Nữ Phụ Gả Thay Bị Sủng Hằng Ngày
Chương 48:
Tác giả: Mãn Thiên Tinh
17/06/2021
Đám tiểu yêu còn lại vẫn quấy rối không ít, Ngụy Sơ bèn thu dọn đống lộn xộn đó.
Thẩm Diệu Âm đưa Tư Đồ Yếm đến nơi yên tĩnh nhằm chữa trị vết thương. Nàng cởi vạt áo Tư Đồ Yếm, nhưng nhìn kiểu gì cũng không phát hiện vết thương trước ngực và sau lưng hắn.
"Tư Đồ Yếm? Tư Đồ Yếm!" Thẩm Diệu Âm vỗ mặt hắn, nhưng dù gọi thế nào đi nữa hắn vẫn không đáp lại. Chẳng những thế, sắc mặt hắn ngày càng trắng bệch, hơi thở càng thêm mỏng manh, rõ ràng giống như bị thương rất nặng.
Thẩm Diệu Âm suy đi nghĩ lại, không nghĩ ra được nguyên do. Nàng sững sờ nhìn Tư Đồ Yếm hồi lâu rồi hít một hơi thật sâu, trầm tư ngồi xuống cạnh hắn.
Nàng muốn vào xem Thức Hải của Tư Đồ Yếm.
Thời khắc này mà vẫn bất tỉnh, chẳng lẽ hắn bị ràng buộc trong Thức Hải
ư?
***
Vùng biển ấy vẫn u ám nặng nề.
Thẩm Diệu Âm dùng linh thức thăm dò Thức Hải của Tư Đồ Yếm, không hề bị cản trở; trái lại Thức Hải như có lực hút mạnh mẽ lôi kéo nàng tiến vào.
Khác nhau ở chỗ, lần trước nàng thấy Thức Hải của hắn là vùng biển u ám nặng nề, thỉnh thoảng sóng cuộn trào dâng nhưng phần lớn thời gian đều u ám không có ánh sáng; chẳng qua lần này nhìn lại thấy khác hẳn. Sóng cuộn ngập trời, lốc xoáy dòng ngầm.
Vùng biển trong Thức Hải của Tư Đồ Yếm đã hóa thành chiến trường Tu La, xung quanh đầy nguy hiểm tiềm tàng và mai phục. Gió biển lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng ùa tới không theo quy luật, đá ngầm dưới biển và dòng chảy xiết làm Thẩm Diệu Âm không dám khinh thường.
Nàng cầm chắc mái chèo trên con thuyền nhỏ, ra sức chèo đến hòn đảo từng nhìn thấy trước đó. Thế nhưng nước biển điên cuồng không ngừng quấy nhiễu phương hướng, dòng ngầm hỗn loạn giống như không cho phép nàng tới gần hòn đảo đơn độc, chúng liên tục đẩy ngược con thuyền của nàng. Tiết trời ngày càng xấu.
Bầu trời đêm trong Thức Hải của hắn không hề có một ngôi sao.
Càng không để nàng đến gần, nàng càng tin chắc Tư Đồ Yếm đang ở trên hòn đảo đơn độc kia.
Qua chừng hai canh giờ liều chết đối đầu, cuối cùng Thẩm Diệu Âm đã cập bến gần hòn đảo nhỏ.
Đó là một đảo hoang không người, trên đảo cành lá sum suê nhưng không có dấu vết người sống ở đây.
Gió lạnh rít gào thổi vào Thẩm Diệu Âm khiến cơ thể mảnh mai của nàng run rẩy. Vừa rồi y phục bị nước biển làm ướt nên dính cả vào người, nàng cảm thấy cực kỳ không ổn.
Thẩm Diệu Âm hắt hơi, đôi tay ôm lấy thân mình rồi tiếp tục bước về phía
trước.
***
Hòn đảo này cũng không đỡ hơn vùng biển hoang vắng bao nhiêu.
Tạm thời Thẩm Diệu Âm không tìm thấy Tư Đồ Yếm, nàng tiện tay nhặt cành cây khô rồi dựng nên túp lều nhỏ, sau đó chất đống củi nhằm sưởi ấm trong lều, định nhờ ánh lửa hong khô y phục trên người mình.
Thẩm Diệu Âm đã thử nhiều lần nhưng đều cho ra kết luận giống nhau. Nàng không thể sử dụng thuật pháp ở đây, mỗi khi đốt lửa là gió lạnh từ đâu đó sẽ xuất hiện, chẳng hề nể mặt làm lửa tắt ngúm. Thức Hải của Tư Đồ Yếm quá rộng, hòn đảo cô độc trên vùng biển hào hùng giống như chốn Bồng Lai. Thức Hải càng rộng chứng tỏ linh lực của Tu sĩ càng cuồn cuộn. Nhưng hắn có linh lực đến nhường này, vì sao điểm dừng chân chỉ là một hòn nhỏ đơn độc?
Lửa nàng châm từ cành khô rất lạnh.
Ánh lửa cháy lập lòe, có vẻ ấm áp động lòng người nhưng lạ ở chỗ lửa này lạnh toát. Mặc dù ngồi sát đấy, Thẩm Diệu Âm cũng không cảm nhận được hơi ấm nào từ đống lửa.
Ngay cả lửa trong Thức Hải của hắn còn lạnh.
Gió rét nước lạnh, màu trời cũng lạnh.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng sẽ cóng đến phát khóc!
Cẩn Dương Tiên Quân, trong lòng chàng không có nơi nào ấm áp sao... Tiếng bước chân rầm rập từ xa đến gần, Thẩm Diệu Âm giơ đuốc lên, nhắm đầu lửa về phía người đang tới.
Gương mặt trắng nõn, đôi mắt lạnh như băng, đáy mắt lập lòe ánh sáng đỏ rực.
Nét mặt hắn, à không, bây giờ gương mặt hắn vô cùng hững hờ, chẳng hề có cảm xúc nào. Nhưng rõ ràng không phải như vậy, mỗi lần hắn đối diện với Thẩm Diệu Âm, sự dịu dàng và ý cười trong mắt không hề giả tạo. Bây giờ cặp mắt hắn chỉ còn sự lạnh lùng thản nhiên, dù nhìn thấy nàng, ánh mắt ấy cũng chẳng hề thay đổi.
Thẩm Diệu Âm chủ động đến gần, nhưng đối phương lại cảnh giác lùi về phía sau một bước.
Lửa thiêng bốc lên trong tay hắn, đôi mắt toát lên vẻ hung ác: "Ngươi là ai?"
Thẩm Diệu Âm dừng bước.
"Vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây?" Hắn hỏi tiếp.
Nét mặt hắn chưa từng xa lạ như vậy. Thẩm Diệu Âm nhìn chăm chú vào hắn hồi lâu rồi mỉm cười nhẹ nhàng, nói với hắn rằng: "Ta là Tiểu Phượng Hoàng của chàng."
"Gì cơ?" Hắn nhíu mày như đang cân nhắc xem nàng nói thật hay nói dối.
