Nữ Phụ Gả Thay Bị Sủng Hằng Ngày
Chương 57: Pn 3: Phiên Ngoại Của Ôn Chước Tuế (2)
Tác giả: Mãn Thiên Tinh
17/06/2021
Phượng Tiêu Tiêu không dám cử động.
Một bàn tay của nàng đang chống ở trên ngực của Ôn Chước Tuế, dưới bàn tay nàng có thể cảm nhận được tiếng nhịp tim của hắn đang đập mạnh. Một bàn tay khác của nàng đang nắm chặt góc chăn.
Có lẽ là bởi vì quá căng thẳng nên lòng bàn tay của nàng đã đổ chút mồ hôi.
“Sư…” Nàng định mở miệng nói nhưng suy nghĩ một chút, sau đó liền ngậm miệng lại. Lúc này không phải thời điểm để giải thích, nàng cũng không cần phải giải thích. Một lát nữa nàng sẽ từ từ trốn đi, coi như đêm nay chưa từng xảy ra chuyện gì.
Trên thực tế Phượng Tiêu Tiêu đã làm như vậy.
Nàng nhẹ nhàng chuồn ra ngoài mà không gây ra một tiếng động nào.
Đừng nói là lúc này bên trong phòng chỉ có ánh trăng lờ mờ, cho dù trong phòng không ánh sáng, chỗ nào cũng tối om, nàng cũng có thể không đụng bất kỳ thứ gì mà thuận lợi đi ra khỏi cửa. Bởi vì nàng quá quen thuộc với những đồ vật được sắp xếp trong phòng của Ôn Chước Tuế, tất cả đều đã được nàng nhớ kỹ trong đầu, vậy nên nàng không thể gây ra những lỗi cơ bản như vậy.
Trước khi ra ngoài, Phượng Tiêu Tiêu quay đầu lại nhìn thoáng qua sư tôn.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào má hắn, giờ phút này hắn cực kỳ đẹp.
Không đúng, sư tôn của nàng lúc nào cũng đẹp.
Nàng nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa nhưng nàng không quay về phòng của mình mà xoay người đi vào phòng luyện đan. Mấy năm nay, mỗi năm nàng đều tự nhốt mình trong phòng luyện đan, dốc sức nghiên cứu phương pháp luyện chế đan dược của Thẩm Diệu Âm. Cũng may thời gian của nàng không có uổng phí, trình độ luyện chế đan dược của nàng càng ngày càng lợi hại.
Đã từng là có người hâm mộ nàng, muốn mời nàng đi đến môn phái khác đảm nhiệm chức vụ dạy luyện chế đan dược. Nhưng Phượng Tiêu Tiêu và Ôn Chước Tuế giống nhau, đều không phải loại người thích nhiều quy tắc của các môn phái lớn. Mặc dù bầu không khí ở Tiên giới hiện tại đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng mà nàng vẫn không có hứng thú muốn gia nhập vào tông môn, đi làm sư tôn cho người khác.
Tất cả những linh đan diệu dược mà nàng luyện chế ra đều muốn tặng hết cho Ôn Chước Tuế.
Chỉ muốn tặng cho một mình hắn.
Bây giờ đã là nửa đêm canh ba, những hậu bối mới tới bái sư đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, xung quanh viện đều không có một bóng người, sẽ không có ai chú ý đến động tĩnh của phòng luyện đan.
Lúc này Phượng Tiêu Tiêu đang cầm Bổn Đan Thư ban sáng, nàng nghĩ hoài vẫn không hiểu, những dược liệu này rõ ràng nàng không có bỏ sai, làm sao lại luyện ra một linh đan diệu dược có tác dụng phụ kỳ lạ như thế.
Nàng nhìn một mâm những viên thuốc nhỏ đen tuyền kia, trong lòng cảm thấy đáng tiếc. Nàng tốn thời gian ba tháng, vất vả lắm mới có thể luyện chế ra được một mâm thuốc này, vốn muốn tặng cho sư tôn để bồi dưỡng thân thể.
Bây giờ thì tốt rồi.
Bồi dưỡng cái gì nữa.
Sau khi ăn xong, nói không chừng sư tôn sẽ biến thành một con mèo nhỏ. Nàng không cam lòng mà đem tất cả thuốc viên kia đổ vào lò luyện đan nấu lại một lần nữa.
Mấy năm nay Phượng Tiêu Tiêu ở bên cạnh Ôn Chước Tuế, dung mạo càng ngày càng xinh đẹp, dáng người cũng càng ngày càng đẹp. Nhưng là bất kể nàng có trở nên xinh đẹp như thế nào, thì chiều cao của nàng vẫn không thay đổi.
Mấy năm trước nàng chỉ cao đến bả vai của sư phụ nhưng đã nhiều năm trôi qua như thế nàng vẫn không cao lên. Cơm canh ăn một ngày ba bữa cũng coi như uổng phí, chiều cao của nàng vẫn là không phát triển.
Phượng Tiêu Tiêu cũng không phải là người chú trọng dung mạo, dù sao ở Hàn Cảnh này cũng cũng chỉ hai người là nàng và sư tôn. Cho dù nàng biến thành hình dạng nào, sư tôn chắc chắn cũng sẽ không ghét bỏ nàng. Huống hồ nàng thường xuyên ở đi xung quanh các lò luyện đan, trên mặt luôn là bị các loại đan dược biến thành con mèo nhỏ, nàng cũng không thèm để ý lắm. Nhưng là chiều cao hạn chế, nàng rất để ý!
Những lò luyện đan ở Tiên Giới đều rất cao rất lớn!
Đặc biệt là thứ mà Ôn Chước Tuế đưa cho nàng, khiến nàng mỗi khi luyện đan đều sẽ hoài nghi cuộc sống này.
Rõ ràng đồ ăn của mình và sư phụ đều giống nhau, nhưng tại sao hắn lại cao lại đẹp như thế.
Có đôi khi Phượng Tiêu Tiêu bỏ công sức ra nghiên cứu một chút về cách phát triển chiều cao nhưng những phương pháp nàng sưu tập đều có vẻ không đáng tin cậy. Vì thế nàng đã chấp nhận hiện thực, mỗi ngày đều phải dẫm lên một cái ghế nhỏ để luyện đan, từ trước đến nay nàng vẫn làm như thế.
Một tay nàng cầm Bổn Đan Thư, một tay cầm một cây gậy dài trộn đều các đan dược bên trong lò luyện đan to lớn.
Nàng liên tục điều chỉnh các nguyên vật liệu bỏ vào trong lò luyện đan, lò luyện chế đan dược cũng càng ngày càng đen. Sau đó, lò luyện đan dược này bắt đầu bốc lên từng trận khói đen.
Phượng Tiêu Tiêu thật là bất lực.
Nàng tuyệt vọng nhìn cái nồi nước đen kỳ quái này, trong lòng cảm thấy thứ này chắc chắn không thể đưa cho sư tôn uống. Nhưng mà nàng đã điều chế đến bước này rồi, bỏ dở nửa chừng thật sự là quá đáng tiếc.
Vì thế Phượng Tiêu Tiêu kiên trì thêm vào một dược liệu cuối cùng.
Sau đó nàng bắt đầu trộn lẫn tất cả lại với nhau.
