Nữ Phụ Gả Thay Bị Sủng Hằng Ngày

Chương 8:

Tác giả: Mãn Thiên Tinh

16/06/2021

Tư Đồ Yếm ôm Thẩm Diệu Âm ra khỏi hang hổ này. Ra đến cửa điện, người vây tới bên ngoài càng nhiều. "Yến Quỳ, đây là mèo ngươi nuôi à? Thật đáng yêu."

"Sao nó không nhúc nhích vậy, có phải ngươi dọa nó sợ không?"

"Cái tên này không chuyên nghiệp gì cả! Ôm mèo thì phải vuốt ve, ngươi phải giống như đang ôm cô vợ trẻ vậy. Đừng nâng hai tay, ngươi phải bảo vệ đầu nó.

Thẩm Diệu Âm chợt thấy bối rối, đây rốt cuộc là nàng bị choáng hay đám người này bị choáng rồi? Chẳng lẽ bọn họ thực sự nhìn ra mình là mèo? Cả người nàng lập tức cứng đờ, động cũng không phải mà không động cũng không phải.

Vừa hay, lúc này Thẩm Diệu Âm thấy có một nam nhân cao lớn thô kệch đi về phía mình. Trên người nam nhân kia tỏa ra một mùi hôi quái dị, mắt hắn lom lom nhìn chằm chằm Thẩm Diệu Âm, từng bước tới gần nàng. Thẩm Diệu Âm lập tức không thể bình tĩnh được, nàng luống cuống, nàng biết người này là ai.

"Xỉ Nô, một tên cực kỳ biến thái."

Trong Côn Luân động phủ có rất nhiều quái nhân, những quái nhân này có quan hệ rất thân thiết với các trưởng lão. Nhưng có một quái nhân nổi tiếng nhất, tên là Xỉ Nô. Danh tiếng của hắn lớn không phải vì tu vi của hắn cao bao nhiêu, mà là bởi vì hắn "thích tiếp xúc thân mật với động vật nhỏ".

Xỉ Nô là một tên đàn ông cao lớn thô kệch, bề ngoài cực kỳ hung hãn. Nhưng hắn thích nhất là bắt một vài Linh thú nhỏ yếu về chăn nuôi. Cho dù là tiểu hồ ly, nhím nhỏ có linh thức, hay con chó con mèo nhỏ không có linh thức, chỉ cần trong phạm vi của Côn Luân động phủ, những tiểu sinh linh này khó mà thoát khỏi móng vuốt của hắn.

Tiểu động vật bị hắn "thân mật" đều không có con nào sống qua ba ngày, từng con đều chết cực kỳ thảm hại, mà hắn dường như rất thích thú.

"Tiểu gia hỏa trong ngực ngươi thật đáng yêu, có thể cho ta xem một chút không?" Con ngươi Xỉ Nô phóng đại, sau khi lộ ra nụ cười, trên mặt sẽ hình thành một loại biểu cảm méo mó. Rõ ràng là đang cười, thế nhưng nụ cười này lại làm cho người ta phải ứa ra mồ hôi lạnh. Ánh mắt Xỉ Nô một mực nhìn chằm chằm vào Thẩm Diệu Âm, trong mắt hắn, hắn nhìn thấy chính là một thứ đồ chơi nhỏ yếu.

Thẩm Diệu Âm bị Xỉ Nô nhìn như vậy thì thấy lạnh sống lưng, nàng vô thức co lại trong lòng Tư Đồ Yếm.

Tư Đồ Yếm làm huyễn thuật chú trên người Thẩm Diệu Âm, trong mắt những người khác, thứ hắn ôm chính là một con mèo.

Thế nhưng không ngờ mấy vị trưởng lão của Côn Luân động phủ càng ngày càng không có tiến triển, tìm người giữ thể diện với bên ngoài thì thôi đi, thế mà bọn họ lại chiêu một được một tên ác ôn thích hành hạ động vật này. Loại sở thích này của Xỉ Nô, cũng không khỏi quá vô xỉ rồi.

"Ngươi hù dọa mèo con của ta." Tư Đồ Yếm lạnh lùng nhìn Xỉ Nô một cái,

không thực hiện yêu cầu của hắn ta.

Xỉ Nô cười ha hả lui về sau hai bước.

Nhiều người ở đây, hắn ta cũng cần phải duy trì danh dự "tiền bối tốt", hắn ta cũng không thể ăn cướp trắng trợn được.