"Ta lạnh quá." Nàng sờ góc áo ướt đẫm của mình, nhìn hắn bằng ánh mắt
đáng thương xen lẫn tủi hờn. Không chờ Tư Đồ Yếm phản ứng, nàng đã
chủ động bước đến, dựa vào vai hắn mà ấm ức: "Chàng không ôm ta một
cái sao?"
...
Gió lạnh ập đến, người trước mặt hắn run rẩy vì rét lạnh. Thế nhưng Tư Đồ Yếm vẫn không nhớ ra nàng là ai, lòng hắn chỉ tràn đầy bất mãn. Hắn không hy vọng nhìn thấy người lạ trên địa bàn mình, nàng xông vào đây bằng cách nào? Phải mau chóng vứt nàng ra ngoài thôi!
Góc áo của đối phương vô tình lướt qua ngón tay hắn, ánh mắt nàng trong
veo, nhìn chăm chú làm lòng hắn sợ hãi. Sau đó hắn yên lặng vươn tay, ma
xui quỷ khiến ôm lấy nàng.
Tóc nàng thơm quá.
Tâm trạng Tư Đồ Yếm vốn buồn bực bỗng trở nên yên bình trong giây lát. Hắn cọ mặt vào tóc nàng như phản xạ tự nhiên, siết lấy eo nàng cũng chặt hơn.
Còn tưởng rằng mình sẽ chán ghét nàng.
Nhưng không hề có.
Dường như hắn đã ôm nàng rất nhiều lần như thế này. Dù chạm vào nàng, Tư Đồ Yếm cũng không chán ghét mà chỉ cảm thấy quen thuộc.
Những ngày ở trên hòn đảo cô độc, hắn thường nhớ chuyện hồi nhỏ bị nhốt ở Ma Cung.
Mỗi lần nhớ về chuyện này, hắn đều không kiềm được cơn buồn bực trong lòng dẫn đến lồng ngực bắt đầu quay cuồng. Những lúc như thế, một gã mặc đồ đen cầm kiếm ma sẽ xuất hiện bên cạnh hắn, không ngừng nói những câu khiến hắn vô cùng phiền muộn.
Trường hợp như vậy ngày càng nhiều, hắn dần dần quên đi rất nhiều chuyện, trong đầu chỉ còn lại ký ức ở Ma Cung, mà bây giờ người trong ngực xuất hiện khiến tường thành của hắn hơi thả lỏng. Lần đầu tiên hắn có cảm giác mình đã quên mất một người vô cùng quan trọng.
Thẩm Diệu Âm vươn đôi tay, nghịch ngợm véo thắt lưng Tư Đồ Yếm và nói nhỏ: "Sao chàng gầy thế? Không ăn uống đàng hoàng sao?" "..." Hắn nhíu mày nghi ngờ, không nói gì cả.
"Trong túi Càn Khôn của ta còn ít Linh Quả, cho chàng ăn hết đó." Dứt lời, Thẩm Diệu Âm bèn cúi đầu lục lọi túi Càn Khôn. Người trong lòng rời khỏi cái ôm của hắn, hơi ấm cũng theo đó tan đi, Tư Đồ Yếm không hiểu sao mà mất vui.
"Chàng nán lại nơi này bao lâu rồi?" Thẩm Diệu Âm đưa Linh Quả cho hắn.
"... Không biết." Tư Đồ Yếm nhận lấy, ngoan ngoãn bị nàng dắt vào lều nhỏ ngồi xuống.
Hắn không thích có người đột ngột xuất hiện ở địa bàn mình, nhưng trực giác nói rằng nàng sẽ không làm tổn thương hắn, hơn nữa hắn yêu thích mùi hương của nàng.
Hắn còn muốn ôm nàng cơ.
Thẩm Diệu Âm cầm cành cây cời lửa, ngọn lửa này chẳng hề ấm áp, nàng vẫn lạnh cóng nhưng giờ đây, nàng có thể biết rõ tình trạng của Tư Đồ Yếm rồi.
Sau khi bị tâm ma vây hãm, Tu sĩ thường không thể nào thoát khỏi Thức Hải của mình.
Hơn nữa thời gian vận hành Thức Hải của từng người khác nhau, Tư Đồ Yếm có thể cảm thấy hắn ở trên hòn đảo cô độc này và trải qua rất nhiều ngày đêm, nhưng nếu tỉnh lại thì sẽ phát hiện mình bị nhốt chẳng bao lâu cả.
Vì tâm ma quấy nhiễu nên hắn quên rất nhiều chuyện. Thẩm Diệu Âm lén
nhìn người bên cạnh mà khẽ thở dài, nàng phải cố gắng giúp hắn tìm lại ký
ức mới được, bằng không dù hắn mất bao lâu cũng không thoát được Thức
Hải. Người này thật là.. sao Thức Hải lại hóa thành biển rộng với một hòn
đảo đơn độc hoang vắng như vậy.
Trấn nhỏ thôi cũng được.
Chứ thế này thiếu ăn thiếu mặc.
Hai người sưởi ấm khá mệt mỏi, Thẩm Diệu Âm kéo tay hắn: "Nghỉ ngơi nào chàng?"
"..." Tư Đồ Yếm nhíu mày sâu hơn, hắn càng thêm im lặng.
Không chờ Tư Đồ Yếm phản ứng kịp, Thẩm Diệu Âm đã kéo hắn ngã xuống. Nàng rúc vào lòng đối phương như một thói quen, tìm nơi thoải mái mà ngủ. Nếu là ngày thường nàng sẽ không chủ động vậy đâu, Tư Đồ Yếm rất giỏi trêu nàng, nếu nàng ngã vào lòng hắn, thể nào cũng bị hắn thế này thế kia... đến nỗi mặt đỏ tim đập thình thịch. Nhưng bây giờ không thành vấn đề.
Cẩn Dương Tiên Quân trước mặt đã không còn nhớ nàng là ai.
Hắn sẽ không liều lĩnh chủ động làm chuyện gì.
Tư Đồ Yếm cũng giật mình, hắn lẳng lặng nhìn người trong lòng, mãi mà không thốt nên lời. Tâm trạng vốn buồn bực đã bị hành động của nàng làm cho tan thành mây khói, hiện giờ hắn không còn lòng dạ chém giết, chỉ muốn mau chóng nhớ ra nàng là ai.
Đã thân mật đến thế, đã có thể ôm hắn ngủ chung, vậy nàng là bạn đời hắn ư?
Hắn nheo mắt nghĩ tới nghĩ lui, nhưng trừ giả thiết đó ra, hắn không tìm
được lý do khác.
Bạn đời...
Nếu đã là bạn đời, vậy hắn có thể làm gì đó không nhỉ?
Ôm lòng nghi ngờ, Tư Đồ Yếm chầm chậm vươn tay, do dự một hồi, cuối
cùng vòng tay ôm eo Thẩm Diệu Âm, sau đó kéo nàng lại gần, từ từ nhắm
mắt đặt một nụ hôn lên mặt nàng.
Thẩm Diệu Âm bỗng chốc tỉnh lại.
Nhưng Tư Đồ Yếm còn đang thử.