Luyện đan dược là một công việc nhàm chán và phải mất một thời gian dài mới có thể thấy được hiệu quả.
Để luyện ra một đan dược cần phải tốn thời gian hai đến ba tháng, có một số đan dược muốn luyện ra được phải tốn mất hai ba năm để luyện chế. Nhưng mà Phượng Tiêu Tiêu không cảm thấy chán ghét công việc buồn tẻ này, bởi vì nàng có thể mượn lý do này, nhốt mình ở phòng luyện đan để không đi gặp sư tôn.
Nàng không muốn gặp hắn, bởi vì nàng là một đồ đệ không tốt.
Mỗi lần Phượng Tiêu Tiêu nghĩ đến điều này liền muốn thiết lập một lệnh cấm ở phòng luyện đan, không cho phép bất cứ ai đến gần.
Thời gian sư tôn và nàng trò chuyện trong hai năm qua rõ ràng đã giảm xuống rất nhiều. Ngoại trừ việc hắn cần nhiều thời gian để hồi phục ma lực, giữa hai người thầy trò bọn họ dường như thật sự không có gì để nói.
Phượng Tiêu Tiêu nhớ khi nàng còn nhỏ, nàng đã nói rất nhiều với Ôn Nhược Tuế. Nhưng chỉ có một mình nàng nói, sư tôn cũng không nói nhiều, hắn vẫn luôn lặng lẽ lắng nghe nàng nói chuyện.
Bây giờ nghĩ lại, hình như nàng không hiểu sư tôn. Bởi vì trước kia nàng luôn luôn lải nhải cho nên nàng mới nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai thầy trò rất thân thiết. Nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không phải như vậy. Nàng không hiểu Ôn Chước Tuế.
Ôn Chước Tuế chưa bao giờ kể cho nàng nghe về quá khứ của hắn.
Phượng Tiêu Tiêu trước kia có lẽ sẽ nói bóng nói gió để hỏi hắn, hy vọng hắn có thể nói với nàng nhiều hơn về quá khứ của hắn. Nhưng hiện tại nàng sẽ không làm như vậy, đương nhiên nàng muốn biết quá khứ của Ôn Chước Tuế, muốn biết trước đây hắn đã từng gặp những ai, muốn biết hắn có thích tiên tử nào hay không. Nhưng những câu hỏi này nàng không thể thốt ra miệng.
Nàng cảm thấy mình không xứng để biết.
Phượng Tiêu Tiêu càng nghĩ càng sâu, vẻ mặt vốn đã bất áy náy lại càng là trở nên hiu quạnh hơn.
Nàng không để ý rằng bầu trời bên ngoài đã sáng lên, bởi vì nàng vẫn đang lo lắng về viên thuốc màu đen kỳ lạ bên trong lò luyện đan của mình. Một lúc sau cuối cùng nàng cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn!
Lòng bàn tay của nàng đột nhiên biến thành móng vuốt mèo đầy lông lá! Nàng ngay lập tức nhận ra có điều gì không ổn, nhưng đã quá muộn rồi! Khi nàng nghĩ ra được điều gì, nàng lại biến thành mèo trắng nhỏ một lần nữa!
Hơn nữa lần này vận khí của nàng không tốt, nàng biến thành một con mèo trắng ướt sũng.
Nước của lò luyện đan nóng rực đã thiêu cháy lông của nàng, vừa rồi nàng chưa kịp giẫm lên cái ghế nhỏ, bây giờ nàng đã rơi vào bên trong lò luyện đan to lớn này.
Xung quanh nàng đều là nước nóng của lò luyện đan, nàng giơ móng vuốt mèo của mình cố gắng hết sức vùng vẫy trong biển lửa này. Nhưng sự giãy giụa của nàng thật sự uổng phí, không biết có phải là bản năng phản ứng của mèo hay không, từ sau khi Phượng Tiêu Tiêu biến thành mèo, nàng sẽ hoảng sợ khi gặp nước, huống chi bây giờ bản thân còn đang ở bên trong lò luyện đan.
Nàng đang rất tuyệt vọng.
Không ngờ đan dược mình luyện chế lâu như vậy, cuối cùng bản thân lại chôn vùi trong đó, thật là nực cười.
Phượng Tiêu Tiêu dùng móng vuốt nhỏ ra sức vùng vẫy, nhưng hiện tại lò luyện đan này đối nàng mà nói là rất cao lớn, nàng không có cách nào để trốn thoát ra ngoài.
Nếu không… Hay là thôi đi.
Lỗ tai mèo nhỏ cụp xuống dưới.
Sư tôn đã khỏi bệnh rồi.
Hắn cũng sắp có đệ tử mới.
Ta đã không còn tâm nguyện nào khác.
Nàng nghĩ tới những chuyện sau này, đột nhiên từ bỏ ham muốn sống sót của mình. Nàng đã mệt mỏi, nàng không muốn tiếp tục bị tra tấn như vậy nữa.
Mèo trắng nhắm mắt lại, ngoan ngoãn đứng ở dưới đáy lò. Ngọn lửa nóng rực đang thiêu đốt móng vuốt nhỏ của nàng nhưng nàng vẫn là thờ ơ đứng tại chỗ.
“Tại sao ngươi lại ở đây?!”
Đột nhiên, một âm thanh quen thuộc vang lên.
Nàng vẫn chưa biết được chuyện gì đang xảy ra, ngay sau đó nàng được một bàn tay to lớn bế lên, hắn đã cứu nàng thoát khỏi biển lửa.
Ôn Chước Tuế một giấc ngủ dậy không thấy nhóc con ở bên cạnh, trong lòng hắn cảm thấy có chút bất an. Vì thế hắn tìm khắp phòng mình vẫn không thấy bóng dáng của mèo nhỏ.
Vừa rồi khi hắn đi vào phòng luyện đan này, hắn vẫn chưa phát hiện ra nàng. Chỉ là trước khi hắn chuẩn bị rời đi, trong lòng hắn có một dự cảm không thể giải thích được liền muốn đến bên bếp lửa nhìn xem. Quả nhiên...
“Bị nướng đến hồ đồ rồi sao? Tại sao không gọi ta đến giúp?” Hai tay Ôn Chước Tuế giơ mèo con lên, chỉ thấy lông trên người nó đều ướt sũng trông vô cùng thảm hại.
Thịt đệm dưới lòng bàn chân của tiểu gia hỏa này vốn dĩ là màu hồng nhạt, nhưng bây giờ đã biến thành nửa hồng nửa đen, nhìn là biết bị bỏng nên mới trở thành như thế này.
Đã trở thành như thế rồi, tại sao lại ngang ngược như thế không chịu kêu hắn tới giúp?
Chẳng lẽ nhóc này....
Trong lòng Ôn Chước Tuế bỗng hiện lên một suy đoán chẳng lành.
Sau đó sắc mặt của hắn trầm xuống, gõ thật mạnh vào đầu của mèo trắng, “Ngươi lại suy nghĩ cái gì thế? Có biết ta…” Hắn nói được một nửa thì dừng lại.
Nhóc mèo ủ rũ cụp đuôi xuống, bộ dạng bi thương còn hơn cả cái chết.
Đã ra nông nỗi này rồi, rất khó để dạy bảo nó.
