Nữ Phụ Gả Thay Bị Sủng Hằng Ngày
Chương 18:
Tác giả: Mãn Thiên Tinh
17/06/2021
Trong mắt hắn tràn đầy ý cười: "Sao nàng lại thích hắn ta?"
Lập tức, rất nhiều hình ảnh thoáng qua tâm trí nàng.
Luyện đan, đọc sách, luyện công, luyện kiếm, rất nhiều hình ảnh đan xen trong tâm trí nàng.
"Tất nhiên là bởi vì..." Nàng xoa xoa đầu, cảm thấy cơn đau đầu kì lạ. Kìm nén cơn đau đầu xuống: "Trời cao đất dày, chỉ có Cẩn Dương Tiên Quân là hợp ý ta nhất, ta với hắn mới là trời sinh một cặp." Nàng mặt dày tuyên bố quyền sở hữu với Tư Đồ Yếm.
Chính lúc nàng nói thêm những lời tỏ tình nóng bỏng, ngoài cửa có người đến mời nàng tới chỗ Thẩm Nhu ôn chuyện. *
Trong Kiều Lan điện Thẩm Nhu đi qua đi lại.
Nàng nhận được tin tức từ Hứa Thừa Phong, hắn hẹn nàng bỏ trốn trong đêm.
Nàng ngàn lần không thể nghĩ ra hắn sẽ đến tìm nàng, với sự kiêu ngạo của hắn, lại có thể cúi đầu trở về Thanh Diễn Tông. Hứa ca ca thực sự đối với nàng tình sâu nghĩa đậm.
Tất nhiên nàng không thể phụ tình cảm của người khác, nhưng, nhưng nàng là đại tiểu thư của Thanh Diễn Tông.
Chuyện bỏ trốn này, truyền ra ngoài còn ra thể thống gì?
Lần trước bọn họ đã cố gắng bỏ trốn, trong tông đã có rất nhiều người nói ra nói vào nàng rồi.
Tin đồn lan rộng làm nàng ba ngày không dám ra khỏi cửa.
Có người còn nói Thẩm Nhu nàng và Hứa Thừa Phong da thịt gần gũi rồi. Vậy mà coi là tiếp xúc da thịt rồi sao?
Đó rõ ràng là bất đắc dĩ, trời đông giá rét nàng và Hứa ca ca dựa vào nhau sưởi ấm, đây không phải một chuyện rất hợp lý sao? Tình cảm của bọn họ chỉ dừng lại trên sự lịch sự. Bỏ ra ngoài nhiều ngày như vậy chỉ nắm một bàn tay, chỉ thử song tu nhẹ một lần.
Chỉ có một lần! Mà lần đó chỉ là thức hải song tu, ngoài ra không còn tiếp xúc da thịt lần nào nữa. Đấy cũng coi như da thịt gần gũi sao?
Thẩm Nhu càng nghĩ càng ủy khuất, nàng rõ ràng không làm chuyện gì khác người, tại sao những người này cứ nhắm vào nàng?
Mặc dù nàng là Đại tiểu thư, nhưng những tiểu yêu tinh trong tông căn bản không để nàng vào mắt. Ngày nào cũng đến bên cạnh Hứa ca ca, nói là thảo
luận kiếm thuật, giúp đỡ lẫn nhau... Sau đó hai người ở trong kiếm đường thâu đêm suốt sáng.
Hôm sau đi ra, y phục của Hứa Thừa Phong cũng thay đổi, hắn nói là sư muội khác đã may xong quần áo, tặng hắn làm quà, hắn không tiện từ chối.
Hừ, cũng do Hứa sư huynh của nàng thiện tâm mà thôi, hắn không thẳng thừng từ chối họ, không muốn làm tổn thương tấm lòng của những cô nương đó, cho nên mời nhiều lần nhẫn nhịn.
Thẩm Nhu đều không nói gì, bọn họ sống chết giữ nàng không buông.
Nàng càng nghĩ càng ủy khuất, càng nghĩ càng không can tâm.
