của nàng cũng có chút nghẹn ngào.
Đêm nay lúc trở lại phòng, nàng liền cảm giác được có điểm không ổn, giống như đời trước, có người bịt mặt rót ma khí làm cho tâm thần của Ôn Chước Tuế đảo loạn, bước tiếp theo chính là muốn tàn nhẫn cưới đi kim đan!
Mặc dù chẳng biết tại sao thời gian không khớp với kiếp trước, nhưng Phượng Tiêu Tiêu lập tức liền đuổi theo.
Nàng muốn chém kẻ ám toán Ôn Chước Tuế thành nghìn mảnh, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Người kia tu vi khá cao, để hắn chạy trốn không nói, ma khí kia còn hoàn toàn xuyên thấu vào trong cơ thể Ôn Chước Tuế.
Dựa vào tu vi hiện tại của hắn, việc này không khác nào chờ chết. Chờ đến khi ma khí hút lên khí lực của hắn, vậy thì thực sự là thần tiên cũng khó cứu.
"Sư tôn..."
"Sao lại khóc rồi?" Ôn Chước Tuế xoa đầu Phượng Tiêu Tiêu giống như đang dỗ dành vật cưng nhỏ, hắn nhìn rất thoáng, dù sao phế bỏ Tiên quân đối với một kẻ có dã tâm mà nói, chính là một miếng mỡ dày. Hắn không có gì ngạc nhiên, chỉ là có hơi nuối tiếc.
Sau đó hắn chống đỡ cơ thể ngồi dậy, quay đầu về phía Thẩm Diệu Âm, nói: "Đa tạ Hộ tâm đan của Diệu Âm, có thể nói cho ta biết lấy được từ chỗ nào không?"
Hộ tâm đan của Thẩm Diệu Âm rất kỳ quái, mặc dù Ôn Chước Tuế không biết kỳ quái ở chỗ nào, nhưng vừa rồi vào thời khắc sinh tử, đan dược của nàng đúng là có thể tạm thời bảo vệ tính mạng của hắn. Thẩm Diệu Âm thật lòng khai báo: "Thanh Ly cung."
***
Lúc đầu đoàn đội đoạt bảo say sưa chiến đấu.
Có điều một luồng kiếm ý mạnh mẽ đánh tới, toàn thân bọn họ đều run lên. Cái kẻ mặt mũi dữ tợn ban đầu kêu gào muốn cướp khóa Phượng Hoàng khiến lòng người khó chịu kia thấy người bên cạnh đều rụt rè sợ hãi, ông ta lập tức cả giận nói: "Cháu trai! Đừng hòng tới tham gia náo nhiệt! Mẹ nó ngươi thức thời một chút, có cái công phu mèo cào thì đừng nên qua đây làm ta phân tâm!"
Thấy đối phương chậm chạp không hiện thân, tên nam nhân vẻ mặt tràn đầy dữ tợn kia cho là y sợ mình, càng lớn giọng ồn ào: "Sợ rồi sao, lúc ta tu luyện không biết các người đang bú sữa ở nơi nào đâu, cũng dám ra tranh bảo bối với ta? Một đám không biết tự lượng sức mình!"
Những người khác nghe thấy tên mặt mũi dữ tợn hùng hùng hổ hổ, trong lòng càng thêm khó chịu. Có điều đúng là trước mắt bọn họ không đánh lại
ông ta, cứ kéo dài thêm, đoán chừng khóa Phượng hoàng thực sự sẽ rơi vào túi của ông ta.
Bọn họ không cam tâm, cho nên chậm chạp không chịu rời đi.
Nhưng đúng lúc này, trận Lăng Tiêu kiếm khi kia từ bốn phương tám hướng tuôn tới. Tầng tầng lớp lớp kiếm khí vung qua, tên mặt mũi dữ tợn cảm giác sự tình không đúng, ông ta muốn đi nhưng phát hiện đã trễ rồi. Ông ta căn bản không động được!
Cơ thể ông ta như bị đóng đinh cố định lại, muốn động một chút cũng khó khăn. Nhưng luồng kiếm khí hung ác kia không hề chậm trễ nửa giây, ông ta trở thành một cái bia sống, bị đâm như con nhím. Những người khác nhìn mà khiếp, bọn họ không biết là ai ra tay, thế nhưng bọn họ chỉ cảm thấy sợ hãi.
Lão già mặt mũi dữ tợn chết quá thảm.
Trong không khí chỉ còn lại mùi máu tươi, những người khác thấy thời cơ không ổn, nhao nhao rút lui.
Hồ Giáng tiên cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Tư Đồ Yếm nửa tựa vào gốc cây, mặt lạnh vung vẩy nhành cây khô trong tay. Hắn không phải là người hay làm mặt lạnh, có điều mục đích của đám người này khiến hắn không vui. Tầng tầng kiếm khí trong bầu trời đêm theo nhánh cây lắc lư trên tay hắn mà di động, kiếm khí vây quanh tên mặt mũi dữ tợn đã chết kia, dường như muốn ngàn đao bầm thây ông ta.
Hắn cũng không thói quen lấy roi đánh xác chết, chỉ là bây giờ hắn rất không vui.
"Ta biết ngay là ngươi mà." Không biết Ngụy Sơ xông ra từ chỗ nào, hắn ta đứng trước mắt Tư Đồ Yếm, vẻ mặt đầy hứng thú dò xét Tư Đồ Yếm một lượt từ trên xuống dưới.
Tư Đồ Yếm không có hứng thú ôn chuyện với Ngụy Sơ, hắn ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí, không hiểu sao trong lòng có chút
xao động.
"Cẩn Dương tiên quân, ngươi tới để lấy khóa Phượng Hoàng sao?"
***
Phượng Tiêu Tiêu là trùng sinh, đoán được không?
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.