Ôn Chước Tuế dùng tay áo của mình lau khô vết nước trên móng vuốt của mèo con, bởi vì móng vuốt nhỏ bị phỏng, cho nên mỗi một động tác của hắn đều sẽ ảnh hưởng đến vết thương trên bàn chân của nó. “Meo…” Mèo con cúi đầu kêu lên một tiếng.
“Bây giờ thì biết đau rồi sao?” Hắn bất mãn nhéo nhéo lỗ tai nhỏ của nó, còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng nhìn bộ dạng dở sống dở chết của nó, trong lòng Ôn Chước Tuế đột nhiên nổi lên một sự lo lắng.
Mang mèo con về phòng, Ôn Chước Tuế đặt nó ở trên tấm nệm mềm mại, mèo con an phận làm theo, không dám cử động.
Phượng Tiêu Tiêu đương nhiên không thể nhúc nhích, móng vuốt nhỏ của nàng bây giờ đau vô cùng, giống như là bị phế đi vậy. Hơn nữa vẻ mặt của sư tôn hiện tại vô cùng không tốt.
Thật sự không tốt.
Phượng Tiêu Tiêu chưa bao giờ thấy hắn tức giận đến như vậy, lúc hắn nhìn nàng, trong ánh mắt hắn luôn có vài phần ý cười. Cho dù không có ý cười thì vẻ mặt của hắn cũng sẽ vô cùng dịu dàng.
Không giống như bây giờ……
Ánh mắt của hắn lạnh như băng.
Nàng đương nhiên không dám nhúc nhích.
Nàng cảm thấy nàng thật sự chọc giận sư tôn rồi, hắn muốn đem nàng đi hầm canh.
Ôn Chước Tuế pha nước tắm thảo dược, sau đó ôm mèo con bỏ vào nước thuốc.
Phượng Tiêu Tiêu thật sự không muốn đụng vào nước! Móng vuốt của nàng vừa mới đụng phải thuốc tắm, toàn bộ lông trên lưng lập tức dựng ngược lên.
“Meo...” Nàng đáng thương kêu lên một tiếng.
“Không được sự cho phép của ta, ngươi không được rời khỏi bồn tắm này.” Ôn Chước Tuế biết nó muốn làm gì, hắn lập tức bác bỏ yêu cầu của tiểu gia hỏa kia, thuận tiện kéo móng vuốt nhỏ của nó lên, xem xét cẩn thận.
Bị thương quá nặng, chỉ sợ một tháng sau sẽ không thể tự bước đi được. Hắn cau mày, lấy ra thuốc mỡ ở trong ngực, từ từ bôi lên móng vuốt bị phỏng của tiểu bạch miêu.
Thuốc mỡ mát mát lạnh lạnh, Phượng Tiêu Tiêu nhớ rõ đây là thuốc mà nàng tặng cho Ôn Chước Tuế.
Thuốc này rất lợi hại, bất kể là vết thương gì cũng có thể nhanh chóng được chữa lành.
Lúc trước khi luyện chế nó đã hao tốn một lượng lớn công phu của Phượng Tiêu Tiêu, thậm chí còn khiến nàng bị thương tay.
Nhìn vào lượng dùng của lọ thuốc mỡ này, chẳng lẽ trước kia hắn chưa từng
dùng nó sao?
Tại sao vậy.
Thứ này đã làm nàng hao tốn rất nhiều sức lực đó.
Mèo nhỏ ủ rũ gục đầu vào bên trong bồn tắm thuốc, mặc cho hắn tùy ý kéo móng vuốt nhỏ của nó như thế nào, nó cũng không có phản ứng gì, giống
như chịu một đả kích rất lớn.
Ôn Chước Tuế vô tình liếc nó một cái, sau đó dùng một cái mềm sạch sẽ bế nó lên. Nhóc con cực kỳ mà ngoan ngoãn, nó muốn vùng vẫy một chút, như khi thấy nó vùng vẫy Ôn Chước Tuế liền ôm nó vào trong lòng. ***
Màn đêm lại buông xuống một lần nữa, mèo con đã bị hắn quấn vào trong chăn.
Chẳng qua lần này không siết chặt giống như lần trước, còn chừa lại một chút khe hở cho nó.
Phượng Tiêu Tiêu ngủ ở bên cạnh hắn mà trong lòng lo sợ bất an, nàng căn bản không có tâm tư để ngủ, tất cả những thứ nàng nghĩ trong đầu lúc này “Chỉ mong lát nữa biến lại thành hình người sẽ không bị sư tôn nhìn thấy.”
Nàng cứ thấp thỏm bất an như thế. Cho đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, hình dáng mèo trắng của Phượng Tiêu Tiêu từ từ biến lại về hình người. Phản ứng đầu tiên của nàng là muốn bỏ chạy, sau đó nàng lập tức hành động, đứng dậy và chạy đi một cách nhanh chóng.
Mặc dù nàng đã biến trở lại hình người nhưng vết thương trên người nàng không biến mất. Lúc này chân nhỏ của nàng đều bị phỏng, dưới lòng bàn chân truyền đến một cảm giác nóng rát dữ dội. Chỉ cần nàng di chuyển một chút trên chiếc nệm êm ái kia đều sẽ động đến vết thương ở chân.
Mỗi bước chân đều đau đến chết đi sống lại, nàng chậm rãi dịch xuống giường, sau đó chạy nhanh về phòng luyện đan, tiếp tục công việc luyện đan còn đang dang dở.
Nếu nàng không đoán sai, những dược liệu nàng sử dụng lần này đều là chính xác, sau khi uống xong viên thuốc này, chắc là có thể giải trừ tác dụng phụ biến thành mèo vào ban ngày trên người nàng.
Nhưng luyện đan là một việc lâu dài, mỗi đêm nàng chỉ có thể lẻn vào phòng luyện đan. Đợi đến khi trời sắp sáng, nàng lập tức rón ra rón rén quay trở lại bên cạnh Ôn Chước Tuế. Cứ như vậy, khi hắn ngủ dậy, mèo con vẫn yên lặng nằm ở bên cạnh hắn.
Mấy tháng nay Phượng Tiêu Tiêu đều làm việc và nghỉ ngơi như vậy. Những đệ tử đến đây bái sư cũng đều bị Ôn Chước Tuế đuổi đi, nhưng nàng vẫn chưa luyện chế xong đan dược.
“Nhóc con, ngươi nói xem Tiêu Tiêu đã đi đâu?” Ôn Chước Tuế ôm mèo con vào trong ngực, ngón tay hắn chậm rãi gãi đầu nó. Nhưng giọng điệu của hắn rất là rầu rĩ.
Mèo con ở trong lòng ngực hắn ngáp một cái, sau đó thay đổi tư thế rồi ngủ tiếp.
Nàng không định trả lời câu hỏi của Ôn Chước Tuế.
Phượng Tiêu Tiêu cảm thấy như thế này thật tốt, nàng không cần gặp hắn nhưng lại có thể luôn luôn ở bên cạnh hắn. Nếu như có thể, nàng đồng ý duy trì hình dạng mèo con này ở bên cạnh hắn, đi theo hắn.
“Chúng ta đi tìm nàng có được không?” Ôn Chước Tuế nhéo nhéo lỗ tai của nhóc kia.