Người trong phái này chỉ biết ức hiếp ta!
Thật là đáng ghét!
*
Lúc Thẩm Diệu Âm đến liền cảm nhận được bầu không khí không ổn,
Nàng nhìn thấy Thẩm Nhu đang vò khăn tay trên đầu giường, nước mắt tuôn như mưa trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, nhìn là viết vừa rồi vừa khóc một trận.
"Diệu Âm, muội đến rồi!"
Thẩm Nhu nhìn thấy nàng như nhìn thấy cứu tinh, nàng ta kéo Thẩm Diệu Âm vào trong phòng, còn cho lui tất cả người hầu, thì thầm nói với nàng "Cầu xin muội giúp tỷ tỷ một lần cuối cùng, thay ta gả đi có được không?" Thẩm Diệu Âm nghe nàng ta nói xong lông mày nhảy dựng lên, cơn đau đầu vừa được kìm nén lại xuất hiện vào lúc này.
Nàng không hiểu ý của Thẩm Nhu cho lắm: "A tỷ, ta đã gả cho Cẩn Dương Tiên Quân rồi." Có lý nào lại cắm sừng Tư Đồ Yếm chứ?
Chê sống quá lâu rồi sao? Ngại Côn Lôn động phủ không bắt được đằng đuôi sao?
"Ta biết" Thẩm Nhu nhăn nhó đáp: "Không phải hắn đã chết rồi sao? Với cả, muội biến thành bộ dạng của ta, tạm thời gả cho người ta trước, cũng
không phải là thật sự để muội gả đi."
Thẩm Diệu Âm tiếp tục nghi hoặc.
"Ta muốn cùng Hứa ca ca bỏ trốn." Thấy muội muội sống chết cũng không thông suốt, Thẩm Nhu phải nói ra sự thật: "Nhưng thân phận của ta bỏ trốn không tiện, sẽ làm cho Thanh Diễn Tông mất mặt, lần trước đã không thành công, lần này còn tái phạm, cha nhất định sẽ đánh chết ta." Không, cha sẽ không .
Thẩm Diệu Âm thật sự không hiểu được trong đầu Thẩm Nhu đang nghĩ gì, nàng bối rối đáp: "Ta giả làm tỷ gả cho người khác, cuối cùng cũng có lúc bị lộ, tỷ lại quyết định bỏ trốn lần nữa, vậy tại sao còn muốn tìm người khác làm thế thân?"
"Đương nhiên là vì cho chắc chắn rồi." Thẩm Nhu biết Thẩm Diệu Âm sẽ nghe theo nàng, từ nhỏ đến lớn chưa từng tranh giành với nàng ta.
Lúc trước nàng ta cũng rất bất mãn vì đột nhiên có thêm một muội muội chiếm đồ của mình, cũng không vừa lòng sự nuông chiều và thái độ dung túng của Hứa ca ca đối với Thẩm Diệu Âm, cho nên nàng ta mới lén tụ tập với các nữ đệ tử khác, cùng nhau hợp lại bài trừ vị nhị tiểu thư này, để nàng mỗi ngày chỉ có thể chơi một mình.
Sau này Thẩm Nhu dần dần mới phát hiện, Thẩm Diệu Âm rất hiểu chuyện, cái gì cũng không tranh với nàng, cũng rất nghe lời nàng, nhiều lần Hứa Thừa Phong đích thân đi đùa cho Thẩm Diệu Âm vui vẻ, muốn làm cho nàng hài lòng, Diệu Âm cũng không nói nhiều liền chạy mất.
Muội muội của nàng ta khẳng định từ lâu đã biết, Hứa ca ca là thuộc về a tỷ, nàng bắt buộc phải thành toàn cho họ.
Thành toàn cũng nhiều năm như vậy rồi, chắc hẳn cũng không kém một ngày này chứ.
Thẩm Nhu ghi nhớ lòng tốt của nàng, liền bắt đầu cùng nàng cẩn thận giải thích: "Ta và Hứa ca ca bỏ trốn, nhưng bắt buộc phải có người thay ta gả đi.