Xỉ Nô tự cảm thấy thanh danh của mình ở Côn Luân động phủ vẫn rất tốt, những đệ tử này khi thấy hắn, ai dám không hô một tiếng "Tiền bối"? Hắn thừa nhận, đúng là hắn nhất thời lỡ tay làm chết rất nhiều tiểu linh thú, nhưng những linh thú kia sẽ không biết nói chuyện, càng sẽ không tố cáo.

Hắn chậm rãi đi về phía sau lưng Tư Đồ Yếm, đi theo bọn họ tới một con đường nhỏ hoang tàn vắng vẻ. Không phải hắn muốn đi cùng, mà chó mèo và những linh thú nhỏ trong Côn Lân động phủ đều bị hắn bắt hết rồi. Trong lòng hắn bây giờ rất ngứa ngáy khó chịu, một ngày không giết chết hai ba sinh mệnh nhỏ, hắn luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì.

Đã rất lâu rồi hắn không được chạm vào một con mèo sống, trong mắt lập tức có chút hưng phấn.



Ở Côn Luân động phủ có Đại trưởng lão giúp hắn che giấu, cho nên không có nhiều người biết sở thích đặc biệt này của hắn. Nhưng bên ngoài Côn Luân động phủ, cũng có vài người truyền tai nhau rằng hắn ngược giết linh thú.

Xỉ Nô cảm thấy bọn họ nói không đúng, hắn ta chỉ là muốn thân mật với nhóm tiểu động vật, Thế nhưng sinh mệnh của mấy con động vật nhỏ này quá yếu ớt, hắn vừa hơi dùng lực, ôi trời, cổ bọn chúng đã gãy mất; hắn lại thoáng dùng sức, những con chó con mèo kia liền bị bóp thành bã. Việc này sao trách hắn được? Là do sinh mệnh của chúng không đủ mạnh.

Với cả, lúc mấy con động vật nhỏ thống khổ, khác với đám tu sĩ ghê tởm kia, bọn chúng không biết nói chuyện, sẽ không đánh trả, ngay cả khóc cũng không có âm thanh. Hắn đánh không lại đám tu sĩ lợi hại kia, chẳng lẽ không có cách nào ức hiếp đám linh thú không có chút tu vi này sao?

Xỉ Nô thích nhìn dáng vẻ đám động vật nhỏ bị ngược, bởi vì lúc chúng bị hắn nắm cổ, đều vô lực không có chút phản kháng nào. Cuối cùng sự kiên nhẫn của Tư Đồ Yếm cũng đến cực hạn.

Hắn quay đầu nhìn về phía Xỉ Nô, hắn nhớ trăm năm trước tu vi của Xỉ Nô cũng không ra sao. Vào trận chiến Thần Ma, Xỉ Nô chỉ là một nhân vật phất cờ hò reo bên người Đại trưởng lão. Mà bây giờ, thế mà hắn ta lại được mời vào Côn Luân động phủ, được đối xử như "tiền bối".

Xỉ Nô cũng nhìn hắn, hắn ta chỉ cho là đệ tử này của Côn Luân động phủ sợ mình.

"Đưa nó cho ta, chỉ là một con mèo nhỏ thôi mà, có đáng gì đâu? Ngươi nhường cho ta, nói không chừng ta có thể nói tốt vài câu trước mặt Tam trưởng lão giúp ngươi. Biết đâu ông ta còn có thể cho ngươi làm thủ tịch đệ tử nữa." Xỉ Nô cười xoa tay, hắn ta nhìn chằm chằm lấy con mồi nhỏ yếu đuối không chớp mắt. Đã rất lâu rồi hắn ta không bắt được con linh thú sống nào, tay hắn ta cực kỳ ngứa ngáy rồi!

Tư Đồ Yếm buông Thẩm Diệu Âm xuống, hắn nói khẽ bên tai nàng: "Nhắm mắt lại, nàng đếm đến mười mấy số, đếm xong thì chúng ta sẽ về nhà."

Thẩm Diệu Âm làm theo, nhưng trong lòng nàng thì đang run lên, nàng cũng không biết Yến Quỳ đứng trước mặt mình này có đánh thắng được Xỉ

Nô không. Trong nguyên tác, Xỉ Nô có tiếng là ác nhân, Thẩm Diệu Âm cảm thấy trong lòng Xỉ Nô có bệnh.