Lúc đầu hắn ôm mèo con còn có chút kiềm chế, nhưng sau vài tháng đã trở
thành thói quen của hắn. Thấy nhóc này liên tục ngáp ngắn ngáp dài, hắn
liền nắm lấy cái đuôi của mèo con.
Lông của mèo con lập tức dựng lên.
“Rõ ràng cái đuôi đáng yêu như thế, tại sao không cho ta đụng một chút?” Giọng nói của hắn rất là nghi hoặc.
Phượng Tiêu Tiêu hoàn toàn tự bế, nàng không muốn trả lời câu hỏi này. Thời gian chậm rãi trôi qua, Ôn Chước Tuế đã gần nửa năm không gặp Tiêu Tiêu.
Hắn gần đây rất dễ nổi cáu, có đôi khi hắn đọc sách cũng có chữ nào vào đầu.
Hiện tại trời vẫn chưa tối, hắn nhìn lên bầu trời, sau đó ánh mắt lại nhìn sang mèo con đang ngủ trên giường của hắn.
Những con mèo khác này nuôi mấy tháng đã sớm mập lên. Nhưng nhóc mèo này hắn nuôi nửa năm rồi vẫn gầy như cũ.
Lại nói bên trong không có quỷ, hắn thật sự không tin.
Lúc đầu hắn muốn xem Tiêu Tiêu có thể giả vờ được bao lâu, muốn xem thử giữa hắn và Tiêu Tiêu ai kiên nhẫn hơn.
Nhưng kết quả nằm ngoài dự đoán của hắn, hắn không thể kiên nhẫn bằng Tiêu Tiêu.
Ôn Chước Tuế thậm chí còn cảm thấy nếu như hắn không chọc thủng lớp giấy này thì Tiêu Tiêu có thể sẽ giả làm mèo con suốt đời. Nàng không định uống thuốc giải sao?
Ôn Chước Tuế tâm sự nặng nề ném cuốn sách xuống, dập tắt ngọn nến trong phòng, sau đó lên giường đi ngủ. ***
Phượng Tiêu Tiêu đương nhiên muốn biến trở lại a!
Nàng muốn biến trở lại hơn bất cứ ai khác!
Nhưng đan dược nàng còn chưa luyện xong, đêm nay chính là đêm thu hoạch thành quả, nàng nhanh chóng chạy đến đợi bên lò luyện đan.
Cuối cùng nàng cũng đợi được trời hoàn toàn tối xuống, nàng từ hình dạng của mèo con biến trở lại thành hình người. Khi nàng rón ra rón rén muốn bước xuống giường, có bàn tay đột nhiên hung hăng nắm lấy cánh tay nàng.
Ánh mắt của Ôn Chước Tuế thâm trầm, giọng nói của hắn dịu dàng hơn so với ngày thường, nhưng sắc mặt của hắn lại kém hơn so với những lần trước: “Tiêu Tiêu, đã lâu không gặp.” Phượng Tiêu Tiêu:…
“Sư tôn, người nghe con giải thích.” Nàng muốn vì bản thân mà giải thích nói: “Đệ tử không cố ý muốn lừa gạt sư tôn, chuyện biến hóa này thật ra đệ tử cũng không khống chế được. Hôm nay con luyện xong đan dược mới, chắc chắn sẽ không xảy ra tình huống như vậy nữa.”
Ôn Chước Tuế đứng dậy, vẫn nắm chặt tay nàng không buông ra: “Mặc dù bị biến thành mèo con nhưng ngươi vẫn có thể dùng linh lực để báo cho ta biết chuyện này mà. Tại sao ngươi lại không nói?”
Lông mày Phượng Tiêu Tiêu càng nhíu càng chặt hơn, nàng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nàng không muốn lừa gạt Ôn Chước Tuế nữa.
“Nếu như nói cho sư tôn biết, sư tôn sẽ…” Nàng nói tới đây rồi lại không nói tiếp nữa. Tâm ý của nàng đã biểu lộ quá rõ ràng.
“Mau uống thuốc giải đi.” Hắn nhìn thấy nàng không muốn nói, sau đó liền thay đổi đề tài: “Ta đã lâu rồi chưa được gặp ngươi, mau mau biến trở về để ta ngắm cho kỹ.”
Những lời này rất bình thường nhưng khi Phượng Tiêu Tiêu nghe thấy khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên.
Nàng nắm chặt lấy góc chăn, sau đó liên tục gật gật đầu, lập tức chạy tới phòng luyện đan lấy đan dược ra.
Sau khi uống xong đan dược này, phản ứng kỳ lạ trên người nàng cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất. Nhưng khi nàng quay lại phòng của Ôn Chước Tuế một lần nữa, phản ứng kỳ quái kia đột nhiên ập đến, Phượng Tiêu Tiêu choáng váng đầu óc, đợi đến khi nàng mở mắt ra một lần nữa, nàng phát hiện mọi thứ trước mắt đều trở nên thật lớn! Đặc biệt là Ôn Chước Tuế.
Hắn trở nên cao hơn.
Nàng vội vội vàng vàng chạy tới, nhưng nàng không ngờ rằng khi đi ngang qua gương, nàng lại thấy được hình dạng hiện tại của mình —— Phượng Tiêu Tiêu rất muốn khóc!
Tại sao đan dược mà nàng luyện ra luôn luôn có vấn đề?
Không phải chứ!
Nàng đáng thương ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt tràn đầy hoài nghi về cuộc sống.
Mãi đến khi có một đôi tay quen thuộc bế nàng từ dưới đất lên ôm vào trong lòng.
“Thôi đi, lần sau ta sẽ đích thân luyện đan dược. Dựa theo phương pháp của Tiêu Tiêu, không biết chừng sẽ bị biến thành một nhóc tì khác nữa.” Ôn Chước Tuế nhìn thỏ trắng nhỏ trong lồng ngực mình, trong giọng nói pha lẫn tiếng cười.
Thỏ con cụp tai xuống, ngồi ngay ngắn trên đầu gối, vẻ mặt lộ ra biểu cảm không thể tin được.
Từ nhỏ mèo trắng biến thành thỏ trắng, đây là dược hiệu gì thế này!
Nàng có chút đứng không vững mà ngã xuống giường, nhưng sau đó một vòng tay ấm áp ôm chặt nàng: “Thật đáng yêu.” Hắn xoa xoa đầu của thỏ con, sau đó nhéo lỗ tai của nhóc lên, từ từ hôn một cái.
Phượng Tiêu Tiêu choáng váng rồi. Chẳng lẽ sư tôn thích động vật nhỏ sao?
Nếu như hắn thích, nàng có thể cố gắng một chút để duy trì hình dạng này.
“A.” Ôn Chước Tuế đem tiểu gia hỏa kia bỏ vào trong chăn một lần nữa, nhẹ giọng nói: “Tại sao bộ dạng của ngươi… nhìn có vẻ ngốc nghếch vậy?” Lỗ tai Phượng Tiêu Tiêu dựng lên, vẻ mặt nghi hoặc, chuẩn bị lắng nghe lời dạy dỗ.
Nhưng sau đó bàn tay của Ôn Chước Tuế ấn lỗ tai nàng xuống, nhẹ giọng nói, “Ngủ ngon, ngày mai ta sẽ nói với ngươi… Đợi ngươi chủ động nói chuyện với ta thật quá khó khăn, vẫn nên để ta chủ động đi.”