Một là bởi vì mặt mũi của Thanh Diễn Tông, hai là... Thân phận của ta đặc biệt, nếu chuyện này lại xảy ra một lần nữa, sau này thật sự sẽ không còn ai muốn kết bạn với ta, ta cũng sợ sẽ bị cha nhốt lại nữa."
Nàng ta giải thích một hồi, Thẩm Diệu Âm cũng đã hiểu được rắc rối của Thẩm Nhu.
Ý của Thẩm Nhu là muốn nàng dịch dung thành bộ dạng của nàng ta để gả đi. Nếu như nàng ta trốn thoát thành công, vậy Thẩm Diệu Âm liền thành công rút lui. Tìm một cơ hội chuồn đi là được rồi. Nếu lần thứ hai nàng ta bỏ trốn không thành công, vậy liền trở về lén lút cùng Thẩm Diệu Âm hoán đổi thân phận. Cam chịu số phận gả cho đạo lữ mà Thẩm Phụng Thiên sắp đặt.
Dù sao, chỉ cần họ không nói bất cứ điều gì, ai cũng không biết có hai "Thẩm Nhu" trong quá trình kết hôn.
Đây cũng quá điên rồi.
Thẩm Diệu Âm cũng có chút bội phục sức tưởng tượng của Thẩm Nhu, nàng trong một thời gian cũng không tìm thấy từ nào để hình dung tâm trạng của mình.
"Nếu như tỷ không trở về vào đêm tân hôn, có phải là ta sẽ phải cùng với tên nam nhân kia động phòng không?"
"Diệu Âm, muội đừng có ủy khuất như vậy, việc song tu này đối với muội cũng là có chỗ tốt, tu vi của muội thấp, cùng tu sĩ đẳng cấp cao song tu có thể tăng trưởng tu vi, muội cũng không chịu thiệt đâu." Thẩm Nhu nói xong liền đưa cho nàng hai quyển sách, lại ở bên tai nàng nói lời dụ dỗ.
Thẩm Diệu Âm chỉ cảm thấy đầu của Cẩn Dương Tiên Quân đang bị ai đó reo rắc cây cỏ.
"A tỷ, dựa vào bố trí của tỷ, ta biến thành dung mạo của tỷ, vậy tỷ làm sao chạy ra ngoài?"
"Tất nhiên là dịch dung thành bộ dạng của muội đó!" Thẩm Nhu coi đó là điều hiển nhiên: "Diệu Âm muội đã giúp ta nhiều lần như vậy rồi, không phải muội từ nhỏ đã muốn ta và Hứa ca ca ở bên nhau sao, muội người tốt giúp là giúp đến cùng, giúp ta một lần, một lần cuối cùng, ta bảo đảm." Thẩm Diệu Âm :...
"Nếu như muội đồng ý, ta sẽ đưa cho muội một phần của hồi môn mà cha cho ta." Thẩm Nhu nhìn nàng chậm chạp không đồng ý, liền bắt đầu bỏ một ít đá quý và châu báu.
"Đây là danh sách quà tặng, muội có thể tùy chọn ba cái."
Thẩm Diệu Âm hai tay cầm danh sách, nghiêm túc nhìn qua một lượt.
Của hồi môn mà Thẩm Phụng Thiên cho Thẩm Nhu quả thực rất phong phú, có lẽ là của hồi môn của gần nửa cái Thanh Diễn Tông, ngoài một nghìn linh thạch ra, còn có những pháp khí mà nàng chưa từng nghe qua.
"Cha thật sự bỏ hết tiền vốn rồi, lúc muội thành thân cũng không có nhiều như vậy..." Thẩm Nhu thoáng dừng nói một lúc, nàng ta nhất thời có hơi tự mãn, không để ý cảm xúc của Diệu Âm
Lúc Thẩm Diệu Âm thành hôn rất keo kiệt, của hồi môn ít đến đáng thương, sính lễ cũng như vậy, nàng khẳng định chưa bao giờ nhìn thấy nhiều đồ tốt như vậy, nếu như có nàng giúp, bản thân có thể cho nàng ấy nhiều một chút.