Hắn càng cảm thấy mình thích mùi hương của nàng, thích cả mái tóc, hôn môi càng thích, chỗ nào cũng thích.
Sau đó hắn đột ngột trói chặt đôi tay Thẩm Diệu Âm, xoay người nằm đè lên nàng.
Thẩm Diệu Âm:... Không phải mất trí nhớ sao?
Vô vàn nụ hôn ập đến che trời lấp đất, hắn không dịu dàng như ngày thường, bây giờ nụ hôn của hắn cực kỳ bá đạo. Thẩm Diệu Âm nhíu mày
nhìn hắn, nàng vẫn chưa ngăn cản Tư Đồ Yếm nhưng đuôi mắt đã bắt đầu đỏ hoe.
Tư Đồ Yếm chẳng màng liệu mình có làm người đẹp yểu điệu này đau không.
Hắn chỉ muốn thân thiết hơn với nàng, nàng giống như liều thuốc của hắn. Chỉ cần có thể gần gũi với nàng đôi chút, suy nghĩ tiêu cực trong đầu hắn sẽ tan thành mây khói. Nhưng khi hắn hôn lên đuôi mắt nàng, vị mằn mặn của nước mắt làm hắn nhăn mày, nghi ngờ nhìn nàng.
"Nàng không đồng ý sao?" Giọng hắn không hề thân thiện, không hề giống Tư Đồ Yếm thường ngày.
Trước kia hắn không đời nào nói chuyện với nàng bằng giọng này, đối với Yêu thú hắn mới lạnh lùng cứng rắn như vậy.
"Chàng mau tỉnh lại đi mà..." Thẩm Diệu Âm không trả lời Tư Đồ Yếm. Nàng khẽ miết gương mặt hắn, ánh mắt vô cùng lo lắng: "Ta rất lo cho chàng."
Câu nói của nàng đã bình ổn sự bất mãn trong hắn hơn phân nửa.
Hắn khó hiểu nhăn mày, ánh mắt nhìn nàng lại thêm mấy phần nghi ngờ.
Thẩm Diệu Âm hỏi hắn: "Nếu bây giờ người ở trên đảo không phải ta mà là nữ nhân khác, chàng cũng sẽ làm thế ư?" Chẳng lẽ chàng ở trên đảo lâu đến mức nhàm chán, muốn chơi đùa một hồi sao?
"Không đâu." Tư Đồ Yếm lập tức trả lời, nhưng hắn cũng không biết vì sao
mình chắc chắn như vậy.
Hắn chỉ thích nàng thôi.
Cực kỳ thích mùi hương của nàng, thích gần gũi bên nàng, thích đến nỗi muốn chiếm lấy nàng.
Dù không nhớ rõ nàng là ai, hắn vẫn muốn làm vậy.
"Vậy ngươi cứ làm thế đi."
Tiếng nói từ đàng xa đột nhiên vang lên.
Tư Đồ Yếm cảm nhận được mùi nguy hiểm rõ rệt, hắn dựng nên kết giới xung quanh Thẩm Diệu Âm, sau đó tự mình chạy ra ngoài.
"Ngươi ngẫm lại xem, nàng tuyệt vời như vậy, lỡ ngày nào đó nàng thay lòng thì sao?" Tiếng nói kia ngày càng gần.
"Ta cảm thấy giết nàng thì tốt hơn. Ngươi suy nghĩ lại đi, sau này nàng là Tiên tử - Tiên tử duy nhất trên thế gian này có nguyên hình là Phượng Hoàng. Đến lúc đó chẳng biết có bao nhiêu kẻ theo đuổi nàng, ngươi chắc chắn nàng sẽ một lòng một dạ đi theo ngươi sao?"
Cuối cùng Tư Đồ Yếm đã nhìn thấy nơi phát ra tiếng nói, đó là một nam nhân mặc đồ đen cầm Ma Đao, gã cũng chính là kẻ thì thầm bên tai Tư Đồ Yếm mỗi khi hắn rơi vào tình cảnh nguy ngập - Ma Tôn đời đầu.
"Ngươi ngẫm lại xem, ngươi giết nàng rồi, nàng có thể ở bên ngươi vĩnh
viễn. Đừng hy vọng nàng sẽ không thay lòng, Tiên giới có nhiều người tài
như vậy, hằng hà sa số Tiên Quân. Sao ngươi lại tin rằng nàng phi thăng
xong sẽ không nhìn đến nỗi hoa mắt? Có lẽ nàng còn thích ngươi, nhưng
thật ra chính ngươi tự hiểu mà."
"Ngươi có thể nhập ma bất kỳ lúc nào."
Nam nhân kia cứ lải nhải, không ngừng thúc giục hắn ra tay với Thẩm Diệu Âm.
Gã cũng không có thực thể, giống như quỷ quái biến hóa tài tình.
"Ta không lừa ngươi đâu, ngươi làm vậy không hề sai. Bây giờ nàng không đề phòng, chỉ cần ngươi ra tay sẽ thành công tuyệt đối."
"Nếu sau này nhớ đến nàng, tìm vài nữ nhân giống vậy rồi nuôi dưỡng cạnh mình là được."
Tư Đồ Yếm bị mấy câu thúc giục ra tay của gã quấy nhiễu tinh thần. Đôi mắt hắn ngập tràn sắc đỏ, mồ hôi trên đầu ngày càng nhiều hơn. Bấy giờ sóng biển trong Thức Hải đã cao đến mấy trượng, sóng cuộn ngất trời như muốn nhấn chìm hòn đảo nhỏ.
Những lời quỷ quái khuếch đại ý nghĩ ác độc trong đầu hắn đến tận cùng, dường như nam nhân cầm Ma Đao kia rất am hiểu thuật khống chế tinh thần người khác. Mỗi câu của gã đều chà đạp cơn phiền muộn của Tư Đồ
Yếm, gã không ngừng thúc giục Tư Đồ Yếm ra tay, một mực muốn biến hắn trở thành kẻ như mình.
Cuối cùng dưới cơn sóng biển ngút trời, Cửu Thiên Linh Hỏa đã bùng cháy trên tay Tư Đồ Yếm.
Ánh lửa trở thành nguồn sáng duy nhất trên đảo, lửa thiêng của hắn càng đốt càng hung hãn, gió lạnh xua tiếng sóng biển ập vào tai mỗi người. "Đúng vậy, chính là như thế. Dùng lửa thiêng diệt trừ nàng, vậy thì nàng sẽ vĩnh viễn thuộc về ngươi." Nam nhân kia mừng rỡ nói.
Nhưng ngọn lửa thiêng ấy không bị ném về phía căn lều của Thẩm Diệu Âm, ngược lại còn lao tới chỗ nam nhân kia.
Cặp mắt Tư Đồ Yếm như muốn nứt ra, đồng tử trong mắt màu đỏ tươi. Giờ đây hắn đã cận kề sụp đổ lý trí, thuật khống chế vô cùng hiệu quả của Ma Tôn đời đầu đã khiến tâm ma của hắn tồn tại ở Thức Hải nhiều năm. Mỗi lần ham muốn khát máu bùng cháy, trong lòng hắn như có một giọng nói xúi giục rằng: "Đúng vậy, ngươi làm đúng rồi, không hề sai."