------oOo------
Một bàn tay của nàng đang chống ở trên ngực của Ôn Chước Tuế, dưới bàn tay nàng có thể cảm nhận được tiếng nhịp tim của hắn đang đập mạnh. Một bàn tay khác của nàng đang nắm chặt góc chăn.
Có lẽ là bởi vì quá căng thẳng nên lòng bàn tay của nàng đã đổ chút mồ hôi.
“Sư…” Nàng định mở miệng nói nhưng suy nghĩ một chút, sau đó liền ngậm miệng lại. Lúc này không phải thời điểm để giải thích, nàng cũng không cần phải giải thích. Một lát nữa nàng sẽ từ từ trốn đi, coi như đêm nay chưa từng xảy ra chuyện gì.
Trên thực tế Phượng Tiêu Tiêu đã làm như vậy.
Nàng nhẹ nhàng chuồn ra ngoài mà không gây ra một tiếng động nào.
Đừng nói là lúc này bên trong phòng chỉ có ánh trăng lờ mờ, cho dù trong phòng không ánh sáng, chỗ nào cũng tối om, nàng cũng có thể không đụng bất kỳ thứ gì mà thuận lợi đi ra khỏi cửa. Bởi vì nàng quá quen thuộc với những đồ vật được sắp xếp trong phòng của Ôn Chước Tuế, tất cả đều đã được nàng nhớ kỹ trong đầu, vậy nên nàng không thể gây ra những lỗi cơ bản như vậy.
Trước khi ra ngoài, Phượng Tiêu Tiêu quay đầu lại nhìn thoáng qua sư tôn.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào má hắn, giờ phút này hắn cực kỳ đẹp.
Không đúng, sư tôn của nàng lúc nào cũng đẹp.
Nàng nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa nhưng nàng không quay về phòng của mình mà xoay người đi vào phòng luyện đan. Mấy năm nay, mỗi năm nàng đều tự nhốt mình trong phòng luyện đan, dốc sức nghiên cứu phương pháp luyện chế đan dược của Thẩm Diệu Âm. Cũng may thời gian của nàng không có uổng phí, trình độ luyện chế đan dược của nàng càng ngày càng lợi hại.
Đã từng là có người hâm mộ nàng, muốn mời nàng đi đến môn phái khác đảm nhiệm chức vụ dạy luyện chế đan dược. Nhưng Phượng Tiêu Tiêu và Ôn Chước Tuế giống nhau, đều không phải loại người thích nhiều quy tắc của các môn phái lớn. Mặc dù bầu không khí ở Tiên giới hiện tại đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng mà nàng vẫn không có hứng thú muốn gia nhập vào tông môn, đi làm sư tôn cho người khác.
Tất cả những linh đan diệu dược mà nàng luyện chế ra đều muốn tặng hết cho Ôn Chước Tuế.
Chỉ muốn tặng cho một mình hắn.
Bây giờ đã là nửa đêm canh ba, những hậu bối mới tới bái sư đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, xung quanh viện đều không có một bóng người, sẽ không có ai chú ý đến động tĩnh của phòng luyện đan.
Lúc này Phượng Tiêu Tiêu đang cầm Bổn Đan Thư ban sáng, nàng nghĩ hoài vẫn không hiểu, những dược liệu này rõ ràng nàng không có bỏ sai, làm sao lại luyện ra một linh đan diệu dược có tác dụng phụ kỳ lạ như thế.
Nàng nhìn một mâm những viên thuốc nhỏ đen tuyền kia, trong lòng cảm thấy đáng tiếc. Nàng tốn thời gian ba tháng, vất vả lắm mới có thể luyện chế ra được một mâm thuốc này, vốn muốn tặng cho sư tôn để bồi dưỡng thân thể.
Bây giờ thì tốt rồi.
Bồi dưỡng cái gì nữa.
Sau khi ăn xong, nói không chừng sư tôn sẽ biến thành một con mèo nhỏ. Nàng không cam lòng mà đem tất cả thuốc viên kia đổ vào lò luyện đan nấu lại một lần nữa.
Mấy năm nay Phượng Tiêu Tiêu ở bên cạnh Ôn Chước Tuế, dung mạo càng ngày càng xinh đẹp, dáng người cũng càng ngày càng đẹp. Nhưng là bất kể nàng có trở nên xinh đẹp như thế nào, thì chiều cao của nàng vẫn không thay đổi.
Mấy năm trước nàng chỉ cao đến bả vai của sư phụ nhưng đã nhiều năm trôi qua như thế nàng vẫn không cao lên. Cơm canh ăn một ngày ba bữa cũng coi như uổng phí, chiều cao của nàng vẫn là không phát triển.
Phượng Tiêu Tiêu cũng không phải là người chú trọng dung mạo, dù sao ở Hàn Cảnh này cũng cũng chỉ hai người là nàng và sư tôn. Cho dù nàng biến thành hình dạng nào, sư tôn chắc chắn cũng sẽ không ghét bỏ nàng. Huống hồ nàng thường xuyên ở đi xung quanh các lò luyện đan, trên mặt luôn là bị các loại đan dược biến thành con mèo nhỏ, nàng cũng không thèm để ý lắm. Nhưng là chiều cao hạn chế, nàng rất để ý!
Những lò luyện đan ở Tiên Giới đều rất cao rất lớn!
Đặc biệt là thứ mà Ôn Chước Tuế đưa cho nàng, khiến nàng mỗi khi luyện đan đều sẽ hoài nghi cuộc sống này.
Rõ ràng đồ ăn của mình và sư phụ đều giống nhau, nhưng tại sao hắn lại cao lại đẹp như thế.
Có đôi khi Phượng Tiêu Tiêu bỏ công sức ra nghiên cứu một chút về cách phát triển chiều cao nhưng những phương pháp nàng sưu tập đều có vẻ không đáng tin cậy. Vì thế nàng đã chấp nhận hiện thực, mỗi ngày đều phải dẫm lên một cái ghế nhỏ để luyện đan, từ trước đến nay nàng vẫn làm như thế.
Một tay nàng cầm Bổn Đan Thư, một tay cầm một cây gậy dài trộn đều các đan dược bên trong lò luyện đan to lớn.
Nàng liên tục điều chỉnh các nguyên vật liệu bỏ vào trong lò luyện đan, lò luyện chế đan dược cũng càng ngày càng đen. Sau đó, lò luyện đan dược này bắt đầu bốc lên từng trận khói đen.
Phượng Tiêu Tiêu thật là bất lực.
Nàng tuyệt vọng nhìn cái nồi nước đen kỳ quái này, trong lòng cảm thấy thứ này chắc chắn không thể đưa cho sư tôn uống. Nhưng mà nàng đã điều chế đến bước này rồi, bỏ dở nửa chừng thật sự là quá đáng tiếc.
Vì thế Phượng Tiêu Tiêu kiên trì thêm vào một dược liệu cuối cùng.
Sau đó nàng bắt đầu trộn lẫn tất cả lại với nhau.
Luyện đan dược là một công việc nhàm chán và phải mất một thời gian dài mới có thể thấy được hiệu quả.