Thẩm Nhu cảm thấy mình là một người tỷ tỷ tốt, cực kì lương thiện. "Không được, việc này trọng đại, ta vẫn nên không tham gia vào thì hơn." Thẩm Diệu Âm trả lại lễ vật về.
Nàng nhìn sáu trang danh mục lễ vật một lần, không thấy khóa Phượng Hoàng, vậy xem ra thứ này vẫn ở trong hồ Giáng Tiên, trước mắt còn chưa bị người khác cướp đi.
"Haiz, Diệu Âm nghĩ thêm đi!" Thẩm Nhu giữ chặt tay nàng, nói: "Trong danh sách quà tặng có rất nhiều bảo bối vô giá. Lúc muội xuất giá, có được ít lễ vật như vậy, ta cũng có ý tốt mới chia cho muội một ít, sao muội..." Lại không biết điều như vậy?
Thẩm Nhu còn muốn nói gì nữa, thế nhưng đúng lúc này Thẩm Phụng Thiên phái người đến mời, nàng không giữ Thẩm Diệu Âm lại được, chỉ có thể liên tục nói: "Diệu Âm, suy nghĩ kỹ lại đi, giúp ta một lần, thù lao là năm nghìn viên linh thạch đấy."
Thấy Thẩm Nhu bị người ta mời đi, Thẩm Diệu Âm liền lại trở về phòng mình.
Nàng không có hứng thú lắm với linh thạch, thứ này có cũng được, không có cũng không sao. Với cả nàng không muốn dính vào tuyến tình cảm của nam nữ chủ. Cái đoạn tình cảm cắt không đứt, lý còn loạn này. Từ trước đến giờ nàng không tham lam.
Thế nhưng đợi đến khi nàng trở về phòng...
Nàng cảm giác trong phòng mình bày rất nhiều rương lớn, đen nghịt, cái này chồng lên cái kia. Mười cái rương lớn chất thành bức tường cao, giống như muốn lấp đầy căn phòng của nàng vậy.
Thậm chí Thẩm Diệu Âm còn có ảo giác: Nếu như căn phòng của nàng đủ lớn, cái rương này sẽ chỉ càng thêm nhiều.
Nàng cảnh giác lùi lại một bước, trong đầu suy nghĩ rất nhiều, có cảm giác không tốt với đống rương chất đống này.
Do dự hồi lâu, nàng vẫn cầm côn sắt lên, cẩn thận cạy mở rương lớn nhất gần cạnh.
Linh thạch Tử Ngọc.
Phẩm chất thượng thừa, tỏa ra ánh sáng lung linh, mỗi một viên đều vô giá. Thẩm Diệu Âm: Hả??
Nàng lại cạy mở rương lớn bên trái.
Phượng Nghi kiếm, Lưu Quang bính, vòng tay Tử Diễm, châm Huyễn Vân...
Ngoại trừ kiếm Nghi Quang thì top năm trong bảng xếp hạng Thập Đại danh khí đều ở đây.
Thẩm Diệu Âm: ...Không phải chứ. Ai làm vậy? Đừng dọa ta mà... ***
Ngụy Sơ nghe tin liền lập tức hành động, tìm được Tư Đồ Yếm, hắn ta ra vẻ ngạc nhiên nói với hắn: "Cẩn Dương Tiên Quân, hôm nay ta nhìn thấy một câu chuyện trên thoại bản. Kể là có vị hôn quân, vì muốn cho mỹ nhân cười một tiếng mà đưa cho nàng rất nhiều vàng bạc châu báu..."
Tư Đồ Yếm ngồi trên nóc nhà, ném cục đá trong tay ra xa, giả bộ như không nghe thấy ẩn ý trong lời nói của Ngụy Sơ: "Ngươi quản được à?" *****
(Hôn quân) Tư Đồ Yếm: Cũng không biết Âm Âm có thích lễ vật ta chọn không.