Giọng nói ấy vốn cực kỳ nhỏ, nhưng hoàn cảnh đặc biệt ở Yêu giới đã khiến chất giọng mê hoặc lòng người của Tư Đồ Di trở nên mạnh mẽ chưa từng có. Tư Đồ Yếm dần dần bị ký ức thức tỉnh làm cho điên cuồng giãy dụa, lý trí hắn dần nhuốm màu sụp đổ.
"Ta không phải người như ngươi." Trước khi tinh thần và nhận thức hoàn toàn rơi vào ham muốn chém giết, hắn dốc hết sức lực ném lửa thiêng về phía người áo đen.
"Ta sẽ không làm tổn thương nàng ấy, vĩnh viễn không làm!" Ánh lửa đã hoàn toàn thay thế sắc đỏ của tơ máu trong mắt Tư Đồ Yếm. Sau khi giành lại quyền làm chủ tinh thần và nhận thức, hắn càng thêm tai thính mắt tinh.
Thỉnh thoảng Tư Đồ Di sẽ xuất hiện trong Thức Hải của hắn, nhưng kiểu càn rỡ đến nỗi mê hoặc cùng cực như hôm nay lại là lần đầu. Có lẽ vì sức
mạnh Yêu giới khiến Tư Đồ Di có thể nắm giữ thêm nhiều ma khí, nhưng đó đều là chuyện bên lề rồi.
Dưới ánh sáng Cửu Thiên Linh Hỏa, sóng biển cuồn cuộn dâng trào trên biển đã trở lại yên bình.
Thậm chí gã mặc đồ đen cũng hoàn toàn biến mất khỏi Thức Hải của hắn.
Bởi vì trước đây Tư Đồ Yếm không rõ tình cảm giữa Ma Tôn đời đầu và Liên Y nên tâm ma trong hắn mới không tiêu tan được. Từ khi gặp được Thẩm Diệu Âm, hắn càng thêm tin rằng Ma Tôn đời đầu đúng là kẻ điên, ăn nói mê sảng.
Nếu thật sự thích nàng thì chẳng nỡ để nàng bị thương tổn nào. Kẻ hèn nhát như gã!
Dọn sạch Thức Hải là một công trình lớn lao, hao tổn linh khí nhiều vô kể.
Chẳng qua bây giờ tận dụng thời cơ, Tư Đồ Yếm lập tức trầm tư sửa sang lại toàn bộ Thức Hải, rút bớt những thứ dơ bẩn. Hắn làm mỗi việc ấy chừng ba ngày, đợi đến khi vất vả làm xong việc lớn, hắn mệt mỏi ngủ say ngay tức khắc.
Thẩm Diệu Âm bị Tư Đồ Yếm nhốt trong kết giới ba ngày ba đêm, chờ sau khi phá tan kết giới, nàng bỗng phát hiện giờ đây mặt biển gió êm sóng lặng, trên những tầng mây cao là sao trời rực rỡ.
Nơi này vẫn là Thức Hải của hắn, nhưng nó đã có sự thay đổi.
Cuối cùng nước biển không còn đen ngòm, có thể nhìn thấy mặt trăng và bầu trời đầy sao rồi, nhưng hắn đang ở đâu?
Thẩm Diệu Âm xách đèn lồng tìm kiếm khắp nơi, sau cùng tìm được người mình muốn tìm trên một tảng đá lớn ngoài bãi biển.
Hắn nghiêng người dựa vào tảng đá, hơi thở đều đặn, khó mà nói rõ là hôn mê hay đang ngủ.
Thẩm Diệu Âm vô cùng lo lắng chạy đến, nàng khẽ kêu hắn: "Tư Đồ Yếm, dậy mau."
Đối phương nể tình mở mắt. Giọng nói của nàng vừa lọt vào tai, hắn lập tức mở mắt tỉnh ngủ. Nét mặt nàng vô cùng sốt ruột và lo lắng, Tư Đồ Yếm ngơ ngác nhìn nàng hồi lâu, sau đó chẳng hề báo trước mà ngả vào lòng nàng, giọng nói trở nên dịu dàng như thường: "Âm Âm..."
"Cuối cùng chàng tỉnh rồi." Thẩm Diệu Âm thấy hắn trở lại như trước, tảng đá trong lòng nàng mới rơi xuống đất. Ngay sau đó, Tư Đồ Yếm ôm lấy nàng.
Cánh tay hắn chầm chậm vòng quanh eo Thẩm Diệu Âm, cọ mặt nàng vô cùng thân thiết. Dù hắn chưa chủ động hôn môi nàng, nhưng giờ đây hành động còn quằn quại mê man hơn cách bày tỏ trắng trợn.
Vòng eo Thẩm Diệu Âm bỗng mềm hẳn đi, nàng muốn tránh khỏi cái ôm như bạch tuộc nhưng càng giãy dụa, đối phương càng không chịu buông. Cuối cùng nàng không náo loạn nữa. Hai người cách nhau gần như vậy, nàng cảm nhận được tất cả những biến đổi ở hắn, bao gồm những gì nên biết và những gì không nên biết.
Gương mặt nàng đỏ như quả cà chua, nhưng khi Tư Đồ Yếm đặt lên mặt nàng vô số nụ hôn, nàng chỉ hơi run một lát chứ không né tránh hắn.
Tư Đồ Yếm nỉ non câu được câu không bên tai nàng, nói vài câu tình cảm trêu người đến cùng cực, vậy mà nàng mãi chẳng thấy hắn làm gì. Sao hắn có thể nhịn được nhỉ?
Rõ ràng, rõ ràng hắn...
Thẩm Diệu Âm bị mấy câu "Tiểu Phượng Hoàng nhà ta đến cứu ta, ta vui lắm", "Âm Âm, nàng đáng yêu quá", "Sao eo nàng mềm vậy, không có sức hay sao" của hắn làm cho mặt đỏ tim đập.
Nàng đỏ hết mặt mày, ôm cổ hắn và chủ động hôn môi.
Nàng chủ động như vậy, cho dù Tư Đồ Yếm bình tĩnh hơn người cũng không tài nào nhịn nổi nữa.
Lúc răng môi chạm vào nhau, hắn cắn nhẹ cánh môi nàng, giở trò không cho nàng chủ động chạm vào hắn. Chờ quẩy đủ rồi, hắn mới nghiêm túc hỏi: "Ta làm được chứ, Âm Âm?"
Chất giọng hắn khàn khàn, đôi mắt sáng rực như sao trời bỗng chốc nhuốm màu tình dục.
Quả nhiên những lúc bình thường, cho dù là hiện tại hắn đều có thể nhịn được, không hề lỗ mãng như lúc mất trí nhớ chỉ biết hôn nàng đến nỗi đau đớn.
Thức Hải giao nhau là cảnh giới cao nhất của Song Tu, tức là tương đương với tê dại.