Để luyện ra một đan dược cần phải tốn thời gian hai đến ba tháng, có một số đan dược muốn luyện ra được phải tốn mất hai ba năm để luyện chế. Nhưng mà Phượng Tiêu Tiêu không cảm thấy chán ghét công việc buồn tẻ này, bởi vì nàng có thể mượn lý do này, nhốt mình ở phòng luyện đan để không đi gặp sư tôn.
Nàng không muốn gặp hắn, bởi vì nàng là một đồ đệ không tốt.
Mỗi lần Phượng Tiêu Tiêu nghĩ đến điều này liền muốn thiết lập một lệnh cấm ở phòng luyện đan, không cho phép bất cứ ai đến gần.
Thời gian sư tôn và nàng trò chuyện trong hai năm qua rõ ràng đã giảm xuống rất nhiều. Ngoại trừ việc hắn cần nhiều thời gian để hồi phục ma lực, giữa hai người thầy trò bọn họ dường như thật sự không có gì để nói.
Phượng Tiêu Tiêu nhớ khi nàng còn nhỏ, nàng đã nói rất nhiều với Ôn Nhược Tuế. Nhưng chỉ có một mình nàng nói, sư tôn cũng không nói nhiều, hắn vẫn luôn lặng lẽ lắng nghe nàng nói chuyện.
Bây giờ nghĩ lại, hình như nàng không hiểu sư tôn. Bởi vì trước kia nàng luôn luôn lải nhải cho nên nàng mới nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai thầy trò rất thân thiết. Nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không phải như vậy. Nàng không hiểu Ôn Chước Tuế.
Ôn Chước Tuế chưa bao giờ kể cho nàng nghe về quá khứ của hắn.
Phượng Tiêu Tiêu trước kia có lẽ sẽ nói bóng nói gió để hỏi hắn, hy vọng hắn có thể nói với nàng nhiều hơn về quá khứ của hắn. Nhưng hiện tại nàng sẽ không làm như vậy, đương nhiên nàng muốn biết quá khứ của Ôn Chước Tuế, muốn biết trước đây hắn đã từng gặp những ai, muốn biết hắn có thích tiên tử nào hay không. Nhưng những câu hỏi này nàng không thể thốt ra miệng.
Nàng cảm thấy mình không xứng để biết.
Phượng Tiêu Tiêu càng nghĩ càng sâu, vẻ mặt vốn đã bất áy náy lại càng là trở nên hiu quạnh hơn.
Nàng không để ý rằng bầu trời bên ngoài đã sáng lên, bởi vì nàng vẫn đang lo lắng về viên thuốc màu đen kỳ lạ bên trong lò luyện đan của mình. Một lúc sau cuối cùng nàng cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn!
Lòng bàn tay của nàng đột nhiên biến thành móng vuốt mèo đầy lông lá! Nàng ngay lập tức nhận ra có điều gì không ổn, nhưng đã quá muộn rồi! Khi nàng nghĩ ra được điều gì, nàng lại biến thành mèo trắng nhỏ một lần nữa!
Hơn nữa lần này vận khí của nàng không tốt, nàng biến thành một con mèo trắng ướt sũng.
Nước của lò luyện đan nóng rực đã thiêu cháy lông của nàng, vừa rồi nàng chưa kịp giẫm lên cái ghế nhỏ, bây giờ nàng đã rơi vào bên trong lò luyện đan to lớn này.
Xung quanh nàng đều là nước nóng của lò luyện đan, nàng giơ móng vuốt mèo của mình cố gắng hết sức vùng vẫy trong biển lửa này. Nhưng sự giãy giụa của nàng thật sự uổng phí, không biết có phải là bản năng phản ứng của mèo hay không, từ sau khi Phượng Tiêu Tiêu biến thành mèo, nàng sẽ hoảng sợ khi gặp nước, huống chi bây giờ bản thân còn đang ở bên trong lò luyện đan.
Nàng đang rất tuyệt vọng.
Không ngờ đan dược mình luyện chế lâu như vậy, cuối cùng bản thân lại chôn vùi trong đó, thật là nực cười.
Phượng Tiêu Tiêu dùng móng vuốt nhỏ ra sức vùng vẫy, nhưng hiện tại lò luyện đan này đối nàng mà nói là rất cao lớn, nàng không có cách nào để trốn thoát ra ngoài.
Nếu không… Hay là thôi đi.
Lỗ tai mèo nhỏ cụp xuống dưới.
Sư tôn đã khỏi bệnh rồi.
Hắn cũng sắp có đệ tử mới.
Ta đã không còn tâm nguyện nào khác.
Nàng nghĩ tới những chuyện sau này, đột nhiên từ bỏ ham muốn sống sót của mình. Nàng đã mệt mỏi, nàng không muốn tiếp tục bị tra tấn như vậy nữa.
Mèo trắng nhắm mắt lại, ngoan ngoãn đứng ở dưới đáy lò. Ngọn lửa nóng rực đang thiêu đốt móng vuốt nhỏ của nàng nhưng nàng vẫn là thờ ơ đứng tại chỗ.
“Tại sao ngươi lại ở đây?!”
Đột nhiên, một âm thanh quen thuộc vang lên.
Nàng vẫn chưa biết được chuyện gì đang xảy ra, ngay sau đó nàng được một bàn tay to lớn bế lên, hắn đã cứu nàng thoát khỏi biển lửa.
Ôn Chước Tuế một giấc ngủ dậy không thấy nhóc con ở bên cạnh, trong lòng hắn cảm thấy có chút bất an. Vì thế hắn tìm khắp phòng mình vẫn không thấy bóng dáng của mèo nhỏ.
Vừa rồi khi hắn đi vào phòng luyện đan này, hắn vẫn chưa phát hiện ra nàng. Chỉ là trước khi hắn chuẩn bị rời đi, trong lòng hắn có một dự cảm không thể giải thích được liền muốn đến bên bếp lửa nhìn xem. Quả nhiên...
“Bị nướng đến hồ đồ rồi sao? Tại sao không gọi ta đến giúp?” Hai tay Ôn Chước Tuế giơ mèo con lên, chỉ thấy lông trên người nó đều ướt sũng trông vô cùng thảm hại.
Thịt đệm dưới lòng bàn chân của tiểu gia hỏa này vốn dĩ là màu hồng nhạt, nhưng bây giờ đã biến thành nửa hồng nửa đen, nhìn là biết bị bỏng nên mới trở thành như thế này.
Đã trở thành như thế rồi, tại sao lại ngang ngược như thế không chịu kêu hắn tới giúp?
Chẳng lẽ nhóc này....
Trong lòng Ôn Chước Tuế bỗng hiện lên một suy đoán chẳng lành.
Sau đó sắc mặt của hắn trầm xuống, gõ thật mạnh vào đầu của mèo trắng, “Ngươi lại suy nghĩ cái gì thế? Có biết ta…” Hắn nói được một nửa thì dừng lại.
Nhóc mèo ủ rũ cụp đuôi xuống, bộ dạng bi thương còn hơn cả cái chết.
Đã ra nông nỗi này rồi, rất khó để dạy bảo nó.