(Mỹ nhân) Thẩm Diệu Âm: Ai làm vậy! Đừng dọa ta chứ! Ai thả vào phòng ta thế này! Sợ quá hu hu!
------oOo------
Lập tức, rất nhiều hình ảnh thoáng qua tâm trí nàng.
Luyện đan, đọc sách, luyện công, luyện kiếm, rất nhiều hình ảnh đan xen trong tâm trí nàng.
"Tất nhiên là bởi vì..." Nàng xoa xoa đầu, cảm thấy cơn đau đầu kì lạ. Kìm nén cơn đau đầu xuống: "Trời cao đất dày, chỉ có Cẩn Dương Tiên Quân là hợp ý ta nhất, ta với hắn mới là trời sinh một cặp." Nàng mặt dày tuyên bố quyền sở hữu với Tư Đồ Yếm.
Chính lúc nàng nói thêm những lời tỏ tình nóng bỏng, ngoài cửa có người đến mời nàng tới chỗ Thẩm Nhu ôn chuyện. *
Trong Kiều Lan điện Thẩm Nhu đi qua đi lại.
Nàng nhận được tin tức từ Hứa Thừa Phong, hắn hẹn nàng bỏ trốn trong đêm.
Nàng ngàn lần không thể nghĩ ra hắn sẽ đến tìm nàng, với sự kiêu ngạo của hắn, lại có thể cúi đầu trở về Thanh Diễn Tông. Hứa ca ca thực sự đối với nàng tình sâu nghĩa đậm.
Tất nhiên nàng không thể phụ tình cảm của người khác, nhưng, nhưng nàng là đại tiểu thư của Thanh Diễn Tông.
Chuyện bỏ trốn này, truyền ra ngoài còn ra thể thống gì?
Lần trước bọn họ đã cố gắng bỏ trốn, trong tông đã có rất nhiều người nói ra nói vào nàng rồi.
Tin đồn lan rộng làm nàng ba ngày không dám ra khỏi cửa.
Có người còn nói Thẩm Nhu nàng và Hứa Thừa Phong da thịt gần gũi rồi. Vậy mà coi là tiếp xúc da thịt rồi sao?
Đó rõ ràng là bất đắc dĩ, trời đông giá rét nàng và Hứa ca ca dựa vào nhau sưởi ấm, đây không phải một chuyện rất hợp lý sao? Tình cảm của bọn họ chỉ dừng lại trên sự lịch sự. Bỏ ra ngoài nhiều ngày như vậy chỉ nắm một bàn tay, chỉ thử song tu nhẹ một lần.
Chỉ có một lần! Mà lần đó chỉ là thức hải song tu, ngoài ra không còn tiếp xúc da thịt lần nào nữa. Đấy cũng coi như da thịt gần gũi sao?
Thẩm Nhu càng nghĩ càng ủy khuất, nàng rõ ràng không làm chuyện gì khác người, tại sao những người này cứ nhắm vào nàng?
Mặc dù nàng là Đại tiểu thư, nhưng những tiểu yêu tinh trong tông căn bản không để nàng vào mắt. Ngày nào cũng đến bên cạnh Hứa ca ca, nói là thảo
luận kiếm thuật, giúp đỡ lẫn nhau... Sau đó hai người ở trong kiếm đường thâu đêm suốt sáng.
Hôm sau đi ra, y phục của Hứa Thừa Phong cũng thay đổi, hắn nói là sư muội khác đã may xong quần áo, tặng hắn làm quà, hắn không tiện từ chối.
Hừ, cũng do Hứa sư huynh của nàng thiện tâm mà thôi, hắn không thẳng thừng từ chối họ, không muốn làm tổn thương tấm lòng của những cô nương đó, cho nên mời nhiều lần nhẫn nhịn.
Thẩm Nhu đều không nói gì, bọn họ sống chết giữ nàng không buông.
Nàng càng nghĩ càng ủy khuất, càng nghĩ càng không can tâm.
Người trong phái này chỉ biết ức hiếp ta!
Thật là đáng ghét!