Thẩm Diệu Âm không biết mình bị hắn quấy bao nhiêu lần, cuối cùng chỉ có thể nghe thấy Tư Đồ Yếm nói nhỏ bên tai. Chậc, quả nhiên hắn rất giỏi trêu ghẹo người ta.
Thẩm Diệu Âm đưa Tư Đồ Yếm đến nơi yên tĩnh nhằm chữa trị vết thương. Nàng cởi vạt áo Tư Đồ Yếm, nhưng nhìn kiểu gì cũng không phát hiện vết thương trước ngực và sau lưng hắn.
"Tư Đồ Yếm? Tư Đồ Yếm!" Thẩm Diệu Âm vỗ mặt hắn, nhưng dù gọi thế nào đi nữa hắn vẫn không đáp lại. Chẳng những thế, sắc mặt hắn ngày càng trắng bệch, hơi thở càng thêm mỏng manh, rõ ràng giống như bị thương rất nặng.
Thẩm Diệu Âm suy đi nghĩ lại, không nghĩ ra được nguyên do. Nàng sững sờ nhìn Tư Đồ Yếm hồi lâu rồi hít một hơi thật sâu, trầm tư ngồi xuống cạnh hắn.
Nàng muốn vào xem Thức Hải của Tư Đồ Yếm.
Thời khắc này mà vẫn bất tỉnh, chẳng lẽ hắn bị ràng buộc trong Thức Hải
ư?
***
Vùng biển ấy vẫn u ám nặng nề.
Thẩm Diệu Âm dùng linh thức thăm dò Thức Hải của Tư Đồ Yếm, không hề bị cản trở; trái lại Thức Hải như có lực hút mạnh mẽ lôi kéo nàng tiến vào.
Khác nhau ở chỗ, lần trước nàng thấy Thức Hải của hắn là vùng biển u ám nặng nề, thỉnh thoảng sóng cuộn trào dâng nhưng phần lớn thời gian đều u ám không có ánh sáng; chẳng qua lần này nhìn lại thấy khác hẳn. Sóng cuộn ngập trời, lốc xoáy dòng ngầm.
Vùng biển trong Thức Hải của Tư Đồ Yếm đã hóa thành chiến trường Tu La, xung quanh đầy nguy hiểm tiềm tàng và mai phục. Gió biển lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng ùa tới không theo quy luật, đá ngầm dưới biển và dòng chảy xiết làm Thẩm Diệu Âm không dám khinh thường.
Nàng cầm chắc mái chèo trên con thuyền nhỏ, ra sức chèo đến hòn đảo từng nhìn thấy trước đó. Thế nhưng nước biển điên cuồng không ngừng quấy nhiễu phương hướng, dòng ngầm hỗn loạn giống như không cho phép nàng tới gần hòn đảo đơn độc, chúng liên tục đẩy ngược con thuyền của nàng. Tiết trời ngày càng xấu.
Bầu trời đêm trong Thức Hải của hắn không hề có một ngôi sao.
Càng không để nàng đến gần, nàng càng tin chắc Tư Đồ Yếm đang ở trên hòn đảo đơn độc kia.
Qua chừng hai canh giờ liều chết đối đầu, cuối cùng Thẩm Diệu Âm đã cập bến gần hòn đảo nhỏ.
Đó là một đảo hoang không người, trên đảo cành lá sum suê nhưng không có dấu vết người sống ở đây.
Gió lạnh rít gào thổi vào Thẩm Diệu Âm khiến cơ thể mảnh mai của nàng run rẩy. Vừa rồi y phục bị nước biển làm ướt nên dính cả vào người, nàng cảm thấy cực kỳ không ổn.
Thẩm Diệu Âm hắt hơi, đôi tay ôm lấy thân mình rồi tiếp tục bước về phía
trước.
***
Hòn đảo này cũng không đỡ hơn vùng biển hoang vắng bao nhiêu.
Tạm thời Thẩm Diệu Âm không tìm thấy Tư Đồ Yếm, nàng tiện tay nhặt cành cây khô rồi dựng nên túp lều nhỏ, sau đó chất đống củi nhằm sưởi ấm trong lều, định nhờ ánh lửa hong khô y phục trên người mình.
Thẩm Diệu Âm đã thử nhiều lần nhưng đều cho ra kết luận giống nhau. Nàng không thể sử dụng thuật pháp ở đây, mỗi khi đốt lửa là gió lạnh từ đâu đó sẽ xuất hiện, chẳng hề nể mặt làm lửa tắt ngúm. Thức Hải của Tư Đồ Yếm quá rộng, hòn đảo cô độc trên vùng biển hào hùng giống như chốn Bồng Lai. Thức Hải càng rộng chứng tỏ linh lực của Tu sĩ càng cuồn cuộn. Nhưng hắn có linh lực đến nhường này, vì sao điểm dừng chân chỉ là một hòn nhỏ đơn độc?
Lửa nàng châm từ cành khô rất lạnh.
Ánh lửa cháy lập lòe, có vẻ ấm áp động lòng người nhưng lạ ở chỗ lửa này lạnh toát. Mặc dù ngồi sát đấy, Thẩm Diệu Âm cũng không cảm nhận được hơi ấm nào từ đống lửa.
Ngay cả lửa trong Thức Hải của hắn còn lạnh.
Gió rét nước lạnh, màu trời cũng lạnh.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng sẽ cóng đến phát khóc!
Cẩn Dương Tiên Quân, trong lòng chàng không có nơi nào ấm áp sao... Tiếng bước chân rầm rập từ xa đến gần, Thẩm Diệu Âm giơ đuốc lên, nhắm đầu lửa về phía người đang tới.
Gương mặt trắng nõn, đôi mắt lạnh như băng, đáy mắt lập lòe ánh sáng đỏ rực.
Nét mặt hắn, à không, bây giờ gương mặt hắn vô cùng hững hờ, chẳng hề có cảm xúc nào. Nhưng rõ ràng không phải như vậy, mỗi lần hắn đối diện với Thẩm Diệu Âm, sự dịu dàng và ý cười trong mắt không hề giả tạo. Bây giờ cặp mắt hắn chỉ còn sự lạnh lùng thản nhiên, dù nhìn thấy nàng, ánh mắt ấy cũng chẳng hề thay đổi.
Thẩm Diệu Âm chủ động đến gần, nhưng đối phương lại cảnh giác lùi về phía sau một bước.
Lửa thiêng bốc lên trong tay hắn, đôi mắt toát lên vẻ hung ác: "Ngươi là ai?"
Thẩm Diệu Âm dừng bước.
"Vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây?" Hắn hỏi tiếp.
Nét mặt hắn chưa từng xa lạ như vậy. Thẩm Diệu Âm nhìn chăm chú vào hắn hồi lâu rồi mỉm cười nhẹ nhàng, nói với hắn rằng: "Ta là Tiểu Phượng Hoàng của chàng."
"Gì cơ?" Hắn nhíu mày như đang cân nhắc xem nàng nói thật hay nói dối.
"Ta lạnh quá." Nàng sờ góc áo ướt đẫm của mình, nhìn hắn bằng ánh mắt
đáng thương xen lẫn tủi hờn. Không chờ Tư Đồ Yếm phản ứng, nàng đã
chủ động bước đến, dựa vào vai hắn mà ấm ức: "Chàng không ôm ta một
cái sao?"