Ôn Chước Tuế dùng tay áo của mình lau khô vết nước trên móng vuốt của mèo con, bởi vì móng vuốt nhỏ bị phỏng, cho nên mỗi một động tác của hắn đều sẽ ảnh hưởng đến vết thương trên bàn chân của nó. “Meo…” Mèo con cúi đầu kêu lên một tiếng.
“Bây giờ thì biết đau rồi sao?” Hắn bất mãn nhéo nhéo lỗ tai nhỏ của nó, còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng nhìn bộ dạng dở sống dở chết của nó, trong lòng Ôn Chước Tuế đột nhiên nổi lên một sự lo lắng.
Mang mèo con về phòng, Ôn Chước Tuế đặt nó ở trên tấm nệm mềm mại, mèo con an phận làm theo, không dám cử động.
Phượng Tiêu Tiêu đương nhiên không thể nhúc nhích, móng vuốt nhỏ của nàng bây giờ đau vô cùng, giống như là bị phế đi vậy. Hơn nữa vẻ mặt của sư tôn hiện tại vô cùng không tốt.
Thật sự không tốt.
Phượng Tiêu Tiêu chưa bao giờ thấy hắn tức giận đến như vậy, lúc hắn nhìn nàng, trong ánh mắt hắn luôn có vài phần ý cười. Cho dù không có ý cười thì vẻ mặt của hắn cũng sẽ vô cùng dịu dàng.
Không giống như bây giờ……
Ánh mắt của hắn lạnh như băng.
Nàng đương nhiên không dám nhúc nhích.
Nàng cảm thấy nàng thật sự chọc giận sư tôn rồi, hắn muốn đem nàng đi hầm canh.
Ôn Chước Tuế pha nước tắm thảo dược, sau đó ôm mèo con bỏ vào nước thuốc.
Phượng Tiêu Tiêu thật sự không muốn đụng vào nước! Móng vuốt của nàng vừa mới đụng phải thuốc tắm, toàn bộ lông trên lưng lập tức dựng ngược lên.
“Meo...” Nàng đáng thương kêu lên một tiếng.
“Không được sự cho phép của ta, ngươi không được rời khỏi bồn tắm này.” Ôn Chước Tuế biết nó muốn làm gì, hắn lập tức bác bỏ yêu cầu của tiểu gia hỏa kia, thuận tiện kéo móng vuốt nhỏ của nó lên, xem xét cẩn thận.
Bị thương quá nặng, chỉ sợ một tháng sau sẽ không thể tự bước đi được. Hắn cau mày, lấy ra thuốc mỡ ở trong ngực, từ từ bôi lên móng vuốt bị phỏng của tiểu bạch miêu.
Thuốc mỡ mát mát lạnh lạnh, Phượng Tiêu Tiêu nhớ rõ đây là thuốc mà nàng tặng cho Ôn Chước Tuế.
Thuốc này rất lợi hại, bất kể là vết thương gì cũng có thể nhanh chóng được chữa lành.
Lúc trước khi luyện chế nó đã hao tốn một lượng lớn công phu của Phượng Tiêu Tiêu, thậm chí còn khiến nàng bị thương tay.
Nhìn vào lượng dùng của lọ thuốc mỡ này, chẳng lẽ trước kia hắn chưa từng
dùng nó sao?
Tại sao vậy.
Thứ này đã làm nàng hao tốn rất nhiều sức lực đó.
Mèo nhỏ ủ rũ gục đầu vào bên trong bồn tắm thuốc, mặc cho hắn tùy ý kéo móng vuốt nhỏ của nó như thế nào, nó cũng không có phản ứng gì, giống
như chịu một đả kích rất lớn.
Ôn Chước Tuế vô tình liếc nó một cái, sau đó dùng một cái mềm sạch sẽ bế nó lên. Nhóc con cực kỳ mà ngoan ngoãn, nó muốn vùng vẫy một chút, như khi thấy nó vùng vẫy Ôn Chước Tuế liền ôm nó vào trong lòng. ***
Màn đêm lại buông xuống một lần nữa, mèo con đã bị hắn quấn vào trong chăn.
Chẳng qua lần này không siết chặt giống như lần trước, còn chừa lại một chút khe hở cho nó.
Phượng Tiêu Tiêu ngủ ở bên cạnh hắn mà trong lòng lo sợ bất an, nàng căn bản không có tâm tư để ngủ, tất cả những thứ nàng nghĩ trong đầu lúc này “Chỉ mong lát nữa biến lại thành hình người sẽ không bị sư tôn nhìn thấy.”
Nàng cứ thấp thỏm bất an như thế. Cho đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, hình dáng mèo trắng của Phượng Tiêu Tiêu từ từ biến lại về hình người. Phản ứng đầu tiên của nàng là muốn bỏ chạy, sau đó nàng lập tức hành động, đứng dậy và chạy đi một cách nhanh chóng.
Mặc dù nàng đã biến trở lại hình người nhưng vết thương trên người nàng không biến mất. Lúc này chân nhỏ của nàng đều bị phỏng, dưới lòng bàn chân truyền đến một cảm giác nóng rát dữ dội. Chỉ cần nàng di chuyển một chút trên chiếc nệm êm ái kia đều sẽ động đến vết thương ở chân.
Mỗi bước chân đều đau đến chết đi sống lại, nàng chậm rãi dịch xuống giường, sau đó chạy nhanh về phòng luyện đan, tiếp tục công việc luyện đan còn đang dang dở.
Nếu nàng không đoán sai, những dược liệu nàng sử dụng lần này đều là chính xác, sau khi uống xong viên thuốc này, chắc là có thể giải trừ tác dụng phụ biến thành mèo vào ban ngày trên người nàng.
Nhưng luyện đan là một việc lâu dài, mỗi đêm nàng chỉ có thể lẻn vào phòng luyện đan. Đợi đến khi trời sắp sáng, nàng lập tức rón ra rón rén quay trở lại bên cạnh Ôn Chước Tuế. Cứ như vậy, khi hắn ngủ dậy, mèo con vẫn yên lặng nằm ở bên cạnh hắn.
Mấy tháng nay Phượng Tiêu Tiêu đều làm việc và nghỉ ngơi như vậy. Những đệ tử đến đây bái sư cũng đều bị Ôn Chước Tuế đuổi đi, nhưng nàng vẫn chưa luyện chế xong đan dược.
“Nhóc con, ngươi nói xem Tiêu Tiêu đã đi đâu?” Ôn Chước Tuế ôm mèo con vào trong ngực, ngón tay hắn chậm rãi gãi đầu nó. Nhưng giọng điệu của hắn rất là rầu rĩ.
Mèo con ở trong lòng ngực hắn ngáp một cái, sau đó thay đổi tư thế rồi ngủ tiếp.
Nàng không định trả lời câu hỏi của Ôn Chước Tuế.
Phượng Tiêu Tiêu cảm thấy như thế này thật tốt, nàng không cần gặp hắn nhưng lại có thể luôn luôn ở bên cạnh hắn. Nếu như có thể, nàng đồng ý duy trì hình dạng mèo con này ở bên cạnh hắn, đi theo hắn.
“Chúng ta đi tìm nàng có được không?” Ôn Chước Tuế nhéo nhéo lỗ tai của nhóc kia.
Lúc đầu hắn ôm mèo con còn có chút kiềm chế, nhưng sau vài tháng đã trở
thành thói quen của hắn. Thấy nhóc này liên tục ngáp ngắn ngáp dài, hắn
liền nắm lấy cái đuôi của mèo con.