*
Lúc Thẩm Diệu Âm đến liền cảm nhận được bầu không khí không ổn,
Nàng nhìn thấy Thẩm Nhu đang vò khăn tay trên đầu giường, nước mắt tuôn như mưa trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, nhìn là viết vừa rồi vừa khóc một trận.
"Diệu Âm, muội đến rồi!"
Thẩm Nhu nhìn thấy nàng như nhìn thấy cứu tinh, nàng ta kéo Thẩm Diệu Âm vào trong phòng, còn cho lui tất cả người hầu, thì thầm nói với nàng "Cầu xin muội giúp tỷ tỷ một lần cuối cùng, thay ta gả đi có được không?" Thẩm Diệu Âm nghe nàng ta nói xong lông mày nhảy dựng lên, cơn đau đầu vừa được kìm nén lại xuất hiện vào lúc này.
Nàng không hiểu ý của Thẩm Nhu cho lắm: "A tỷ, ta đã gả cho Cẩn Dương Tiên Quân rồi." Có lý nào lại cắm sừng Tư Đồ Yếm chứ?
Chê sống quá lâu rồi sao? Ngại Côn Lôn động phủ không bắt được đằng đuôi sao?
"Ta biết" Thẩm Nhu nhăn nhó đáp: "Không phải hắn đã chết rồi sao? Với cả, muội biến thành bộ dạng của ta, tạm thời gả cho người ta trước, cũng
không phải là thật sự để muội gả đi."
Thẩm Diệu Âm tiếp tục nghi hoặc.
"Ta muốn cùng Hứa ca ca bỏ trốn." Thấy muội muội sống chết cũng không thông suốt, Thẩm Nhu phải nói ra sự thật: "Nhưng thân phận của ta bỏ trốn không tiện, sẽ làm cho Thanh Diễn Tông mất mặt, lần trước đã không thành công, lần này còn tái phạm, cha nhất định sẽ đánh chết ta." Không, cha sẽ không .
Thẩm Diệu Âm thật sự không hiểu được trong đầu Thẩm Nhu đang nghĩ gì, nàng bối rối đáp: "Ta giả làm tỷ gả cho người khác, cuối cùng cũng có lúc bị lộ, tỷ lại quyết định bỏ trốn lần nữa, vậy tại sao còn muốn tìm người khác làm thế thân?"
"Đương nhiên là vì cho chắc chắn rồi." Thẩm Nhu biết Thẩm Diệu Âm sẽ nghe theo nàng, từ nhỏ đến lớn chưa từng tranh giành với nàng ta.
Lúc trước nàng ta cũng rất bất mãn vì đột nhiên có thêm một muội muội chiếm đồ của mình, cũng không vừa lòng sự nuông chiều và thái độ dung túng của Hứa ca ca đối với Thẩm Diệu Âm, cho nên nàng ta mới lén tụ tập với các nữ đệ tử khác, cùng nhau hợp lại bài trừ vị nhị tiểu thư này, để nàng mỗi ngày chỉ có thể chơi một mình.
Sau này Thẩm Nhu dần dần mới phát hiện, Thẩm Diệu Âm rất hiểu chuyện, cái gì cũng không tranh với nàng, cũng rất nghe lời nàng, nhiều lần Hứa Thừa Phong đích thân đi đùa cho Thẩm Diệu Âm vui vẻ, muốn làm cho nàng hài lòng, Diệu Âm cũng không nói nhiều liền chạy mất.
Muội muội của nàng ta khẳng định từ lâu đã biết, Hứa ca ca là thuộc về a tỷ, nàng bắt buộc phải thành toàn cho họ.
Thành toàn cũng nhiều năm như vậy rồi, chắc hẳn cũng không kém một ngày này chứ.
Thẩm Nhu ghi nhớ lòng tốt của nàng, liền bắt đầu cùng nàng cẩn thận giải thích: "Ta và Hứa ca ca bỏ trốn, nhưng bắt buộc phải có người thay ta gả đi.