...
Gió lạnh ập đến, người trước mặt hắn run rẩy vì rét lạnh. Thế nhưng Tư Đồ Yếm vẫn không nhớ ra nàng là ai, lòng hắn chỉ tràn đầy bất mãn. Hắn không hy vọng nhìn thấy người lạ trên địa bàn mình, nàng xông vào đây bằng cách nào? Phải mau chóng vứt nàng ra ngoài thôi!
Góc áo của đối phương vô tình lướt qua ngón tay hắn, ánh mắt nàng trong
veo, nhìn chăm chú làm lòng hắn sợ hãi. Sau đó hắn yên lặng vươn tay, ma
xui quỷ khiến ôm lấy nàng.
Tóc nàng thơm quá.
Tâm trạng Tư Đồ Yếm vốn buồn bực bỗng trở nên yên bình trong giây lát. Hắn cọ mặt vào tóc nàng như phản xạ tự nhiên, siết lấy eo nàng cũng chặt hơn.
Còn tưởng rằng mình sẽ chán ghét nàng.
Nhưng không hề có.
Dường như hắn đã ôm nàng rất nhiều lần như thế này. Dù chạm vào nàng, Tư Đồ Yếm cũng không chán ghét mà chỉ cảm thấy quen thuộc.
Những ngày ở trên hòn đảo cô độc, hắn thường nhớ chuyện hồi nhỏ bị nhốt ở Ma Cung.
Mỗi lần nhớ về chuyện này, hắn đều không kiềm được cơn buồn bực trong lòng dẫn đến lồng ngực bắt đầu quay cuồng. Những lúc như thế, một gã mặc đồ đen cầm kiếm ma sẽ xuất hiện bên cạnh hắn, không ngừng nói những câu khiến hắn vô cùng phiền muộn.
Trường hợp như vậy ngày càng nhiều, hắn dần dần quên đi rất nhiều chuyện, trong đầu chỉ còn lại ký ức ở Ma Cung, mà bây giờ người trong ngực xuất hiện khiến tường thành của hắn hơi thả lỏng. Lần đầu tiên hắn có cảm giác mình đã quên mất một người vô cùng quan trọng.
Thẩm Diệu Âm vươn đôi tay, nghịch ngợm véo thắt lưng Tư Đồ Yếm và nói nhỏ: "Sao chàng gầy thế? Không ăn uống đàng hoàng sao?" "..." Hắn nhíu mày nghi ngờ, không nói gì cả.
"Trong túi Càn Khôn của ta còn ít Linh Quả, cho chàng ăn hết đó." Dứt lời, Thẩm Diệu Âm bèn cúi đầu lục lọi túi Càn Khôn. Người trong lòng rời khỏi cái ôm của hắn, hơi ấm cũng theo đó tan đi, Tư Đồ Yếm không hiểu sao mà mất vui.
"Chàng nán lại nơi này bao lâu rồi?" Thẩm Diệu Âm đưa Linh Quả cho hắn.
"... Không biết." Tư Đồ Yếm nhận lấy, ngoan ngoãn bị nàng dắt vào lều nhỏ ngồi xuống.
Hắn không thích có người đột ngột xuất hiện ở địa bàn mình, nhưng trực giác nói rằng nàng sẽ không làm tổn thương hắn, hơn nữa hắn yêu thích mùi hương của nàng.
Hắn còn muốn ôm nàng cơ.
Thẩm Diệu Âm cầm cành cây cời lửa, ngọn lửa này chẳng hề ấm áp, nàng vẫn lạnh cóng nhưng giờ đây, nàng có thể biết rõ tình trạng của Tư Đồ Yếm rồi.
Sau khi bị tâm ma vây hãm, Tu sĩ thường không thể nào thoát khỏi Thức Hải của mình.
Hơn nữa thời gian vận hành Thức Hải của từng người khác nhau, Tư Đồ Yếm có thể cảm thấy hắn ở trên hòn đảo cô độc này và trải qua rất nhiều ngày đêm, nhưng nếu tỉnh lại thì sẽ phát hiện mình bị nhốt chẳng bao lâu cả.
Vì tâm ma quấy nhiễu nên hắn quên rất nhiều chuyện. Thẩm Diệu Âm lén
nhìn người bên cạnh mà khẽ thở dài, nàng phải cố gắng giúp hắn tìm lại ký
ức mới được, bằng không dù hắn mất bao lâu cũng không thoát được Thức
Hải. Người này thật là.. sao Thức Hải lại hóa thành biển rộng với một hòn
đảo đơn độc hoang vắng như vậy.
Trấn nhỏ thôi cũng được.
Chứ thế này thiếu ăn thiếu mặc.
Hai người sưởi ấm khá mệt mỏi, Thẩm Diệu Âm kéo tay hắn: "Nghỉ ngơi nào chàng?"
"..." Tư Đồ Yếm nhíu mày sâu hơn, hắn càng thêm im lặng.
Không chờ Tư Đồ Yếm phản ứng kịp, Thẩm Diệu Âm đã kéo hắn ngã xuống. Nàng rúc vào lòng đối phương như một thói quen, tìm nơi thoải mái mà ngủ. Nếu là ngày thường nàng sẽ không chủ động vậy đâu, Tư Đồ Yếm rất giỏi trêu nàng, nếu nàng ngã vào lòng hắn, thể nào cũng bị hắn thế này thế kia... đến nỗi mặt đỏ tim đập thình thịch. Nhưng bây giờ không thành vấn đề.
Cẩn Dương Tiên Quân trước mặt đã không còn nhớ nàng là ai.
Hắn sẽ không liều lĩnh chủ động làm chuyện gì.
Tư Đồ Yếm cũng giật mình, hắn lẳng lặng nhìn người trong lòng, mãi mà không thốt nên lời. Tâm trạng vốn buồn bực đã bị hành động của nàng làm cho tan thành mây khói, hiện giờ hắn không còn lòng dạ chém giết, chỉ muốn mau chóng nhớ ra nàng là ai.
Đã thân mật đến thế, đã có thể ôm hắn ngủ chung, vậy nàng là bạn đời hắn ư?
Hắn nheo mắt nghĩ tới nghĩ lui, nhưng trừ giả thiết đó ra, hắn không tìm
được lý do khác.
Bạn đời...
Nếu đã là bạn đời, vậy hắn có thể làm gì đó không nhỉ?
Ôm lòng nghi ngờ, Tư Đồ Yếm chầm chậm vươn tay, do dự một hồi, cuối
cùng vòng tay ôm eo Thẩm Diệu Âm, sau đó kéo nàng lại gần, từ từ nhắm
mắt đặt một nụ hôn lên mặt nàng.
Thẩm Diệu Âm bỗng chốc tỉnh lại.
Nhưng Tư Đồ Yếm còn đang thử.
Hắn càng cảm thấy mình thích mùi hương của nàng, thích cả mái tóc, hôn môi càng thích, chỗ nào cũng thích.