Nguyên tác nhắc tới: "Mỗi lần Xỉ Nô vui vẻ sẽ đi bắt Linh thú rồi hành hạ nó đến chết. Trong quá trình hành hạ linh thú sẽ đạt được khoái cảm. Từng ấy năm tới nay, có không biết bao nhiêu linh thú trong giới Tu tiên bị hắn hạ độc thủ. Cuối cùng có một ngày, hắn gặp được Thẩm Nhu."

"Lúc Thẩm Nhu huyễn hóa thành một con nai con nằm mai phục, nàng bị Xỉ Nô thấy được."

Nguyên tác viết, sau cùng, Xỉ Nô bị chém chết dưới kiếm của Hứa Thừa Phong, là tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân. Mà Hứa Thừa Phong còn đấu với Xỉ Nô một hồi, cuối cùng khó khăn lắm mới chiến thắng. Nghĩ tới đây, cả người Thẩm Diệu Âm đều cảm thấy không ổn.

Các trưởng lão trong Côn Luân động phủ vì ổn định cái danh xưng "Đứng đầu thập nhị tiên môn", không tiếc dùng bất cứ giá nào lôi kéo các loại tu sĩ có tu vi cao. Mặc dù sở thích của Xỉ Nô ác liệt, nhưng Côn Luân động phủ nhìn trúng thực lực của bọn hắn, có thể được lôi kéo về, ít nhất điều này nói rõ thực lực của Xỉ Nô bây giờ không kém.

"Ngươi muốn đấu đơn với ta?" Đầu tiên, Xỉ Nô sững sờ, sau đó cười ha ha. Tiếng cười của hắn cứ như âm thanh gỗ mục lâu năm bị xé toạc, cực kỳ chói tai. Xỉ Nô cũng không ngờ một đệ tử môn ngoại nho nhỏ mà cũng dám đấu đơn với mình.

Tên tiểu tử trước mặt này, nhìn thế nào cũng giống như mấy đồ đệ bị coi như đỉnh lò kia của Yến Tu, nghĩ hẳn tu vi cũng không cao lắm.

"Một đệ tử nho nhỏ của Côn Luân động phủ, đúng là không biết trời cao đất rộng. Lúc trước ta phát huy sức mạnh thần kỳ trong trận chiến Thần Ma, không chừng ngươi còn đang uống sữa mẹ ấy! Bây giờ chỉ vì một con linh thú nhỏ mà muốn đấu đơn với ta? Ngươi đúng là không biết tự lượng sức

mình. Ngươi hẳn không biết, mấy loại linh thú như này, lúc bóp chặt cổ họng chúng, bọn chúng sẽ phát ra một kiểu âm thanh cực kỳ dễ nghe, bọn chúng..."

Tư Đồ Yếm cũng không có hứng thú nghe Xỉ Nô kể về sự tâm đắc của hắn ta.

Hắn thoáng ngưng thần, sau đó, trên bàn tay tụ ra ánh sáng thành hình lưỡi đao, từng luồng sáng bạc tỏa ra, linh kiếm của hắn chậm rãi hình thành chân thân.



Tiếng long gầm hí dài, kiếm khí tập kích người.

Trong tay Tư Đồ Yếm xuất hiện một thanh kiếm mỏng manh, linh kiếm lộ ra hàn ý bức người. Tư Đồ Yếm có chút hoài niệm nhìn thân kiếm, thanh kiếm này là Thanh Phong đạo nhân đưa cho hắn, tên là Nghi Quang.

Lúc hắn được tặng thanh kiếm này, không có danh tiếng gì, Tư Đồ Yếm dùng nó cũng chỉ vì thanh linh kiếm này do tự tay Thanh Phong rèn đúc, cũng không còn nguyên nhân nào khác.

Sau đó, hắn ngước mắt nhìn về phía Xỉ Nô, ánh mắt giống như lúc nhìn chư vị tiền bối vây công ở Côn Luân động phủ hồi ấy, trăm năm qua rồi, ánh mắt hắn hoàn toàn vẫn như trước đây, mỗi lần khai chiến, trong mắt luôn loáng thoáng tia lửa hưng phấn.

Ngay sau đó! Đầu ngón tay Tư Đồ Yếm khẽ nhúc nhích, từng ngọn lửa vụt ra từ tay hắn bay lên, ngọn lửa nóng rực thuần túy, hầm hập bức người. Đầu tiên Xỉ Nô hơi khựng lại, nhìn thấy linh hỏa quen thuộc này, cuối cùng hắn ta cũng nhớ ra.