Một là bởi vì mặt mũi của Thanh Diễn Tông, hai là... Thân phận của ta đặc biệt, nếu chuyện này lại xảy ra một lần nữa, sau này thật sự sẽ không còn ai muốn kết bạn với ta, ta cũng sợ sẽ bị cha nhốt lại nữa."
Nàng ta giải thích một hồi, Thẩm Diệu Âm cũng đã hiểu được rắc rối của Thẩm Nhu.
Ý của Thẩm Nhu là muốn nàng dịch dung thành bộ dạng của nàng ta để gả đi. Nếu như nàng ta trốn thoát thành công, vậy Thẩm Diệu Âm liền thành công rút lui. Tìm một cơ hội chuồn đi là được rồi. Nếu lần thứ hai nàng ta bỏ trốn không thành công, vậy liền trở về lén lút cùng Thẩm Diệu Âm hoán đổi thân phận. Cam chịu số phận gả cho đạo lữ mà Thẩm Phụng Thiên sắp đặt.
Dù sao, chỉ cần họ không nói bất cứ điều gì, ai cũng không biết có hai "Thẩm Nhu" trong quá trình kết hôn.
Đây cũng quá điên rồi.
Thẩm Diệu Âm cũng có chút bội phục sức tưởng tượng của Thẩm Nhu, nàng trong một thời gian cũng không tìm thấy từ nào để hình dung tâm trạng của mình.
"Nếu như tỷ không trở về vào đêm tân hôn, có phải là ta sẽ phải cùng với tên nam nhân kia động phòng không?"
"Diệu Âm, muội đừng có ủy khuất như vậy, việc song tu này đối với muội cũng là có chỗ tốt, tu vi của muội thấp, cùng tu sĩ đẳng cấp cao song tu có thể tăng trưởng tu vi, muội cũng không chịu thiệt đâu." Thẩm Nhu nói xong liền đưa cho nàng hai quyển sách, lại ở bên tai nàng nói lời dụ dỗ.
Thẩm Diệu Âm chỉ cảm thấy đầu của Cẩn Dương Tiên Quân đang bị ai đó reo rắc cây cỏ.
"A tỷ, dựa vào bố trí của tỷ, ta biến thành dung mạo của tỷ, vậy tỷ làm sao chạy ra ngoài?"
"Tất nhiên là dịch dung thành bộ dạng của muội đó!" Thẩm Nhu coi đó là điều hiển nhiên: "Diệu Âm muội đã giúp ta nhiều lần như vậy rồi, không phải muội từ nhỏ đã muốn ta và Hứa ca ca ở bên nhau sao, muội người tốt giúp là giúp đến cùng, giúp ta một lần, một lần cuối cùng, ta bảo đảm." Thẩm Diệu Âm :...
"Nếu như muội đồng ý, ta sẽ đưa cho muội một phần của hồi môn mà cha cho ta." Thẩm Nhu nhìn nàng chậm chạp không đồng ý, liền bắt đầu bỏ một ít đá quý và châu báu.
"Đây là danh sách quà tặng, muội có thể tùy chọn ba cái."
Thẩm Diệu Âm hai tay cầm danh sách, nghiêm túc nhìn qua một lượt.
Của hồi môn mà Thẩm Phụng Thiên cho Thẩm Nhu quả thực rất phong phú, có lẽ là của hồi môn của gần nửa cái Thanh Diễn Tông, ngoài một nghìn linh thạch ra, còn có những pháp khí mà nàng chưa từng nghe qua.
"Cha thật sự bỏ hết tiền vốn rồi, lúc muội thành thân cũng không có nhiều như vậy..." Thẩm Nhu thoáng dừng nói một lúc, nàng ta nhất thời có hơi tự mãn, không để ý cảm xúc của Diệu Âm
Lúc Thẩm Diệu Âm thành hôn rất keo kiệt, của hồi môn ít đến đáng thương, sính lễ cũng như vậy, nàng khẳng định chưa bao giờ nhìn thấy nhiều đồ tốt như vậy, nếu như có nàng giúp, bản thân có thể cho nàng ấy nhiều một chút.