Sau đó hắn đột ngột trói chặt đôi tay Thẩm Diệu Âm, xoay người nằm đè lên nàng.
Thẩm Diệu Âm:... Không phải mất trí nhớ sao?
Vô vàn nụ hôn ập đến che trời lấp đất, hắn không dịu dàng như ngày thường, bây giờ nụ hôn của hắn cực kỳ bá đạo. Thẩm Diệu Âm nhíu mày
nhìn hắn, nàng vẫn chưa ngăn cản Tư Đồ Yếm nhưng đuôi mắt đã bắt đầu đỏ hoe.
Tư Đồ Yếm chẳng màng liệu mình có làm người đẹp yểu điệu này đau không.
Hắn chỉ muốn thân thiết hơn với nàng, nàng giống như liều thuốc của hắn. Chỉ cần có thể gần gũi với nàng đôi chút, suy nghĩ tiêu cực trong đầu hắn sẽ tan thành mây khói. Nhưng khi hắn hôn lên đuôi mắt nàng, vị mằn mặn của nước mắt làm hắn nhăn mày, nghi ngờ nhìn nàng.
"Nàng không đồng ý sao?" Giọng hắn không hề thân thiện, không hề giống Tư Đồ Yếm thường ngày.
Trước kia hắn không đời nào nói chuyện với nàng bằng giọng này, đối với Yêu thú hắn mới lạnh lùng cứng rắn như vậy.
"Chàng mau tỉnh lại đi mà..." Thẩm Diệu Âm không trả lời Tư Đồ Yếm. Nàng khẽ miết gương mặt hắn, ánh mắt vô cùng lo lắng: "Ta rất lo cho chàng."
Câu nói của nàng đã bình ổn sự bất mãn trong hắn hơn phân nửa.
Hắn khó hiểu nhăn mày, ánh mắt nhìn nàng lại thêm mấy phần nghi ngờ.
Thẩm Diệu Âm hỏi hắn: "Nếu bây giờ người ở trên đảo không phải ta mà là nữ nhân khác, chàng cũng sẽ làm thế ư?" Chẳng lẽ chàng ở trên đảo lâu đến mức nhàm chán, muốn chơi đùa một hồi sao?
"Không đâu." Tư Đồ Yếm lập tức trả lời, nhưng hắn cũng không biết vì sao
mình chắc chắn như vậy.
Hắn chỉ thích nàng thôi.
Cực kỳ thích mùi hương của nàng, thích gần gũi bên nàng, thích đến nỗi muốn chiếm lấy nàng.
Dù không nhớ rõ nàng là ai, hắn vẫn muốn làm vậy.
"Vậy ngươi cứ làm thế đi."
Tiếng nói từ đàng xa đột nhiên vang lên.
Tư Đồ Yếm cảm nhận được mùi nguy hiểm rõ rệt, hắn dựng nên kết giới xung quanh Thẩm Diệu Âm, sau đó tự mình chạy ra ngoài.
"Ngươi ngẫm lại xem, nàng tuyệt vời như vậy, lỡ ngày nào đó nàng thay lòng thì sao?" Tiếng nói kia ngày càng gần.
"Ta cảm thấy giết nàng thì tốt hơn. Ngươi suy nghĩ lại đi, sau này nàng là Tiên tử - Tiên tử duy nhất trên thế gian này có nguyên hình là Phượng Hoàng. Đến lúc đó chẳng biết có bao nhiêu kẻ theo đuổi nàng, ngươi chắc chắn nàng sẽ một lòng một dạ đi theo ngươi sao?"
Cuối cùng Tư Đồ Yếm đã nhìn thấy nơi phát ra tiếng nói, đó là một nam nhân mặc đồ đen cầm Ma Đao, gã cũng chính là kẻ thì thầm bên tai Tư Đồ Yếm mỗi khi hắn rơi vào tình cảnh nguy ngập - Ma Tôn đời đầu.
"Ngươi ngẫm lại xem, ngươi giết nàng rồi, nàng có thể ở bên ngươi vĩnh
viễn. Đừng hy vọng nàng sẽ không thay lòng, Tiên giới có nhiều người tài
như vậy, hằng hà sa số Tiên Quân. Sao ngươi lại tin rằng nàng phi thăng
xong sẽ không nhìn đến nỗi hoa mắt? Có lẽ nàng còn thích ngươi, nhưng
thật ra chính ngươi tự hiểu mà."
"Ngươi có thể nhập ma bất kỳ lúc nào."
Nam nhân kia cứ lải nhải, không ngừng thúc giục hắn ra tay với Thẩm Diệu Âm.
Gã cũng không có thực thể, giống như quỷ quái biến hóa tài tình.
"Ta không lừa ngươi đâu, ngươi làm vậy không hề sai. Bây giờ nàng không đề phòng, chỉ cần ngươi ra tay sẽ thành công tuyệt đối."
"Nếu sau này nhớ đến nàng, tìm vài nữ nhân giống vậy rồi nuôi dưỡng cạnh mình là được."
Tư Đồ Yếm bị mấy câu thúc giục ra tay của gã quấy nhiễu tinh thần. Đôi mắt hắn ngập tràn sắc đỏ, mồ hôi trên đầu ngày càng nhiều hơn. Bấy giờ sóng biển trong Thức Hải đã cao đến mấy trượng, sóng cuộn ngất trời như muốn nhấn chìm hòn đảo nhỏ.
Những lời quỷ quái khuếch đại ý nghĩ ác độc trong đầu hắn đến tận cùng, dường như nam nhân cầm Ma Đao kia rất am hiểu thuật khống chế tinh thần người khác. Mỗi câu của gã đều chà đạp cơn phiền muộn của Tư Đồ
Yếm, gã không ngừng thúc giục Tư Đồ Yếm ra tay, một mực muốn biến hắn trở thành kẻ như mình.
Cuối cùng dưới cơn sóng biển ngút trời, Cửu Thiên Linh Hỏa đã bùng cháy trên tay Tư Đồ Yếm.
Ánh lửa trở thành nguồn sáng duy nhất trên đảo, lửa thiêng của hắn càng đốt càng hung hãn, gió lạnh xua tiếng sóng biển ập vào tai mỗi người. "Đúng vậy, chính là như thế. Dùng lửa thiêng diệt trừ nàng, vậy thì nàng sẽ vĩnh viễn thuộc về ngươi." Nam nhân kia mừng rỡ nói.
Nhưng ngọn lửa thiêng ấy không bị ném về phía căn lều của Thẩm Diệu Âm, ngược lại còn lao tới chỗ nam nhân kia.
Cặp mắt Tư Đồ Yếm như muốn nứt ra, đồng tử trong mắt màu đỏ tươi. Giờ đây hắn đã cận kề sụp đổ lý trí, thuật khống chế vô cùng hiệu quả của Ma Tôn đời đầu đã khiến tâm ma của hắn tồn tại ở Thức Hải nhiều năm. Mỗi lần ham muốn khát máu bùng cháy, trong lòng hắn như có một giọng nói xúi giục rằng: "Đúng vậy, ngươi làm đúng rồi, không hề sai."