Lông của mèo con lập tức dựng lên.
“Rõ ràng cái đuôi đáng yêu như thế, tại sao không cho ta đụng một chút?” Giọng nói của hắn rất là nghi hoặc.
Phượng Tiêu Tiêu hoàn toàn tự bế, nàng không muốn trả lời câu hỏi này. Thời gian chậm rãi trôi qua, Ôn Chước Tuế đã gần nửa năm không gặp Tiêu Tiêu.
Hắn gần đây rất dễ nổi cáu, có đôi khi hắn đọc sách cũng có chữ nào vào đầu.
Hiện tại trời vẫn chưa tối, hắn nhìn lên bầu trời, sau đó ánh mắt lại nhìn sang mèo con đang ngủ trên giường của hắn.
Những con mèo khác này nuôi mấy tháng đã sớm mập lên. Nhưng nhóc mèo này hắn nuôi nửa năm rồi vẫn gầy như cũ.
Lại nói bên trong không có quỷ, hắn thật sự không tin.
Lúc đầu hắn muốn xem Tiêu Tiêu có thể giả vờ được bao lâu, muốn xem thử giữa hắn và Tiêu Tiêu ai kiên nhẫn hơn.
Nhưng kết quả nằm ngoài dự đoán của hắn, hắn không thể kiên nhẫn bằng Tiêu Tiêu.
Ôn Chước Tuế thậm chí còn cảm thấy nếu như hắn không chọc thủng lớp giấy này thì Tiêu Tiêu có thể sẽ giả làm mèo con suốt đời. Nàng không định uống thuốc giải sao?
Ôn Chước Tuế tâm sự nặng nề ném cuốn sách xuống, dập tắt ngọn nến trong phòng, sau đó lên giường đi ngủ. ***
Phượng Tiêu Tiêu đương nhiên muốn biến trở lại a!
Nàng muốn biến trở lại hơn bất cứ ai khác!
Nhưng đan dược nàng còn chưa luyện xong, đêm nay chính là đêm thu hoạch thành quả, nàng nhanh chóng chạy đến đợi bên lò luyện đan.
Cuối cùng nàng cũng đợi được trời hoàn toàn tối xuống, nàng từ hình dạng của mèo con biến trở lại thành hình người. Khi nàng rón ra rón rén muốn bước xuống giường, có bàn tay đột nhiên hung hăng nắm lấy cánh tay nàng.
Ánh mắt của Ôn Chước Tuế thâm trầm, giọng nói của hắn dịu dàng hơn so với ngày thường, nhưng sắc mặt của hắn lại kém hơn so với những lần trước: “Tiêu Tiêu, đã lâu không gặp.” Phượng Tiêu Tiêu:…
“Sư tôn, người nghe con giải thích.” Nàng muốn vì bản thân mà giải thích nói: “Đệ tử không cố ý muốn lừa gạt sư tôn, chuyện biến hóa này thật ra đệ tử cũng không khống chế được. Hôm nay con luyện xong đan dược mới, chắc chắn sẽ không xảy ra tình huống như vậy nữa.”
Ôn Chước Tuế đứng dậy, vẫn nắm chặt tay nàng không buông ra: “Mặc dù bị biến thành mèo con nhưng ngươi vẫn có thể dùng linh lực để báo cho ta biết chuyện này mà. Tại sao ngươi lại không nói?”
Lông mày Phượng Tiêu Tiêu càng nhíu càng chặt hơn, nàng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nàng không muốn lừa gạt Ôn Chước Tuế nữa.
“Nếu như nói cho sư tôn biết, sư tôn sẽ…” Nàng nói tới đây rồi lại không nói tiếp nữa. Tâm ý của nàng đã biểu lộ quá rõ ràng.
“Mau uống thuốc giải đi.” Hắn nhìn thấy nàng không muốn nói, sau đó liền thay đổi đề tài: “Ta đã lâu rồi chưa được gặp ngươi, mau mau biến trở về để ta ngắm cho kỹ.”
Những lời này rất bình thường nhưng khi Phượng Tiêu Tiêu nghe thấy khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên.
Nàng nắm chặt lấy góc chăn, sau đó liên tục gật gật đầu, lập tức chạy tới phòng luyện đan lấy đan dược ra.
Sau khi uống xong đan dược này, phản ứng kỳ lạ trên người nàng cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất. Nhưng khi nàng quay lại phòng của Ôn Chước Tuế một lần nữa, phản ứng kỳ quái kia đột nhiên ập đến, Phượng Tiêu Tiêu choáng váng đầu óc, đợi đến khi nàng mở mắt ra một lần nữa, nàng phát hiện mọi thứ trước mắt đều trở nên thật lớn! Đặc biệt là Ôn Chước Tuế.
Hắn trở nên cao hơn.
Nàng vội vội vàng vàng chạy tới, nhưng nàng không ngờ rằng khi đi ngang qua gương, nàng lại thấy được hình dạng hiện tại của mình —— Phượng Tiêu Tiêu rất muốn khóc!
Tại sao đan dược mà nàng luyện ra luôn luôn có vấn đề?
Không phải chứ!
Nàng đáng thương ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt tràn đầy hoài nghi về cuộc sống.
Mãi đến khi có một đôi tay quen thuộc bế nàng từ dưới đất lên ôm vào trong lòng.
“Thôi đi, lần sau ta sẽ đích thân luyện đan dược. Dựa theo phương pháp của Tiêu Tiêu, không biết chừng sẽ bị biến thành một nhóc tì khác nữa.” Ôn Chước Tuế nhìn thỏ trắng nhỏ trong lồng ngực mình, trong giọng nói pha lẫn tiếng cười.
Thỏ con cụp tai xuống, ngồi ngay ngắn trên đầu gối, vẻ mặt lộ ra biểu cảm không thể tin được.
Từ nhỏ mèo trắng biến thành thỏ trắng, đây là dược hiệu gì thế này!
Nàng có chút đứng không vững mà ngã xuống giường, nhưng sau đó một vòng tay ấm áp ôm chặt nàng: “Thật đáng yêu.” Hắn xoa xoa đầu của thỏ con, sau đó nhéo lỗ tai của nhóc lên, từ từ hôn một cái.
Phượng Tiêu Tiêu choáng váng rồi. Chẳng lẽ sư tôn thích động vật nhỏ sao?
Nếu như hắn thích, nàng có thể cố gắng một chút để duy trì hình dạng này.
“A.” Ôn Chước Tuế đem tiểu gia hỏa kia bỏ vào trong chăn một lần nữa, nhẹ giọng nói: “Tại sao bộ dạng của ngươi… nhìn có vẻ ngốc nghếch vậy?” Lỗ tai Phượng Tiêu Tiêu dựng lên, vẻ mặt nghi hoặc, chuẩn bị lắng nghe lời dạy dỗ.
Nhưng sau đó bàn tay của Ôn Chước Tuế ấn lỗ tai nàng xuống, nhẹ giọng nói, “Ngủ ngon, ngày mai ta sẽ nói với ngươi… Đợi ngươi chủ động nói chuyện với ta thật quá khó khăn, vẫn nên để ta chủ động đi.”
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.