Thẩm Nhu cảm thấy mình là một người tỷ tỷ tốt, cực kì lương thiện. "Không được, việc này trọng đại, ta vẫn nên không tham gia vào thì hơn." Thẩm Diệu Âm trả lại lễ vật về.
Nàng nhìn sáu trang danh mục lễ vật một lần, không thấy khóa Phượng Hoàng, vậy xem ra thứ này vẫn ở trong hồ Giáng Tiên, trước mắt còn chưa bị người khác cướp đi.
"Haiz, Diệu Âm nghĩ thêm đi!" Thẩm Nhu giữ chặt tay nàng, nói: "Trong danh sách quà tặng có rất nhiều bảo bối vô giá. Lúc muội xuất giá, có được ít lễ vật như vậy, ta cũng có ý tốt mới chia cho muội một ít, sao muội..." Lại không biết điều như vậy?
Thẩm Nhu còn muốn nói gì nữa, thế nhưng đúng lúc này Thẩm Phụng Thiên phái người đến mời, nàng không giữ Thẩm Diệu Âm lại được, chỉ có thể liên tục nói: "Diệu Âm, suy nghĩ kỹ lại đi, giúp ta một lần, thù lao là năm nghìn viên linh thạch đấy."
Thấy Thẩm Nhu bị người ta mời đi, Thẩm Diệu Âm liền lại trở về phòng mình.
Nàng không có hứng thú lắm với linh thạch, thứ này có cũng được, không có cũng không sao. Với cả nàng không muốn dính vào tuyến tình cảm của nam nữ chủ. Cái đoạn tình cảm cắt không đứt, lý còn loạn này. Từ trước đến giờ nàng không tham lam.
Thế nhưng đợi đến khi nàng trở về phòng...
Nàng cảm giác trong phòng mình bày rất nhiều rương lớn, đen nghịt, cái này chồng lên cái kia. Mười cái rương lớn chất thành bức tường cao, giống như muốn lấp đầy căn phòng của nàng vậy.
Thậm chí Thẩm Diệu Âm còn có ảo giác: Nếu như căn phòng của nàng đủ lớn, cái rương này sẽ chỉ càng thêm nhiều.
Nàng cảnh giác lùi lại một bước, trong đầu suy nghĩ rất nhiều, có cảm giác không tốt với đống rương chất đống này.
Do dự hồi lâu, nàng vẫn cầm côn sắt lên, cẩn thận cạy mở rương lớn nhất gần cạnh.
Linh thạch Tử Ngọc.
Phẩm chất thượng thừa, tỏa ra ánh sáng lung linh, mỗi một viên đều vô giá. Thẩm Diệu Âm: Hả??
Nàng lại cạy mở rương lớn bên trái.
Phượng Nghi kiếm, Lưu Quang bính, vòng tay Tử Diễm, châm Huyễn Vân...
Ngoại trừ kiếm Nghi Quang thì top năm trong bảng xếp hạng Thập Đại danh khí đều ở đây.
Thẩm Diệu Âm: ...Không phải chứ. Ai làm vậy? Đừng dọa ta mà... ***
Ngụy Sơ nghe tin liền lập tức hành động, tìm được Tư Đồ Yếm, hắn ta ra vẻ ngạc nhiên nói với hắn: "Cẩn Dương Tiên Quân, hôm nay ta nhìn thấy một câu chuyện trên thoại bản. Kể là có vị hôn quân, vì muốn cho mỹ nhân cười một tiếng mà đưa cho nàng rất nhiều vàng bạc châu báu..."
Tư Đồ Yếm ngồi trên nóc nhà, ném cục đá trong tay ra xa, giả bộ như không nghe thấy ẩn ý trong lời nói của Ngụy Sơ: "Ngươi quản được à?" *****
(Hôn quân) Tư Đồ Yếm: Cũng không biết Âm Âm có thích lễ vật ta chọn không.
(Mỹ nhân) Thẩm Diệu Âm: Ai làm vậy! Đừng dọa ta chứ! Ai thả vào phòng ta thế này! Sợ quá hu hu!
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.