Giọng nói ấy vốn cực kỳ nhỏ, nhưng hoàn cảnh đặc biệt ở Yêu giới đã khiến chất giọng mê hoặc lòng người của Tư Đồ Di trở nên mạnh mẽ chưa từng có. Tư Đồ Yếm dần dần bị ký ức thức tỉnh làm cho điên cuồng giãy dụa, lý trí hắn dần nhuốm màu sụp đổ.
"Ta không phải người như ngươi." Trước khi tinh thần và nhận thức hoàn toàn rơi vào ham muốn chém giết, hắn dốc hết sức lực ném lửa thiêng về phía người áo đen.
"Ta sẽ không làm tổn thương nàng ấy, vĩnh viễn không làm!" Ánh lửa đã hoàn toàn thay thế sắc đỏ của tơ máu trong mắt Tư Đồ Yếm. Sau khi giành lại quyền làm chủ tinh thần và nhận thức, hắn càng thêm tai thính mắt tinh.
Thỉnh thoảng Tư Đồ Di sẽ xuất hiện trong Thức Hải của hắn, nhưng kiểu càn rỡ đến nỗi mê hoặc cùng cực như hôm nay lại là lần đầu. Có lẽ vì sức
mạnh Yêu giới khiến Tư Đồ Di có thể nắm giữ thêm nhiều ma khí, nhưng đó đều là chuyện bên lề rồi.
Dưới ánh sáng Cửu Thiên Linh Hỏa, sóng biển cuồn cuộn dâng trào trên biển đã trở lại yên bình.
Thậm chí gã mặc đồ đen cũng hoàn toàn biến mất khỏi Thức Hải của hắn.
Bởi vì trước đây Tư Đồ Yếm không rõ tình cảm giữa Ma Tôn đời đầu và Liên Y nên tâm ma trong hắn mới không tiêu tan được. Từ khi gặp được Thẩm Diệu Âm, hắn càng thêm tin rằng Ma Tôn đời đầu đúng là kẻ điên, ăn nói mê sảng.
Nếu thật sự thích nàng thì chẳng nỡ để nàng bị thương tổn nào. Kẻ hèn nhát như gã!
Dọn sạch Thức Hải là một công trình lớn lao, hao tổn linh khí nhiều vô kể.
Chẳng qua bây giờ tận dụng thời cơ, Tư Đồ Yếm lập tức trầm tư sửa sang lại toàn bộ Thức Hải, rút bớt những thứ dơ bẩn. Hắn làm mỗi việc ấy chừng ba ngày, đợi đến khi vất vả làm xong việc lớn, hắn mệt mỏi ngủ say ngay tức khắc.
Thẩm Diệu Âm bị Tư Đồ Yếm nhốt trong kết giới ba ngày ba đêm, chờ sau khi phá tan kết giới, nàng bỗng phát hiện giờ đây mặt biển gió êm sóng lặng, trên những tầng mây cao là sao trời rực rỡ.
Nơi này vẫn là Thức Hải của hắn, nhưng nó đã có sự thay đổi.
Cuối cùng nước biển không còn đen ngòm, có thể nhìn thấy mặt trăng và bầu trời đầy sao rồi, nhưng hắn đang ở đâu?
Thẩm Diệu Âm xách đèn lồng tìm kiếm khắp nơi, sau cùng tìm được người mình muốn tìm trên một tảng đá lớn ngoài bãi biển.
Hắn nghiêng người dựa vào tảng đá, hơi thở đều đặn, khó mà nói rõ là hôn mê hay đang ngủ.
Thẩm Diệu Âm vô cùng lo lắng chạy đến, nàng khẽ kêu hắn: "Tư Đồ Yếm, dậy mau."
Đối phương nể tình mở mắt. Giọng nói của nàng vừa lọt vào tai, hắn lập tức mở mắt tỉnh ngủ. Nét mặt nàng vô cùng sốt ruột và lo lắng, Tư Đồ Yếm ngơ ngác nhìn nàng hồi lâu, sau đó chẳng hề báo trước mà ngả vào lòng nàng, giọng nói trở nên dịu dàng như thường: "Âm Âm..."
"Cuối cùng chàng tỉnh rồi." Thẩm Diệu Âm thấy hắn trở lại như trước, tảng đá trong lòng nàng mới rơi xuống đất. Ngay sau đó, Tư Đồ Yếm ôm lấy nàng.
Cánh tay hắn chầm chậm vòng quanh eo Thẩm Diệu Âm, cọ mặt nàng vô cùng thân thiết. Dù hắn chưa chủ động hôn môi nàng, nhưng giờ đây hành động còn quằn quại mê man hơn cách bày tỏ trắng trợn.
Vòng eo Thẩm Diệu Âm bỗng mềm hẳn đi, nàng muốn tránh khỏi cái ôm như bạch tuộc nhưng càng giãy dụa, đối phương càng không chịu buông. Cuối cùng nàng không náo loạn nữa. Hai người cách nhau gần như vậy, nàng cảm nhận được tất cả những biến đổi ở hắn, bao gồm những gì nên biết và những gì không nên biết.
Gương mặt nàng đỏ như quả cà chua, nhưng khi Tư Đồ Yếm đặt lên mặt nàng vô số nụ hôn, nàng chỉ hơi run một lát chứ không né tránh hắn.
Tư Đồ Yếm nỉ non câu được câu không bên tai nàng, nói vài câu tình cảm trêu người đến cùng cực, vậy mà nàng mãi chẳng thấy hắn làm gì. Sao hắn có thể nhịn được nhỉ?
Rõ ràng, rõ ràng hắn...
Thẩm Diệu Âm bị mấy câu "Tiểu Phượng Hoàng nhà ta đến cứu ta, ta vui lắm", "Âm Âm, nàng đáng yêu quá", "Sao eo nàng mềm vậy, không có sức hay sao" của hắn làm cho mặt đỏ tim đập.
Nàng đỏ hết mặt mày, ôm cổ hắn và chủ động hôn môi.
Nàng chủ động như vậy, cho dù Tư Đồ Yếm bình tĩnh hơn người cũng không tài nào nhịn nổi nữa.
Lúc răng môi chạm vào nhau, hắn cắn nhẹ cánh môi nàng, giở trò không cho nàng chủ động chạm vào hắn. Chờ quẩy đủ rồi, hắn mới nghiêm túc hỏi: "Ta làm được chứ, Âm Âm?"
Chất giọng hắn khàn khàn, đôi mắt sáng rực như sao trời bỗng chốc nhuốm màu tình dục.
Quả nhiên những lúc bình thường, cho dù là hiện tại hắn đều có thể nhịn được, không hề lỗ mãng như lúc mất trí nhớ chỉ biết hôn nàng đến nỗi đau đớn.
Thức Hải giao nhau là cảnh giới cao nhất của Song Tu, tức là tương đương với tê dại.
Thẩm Diệu Âm không biết mình bị hắn quấy bao nhiêu lần, cuối cùng chỉ có thể nghe thấy Tư Đồ Yếm nói nhỏ bên tai. Chậc, quả nhiên hắn rất giỏi trêu ghẹo người ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.