Chỉ là lúc này đã quá muộn rồi, sau khi kịp phản ứng lại, Xỉ Nô muốn trốn chạy. Cửu thiên linh hỏa liền vây khốn hắn ta, bó chân trong hắn ta trong không gian nhỏ hẹp. Con ngươi Xỉ Nô vốn to đến đáng sợ, bây giờ như muốn nứt ra!

Mặc dù hắn ta không quen với gương mặt xa lạ trước mặt mình, nhưng hắn ta nhận ra thanh Nghi Quang, uy danh của thanh linh kiếm này vốn được truyền xa bắt đầu từ trận chiến Thần Ma. "Ngươi là...!"

Xỉ Nô còn chưa nói hết, đã ngã xuống.

Thẩm Diệu Âm không biết sau lưng xảy ra chuyện gì, nàng chỉ nghe thấy "rầm" một tiếng, âm thanh ngã xuống đất, thế là liền giật mình trong lòng. Tên biến thái kia!

Nàng tranh thủ thời gian quay đầu, lại trông thấy Yến Quỳ không bị thương dù chỉ một cọng tóc, hắn đang lau thân kiếm. Nàng đứng lên muốn nhìn tình hình trận chiến, có điều Yến Quỳ lại chặn tầm mắt của nàng: "Đừng nhìn, về cung đi."

Xem ra Yến Quỳ là cao thủ rồi!

Thẩm Diệu Âm cực kỳ biết điều, làm một nữ phụ, nàng am hiểu sâu rộng về việc bản thân không nên dính vào loại chuyện như cao thủ đánh nhau này. Yến Quỳ nói gì thì làm đó, ai bảo hắn lợi hại chứ? Với cả, dường như hắn không có tâm tư muốn hại nàng.

"Sao đột nhiên nàng lại xuất hiện trong phòng Yến Tu?" Tư Đồ Yếm vừa đi vừa hỏi nàng.

Thẩm Diệu Âm cảm thấy cái tên trước mặt có chút nhẹ nhàng, không phải những tên đệ tử có chữ lót là "yến" đều là đồ đệ thân cận của Tam trưởng lão hay sao, thế sao hắn lại chỉ mặt gọi đích danh tên "Yến Tu" của Tam trưởng lão? Chẳng lẽ cao thủ chính là kiểu không bị ràng buộc thế này à.

"Là ta xin tiểu thổ địa đưa ta tới nơi có linh uẩn hệ Hỏa, không ngờ trời xui đất khiến lại chạy tới trước mặt ngươi, vẫn phải đa tạ đạo hữu đã có ơn cứu giúp."

Tư Đồ Yếm có hơi sững sờ, nơi linh uẩn hệ Hỏa sung túc nhất? Không biết hắn nghĩ tới điều gì, đột nhiên cong môi nở nụ cười.

Thẩm Diệu Âm ở Côn Luân động phủ lâu như vậy, nàng chưa từng gặp gỡ một người nào có thể nói chuyện cùng. Bây giờ vất vả lắm mới gặp được tiểu đạo hữu gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn này, nàng không khỏi có chút vui sướng. Thế nhưng khi nàng lục trong nguyên tác, lại phát hiện trong nguyên tác không có nhắc qua cái tên Yến Quỳ này. Nàng hiểu, vị đạo hữu này đoán chừng không phải nhân vật mấu chốt gì.

"Vì sao tiên tử muốn gả cho Cẩn Dương tiên quân?" Tư Đồ Yếm thấy mặt nàng có vẻ hơi u sầu, cho là nàng không muốn trở lại Thanh Ly cung. Mà cũng đúng, Thanh Ly cũng quá lạnh lẽo, Thẩm Diệu Âm là một tiểu cô nương, nàng sợ nơi đó cũng là chuyện đương nhiên.

"Gả cho hắn là lựa chọn tốt nhất." Thẩm Diệu Âm biết vị đạo hữu trước mặt này không phải nhân vật mấu chốt gì xong thì cũng vui vẻ kết bạn trò chuyện với hắn. Cứ rời xa nam nữ chính là được, mấy vai phụ bọn họ phát triển quan hệ bạn bè với nhau hẳn cũng không phải việc lớn gì: "Gả cho Cẩn Dương tiên quân là cơ duyên đời này ta khó có được nhất." ***

Tư Đồ Yếm: Đột nhiên được tỏ tình, ta có chút chưa chuẩn bị xong, hay là Âm Âm nói lại lần nữa cho ta nghe đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Gả Thay Bị Sủng Hằng Ngày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook